Hai Người Cha Của Tôi
-
Chương 31: Chuyện nuôi chó (1)
Dương Hàn vào học.
Câu hỏi đầu tiên mà Thượng Học và Phương Gia hỏi lúc gặp cô nàng là.
Border Collie thông minh hơn Hàn Thời Vũ thật à.
Dương Hàn suy sâu tính kỹ. Sau khi nhìn nhận và phân tích vấn đề một cách biện chứng nhiều góc độ, cuối cùng cô nàng đưa ra câu trả lời: “Đúng vậy.”
Chuyện đầu tiên cần làm khi khai giảng là xếp chỗ. Dương Hàn vẫn ngồi cùng Hứa Gia như năm ngoái. Phương Gia và Thượng Học chuyển lên bàn trước hai người.
Hai người chuyển tới đằng sau khiến Dương Hàn hào hứng vô cùng – Lộc Duyệt Minh và Liễu Tộ Diệp.
Lộc Duyệt Minh và Liễu Tộ Diệp sẽ làm bạn cùng bàn của nhau suốt học kỳ tới.
Lúc thấy sơ đồ lớp Dương Hàn đã chờ không nổi nữa rồi. Vừa chuyển bàn một cái là đập đập nhẹ lên bàn như đứa bé chờ cơm.
Liễu Tộ Diệp cởi ba lô, Dương Hàn và Lộc Duyệt Minh cùng lên tiếng chào hỏi.
Dương Hàn cười toe reo lên: “Tiểu Diệp!”
“Chào cậu.” Lộc Duyệt Minh thấy bạn cùng bàn mới của mình bê một chồng sách, chìa tay định giúp đỡ.
Liễu Tộ Diệp “Ừ” một tiếng trả lời, đưa mắt nhìn cánh tay giơ ra của Lộc Duyệt Minh, nhấc đầu gối giữ sách lại, sau đó chìa tay vỗ vào tay cậu.
Lộc Duyệt Minh: “…”
Cậu giơ tay, lúng túng nắm bốn ngón tay về: “… Cần mình giúp không?”
Liễu Tộ Diệp đã chuyển hết sách xong, bắt đầu quay lại bê thêm chồng nữa, đáp: “Cảm ơn, không cần.”
Dương Hàn ngồi trên nhìn mà buồn cười, cô nàng tựa cằm lên chồng sách của Liễu Tộ Diệp, lúc nói chuyện đầu cứ lắc lư.
Dương Hàn hỏi: “Mốt tiểu thư định thi khối nào đó.”
Liễu Tộ Diệp nhíu mày, lẹ tay xoa đầu Dương Hàn một cái làm nhúm tóc ngang ngược dựng đứng trên đỉnh đầu cô nàng.
Thấy thế, Liễu Tộ Diệp khẽ nhếch môi, đáp: “Cậu chọn gì thì tôi chọn đó.”
“Òa.” Dương Hàn đáp: “Cô tổng bá đạo.”
“…” Liễu Tộ Diệp hếch cằm chỉ ra cửa, nói: “Ý của tôi là, tôi thấy nguyện vọng dán trên tủ cậu rồi. Tôi cũng giống cậu.”
Dương Hàn thất vọng: “Ồ.”
Liễu Tộ Diệp vào lớp khá trễ nên ra ngoài dọn tủ. Dương Hàn tiếp tục hỏi thăm sang Lộc Duyệt Minh: “Vậy anh trai này chọn gì nè?”
Lộc Duyệt Minh học để áp dụng, trêu: “Cậu chọn gì thì mình chọn đó.”
Hứa Gia: “…”
Cô bạn kéo Lộc Duyệt Minh và Dương Hàn đang tám vớ vẩn về, hạ nhỏ giọng hỏi: “Thái công chúa, thu nạp hai hậu cung từ bao giờ đấy?”
Hứa Gia trộm nhìn Lộc Duyệt Minh đầy ý cười đằng sau, lại nhìn ra cửa: “Cậu… với Liễu Tộ Diệp quan hệ tốt thế từ hồi nào?”
Dương Hàn dâng trào cảm xúc kể với cô bạn một hồi. Hứa Gia vẫn tỏ vẻ bán tín bán nghi. Câu chuyện xoay xung quanh Liễu Tộ Diệp không tốt lành gì, vì nghe đồn đoán thế mà cái nhìn của Hứa Gia chắc chắn sẽ chệch khung thiên vị.
Dương Hàn mở tờ giấy hỏi thăm nhận được vụ Nhạc Khảo cho Hứa Gia xem. Cô nàng cất kỹ lưỡng mọi thứ, kẹp vào bìa nhựa, trừ nếp gấp ra còn lại không hề nhăn nhúm hay cong quăn chỗ nào.
Hứa Gia nghiêm túc nghe hết mới hơi tin tưởng, lúc về sẽ thử nhắn tin cho Liễu Tộ Diệp.
Bốn người họ là một tổ nhỏ, sau này sẽ làm việc với nhau rất nhiều.
Buổi họp lớp đầu tiên sau khai giảng, trước khi bắt đầu giáo viên chủ nhiệm đã nhờ lớp trưởng dán bảng điểm đã in sẵn của các tổ lên bảng và nêu tên từng tổ.
Mấy tổ đầu hết phòng đào tạo Thanh Hoa tới phòng tuyển sinh Bắc Đại, rồi ngày hội Xuân Thu không nuối tiếc. Đến hai tổ cuối cùng, lớp trưởng mím môi hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng đọc lên.
“Đội thanh niên chuyên nghiệp đầy khí phách, tổ chín, tổ trưởng Thượng Học.”
Thượng Học vỗ vỗ thằng bạn thân Phương Gia, mà cậu bạn nọ nhìn như chẳng buồn để ý.
Dương Hàn phì một tiếng, chọc chọc Thượng Học ngồi đằng trước: “Tên kiểu này thể nào thầy cô cũng gọi hỏi bài suốt cho coi…”
“Dương Hàn và dàn hậu cung, tổ mười, tổ trưởng Dương Hàn.”
Cả lớp lại cười ầm lên.
Dương Hàn: “…”
Lộc Duyệt Minh: “…”
Liễu Tộ Diệp: “…”
Ba người nhìn Hứa Gia nhận việc đặt tên.
Hứa Gia tỏ ra vô tội: “Mấy cậu bảo tớ muốn đặt gì thì đặt mà.”
Có vết xe đổ viện nuôi chó, cô bạn đặt ra được cái tên cỡ này cũng là chuyện không có gì khó hiểu.
Mà thực tế đặt tên tổ cũng chỉ cho vui thôi, giáo viên chủ nhiệm với mấy thầy cô khác vẫn sẽ gọi số thứ tự như cũ. Chỉ riêng giáo viên Ngữ văn là một người thầy trung niên rất biết chơi, mỗi lần điểm danh sẽ nêu cả tên tổ.
Thế là tiết ngữ văn, Thượng Học biến thành thanh niên khí phách số một.
Còn Dương Hàn vẫn là Dương Hàn, ba người còn lại thành hậu cung số một số hai số ba. Sự xấu hổ khiến cả tổ học Ngữ văn đầy nhập tâm.
Dương Hàn cúi đầu ủ ê kể chuyện này cho ba với bố nghe.
Dương Mạt đề xuất một phương án có tính khả thi: Dương Hàn có thể xin đổi tên, làm lại bảng điểm, tổng kết điểm mỗi tuần của tổ lại, tốt nhất là nhân dịp mới khai giảng chưa ghi chú bao nhiêu mà làm cho xong.
Hàn Thời Vũ đề xuất một phương án mang tính đột phá: Dương Hàn có thể lập hoàng hậu với quý phi, dù gì cũng tới mức này rồi, vui vẻ tí lại hay.
Hiển nhiên kết cục của Hàn Thời Vũ là bị con gái chê mạnh.
“Vài chuyện lặt vặt thôi, không ảnh hưởng tới học tập là được con gái.” Dương Mạt nói.
Lúc trò chuyện cả nhà đang ăn cơm, Dương Hàn ở nhà Lão Dương hơn nửa kỳ nghỉ Đông đã quen có nhóc Border Collie nằm dài quẫy đuôi quấn quýt bên chân mỗi bữa cơm. Thế nên bây giờ cứ thấy trống vắng.
Dương Hàn ăn một đũa cơm, cắn cắn bát, cố hai mắt thật to nhìn Dương Mạt, bày tỏ mong ước đã ấp ủ từ lâu: “Ba ơi, hay là nhà mình nuôi chó đi ba.”
Dương Mạt gắp một đũa rau vào bát đầy ắp thịt thà của Dương Mạt, đáp: “Có một con rồi còn gì.”
Dương Hàn hiểu ý ba ngay, nhăn nhó: “Ể, con không muốn cái này.”
Hàn Thời Vũ nghi hoặc: “Nhà mình nuôi chó bao giờ?”
Hai ba con cùng lúc ngưng tay, đồng bộ nhìn về phía hắn.
Hàn Thời Vũ: “…”
“Có sao nói vậy à.” Hắn thưa kiện: “Em không cần anh với nhóc Dương Hàn cho ăn cũng không cần dắt đi dạo luôn, bớt khối việc hơn là nuôi chó đó nha.”
Dương Hàn bắt được hàm ý trong lời hắn nói, dập tắt xin xỏ của mình để trả thù nữa chứ. Cô nàng vội vàng nói với Dương Mạt: “Ba đừng nghe Lão Hàn nói, con sẽ chăm sóc thật tốt mà, không làm ba với bố…”
“Con đang ở lại trường.” Dương Mạt đáp, “Ba với bố ít khi ở nhà, tạm thời bây giờ không chăm sóc được.”
Dương Hàn nhìn Dương Mạt.
Dương Mạt nói: “Không chỉ để chơi vui được, đã nuôi thì phải có trách nhiệm.”
Dương Hàn nghĩ lại thấy cũng đúng lắm, rầu rĩ cúi đầu, trả lời: “Dạ ba…”
Dương Mạt nhìn con gái: “Đến lúc nghỉ hè hẵng đón một con về, con sẽ có thời gian ở cùng nó đủ lâu. Sau này đi học lại đưa nó vào cửa hàng thú cưng chăm sóc.” Anh gắp vài đũa đồ ăn cho Dương Hàn, chau mày: “Bao nhiêu tuổi rồi còn kén ăn. Con ăn rau vào đi.”
Giữa Hàn Thời Vũ và Dương Hàn có quan hệ cạnh tranh “định sẵn” – Thế nên mỗi lần Hàn Thời Vũ đứng ngoài nhìn Dương Mạt dạy dỗ nhóc con này, trên mặt hắn sẽ treo nụ cười trên nỗi đau người khác.
Dương Hàn giận hết sức.
“Hai cuối tuần tới ba với bố con phải bay Thâm Quyến.” Trò chuyện linh tinh xong, cuối cùng Dương Mạt cũng nói tới chuyện chính: “Cuối tuần chú Lục sẽ đón con.”
Dương Hàn nhớ rõ chú Lục với mái tóc vàng hoe nhưng giọng nói đặc sệt như người Bắc Kinh, mà nói chuyện với chú này cũng vui nữa.
Dương Mạt nói: “Nhà cậu ta có một chú Samoyed, con muốn thì nói chú dẫn con đến chơi.” Dương Mạt bổ sung: “Nhân tiện luyện tiếng Anh giao tiếp.”
Vợ Lục Hữu Khí là người Anh gốc Hoa.
Dương Hàn nhận tin hai tuần nữa mình không gặp được Dương Mạt, mới nghĩ thôi đã thấy nhớ ba rồi, cô nàng lưu luyến: “Dạ, ba về sớm nha, con sẽ gọi điện cho ba thường xuyên.”
Dương Mạt: “Ừ con.”
Hàn Thời Vũ đập bàn, bất mãn: “Bố nữa, bố cũng phải xa nhà tận hai tuần chứ bộ.”
Dương Hàn vô tình: “Chúc bố thuận buồm xuôi gió.”
Siêu thoại Cực Dược.
“Các chị em —— Có ai thấy dự án ngôi sao trên trang chính thức Thú Địa chưa? Mỗi cuối tuần sẽ mời một minh tinh gia nhập Thú Địa hoặc chọn một tài khoản vip triệu theo dõi. Kỳ! Tới! Sẽ mời Hàn Thời Vũ đó.”
Trả lời:
“Tự mời tổng giám đốc của mình coi bộ cũng hay.”
“Hahahaha HSN cũng là vip triệu fan trên Thú Địa chứ bộ, chả vấn đề gì.”
“Các đại thần ghép video chế, đại thần viết truyện chuẩn bị —— “
“Tôi còn tưởng ảnh ấn like gì nữa cơ làm vui thế.”
“Lúc livestream còn chọn ngẫu nhiên bình luận để trả lời đó., các chị em mau xông lên hỏi bao giờ Hàn Siêu Nhanh hết ế tấn công khu bình luận đi.”
“Nghe bảo sẽ hợp tác với nền trảng trực tiếp Ngà Voi đấy, thu mua cả Văn Học Nam Bắc. Hàn Thời Vũ tính xuống tay làm game với phim ảnh.”
Trả lời:
“Ra tay nhanh ghê, không còn cọng cỏ nào mọc lên được luôn.”
“Ờ… tôi thấy trong giới thương nghiệp này Hàn Thời Vũ cũng thuộc dạng có lương tâm ấy chứ?”
“Đừng bị hotsearch trên Weibo với mấy bài đăng lừa, trên thương trường nghiêm túc thì tư bản nào lại không đặt lợi ích lên trên hết.
“Không phải khu văn học bên Thú Địa đang làm rất tốt à. Còn mua Nam Bắc làm gì?”
“Khu văn học bên Thú Địa suy cho cùng chỉ như cái diễn đàn viết thôi. Hiếm cốt truyện tự sáng tác với truyện dài lắm.”
Dương Hàn ngồi trên xe lướt xem Weibo.
Sau khi hạ nhiệt, số lượng bài đăng trên hội Cực Dược bắt đầu vơi hẳn, đây là giai đoạn mà mọi sự vật sự việc trong thời đại diễn tiến quá nhanh này đều phải trải qua.
Nhưng tác giả Cực Quang Bắc Dược vẫn miệt mài viết lách. Tác giả này thuộc đảng ăn tạp, viết vì vui vì thích, mà tính tình lại cởi mở, hình như gần đây còn gặm cả Vũ Tinh, thêm được ít lửa cho cái chốn lạnh tanh này —— Mặc dù là ấm áp kèm thủy tinh.
Dương Hàn ngạc nhiên phát hiện hố mới của tác giả, tên là “Mười bảy năm ánh sáng anh và em”.
Mối quan hệ tương tác tốt đẹp giữa Cực Quang Bắc Dược và sinh viên Thủ Thành ID “Không phải lập trình viên” làm nảy sinh ảnh hưởng. Có được tư liệu tham khảo, câu chuyện Cực Quang Bắc Dược đem tới trở nên sống động chân thật —— Mặc dù chỉ có mình đương sự như Dương Hàn mới có thể cảm nhận được tính chân thật của nó.
Hai người cha của cô nàng đã bên nhau mười bảy năm rồi.
Xét thấy cái tên tên “Năm ánh sáng” nghe đã thấy ngược cộng cách thức thọc dao vào lòng người đọc xoay 360 độ của Cực Quang Bắc Dược, Dương Hàn quyết định lưu trước, đợi tắm rửa nằm nghiêng ráo nước rồi nghiêm túc đọc sau.
Người lái xe đằng trước là Lục Hữu Khí, anh ta đến đón Dương Hàn vừa được thả về vào cuối tuần.
Anh ta nhìn Dương Hàn từ gương chiếu hậu, cười: “Nghe bảo bé muốn nuôi chó à?”
Dương Hàn ngẩng lên, gật gật: “Dạ.”
Lục Hữu Khí nói: “Thật ra Hàn Thời Vũ đã kiếm cho bé xong từ lâu rồi.”
Dương Hàn mở to mắt, sau vài giây phản ứng, cô nàng mừng rỡ: “Thật ạ, chuyện từ bao giờ?”
“Khi bé vừa đón năm mới về, Hàn Thời Vũ đã đến gặp chú. Chú cũng hay đi làm thiện nguyện nên biết một trạm cứu trợ động vật hoang.” Lục Hữu Khí nói.
Tim chợt ấm lên, Dương Hàn bỗng vui vẻ hơn nữa.
“Nhưng mà, không chỉ vì bé đâu.” Lục Hữu Khí nhìn nét vui vẻ dạt dào trên gương mặt cô bé, cười cười: “Dương Mạt cũng thích động vật lắm, nhưng thấy bận quá nên không nuôi.”
Nói đoạn, Lục Hữu Khí bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa: “Thời đại học mấy chú cún lang thang thích ba bé lắm đó.”
Dương Hàn mở to mắt. Ngoài cửa sổ tiếng còi và xe cộ lao vụt về sau.
Cô nàng bỗng nhớ ra, hình như chú Lục là bạn cùng phòng đại học của ba mình.
Dương Hàn thừa thắng.
“À… anh ạ.”
Lục Hữu Khí từ chú thành anh. Anh ta thoáng nhếch nhếch môi, đáp: “Ồ, sao thế?”
Dương Hàn cười toe: “Anh kể cho em nghe chuyện ba em với Lão Hàn đi, hai người yêu nhau thế nào ạ.”
Lục Hữu Khí: “…”
Vụ này anh ta không biết thật.
Tới mức độ không hề hay biết từ chuyện hồi đại học hai người này đã yêu nhau.
Anh ta nghĩ ngợi một lúc, đang khi chờ đèn đỏ, rỗi rãi nhịp nhịp vô lăng: “À mà… nhớ có một lần, hình như ba bé… đánh nhau vì Hàn Thời Vũ thì phải?”
Mắt Dương Hàn mở thật to: “Hở?”
“Ừm, đợt đó ầm ĩ dữ dội.” Lục Hữu Khí chỉ vào vai mình: “Bên vai trái Dương Mạt có một vết sẹo, bé biết không?”
Nếu như nằm trên tay hay một chỗ dễ thấy nào đó, chắc chắn Dương Hàn sẽ phát hiện, nhưng vai thì lại khó thấy. Cô nàng lắc đầu, vẻ ngạc nhiên lại lớn thêm.
Lục Hữu Khí tiếp tục gác tay lên vô lăng, nhìn đèn đỏ đếm ngược phía trước, nói: “Là… để lại vào lúc ấy.”
Thông báo điện thoại Dương Hàn xuất hiện, nhưng cô nàng không có tâm trạng để ý.
Là khu văn học Thú Địa, thấy vậy cô nàng mới xem thông báo.
[1 phút trước]
[ Vũ Tinh ] Hàn Thời Vũ x Starry
“Cả Trời Sao Lấp Lánh, Nhưng Em Chỉ Chọn Riêng Mình Anh”
Chương 36: Tên anh đến từ đôi mắt em.
[1 phút trước]
[ Vũ Tinh ] Hàn Thời Vũ x Starry
“Mười Bảy Năm Ánh Sáng Anh Và Em”
Chương 35: Vì nơi ấy có vì sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy nhóc cún lang thang thích ảnh lắm đó.
Câu hỏi đầu tiên mà Thượng Học và Phương Gia hỏi lúc gặp cô nàng là.
Border Collie thông minh hơn Hàn Thời Vũ thật à.
Dương Hàn suy sâu tính kỹ. Sau khi nhìn nhận và phân tích vấn đề một cách biện chứng nhiều góc độ, cuối cùng cô nàng đưa ra câu trả lời: “Đúng vậy.”
Chuyện đầu tiên cần làm khi khai giảng là xếp chỗ. Dương Hàn vẫn ngồi cùng Hứa Gia như năm ngoái. Phương Gia và Thượng Học chuyển lên bàn trước hai người.
Hai người chuyển tới đằng sau khiến Dương Hàn hào hứng vô cùng – Lộc Duyệt Minh và Liễu Tộ Diệp.
Lộc Duyệt Minh và Liễu Tộ Diệp sẽ làm bạn cùng bàn của nhau suốt học kỳ tới.
Lúc thấy sơ đồ lớp Dương Hàn đã chờ không nổi nữa rồi. Vừa chuyển bàn một cái là đập đập nhẹ lên bàn như đứa bé chờ cơm.
Liễu Tộ Diệp cởi ba lô, Dương Hàn và Lộc Duyệt Minh cùng lên tiếng chào hỏi.
Dương Hàn cười toe reo lên: “Tiểu Diệp!”
“Chào cậu.” Lộc Duyệt Minh thấy bạn cùng bàn mới của mình bê một chồng sách, chìa tay định giúp đỡ.
Liễu Tộ Diệp “Ừ” một tiếng trả lời, đưa mắt nhìn cánh tay giơ ra của Lộc Duyệt Minh, nhấc đầu gối giữ sách lại, sau đó chìa tay vỗ vào tay cậu.
Lộc Duyệt Minh: “…”
Cậu giơ tay, lúng túng nắm bốn ngón tay về: “… Cần mình giúp không?”
Liễu Tộ Diệp đã chuyển hết sách xong, bắt đầu quay lại bê thêm chồng nữa, đáp: “Cảm ơn, không cần.”
Dương Hàn ngồi trên nhìn mà buồn cười, cô nàng tựa cằm lên chồng sách của Liễu Tộ Diệp, lúc nói chuyện đầu cứ lắc lư.
Dương Hàn hỏi: “Mốt tiểu thư định thi khối nào đó.”
Liễu Tộ Diệp nhíu mày, lẹ tay xoa đầu Dương Hàn một cái làm nhúm tóc ngang ngược dựng đứng trên đỉnh đầu cô nàng.
Thấy thế, Liễu Tộ Diệp khẽ nhếch môi, đáp: “Cậu chọn gì thì tôi chọn đó.”
“Òa.” Dương Hàn đáp: “Cô tổng bá đạo.”
“…” Liễu Tộ Diệp hếch cằm chỉ ra cửa, nói: “Ý của tôi là, tôi thấy nguyện vọng dán trên tủ cậu rồi. Tôi cũng giống cậu.”
Dương Hàn thất vọng: “Ồ.”
Liễu Tộ Diệp vào lớp khá trễ nên ra ngoài dọn tủ. Dương Hàn tiếp tục hỏi thăm sang Lộc Duyệt Minh: “Vậy anh trai này chọn gì nè?”
Lộc Duyệt Minh học để áp dụng, trêu: “Cậu chọn gì thì mình chọn đó.”
Hứa Gia: “…”
Cô bạn kéo Lộc Duyệt Minh và Dương Hàn đang tám vớ vẩn về, hạ nhỏ giọng hỏi: “Thái công chúa, thu nạp hai hậu cung từ bao giờ đấy?”
Hứa Gia trộm nhìn Lộc Duyệt Minh đầy ý cười đằng sau, lại nhìn ra cửa: “Cậu… với Liễu Tộ Diệp quan hệ tốt thế từ hồi nào?”
Dương Hàn dâng trào cảm xúc kể với cô bạn một hồi. Hứa Gia vẫn tỏ vẻ bán tín bán nghi. Câu chuyện xoay xung quanh Liễu Tộ Diệp không tốt lành gì, vì nghe đồn đoán thế mà cái nhìn của Hứa Gia chắc chắn sẽ chệch khung thiên vị.
Dương Hàn mở tờ giấy hỏi thăm nhận được vụ Nhạc Khảo cho Hứa Gia xem. Cô nàng cất kỹ lưỡng mọi thứ, kẹp vào bìa nhựa, trừ nếp gấp ra còn lại không hề nhăn nhúm hay cong quăn chỗ nào.
Hứa Gia nghiêm túc nghe hết mới hơi tin tưởng, lúc về sẽ thử nhắn tin cho Liễu Tộ Diệp.
Bốn người họ là một tổ nhỏ, sau này sẽ làm việc với nhau rất nhiều.
Buổi họp lớp đầu tiên sau khai giảng, trước khi bắt đầu giáo viên chủ nhiệm đã nhờ lớp trưởng dán bảng điểm đã in sẵn của các tổ lên bảng và nêu tên từng tổ.
Mấy tổ đầu hết phòng đào tạo Thanh Hoa tới phòng tuyển sinh Bắc Đại, rồi ngày hội Xuân Thu không nuối tiếc. Đến hai tổ cuối cùng, lớp trưởng mím môi hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng đọc lên.
“Đội thanh niên chuyên nghiệp đầy khí phách, tổ chín, tổ trưởng Thượng Học.”
Thượng Học vỗ vỗ thằng bạn thân Phương Gia, mà cậu bạn nọ nhìn như chẳng buồn để ý.
Dương Hàn phì một tiếng, chọc chọc Thượng Học ngồi đằng trước: “Tên kiểu này thể nào thầy cô cũng gọi hỏi bài suốt cho coi…”
“Dương Hàn và dàn hậu cung, tổ mười, tổ trưởng Dương Hàn.”
Cả lớp lại cười ầm lên.
Dương Hàn: “…”
Lộc Duyệt Minh: “…”
Liễu Tộ Diệp: “…”
Ba người nhìn Hứa Gia nhận việc đặt tên.
Hứa Gia tỏ ra vô tội: “Mấy cậu bảo tớ muốn đặt gì thì đặt mà.”
Có vết xe đổ viện nuôi chó, cô bạn đặt ra được cái tên cỡ này cũng là chuyện không có gì khó hiểu.
Mà thực tế đặt tên tổ cũng chỉ cho vui thôi, giáo viên chủ nhiệm với mấy thầy cô khác vẫn sẽ gọi số thứ tự như cũ. Chỉ riêng giáo viên Ngữ văn là một người thầy trung niên rất biết chơi, mỗi lần điểm danh sẽ nêu cả tên tổ.
Thế là tiết ngữ văn, Thượng Học biến thành thanh niên khí phách số một.
Còn Dương Hàn vẫn là Dương Hàn, ba người còn lại thành hậu cung số một số hai số ba. Sự xấu hổ khiến cả tổ học Ngữ văn đầy nhập tâm.
Dương Hàn cúi đầu ủ ê kể chuyện này cho ba với bố nghe.
Dương Mạt đề xuất một phương án có tính khả thi: Dương Hàn có thể xin đổi tên, làm lại bảng điểm, tổng kết điểm mỗi tuần của tổ lại, tốt nhất là nhân dịp mới khai giảng chưa ghi chú bao nhiêu mà làm cho xong.
Hàn Thời Vũ đề xuất một phương án mang tính đột phá: Dương Hàn có thể lập hoàng hậu với quý phi, dù gì cũng tới mức này rồi, vui vẻ tí lại hay.
Hiển nhiên kết cục của Hàn Thời Vũ là bị con gái chê mạnh.
“Vài chuyện lặt vặt thôi, không ảnh hưởng tới học tập là được con gái.” Dương Mạt nói.
Lúc trò chuyện cả nhà đang ăn cơm, Dương Hàn ở nhà Lão Dương hơn nửa kỳ nghỉ Đông đã quen có nhóc Border Collie nằm dài quẫy đuôi quấn quýt bên chân mỗi bữa cơm. Thế nên bây giờ cứ thấy trống vắng.
Dương Hàn ăn một đũa cơm, cắn cắn bát, cố hai mắt thật to nhìn Dương Mạt, bày tỏ mong ước đã ấp ủ từ lâu: “Ba ơi, hay là nhà mình nuôi chó đi ba.”
Dương Mạt gắp một đũa rau vào bát đầy ắp thịt thà của Dương Mạt, đáp: “Có một con rồi còn gì.”
Dương Hàn hiểu ý ba ngay, nhăn nhó: “Ể, con không muốn cái này.”
Hàn Thời Vũ nghi hoặc: “Nhà mình nuôi chó bao giờ?”
Hai ba con cùng lúc ngưng tay, đồng bộ nhìn về phía hắn.
Hàn Thời Vũ: “…”
“Có sao nói vậy à.” Hắn thưa kiện: “Em không cần anh với nhóc Dương Hàn cho ăn cũng không cần dắt đi dạo luôn, bớt khối việc hơn là nuôi chó đó nha.”
Dương Hàn bắt được hàm ý trong lời hắn nói, dập tắt xin xỏ của mình để trả thù nữa chứ. Cô nàng vội vàng nói với Dương Mạt: “Ba đừng nghe Lão Hàn nói, con sẽ chăm sóc thật tốt mà, không làm ba với bố…”
“Con đang ở lại trường.” Dương Mạt đáp, “Ba với bố ít khi ở nhà, tạm thời bây giờ không chăm sóc được.”
Dương Hàn nhìn Dương Mạt.
Dương Mạt nói: “Không chỉ để chơi vui được, đã nuôi thì phải có trách nhiệm.”
Dương Hàn nghĩ lại thấy cũng đúng lắm, rầu rĩ cúi đầu, trả lời: “Dạ ba…”
Dương Mạt nhìn con gái: “Đến lúc nghỉ hè hẵng đón một con về, con sẽ có thời gian ở cùng nó đủ lâu. Sau này đi học lại đưa nó vào cửa hàng thú cưng chăm sóc.” Anh gắp vài đũa đồ ăn cho Dương Hàn, chau mày: “Bao nhiêu tuổi rồi còn kén ăn. Con ăn rau vào đi.”
Giữa Hàn Thời Vũ và Dương Hàn có quan hệ cạnh tranh “định sẵn” – Thế nên mỗi lần Hàn Thời Vũ đứng ngoài nhìn Dương Mạt dạy dỗ nhóc con này, trên mặt hắn sẽ treo nụ cười trên nỗi đau người khác.
Dương Hàn giận hết sức.
“Hai cuối tuần tới ba với bố con phải bay Thâm Quyến.” Trò chuyện linh tinh xong, cuối cùng Dương Mạt cũng nói tới chuyện chính: “Cuối tuần chú Lục sẽ đón con.”
Dương Hàn nhớ rõ chú Lục với mái tóc vàng hoe nhưng giọng nói đặc sệt như người Bắc Kinh, mà nói chuyện với chú này cũng vui nữa.
Dương Mạt nói: “Nhà cậu ta có một chú Samoyed, con muốn thì nói chú dẫn con đến chơi.” Dương Mạt bổ sung: “Nhân tiện luyện tiếng Anh giao tiếp.”
Vợ Lục Hữu Khí là người Anh gốc Hoa.
Dương Hàn nhận tin hai tuần nữa mình không gặp được Dương Mạt, mới nghĩ thôi đã thấy nhớ ba rồi, cô nàng lưu luyến: “Dạ, ba về sớm nha, con sẽ gọi điện cho ba thường xuyên.”
Dương Mạt: “Ừ con.”
Hàn Thời Vũ đập bàn, bất mãn: “Bố nữa, bố cũng phải xa nhà tận hai tuần chứ bộ.”
Dương Hàn vô tình: “Chúc bố thuận buồm xuôi gió.”
Siêu thoại Cực Dược.
“Các chị em —— Có ai thấy dự án ngôi sao trên trang chính thức Thú Địa chưa? Mỗi cuối tuần sẽ mời một minh tinh gia nhập Thú Địa hoặc chọn một tài khoản vip triệu theo dõi. Kỳ! Tới! Sẽ mời Hàn Thời Vũ đó.”
Trả lời:
“Tự mời tổng giám đốc của mình coi bộ cũng hay.”
“Hahahaha HSN cũng là vip triệu fan trên Thú Địa chứ bộ, chả vấn đề gì.”
“Các đại thần ghép video chế, đại thần viết truyện chuẩn bị —— “
“Tôi còn tưởng ảnh ấn like gì nữa cơ làm vui thế.”
“Lúc livestream còn chọn ngẫu nhiên bình luận để trả lời đó., các chị em mau xông lên hỏi bao giờ Hàn Siêu Nhanh hết ế tấn công khu bình luận đi.”
“Nghe bảo sẽ hợp tác với nền trảng trực tiếp Ngà Voi đấy, thu mua cả Văn Học Nam Bắc. Hàn Thời Vũ tính xuống tay làm game với phim ảnh.”
Trả lời:
“Ra tay nhanh ghê, không còn cọng cỏ nào mọc lên được luôn.”
“Ờ… tôi thấy trong giới thương nghiệp này Hàn Thời Vũ cũng thuộc dạng có lương tâm ấy chứ?”
“Đừng bị hotsearch trên Weibo với mấy bài đăng lừa, trên thương trường nghiêm túc thì tư bản nào lại không đặt lợi ích lên trên hết.
“Không phải khu văn học bên Thú Địa đang làm rất tốt à. Còn mua Nam Bắc làm gì?”
“Khu văn học bên Thú Địa suy cho cùng chỉ như cái diễn đàn viết thôi. Hiếm cốt truyện tự sáng tác với truyện dài lắm.”
Dương Hàn ngồi trên xe lướt xem Weibo.
Sau khi hạ nhiệt, số lượng bài đăng trên hội Cực Dược bắt đầu vơi hẳn, đây là giai đoạn mà mọi sự vật sự việc trong thời đại diễn tiến quá nhanh này đều phải trải qua.
Nhưng tác giả Cực Quang Bắc Dược vẫn miệt mài viết lách. Tác giả này thuộc đảng ăn tạp, viết vì vui vì thích, mà tính tình lại cởi mở, hình như gần đây còn gặm cả Vũ Tinh, thêm được ít lửa cho cái chốn lạnh tanh này —— Mặc dù là ấm áp kèm thủy tinh.
Dương Hàn ngạc nhiên phát hiện hố mới của tác giả, tên là “Mười bảy năm ánh sáng anh và em”.
Mối quan hệ tương tác tốt đẹp giữa Cực Quang Bắc Dược và sinh viên Thủ Thành ID “Không phải lập trình viên” làm nảy sinh ảnh hưởng. Có được tư liệu tham khảo, câu chuyện Cực Quang Bắc Dược đem tới trở nên sống động chân thật —— Mặc dù chỉ có mình đương sự như Dương Hàn mới có thể cảm nhận được tính chân thật của nó.
Hai người cha của cô nàng đã bên nhau mười bảy năm rồi.
Xét thấy cái tên tên “Năm ánh sáng” nghe đã thấy ngược cộng cách thức thọc dao vào lòng người đọc xoay 360 độ của Cực Quang Bắc Dược, Dương Hàn quyết định lưu trước, đợi tắm rửa nằm nghiêng ráo nước rồi nghiêm túc đọc sau.
Người lái xe đằng trước là Lục Hữu Khí, anh ta đến đón Dương Hàn vừa được thả về vào cuối tuần.
Anh ta nhìn Dương Hàn từ gương chiếu hậu, cười: “Nghe bảo bé muốn nuôi chó à?”
Dương Hàn ngẩng lên, gật gật: “Dạ.”
Lục Hữu Khí nói: “Thật ra Hàn Thời Vũ đã kiếm cho bé xong từ lâu rồi.”
Dương Hàn mở to mắt, sau vài giây phản ứng, cô nàng mừng rỡ: “Thật ạ, chuyện từ bao giờ?”
“Khi bé vừa đón năm mới về, Hàn Thời Vũ đã đến gặp chú. Chú cũng hay đi làm thiện nguyện nên biết một trạm cứu trợ động vật hoang.” Lục Hữu Khí nói.
Tim chợt ấm lên, Dương Hàn bỗng vui vẻ hơn nữa.
“Nhưng mà, không chỉ vì bé đâu.” Lục Hữu Khí nhìn nét vui vẻ dạt dào trên gương mặt cô bé, cười cười: “Dương Mạt cũng thích động vật lắm, nhưng thấy bận quá nên không nuôi.”
Nói đoạn, Lục Hữu Khí bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa: “Thời đại học mấy chú cún lang thang thích ba bé lắm đó.”
Dương Hàn mở to mắt. Ngoài cửa sổ tiếng còi và xe cộ lao vụt về sau.
Cô nàng bỗng nhớ ra, hình như chú Lục là bạn cùng phòng đại học của ba mình.
Dương Hàn thừa thắng.
“À… anh ạ.”
Lục Hữu Khí từ chú thành anh. Anh ta thoáng nhếch nhếch môi, đáp: “Ồ, sao thế?”
Dương Hàn cười toe: “Anh kể cho em nghe chuyện ba em với Lão Hàn đi, hai người yêu nhau thế nào ạ.”
Lục Hữu Khí: “…”
Vụ này anh ta không biết thật.
Tới mức độ không hề hay biết từ chuyện hồi đại học hai người này đã yêu nhau.
Anh ta nghĩ ngợi một lúc, đang khi chờ đèn đỏ, rỗi rãi nhịp nhịp vô lăng: “À mà… nhớ có một lần, hình như ba bé… đánh nhau vì Hàn Thời Vũ thì phải?”
Mắt Dương Hàn mở thật to: “Hở?”
“Ừm, đợt đó ầm ĩ dữ dội.” Lục Hữu Khí chỉ vào vai mình: “Bên vai trái Dương Mạt có một vết sẹo, bé biết không?”
Nếu như nằm trên tay hay một chỗ dễ thấy nào đó, chắc chắn Dương Hàn sẽ phát hiện, nhưng vai thì lại khó thấy. Cô nàng lắc đầu, vẻ ngạc nhiên lại lớn thêm.
Lục Hữu Khí tiếp tục gác tay lên vô lăng, nhìn đèn đỏ đếm ngược phía trước, nói: “Là… để lại vào lúc ấy.”
Thông báo điện thoại Dương Hàn xuất hiện, nhưng cô nàng không có tâm trạng để ý.
Là khu văn học Thú Địa, thấy vậy cô nàng mới xem thông báo.
[1 phút trước]
[ Vũ Tinh ] Hàn Thời Vũ x Starry
“Cả Trời Sao Lấp Lánh, Nhưng Em Chỉ Chọn Riêng Mình Anh”
Chương 36: Tên anh đến từ đôi mắt em.
[1 phút trước]
[ Vũ Tinh ] Hàn Thời Vũ x Starry
“Mười Bảy Năm Ánh Sáng Anh Và Em”
Chương 35: Vì nơi ấy có vì sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy nhóc cún lang thang thích ảnh lắm đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook