Hai Người Hai Thế Giới
-
Chương 2: Khó tin
Hai người kia đã đuổi đến nơi, Minh Giao vô thức lùi lại mấy bước. Không được, cô nhất định phải tra hỏi rõ ràng chuyện này, chắc chắn đây chỉ là một trò đùa. Cô nhìn cô gái xinh đẹp tên An vừa thở hổn hển vừa nắm chặt tay cô như sợ cô chạy mất. -Trời ạ, sao bỗng dưng cậu chạy nhanh thế hả Giao?
Người phụ nữ cũng ôm chặt lấy cô nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
-Chúng ta về nhà nhé cháu? Rồi dì và An sẽ giúp cháu nhớ ra mọi chuyện. Có lẽ cú va đập khi ngã từ cầu thang xuống làm cháu mất trí nhớ.
Minh Giao giãy giụa:
-Không! Tôi muốn về nhà tôi, tôi phải gặp ba mẹ tôi, tôi không quen biết các người!
-Giao! Ba mẹ cháu mất rồi!
-Bà im ngay! -Cô quát lên-Ba mẹ tôi đang sống khỏe mạnh như vậy chết là chết thế nào!
Người phụ nữ cũng đau khổ hét lên:
-Ba cháu là Hoàng Quốc Khánh, mẹ cháu là Đặng Như Nguyệt, hai người họ đã chết trong một vụ tai nạn giao thông!
Minh Giao ngẩn người. Cô có nghe lầm không, đây là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết bìa đỏ trong ba lô của cô cơ mà. Chẳng lẽ.... chẳng lẽ... cô xuyên vào trong tiểu thuyết rồi sao? Nghĩ đến đây mặt cô bỗng biến sắc, tay run rẩy nắm hai bả vai cô bạn đang khóc lóc bên cạnh, hỏi:
-Hôm nay... là ngày bao nhiêu?
Cô nàng nức nở trả lời:
-Ngày... ngày... 15 tháng 6 năm 2012.
Môi Minh Giao trắng bệch. Là ngày đã ghi trong cuốn tiểu thuyết trang đầu tiên.
-Vậy.... đây là... thành phố A?
-Đ... đúng...
Minh Giao ngã phịch xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
~**~
Cô không ngờ nhân vật trong tiểu thuyết lại trùng tên với mình. Khuôn mặt, vóc dáng của cô cũng không hề bị thay đổi, chỉ có gầy gò ốm yếu hơn một chút, mặt thì xanh xao vàng vọt trông cứ như người chết trôi ấy, làm mất hết vẻ xinh đẹp vốn có của cô. Căn nhà của nhân vật này không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, phòng ngủ bày biện rất tùy ý, cô phải mất cả ngày trời để dọn dẹp lại. Sự thật xuyên vào tiểu thuyết là không thể tránh khỏi nên cô phải đối mặt với nó, nhất định cô phải tìm cách trở về thế giới thực, vấn đề nan giải nhất là phải tìm cho ra cuốn tiểu thuyết đó, nó có thể sẽ xuất hiện ở đây. Còn bây giờ cô phải đóng vai là một kẻ mất trí nhớ phiền phức.
Sau khi chạy bộ thể dục, Minh Giao trở về "nhà" của mình. Dì Bình đón cô bằng vẻ ngạc nhiên tột độ:
-Cháu.... cháu mà cũng chạy thể dục?
Minh Giao nhíu mày:
-Chuyện này bình thường mà.
-Từ trước đến nay đến đi bộ cháu còn ngại nữa là... sao hôm nay lại...
Cô nhún vai, không giải thích gì đi thẳng vào bếp. Thầm nghĩ cái nhân vật này sống theo kiểu tiểu thư phải biết, đi bộ còn ngại thì làm nên trò trống gì. Cô nhìn bàn ăn đầy món ngon, động đũa đôi chút rồi về phòng.
-Sao cháu ăn ít thế Giao?
-Toàn món dầu mỡ, không ăn nổi.
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của dì Bình, Minh Giao xách ba lô đi ra khỏi nhà. Cô nheo mắt nhìn những tia nắng vàng rực đang chiếu xuống mặt đất, thầm ước bây giờ trời mưa. Tâm trạng của người đang thất tình là vậy, chỉ muốn nhìn mưa gột rửa mọi thứ thôi. Cô đi lòng vòng khắp các con phố, dù biết sẽ bị lạc nhưng cô không thể ngồi im một chỗ được, càng lạ lẫm càng phải khám phá.
Minh Giao ngồi nghỉ trên chiếc ghế đá trong công viên, lục lọi ba lô xem có gì ăn không. Nhưng thứ cô tìm thấy lại là một bức ảnh chụp chung với cô gái tên An ở bệnh viện hôm trước. Góc chụp là trước cổng trường Đại học Ngoại ngữ. Ngoài ra còn có máy điện thoại di động, vài quyển sách tiếng Pháp và một ít tiền mặt. Danh bạ trong điện thoại chỉ lẻ tẻ vài số, trong khi điện thoại của cô thì số điện thoại của bạn bè và người thân không dưới 100. Mục tin nhắn cũng chả thèm cài mật khẩu, hình như tác giả xây dựng nhân vật này sống khá tùy tiện.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô. Là An, cô nàng mỉm cười rạng rỡ:
-Hóa ra cậu ở đây, làm tớ tìm mãi.
Cô nàng thoải mái ngồi bên cạnh Minh Giao. Cô phải công nhận rằng An rất đẹp, một vẻ đẹp của con lai với làn da trắng bóc và mái tóc đen nhánh mượt như tơ. Cô nàng quay lại nói:
-Hai anh trai của tớ sắp về nước đấy.
-Anh trai?
-Ừ.
Cô nàng chợt "a" một tiếng rồi cười hì hì:
-Quên mất, cậu bị mất trí nhớ nhỉ? Tớ có hai người anh trai sinh đôi, anh cả là Trần Hoài Minh, rất đẹp trai đấy. Còn anh hai là...
-Trần Minh Nguyên? -Minh Giao ngắt lời.
An ngạc nhiên:
-Sao cậu biết?
Cô nhún vai:
-Thì... theo vòng thôi: Hoài Minh, Minh Nguyên, Nguyên An.
-Ừ phải ha! -An gật gù.
Cả hai im lặng ngắm vòi phun nước. Lúc lâu sau Minh Giao mới mở miệng hỏi một câu rất... quái dị:
-Chúng ta... học đại học năm thứ mấy rồi?
-Ôi trời! -An kêu lên-Cậu cũng quên luôn việc này? Chúng ta đang là sinh viên năm hai trường Đại học Ngoại Ngữ đó.
Minh Giao khẽ giật mình. Thời điểm này là 3 năm trước, vậy mà cô vẫn bằng tuổi của mình 3 năm sau sao? Đúng là nhảm nhí!
-Vậy ngày mai qua chở tớ đến trường được không? Tớ không nhớ đường nữa.
An nuốt một ngụm nước bọt:
-Chỉ ngã từ trên lầu xuống thôi, sao cái gì cậu cũng quên vậy?
Minh Giao cười khổ, biết nói thế nào được, chẳng lẽ nói cô là từ trên trời rơi xuống sao?
Người phụ nữ cũng ôm chặt lấy cô nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
-Chúng ta về nhà nhé cháu? Rồi dì và An sẽ giúp cháu nhớ ra mọi chuyện. Có lẽ cú va đập khi ngã từ cầu thang xuống làm cháu mất trí nhớ.
Minh Giao giãy giụa:
-Không! Tôi muốn về nhà tôi, tôi phải gặp ba mẹ tôi, tôi không quen biết các người!
-Giao! Ba mẹ cháu mất rồi!
-Bà im ngay! -Cô quát lên-Ba mẹ tôi đang sống khỏe mạnh như vậy chết là chết thế nào!
Người phụ nữ cũng đau khổ hét lên:
-Ba cháu là Hoàng Quốc Khánh, mẹ cháu là Đặng Như Nguyệt, hai người họ đã chết trong một vụ tai nạn giao thông!
Minh Giao ngẩn người. Cô có nghe lầm không, đây là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết bìa đỏ trong ba lô của cô cơ mà. Chẳng lẽ.... chẳng lẽ... cô xuyên vào trong tiểu thuyết rồi sao? Nghĩ đến đây mặt cô bỗng biến sắc, tay run rẩy nắm hai bả vai cô bạn đang khóc lóc bên cạnh, hỏi:
-Hôm nay... là ngày bao nhiêu?
Cô nàng nức nở trả lời:
-Ngày... ngày... 15 tháng 6 năm 2012.
Môi Minh Giao trắng bệch. Là ngày đã ghi trong cuốn tiểu thuyết trang đầu tiên.
-Vậy.... đây là... thành phố A?
-Đ... đúng...
Minh Giao ngã phịch xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.
~**~
Cô không ngờ nhân vật trong tiểu thuyết lại trùng tên với mình. Khuôn mặt, vóc dáng của cô cũng không hề bị thay đổi, chỉ có gầy gò ốm yếu hơn một chút, mặt thì xanh xao vàng vọt trông cứ như người chết trôi ấy, làm mất hết vẻ xinh đẹp vốn có của cô. Căn nhà của nhân vật này không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, phòng ngủ bày biện rất tùy ý, cô phải mất cả ngày trời để dọn dẹp lại. Sự thật xuyên vào tiểu thuyết là không thể tránh khỏi nên cô phải đối mặt với nó, nhất định cô phải tìm cách trở về thế giới thực, vấn đề nan giải nhất là phải tìm cho ra cuốn tiểu thuyết đó, nó có thể sẽ xuất hiện ở đây. Còn bây giờ cô phải đóng vai là một kẻ mất trí nhớ phiền phức.
Sau khi chạy bộ thể dục, Minh Giao trở về "nhà" của mình. Dì Bình đón cô bằng vẻ ngạc nhiên tột độ:
-Cháu.... cháu mà cũng chạy thể dục?
Minh Giao nhíu mày:
-Chuyện này bình thường mà.
-Từ trước đến nay đến đi bộ cháu còn ngại nữa là... sao hôm nay lại...
Cô nhún vai, không giải thích gì đi thẳng vào bếp. Thầm nghĩ cái nhân vật này sống theo kiểu tiểu thư phải biết, đi bộ còn ngại thì làm nên trò trống gì. Cô nhìn bàn ăn đầy món ngon, động đũa đôi chút rồi về phòng.
-Sao cháu ăn ít thế Giao?
-Toàn món dầu mỡ, không ăn nổi.
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của dì Bình, Minh Giao xách ba lô đi ra khỏi nhà. Cô nheo mắt nhìn những tia nắng vàng rực đang chiếu xuống mặt đất, thầm ước bây giờ trời mưa. Tâm trạng của người đang thất tình là vậy, chỉ muốn nhìn mưa gột rửa mọi thứ thôi. Cô đi lòng vòng khắp các con phố, dù biết sẽ bị lạc nhưng cô không thể ngồi im một chỗ được, càng lạ lẫm càng phải khám phá.
Minh Giao ngồi nghỉ trên chiếc ghế đá trong công viên, lục lọi ba lô xem có gì ăn không. Nhưng thứ cô tìm thấy lại là một bức ảnh chụp chung với cô gái tên An ở bệnh viện hôm trước. Góc chụp là trước cổng trường Đại học Ngoại ngữ. Ngoài ra còn có máy điện thoại di động, vài quyển sách tiếng Pháp và một ít tiền mặt. Danh bạ trong điện thoại chỉ lẻ tẻ vài số, trong khi điện thoại của cô thì số điện thoại của bạn bè và người thân không dưới 100. Mục tin nhắn cũng chả thèm cài mật khẩu, hình như tác giả xây dựng nhân vật này sống khá tùy tiện.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô. Là An, cô nàng mỉm cười rạng rỡ:
-Hóa ra cậu ở đây, làm tớ tìm mãi.
Cô nàng thoải mái ngồi bên cạnh Minh Giao. Cô phải công nhận rằng An rất đẹp, một vẻ đẹp của con lai với làn da trắng bóc và mái tóc đen nhánh mượt như tơ. Cô nàng quay lại nói:
-Hai anh trai của tớ sắp về nước đấy.
-Anh trai?
-Ừ.
Cô nàng chợt "a" một tiếng rồi cười hì hì:
-Quên mất, cậu bị mất trí nhớ nhỉ? Tớ có hai người anh trai sinh đôi, anh cả là Trần Hoài Minh, rất đẹp trai đấy. Còn anh hai là...
-Trần Minh Nguyên? -Minh Giao ngắt lời.
An ngạc nhiên:
-Sao cậu biết?
Cô nhún vai:
-Thì... theo vòng thôi: Hoài Minh, Minh Nguyên, Nguyên An.
-Ừ phải ha! -An gật gù.
Cả hai im lặng ngắm vòi phun nước. Lúc lâu sau Minh Giao mới mở miệng hỏi một câu rất... quái dị:
-Chúng ta... học đại học năm thứ mấy rồi?
-Ôi trời! -An kêu lên-Cậu cũng quên luôn việc này? Chúng ta đang là sinh viên năm hai trường Đại học Ngoại Ngữ đó.
Minh Giao khẽ giật mình. Thời điểm này là 3 năm trước, vậy mà cô vẫn bằng tuổi của mình 3 năm sau sao? Đúng là nhảm nhí!
-Vậy ngày mai qua chở tớ đến trường được không? Tớ không nhớ đường nữa.
An nuốt một ngụm nước bọt:
-Chỉ ngã từ trên lầu xuống thôi, sao cái gì cậu cũng quên vậy?
Minh Giao cười khổ, biết nói thế nào được, chẳng lẽ nói cô là từ trên trời rơi xuống sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook