Hai Người Cha Của Tôi
-
Chương 6: Chuyện fanfic (3)
Fan hâm mộ của ông chồng quốc dân Hàn Thời Vũ này hết sức lạ lùng.
Vì nghề nghiệp của hắn khác với những ngôi sao giải trí, vì ngoại trừ những phát ngôn liên quan đến công ty hoặc quảng bá cho dự án, lẽ ra hắn sẽ không góp mặt vào mấy thứ như hotsearch.
Nhưng hắn cứ một hai leo lên hotsearch bằng mấy lý do kỳ quặc.
Chẳng hạn như vài ngày trước là #Hàn_Thời_Vũ_ấn_like_video_chế_hài
Hoặc khi hắn phát biểu trong đại hội Internet #Cực_Tấn_chúng_tôi_không_kiếm_tiền
Hay thỉnh thoảng #Tin_đồn_tình_cảm_Hàn_Thời_Vũ
—— Riêng cái cuối cứ như cỏ dại đốt mãi không cháy hết, sức sống dẻo dai đến độ không biết đường nào mà lần.
Điều này dẫn đến việc hội người hâm mộ của hắn rất hỗn tạp.
Có người là thanh niên hâm mộ độ nổi tiếng của tổng giám đốc Cực Tấn, phần lớn là người dùng các sản phẩm của Cực Tấn.
Có nhiều người ham thích vẻ điển trai của hắn, dù sao khuôn mặt hắn đặt giữa giới giải trí cũng khá có sức nặng.
Nhưng Hàn Thời Vũ vững tin rằng, so với bản thân con người hắn, các chị em còn thích tài sản của hắn hơn.
Còn có thành phần đơn giản chỉ muốn coi mấy trò cười của hắn, bao gồm trò cắt ghép video chế. Mớ meme nổi rần rần phủ sóng rộng khắp của Hàn Thời Vũ cũng do tay mấy người này làm ra cả.
Hàn Thời Vũ lần nữa nhảy lên vị trí thứ tư, từ từ leo lên thứ ba, nhóm người này lại bắt đầu cười trên nỗi đau người khác.
Điện thoại thư ký bị bên Dược Tín gọi muốn nổ máy. Ban đầu, theo phản ứng thường ngày của của thư ký khi Cực Tấn leo top thịnh hành thì chẳng có vấn đề gì, nhưng lần này liên lụy đến Dược Tín.
Dược Tín là một đoàn thể rất nghiêm túc, xưa nay Weibo chưa bao giờ đăng chuyện ngoài lề, những văn bản mang tính chính thức hoàn toàn không có mấy cái icon cảm xúc này kia.
Vì tên cp là Cực Dược nên một phần chủ đề lần này nhân cách hóa hai công ty lên, điều này ảnh hưởng đến vấn đề hình ảnh của công ty.
Nhân viên Dược Tín cảm thấy thắc mắc phần hơn, mấy người họ nhao nhao hỏi thăm thư ký tổng giám đốc, phải chăng sếp muốn hợp tác với sếp Chu, hiện đang tiến hành giai đoạn quảng bá đầu tiên, nhưng sao không báo với họ một tiếng.
Thư ký cũng oan quá sức.
Cô không thể trả lời là sếp Hàn trượt tay ấn nhầm được.
Hàn Thời Vũ đối diện với sóng gió dư luận mãi thành quen, lần mò đúc kết ra bài học cuộc sống thế này ——
Đừng e sợ khi phải đối diện với bất kỳ khó khăn nào, bởi vì ta đủ dũng cảm vượt qua nó.
Thế là hắn tắt máy, tung chăn: “Kệ đời nó, giờ đi ngủ trước, để mai tính.”
Đối diện với ba hotsearch.
Phòng vận hành của hắn tự biết theo dõi sát sao, phòng kẻ lợi dụng dẫn dắt dư luận tung tin đồn, không tới lượt hắn bận tâm.
Dương Mạt chép miệng: “… Em xem chương mới nhất này.”
Hàn Thời Vũ lấy làm lạ: “Sao anh đọc nhanh thế?”
Dương Mạt lướt màn hình, đưa điện thoại cho Hàn Thời Vũ.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt thấy trên đó viết ——
“Chu Dịch không tài nào tin được, gã đàn ông lạnh nhạt trước mắt là người yêu mình quen biết và thầm mến suốt hơn mười năm nay. Anh run run: Hàn Thời Vũ, em nghĩ anh là hạng người gì.”
“Hàn Thời Vũ cười khẩy, nâng cằm anh lên, giọng điệu vừa lạnh lùng lại vừa điên cuồng: Đêm nay tôi đi, nếu anh muốn lên giường với tôi thì anh còn ba tiếng, liệu mà nhanh lên.”
“Mùa đông năm nay không như mùa đông mọi năm, tuyết lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến trái tim trong lồng ngực Chu Dịch đứng lặng người thật lâu dần buốt giá.”
“Anh vẫn chẳng thể nào buông bỏ hắn.”
“Hàn Thời Vũ đã thay đổi, rõ ràng. Những khi hắn ôm anh tiến vào bên trong anh, nguội lạnh làm lơ lời cầu xin buông tha, mạnh bạo thúc vào chiều lòng bản thân, nhưng lại keo kiệt đến mức đến một nụ hôn cũng chẳng mảy may bố thí…”
“…”
Hàn Thời Vũ rùng mình run lẩy bẩy.
Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Mạt.
Dương Mạt cúi đầu nhìn hắn.
Cảm giác này vi diệu quá đỗi.
Cứ như bị bắt gian tại trận, nhưng thậm chí còn lúng túng hơn cả bị bắt gian.
Hàn Thời Vũ tốc độ ra quyết định: “Mạt Mạt ơi em yêu anh.”
“Chắc Chu Dịch sẽ băm vằm em ra.” Dương Mạt thản nhiên: “Đừng gọi anh là Mạt Mạt nữa, không thì anh sẽ băm em ra cùng Chu Dịch.”
Dương Hàn cả đêm không ngon giấc.
Cô nàng cứ mải nơm nớp lo sợ, hoài nghi không biết liệu chuyện Hàn Thời Vũ chia sẻ có liên quan gì tới mình không —— Rồi lần này dỗ Hàn Thời Vũ làm sao đây, cũng đã nghĩ xong xuôi mình nên thỏ thẻ “bố ơi” bằng tông giọng nào, rồi lại tự an ủi bản thân chắc là trùng hợp thôi.
Hai giọng nói ầm ĩ đấu tranh trong đầu không yên.
Dẫn đến kết quả, Dương Hàn mơ một giấc mơ.
Hàn Thời Vũ tàn độc điên cuồng đứng trên tầng lầu cao nhất, máy bay trực thăng ở giữa không trung, luồng gió mạnh khiến mái tóc và vạt áo hắn bay phần phật.
Hàn Thời Vũ ôm chặt Dương Mạt cạnh bên, vòng chắc vòng eo gầy của anh bằng một tay, còn Dương Mạt ngả đầu vào vai hắn.
Hàn Thời Vũ lạnh lùng cười, nói với Dương Hàn phía đối diện: “Ả kia, cô có ba phút cân nhắc, xem có muốn gọi tôi là bố không.”
Dương Hàn: “…”
Tỉnh giấc hoảng loạn bật dậy giữa đêm.
Dương Hàn với cái đầu bù xù dựng người dậy đi ăn sáng, lúc sượt ngang phòng vệ sinh, cô nàng không cách nào nhìn trực diện tên đàn ông họ Hàn đang đánh răng kia được.
Dương Hàn u oán: “Con không gọi, đi lẹ đi.”
Hàn Thời Vũ: “???”
Cô nàng vào bếp, Dương Mạt cho con gái một ly sữa nóng, đưa mắt nhìn quầng thâm trên mắt hỏi han: “Con lại thức đêm à?”
Dương Hàn đáp: “Tại Hàn Thời Vũ.”
Hàn Thời Vũ nhả bọt kem đánh răng, giọng vọng đến từ xa: “Con nói cho rõ ràng.”
Dương Hàn ăn sandwich trứng.
Cô nàng nhìn Dương Mạt, thầm nghĩ trong giấc mơ của mình sao ba e thẹn thế được nhỉ.
Từ ngày gia nhập môn phái hủ gì đó của Hứa Gia, cô nàng không hề nghi ngờ đưa ra nhận định, Dương Mạt là công.
Dương Mạt thấy mắt mũi Dương Hàn đờ đẫn, thế là ngồi xuống trước mặt con gái, hỏi han: “Dương Dương… dạo này con có chuyện gì phải không?”
Dương Hàn lắc đầu.
Dương Mạt mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nhấp môi: “Con có tâm sự gì nhớ nói với ba.”
Dương Hàn cười với anh: “Dạ.”
Vừa dứt lời, cô nàng nghe tiếng Hàn Thời Vũ nói chuyện điện thoại mờ ảo truyền ra từ phòng vệ sinh.
Hàn Thời Vũ nói chữ được chữ mất: “Ơ này Lão Chu… Không phải tôi cố tình không trả lời anh, tôi không thấy thông báo tin nhắn… Anh khoan chờ tôi nhổ kem đánh răng ra cái đã…”
“Tôi xem đại vậy thôi, tiện khích lệ tác giả trong diễn đàn văn học của Thú Địa, không có ý gì khác.”
“Dương Mạt hả… Dương Mạt ảnh bình thường lắm, hoàn toàn chẳng vấn đề gì.”
Dương Hàn biết hắn đang bàn bạc chuyện hotsearch, căng thẳng tới bộ nhai chậm hẳn đi, lại còn chột dạ lén nhìn Dương Mạt một tẹo.
Vật vã mãi mới lừa được Chu Dịch, Hàn Thời Vũ tiếp tục gọi cho thư ký.
Thư ký trả lời: “Bây giờ hashtag đã xuống hạng mười rồi thưa sếp. Em đang kêu bên quản trị vận hành liên lạc với tác giả Như Nghẹn Ở Cổ Họng, thương lượng chờ ba ngày sau đến khi sức nóng giảm bớt rồi tiếp tục đăng chương, tác giả không những không từ chối mà còn rất hào hứng.”
“Đêm qua lượt đọc và số người theo dõi tag Cực Dược trên Thú Địa tăng vọt, số lượng bản thảo tăng đột biến, sếp có muốn siết chặt quá trình xét duyệt không ạ?”
“Không cần hạn chế, cứ duyệt như bình thường.” Hàn Thời Vũ nói: “Tiện thể kích tag Cực Dược lên, mượn độ hot quảng bá văn hóa fanfic của Thú Địa, phải đề xuất cả những tác phẩm xuất sắc của tag khác nữa.”
Danh có sẵn hai mà không ham.
Nghe tới chữ “kích”, thư ký bỗng giật mình, cô tò mò hỏi: “Sếp Hàn, anh cũng gặm fanfic sao?”
Hàn Thời Vũ súc miệng, đáp: “Lâu lâu đọc.”
Thư ký nói: “Cho phép em to gan đề cử cho sếp vài bộ, “Bạn Trai Bủn Xỉn Của Tôi” với “Tháng Ngày Làm Cu Ly Cho Ông Chồng Quốc Dân”, ngọt ngào, cam đoan sếp hài lòng.”
“???” Hàn Thời Vũ: “Cô ngại lương đang nhiều quá hay gì.”
Thư ký vội lên tiếng: “Ý.”
Hắn không biết rằng, chỉ trong vòng một đêm, thư ký của hắn đã bị đống truyện và fanart kéo lên thuyền.
Hứa Gia nhắn: “Dương Dương, đêm qua bên tụi tớ bùng nổ luôn.”
Dương Hàn gửi icon buồn ngủ sang.
Hứa Gia cực kỳ phấn khích hỏi: “Lúc thấy truyện về Hàn Thời Vũ, ba cậu phản ứng sao?”
Dương Hàn: “Tớ không biết, không thấy ba nói gì.”
Hứa Gia: “Ài… hôm qua tin tức kéo tới như lũ. Nói chung đó là khoảnh khắc đỉnh cao của cuộc đời tớ rồi, bởi vậy hôm nay tớ vẫn chưa dám tin mọi chuyện là sự thật…”
Cha của bạn cùng lớp là tổng giám đốc Cực Tấn.
Tổng giám đốc của Cực Tấn đã kết hôn, xu hướng tính dục là đồng tính.
—— Và cp mình đu lặn tám trăm năm cuối cùng chính chủ cũng ngoi lên.
Tám chuyện với nhau một lát, cuối cùng Hứa Gia vào chủ đề chính: “À phải rồi, tớ tạo nhóm chat của sáu đứa tụi mình rồi, add cậu vào rồi đó.”
Dương Hàn phát hiện trên thông báo có một cái nhóm chat.
Tên là “Viện chăn chó”.
Dương Hàn: “???”
Thượng Học: “Ai đặt cái tên quỷ này vậy?”
Lớp trưởng: “Hahahahahaha.”
Phương Gia: “Sao cuối tuần mà mấy cậu dậy sớm dữ vậy.”
Hứa Gia: “Tiểu Lộc đâu rồi?”
Thượng Học: “Cậu ấy học lớp đam mê lập trình, cuối tuần bận học không rảnh.”
“À.” Hứa Gia nhắn: “Hôm nay Dương Dương có chuyện quan trọng muốn công bố nè.”
Thượng Học, thanh niên ngầu lòi thời thượng ăn ngủ trên mục hotsearch trêu: “Thật ra Chu Dịch là chị dâu của cậu?”
Dương Hàn: “…”
Hứa Gia: “Hahahahaha cậu khen giỏi đấy.”
Lớp trưởng: “Hahahahaha.”
Hứa Gia tỉnh táo lại: “Mấy cậu nghe Dương Hàn nói đi, chuyện quan trọng thật.”
Phương Gia: “Cậu nói đi.”
Dương Hàn cảm giác bầu không khí có hơi nghiêm túc quá đáng, như thể lời tiếp theo cô nàng nói ra mà không khiến nhóm chat này chấn động thì là trò bịp bợm vậy.
Nhưng sự thật là, họ thật sự chấn động, thậm chí chấn động cách khủng khiếp.
Đến mức nhóm chat im ắng mất một phút, như biển yên sóng lặng trước giông tố. Làm Dương Hàn còn tưởng cả đám rớt mạng hết lượt rồi.
Dương Hàn: “?”
Phương Gia: “Tớ… có hơi khó chấp nhận…”
Tim Dương Hàn thắt lại, cô nàng ổn định tâm trạng, cố trấn tĩnh lại: “Sao thế?”
Phương Gia: “Anh cậu với ba cậu… Dù là không có quan hệ máu mủ cận huyết đi, cơ mà anh họ cậu cũng là con của anh em ruột mẹ cậu ấy…”
“…” Dương Hàn: “Khoan đã, từ từ, vụ anh họ là tớ bịa ra lừa mấy cậu đó. Hàn Thời Vũ là ba tớ, Dương Mạt cũng là ba tớ, tớ được nhận nuôi.”
Phương Gia: “Ấy, thế thì tớ vô tư.”
Dương Hàn: “… Còn vấn đề gì không?”
Phương Gia: “Có sao đâu.”
Thượng Học: “Tin này mà tuồn ra chắc truyền thông nổ ầm ầm.”
Cậu bạn nọ thấy rất ấm ức: “Tớ nói này, đúng là thử thách sức chịu đựng con người mà. Dương Hàn, cậu phải đút phí bịt miệng.”
Lớp trưởng: “Không ngờ có ngày tự mắt chứng kiến tin đồn thành thật.”
Nhìn gợn sóng mau chóng lắng lại trên màn hình, Dương Hàn nghiến răng nhắn: “Mấy cậu không thấy có gì kỳ quặc à?”
Phương Gia: “Cũng thường thôi, không chấn động bằng tin cậu là thân thích của Hàn Thời Vũ.”
Thượng Học: “Kỳ quặc gì, nếu độ hot mà hái được ra tiền thế, đây còn tình nguyện chơi gay nữa là?”
Hứa Gia: “Cậu thiếu niên à, suy nghĩ của cậu hơi nguy hiểm đó.”
Lớp trưởng: “Giáo viên chủ nhiệm lớp mình mà biết chắc thượng cậu lên bàn giáo viên luôn quá, ai vào lớp cũng phải cúi đầu bái chào.”
Phản ứng bình thản, không cố ý nói hùa vì thể diện, cũng không cay nghiệt chua ngoa, càng không có châm chước an ủi.
Dương Hàn cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng tuyệt vời.
Ba lần vô cùng đồng nghĩa với tuyệt vời nhất thế giới.
Dương Hàn khẽ mím môi trả lời: “Chừng vài tuần nữa, cuối tuần mấy cậu lại đến nhà tớ chơi đi.”
Vì nghề nghiệp của hắn khác với những ngôi sao giải trí, vì ngoại trừ những phát ngôn liên quan đến công ty hoặc quảng bá cho dự án, lẽ ra hắn sẽ không góp mặt vào mấy thứ như hotsearch.
Nhưng hắn cứ một hai leo lên hotsearch bằng mấy lý do kỳ quặc.
Chẳng hạn như vài ngày trước là #Hàn_Thời_Vũ_ấn_like_video_chế_hài
Hoặc khi hắn phát biểu trong đại hội Internet #Cực_Tấn_chúng_tôi_không_kiếm_tiền
Hay thỉnh thoảng #Tin_đồn_tình_cảm_Hàn_Thời_Vũ
—— Riêng cái cuối cứ như cỏ dại đốt mãi không cháy hết, sức sống dẻo dai đến độ không biết đường nào mà lần.
Điều này dẫn đến việc hội người hâm mộ của hắn rất hỗn tạp.
Có người là thanh niên hâm mộ độ nổi tiếng của tổng giám đốc Cực Tấn, phần lớn là người dùng các sản phẩm của Cực Tấn.
Có nhiều người ham thích vẻ điển trai của hắn, dù sao khuôn mặt hắn đặt giữa giới giải trí cũng khá có sức nặng.
Nhưng Hàn Thời Vũ vững tin rằng, so với bản thân con người hắn, các chị em còn thích tài sản của hắn hơn.
Còn có thành phần đơn giản chỉ muốn coi mấy trò cười của hắn, bao gồm trò cắt ghép video chế. Mớ meme nổi rần rần phủ sóng rộng khắp của Hàn Thời Vũ cũng do tay mấy người này làm ra cả.
Hàn Thời Vũ lần nữa nhảy lên vị trí thứ tư, từ từ leo lên thứ ba, nhóm người này lại bắt đầu cười trên nỗi đau người khác.
Điện thoại thư ký bị bên Dược Tín gọi muốn nổ máy. Ban đầu, theo phản ứng thường ngày của của thư ký khi Cực Tấn leo top thịnh hành thì chẳng có vấn đề gì, nhưng lần này liên lụy đến Dược Tín.
Dược Tín là một đoàn thể rất nghiêm túc, xưa nay Weibo chưa bao giờ đăng chuyện ngoài lề, những văn bản mang tính chính thức hoàn toàn không có mấy cái icon cảm xúc này kia.
Vì tên cp là Cực Dược nên một phần chủ đề lần này nhân cách hóa hai công ty lên, điều này ảnh hưởng đến vấn đề hình ảnh của công ty.
Nhân viên Dược Tín cảm thấy thắc mắc phần hơn, mấy người họ nhao nhao hỏi thăm thư ký tổng giám đốc, phải chăng sếp muốn hợp tác với sếp Chu, hiện đang tiến hành giai đoạn quảng bá đầu tiên, nhưng sao không báo với họ một tiếng.
Thư ký cũng oan quá sức.
Cô không thể trả lời là sếp Hàn trượt tay ấn nhầm được.
Hàn Thời Vũ đối diện với sóng gió dư luận mãi thành quen, lần mò đúc kết ra bài học cuộc sống thế này ——
Đừng e sợ khi phải đối diện với bất kỳ khó khăn nào, bởi vì ta đủ dũng cảm vượt qua nó.
Thế là hắn tắt máy, tung chăn: “Kệ đời nó, giờ đi ngủ trước, để mai tính.”
Đối diện với ba hotsearch.
Phòng vận hành của hắn tự biết theo dõi sát sao, phòng kẻ lợi dụng dẫn dắt dư luận tung tin đồn, không tới lượt hắn bận tâm.
Dương Mạt chép miệng: “… Em xem chương mới nhất này.”
Hàn Thời Vũ lấy làm lạ: “Sao anh đọc nhanh thế?”
Dương Mạt lướt màn hình, đưa điện thoại cho Hàn Thời Vũ.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt thấy trên đó viết ——
“Chu Dịch không tài nào tin được, gã đàn ông lạnh nhạt trước mắt là người yêu mình quen biết và thầm mến suốt hơn mười năm nay. Anh run run: Hàn Thời Vũ, em nghĩ anh là hạng người gì.”
“Hàn Thời Vũ cười khẩy, nâng cằm anh lên, giọng điệu vừa lạnh lùng lại vừa điên cuồng: Đêm nay tôi đi, nếu anh muốn lên giường với tôi thì anh còn ba tiếng, liệu mà nhanh lên.”
“Mùa đông năm nay không như mùa đông mọi năm, tuyết lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến trái tim trong lồng ngực Chu Dịch đứng lặng người thật lâu dần buốt giá.”
“Anh vẫn chẳng thể nào buông bỏ hắn.”
“Hàn Thời Vũ đã thay đổi, rõ ràng. Những khi hắn ôm anh tiến vào bên trong anh, nguội lạnh làm lơ lời cầu xin buông tha, mạnh bạo thúc vào chiều lòng bản thân, nhưng lại keo kiệt đến mức đến một nụ hôn cũng chẳng mảy may bố thí…”
“…”
Hàn Thời Vũ rùng mình run lẩy bẩy.
Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Mạt.
Dương Mạt cúi đầu nhìn hắn.
Cảm giác này vi diệu quá đỗi.
Cứ như bị bắt gian tại trận, nhưng thậm chí còn lúng túng hơn cả bị bắt gian.
Hàn Thời Vũ tốc độ ra quyết định: “Mạt Mạt ơi em yêu anh.”
“Chắc Chu Dịch sẽ băm vằm em ra.” Dương Mạt thản nhiên: “Đừng gọi anh là Mạt Mạt nữa, không thì anh sẽ băm em ra cùng Chu Dịch.”
Dương Hàn cả đêm không ngon giấc.
Cô nàng cứ mải nơm nớp lo sợ, hoài nghi không biết liệu chuyện Hàn Thời Vũ chia sẻ có liên quan gì tới mình không —— Rồi lần này dỗ Hàn Thời Vũ làm sao đây, cũng đã nghĩ xong xuôi mình nên thỏ thẻ “bố ơi” bằng tông giọng nào, rồi lại tự an ủi bản thân chắc là trùng hợp thôi.
Hai giọng nói ầm ĩ đấu tranh trong đầu không yên.
Dẫn đến kết quả, Dương Hàn mơ một giấc mơ.
Hàn Thời Vũ tàn độc điên cuồng đứng trên tầng lầu cao nhất, máy bay trực thăng ở giữa không trung, luồng gió mạnh khiến mái tóc và vạt áo hắn bay phần phật.
Hàn Thời Vũ ôm chặt Dương Mạt cạnh bên, vòng chắc vòng eo gầy của anh bằng một tay, còn Dương Mạt ngả đầu vào vai hắn.
Hàn Thời Vũ lạnh lùng cười, nói với Dương Hàn phía đối diện: “Ả kia, cô có ba phút cân nhắc, xem có muốn gọi tôi là bố không.”
Dương Hàn: “…”
Tỉnh giấc hoảng loạn bật dậy giữa đêm.
Dương Hàn với cái đầu bù xù dựng người dậy đi ăn sáng, lúc sượt ngang phòng vệ sinh, cô nàng không cách nào nhìn trực diện tên đàn ông họ Hàn đang đánh răng kia được.
Dương Hàn u oán: “Con không gọi, đi lẹ đi.”
Hàn Thời Vũ: “???”
Cô nàng vào bếp, Dương Mạt cho con gái một ly sữa nóng, đưa mắt nhìn quầng thâm trên mắt hỏi han: “Con lại thức đêm à?”
Dương Hàn đáp: “Tại Hàn Thời Vũ.”
Hàn Thời Vũ nhả bọt kem đánh răng, giọng vọng đến từ xa: “Con nói cho rõ ràng.”
Dương Hàn ăn sandwich trứng.
Cô nàng nhìn Dương Mạt, thầm nghĩ trong giấc mơ của mình sao ba e thẹn thế được nhỉ.
Từ ngày gia nhập môn phái hủ gì đó của Hứa Gia, cô nàng không hề nghi ngờ đưa ra nhận định, Dương Mạt là công.
Dương Mạt thấy mắt mũi Dương Hàn đờ đẫn, thế là ngồi xuống trước mặt con gái, hỏi han: “Dương Dương… dạo này con có chuyện gì phải không?”
Dương Hàn lắc đầu.
Dương Mạt mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nhấp môi: “Con có tâm sự gì nhớ nói với ba.”
Dương Hàn cười với anh: “Dạ.”
Vừa dứt lời, cô nàng nghe tiếng Hàn Thời Vũ nói chuyện điện thoại mờ ảo truyền ra từ phòng vệ sinh.
Hàn Thời Vũ nói chữ được chữ mất: “Ơ này Lão Chu… Không phải tôi cố tình không trả lời anh, tôi không thấy thông báo tin nhắn… Anh khoan chờ tôi nhổ kem đánh răng ra cái đã…”
“Tôi xem đại vậy thôi, tiện khích lệ tác giả trong diễn đàn văn học của Thú Địa, không có ý gì khác.”
“Dương Mạt hả… Dương Mạt ảnh bình thường lắm, hoàn toàn chẳng vấn đề gì.”
Dương Hàn biết hắn đang bàn bạc chuyện hotsearch, căng thẳng tới bộ nhai chậm hẳn đi, lại còn chột dạ lén nhìn Dương Mạt một tẹo.
Vật vã mãi mới lừa được Chu Dịch, Hàn Thời Vũ tiếp tục gọi cho thư ký.
Thư ký trả lời: “Bây giờ hashtag đã xuống hạng mười rồi thưa sếp. Em đang kêu bên quản trị vận hành liên lạc với tác giả Như Nghẹn Ở Cổ Họng, thương lượng chờ ba ngày sau đến khi sức nóng giảm bớt rồi tiếp tục đăng chương, tác giả không những không từ chối mà còn rất hào hứng.”
“Đêm qua lượt đọc và số người theo dõi tag Cực Dược trên Thú Địa tăng vọt, số lượng bản thảo tăng đột biến, sếp có muốn siết chặt quá trình xét duyệt không ạ?”
“Không cần hạn chế, cứ duyệt như bình thường.” Hàn Thời Vũ nói: “Tiện thể kích tag Cực Dược lên, mượn độ hot quảng bá văn hóa fanfic của Thú Địa, phải đề xuất cả những tác phẩm xuất sắc của tag khác nữa.”
Danh có sẵn hai mà không ham.
Nghe tới chữ “kích”, thư ký bỗng giật mình, cô tò mò hỏi: “Sếp Hàn, anh cũng gặm fanfic sao?”
Hàn Thời Vũ súc miệng, đáp: “Lâu lâu đọc.”
Thư ký nói: “Cho phép em to gan đề cử cho sếp vài bộ, “Bạn Trai Bủn Xỉn Của Tôi” với “Tháng Ngày Làm Cu Ly Cho Ông Chồng Quốc Dân”, ngọt ngào, cam đoan sếp hài lòng.”
“???” Hàn Thời Vũ: “Cô ngại lương đang nhiều quá hay gì.”
Thư ký vội lên tiếng: “Ý.”
Hắn không biết rằng, chỉ trong vòng một đêm, thư ký của hắn đã bị đống truyện và fanart kéo lên thuyền.
Hứa Gia nhắn: “Dương Dương, đêm qua bên tụi tớ bùng nổ luôn.”
Dương Hàn gửi icon buồn ngủ sang.
Hứa Gia cực kỳ phấn khích hỏi: “Lúc thấy truyện về Hàn Thời Vũ, ba cậu phản ứng sao?”
Dương Hàn: “Tớ không biết, không thấy ba nói gì.”
Hứa Gia: “Ài… hôm qua tin tức kéo tới như lũ. Nói chung đó là khoảnh khắc đỉnh cao của cuộc đời tớ rồi, bởi vậy hôm nay tớ vẫn chưa dám tin mọi chuyện là sự thật…”
Cha của bạn cùng lớp là tổng giám đốc Cực Tấn.
Tổng giám đốc của Cực Tấn đã kết hôn, xu hướng tính dục là đồng tính.
—— Và cp mình đu lặn tám trăm năm cuối cùng chính chủ cũng ngoi lên.
Tám chuyện với nhau một lát, cuối cùng Hứa Gia vào chủ đề chính: “À phải rồi, tớ tạo nhóm chat của sáu đứa tụi mình rồi, add cậu vào rồi đó.”
Dương Hàn phát hiện trên thông báo có một cái nhóm chat.
Tên là “Viện chăn chó”.
Dương Hàn: “???”
Thượng Học: “Ai đặt cái tên quỷ này vậy?”
Lớp trưởng: “Hahahahahaha.”
Phương Gia: “Sao cuối tuần mà mấy cậu dậy sớm dữ vậy.”
Hứa Gia: “Tiểu Lộc đâu rồi?”
Thượng Học: “Cậu ấy học lớp đam mê lập trình, cuối tuần bận học không rảnh.”
“À.” Hứa Gia nhắn: “Hôm nay Dương Dương có chuyện quan trọng muốn công bố nè.”
Thượng Học, thanh niên ngầu lòi thời thượng ăn ngủ trên mục hotsearch trêu: “Thật ra Chu Dịch là chị dâu của cậu?”
Dương Hàn: “…”
Hứa Gia: “Hahahahaha cậu khen giỏi đấy.”
Lớp trưởng: “Hahahahaha.”
Hứa Gia tỉnh táo lại: “Mấy cậu nghe Dương Hàn nói đi, chuyện quan trọng thật.”
Phương Gia: “Cậu nói đi.”
Dương Hàn cảm giác bầu không khí có hơi nghiêm túc quá đáng, như thể lời tiếp theo cô nàng nói ra mà không khiến nhóm chat này chấn động thì là trò bịp bợm vậy.
Nhưng sự thật là, họ thật sự chấn động, thậm chí chấn động cách khủng khiếp.
Đến mức nhóm chat im ắng mất một phút, như biển yên sóng lặng trước giông tố. Làm Dương Hàn còn tưởng cả đám rớt mạng hết lượt rồi.
Dương Hàn: “?”
Phương Gia: “Tớ… có hơi khó chấp nhận…”
Tim Dương Hàn thắt lại, cô nàng ổn định tâm trạng, cố trấn tĩnh lại: “Sao thế?”
Phương Gia: “Anh cậu với ba cậu… Dù là không có quan hệ máu mủ cận huyết đi, cơ mà anh họ cậu cũng là con của anh em ruột mẹ cậu ấy…”
“…” Dương Hàn: “Khoan đã, từ từ, vụ anh họ là tớ bịa ra lừa mấy cậu đó. Hàn Thời Vũ là ba tớ, Dương Mạt cũng là ba tớ, tớ được nhận nuôi.”
Phương Gia: “Ấy, thế thì tớ vô tư.”
Dương Hàn: “… Còn vấn đề gì không?”
Phương Gia: “Có sao đâu.”
Thượng Học: “Tin này mà tuồn ra chắc truyền thông nổ ầm ầm.”
Cậu bạn nọ thấy rất ấm ức: “Tớ nói này, đúng là thử thách sức chịu đựng con người mà. Dương Hàn, cậu phải đút phí bịt miệng.”
Lớp trưởng: “Không ngờ có ngày tự mắt chứng kiến tin đồn thành thật.”
Nhìn gợn sóng mau chóng lắng lại trên màn hình, Dương Hàn nghiến răng nhắn: “Mấy cậu không thấy có gì kỳ quặc à?”
Phương Gia: “Cũng thường thôi, không chấn động bằng tin cậu là thân thích của Hàn Thời Vũ.”
Thượng Học: “Kỳ quặc gì, nếu độ hot mà hái được ra tiền thế, đây còn tình nguyện chơi gay nữa là?”
Hứa Gia: “Cậu thiếu niên à, suy nghĩ của cậu hơi nguy hiểm đó.”
Lớp trưởng: “Giáo viên chủ nhiệm lớp mình mà biết chắc thượng cậu lên bàn giáo viên luôn quá, ai vào lớp cũng phải cúi đầu bái chào.”
Phản ứng bình thản, không cố ý nói hùa vì thể diện, cũng không cay nghiệt chua ngoa, càng không có châm chước an ủi.
Dương Hàn cảm thấy vô cùng vô cùng vô cùng tuyệt vời.
Ba lần vô cùng đồng nghĩa với tuyệt vời nhất thế giới.
Dương Hàn khẽ mím môi trả lời: “Chừng vài tuần nữa, cuối tuần mấy cậu lại đến nhà tớ chơi đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook