Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều
Chương 25: Chồng Ma Rất Mạnh Mẽ

Tuyết Nhi do tôi làm lạc mất, tôi cũng phải đi tìm con bé.

Ai biết Thích Uý Nhiên một phát nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi vào trong ngực anh, không hề dấu hiệu gì nói ra ba chữ: "Thật xin lỗi."

"Cái gì?"

Tôi không nghe nhầm chứ, anh ấy thế mà nói xin lỗi tôi?

Nói xong ba chữ này, anh ôm tôi vào trong ngực, hai tay ôm chặt lấy tôi, chỉ suýt nữa là khảm tôi vào cơ thể của anh.

Hôm nay tôi bị tức điên rồi.

"Cho nên anh khắc tên của anh trêи người tôi?" Anh rạch một đường ở trước ngực tôi, xăm tên anh ấy vào, đó không phải đau lòng mà là sự sỉ nhục. Tôi không phải hàng hóa, dựa vào cái gì mà lại khắc nhãn hiệu cho tôi.

"Chỉ là bởi vì tôi quá quan tâm em, mất em tôi sẽ không còn cái gì nữa." Giọng điệu của Thích Uý Nhiên có chút cô đơn, nhìn tôi không chớp mắt, lập tức xé quần áo trước ngực ra.

Trước ngực anh vẽ một đóa hoa trong tuyết màu đen, ở giữa còn khắc tên của tôi.

Anh ở trong tại hũ tro cốt lâu như vậy là để làm việc này?

Con mắt tôi rơi vào đóa hoa trong tuýt kia, làm sao cũng không rời mắt được, có ngạc nhiên, có cảm động, còn có một chút đau lòng.

Nhưng tôi rất nhanh đã bình tĩnh lại, ra sức tránh thoát anh: "Bệnh tâm thần, tôi không có thú vui ác liệt như anh, nhanh đi tìm Tuyết Nhi đi."

Thích Uý Nhiên đuổi theo, giọng nói đã không còn tình cảm như vừa rồi, khôi phục lại sự tỉnh táo: "Em ở nhà chờ đi, tôi đi tìm, nhất định sẽ tìm được Tuyết Nhi trở về cho em."

"Tôi muốn đi."

Tôi đẩy anh ra nhanh chân chạy đi, có thể anh cảm thấy áy náy, cũng không ngăn cản gì, thở dài đuổi theo sau lưng tôi.

Tôi đã tìm ở toàn bộ nhà tang lễ, Thích Uý Nhiên cũng kiểm tra thêm một lần nữa, xác định không có, chúng tôi đành phải đi ra bên ngoài, anh căn dặn tôi đừng đi xa rồi biến mất.

Nhà tang lễ của chúng tôi ở vùng ngoại ô, bên cạnh chính là một rừng Bạch Dương trắng xóa, không có đèn đường, bên ngoài tối đen như mực, yên tĩnh khiến cho người ta sợ hãi.

Nghe nói ba tôi đã mua lại nơi này, những năm trước đã xây xong nghĩa trang nên từ lúc đó, ban đêm không có ai không dám đi lại quanh đây nữa.

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi."

"Mẹ."

Là giọng nói của Tuyết Nhi, tôi nhanh chóng đuổi theo hướng âm thanh phát ra, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Tuyết Nhi chạy như bay đến, nhảy trêи người tôi, ôm tôi đầu khóc lớn: "Mẹ ơi, chú bỉ ổi hèn mọn thật đáng sợ."

"Là tên đầu trọc à?"

"Vâng, ba đang dạy dỗ ông ta."

Tuyết Nhi bị dọa phát sợ, nức nở đến run cả người, nói chuyện cũng đứt quãng. Hóa ra cô bé ở bên ngoài nhà luyện tập dùng roi, bị chú bỉ ổi hèn mọn đi ra ngoài thấy được dây dưa, Tuyết Nhi vừa chạy đã chạy ra xa.

Chúng tôi đi đến phía trước không bao lâu đã nghe thấy tiếng heo bị chọc tiết rất bi thương. Đôi giày da đen bóng của Thích Uý Nhiên giẫm trêи mặt tên đầu trọc, còn dùng lực giẫm xuống, đầu trọc nắm lấy chân của anh không nhấc ra được, chỉ có thể rúc vào trêи mặt đất, trêи miệng không ngừng kêu: "Xin đại ca tha mạng."

"Đại ca tha mạng cho tôi, tôi thật không có ý gì khác, chỉ là thấy một con quỷ rất hiếm, muốn cùng em gái trò chuyện một chút."

Tôi quay đầu hỏi Tuyết Nhi: "Là như vậy à?"

"Không biết, chú bỉ ổi hèn mọn này cứ đuổi theo con, ông ta đuổi không kịp con thì mắng con."

Có lẽ bộ dáng hung dữ của tên đầu trọc đã dọa sợ Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đã không phải là quỷ mới, lại rõ nhất là chạy trốn, tên này chỉ sợ ngay cả một cọng lông của Tuyết Nhi cũng không chạm đến.

"Uý Nhiên được rồi, có lẽ người này không có ý gì khác."

Vừa rồi cô có tiếp xúc với ông ta ở phòng trang điểm, người này mặc dù miệng không sạch sẽ, nhưng cũng không phải loại người tội ác tày trời.

Thích Uý Nhiên lại đạp mạnh vao bụng tên đầu trọc một cái rồi mới bỏ qua, sửa sang lại âu phục đã nhăn nhúm, đi đến trước mặt tôi ôm Tuyết Nhi qua, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Gọi ba."

"Ba." Tuyết Nhi ngọt ngào gọi một tiếng.

Trêи trán tôi hằn lên mấy vạch đen, trầm mặt nhìn tiểu hồ ly kia, trước đó gọi Cận Hiên là ba, bây giờ lại gọi Thích Uý Nhiên là ba, đúng là con nhóc gió chiều nào xoay chiều ấy.

Tên đầu trọc đau đớn rêи rỉ hai tiếng đứng lên, ánh mắt nhìn tôi lúc đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng không quay đầu lại chạy.

Xong rồi, thật không nên ra đây, ông ta khẳng định nhận ra tôi

"Ông ta là quỷ mới, không có đạo hạnh gì, em trở về vẽ mấy lá bùa đặt trêи người, ông ta cũng không dám lại gần nữa." Thích Uý Nhiên nói xong kéo tay của tôi đi trở về, tôi muốn hất anh ra nhưng anh không chịu buông ra, cuối cùng tôi mặc kệ anh nắm.

Tuyết Nhi nghiêng đầu dựa vào vai Thích Uý Nhiên: "Có ba bảo vệ con và mẹ thật tốt."

"Ba không thể ở bên cạnh con và mẹ mãu được, cho nên Tuyết Nhi phải nhanh lớn lên để bảo vệ mẹ, biết chưa?"

"Vâng, Tuyết Nhi vẫn đang cố gắng tu luyện."

Tuyết Nhi và Thích Uý Nhiên giống như có chuyện nói không hết, tôi không nhịn được liếc trộm khuôn mặt đẹp trai của anh, trong đầu giống như là thiếu đi cái gì, có chút thất vọng.

Không thể ở bên cạnh tôi mãi được là có ý gì?

Khi sắp đến cửa nhà, Thích Uý Nhiên đột nhiên dừng bước: "Ngày mai tôi phải đi Kinh Châu, tôi có thể nhớ tới một ít chuyện trước kia, qua bên đó xem có thể tìm về tất cả ký ức hay không."

Hóa ra là muốn đi Kinh Châu, tổng bộ của tập đoàn Thiên Kỳ ở bên đó khẳng định đã sớm bày ra thiên là địa võng ở nhà của Thích Uý Nhiên chờ anh mắc câu.

"Tự anh phải cẩn thận."

"Ừ."

Anh gật đầu, sau đó nắm tay tôi vào cửa, may mà nửa đêm mọi người đều ngủ, nếu không nhìn thấy tôi ở bên ngoài đi dạo chắc sẽ sợ chết khϊế͙p͙ mất.

Trở về phòng, Tuyết Nhi đã ngủ thϊế͙p͙ đi, Thích Uý Nhiên bỏ cô bé vào trong hồ lô rồi chui trêи giường, tôi dọa đạp anh một cái, hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Cái gì cũng không làm, em mở bản chép tay ra, tôi cho em xem một chút bùa nào có tác dụng."

"Anh còn hiểu cái này?"

Khóe miệng Thích Uý Nhiên nhếch lên đầy ẩn ý, mạnh mẽ ôm tôi, để đầu tôi dựa vào anh: "Mấy cái này chuyên môn dùng để đối phó quỷ, bây giờ tôi là quỷ, chỉ cần tôi lá bùa nào tôi nhìn cảm thấy không thoải mái thì lá bùa đấy đối phó quỷ không có vấn đề."

Anh cho tôi chọn lấy mấy lá bùa, còn cho tôi chọn một số khẩu quyết để cho tôi ghi lại, buổi sáng ngày mai phải bí mật sao cho người trong nhà một phần.

"Ngủ đi."

"Đừng nói anh định ngủ ở đây nhá?" Tôi vừa cất kĩ bản chép tay, tên kia đã cởi quần áo ra nằm xong.

"Làm sao? Ngày mai tôi sẽ phải đi, không phải đương nhiên nên vuốt ve âu yếm một chút à?"

Bàn tay có lực của anh nắm ở eo kéo tôi vào trong chăn, xoay người nặng nề đè lên.

Buổi trưa hôm nay anh thô bạo như vậy, chỗ đó của tôi vẫn còn đau, tôi nhanh chóng xin tha: "Uý Nhiên, tha cho tôi đi, hôm nay anh đối xử với tôi như vậy, tổn thương ở cơ thể và tâm hồn tôi còn không có phục hồi như cũ đâu."

"Vậy ư? Vậy hôm nay ban đêm đổi thành vợ đến chà đạp tôi."

Nói xong anh nghiêng người, tôi đã bị anh ôm ngồi trêи người anh rồi.

"Anh làm gì vậy, thả tôi xuống dưới."

"Xuỵt, đừng đánh thức Tuyết Nhi."

Hai tay anh cởi áo phông của tôi.

"Khốn nạn, thả tôi ra, a…"

"Em là vợ của tôi, tôi mãi mãi cũng sẽ không buông tay em ra."

Cơ thể Thích Uý Nhiên lạnh như băng nhưng lại nhiệt tình như lửa, giống như là hổ xổng chuồng, cắn cổ của tôi, không cho tôi bất kì cơ hội thở dốc nào đã nuốt tôi vào bụng, không chỉ như thế, còn buộc tôi bày ra hết tư thế này đến tư thế khác nhon miệng hơn.

Không biết vì sao, từ đầu đến cuối tôi không trốn thoát được, chỉ có thể trầm luân với ɖu͙ƈ vọng của anh.

Sáng ngày thuộc hại, tiếng gọi của Tuyết Nhi làm tôi bừng tỉnh.

Giường chiếu to như vậy bị trống không, Thích Uý Nhiên đã rời đi, Tuyết Nhi bị giam trong hồ lô ê a ê y kêu to: "Thả con ra ngoài, mẹ, cứu mạng."

Tôi mau chóng rút tấm vải đỏ trêи miệng hồ lô ra, Tuyết Nhi hóa thành làn khói rơi vào giường, ngã dập ʍôиɠ nhỏ, chu miệng hồ lô trong tay tôi nổi giận: "Mẹ, mẹ thật là ác độc, thế mà nhốt con ở trong hồ lô."

Đi người lớn, còn người nhỏ, có Tuyết Nhi ở bên người, tôi nào có tâm trạng để cô đơn.

"Tuyết Nhi ngốc, biết tại sao dì Hương Hương lại nuôi cậu bé hồ lô ở trong hồ lô không? Bởi vì như vậy có thể gia tăng tu vi của quỷ nhỏ, còn có thể bảo vệ chu toàn cho con, nếu như con oqr trong hồ lô, đêm qua chua bỉ ổi hèn mọn có bắt được con cũng không cách nào làm con bị tổn thương."

"Thật ư?" Tuyết Nhi bán tín bán nghi nhìn tôi.

"Đương nhiên là thật!"

Được rồi, là tôi nói bừa.

Bị nhóc con kia nhìn đến chột dạ, tôi vội vàng mặc quần áo, cầm hương mau cho cô bé ăn, trông thấy hũ tro cốt của Thích Uý Nhiên, tôi suýt nữa đã gọi tên của anh.

Cuối cùng chỉ cắm một nén nhang ở trước mặt anh, coi như anh không ở nơi này có lẽ anh vẫn có thể ăn được.

Thời tiết tháng bảy đã rất lâu không có mưa, hôm nay thế mà mưa rào rơi ra lít nha lít nhít, ba ở bên ngoài chỉ huy công nhân dựng lều, anh trai đầu trọc buổi tối hôm qua hôm nay muốn đưa tang.

Tôi dán lá bừa đã vẽ xong ở trong quần áo lao động, chuẩn bị ra ngoài bắt đầu làm việc thì điện thoại lại vang lên, là cục công an gọi tới.

"Là nhà tang lễ An Cư à? Trước đó Đặng Quốc Phi được báo án mất tích đã tìm được, nhưng mà ông ta đã chết rồi."

"Chú Đặng chết thật rồi?"

Trong đầu ong ong lên, mặc dù biết hi vọng chú Đặng còn sống rất nhỏ, nhưng lần này từ trong miệng của cảnh sát xác nhận, trong lòng tôi rất khổ sở, chú Đặng ở nhà tôi làm việc cả một đời, nhìn tôi lớn lên…"

"Kết quả giám định của pháp y là bệnh tim đột phát tử vong, thời gian tử vong khoảng bảy ngày trước, thi thể đã bốc mùi, các người mau lĩnh thi thể trở về để an táng đi."

Vốn chú Đặng không có bệnh tim, làm sao có thể vì bệnh tim mà tử vong được, việc này chắc chắn có mờ ám.

Đồng ý với cục công an hôm nay đi lãnh thi thể, tôi lập tức gọi cho Chu Hương Hương, thế nhưng gọi thế nào cũng không được.

Nghe nói bà cô của cô ấy tu đạo ở núi Hình Đại, chẳng lẽ Hương Hương vẫn còn đang ởtrêи núi?

Thật vội muốn chết, tôi gọi điện thoại cho Chu Hương Hương, ba lòng như lửa đốt chạy vào, trêи mặt trêи trán tất cả đều là mồ hôi.

"Ba, tại sao vừa sáng sớm ba đã đổ mồ hôi rồi."

"Con gái, hôm nay bên ngoài không cần con hỗ trợ, ở trong phòng đợi đi đừng đi ra."

Ba nói xong cũng đi ra, đóng cửa vẫn không quên quay đầu nói: "Tuyệt đối đừng ra."

Lần thứ nhất thấy ba lo lắng như vậy, tôi cúp máy, ra cửa định nhìn xem bên ngoài chuyện gì xảy ra thì nghe thấy tiếng phanh xe chói tai ngoài cửa, ngay sau đó hơn hai mươi người áo đen xông tới xếp thành hai hàng, bộp một tiếng mở ra chiếc ô màu đen.

Hai hàng người áo đen tất cả đều đeo kính đen, từ cửa chính chỉnh tề xếp tới linh đường.

Má ơi, đóng phim điện ảnh à?

Ngay sau đó một người đàn ông mặc đồ tây đen, đi phía sau là hai cái vệ sĩ khôi ngô, trong đó một vệ sĩ là người ngoại quốc, mặc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cánh tay rắn chắc, lít nha lít nhít hình xăm để người ta nhìn mà phát khϊế͙p͙.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương