Hai Người Chồng
-
Chương 29: Ôm Lẹ Coi
" A. " Tô Hiển Nhiên bị ôm đột ngột không khỏi bất ngờ " a " lên một tiếng, hai mắt cô trừng to kinh ngạc.
Đỗ Đức Trí ôm cô xong mới nhớ gì đó mà vội vàng buông ra định quỳ xuống xin lỗi thì bị Tô Hiển Nhiên nắm chặt, mày cô nhíu lại nhìn chằm chằm Đỗ Đức Trí hỏi.
" Sao anh lại buông ra? Chúng ta còn đang ôm nhau mà. "
Một câu của Tô Hiển Nhiên làm cả hai anh chồng Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đứng hình.
" Ôm lẹ coi. " Tô Hiển Nhiên nhíu mày cằn nhằn.
Đỗ Đức Trí " A " lên một tiếng, sau đó lại ôm lấy Tô Hiển Nhiên, Tô Hiển Nhiên vui vẻ mà dựa vào vai của Đỗ Đức Trí, nhưng chốc lát cô mở mắt ra nhìn sang Nhậm Thừa Vinhh.
" Thôi chết cô quên một anh. " Tô Hiển Nhiên cười nhẹ một cái nói.
" Qua đây ôm nè Vinh Vinh. "
Nhậm Thừa Vinh vừa nghe thấy cũng đi nhanh ngồi xuống ôm lấy Tô Hiển Nhiên từ phía sau.
Cả ba ôm nhau một lúc lâu, Tô Hiển Nhiên đẩy ra, cả khuôn mặt cô đỏ bừng.
" aaaa! Thích chết cô rồi! Cứ ôm nhau kiểu này ghiền mất, mà ghiền lại không kịp đi sang nhà bạn. "
Tô Hiển Nhiên vội vàng thu lại vẻ bất cần của mình nhìn chằm hai anh chồng nói.
" Thôi, chúng... chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài thôi. "
Đúng vậy a, cô còn phải tìm kiếm sự thật năm đó! Có người nói nhất định có người thấy.
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí đã thay sẵn bộ đồ rồi, Tô Hiển Nhiên thay một bộ váy dài ngang đầu gối, trên đầu có gắn một cái hoa nho nhỏ mà Nhậm Thừa Vinh lấy từ tủ ra gắn, còn có môi thì chính cô tìm thấy một cây son duy nhất tô lên, và có luôn một chiếc túi xách chéo vai màu hồng, cùng màu với bộ váy.
Từ trên xuống dưới thay đổi 360 độ, nhìn trái hay nhìn phải cô đều xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, vẻ đẹp thuần khiết chứ không giống trước kia.
Trước kia, nguyên chủ chỉ có vỏ mà không có võ đấy, bản thân vốn không thua kém ai nhưng lại rất là không biết trang điểm hay sí soạn gì nên nhìn ngày một xấu đi, ăn mặt thì cực kỳ thô kệch không thể nào khen nổi.
Nhưng hiện tại khác rồi, Tô Hiển Nhiên tuy là một người phụ nữ gần 30 nhưng bởi vì là gái già ế nên cô cực kì chú trọng vẻ bề ngoài, người ta thường nói.
" Hoa vẫn thơm, dù hoa không nở.
Người vẫn đẹp, dù người không thuộc về ai. "
Nên lúc nào Tô Hiển Nhiên cũng chưng diện bản thân thật tỉ mỉ.
Quay về với Hiện tại.
Tô Hiển Nhiên thấy hai anh chồng nhìn cô ngất ngây kia, trong lòng cô thật sự vui sướng nhưng là Tô Hiển Nhiên vẫn " khụ " một tiếng nói.
" Ai ôm em đi ra ngoài? " chân cô còn rất yếu nha, chưa đi lại nhiều được nên cần ôm nha.
Đỗ Đức Trí không nói hai lời liền ôm cô lên đi xuống tầng, Nhậm Thừa Vinh thì trên tay có xách theo cây dù đi theo phía sau Đỗ Đức Trí.
Đỗ Đức Trí ôm cô xong mới nhớ gì đó mà vội vàng buông ra định quỳ xuống xin lỗi thì bị Tô Hiển Nhiên nắm chặt, mày cô nhíu lại nhìn chằm chằm Đỗ Đức Trí hỏi.
" Sao anh lại buông ra? Chúng ta còn đang ôm nhau mà. "
Một câu của Tô Hiển Nhiên làm cả hai anh chồng Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh đứng hình.
" Ôm lẹ coi. " Tô Hiển Nhiên nhíu mày cằn nhằn.
Đỗ Đức Trí " A " lên một tiếng, sau đó lại ôm lấy Tô Hiển Nhiên, Tô Hiển Nhiên vui vẻ mà dựa vào vai của Đỗ Đức Trí, nhưng chốc lát cô mở mắt ra nhìn sang Nhậm Thừa Vinhh.
" Thôi chết cô quên một anh. " Tô Hiển Nhiên cười nhẹ một cái nói.
" Qua đây ôm nè Vinh Vinh. "
Nhậm Thừa Vinh vừa nghe thấy cũng đi nhanh ngồi xuống ôm lấy Tô Hiển Nhiên từ phía sau.
Cả ba ôm nhau một lúc lâu, Tô Hiển Nhiên đẩy ra, cả khuôn mặt cô đỏ bừng.
" aaaa! Thích chết cô rồi! Cứ ôm nhau kiểu này ghiền mất, mà ghiền lại không kịp đi sang nhà bạn. "
Tô Hiển Nhiên vội vàng thu lại vẻ bất cần của mình nhìn chằm hai anh chồng nói.
" Thôi, chúng... chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài thôi. "
Đúng vậy a, cô còn phải tìm kiếm sự thật năm đó! Có người nói nhất định có người thấy.
Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí đã thay sẵn bộ đồ rồi, Tô Hiển Nhiên thay một bộ váy dài ngang đầu gối, trên đầu có gắn một cái hoa nho nhỏ mà Nhậm Thừa Vinh lấy từ tủ ra gắn, còn có môi thì chính cô tìm thấy một cây son duy nhất tô lên, và có luôn một chiếc túi xách chéo vai màu hồng, cùng màu với bộ váy.
Từ trên xuống dưới thay đổi 360 độ, nhìn trái hay nhìn phải cô đều xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, vẻ đẹp thuần khiết chứ không giống trước kia.
Trước kia, nguyên chủ chỉ có vỏ mà không có võ đấy, bản thân vốn không thua kém ai nhưng lại rất là không biết trang điểm hay sí soạn gì nên nhìn ngày một xấu đi, ăn mặt thì cực kỳ thô kệch không thể nào khen nổi.
Nhưng hiện tại khác rồi, Tô Hiển Nhiên tuy là một người phụ nữ gần 30 nhưng bởi vì là gái già ế nên cô cực kì chú trọng vẻ bề ngoài, người ta thường nói.
" Hoa vẫn thơm, dù hoa không nở.
Người vẫn đẹp, dù người không thuộc về ai. "
Nên lúc nào Tô Hiển Nhiên cũng chưng diện bản thân thật tỉ mỉ.
Quay về với Hiện tại.
Tô Hiển Nhiên thấy hai anh chồng nhìn cô ngất ngây kia, trong lòng cô thật sự vui sướng nhưng là Tô Hiển Nhiên vẫn " khụ " một tiếng nói.
" Ai ôm em đi ra ngoài? " chân cô còn rất yếu nha, chưa đi lại nhiều được nên cần ôm nha.
Đỗ Đức Trí không nói hai lời liền ôm cô lên đi xuống tầng, Nhậm Thừa Vinh thì trên tay có xách theo cây dù đi theo phía sau Đỗ Đức Trí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook