—Lục thiếu đoạn tụ*—
Đoạn tụ là xé ống tay áo, còn chỉ mối quan hệ đồng tính
41
Vào chạng vạng, mây tía phía chân trời loang hồng hồng tím tím chiếu rọi trên đồng ruộng, bao trùm lên lúa chiêm một lớp ánh sáng mông lung.
Y nhặt xác rắn lên, như lệ thường nện bước càng nhanh, cơ bắp cánh tay vô cùng trơn tru, nửa tay áo bị xé rách cũng tung bay trong gió.
Mấy đàn vịt trong ao nối đuôi nhau leo lên bờ, cơn gió thổi nhẹ đung đưa nhánh đỗ quyên trước trời hoàng hôn bên tây sườn núi.
Hắn ôm hận tự dựa vào đôi tay của mình, thành công rút được cái chân ra, cũng tháo luôn cái túi ni lông.
Lục Lễ Xuyên bị ép xách hai lồng cỏ lợn mặt mày bí xị, không cam lòng đi theo sau lưng Từ Nghiệp, vẻ mặt lạnh tanh chửi thầm trong bụng, lão biến thái không có trái tim, đáng đời lão biến thái độc thân——
Trong vali còn có mỗi đôi này, không thể làm hỏng, nhất định không thể làm hỏng, sau này ra ngoài còn bán kiếm tiền nữa.
Chưa từng có người nào dám đá mông hắn, chưa từng có.
Lục Lễ Xuyên không muốn làm bẩn đế giày nên hắn lò cò mà đi, tư thế thì buồn cười nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc kiên định.

Khuôn mặt mướt mồ hôi, làn da căng mịn trắng hồng, màu tóc hạt dẻ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong thôn.
Lục Lễ Xuyên nghiến răng nghiến lợi, lão biến thái lại đi nhanh kinh khủng nữa chứ, hắn theo còn không kịp. Từ Nghiệp không chịu nổi nữa hất tay lên, kết quả Lục Lễ Xuyên nắm chặt quá, ống tay áo bị xé làm đôi.
Gấp gáp về nhà gặp vợ cũng chưa vồn vã tới cỡ đó đâu.
42
Từ Nghiệp khép hờ mắt ngáp dài, y bước qua một cái hố trên đường, vừa định quay đầu nhắc nhở Lục Lễ Xuyên một chút, nhưng mà… không thể đối xử quá tốt với tên lừa đảo này được. Không ngoài dự kiến, Lục đại thiếu gia chỉ lo trừng theo bóng Từ Nghiệp bị té, hai lồng cỏ lợn vẫn bình yên vô sự mà hắn thì giẫm chân vào khoảng không, hắn định gào ra tiếng, nhưng cái hố chỉ có mười centimet, hắn chỉ không rút chân ra được mà thôi.
Y tiếp tục tự đi đường y. Hắn quay đầu nhìn Từ Nghiệp, lão biến thái này đúng là trái tim sắt đá, lẽ ra thấy hắn đáng thương thì nên dứt khoát cõng hắn đi đi chứ.
43
Nhìn dơ quá, thật sự không muốn bọc nó đi về.
Không ngoài dự kiến, Lục đại thiếu gia chỉ lo trừng theo bóng Từ Nghiệp bị té, hai lồng cỏ lợn vẫn bình yên vô sự mà hắn thì giẫm chân vào khoảng không, hắn định gào ra tiếng, nhưng cái hố chỉ có mười centimet, hắn chỉ không rút chân ra được mà thôi.

Lục Lễ Xuyên quyết đoán kêu lên: “Anh Nghiệp, cứu.”
“Trả tấm vải cho chú.”
Từ Nghiệp không thèm quay đầu lại: “Tự mình đứng lên.”
Lục Lễ Xuyên nuốt mấy lời thô tục vào bụng, lão già nhỏ mọn như thế làm sao mà cưới được vợ. Vừa dứt lời Lục Lễ Xuyên đã quyết đoán đứng lên: “Chú đừng có gạt tôi…”
Nhảy lò cò được năm phút Lục Lễ Xuyên thật sự không còn sức lực, hắn đạp một chân lên tảng đá tương đối sạch sẽ, thở hồng hộc vươn tay lau mồ hôi.
Hắn ôm hận tự dựa vào đôi tay của mình, thành công rút được cái chân ra, cũng tháo luôn cái túi ni lông. Một công đôi việc, cùng lắm thì trở về giặt rồi trả lại lão biến thái.
Nhìn dơ quá, thật sự không muốn bọc nó đi về.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Từ Nghiệp đột nhiên ném ra lưỡi liềm trong tay, đúng thật có một con rắn sọc gờ đang nằm cách phiến đá xanh không xa, không nhìn kỹ thì không thấy được.
44
Y vừa mới nâng mắt đã thấy Lục Lễ Xuyên ngã xuống, còn tránh đi đất bùn dơ mà ngã lên tảng đá xanh trước mặt.
Từ Nghiệp sống hơn ba mươi năm cũng chưa từng thấy qua loại người này. Từ Nghiệp khép hờ mắt ngáp dài, y bước qua một cái hố trên đường, vừa định quay đầu nhắc nhở Lục Lễ Xuyên một chút, nhưng mà… không thể đối xử quá tốt với tên lừa đảo này được.
Lục Lễ Xuyên không muốn làm bẩn đế giày nên hắn lò cò mà đi, tư thế thì buồn cười nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc kiên định.

Khuôn mặt mướt mồ hôi, làn da căng mịn trắng hồng, màu tóc hạt dẻ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong thôn. Lục Lễ Xuyên căng thẳng nuốt nước miếng, một giọt nước mắt tích trên ngón tay Từ Nghiệp.

Hắn thôi khóc nức nở, người vô dụng mới khóc, hắn cũng không muốn bị lão biến thái coi thường.
Đúng thật là xinh đẹp hiếm thấy. Đôi giày hắn mang khi vào thôn đã bị hư rồi, có đánh chết hắn cũng sẽ không đi chà giày.
Từ Nghiệp cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, hầu kết trượt lên trượt xuống một hồi, y sâu kín nhìn chằm chằm mông Lục Lễ Xuyên mấy lần.
45
Lục Lễ Xuyên nuốt mấy lời thô tục vào bụng, lão già nhỏ mọn như thế làm sao mà cưới được vợ.
Nhảy lò cò được năm phút Lục Lễ Xuyên thật sự không còn sức lực, hắn đạp một chân lên tảng đá tương đối sạch sẽ, thở hồng hộc vươn tay lau mồ hôi. Vải bố màu trắng biến thành vải bố màu ngà.

Đôi giày hắn mang khi vào thôn đã bị hư rồi, có đánh chết hắn cũng sẽ không đi chà giày.
Trong vali còn có mỗi đôi này, không thể làm hỏng, nhất định không thể làm hỏng, sau này ra ngoài còn bán kiếm tiền nữa. Chắc sẽ không thấy chết mà không cứu nhỉ.
Hắn quay đầu nhìn Từ Nghiệp, lão biến thái này đúng là trái tim sắt đá, lẽ ra thấy hắn đáng thương thì nên dứt khoát cõng hắn đi đi chứ.
Đối mặt với tôn nghiêm và tiền, Lục Lễ Xuyên lúc bấy giờ quyết đoán chọn tiền.
Hắn thở phì phò, tròng mắt đen nhánh ấm áp đảo một cái tức khắc nảy ngay ý đồ xấu, giả bộ bất tỉnh. Từ Nghiệp sống hơn ba mươi năm cũng chưa từng thấy qua loại người này.
Chắc sẽ không thấy chết mà không cứu nhỉ.
46
Từ Nghiệp đang phân tâm nghĩ xem đêm nay nên làm gì cho heo ăn. Từ Nghiệp cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, hầu kết trượt lên trượt xuống một hồi, y sâu kín nhìn chằm chằm mông Lục Lễ Xuyên mấy lần.
Y vừa mới nâng mắt đã thấy Lục Lễ Xuyên ngã xuống, còn tránh đi đất bùn dơ mà ngã lên tảng đá xanh trước mặt.
Ăn vạ à.
Từ Nghiệp khiêng cuốc và liềm, gương mặt cương nghị lộ ý cười, tâm trạng y khá tốt, giọng nói trầm thấp còn xen lẫn ác ý: “Gần đây có rắn.”
Lần đầu tiên Từ Nghiệp không nở nụ cười chế nhạo pha lẫn ác ý với hắn, đầu ngón tay thô ráp của y dứt khoát chà lau đi những vệt nước ướt át.
Vừa dứt lời Lục Lễ Xuyên đã quyết đoán đứng lên: “Chú đừng có gạt tôi…” Chỉ mong đừng bị phát hiện.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Từ Nghiệp đột nhiên ném ra lưỡi liềm trong tay, đúng thật có một con rắn sọc gờ đang nằm cách phiến đá xanh không xa, không nhìn kỹ thì không thấy được.
Từ Nghiệp không thèm quay đầu lại: “Tự mình đứng lên.”
Y ném lưỡi liềm như ném phi tiêu, Lục Lễ Xuyên trợn to hai mắt đầy khiếp sợ, còn tưởng rằng Từ Nghiệp cuối cùng cũng không nhịn được nữa giết hắn diệt khẩu vứt thây nơi hoang dã, hắn đã chuẩn bị tinh thần chết thẳng cẳng luôn rồi.
Rốt cuộc thứ chết lại là rắn. Lục Lễ Xuyên đẩy cửa nhà gỗ ra, vừa quay đầu đã đối diện với Từ Nghiệp đang cho heo ăn.
Rắn —— Rắn!
Lục Lễ Xuyên hét thảm thiết nhảy dựng lên, hắn lao ra với tốc độ kinh ngạc kiên quyết chạy tới nấp sau lưng Từ Nghiệp. Chưa từng có người nào dám đá mông hắn, chưa từng có.
Từ Nghiệp mí mắt cũng lười nhúc nhích: “Buông tay.”

“Tôi không buông——”
“…Cậu buông.”
“Không buông.” Vẻ mặt hắn cứng đờ, nhắm mắt lại tự chửi mình là đồ ngu.
Từ Nghiệp không chịu nổi nữa hất tay lên, kết quả Lục Lễ Xuyên nắm chặt quá, ống tay áo bị xé làm đôi. Đối mặt với tôn nghiêm và tiền, Lục Lễ Xuyên lúc bấy giờ quyết đoán chọn tiền.
“……” Sắc mặt Từ Nghiệp vẫn như thường, y vươn tay nâng mặt Lục Lễ Xuyên lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, một người xấu hổ vì tủi thân khóc đỏ cả mắt, một người bình tĩnh phẳng lặng chẳng hề để tâm.
Lục Lễ Xuyên ngẩng đầu: “Anh Nghiệp, lần này chúng ta đừng đá mông đừng tát mặt được không, để tôi khâu lại cho, tôi khâu được lắm đó.”
Lục Lễ Xuyên làm chuyện trái với lương tâm nên không dám lề mề nữa, quyết đoán bước đi như bay đuổi kịp Từ Nghiệp.
47
Huyệt thái dương Từ Nghiệp nổi đầy gân xanh, sắc mặt y vô cùng ghê gớm, nhưng y lười động thủ lãng phí thời gian.
Y nhặt xác rắn lên, như lệ thường nện bước càng nhanh, đường cong cơ bắp cánh tay vô cùng căng mượt, nửa tay áo bị xé rách cũng tung bay trong gió.
Lục Lễ Xuyên lại có thêm mưu ma chước quỷ, hắn buộc tấm vải rách của ống tay áo vào lòng bàn chân.
Một công đôi việc, cùng lắm thì trở về giặt rồi trả lại lão biến thái. Lục Lễ Xuyên quyết đoán kêu lên: “Anh Nghiệp, cứu.”
Chỉ mong đừng bị phát hiện. Gấp gáp về nhà gặp vợ cũng chưa vồn vã tới cỡ đó đâu.
Lục Lễ Xuyên làm chuyện trái với lương tâm nên không dám lề mề nữa, quyết đoán bước đi như bay đuổi kịp Từ Nghiệp.
48
Sau khi lén lút về lại nhà gỗ Lục Lễ Xuyên vội vàng cởi tấm vải trắng dưới lòng bàn chân ra, chà trong nước nửa ngày cuối cùng cũng chà hết bùn vàng dính bên trên, nhưng mảnh vải cũng bị nhuộm màu luôn rồi.
Vải bố màu trắng biến thành vải bố màu ngà.
Vẻ mặt hắn cứng đờ, nhắm mắt lại tự chửi mình là đồ ngu. Lục Lễ Xuyên đẩy cửa nhà gỗ ra, vừa quay đầu đã đối diện với Từ Nghiệp đang cho heo ăn.
49
Lục Lễ Xuyên đẩy cửa nhà gỗ ra, vừa quay đầu đã đối diện với Từ Nghiệp đang cho heo ăn.
“……”
Nửa ống tay áo vẫn còn bay bay ở đó.
Lục Lễ Xuyên cúi đầu moi ngón tay, hạ quyết tâm, dù sao chết sớm hay chết muộn gì cũng là chết, hắn quen cửa quen nẻo không đi lối cửa, ỷ chân mình dài trèo qua hàng rào tre. Y ném lưỡi liềm như ném phi tiêu, Lục Lễ Xuyên trợn to hai mắt đầy khiếp sợ, còn tưởng rằng Từ Nghiệp cuối cùng cũng không nhịn được nữa giết hắn diệt khẩu vứt thây nơi hoang dã, hắn đã chuẩn bị tinh thần chết thẳng cẳng luôn rồi.
“Trả tấm vải cho chú.”

Từ Nghiệp nhìn chằm chằm miếng vải màu vàng kia, tức giận cười ra tiếng, lông mày y nhướng lên: “Không phải may vá giỏi lắm sao?” Sắc mặt Từ Nghiệp vẫn như thường, y vươn tay nâng mặt Lục Lễ Xuyên lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Tôi chưa bao giờ chạm vào kim.” Lục Lễ Xuyên vừa nói vừa cảm thấy tủi thân, hắn cúi đầu lộ ra cần cổ, lời nói xen lẫn nước mắt: “Hồi trước tôi… áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, chưa từng may vá thêu thùa, tôi thật sự không biết.

Tôi biết tôi vô dụng, nhưng tôi có vô dụng thì mới làm nổi bật được lợi hại của người hữu dụng các người chứ, hơn nữa tôi muốn về nhà tôi không muốn ở lại đây… Chú để tôi đi đi… Tôi ở đây cũng chỉ gây thêm phiền phức cho chú…”
Sắc mặt Từ Nghiệp vẫn như thường, y vươn tay nâng mặt Lục Lễ Xuyên lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, một người xấu hổ vì tủi thân khóc đỏ cả mắt, một người bình tĩnh phẳng lặng chẳng hề để tâm. Đợi đến khi hắn phản ứng lại cũng cảm thấy mình có gì đó không ổn, mắc gì mình lại nghe lời như vậy, bị chập mạch à.
Lục Lễ Xuyên căng thẳng nuốt nước miếng, một giọt nước mắt tích trên ngón tay Từ Nghiệp.

Hắn thôi khóc nức nở, người vô dụng mới khóc, hắn cũng không muốn bị lão biến thái coi thường, cắn răng nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi không biết may tay áo cho chú đâu.”
Lần đầu tiên Từ Nghiệp không nở nụ cười chế nhạo pha lẫn ác ý với hắn, đầu ngón tay thô ráp của y dứt khoát chà lau đi những vệt nước ướt át.
“Không biết may thì học.”
50
Lục Lễ Xuyên lo sợ bất an ngồi trong phòng ăn cơm, trứng chiên ớt và cá kho* đều do Từ Nghiệp làm.

Trứng chiên ớt

Cá kho
Ăn chung với cơm thơm ngon vô cùng, Lục Lễ Xuyên ăn chừng hai bát lớn.
Lúc rửa chén Từ Nghiệp bảo Lục Lễ Xuyên đi lau bàn quét rác, Lục Lễ Xuyên thành thật đi làm, quả thực ngoan ngoãn một cách bất thường.
Đợi đến khi hắn phản ứng lại cũng cảm thấy mình có gì đó không ổn, mắc gì mình lại nghe lời như vậy, bị chập mạch à.
Lục Lễ Xuyên đặt chổi xuống muốn chạy, nhưng vừa bước ra ngạch cửa hắn lại quay đầu nhìn xem Từ Nghiệp có phản ứng gì.
Dưới ánh đèn mờ nhạt Từ Nghiệp không để ý đến hắn, y cởi áo ngồi xếp bằng trước giường đất xâu kim, sườn mặt chuyên chú, đường cong cơ bắp trên nửa thân trần trụi vô cùng gợi cảm, bụng nhỏ phập phồng tràn ngập hormone nam tính, là người mà gay nhìn một cái đều không thể rời mắt.
Lục Lễ Xuyên không kìm được nuốt nước miếng, lão 1 thâm sơn khâu quần áo, thật đúng là hiền thục đảm đang…
—Hết 9-10—.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương