Hai Người Ba Bữa
-
Chương 9: Mứt mận chua
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với sức lực của tôi thì không thể cứu được Tạ Hoè An, nhưng giữa sông có một cái lưới đánh cá của người ta dựng lên, tôi túm lấy anh kéo tới tấm lưới, sau đó cả hai cùng bám vào lưới để nghỉ ngơi một lát.
Tần Mai Chi đã chạy ngay về thành phố để gọi người đến, bọn nhóc mập cũng ở ngay bờ sông bảo chúng tôi đừng làm bậy, lúc đó trong đầu tôi trống rỗng, chỉ biết ra sức nắm tay Tạ Hoè An, Tạ Hoè An đụng nước còn ngốc hơn cả tôi, chỉ biết bất động dựa vào tôi.Khi ấy là năm 1984, năm đó có một điều nhất định phải nhắc tới là vận động viên bắn súng Hứa Hải Phong của Trung Quốc đã giành được huy chương vàng Olympic đầu tiên cho quốc gia tại Thế vận hội Olympic lần thứ 23, giờ hotsearch trên mạng cũng đang nhắc tới Lang Bình, người cũng đạt được huy chương vàng vào năm đó.
Lúc mọi người chạy tới, tôi với Tạ Hoè An đã trượt ra khỏi lưới, chỉ lộ ra cái đầu.Lúc chúng tôi đang học lớp 11, vừa mới trải qua kỳ thi chia ban thì cậu ta phải bắt đầu lại cấp 3.Cái tên này, học giỏi, thành tích xuất sắc, ngoại hình ưa nhìn, trừ tính cách hơi cổ quái ra thì căn bản không thể moi được tí khuyết điểm nào cả. Thậm chí chương trình trực tiếp đại hội thể thao năm đó cũng chỉ có hình ảnh Tạ Hoè An cõng Vương Dược tới bệnh viện.
Sau khi được người lớn cứu lên bờ, tôi trực tiếp gục ngã.Cái tên mập này huênh hoang quen rồi, được chúng tôi dỗ dành thì hơi lâng lâng, nói sau này cậu ta nổi tiếng rồi sẽ ký tên cho chúng tôi, để chúng tôi mang đi bán lấy tiền.Tôi đang ngủ say thì bị Tạ Hoè An bế ra ngoài, mãi đến khi bị ngọn lửa lớn hơ nóng mới nhận ra mình vừa thoát chết.Tiếc là lúc mắt anh bắt đầu đỏ lên thì anh đã quay đầu đi, quả thực tôi cũng chưa kịp thấy.
Lúc tỉnh lại tôi đã ở nhà, Tạ Hoè An và mẹ anh mang đồ hộp đến thăm tôi. Vừa thấy tôi, mắt Tạ Hoè An đã đỏ lên.Tôi bảo ông ta buông ra, ông ta lại càng nắm chặt. Thời đó nạn buôn người hoành hành, tôi bị dọa đến mức suýt khóc toáng lên. Biết vậy đã nghe lời thầy giáo đứng đợi xe đến đón trước Cung văn hoá rồi.
Lúc Tạ Hoè An nói tôi đã cứu mạng anh, tôi lập tức nhớ tới dáng vẻ khóc nhè của anh, anh lại giảo biện là không có.Có một năm tôi về nhà bà nội để nghỉ mát, buổi tối nhà kế bên đốt nhang muỗi vương ra chăn mền, nhà ở quê đa số là xây bằng gỗ, cháy một mảnh là tan tành.Với sức lực của tôi thì không thể cứu được Tạ Hoè An, nhưng giữa sông có một cái lưới đánh cá của người ta dựng lên, tôi túm lấy anh kéo tới tấm lưới, sau đó cả hai cùng bám vào lưới để nghỉ ngơi một lát.
Tiếc là lúc mắt anh bắt đầu đỏ lên thì anh đã quay đầu đi, quả thực tôi cũng chưa kịp thấy.Tóm lại cũng xem như là có qua có lại, ai cũng cứu người kia một lần.
Sau chuyện lần đó, cả kỳ nghỉ hè, ban ngày tôi không hề nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hoè An nữa, đến nhà anh tìm cũng không thấy, tôi cứ nghĩ là anh sợ nên cố tình trốn tôi, kết quả trước khi vào học, anh xuất hiện với một làn da đen nhánh trước mặt tôi, trong tay còn cầm một tờ giấy chứng nhận.Khó khăn lắm mới sống sót được tới hết cuộc thi, tôi cảm thấy như cả người mình vẫn chìm trong choáng váng.Càng già càng đỏm dáng, đúng là không chịu nổi mà!
Cái tên này đã dành cả một kỳ nghỉ hè để đi học bơi.Tôi đứng sau lưng anh không nhịn được mà bật cười ha hả.Ông chú còn nắm lấy cổ tay tôi nói: “Đừng chạy, chú không phải người xấu đâu, chỉ nói chuyện với con vài câu thôi mà!”
Chẳng biết anh đã khắc phục chướng ngại tâm lý thế nào, chỉ nhớ câu đầu tiên anh nói khi đứng trước mặt tôi là: “Thẩm Thu Bạch, sau này bà rơi xuống nước, tôi sẽ là người cứu bà!”Dường như người trong cả con hẻm đều tới, có người chuẩn bị dưa hấu, có người mang theo trái cây sấy, vì trong nhà không đủ chỗ ngồi nên cha của Tạ Hoè An dứt khoát dời luôn TV ra ngoài sân.
Mắt tôi tròn xoe: “Kỹ thuật bơi của tôi giỏi hơn kỹ năng bơi trong bể lộ thiên mà ông học được đấy, ông nằm mơ đi!”Tần Mai Chi đã chạy ngay về thành phố để gọi người đến, bọn nhóc mập cũng ở ngay bờ sông bảo chúng tôi đừng làm bậy, lúc đó trong đầu tôi trống rỗng, chỉ biết ra sức nắm tay Tạ Hoè An, Tạ Hoè An đụng nước còn ngốc hơn cả tôi, chỉ biết bất động dựa vào tôi.
Người ta nói tính trước bước không qua, sau này lúc học cấp 3, tôi đi tới cạnh một đập nước chơi với bạn học đã trượt chân ngã xuống, khi ấy là giữa tháng 12 âm lịch, giữa mùa đông, nước sông lạnh thấu xuống, ngã xuống nước thì chân tôi lập tức bị chuột rút, hoàn toàn mất hết sức lực, may mà có Tạ Hoè An.Cái tên này đã dành cả một kỳ nghỉ hè để đi học bơi.Ông ta giơ tay định đánh tôi, tôi trốn ra sau. Ông ta thấy thế bèn hét: “Con nhóc thối này, mới đi có vài ngày mà đến ông mày còn không nhận à!”Không như Tạ Hoè An ưu tú, thành tích thời đi học của tôi rất nửa vời, thời gian đi làm cũng chỉ có thể gọi là miễn cưỡng mới vượt qua được, vì thế những thành tích đạt được thực sự rất ít.
Theo như người xung quanh nói, lúc đó anh mặc áo bông dày, chưa kịp cởi đồ là đã lao xuống sông rồi.Trong sân đầy nhóc người, ai tới muộn thì cứ ngồi xổm trên tường sân.
Nếu không phải nhờ đám bạn ném một cái phao cứu sinh qua thì cái áo bông hút nước của anh đã nhanh chóng nhấn chìm chúng tôi rồi.Lúc Tạ Hoè An nói tôi đã cứu mạng anh, tôi lập tức nhớ tới dáng vẻ khóc nhè của anh, anh lại giảo biện là không có.
Tôi cười anh ngốc nghếch. Anh bảo thấy tôi rơi xuống thì lo đến quên hết mọi thứ, vì thế tôi lại xấu hổ vì chỉ trích anh.Năm lớp 9, nhóc mập chuyển khỏi thành phố, kỳ nghỉ hè hàng năm đều quay về nghỉ hơn nửa tháng, chưa tới nửa năm, nhóc mập đã biến thành nhóc gầy, qua hơn 1 năm, cậu ta bị ngã gãy chân trong lúc đang đu xà đơn, từ đó không thể nào vận động mạnh được nữa, chỉ có thể nghỉ hưu sớm.
Tóm lại cũng xem như là có qua có lại, ai cũng cứu người kia một lần.
Lúc còn trẻ làm gì cũng không để ý đến hậu quả, sau này có con gái rồi, chúng tôi thống nhất với nhau nếu một bên gặp nạn thì bên kia nhất định phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước. Nếu cả hai cùng đi, nghe thì có vẻ lãng mạn nhưng để lại con gái một mình trên cõi đời thì ích kỷ biết bao.Sức mạnh của ông ta rất lớn, tôi không còn cách nào khác đành phải nhổ nước bọt về phía ông ta!Mắt tôi tròn xoe: “Kỹ thuật bơi của tôi giỏi hơn kỹ năng bơi trong bể lộ thiên mà ông học được đấy, ông nằm mơ đi!”
Tất nhiên cũng có thể là do càng già mới càng hiểu được sự an toàn, mấy năm nay không hề gặp phải những chuyện như thế nữa.
Có một năm tôi về nhà bà nội để nghỉ mát, buổi tối nhà kế bên đốt nhang muỗi vương ra chăn mền, nhà ở quê đa số là xây bằng gỗ, cháy một mảnh là tan tành.Vài ngày trước dọn nhà, tủ trong phòng đọc sách đều bày đầy các loại giấy chứng nhận, huy chương, cúp mà Tạ Hoè An nhận được trong mấy năm nay, anh còn cố tình chừa lại một ngăn tủ cho tôi, kết quả nhìn vào đã thấy rỗng tuếch, đúng là nhục quá thể.
Tôi đang ngủ say thì bị Tạ Hoè An bế ra ngoài, mãi đến khi bị ngọn lửa lớn hơ nóng mới nhận ra mình vừa thoát chết.Lúc tỉnh lại tôi đã ở nhà, Tạ Hoè An và mẹ anh mang đồ hộp đến thăm tôi. Vừa thấy tôi, mắt Tạ Hoè An đã đỏ lên.
Lúc đó tôi còn nói với Tạ Hoè An, chắc chắn là vì lúc bé tôi đã ăn quả táo đó với anh nên mới bị Long Thần trừng phạt, nếu không sao cứ dính tới chuyện lửa nước thế này chứ!Nếu không phải nhờ đám bạn ném một cái phao cứu sinh qua thì cái áo bông hút nước của anh đã nhanh chóng nhấn chìm chúng tôi rồi.Chúng tôi nghe cậu ta ví von bèn cười toe toét.Lúc đó tôi còn nói với Tạ Hoè An, chắc chắn là vì lúc bé tôi đã ăn quả táo đó với anh nên mới bị Long Thần trừng phạt, nếu không sao cứ dính tới chuyện lửa nước thế này chứ!
Lúc đó anh đã là giáo sư thỉnh giảng tại một trường Đại học, nghe tôi bảo thế lại nói một cách phi logic: “Thời cổ có Adam và Eva ăn vụng trái cấm của Thượng đế, thời hiện đại có Tạ Hoè An và Thẩm Thu Bạch ăn vụng trái táo của Long Vương, lãng mạn biết mấy!”Sau chuyện lần đó, cả kỳ nghỉ hè, ban ngày tôi không hề nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hoè An nữa, đến nhà anh tìm cũng không thấy, tôi cứ nghĩ là anh sợ nên cố tình trốn tôi, kết quả trước khi vào học, anh xuất hiện với một làn da đen nhánh trước mặt tôi, trong tay còn cầm một tờ giấy chứng nhận.Tôi cười anh ngốc nghếch. Anh bảo thấy tôi rơi xuống thì lo đến quên hết mọi thứ, vì thế tôi lại xấu hổ vì chỉ trích anh.
Tôi đứng sau lưng anh không nhịn được mà bật cười ha hả.
Sau khi dập tắt lửa, tổ chức của chúng tôi quyên tiền cho người dân trong thôn, sau này thôn bắt đầu nhộn nhịp xây dựng nông thôn mới, chớp mắt một cái tất cả các nhà đều đã đổi mới hết.Ông ta bị tôi chọc giận, nhấc chân định đạp tôi, đúng lúc này bỗng có một cái bóng đen lướt tới trước mặt tôi. Tôi không biết người kia đã buông tôi ra thế nào, lúc tôi phản ứng lại được thì gã đó đã bị bay xuống đất, sau đó cái bóng đen cưỡi lên người ông ta, giơ nắm đấm lên thụi xuống.
Tạ Hoè An có hơi đắc ý: “Chúng ta đã mang đến may mắn cho vùng đất này đấy!”Trong đó chỉ có một chiếc cúp duy nhất từ một đại hội thể dục thể thao lúc bé.
Càng già càng đỏm dáng, đúng là không chịu nổi mà!
Vài ngày trước dọn nhà, tủ trong phòng đọc sách đều bày đầy các loại giấy chứng nhận, huy chương, cúp mà Tạ Hoè An nhận được trong mấy năm nay, anh còn cố tình chừa lại một ngăn tủ cho tôi, kết quả nhìn vào đã thấy rỗng tuếch, đúng là nhục quá thể.Cha của nhóc mập nhờ quan hệ mới có thể giúp cậu ta trở lại trường.
Không như Tạ Hoè An ưu tú, thành tích thời đi học của tôi rất nửa vời, thời gian đi làm cũng chỉ có thể gọi là miễn cưỡng mới vượt qua được, vì thế những thành tích đạt được thực sự rất ít.Nhắc tới cúp thì lại nhớ tới một chuyện.
Trong đó chỉ có một chiếc cúp duy nhất từ một đại hội thể dục thể thao lúc bé.Sau này lớn tuổi rồi, trải nghiệm với anh nhiều hơn thì lại thoải mái và yên tâm lại.
Khi ấy là năm 1984, năm đó có một điều nhất định phải nhắc tới là vận động viên bắn súng Hứa Hải Phong của Trung Quốc đã giành được huy chương vàng Olympic đầu tiên cho quốc gia tại Thế vận hội Olympic lần thứ 23, giờ hotsearch trên mạng cũng đang nhắc tới Lang Bình, người cũng đạt được huy chương vàng vào năm đó.Trong ga có rất nhiều người, thỉnh thoảng còn có người chạy tới hỏi tôi có muốn đi xe không, tôi nhớ kỹ lời thầy dặn, chỉ một mực giữ im lặng.
Tới giờ tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng cả đám người bọn tôi tụm nhau ngồi trong sân nhà Tạ Hoè An để xem Thế vận hội Olympic.Sau khi dập tắt lửa, tổ chức của chúng tôi quyên tiền cho người dân trong thôn, sau này thôn bắt đầu nhộn nhịp xây dựng nông thôn mới, chớp mắt một cái tất cả các nhà đều đã đổi mới hết.Người nọ nắm lấy tay tôi, bắt đầu lôi tôi vào nhà ga, tôi lo lắng nên điên cuồng giãy giụa, dùng chân đá ông ta một cái.
Dường như người trong cả con hẻm đều tới, có người chuẩn bị dưa hấu, có người mang theo trái cây sấy, vì trong nhà không đủ chỗ ngồi nên cha của Tạ Hoè An dứt khoát dời luôn TV ra ngoài sân.
Trong sân đầy nhóc người, ai tới muộn thì cứ ngồi xổm trên tường sân.
Trong không khí rộn ràng lúc thi đấu bóng chuyền nữ, mọi người đều phấn khích reo lên.Nhờ sự giáo dục của một thầy giáo Văn là cha tôi, từ nhỏ tôi đã có ngón viết văn hay.Sau khi được người lớn cứu lên bờ, tôi trực tiếp gục ngã.Thế mà đụng phải một ông chú rất kiên nhẫn, cứ xun xoe liên tục hỏi chuyện tôi mãi, thấy tôi im thin thít không đáp, ông ta cứ thế ngồi xuống cạnh tôi luôn!
Cùng ngày hôm đó, nhóc mập báo với chúng tôi rằng cậu ta sẽ không học lớp 9 nữa mà đến thành phố khác để học thể thao.Lúc mọi người chạy tới, tôi với Tạ Hoè An đã trượt ra khỏi lưới, chỉ lộ ra cái đầu.Theo như người xung quanh nói, lúc đó anh mặc áo bông dày, chưa kịp cởi đồ là đã lao xuống sông rồi.Chiều tối mới có xe về, mà lúc thi xong chỉ mới giữa trưa, tôi thì chưa thạo thành phố Lâm, chỉ biết là nó lớn hơn so với thành phố Kinh, đi lung tung một hồi sẽ tới nhà ga, không có chỗ nào để đi nên chỉ biết ngồi đó chờ.
Lúc đó việc bỏ học giữa chừng rất bình thường, trừ việc tiếc vì sau này không thể chơi chung với nhóc mập nữa thì mọi người đều cảm thấy vui vì cậu ta được rời khỏi ghế nhà trường sớm, không chừng ngày nào cũng sẽ được lên TV thế này nữa.Còn nhớ đại hội thể thao của trường kéo dài ròng rã 2 ngày, tôi đăng ký chạy nước rút và chạy tiếp sức, Tạ Hoè An cũng đăng ký chạy nước rút, Tần Mai Chi thì chớp lấy thời cơ, đăng ký mục đơn giản nhất là nhảy dây, Vương Dược không chung ban với chúng tôi, lúc tan học hỏi cậu ta thì mới biết cậu ta bị ép nhét vào chạy cự ly dài do cả lớp không ai chịu.
Vương Dược còn đùa, bảo nếu cậu ta mà nổi tiếng thì đừng quên bọn tôi đấy.
Cái tên mập này huênh hoang quen rồi, được chúng tôi dỗ dành thì hơi lâng lâng, nói sau này cậu ta nổi tiếng rồi sẽ ký tên cho chúng tôi, để chúng tôi mang đi bán lấy tiền.Tới giờ tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng cả đám người bọn tôi tụm nhau ngồi trong sân nhà Tạ Hoè An để xem Thế vận hội Olympic.Sau đó nữa, cậu ta rất ít khi liên lạc với chúng tôi, cuộc chia xa đầu đời của chúng tôi cũng bắt đầu từ đó.
Tần Mai Chi rất thích đấu võ mồm với nhóc mập, lúc này mới nói: “Nhóc mập, cái thân mỡ màng này của ông đu lên xà đơn nổi không vậy?”
Nhóc mập lập tức nói: “Bà thì biết cái gì, tuy tôi béo thật nhưng từng khối thịt trên người đều linh hoạt đấy, tôi là nhóc mập dẻo dai nhất trên đời này!”Tôi bị dọa đến độ đứng bật dậy.
Chúng tôi nghe cậu ta ví von bèn cười toe toét.Lúc còn trẻ làm gì cũng không để ý đến hậu quả, sau này có con gái rồi, chúng tôi thống nhất với nhau nếu một bên gặp nạn thì bên kia nhất định phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước. Nếu cả hai cùng đi, nghe thì có vẻ lãng mạn nhưng để lại con gái một mình trên cõi đời thì ích kỷ biết bao.
Lúc ấy còn nhỏ dại, không hề sợ hãi thế giới này, dù có ra sao vẫn nghĩ bản thân sẽ đi theo hướng mình nghĩ, sau này mới nhận ra trên đời này có quá nhiều chuyện không như mong muốn.Người ta nói tính trước bước không qua, sau này lúc học cấp 3, tôi đi tới cạnh một đập nước chơi với bạn học đã trượt chân ngã xuống, khi ấy là giữa tháng 12 âm lịch, giữa mùa đông, nước sông lạnh thấu xuống, ngã xuống nước thì chân tôi lập tức bị chuột rút, hoàn toàn mất hết sức lực, may mà có Tạ Hoè An.
Năm lớp 9, nhóc mập chuyển khỏi thành phố, kỳ nghỉ hè hàng năm đều quay về nghỉ hơn nửa tháng, chưa tới nửa năm, nhóc mập đã biến thành nhóc gầy, qua hơn 1 năm, cậu ta bị ngã gãy chân trong lúc đang đu xà đơn, từ đó không thể nào vận động mạnh được nữa, chỉ có thể nghỉ hưu sớm.Vương Dược còn đùa, bảo nếu cậu ta mà nổi tiếng thì đừng quên bọn tôi đấy.
Cha của nhóc mập nhờ quan hệ mới có thể giúp cậu ta trở lại trường.Từ nhỏ tôi đã chạy đua ở dưới quê, đại hội thể thao này cũng thường thôi. Lúc tôi chạy xong, người phụ trách viết kịch bản cổ vũ đã thay thành lời khen tôi, tiếc là tôi uy phong chưa được bao lâu thì Tạ Hoè An đã dùng tốc độ tuyệt đối để phá kỷ lục chạy nước rút nam của trường.
Lúc chúng tôi đang học lớp 11, vừa mới trải qua kỳ thi chia ban thì cậu ta phải bắt đầu lại cấp 3.Các giáo viên yêu cầu mỗi học sinh đều phải đăng ký ít nhất một hạng mục.
Đột nhiên ngừng luyện tập khiến cậu ta nhanh chóng quay lại làm nhóc mập mà chúng tôi quen biết, nhưng cậu ta cũng ghét học hành hơn trước, sau khi học được nửa năm, cậu ta bỏ học, lăn lộn trong thành phố nửa năm rồi đi theo người khác tới phương Bắc.Lúc đó giao thông không tới mức phát triển, giao thông xuyên thành phố thế này 1 ngày tối đa chỉ có 2 chuyến, 1 chuyến buổi sáng và 1 chuyến buổi tối, người trên xe chen chúc nhau, có người hút thuốc nhổ đờm, có người còn mang cả gà vịt chim cá sống lên, tóm lại rất đáng lo ngại, thật sự là cực hình.Chẳng biết anh đã khắc phục chướng ngại tâm lý thế nào, chỉ nhớ câu đầu tiên anh nói khi đứng trước mặt tôi là: “Thẩm Thu Bạch, sau này bà rơi xuống nước, tôi sẽ là người cứu bà!”
Sau đó nữa, cậu ta rất ít khi liên lạc với chúng tôi, cuộc chia xa đầu đời của chúng tôi cũng bắt đầu từ đó.
Nói lại trọng tâm thôi, mùa hè năm đó.
Vì màn trình diễn tuyệt vời của các vận động viên trong Thế vận hội Olympic, trong nước nhanh chóng dấy lên một cơn sốt thể thao. Rất nhiều người bắt đầu đăng ký vào trường thể thao. Mùa thu khai giảng, trường học chúng tôi còn tổ chức một đại hội thể thao lớn nhất từ khi thành lập trường tới giờ, thậm chí còn mời đài truyền hình thành phố đến phát trực tiếp nữa.
Các giáo viên yêu cầu mỗi học sinh đều phải đăng ký ít nhất một hạng mục.
Còn nhớ đại hội thể thao của trường kéo dài ròng rã 2 ngày, tôi đăng ký chạy nước rút và chạy tiếp sức, Tạ Hoè An cũng đăng ký chạy nước rút, Tần Mai Chi thì chớp lấy thời cơ, đăng ký mục đơn giản nhất là nhảy dây, Vương Dược không chung ban với chúng tôi, lúc tan học hỏi cậu ta thì mới biết cậu ta bị ép nhét vào chạy cự ly dài do cả lớp không ai chịu.
Sau khi Tần Mai Chi biết được chuyện này còn lo Vương Dược có chạy nổi nửa đường hay không, ai ngờ lời nói của cô ấy thực sự linh nghiệm, Vương Dược chạy được một nửa thì té xỉu, may mà có Tạ Hoè An bên cạnh cõng cậu ta tới phòng y tá cạnh đó.
Từ nhỏ tôi đã chạy đua ở dưới quê, đại hội thể thao này cũng thường thôi. Lúc tôi chạy xong, người phụ trách viết kịch bản cổ vũ đã thay thành lời khen tôi, tiếc là tôi uy phong chưa được bao lâu thì Tạ Hoè An đã dùng tốc độ tuyệt đối để phá kỷ lục chạy nước rút nam của trường.
Đúng thế, bên cạnh chiếc huy chương của tôi còn có một chiếc y đúc nữa của Tạ Hoè An.Lúc ấy còn nhỏ dại, không hề sợ hãi thế giới này, dù có ra sao vẫn nghĩ bản thân sẽ đi theo hướng mình nghĩ, sau này mới nhận ra trên đời này có quá nhiều chuyện không như mong muốn.
Cái tên này, học giỏi, thành tích xuất sắc, ngoại hình ưa nhìn, trừ tính cách hơi cổ quái ra thì căn bản không thể moi được tí khuyết điểm nào cả. Thậm chí chương trình trực tiếp đại hội thể thao năm đó cũng chỉ có hình ảnh Tạ Hoè An cõng Vương Dược tới bệnh viện.Cùng ngày hôm đó, nhóc mập báo với chúng tôi rằng cậu ta sẽ không học lớp 9 nữa mà đến thành phố khác để học thể thao.
Đây cũng là lý do tại sao thời trẻ tôi thường rơi vào tình trạng tự ti.Tần Mai Chi rất thích đấu võ mồm với nhóc mập, lúc này mới nói: “Nhóc mập, cái thân mỡ màng này của ông đu lên xà đơn nổi không vậy?”
Sau này lớn tuổi rồi, trải nghiệm với anh nhiều hơn thì lại thoải mái và yên tâm lại.
Nhắc tới cúp thì lại nhớ tới một chuyện.
Nhờ sự giáo dục của một thầy giáo Văn là cha tôi, từ nhỏ tôi đã có ngón viết văn hay.Vì màn trình diễn tuyệt vời của các vận động viên trong Thế vận hội Olympic, trong nước nhanh chóng dấy lên một cơn sốt thể thao. Rất nhiều người bắt đầu đăng ký vào trường thể thao. Mùa thu khai giảng, trường học chúng tôi còn tổ chức một đại hội thể thao lớn nhất từ khi thành lập trường tới giờ, thậm chí còn mời đài truyền hình thành phố đến phát trực tiếp nữa.
Lúc gần tốt nghiệp lớp 9, tôi được giáo viên Văn cử đi tham gia một cuộc thi sáng tác tại chỗ trong thành phố. Buổi sáng chúng tôi phải bắt xe buýt đến thành phố Lâm.
Lúc đó giao thông không tới mức phát triển, giao thông xuyên thành phố thế này 1 ngày tối đa chỉ có 2 chuyến, 1 chuyến buổi sáng và 1 chuyến buổi tối, người trên xe chen chúc nhau, có người hút thuốc nhổ đờm, có người còn mang cả gà vịt chim cá sống lên, tóm lại rất đáng lo ngại, thật sự là cực hình.Lúc này có người qua đường nhìn tới thì bị ông ta quát lớn: “Con gái nhà tôi, không nghe lời, chạy loạn khắp nơi!”
Khó khăn lắm mới sống sót được tới hết cuộc thi, tôi cảm thấy như cả người mình vẫn chìm trong choáng váng.Lúc đó việc bỏ học giữa chừng rất bình thường, trừ việc tiếc vì sau này không thể chơi chung với nhóc mập nữa thì mọi người đều cảm thấy vui vì cậu ta được rời khỏi ghế nhà trường sớm, không chừng ngày nào cũng sẽ được lên TV thế này nữa.
Chiều tối mới có xe về, mà lúc thi xong chỉ mới giữa trưa, tôi thì chưa thạo thành phố Lâm, chỉ biết là nó lớn hơn so với thành phố Kinh, đi lung tung một hồi sẽ tới nhà ga, không có chỗ nào để đi nên chỉ biết ngồi đó chờ.
Trong ga có rất nhiều người, thỉnh thoảng còn có người chạy tới hỏi tôi có muốn đi xe không, tôi nhớ kỹ lời thầy dặn, chỉ một mực giữ im lặng.
Thế mà đụng phải một ông chú rất kiên nhẫn, cứ xun xoe liên tục hỏi chuyện tôi mãi, thấy tôi im thin thít không đáp, ông ta cứ thế ngồi xuống cạnh tôi luôn!
Tôi bị dọa đến độ đứng bật dậy.Nói lại trọng tâm thôi, mùa hè năm đó.Đây cũng là lý do tại sao thời trẻ tôi thường rơi vào tình trạng tự ti.
Ông chú còn nắm lấy cổ tay tôi nói: “Đừng chạy, chú không phải người xấu đâu, chỉ nói chuyện với con vài câu thôi mà!”
Tôi bảo ông ta buông ra, ông ta lại càng nắm chặt. Thời đó nạn buôn người hoành hành, tôi bị dọa đến mức suýt khóc toáng lên. Biết vậy đã nghe lời thầy giáo đứng đợi xe đến đón trước Cung văn hoá rồi.
Người nọ nắm lấy tay tôi, bắt đầu lôi tôi vào nhà ga, tôi lo lắng nên điên cuồng giãy giụa, dùng chân đá ông ta một cái.Đúng thế, bên cạnh chiếc huy chương của tôi còn có một chiếc y đúc nữa của Tạ Hoè An.
Lúc này có người qua đường nhìn tới thì bị ông ta quát lớn: “Con gái nhà tôi, không nghe lời, chạy loạn khắp nơi!”
Người kia có vẻ đã thấy nhiều cảnh con gái chạy lung tung như thế, nghe vậy bèn quay người định đi. Tôi lập tức hét lên rằng mình không quen ông ta!
Ông ta giơ tay định đánh tôi, tôi trốn ra sau. Ông ta thấy thế bèn hét: “Con nhóc thối này, mới đi có vài ngày mà đến ông mày còn không nhận à!”
Sức mạnh của ông ta rất lớn, tôi không còn cách nào khác đành phải nhổ nước bọt về phía ông ta!
Ông ta bị tôi chọc giận, nhấc chân định đạp tôi, đúng lúc này bỗng có một cái bóng đen lướt tới trước mặt tôi. Tôi không biết người kia đã buông tôi ra thế nào, lúc tôi phản ứng lại được thì gã đó đã bị bay xuống đất, sau đó cái bóng đen cưỡi lên người ông ta, giơ nắm đấm lên thụi xuống.
Với sức lực của tôi thì không thể cứu được Tạ Hoè An, nhưng giữa sông có một cái lưới đánh cá của người ta dựng lên, tôi túm lấy anh kéo tới tấm lưới, sau đó cả hai cùng bám vào lưới để nghỉ ngơi một lát.
Tần Mai Chi đã chạy ngay về thành phố để gọi người đến, bọn nhóc mập cũng ở ngay bờ sông bảo chúng tôi đừng làm bậy, lúc đó trong đầu tôi trống rỗng, chỉ biết ra sức nắm tay Tạ Hoè An, Tạ Hoè An đụng nước còn ngốc hơn cả tôi, chỉ biết bất động dựa vào tôi.Khi ấy là năm 1984, năm đó có một điều nhất định phải nhắc tới là vận động viên bắn súng Hứa Hải Phong của Trung Quốc đã giành được huy chương vàng Olympic đầu tiên cho quốc gia tại Thế vận hội Olympic lần thứ 23, giờ hotsearch trên mạng cũng đang nhắc tới Lang Bình, người cũng đạt được huy chương vàng vào năm đó.
Lúc mọi người chạy tới, tôi với Tạ Hoè An đã trượt ra khỏi lưới, chỉ lộ ra cái đầu.Lúc chúng tôi đang học lớp 11, vừa mới trải qua kỳ thi chia ban thì cậu ta phải bắt đầu lại cấp 3.Cái tên này, học giỏi, thành tích xuất sắc, ngoại hình ưa nhìn, trừ tính cách hơi cổ quái ra thì căn bản không thể moi được tí khuyết điểm nào cả. Thậm chí chương trình trực tiếp đại hội thể thao năm đó cũng chỉ có hình ảnh Tạ Hoè An cõng Vương Dược tới bệnh viện.
Sau khi được người lớn cứu lên bờ, tôi trực tiếp gục ngã.Cái tên mập này huênh hoang quen rồi, được chúng tôi dỗ dành thì hơi lâng lâng, nói sau này cậu ta nổi tiếng rồi sẽ ký tên cho chúng tôi, để chúng tôi mang đi bán lấy tiền.Tôi đang ngủ say thì bị Tạ Hoè An bế ra ngoài, mãi đến khi bị ngọn lửa lớn hơ nóng mới nhận ra mình vừa thoát chết.Tiếc là lúc mắt anh bắt đầu đỏ lên thì anh đã quay đầu đi, quả thực tôi cũng chưa kịp thấy.
Lúc tỉnh lại tôi đã ở nhà, Tạ Hoè An và mẹ anh mang đồ hộp đến thăm tôi. Vừa thấy tôi, mắt Tạ Hoè An đã đỏ lên.Tôi bảo ông ta buông ra, ông ta lại càng nắm chặt. Thời đó nạn buôn người hoành hành, tôi bị dọa đến mức suýt khóc toáng lên. Biết vậy đã nghe lời thầy giáo đứng đợi xe đến đón trước Cung văn hoá rồi.
Lúc Tạ Hoè An nói tôi đã cứu mạng anh, tôi lập tức nhớ tới dáng vẻ khóc nhè của anh, anh lại giảo biện là không có.Có một năm tôi về nhà bà nội để nghỉ mát, buổi tối nhà kế bên đốt nhang muỗi vương ra chăn mền, nhà ở quê đa số là xây bằng gỗ, cháy một mảnh là tan tành.Với sức lực của tôi thì không thể cứu được Tạ Hoè An, nhưng giữa sông có một cái lưới đánh cá của người ta dựng lên, tôi túm lấy anh kéo tới tấm lưới, sau đó cả hai cùng bám vào lưới để nghỉ ngơi một lát.
Tiếc là lúc mắt anh bắt đầu đỏ lên thì anh đã quay đầu đi, quả thực tôi cũng chưa kịp thấy.Tóm lại cũng xem như là có qua có lại, ai cũng cứu người kia một lần.
Sau chuyện lần đó, cả kỳ nghỉ hè, ban ngày tôi không hề nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hoè An nữa, đến nhà anh tìm cũng không thấy, tôi cứ nghĩ là anh sợ nên cố tình trốn tôi, kết quả trước khi vào học, anh xuất hiện với một làn da đen nhánh trước mặt tôi, trong tay còn cầm một tờ giấy chứng nhận.Khó khăn lắm mới sống sót được tới hết cuộc thi, tôi cảm thấy như cả người mình vẫn chìm trong choáng váng.Càng già càng đỏm dáng, đúng là không chịu nổi mà!
Cái tên này đã dành cả một kỳ nghỉ hè để đi học bơi.Tôi đứng sau lưng anh không nhịn được mà bật cười ha hả.Ông chú còn nắm lấy cổ tay tôi nói: “Đừng chạy, chú không phải người xấu đâu, chỉ nói chuyện với con vài câu thôi mà!”
Chẳng biết anh đã khắc phục chướng ngại tâm lý thế nào, chỉ nhớ câu đầu tiên anh nói khi đứng trước mặt tôi là: “Thẩm Thu Bạch, sau này bà rơi xuống nước, tôi sẽ là người cứu bà!”Dường như người trong cả con hẻm đều tới, có người chuẩn bị dưa hấu, có người mang theo trái cây sấy, vì trong nhà không đủ chỗ ngồi nên cha của Tạ Hoè An dứt khoát dời luôn TV ra ngoài sân.
Mắt tôi tròn xoe: “Kỹ thuật bơi của tôi giỏi hơn kỹ năng bơi trong bể lộ thiên mà ông học được đấy, ông nằm mơ đi!”Tần Mai Chi đã chạy ngay về thành phố để gọi người đến, bọn nhóc mập cũng ở ngay bờ sông bảo chúng tôi đừng làm bậy, lúc đó trong đầu tôi trống rỗng, chỉ biết ra sức nắm tay Tạ Hoè An, Tạ Hoè An đụng nước còn ngốc hơn cả tôi, chỉ biết bất động dựa vào tôi.
Người ta nói tính trước bước không qua, sau này lúc học cấp 3, tôi đi tới cạnh một đập nước chơi với bạn học đã trượt chân ngã xuống, khi ấy là giữa tháng 12 âm lịch, giữa mùa đông, nước sông lạnh thấu xuống, ngã xuống nước thì chân tôi lập tức bị chuột rút, hoàn toàn mất hết sức lực, may mà có Tạ Hoè An.Cái tên này đã dành cả một kỳ nghỉ hè để đi học bơi.Ông ta giơ tay định đánh tôi, tôi trốn ra sau. Ông ta thấy thế bèn hét: “Con nhóc thối này, mới đi có vài ngày mà đến ông mày còn không nhận à!”Không như Tạ Hoè An ưu tú, thành tích thời đi học của tôi rất nửa vời, thời gian đi làm cũng chỉ có thể gọi là miễn cưỡng mới vượt qua được, vì thế những thành tích đạt được thực sự rất ít.
Theo như người xung quanh nói, lúc đó anh mặc áo bông dày, chưa kịp cởi đồ là đã lao xuống sông rồi.Trong sân đầy nhóc người, ai tới muộn thì cứ ngồi xổm trên tường sân.
Nếu không phải nhờ đám bạn ném một cái phao cứu sinh qua thì cái áo bông hút nước của anh đã nhanh chóng nhấn chìm chúng tôi rồi.Lúc Tạ Hoè An nói tôi đã cứu mạng anh, tôi lập tức nhớ tới dáng vẻ khóc nhè của anh, anh lại giảo biện là không có.
Tôi cười anh ngốc nghếch. Anh bảo thấy tôi rơi xuống thì lo đến quên hết mọi thứ, vì thế tôi lại xấu hổ vì chỉ trích anh.Năm lớp 9, nhóc mập chuyển khỏi thành phố, kỳ nghỉ hè hàng năm đều quay về nghỉ hơn nửa tháng, chưa tới nửa năm, nhóc mập đã biến thành nhóc gầy, qua hơn 1 năm, cậu ta bị ngã gãy chân trong lúc đang đu xà đơn, từ đó không thể nào vận động mạnh được nữa, chỉ có thể nghỉ hưu sớm.
Tóm lại cũng xem như là có qua có lại, ai cũng cứu người kia một lần.
Lúc còn trẻ làm gì cũng không để ý đến hậu quả, sau này có con gái rồi, chúng tôi thống nhất với nhau nếu một bên gặp nạn thì bên kia nhất định phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước. Nếu cả hai cùng đi, nghe thì có vẻ lãng mạn nhưng để lại con gái một mình trên cõi đời thì ích kỷ biết bao.Sức mạnh của ông ta rất lớn, tôi không còn cách nào khác đành phải nhổ nước bọt về phía ông ta!Mắt tôi tròn xoe: “Kỹ thuật bơi của tôi giỏi hơn kỹ năng bơi trong bể lộ thiên mà ông học được đấy, ông nằm mơ đi!”
Tất nhiên cũng có thể là do càng già mới càng hiểu được sự an toàn, mấy năm nay không hề gặp phải những chuyện như thế nữa.
Có một năm tôi về nhà bà nội để nghỉ mát, buổi tối nhà kế bên đốt nhang muỗi vương ra chăn mền, nhà ở quê đa số là xây bằng gỗ, cháy một mảnh là tan tành.Vài ngày trước dọn nhà, tủ trong phòng đọc sách đều bày đầy các loại giấy chứng nhận, huy chương, cúp mà Tạ Hoè An nhận được trong mấy năm nay, anh còn cố tình chừa lại một ngăn tủ cho tôi, kết quả nhìn vào đã thấy rỗng tuếch, đúng là nhục quá thể.
Tôi đang ngủ say thì bị Tạ Hoè An bế ra ngoài, mãi đến khi bị ngọn lửa lớn hơ nóng mới nhận ra mình vừa thoát chết.Lúc tỉnh lại tôi đã ở nhà, Tạ Hoè An và mẹ anh mang đồ hộp đến thăm tôi. Vừa thấy tôi, mắt Tạ Hoè An đã đỏ lên.
Lúc đó tôi còn nói với Tạ Hoè An, chắc chắn là vì lúc bé tôi đã ăn quả táo đó với anh nên mới bị Long Thần trừng phạt, nếu không sao cứ dính tới chuyện lửa nước thế này chứ!Nếu không phải nhờ đám bạn ném một cái phao cứu sinh qua thì cái áo bông hút nước của anh đã nhanh chóng nhấn chìm chúng tôi rồi.Chúng tôi nghe cậu ta ví von bèn cười toe toét.Lúc đó tôi còn nói với Tạ Hoè An, chắc chắn là vì lúc bé tôi đã ăn quả táo đó với anh nên mới bị Long Thần trừng phạt, nếu không sao cứ dính tới chuyện lửa nước thế này chứ!
Lúc đó anh đã là giáo sư thỉnh giảng tại một trường Đại học, nghe tôi bảo thế lại nói một cách phi logic: “Thời cổ có Adam và Eva ăn vụng trái cấm của Thượng đế, thời hiện đại có Tạ Hoè An và Thẩm Thu Bạch ăn vụng trái táo của Long Vương, lãng mạn biết mấy!”Sau chuyện lần đó, cả kỳ nghỉ hè, ban ngày tôi không hề nhìn thấy bóng dáng của Tạ Hoè An nữa, đến nhà anh tìm cũng không thấy, tôi cứ nghĩ là anh sợ nên cố tình trốn tôi, kết quả trước khi vào học, anh xuất hiện với một làn da đen nhánh trước mặt tôi, trong tay còn cầm một tờ giấy chứng nhận.Tôi cười anh ngốc nghếch. Anh bảo thấy tôi rơi xuống thì lo đến quên hết mọi thứ, vì thế tôi lại xấu hổ vì chỉ trích anh.
Tôi đứng sau lưng anh không nhịn được mà bật cười ha hả.
Sau khi dập tắt lửa, tổ chức của chúng tôi quyên tiền cho người dân trong thôn, sau này thôn bắt đầu nhộn nhịp xây dựng nông thôn mới, chớp mắt một cái tất cả các nhà đều đã đổi mới hết.Ông ta bị tôi chọc giận, nhấc chân định đạp tôi, đúng lúc này bỗng có một cái bóng đen lướt tới trước mặt tôi. Tôi không biết người kia đã buông tôi ra thế nào, lúc tôi phản ứng lại được thì gã đó đã bị bay xuống đất, sau đó cái bóng đen cưỡi lên người ông ta, giơ nắm đấm lên thụi xuống.
Tạ Hoè An có hơi đắc ý: “Chúng ta đã mang đến may mắn cho vùng đất này đấy!”Trong đó chỉ có một chiếc cúp duy nhất từ một đại hội thể dục thể thao lúc bé.
Càng già càng đỏm dáng, đúng là không chịu nổi mà!
Vài ngày trước dọn nhà, tủ trong phòng đọc sách đều bày đầy các loại giấy chứng nhận, huy chương, cúp mà Tạ Hoè An nhận được trong mấy năm nay, anh còn cố tình chừa lại một ngăn tủ cho tôi, kết quả nhìn vào đã thấy rỗng tuếch, đúng là nhục quá thể.Cha của nhóc mập nhờ quan hệ mới có thể giúp cậu ta trở lại trường.
Không như Tạ Hoè An ưu tú, thành tích thời đi học của tôi rất nửa vời, thời gian đi làm cũng chỉ có thể gọi là miễn cưỡng mới vượt qua được, vì thế những thành tích đạt được thực sự rất ít.Nhắc tới cúp thì lại nhớ tới một chuyện.
Trong đó chỉ có một chiếc cúp duy nhất từ một đại hội thể dục thể thao lúc bé.Sau này lớn tuổi rồi, trải nghiệm với anh nhiều hơn thì lại thoải mái và yên tâm lại.
Khi ấy là năm 1984, năm đó có một điều nhất định phải nhắc tới là vận động viên bắn súng Hứa Hải Phong của Trung Quốc đã giành được huy chương vàng Olympic đầu tiên cho quốc gia tại Thế vận hội Olympic lần thứ 23, giờ hotsearch trên mạng cũng đang nhắc tới Lang Bình, người cũng đạt được huy chương vàng vào năm đó.Trong ga có rất nhiều người, thỉnh thoảng còn có người chạy tới hỏi tôi có muốn đi xe không, tôi nhớ kỹ lời thầy dặn, chỉ một mực giữ im lặng.
Tới giờ tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng cả đám người bọn tôi tụm nhau ngồi trong sân nhà Tạ Hoè An để xem Thế vận hội Olympic.Sau khi dập tắt lửa, tổ chức của chúng tôi quyên tiền cho người dân trong thôn, sau này thôn bắt đầu nhộn nhịp xây dựng nông thôn mới, chớp mắt một cái tất cả các nhà đều đã đổi mới hết.Người nọ nắm lấy tay tôi, bắt đầu lôi tôi vào nhà ga, tôi lo lắng nên điên cuồng giãy giụa, dùng chân đá ông ta một cái.
Dường như người trong cả con hẻm đều tới, có người chuẩn bị dưa hấu, có người mang theo trái cây sấy, vì trong nhà không đủ chỗ ngồi nên cha của Tạ Hoè An dứt khoát dời luôn TV ra ngoài sân.
Trong sân đầy nhóc người, ai tới muộn thì cứ ngồi xổm trên tường sân.
Trong không khí rộn ràng lúc thi đấu bóng chuyền nữ, mọi người đều phấn khích reo lên.Nhờ sự giáo dục của một thầy giáo Văn là cha tôi, từ nhỏ tôi đã có ngón viết văn hay.Sau khi được người lớn cứu lên bờ, tôi trực tiếp gục ngã.Thế mà đụng phải một ông chú rất kiên nhẫn, cứ xun xoe liên tục hỏi chuyện tôi mãi, thấy tôi im thin thít không đáp, ông ta cứ thế ngồi xuống cạnh tôi luôn!
Cùng ngày hôm đó, nhóc mập báo với chúng tôi rằng cậu ta sẽ không học lớp 9 nữa mà đến thành phố khác để học thể thao.Lúc mọi người chạy tới, tôi với Tạ Hoè An đã trượt ra khỏi lưới, chỉ lộ ra cái đầu.Theo như người xung quanh nói, lúc đó anh mặc áo bông dày, chưa kịp cởi đồ là đã lao xuống sông rồi.Chiều tối mới có xe về, mà lúc thi xong chỉ mới giữa trưa, tôi thì chưa thạo thành phố Lâm, chỉ biết là nó lớn hơn so với thành phố Kinh, đi lung tung một hồi sẽ tới nhà ga, không có chỗ nào để đi nên chỉ biết ngồi đó chờ.
Lúc đó việc bỏ học giữa chừng rất bình thường, trừ việc tiếc vì sau này không thể chơi chung với nhóc mập nữa thì mọi người đều cảm thấy vui vì cậu ta được rời khỏi ghế nhà trường sớm, không chừng ngày nào cũng sẽ được lên TV thế này nữa.Còn nhớ đại hội thể thao của trường kéo dài ròng rã 2 ngày, tôi đăng ký chạy nước rút và chạy tiếp sức, Tạ Hoè An cũng đăng ký chạy nước rút, Tần Mai Chi thì chớp lấy thời cơ, đăng ký mục đơn giản nhất là nhảy dây, Vương Dược không chung ban với chúng tôi, lúc tan học hỏi cậu ta thì mới biết cậu ta bị ép nhét vào chạy cự ly dài do cả lớp không ai chịu.
Vương Dược còn đùa, bảo nếu cậu ta mà nổi tiếng thì đừng quên bọn tôi đấy.
Cái tên mập này huênh hoang quen rồi, được chúng tôi dỗ dành thì hơi lâng lâng, nói sau này cậu ta nổi tiếng rồi sẽ ký tên cho chúng tôi, để chúng tôi mang đi bán lấy tiền.Tới giờ tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng cả đám người bọn tôi tụm nhau ngồi trong sân nhà Tạ Hoè An để xem Thế vận hội Olympic.Sau đó nữa, cậu ta rất ít khi liên lạc với chúng tôi, cuộc chia xa đầu đời của chúng tôi cũng bắt đầu từ đó.
Tần Mai Chi rất thích đấu võ mồm với nhóc mập, lúc này mới nói: “Nhóc mập, cái thân mỡ màng này của ông đu lên xà đơn nổi không vậy?”
Nhóc mập lập tức nói: “Bà thì biết cái gì, tuy tôi béo thật nhưng từng khối thịt trên người đều linh hoạt đấy, tôi là nhóc mập dẻo dai nhất trên đời này!”Tôi bị dọa đến độ đứng bật dậy.
Chúng tôi nghe cậu ta ví von bèn cười toe toét.Lúc còn trẻ làm gì cũng không để ý đến hậu quả, sau này có con gái rồi, chúng tôi thống nhất với nhau nếu một bên gặp nạn thì bên kia nhất định phải đảm bảo an toàn cho chính mình trước. Nếu cả hai cùng đi, nghe thì có vẻ lãng mạn nhưng để lại con gái một mình trên cõi đời thì ích kỷ biết bao.
Lúc ấy còn nhỏ dại, không hề sợ hãi thế giới này, dù có ra sao vẫn nghĩ bản thân sẽ đi theo hướng mình nghĩ, sau này mới nhận ra trên đời này có quá nhiều chuyện không như mong muốn.Người ta nói tính trước bước không qua, sau này lúc học cấp 3, tôi đi tới cạnh một đập nước chơi với bạn học đã trượt chân ngã xuống, khi ấy là giữa tháng 12 âm lịch, giữa mùa đông, nước sông lạnh thấu xuống, ngã xuống nước thì chân tôi lập tức bị chuột rút, hoàn toàn mất hết sức lực, may mà có Tạ Hoè An.
Năm lớp 9, nhóc mập chuyển khỏi thành phố, kỳ nghỉ hè hàng năm đều quay về nghỉ hơn nửa tháng, chưa tới nửa năm, nhóc mập đã biến thành nhóc gầy, qua hơn 1 năm, cậu ta bị ngã gãy chân trong lúc đang đu xà đơn, từ đó không thể nào vận động mạnh được nữa, chỉ có thể nghỉ hưu sớm.Vương Dược còn đùa, bảo nếu cậu ta mà nổi tiếng thì đừng quên bọn tôi đấy.
Cha của nhóc mập nhờ quan hệ mới có thể giúp cậu ta trở lại trường.Từ nhỏ tôi đã chạy đua ở dưới quê, đại hội thể thao này cũng thường thôi. Lúc tôi chạy xong, người phụ trách viết kịch bản cổ vũ đã thay thành lời khen tôi, tiếc là tôi uy phong chưa được bao lâu thì Tạ Hoè An đã dùng tốc độ tuyệt đối để phá kỷ lục chạy nước rút nam của trường.
Lúc chúng tôi đang học lớp 11, vừa mới trải qua kỳ thi chia ban thì cậu ta phải bắt đầu lại cấp 3.Các giáo viên yêu cầu mỗi học sinh đều phải đăng ký ít nhất một hạng mục.
Đột nhiên ngừng luyện tập khiến cậu ta nhanh chóng quay lại làm nhóc mập mà chúng tôi quen biết, nhưng cậu ta cũng ghét học hành hơn trước, sau khi học được nửa năm, cậu ta bỏ học, lăn lộn trong thành phố nửa năm rồi đi theo người khác tới phương Bắc.Lúc đó giao thông không tới mức phát triển, giao thông xuyên thành phố thế này 1 ngày tối đa chỉ có 2 chuyến, 1 chuyến buổi sáng và 1 chuyến buổi tối, người trên xe chen chúc nhau, có người hút thuốc nhổ đờm, có người còn mang cả gà vịt chim cá sống lên, tóm lại rất đáng lo ngại, thật sự là cực hình.Chẳng biết anh đã khắc phục chướng ngại tâm lý thế nào, chỉ nhớ câu đầu tiên anh nói khi đứng trước mặt tôi là: “Thẩm Thu Bạch, sau này bà rơi xuống nước, tôi sẽ là người cứu bà!”
Sau đó nữa, cậu ta rất ít khi liên lạc với chúng tôi, cuộc chia xa đầu đời của chúng tôi cũng bắt đầu từ đó.
Nói lại trọng tâm thôi, mùa hè năm đó.
Vì màn trình diễn tuyệt vời của các vận động viên trong Thế vận hội Olympic, trong nước nhanh chóng dấy lên một cơn sốt thể thao. Rất nhiều người bắt đầu đăng ký vào trường thể thao. Mùa thu khai giảng, trường học chúng tôi còn tổ chức một đại hội thể thao lớn nhất từ khi thành lập trường tới giờ, thậm chí còn mời đài truyền hình thành phố đến phát trực tiếp nữa.
Các giáo viên yêu cầu mỗi học sinh đều phải đăng ký ít nhất một hạng mục.
Còn nhớ đại hội thể thao của trường kéo dài ròng rã 2 ngày, tôi đăng ký chạy nước rút và chạy tiếp sức, Tạ Hoè An cũng đăng ký chạy nước rút, Tần Mai Chi thì chớp lấy thời cơ, đăng ký mục đơn giản nhất là nhảy dây, Vương Dược không chung ban với chúng tôi, lúc tan học hỏi cậu ta thì mới biết cậu ta bị ép nhét vào chạy cự ly dài do cả lớp không ai chịu.
Sau khi Tần Mai Chi biết được chuyện này còn lo Vương Dược có chạy nổi nửa đường hay không, ai ngờ lời nói của cô ấy thực sự linh nghiệm, Vương Dược chạy được một nửa thì té xỉu, may mà có Tạ Hoè An bên cạnh cõng cậu ta tới phòng y tá cạnh đó.
Từ nhỏ tôi đã chạy đua ở dưới quê, đại hội thể thao này cũng thường thôi. Lúc tôi chạy xong, người phụ trách viết kịch bản cổ vũ đã thay thành lời khen tôi, tiếc là tôi uy phong chưa được bao lâu thì Tạ Hoè An đã dùng tốc độ tuyệt đối để phá kỷ lục chạy nước rút nam của trường.
Đúng thế, bên cạnh chiếc huy chương của tôi còn có một chiếc y đúc nữa của Tạ Hoè An.Lúc ấy còn nhỏ dại, không hề sợ hãi thế giới này, dù có ra sao vẫn nghĩ bản thân sẽ đi theo hướng mình nghĩ, sau này mới nhận ra trên đời này có quá nhiều chuyện không như mong muốn.
Cái tên này, học giỏi, thành tích xuất sắc, ngoại hình ưa nhìn, trừ tính cách hơi cổ quái ra thì căn bản không thể moi được tí khuyết điểm nào cả. Thậm chí chương trình trực tiếp đại hội thể thao năm đó cũng chỉ có hình ảnh Tạ Hoè An cõng Vương Dược tới bệnh viện.Cùng ngày hôm đó, nhóc mập báo với chúng tôi rằng cậu ta sẽ không học lớp 9 nữa mà đến thành phố khác để học thể thao.
Đây cũng là lý do tại sao thời trẻ tôi thường rơi vào tình trạng tự ti.Tần Mai Chi rất thích đấu võ mồm với nhóc mập, lúc này mới nói: “Nhóc mập, cái thân mỡ màng này của ông đu lên xà đơn nổi không vậy?”
Sau này lớn tuổi rồi, trải nghiệm với anh nhiều hơn thì lại thoải mái và yên tâm lại.
Nhắc tới cúp thì lại nhớ tới một chuyện.
Nhờ sự giáo dục của một thầy giáo Văn là cha tôi, từ nhỏ tôi đã có ngón viết văn hay.Vì màn trình diễn tuyệt vời của các vận động viên trong Thế vận hội Olympic, trong nước nhanh chóng dấy lên một cơn sốt thể thao. Rất nhiều người bắt đầu đăng ký vào trường thể thao. Mùa thu khai giảng, trường học chúng tôi còn tổ chức một đại hội thể thao lớn nhất từ khi thành lập trường tới giờ, thậm chí còn mời đài truyền hình thành phố đến phát trực tiếp nữa.
Lúc gần tốt nghiệp lớp 9, tôi được giáo viên Văn cử đi tham gia một cuộc thi sáng tác tại chỗ trong thành phố. Buổi sáng chúng tôi phải bắt xe buýt đến thành phố Lâm.
Lúc đó giao thông không tới mức phát triển, giao thông xuyên thành phố thế này 1 ngày tối đa chỉ có 2 chuyến, 1 chuyến buổi sáng và 1 chuyến buổi tối, người trên xe chen chúc nhau, có người hút thuốc nhổ đờm, có người còn mang cả gà vịt chim cá sống lên, tóm lại rất đáng lo ngại, thật sự là cực hình.Lúc này có người qua đường nhìn tới thì bị ông ta quát lớn: “Con gái nhà tôi, không nghe lời, chạy loạn khắp nơi!”
Khó khăn lắm mới sống sót được tới hết cuộc thi, tôi cảm thấy như cả người mình vẫn chìm trong choáng váng.Lúc đó việc bỏ học giữa chừng rất bình thường, trừ việc tiếc vì sau này không thể chơi chung với nhóc mập nữa thì mọi người đều cảm thấy vui vì cậu ta được rời khỏi ghế nhà trường sớm, không chừng ngày nào cũng sẽ được lên TV thế này nữa.
Chiều tối mới có xe về, mà lúc thi xong chỉ mới giữa trưa, tôi thì chưa thạo thành phố Lâm, chỉ biết là nó lớn hơn so với thành phố Kinh, đi lung tung một hồi sẽ tới nhà ga, không có chỗ nào để đi nên chỉ biết ngồi đó chờ.
Trong ga có rất nhiều người, thỉnh thoảng còn có người chạy tới hỏi tôi có muốn đi xe không, tôi nhớ kỹ lời thầy dặn, chỉ một mực giữ im lặng.
Thế mà đụng phải một ông chú rất kiên nhẫn, cứ xun xoe liên tục hỏi chuyện tôi mãi, thấy tôi im thin thít không đáp, ông ta cứ thế ngồi xuống cạnh tôi luôn!
Tôi bị dọa đến độ đứng bật dậy.Nói lại trọng tâm thôi, mùa hè năm đó.Đây cũng là lý do tại sao thời trẻ tôi thường rơi vào tình trạng tự ti.
Ông chú còn nắm lấy cổ tay tôi nói: “Đừng chạy, chú không phải người xấu đâu, chỉ nói chuyện với con vài câu thôi mà!”
Tôi bảo ông ta buông ra, ông ta lại càng nắm chặt. Thời đó nạn buôn người hoành hành, tôi bị dọa đến mức suýt khóc toáng lên. Biết vậy đã nghe lời thầy giáo đứng đợi xe đến đón trước Cung văn hoá rồi.
Người nọ nắm lấy tay tôi, bắt đầu lôi tôi vào nhà ga, tôi lo lắng nên điên cuồng giãy giụa, dùng chân đá ông ta một cái.Đúng thế, bên cạnh chiếc huy chương của tôi còn có một chiếc y đúc nữa của Tạ Hoè An.
Lúc này có người qua đường nhìn tới thì bị ông ta quát lớn: “Con gái nhà tôi, không nghe lời, chạy loạn khắp nơi!”
Người kia có vẻ đã thấy nhiều cảnh con gái chạy lung tung như thế, nghe vậy bèn quay người định đi. Tôi lập tức hét lên rằng mình không quen ông ta!
Ông ta giơ tay định đánh tôi, tôi trốn ra sau. Ông ta thấy thế bèn hét: “Con nhóc thối này, mới đi có vài ngày mà đến ông mày còn không nhận à!”
Sức mạnh của ông ta rất lớn, tôi không còn cách nào khác đành phải nhổ nước bọt về phía ông ta!
Ông ta bị tôi chọc giận, nhấc chân định đạp tôi, đúng lúc này bỗng có một cái bóng đen lướt tới trước mặt tôi. Tôi không biết người kia đã buông tôi ra thế nào, lúc tôi phản ứng lại được thì gã đó đã bị bay xuống đất, sau đó cái bóng đen cưỡi lên người ông ta, giơ nắm đấm lên thụi xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook