Hai Người Ba Bữa
-
Chương 28: Rượu Tuyết Trung
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc sắp xếp đồ vật đã tìm ra được ảnh của bà nội, đa phần đều được chụp trong kỳ nghỉ hè thời đại học của tôi.
Bà nội mất vì bệnh ung thư, nhưng thực ra bà không hề chịu đau đớn gì.Không biết do lạnh hay sao mà hốc mắt của anh thoáng đỏ lên. Tôi thấy hơi thở ấm áp của anh phả ra giữa không trung. Anh nói: “Anh không biết yêu đương, lúc nào cũng muốn tính toán thì lý trí, nhưng thực ra có những chuyện cũng cần có cảm tính nữa. Hôm đó là do anh bốc đồng quá.”
Bác sĩ nói tâm trạng của bà nội đóng một vai trò rất lớn.Anh tủi thân nhìn tôi: “Thẩm Thu Bạch, anh biết lần trước anh cũng có khốn nạn, nhưng em đừng chọn ngay lúc này mà trả thù anh chứ?”
Còn nhớ lúc phát hiện ra bệnh, tất cả mọi người đều đau buồn, chỉ có bà nội là làm như chẳng có chuyện gì. Ở bệnh viện 1 tuần, bà luôn đòi xuất viện. Xuất viện không bao lâu thì một mình về quê, mặc cho cha mẹ có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu tới thành phố Kinh ở với họ.Chiếc áo vừa vặn với anh hóa ra khoác lên người tôi lại lớn thế này. Tạ Hoè An không chờ tôi nói gì, vươn tay ra khẽ khàng ôm lấy tôi. Tôi ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh, mùi hương đó khiến không khí giá buốt dịu lại một chút, dường như trong khoảnh khắc đó, mắt tôi lại nóng lên.
Cả đời bà đã sống ở quê, sớm đã quen thuộc với mọi thứ ở đó rồi.Còn nhớ lúc phát hiện ra bệnh, tất cả mọi người đều đau buồn, chỉ có bà nội là làm như chẳng có chuyện gì. Ở bệnh viện 1 tuần, bà luôn đòi xuất viện. Xuất viện không bao lâu thì một mình về quê, mặc cho cha mẹ có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu tới thành phố Kinh ở với họ.Dường như nghe thấy tiếng, người đó quay đầu lại.
Có lẽ vì không khí nông thôn yên tĩnh nên sức khỏe của bà nội luôn ổn định. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Hoè An về nước, tôi dẫn Tạ Hoè An đến thăm bà, bà còn bước như bay, chạy tới ruộng dưa để hái dưa hấu cho chúng tôi.Tôi nói ra.Chúng tôi xa cách vạn dặm, giao thông những năm 90 cũng không mấy phát triển. Mỗi lần được nghỉ Tạ Hoè An đều ngồi xe lửa dài ngày tới thăm tôi.Người nam lập tức dỗ dành cô ấy: “Đi mà, đi đi mà.”
Bác sĩ trong bệnh viện còn thường lấy bà ra để giảng giải với những người bệnh ung thư chán nản kia, đúng là trở thành huyền thoại rồi.Lần đầu biết yêu, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung, dù là bản thân có lỗi nhưng vẫn không lập tức nghĩ đó là lỗi của mình, thậm chí có khi còn già mồm cãi cố như thể mình không làm vậy.Bà nội mất vì bệnh ung thư, nhưng thực ra bà không hề chịu đau đớn gì.Tần Mai Chi như có thần giao cách cảm, nói: “Còn Tạ Hoè An nữa, cậu ta cũng không về. Hai người các người thiệt tình, thành phố Kinh của tôi là miếu nhỏ nên không thờ được Phật lớn như hai người đúng không?”
Lúc bà nội đi, con gái của tôi đã học nói. Hôm đó tôi đang ở nhà chơi với con gái thì nhận được điện thoại của cha, bảo bà nội sắp không chịu nổi nữa rồi.Tôi đã có sẵn hơi men trong người, lại bị anh hôn như thế nên đầu óc quay cuồng, mắt vô tình lướt nhìn pháo hoa trên cao.Bên ngoài bốt điện thoại truyền tới tiếng giục: “Nhanh lên đi, mọi người còn đang chờ này!”Quán bar này không gần chỗ tôi ở cho lắm, giờ chẳng thể nào bắt xe được, cuối cùng tôi chỉ có thể đi bộ về.
Tôi với Tạ Hoè An vội vã trở về trong đêm. Bà nội đã được trả từ bệnh viện về. Bà nằm trên chiếc giường gỗ mình đã ngủ rất nhiều năm, khuôn mặt ủng hồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bệnh tật gì. Thấy tôi và Tạ Hoè An, bà gọi chúng tôi đi tới.Tôi sai trước nên phải dỗ anh rất lâu, bình thường tâm trạng của anh chóng đến cũng chóng đi, nhưng hôm nay dù tôi có dỗ thế nào anh cũng chỉ xụ mặt xuống.Nghe anh nói thế, tôi chết lặng tại chỗ.
Chúng tôi đi tới bên giường, bà kéo tay chúng tôi. Bà là người không thích nói chuyện viển vông, chỉ để lại cho tôi với Tạ Hoè An một câu: “Gắng nhé.”Tôi cũng cắn lại, nhưng dùng quá nhiều sức nên cắn anh hét lên một tiếng.Lúc đến dưới lầu ký túc xá, áo bông trên người đã gần như ướt đẫm.
Nói dứt lời một lúc, bà đã bảo ông nội tới đón mình rồi, sau đó thì nhắm mắt lại.Tôi ngồi xuống. Lập tức có người tới khui rượu cho chúng tôi. Tôi uống được theo vài vòng, dọc đường có người chào hỏi, có lẽ là vì nhìn dáng vẻ mệt mỏi của tôi nên họ chỉ nói được dăm ba câu là quay sang trò chuyện với người khác.Đó là lần đầu tiên tôi thấy nhớ nhà, nhớ con hẻm nhỏ đó.
Bà nội trời sinh đã có khuôn mặt vui vẻ, lúc ra đi trên mặt cũng treo một nụ cười nhàn nhạt.Tôi cũng chẳng giải thích gì thêm.Tôi với Tạ Hoè An vội vã trở về trong đêm. Bà nội đã được trả từ bệnh viện về. Bà nằm trên chiếc giường gỗ mình đã ngủ rất nhiều năm, khuôn mặt ủng hồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bệnh tật gì. Thấy tôi và Tạ Hoè An, bà gọi chúng tôi đi tới.
Thời gian trôi qua, giờ có rất nhiều thứ đã bắt đầu mơ hồ nhưng tôi vẫn còn nhớ như in cảnh bà cười ha hả nói sẽ đi hái cà chua cho nhà tôi ăn.Rõ ràng Tạ Hoè An hơi khựng lại nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc anh sẽ nói xin lỗi mình, một lát sau, anh gật đầu với tôi rồi nói: “Được.”
Bà thường có câu cửa miệng thế này: Nghĩ ít làm nhiều, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.Cũng chính vì thế, lúc đầu khi mới ở bên nhau, chúng tôi cãi nhau không ít.Thời gian trôi qua, giờ có rất nhiều thứ đã bắt đầu mơ hồ nhưng tôi vẫn còn nhớ như in cảnh bà cười ha hả nói sẽ đi hái cà chua cho nhà tôi ăn.
Chẳng có từ ngữ nào phức tạp, nhưng đó là tổng kết kinh nghiệm trong đời bà.Tạ Hoè An lại thực hiện câu nói này rất triệt để.Những mảnh tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống xung quanh chúng tôi, bầu trời đêm trên đầu thi thoảng sẽ bùng lên một chùm pháo hoa tuyệt đẹp. Tôi ngước đầu nhìn anh. Trong màn đêm, da của anh rất trắng, cánh môi bị tôi cắn lại càng đỏ rõ.
Tôi đã thử áp dụng câu này vào cuộc sống của mình, nhưng có lẽ thiên tính không cho phép nên tôi không thể không nghĩ nhiều được, thế là nảy sinh ra rất nhiều suy nghĩ khủng hoảng, không chắc chắn rồi lùi bước.Lúc đó tôi nghĩ Tạ Hoè An đã chán mình nhanh thế sao, nước mắt cứ thế chảy dài trên má.Vừa nói xong, anh ngẩng đầu lên gọi Thẩm Thu Bạch, em có thể đừng phá vỡ bầu không khí nữa không, sau đó dùng miệng chặn miệng tôi lại.
Tạ Hoè An lại thực hiện câu nói này rất triệt để.
Như đã kể khi trước, anh là người thuộc phái hành động điển hình. Một khi đã quyết điều gì thì sẽ hành động thật nhanh.Nhớ mỗi độ năm mới, trước cửa nhà đều treo những ngọn đèn lòng màu đỏ, trên khung cửa cũng dán câu đối và Môn Thần*, những kiến trúc màu trắng và xanh đặc trưng phía Nam trở nên sống động hơn hẳn, cũng nhớ tới những quả pháo rơi trên tuyết mà khi trước tôi thường đi nhặt với chúng bạn.Chờ mãi mới tới lượt tôi. Tôi gọi cho nhà trước
Tính ra tính cách của tôi với anh như cực Nam với cực Bắc vậy.Mùa đông phía Nam rất ít khi rơi tuyết, bình thường đều là gió có chút tuyết lẫn vào, không khí lạnh ẩm ướt có thể xuyên thẳng vào xương tủy con người.
Cũng chính vì thế, lúc đầu khi mới ở bên nhau, chúng tôi cãi nhau không ít.
Những người xung quanh thường hay nói: Vợ chồng hai người hay thật đấy, có bí quyết gì không vậy?Tôi nhìn về phía cô ấy chỉ, đúng là có một nhóm người, còn có người hoạt bát vẫy tay về phía tôi nữa.Cô ấy nói mình ở Nội Mông, còn nói: “Nhà cô gần mà, sao không về vậy?”Con người khi xúc động luôn vô thức nói ra những lời khiến người mình thương tổn thương nhất.
Tôi nói thế là mấy người chưa thấy bọn tôi cãi nhau rồi.Giờ về cũng chỉ có ổ chăn, tôi thực sự không muốn ở một mình nên bèn gật đầu đồng ý.
Người khác nghe vậy còn bảo tôi nói đùa.Tay tôi bị Tạ Hoè An nắm, trong khoảnh khắc đó không hiểu nghĩ gì mà tôi lập tức gạt tay anh ra.
Tôi cũng chẳng giải thích gì thêm.Khi ấy chúng tôi đang đi dạo phố, kết quả là đụng mặt 2 đồng nghiệp đang đi về phía này.2 người sống chung với nhau chắc chắn sẽ có tranh chấp, mà 2 người trẻ tuổi lại càng phải rèn giũa hơn nữa.
2 người sống chung với nhau chắc chắn sẽ có tranh chấp, mà 2 người trẻ tuổi lại càng phải rèn giũa hơn nữa.Ngồi một lúc, tôi tìm người nữ kia, định chào cô ấy một tiếng rồi đi, kết quả phát hiện cô ấy đã không còn trong quán. Thế là tôi cũng đi luôn.
Nhớ lúc đầu, hai chúng tôi từ bạn bè nhảy vọt lên thành bạn trai và bạn gái. Tôi thật sự không thích nghi được, lo anh sẽ đột nhiên cảm thấy chúng tôi không hợp nhau mà chia tay, cũng lo 2 đứa không phải là người của cùng một thế giới; mà Tạ Hoè An lại là một người luôn dốc hết sức mình vào từng chuyện, như kẻ điên vậy.(*) Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa, là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh… được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.Tôi nghĩ mình đã say thật rồi.
Dần dà, anh càng chủ động thì tôi lại càng lảng tránh.Cũng đúng lúc đó, phía xa xa vang lên một tiếng còi dài, một chuỗi pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm sau lưng anh.
Vì thế mà chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần.Tôi nghĩ, cảnh tượng này mãi mãi không thể nào xuất hiện giữa tôi và Tạ Hoè An được.
Lần nghiêm trọng nhất là khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, được phân bố tới Thành Đô để làm việc. Sau khi Tạ Hoè An về nước, anh lại tới một trường trung học ở Nam Kinh để nhậm chức.Tôi đi tới xếp hàng, đứng phía trước là một cặp tình nhân.
Chúng tôi xa cách vạn dặm, giao thông những năm 90 cũng không mấy phát triển. Mỗi lần được nghỉ Tạ Hoè An đều ngồi xe lửa dài ngày tới thăm tôi.Tôi vừa bước vào đã suýt bị làn sóng âm cao ngất đánh úp, lần đầu tiên vào bar, tôi đã lập tức có suy nghĩ muốn rút lui, nhưng đến cũng đã đến, dù sao cũng phải ngồi một chút đã.
Tôi ở ký túc xá với đồng nghiệp, Tạ Hoè An tới chỉ có thể ở khách sạn bên ngoài.Anh siết chặt cái ôm, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh không có giỏi như em nghĩ đâu. Em biết không, trên đường tới đây anh luôn nghĩ nếu em không nghe lời thì anh sẽ xử lý em thế nào đấy.”
Anh đến được vài lần, có ngập ngừng hỏi tôi có muốn ở lại qua đêm không, tất cả đều bị tôi lịch sự từ chối.Rõ ràng chẳng phải là người thích khóc, sao gần đây cứ luôn rơi lệ thế này.
Dù chúng tôi đã xác định quan hệ rồi, nhưng mãi đến khi anh về nước mới bắt đầu ở bên nhau theo danh nghĩa bạn trai bạn gái, tôi không muốn đi tới bước đó quá nhanh. May là anh không hề giận, lần nào cũng chạy theo tôi vòng vòng trong thành phố, đến khi hết ngày nghỉ lại ngồi tàu về một mình.Lần cãi nhau lớn nhất xảy ra trong lúc đó, suýt chút chúng tôi đã chia tay nhau.
Lần cãi nhau lớn nhất xảy ra trong lúc đó, suýt chút chúng tôi đã chia tay nhau.Nhớ lúc đầu, hai chúng tôi từ bạn bè nhảy vọt lên thành bạn trai và bạn gái. Tôi thật sự không thích nghi được, lo anh sẽ đột nhiên cảm thấy chúng tôi không hợp nhau mà chia tay, cũng lo 2 đứa không phải là người của cùng một thế giới; mà Tạ Hoè An lại là một người luôn dốc hết sức mình vào từng chuyện, như kẻ điên vậy.
Hôm đó là ngày đầu năm, anh được nghỉ, đến thăm tôi như thường lệ.Có lẽ vì không khí nông thôn yên tĩnh nên sức khỏe của bà nội luôn ổn định. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Hoè An về nước, tôi dẫn Tạ Hoè An đến thăm bà, bà còn bước như bay, chạy tới ruộng dưa để hái dưa hấu cho chúng tôi.
Khi ấy chúng tôi đang đi dạo phố, kết quả là đụng mặt 2 đồng nghiệp đang đi về phía này.Những người xung quanh thường hay nói: Vợ chồng hai người hay thật đấy, có bí quyết gì không vậy?Lúc đầu tôi còn nghĩ mình đón Tết một mình có hơi can đảm, đợi đến ngày năm mới đó, thấy nhà nhà đốt đèn, cực kỳ náo nhiệt mới phát hiện chỉ mình mình cô đơn lẻ bóng, buồn biết bao nhiêu.
Tay tôi bị Tạ Hoè An nắm, trong khoảnh khắc đó không hiểu nghĩ gì mà tôi lập tức gạt tay anh ra.Dù chúng tôi đã xác định quan hệ rồi, nhưng mãi đến khi anh về nước mới bắt đầu ở bên nhau theo danh nghĩa bạn trai bạn gái, tôi không muốn đi tới bước đó quá nhanh. May là anh không hề giận, lần nào cũng chạy theo tôi vòng vòng trong thành phố, đến khi hết ngày nghỉ lại ngồi tàu về một mình.
Chính vì chuyện này mà sau khi 2 người kia đi, Tạ Hoè An đã rất buồn bực.Những năm đó vẫn chưa có điện thoại di động, tôi xuống bốt điện thoại công cộng dưới lầu gọi điện về nhà.
Tôi sai trước nên phải dỗ anh rất lâu, bình thường tâm trạng của anh chóng đến cũng chóng đi, nhưng hôm nay dù tôi có dỗ thế nào anh cũng chỉ xụ mặt xuống.Tôi ngẩng đầu lên trong lòng anh, anh cũng cúi đầu nhìn tôi.Tôi nghe vậy lại càng khóc tợn hơn.
Cuối cùng anh còn nói với tôi: “Anh đưa em về ký túc xá, còn anh cũng về Nam Kinh luôn.”Tôi ngủ trong ký túc xá cả ngày, tới đêm mới bò dậy.Ngay sau khi về tới ký túc xá, tôi đã khóc như mưa. Từ khi tôi bắt đầu yêu đương với Tạ Hoè An tới giờ, đó là lần duy nhất tôi giở tính ấu trĩ ra, không ngờ đã lôi thẳng mối quan hệ của chúng tôi lên đoạn đầu đài rồi.
Nghe anh nói thế, tôi chết lặng tại chỗ.
Lần đầu biết yêu, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung, dù là bản thân có lỗi nhưng vẫn không lập tức nghĩ đó là lỗi của mình, thậm chí có khi còn già mồm cãi cố như thể mình không làm vậy.Bác sĩ trong bệnh viện còn thường lấy bà ra để giảng giải với những người bệnh ung thư chán nản kia, đúng là trở thành huyền thoại rồi.
Lúc đó tôi nghĩ Tạ Hoè An đã chán mình nhanh thế sao, nước mắt cứ thế chảy dài trên má.Bà thường có câu cửa miệng thế này: Nghĩ ít làm nhiều, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.
Trước đây Tạ Hoè An thấy tôi khóc đều rất hoảng, chỉ duy có lần đó, anh nhìn tôi một chút rồi đưa tay lau sạch nước mắt cho tôi, nói: “Đừng khóc nữa. Muộn quá anh không bắt kịp tàu đâu.”
Tôi nghe vậy lại càng khóc tợn hơn.“Nhớ nhà à?” Người nữ đó hỏi tôi.Dần dà, anh càng chủ động thì tôi lại càng lảng tránh.
Vừa khóc, tôi bắt đầu nói xằng. Tôi nói: “Tạ Hoè An, anh đi đi, đi rồi anh đừng đến tìm em nữa.”
Con người khi xúc động luôn vô thức nói ra những lời khiến người mình thương tổn thương nhất.
Rõ ràng Tạ Hoè An hơi khựng lại nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc anh sẽ nói xin lỗi mình, một lát sau, anh gật đầu với tôi rồi nói: “Được.”Tôi nghĩ mình bị đông lạnh tới ngu luôn rồi, sao lại không nhận ra đó là Tạ Hoè An trước chứ.
Tôi không biết mình đã về ký túc xá thế nào nữa.Lúc ra lại càng buồn hơn. Khi ấy có một bàn tay khoác lên vai tôi, tôi quay lại, phát hiện là người nữ ban nãy. Cô ấy cười với tôi rồi nói: “Cô một mình đúng không, hay là cùng đón năm mới với chúng tôi đi?”
Ngay sau khi về tới ký túc xá, tôi đã khóc như mưa. Từ khi tôi bắt đầu yêu đương với Tạ Hoè An tới giờ, đó là lần duy nhất tôi giở tính ấu trĩ ra, không ngờ đã lôi thẳng mối quan hệ của chúng tôi lên đoạn đầu đài rồi.
Tôi suy sụp tinh thần trong một thời gian. Khoảng thời gian đó tôi như mất hồn mất vía, thậm chí lúc đến nhà ga mua vé về năm mới, chỉ vì ngơ ngác mà bị người ta trộm mất cả thẻ căn cước và tiền.Đang mải nghĩ, Tạ Hoè An cất bước đi tới phía tôi. Vừa đi anh vừa cởi áo khoác của mình ra, lúc anh xuất hiện trước mặt tôi, chiếc áo khoác đã được choàng lên người tôi.
Đúng là thảm họa mà.Sau đó bên anh truyền tới một hồi âm thanh. Chu Đào, Uông Dương, Vương Dược, Trần Quốc Chung đều ở đó. Tôi nghĩ có khi nào Tạ Hoè An cũng có mặt không, nhưng không hề nghe thấy tiếng của anh.
Cuối cùng tôi chỉ biết cam chịu, gọi điện thoại về nhà, quyết định không về ăn Tết nữa.Tôi nói thế là mấy người chưa thấy bọn tôi cãi nhau rồi.
Mùa đông phía Nam rất ít khi rơi tuyết, bình thường đều là gió có chút tuyết lẫn vào, không khí lạnh ẩm ướt có thể xuyên thẳng vào xương tủy con người.Rất lâu sau, điện thoại được đưa tới anh tôi, anh ấy khoe với tôi năm nay được bao nhiêu là lì xì, tôi nói anh đã già rồi mà còn nhận lì xì, mặt dày ghê, nhưng vừa nói xong thì giọt nước mắt cố gắng chịu đựng trước mặt cha mẹ đã không kìm được nữa.
Các đồng nghiệp đều về ăn Tết hết cả, một mình tôi trốn trong chăn run lẩy bẩy ở ký túc xá.Tôi nhanh chóng lau nước mắt rồi nói: “Chừa cho tôi 1 cái chứ!”Tôi định từ chối thì cô ấy lại nói: “Còn vài người nữa, tất cả đều làm việc không về ăn Tết.”
Lúc đầu tôi còn nghĩ mình đón Tết một mình có hơi can đảm, đợi đến ngày năm mới đó, thấy nhà nhà đốt đèn, cực kỳ náo nhiệt mới phát hiện chỉ mình mình cô đơn lẻ bóng, buồn biết bao nhiêu.
Tôi ngủ trong ký túc xá cả ngày, tới đêm mới bò dậy.
Những năm đó vẫn chưa có điện thoại di động, tôi xuống bốt điện thoại công cộng dưới lầu gọi điện về nhà.Nói dứt lời một lúc, bà đã bảo ông nội tới đón mình rồi, sau đó thì nhắm mắt lại.Bác sĩ nói tâm trạng của bà nội đóng một vai trò rất lớn.Thấy những người này, tôi đột nhiên thấy mình bớt trống trải hơn nhiều.
Dưới gió tuyết, có vài người xếp hàng trước bốt điện thoại, đều là những người không về nhà.
Thấy những người này, tôi đột nhiên thấy mình bớt trống trải hơn nhiều.Cô ấy hỏi: “Cô ở đâu?”Các đồng nghiệp đều về ăn Tết hết cả, một mình tôi trốn trong chăn run lẩy bẩy ở ký túc xá.
Tôi đi tới xếp hàng, đứng phía trước là một cặp tình nhân.
Người nam đang bảo người nữ sang năm về nhà anh ta đón Tết.
Trong đáy mắt người nữ mang theo ý cười nhưng ngoài miệng lại nói: “Ai nói muốn tới nhà anh đón Tết hả, em không thèm đi đâu.”Người khác nghe vậy còn bảo tôi nói đùa.Anh tôi ở đó an ủi tôi, mẹ lại đứng bên cạnh mắng anh ấy.
Người nam lập tức dỗ dành cô ấy: “Đi mà, đi đi mà.”Tôi gật đầu.
Người nữ hừ một tiếng rồi nói: “Anh năn nỉ em đi.”Tính ra tính cách của tôi với anh như cực Nam với cực Bắc vậy.
Người nam đưa tay ra, vẻ mặt thiết tha: “Năn nỉ em đó.”Tính cách của tôi đáng ghét như thế, ngay cả tôi còn khó chịu với bản thân, vì thế Tạ Hoè An ghét cũng đúng.Tôi nói không mua vé được.
…(*) Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa, là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh… được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.
Tôi nghĩ, cảnh tượng này mãi mãi không thể nào xuất hiện giữa tôi và Tạ Hoè An được.Tần Mai Chi nói: “Bọn tôi đón năm mới ở phòng làm việc của Vương Dược, Vương Dược cho mỗi người một cái tượng gỗ, là tác phẩm của bậc thầy đấy, hai người không về đúng là lỗ nặng rồi!”
Nếu là Tạ Hoè An, tôi mà bắt anh năn nỉ tôi điều gì, chắc chắn anh sẽ nói Thẩm Thu Bạch, đừng quấy nữa. Tất nhiên, tôi cũng chẳng để anh phải năn nỉ mình điều gì, nhưng chắc cũng chẳng đồng ý thẳng thừng.Cả đời bà đã sống ở quê, sớm đã quen thuộc với mọi thứ ở đó rồi.Chúng tôi đi tới bên giường, bà kéo tay chúng tôi. Bà là người không thích nói chuyện viển vông, chỉ để lại cho tôi với Tạ Hoè An một câu: “Gắng nhé.”
Tôi cứ mãi do dự.Người nam đưa tay ra, vẻ mặt thiết tha: “Năn nỉ em đó.”
Tính cách của tôi đáng ghét như thế, ngay cả tôi còn khó chịu với bản thân, vì thế Tạ Hoè An ghét cũng đúng.Lúc sắp xếp đồ vật đã tìm ra được ảnh của bà nội, đa phần đều được chụp trong kỳ nghỉ hè thời đại học của tôi.
Người nữ trước mặt đột nhiên đưa qua một tờ giấy, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đang khóc.
Rõ ràng chẳng phải là người thích khóc, sao gần đây cứ luôn rơi lệ thế này.Mới 11 giờ mà đã có rất nhiều người say ngất rồi.
Tôi nhận lấy tờ khăn giấy, vội vàng nói cảm ơn.Tần Mai Chi: “Hay ha!”
“Nhớ nhà à?” Người nữ đó hỏi tôi.Tôi suy sụp tinh thần trong một thời gian. Khoảng thời gian đó tôi như mất hồn mất vía, thậm chí lúc đến nhà ga mua vé về năm mới, chỉ vì ngơ ngác mà bị người ta trộm mất cả thẻ căn cước và tiền.Gần như là đồng thời, anh cũng nói với tôi 3 chữ này.
Tôi gật đầu.
Cô ấy hỏi: “Cô ở đâu?”
Tôi nói ra.
Cô ấy nói mình ở Nội Mông, còn nói: “Nhà cô gần mà, sao không về vậy?”Tôi hãi hùng: “Anh định giết em à?”
Tôi nói không mua vé được.
Cô ấy ồ một tiếng, lúc này hàng đã bước lên, cô ấy lại nói chuyện với bạn trai mình.
Chờ mãi mới tới lượt tôi. Tôi gọi cho nhà trước
Tất nhiên cha mẹ đang canh bên cạnh điện thoại. Điện thoại vừa reo đã được nhấc máy.Những câu nói liên miên cứ không ngừng phát ra trong ống nghe, trước đây chẳng bao giờ chịu nghe, giờ lại không dám nghe, tôi sợ bản thân mình lại bật khóc.Anh đến được vài lần, có ngập ngừng hỏi tôi có muốn ở lại qua đêm không, tất cả đều bị tôi lịch sự từ chối.
Những câu nói liên miên cứ không ngừng phát ra trong ống nghe, trước đây chẳng bao giờ chịu nghe, giờ lại không dám nghe, tôi sợ bản thân mình lại bật khóc.
Rất lâu sau, điện thoại được đưa tới anh tôi, anh ấy khoe với tôi năm nay được bao nhiêu là lì xì, tôi nói anh đã già rồi mà còn nhận lì xì, mặt dày ghê, nhưng vừa nói xong thì giọt nước mắt cố gắng chịu đựng trước mặt cha mẹ đã không kìm được nữa.
Anh tôi ở đó an ủi tôi, mẹ lại đứng bên cạnh mắng anh ấy.Tạ Hoè An? Sao anh có thể xuất hiện lúc này được?
Đó là lần đầu tiên tôi thấy nhớ nhà, nhớ con hẻm nhỏ đó.Lần nghiêm trọng nhất là khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, được phân bố tới Thành Đô để làm việc. Sau khi Tạ Hoè An về nước, anh lại tới một trường trung học ở Nam Kinh để nhậm chức.
Nhớ mỗi độ năm mới, trước cửa nhà đều treo những ngọn đèn lòng màu đỏ, trên khung cửa cũng dán câu đối và Môn Thần*, những kiến trúc màu trắng và xanh đặc trưng phía Nam trở nên sống động hơn hẳn, cũng nhớ tới những quả pháo rơi trên tuyết mà khi trước tôi thường đi nhặt với chúng bạn.Cô ấy ồ một tiếng, lúc này hàng đã bước lên, cô ấy lại nói chuyện với bạn trai mình.
Lúc bà nội đi, con gái của tôi đã học nói. Hôm đó tôi đang ở nhà chơi với con gái thì nhận được điện thoại của cha, bảo bà nội sắp không chịu nổi nữa rồi.Nhìn làn môi đỏ đó, tôi không kìm được mà bật cười khúc khích.Cuối cùng anh còn nói với tôi: “Anh đưa em về ký túc xá, còn anh cũng về Nam Kinh luôn.”(*) Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa, là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh… được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.Tất nhiên cha mẹ đang canh bên cạnh điện thoại. Điện thoại vừa reo đã được nhấc máy.
Tôi nói chuyện với mẹ rất lâu mới lưu luyến cúp máy. Sau khi cúp máy, tôi gọi điện cho Tần Mai Chi. Điện thoại vừa được nhận đã nghe thấy tiếng mắng của Tần Mai Chi: “Thẩm Thu Bạch bà được lắm, gan lớn nhỉ, dám không về nhà ăn Tết!”Tôi vội chào họ rồi lập tức cúp máy.
Sau đó bên anh truyền tới một hồi âm thanh. Chu Đào, Uông Dương, Vương Dược, Trần Quốc Chung đều ở đó. Tôi nghĩ có khi nào Tạ Hoè An cũng có mặt không, nhưng không hề nghe thấy tiếng của anh.
Tần Mai Chi như có thần giao cách cảm, nói: “Còn Tạ Hoè An nữa, cậu ta cũng không về. Hai người các người thiệt tình, thành phố Kinh của tôi là miếu nhỏ nên không thờ được Phật lớn như hai người đúng không?”
Tạ Hoè An cũng không về ư? Tôi ngạc nhiên, trong đầu thoáng nảy ra một suy nghĩ, có khi nào anh đang tránh tôi không? Trái tim tôi như bị ai đó siết chặt, đau nhói.Hôm đó là ngày đầu năm, anh được nghỉ, đến thăm tôi như thường lệ.
Tần Mai Chi nói: “Bọn tôi đón năm mới ở phòng làm việc của Vương Dược, Vương Dược cho mỗi người một cái tượng gỗ, là tác phẩm của bậc thầy đấy, hai người không về đúng là lỗ nặng rồi!”Bà nội trời sinh đã có khuôn mặt vui vẻ, lúc ra đi trên mặt cũng treo một nụ cười nhàn nhạt.
Tôi nhanh chóng lau nước mắt rồi nói: “Chừa cho tôi 1 cái chứ!”
Tần Mai Chi: “Hay ha!”Vừa khóc, tôi bắt đầu nói xằng. Tôi nói: “Tạ Hoè An, anh đi đi, đi rồi anh đừng đến tìm em nữa.”
Giọng nói của Vương Dược truyền tới từ phía sau: “Đã chừa cho bà với Tạ Hoè An rồi.”Xem ra tôi bị đông lạnh tới ngu thật rồi.
Bên ngoài bốt điện thoại truyền tới tiếng giục: “Nhanh lên đi, mọi người còn đang chờ này!”
Tôi vội chào họ rồi lập tức cúp máy.Đúng là thảm họa mà.
Lúc ra lại càng buồn hơn. Khi ấy có một bàn tay khoác lên vai tôi, tôi quay lại, phát hiện là người nữ ban nãy. Cô ấy cười với tôi rồi nói: “Cô một mình đúng không, hay là cùng đón năm mới với chúng tôi đi?”
Tôi định từ chối thì cô ấy lại nói: “Còn vài người nữa, tất cả đều làm việc không về ăn Tết.”Chính vì chuyện này mà sau khi 2 người kia đi, Tạ Hoè An đã rất buồn bực.Giọng nói của Vương Dược truyền tới từ phía sau: “Đã chừa cho bà với Tạ Hoè An rồi.”
Tôi nhìn về phía cô ấy chỉ, đúng là có một nhóm người, còn có người hoạt bát vẫy tay về phía tôi nữa.
Giờ về cũng chỉ có ổ chăn, tôi thực sự không muốn ở một mình nên bèn gật đầu đồng ý.
Họ đón năm mới ở một quán rượu.
Tôi vừa bước vào đã suýt bị làn sóng âm cao ngất đánh úp, lần đầu tiên vào bar, tôi đã lập tức có suy nghĩ muốn rút lui, nhưng đến cũng đã đến, dù sao cũng phải ngồi một chút đã.
Tôi ngồi xuống. Lập tức có người tới khui rượu cho chúng tôi. Tôi uống được theo vài vòng, dọc đường có người chào hỏi, có lẽ là vì nhìn dáng vẻ mệt mỏi của tôi nên họ chỉ nói được dăm ba câu là quay sang trò chuyện với người khác.Tôi nhận lấy tờ khăn giấy, vội vàng nói cảm ơn.
Mới 11 giờ mà đã có rất nhiều người say ngất rồi.
Tửu lượng của tôi cũng không tốt lắm, chẳng bao lâu đã bắt đầu chóng mặt.
Ngồi một lúc, tôi tìm người nữ kia, định chào cô ấy một tiếng rồi đi, kết quả phát hiện cô ấy đã không còn trong quán. Thế là tôi cũng đi luôn.
Lúc ra ngoài thì gió tuyết đã lớn hơn nhiều, tôi chẳng biết ai đã lấy mất cây dù của mình mang tới, chỉ có thể dầm gió đi về.Tạ Hoè An cũng không về ư? Tôi ngạc nhiên, trong đầu thoáng nảy ra một suy nghĩ, có khi nào anh đang tránh tôi không? Trái tim tôi như bị ai đó siết chặt, đau nhói.
Quán bar này không gần chỗ tôi ở cho lắm, giờ chẳng thể nào bắt xe được, cuối cùng tôi chỉ có thể đi bộ về.
Lúc đến dưới lầu ký túc xá, áo bông trên người đã gần như ướt đẫm.
Tôi đi tới dưới cầu thang, nhìn thấy có một người đang đứng ở tầng dưới. Dáng người đó cao gầy, mặc một chiếc áo khoác màu đen, mang cặp da đứng trong gió tuyết, cầm theo một cây dù đang ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Dường như nghe thấy tiếng, người đó quay đầu lại.
Tôi gần như đứng hình tại chỗ.
Tôi nghĩ mình bị đông lạnh tới ngu luôn rồi, sao lại không nhận ra đó là Tạ Hoè An trước chứ.
Tạ Hoè An? Sao anh có thể xuất hiện lúc này được?
Xem ra tôi bị đông lạnh tới ngu thật rồi.Nếu là Tạ Hoè An, tôi mà bắt anh năn nỉ tôi điều gì, chắc chắn anh sẽ nói Thẩm Thu Bạch, đừng quấy nữa. Tất nhiên, tôi cũng chẳng để anh phải năn nỉ mình điều gì, nhưng chắc cũng chẳng đồng ý thẳng thừng.
Đang mải nghĩ, Tạ Hoè An cất bước đi tới phía tôi. Vừa đi anh vừa cởi áo khoác của mình ra, lúc anh xuất hiện trước mặt tôi, chiếc áo khoác đã được choàng lên người tôi.
Chiếc áo vừa vặn với anh hóa ra khoác lên người tôi lại lớn thế này. Tạ Hoè An không chờ tôi nói gì, vươn tay ra khẽ khàng ôm lấy tôi. Tôi ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh, mùi hương đó khiến không khí giá buốt dịu lại một chút, dường như trong khoảnh khắc đó, mắt tôi lại nóng lên.Trong đáy mắt người nữ mang theo ý cười nhưng ngoài miệng lại nói: “Ai nói muốn tới nhà anh đón Tết hả, em không thèm đi đâu.”
Tôi thốt lên: “Tạ Hoè An, em xin lỗi.”Tôi nói chuyện với mẹ rất lâu mới lưu luyến cúp máy. Sau khi cúp máy, tôi gọi điện cho Tần Mai Chi. Điện thoại vừa được nhận đã nghe thấy tiếng mắng của Tần Mai Chi: “Thẩm Thu Bạch bà được lắm, gan lớn nhỉ, dám không về nhà ăn Tết!”
Gần như là đồng thời, anh cũng nói với tôi 3 chữ này.…
Tôi ngẩng đầu lên trong lòng anh, anh cũng cúi đầu nhìn tôi.
Không biết do lạnh hay sao mà hốc mắt của anh thoáng đỏ lên. Tôi thấy hơi thở ấm áp của anh phả ra giữa không trung. Anh nói: “Anh không biết yêu đương, lúc nào cũng muốn tính toán thì lý trí, nhưng thực ra có những chuyện cũng cần có cảm tính nữa. Hôm đó là do anh bốc đồng quá.”
“Tạ Hoè An, hôm đó em không nên bỏ tay anh ra, là do em nhát gan.” Tôi vừa nói lại vừa bắt đầu lải nhải, “Anh đừng quá giỏi, nếu không em lại cảm thấy mình không xứng với anh đấy.”
Anh siết chặt cái ôm, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh không có giỏi như em nghĩ đâu. Em biết không, trên đường tới đây anh luôn nghĩ nếu em không nghe lời thì anh sẽ xử lý em thế nào đấy.”
Tôi hãi hùng: “Anh định giết em à?”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, giọng khàn khàn: “Anh định gạo nấu thành cơm cho rồi.”
Tôi kinh ngạc, hơi quay đầu nhìn anh.
Tai anh đang đỏ rực. Tôi như vừa mới khám phá ra châu lục mới: “Tạ Hoè An, tai anh đỏ quá đi.”
Vừa nói xong, anh ngẩng đầu lên gọi Thẩm Thu Bạch, em có thể đừng phá vỡ bầu không khí nữa không, sau đó dùng miệng chặn miệng tôi lại.Chẳng có từ ngữ nào phức tạp, nhưng đó là tổng kết kinh nghiệm trong đời bà.
Cũng đúng lúc đó, phía xa xa vang lên một tiếng còi dài, một chuỗi pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm sau lưng anh.
Tôi đã có sẵn hơi men trong người, lại bị anh hôn như thế nên đầu óc quay cuồng, mắt vô tình lướt nhìn pháo hoa trên cao.
Anh phát hiện ra, cắn tôi một cái.
Tôi cũng cắn lại, nhưng dùng quá nhiều sức nên cắn anh hét lên một tiếng.Lúc ra ngoài thì gió tuyết đã lớn hơn nhiều, tôi chẳng biết ai đã lấy mất cây dù của mình mang tới, chỉ có thể dầm gió đi về.
Anh tủi thân nhìn tôi: “Thẩm Thu Bạch, anh biết lần trước anh cũng có khốn nạn, nhưng em đừng chọn ngay lúc này mà trả thù anh chứ?”Tôi đi tới dưới cầu thang, nhìn thấy có một người đang đứng ở tầng dưới. Dáng người đó cao gầy, mặc một chiếc áo khoác màu đen, mang cặp da đứng trong gió tuyết, cầm theo một cây dù đang ngẩng đầu nhìn lên lầu.“Tạ Hoè An, hôm đó em không nên bỏ tay anh ra, là do em nhát gan.” Tôi vừa nói lại vừa bắt đầu lải nhải, “Anh đừng quá giỏi, nếu không em lại cảm thấy mình không xứng với anh đấy.”
Những mảnh tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống xung quanh chúng tôi, bầu trời đêm trên đầu thi thoảng sẽ bùng lên một chùm pháo hoa tuyệt đẹp. Tôi ngước đầu nhìn anh. Trong màn đêm, da của anh rất trắng, cánh môi bị tôi cắn lại càng đỏ rõ.Tôi đã thử áp dụng câu này vào cuộc sống của mình, nhưng có lẽ thiên tính không cho phép nên tôi không thể không nghĩ nhiều được, thế là nảy sinh ra rất nhiều suy nghĩ khủng hoảng, không chắc chắn rồi lùi bước.
Nhìn làn môi đỏ đó, tôi không kìm được mà bật cười khúc khích.Trước đây Tạ Hoè An thấy tôi khóc đều rất hoảng, chỉ duy có lần đó, anh nhìn tôi một chút rồi đưa tay lau sạch nước mắt cho tôi, nói: “Đừng khóc nữa. Muộn quá anh không bắt kịp tàu đâu.”
Tôi nghĩ mình đã say thật rồi.
Lúc sắp xếp đồ vật đã tìm ra được ảnh của bà nội, đa phần đều được chụp trong kỳ nghỉ hè thời đại học của tôi.
Bà nội mất vì bệnh ung thư, nhưng thực ra bà không hề chịu đau đớn gì.Không biết do lạnh hay sao mà hốc mắt của anh thoáng đỏ lên. Tôi thấy hơi thở ấm áp của anh phả ra giữa không trung. Anh nói: “Anh không biết yêu đương, lúc nào cũng muốn tính toán thì lý trí, nhưng thực ra có những chuyện cũng cần có cảm tính nữa. Hôm đó là do anh bốc đồng quá.”
Bác sĩ nói tâm trạng của bà nội đóng một vai trò rất lớn.Anh tủi thân nhìn tôi: “Thẩm Thu Bạch, anh biết lần trước anh cũng có khốn nạn, nhưng em đừng chọn ngay lúc này mà trả thù anh chứ?”
Còn nhớ lúc phát hiện ra bệnh, tất cả mọi người đều đau buồn, chỉ có bà nội là làm như chẳng có chuyện gì. Ở bệnh viện 1 tuần, bà luôn đòi xuất viện. Xuất viện không bao lâu thì một mình về quê, mặc cho cha mẹ có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu tới thành phố Kinh ở với họ.Chiếc áo vừa vặn với anh hóa ra khoác lên người tôi lại lớn thế này. Tạ Hoè An không chờ tôi nói gì, vươn tay ra khẽ khàng ôm lấy tôi. Tôi ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh, mùi hương đó khiến không khí giá buốt dịu lại một chút, dường như trong khoảnh khắc đó, mắt tôi lại nóng lên.
Cả đời bà đã sống ở quê, sớm đã quen thuộc với mọi thứ ở đó rồi.Còn nhớ lúc phát hiện ra bệnh, tất cả mọi người đều đau buồn, chỉ có bà nội là làm như chẳng có chuyện gì. Ở bệnh viện 1 tuần, bà luôn đòi xuất viện. Xuất viện không bao lâu thì một mình về quê, mặc cho cha mẹ có khuyên nhủ thế nào cũng không chịu tới thành phố Kinh ở với họ.Dường như nghe thấy tiếng, người đó quay đầu lại.
Có lẽ vì không khí nông thôn yên tĩnh nên sức khỏe của bà nội luôn ổn định. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Hoè An về nước, tôi dẫn Tạ Hoè An đến thăm bà, bà còn bước như bay, chạy tới ruộng dưa để hái dưa hấu cho chúng tôi.Tôi nói ra.Chúng tôi xa cách vạn dặm, giao thông những năm 90 cũng không mấy phát triển. Mỗi lần được nghỉ Tạ Hoè An đều ngồi xe lửa dài ngày tới thăm tôi.Người nam lập tức dỗ dành cô ấy: “Đi mà, đi đi mà.”
Bác sĩ trong bệnh viện còn thường lấy bà ra để giảng giải với những người bệnh ung thư chán nản kia, đúng là trở thành huyền thoại rồi.Lần đầu biết yêu, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung, dù là bản thân có lỗi nhưng vẫn không lập tức nghĩ đó là lỗi của mình, thậm chí có khi còn già mồm cãi cố như thể mình không làm vậy.Bà nội mất vì bệnh ung thư, nhưng thực ra bà không hề chịu đau đớn gì.Tần Mai Chi như có thần giao cách cảm, nói: “Còn Tạ Hoè An nữa, cậu ta cũng không về. Hai người các người thiệt tình, thành phố Kinh của tôi là miếu nhỏ nên không thờ được Phật lớn như hai người đúng không?”
Lúc bà nội đi, con gái của tôi đã học nói. Hôm đó tôi đang ở nhà chơi với con gái thì nhận được điện thoại của cha, bảo bà nội sắp không chịu nổi nữa rồi.Tôi đã có sẵn hơi men trong người, lại bị anh hôn như thế nên đầu óc quay cuồng, mắt vô tình lướt nhìn pháo hoa trên cao.Bên ngoài bốt điện thoại truyền tới tiếng giục: “Nhanh lên đi, mọi người còn đang chờ này!”Quán bar này không gần chỗ tôi ở cho lắm, giờ chẳng thể nào bắt xe được, cuối cùng tôi chỉ có thể đi bộ về.
Tôi với Tạ Hoè An vội vã trở về trong đêm. Bà nội đã được trả từ bệnh viện về. Bà nằm trên chiếc giường gỗ mình đã ngủ rất nhiều năm, khuôn mặt ủng hồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bệnh tật gì. Thấy tôi và Tạ Hoè An, bà gọi chúng tôi đi tới.Tôi sai trước nên phải dỗ anh rất lâu, bình thường tâm trạng của anh chóng đến cũng chóng đi, nhưng hôm nay dù tôi có dỗ thế nào anh cũng chỉ xụ mặt xuống.Nghe anh nói thế, tôi chết lặng tại chỗ.
Chúng tôi đi tới bên giường, bà kéo tay chúng tôi. Bà là người không thích nói chuyện viển vông, chỉ để lại cho tôi với Tạ Hoè An một câu: “Gắng nhé.”Tôi cũng cắn lại, nhưng dùng quá nhiều sức nên cắn anh hét lên một tiếng.Lúc đến dưới lầu ký túc xá, áo bông trên người đã gần như ướt đẫm.
Nói dứt lời một lúc, bà đã bảo ông nội tới đón mình rồi, sau đó thì nhắm mắt lại.Tôi ngồi xuống. Lập tức có người tới khui rượu cho chúng tôi. Tôi uống được theo vài vòng, dọc đường có người chào hỏi, có lẽ là vì nhìn dáng vẻ mệt mỏi của tôi nên họ chỉ nói được dăm ba câu là quay sang trò chuyện với người khác.Đó là lần đầu tiên tôi thấy nhớ nhà, nhớ con hẻm nhỏ đó.
Bà nội trời sinh đã có khuôn mặt vui vẻ, lúc ra đi trên mặt cũng treo một nụ cười nhàn nhạt.Tôi cũng chẳng giải thích gì thêm.Tôi với Tạ Hoè An vội vã trở về trong đêm. Bà nội đã được trả từ bệnh viện về. Bà nằm trên chiếc giường gỗ mình đã ngủ rất nhiều năm, khuôn mặt ủng hồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ bệnh tật gì. Thấy tôi và Tạ Hoè An, bà gọi chúng tôi đi tới.
Thời gian trôi qua, giờ có rất nhiều thứ đã bắt đầu mơ hồ nhưng tôi vẫn còn nhớ như in cảnh bà cười ha hả nói sẽ đi hái cà chua cho nhà tôi ăn.Rõ ràng Tạ Hoè An hơi khựng lại nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc anh sẽ nói xin lỗi mình, một lát sau, anh gật đầu với tôi rồi nói: “Được.”
Bà thường có câu cửa miệng thế này: Nghĩ ít làm nhiều, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.Cũng chính vì thế, lúc đầu khi mới ở bên nhau, chúng tôi cãi nhau không ít.Thời gian trôi qua, giờ có rất nhiều thứ đã bắt đầu mơ hồ nhưng tôi vẫn còn nhớ như in cảnh bà cười ha hả nói sẽ đi hái cà chua cho nhà tôi ăn.
Chẳng có từ ngữ nào phức tạp, nhưng đó là tổng kết kinh nghiệm trong đời bà.Tạ Hoè An lại thực hiện câu nói này rất triệt để.Những mảnh tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống xung quanh chúng tôi, bầu trời đêm trên đầu thi thoảng sẽ bùng lên một chùm pháo hoa tuyệt đẹp. Tôi ngước đầu nhìn anh. Trong màn đêm, da của anh rất trắng, cánh môi bị tôi cắn lại càng đỏ rõ.
Tôi đã thử áp dụng câu này vào cuộc sống của mình, nhưng có lẽ thiên tính không cho phép nên tôi không thể không nghĩ nhiều được, thế là nảy sinh ra rất nhiều suy nghĩ khủng hoảng, không chắc chắn rồi lùi bước.Lúc đó tôi nghĩ Tạ Hoè An đã chán mình nhanh thế sao, nước mắt cứ thế chảy dài trên má.Vừa nói xong, anh ngẩng đầu lên gọi Thẩm Thu Bạch, em có thể đừng phá vỡ bầu không khí nữa không, sau đó dùng miệng chặn miệng tôi lại.
Tạ Hoè An lại thực hiện câu nói này rất triệt để.
Như đã kể khi trước, anh là người thuộc phái hành động điển hình. Một khi đã quyết điều gì thì sẽ hành động thật nhanh.Nhớ mỗi độ năm mới, trước cửa nhà đều treo những ngọn đèn lòng màu đỏ, trên khung cửa cũng dán câu đối và Môn Thần*, những kiến trúc màu trắng và xanh đặc trưng phía Nam trở nên sống động hơn hẳn, cũng nhớ tới những quả pháo rơi trên tuyết mà khi trước tôi thường đi nhặt với chúng bạn.Chờ mãi mới tới lượt tôi. Tôi gọi cho nhà trước
Tính ra tính cách của tôi với anh như cực Nam với cực Bắc vậy.Mùa đông phía Nam rất ít khi rơi tuyết, bình thường đều là gió có chút tuyết lẫn vào, không khí lạnh ẩm ướt có thể xuyên thẳng vào xương tủy con người.
Cũng chính vì thế, lúc đầu khi mới ở bên nhau, chúng tôi cãi nhau không ít.
Những người xung quanh thường hay nói: Vợ chồng hai người hay thật đấy, có bí quyết gì không vậy?Tôi nhìn về phía cô ấy chỉ, đúng là có một nhóm người, còn có người hoạt bát vẫy tay về phía tôi nữa.Cô ấy nói mình ở Nội Mông, còn nói: “Nhà cô gần mà, sao không về vậy?”Con người khi xúc động luôn vô thức nói ra những lời khiến người mình thương tổn thương nhất.
Tôi nói thế là mấy người chưa thấy bọn tôi cãi nhau rồi.Giờ về cũng chỉ có ổ chăn, tôi thực sự không muốn ở một mình nên bèn gật đầu đồng ý.
Người khác nghe vậy còn bảo tôi nói đùa.Tay tôi bị Tạ Hoè An nắm, trong khoảnh khắc đó không hiểu nghĩ gì mà tôi lập tức gạt tay anh ra.
Tôi cũng chẳng giải thích gì thêm.Khi ấy chúng tôi đang đi dạo phố, kết quả là đụng mặt 2 đồng nghiệp đang đi về phía này.2 người sống chung với nhau chắc chắn sẽ có tranh chấp, mà 2 người trẻ tuổi lại càng phải rèn giũa hơn nữa.
2 người sống chung với nhau chắc chắn sẽ có tranh chấp, mà 2 người trẻ tuổi lại càng phải rèn giũa hơn nữa.Ngồi một lúc, tôi tìm người nữ kia, định chào cô ấy một tiếng rồi đi, kết quả phát hiện cô ấy đã không còn trong quán. Thế là tôi cũng đi luôn.
Nhớ lúc đầu, hai chúng tôi từ bạn bè nhảy vọt lên thành bạn trai và bạn gái. Tôi thật sự không thích nghi được, lo anh sẽ đột nhiên cảm thấy chúng tôi không hợp nhau mà chia tay, cũng lo 2 đứa không phải là người của cùng một thế giới; mà Tạ Hoè An lại là một người luôn dốc hết sức mình vào từng chuyện, như kẻ điên vậy.(*) Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa, là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh… được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.Tôi nghĩ mình đã say thật rồi.
Dần dà, anh càng chủ động thì tôi lại càng lảng tránh.Cũng đúng lúc đó, phía xa xa vang lên một tiếng còi dài, một chuỗi pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm sau lưng anh.
Vì thế mà chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần.Tôi nghĩ, cảnh tượng này mãi mãi không thể nào xuất hiện giữa tôi và Tạ Hoè An được.
Lần nghiêm trọng nhất là khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, được phân bố tới Thành Đô để làm việc. Sau khi Tạ Hoè An về nước, anh lại tới một trường trung học ở Nam Kinh để nhậm chức.Tôi đi tới xếp hàng, đứng phía trước là một cặp tình nhân.
Chúng tôi xa cách vạn dặm, giao thông những năm 90 cũng không mấy phát triển. Mỗi lần được nghỉ Tạ Hoè An đều ngồi xe lửa dài ngày tới thăm tôi.Tôi vừa bước vào đã suýt bị làn sóng âm cao ngất đánh úp, lần đầu tiên vào bar, tôi đã lập tức có suy nghĩ muốn rút lui, nhưng đến cũng đã đến, dù sao cũng phải ngồi một chút đã.
Tôi ở ký túc xá với đồng nghiệp, Tạ Hoè An tới chỉ có thể ở khách sạn bên ngoài.Anh siết chặt cái ôm, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh không có giỏi như em nghĩ đâu. Em biết không, trên đường tới đây anh luôn nghĩ nếu em không nghe lời thì anh sẽ xử lý em thế nào đấy.”
Anh đến được vài lần, có ngập ngừng hỏi tôi có muốn ở lại qua đêm không, tất cả đều bị tôi lịch sự từ chối.Rõ ràng chẳng phải là người thích khóc, sao gần đây cứ luôn rơi lệ thế này.
Dù chúng tôi đã xác định quan hệ rồi, nhưng mãi đến khi anh về nước mới bắt đầu ở bên nhau theo danh nghĩa bạn trai bạn gái, tôi không muốn đi tới bước đó quá nhanh. May là anh không hề giận, lần nào cũng chạy theo tôi vòng vòng trong thành phố, đến khi hết ngày nghỉ lại ngồi tàu về một mình.Lần cãi nhau lớn nhất xảy ra trong lúc đó, suýt chút chúng tôi đã chia tay nhau.
Lần cãi nhau lớn nhất xảy ra trong lúc đó, suýt chút chúng tôi đã chia tay nhau.Nhớ lúc đầu, hai chúng tôi từ bạn bè nhảy vọt lên thành bạn trai và bạn gái. Tôi thật sự không thích nghi được, lo anh sẽ đột nhiên cảm thấy chúng tôi không hợp nhau mà chia tay, cũng lo 2 đứa không phải là người của cùng một thế giới; mà Tạ Hoè An lại là một người luôn dốc hết sức mình vào từng chuyện, như kẻ điên vậy.
Hôm đó là ngày đầu năm, anh được nghỉ, đến thăm tôi như thường lệ.Có lẽ vì không khí nông thôn yên tĩnh nên sức khỏe của bà nội luôn ổn định. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Hoè An về nước, tôi dẫn Tạ Hoè An đến thăm bà, bà còn bước như bay, chạy tới ruộng dưa để hái dưa hấu cho chúng tôi.
Khi ấy chúng tôi đang đi dạo phố, kết quả là đụng mặt 2 đồng nghiệp đang đi về phía này.Những người xung quanh thường hay nói: Vợ chồng hai người hay thật đấy, có bí quyết gì không vậy?Lúc đầu tôi còn nghĩ mình đón Tết một mình có hơi can đảm, đợi đến ngày năm mới đó, thấy nhà nhà đốt đèn, cực kỳ náo nhiệt mới phát hiện chỉ mình mình cô đơn lẻ bóng, buồn biết bao nhiêu.
Tay tôi bị Tạ Hoè An nắm, trong khoảnh khắc đó không hiểu nghĩ gì mà tôi lập tức gạt tay anh ra.Dù chúng tôi đã xác định quan hệ rồi, nhưng mãi đến khi anh về nước mới bắt đầu ở bên nhau theo danh nghĩa bạn trai bạn gái, tôi không muốn đi tới bước đó quá nhanh. May là anh không hề giận, lần nào cũng chạy theo tôi vòng vòng trong thành phố, đến khi hết ngày nghỉ lại ngồi tàu về một mình.
Chính vì chuyện này mà sau khi 2 người kia đi, Tạ Hoè An đã rất buồn bực.Những năm đó vẫn chưa có điện thoại di động, tôi xuống bốt điện thoại công cộng dưới lầu gọi điện về nhà.
Tôi sai trước nên phải dỗ anh rất lâu, bình thường tâm trạng của anh chóng đến cũng chóng đi, nhưng hôm nay dù tôi có dỗ thế nào anh cũng chỉ xụ mặt xuống.Tôi ngẩng đầu lên trong lòng anh, anh cũng cúi đầu nhìn tôi.Tôi nghe vậy lại càng khóc tợn hơn.
Cuối cùng anh còn nói với tôi: “Anh đưa em về ký túc xá, còn anh cũng về Nam Kinh luôn.”Tôi ngủ trong ký túc xá cả ngày, tới đêm mới bò dậy.Ngay sau khi về tới ký túc xá, tôi đã khóc như mưa. Từ khi tôi bắt đầu yêu đương với Tạ Hoè An tới giờ, đó là lần duy nhất tôi giở tính ấu trĩ ra, không ngờ đã lôi thẳng mối quan hệ của chúng tôi lên đoạn đầu đài rồi.
Nghe anh nói thế, tôi chết lặng tại chỗ.
Lần đầu biết yêu, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung, dù là bản thân có lỗi nhưng vẫn không lập tức nghĩ đó là lỗi của mình, thậm chí có khi còn già mồm cãi cố như thể mình không làm vậy.Bác sĩ trong bệnh viện còn thường lấy bà ra để giảng giải với những người bệnh ung thư chán nản kia, đúng là trở thành huyền thoại rồi.
Lúc đó tôi nghĩ Tạ Hoè An đã chán mình nhanh thế sao, nước mắt cứ thế chảy dài trên má.Bà thường có câu cửa miệng thế này: Nghĩ ít làm nhiều, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.
Trước đây Tạ Hoè An thấy tôi khóc đều rất hoảng, chỉ duy có lần đó, anh nhìn tôi một chút rồi đưa tay lau sạch nước mắt cho tôi, nói: “Đừng khóc nữa. Muộn quá anh không bắt kịp tàu đâu.”
Tôi nghe vậy lại càng khóc tợn hơn.“Nhớ nhà à?” Người nữ đó hỏi tôi.Dần dà, anh càng chủ động thì tôi lại càng lảng tránh.
Vừa khóc, tôi bắt đầu nói xằng. Tôi nói: “Tạ Hoè An, anh đi đi, đi rồi anh đừng đến tìm em nữa.”
Con người khi xúc động luôn vô thức nói ra những lời khiến người mình thương tổn thương nhất.
Rõ ràng Tạ Hoè An hơi khựng lại nhìn tôi. Tôi nghĩ chắc anh sẽ nói xin lỗi mình, một lát sau, anh gật đầu với tôi rồi nói: “Được.”Tôi nghĩ mình bị đông lạnh tới ngu luôn rồi, sao lại không nhận ra đó là Tạ Hoè An trước chứ.
Tôi không biết mình đã về ký túc xá thế nào nữa.Lúc ra lại càng buồn hơn. Khi ấy có một bàn tay khoác lên vai tôi, tôi quay lại, phát hiện là người nữ ban nãy. Cô ấy cười với tôi rồi nói: “Cô một mình đúng không, hay là cùng đón năm mới với chúng tôi đi?”
Ngay sau khi về tới ký túc xá, tôi đã khóc như mưa. Từ khi tôi bắt đầu yêu đương với Tạ Hoè An tới giờ, đó là lần duy nhất tôi giở tính ấu trĩ ra, không ngờ đã lôi thẳng mối quan hệ của chúng tôi lên đoạn đầu đài rồi.
Tôi suy sụp tinh thần trong một thời gian. Khoảng thời gian đó tôi như mất hồn mất vía, thậm chí lúc đến nhà ga mua vé về năm mới, chỉ vì ngơ ngác mà bị người ta trộm mất cả thẻ căn cước và tiền.Đang mải nghĩ, Tạ Hoè An cất bước đi tới phía tôi. Vừa đi anh vừa cởi áo khoác của mình ra, lúc anh xuất hiện trước mặt tôi, chiếc áo khoác đã được choàng lên người tôi.
Đúng là thảm họa mà.Sau đó bên anh truyền tới một hồi âm thanh. Chu Đào, Uông Dương, Vương Dược, Trần Quốc Chung đều ở đó. Tôi nghĩ có khi nào Tạ Hoè An cũng có mặt không, nhưng không hề nghe thấy tiếng của anh.
Cuối cùng tôi chỉ biết cam chịu, gọi điện thoại về nhà, quyết định không về ăn Tết nữa.Tôi nói thế là mấy người chưa thấy bọn tôi cãi nhau rồi.
Mùa đông phía Nam rất ít khi rơi tuyết, bình thường đều là gió có chút tuyết lẫn vào, không khí lạnh ẩm ướt có thể xuyên thẳng vào xương tủy con người.Rất lâu sau, điện thoại được đưa tới anh tôi, anh ấy khoe với tôi năm nay được bao nhiêu là lì xì, tôi nói anh đã già rồi mà còn nhận lì xì, mặt dày ghê, nhưng vừa nói xong thì giọt nước mắt cố gắng chịu đựng trước mặt cha mẹ đã không kìm được nữa.
Các đồng nghiệp đều về ăn Tết hết cả, một mình tôi trốn trong chăn run lẩy bẩy ở ký túc xá.Tôi nhanh chóng lau nước mắt rồi nói: “Chừa cho tôi 1 cái chứ!”Tôi định từ chối thì cô ấy lại nói: “Còn vài người nữa, tất cả đều làm việc không về ăn Tết.”
Lúc đầu tôi còn nghĩ mình đón Tết một mình có hơi can đảm, đợi đến ngày năm mới đó, thấy nhà nhà đốt đèn, cực kỳ náo nhiệt mới phát hiện chỉ mình mình cô đơn lẻ bóng, buồn biết bao nhiêu.
Tôi ngủ trong ký túc xá cả ngày, tới đêm mới bò dậy.
Những năm đó vẫn chưa có điện thoại di động, tôi xuống bốt điện thoại công cộng dưới lầu gọi điện về nhà.Nói dứt lời một lúc, bà đã bảo ông nội tới đón mình rồi, sau đó thì nhắm mắt lại.Bác sĩ nói tâm trạng của bà nội đóng một vai trò rất lớn.Thấy những người này, tôi đột nhiên thấy mình bớt trống trải hơn nhiều.
Dưới gió tuyết, có vài người xếp hàng trước bốt điện thoại, đều là những người không về nhà.
Thấy những người này, tôi đột nhiên thấy mình bớt trống trải hơn nhiều.Cô ấy hỏi: “Cô ở đâu?”Các đồng nghiệp đều về ăn Tết hết cả, một mình tôi trốn trong chăn run lẩy bẩy ở ký túc xá.
Tôi đi tới xếp hàng, đứng phía trước là một cặp tình nhân.
Người nam đang bảo người nữ sang năm về nhà anh ta đón Tết.
Trong đáy mắt người nữ mang theo ý cười nhưng ngoài miệng lại nói: “Ai nói muốn tới nhà anh đón Tết hả, em không thèm đi đâu.”Người khác nghe vậy còn bảo tôi nói đùa.Anh tôi ở đó an ủi tôi, mẹ lại đứng bên cạnh mắng anh ấy.
Người nam lập tức dỗ dành cô ấy: “Đi mà, đi đi mà.”Tôi gật đầu.
Người nữ hừ một tiếng rồi nói: “Anh năn nỉ em đi.”Tính ra tính cách của tôi với anh như cực Nam với cực Bắc vậy.
Người nam đưa tay ra, vẻ mặt thiết tha: “Năn nỉ em đó.”Tính cách của tôi đáng ghét như thế, ngay cả tôi còn khó chịu với bản thân, vì thế Tạ Hoè An ghét cũng đúng.Tôi nói không mua vé được.
…(*) Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa, là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh… được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.
Tôi nghĩ, cảnh tượng này mãi mãi không thể nào xuất hiện giữa tôi và Tạ Hoè An được.Tần Mai Chi nói: “Bọn tôi đón năm mới ở phòng làm việc của Vương Dược, Vương Dược cho mỗi người một cái tượng gỗ, là tác phẩm của bậc thầy đấy, hai người không về đúng là lỗ nặng rồi!”
Nếu là Tạ Hoè An, tôi mà bắt anh năn nỉ tôi điều gì, chắc chắn anh sẽ nói Thẩm Thu Bạch, đừng quấy nữa. Tất nhiên, tôi cũng chẳng để anh phải năn nỉ mình điều gì, nhưng chắc cũng chẳng đồng ý thẳng thừng.Cả đời bà đã sống ở quê, sớm đã quen thuộc với mọi thứ ở đó rồi.Chúng tôi đi tới bên giường, bà kéo tay chúng tôi. Bà là người không thích nói chuyện viển vông, chỉ để lại cho tôi với Tạ Hoè An một câu: “Gắng nhé.”
Tôi cứ mãi do dự.Người nam đưa tay ra, vẻ mặt thiết tha: “Năn nỉ em đó.”
Tính cách của tôi đáng ghét như thế, ngay cả tôi còn khó chịu với bản thân, vì thế Tạ Hoè An ghét cũng đúng.Lúc sắp xếp đồ vật đã tìm ra được ảnh của bà nội, đa phần đều được chụp trong kỳ nghỉ hè thời đại học của tôi.
Người nữ trước mặt đột nhiên đưa qua một tờ giấy, lúc này tôi mới phát hiện ra mình đang khóc.
Rõ ràng chẳng phải là người thích khóc, sao gần đây cứ luôn rơi lệ thế này.Mới 11 giờ mà đã có rất nhiều người say ngất rồi.
Tôi nhận lấy tờ khăn giấy, vội vàng nói cảm ơn.Tần Mai Chi: “Hay ha!”
“Nhớ nhà à?” Người nữ đó hỏi tôi.Tôi suy sụp tinh thần trong một thời gian. Khoảng thời gian đó tôi như mất hồn mất vía, thậm chí lúc đến nhà ga mua vé về năm mới, chỉ vì ngơ ngác mà bị người ta trộm mất cả thẻ căn cước và tiền.Gần như là đồng thời, anh cũng nói với tôi 3 chữ này.
Tôi gật đầu.
Cô ấy hỏi: “Cô ở đâu?”
Tôi nói ra.
Cô ấy nói mình ở Nội Mông, còn nói: “Nhà cô gần mà, sao không về vậy?”Tôi hãi hùng: “Anh định giết em à?”
Tôi nói không mua vé được.
Cô ấy ồ một tiếng, lúc này hàng đã bước lên, cô ấy lại nói chuyện với bạn trai mình.
Chờ mãi mới tới lượt tôi. Tôi gọi cho nhà trước
Tất nhiên cha mẹ đang canh bên cạnh điện thoại. Điện thoại vừa reo đã được nhấc máy.Những câu nói liên miên cứ không ngừng phát ra trong ống nghe, trước đây chẳng bao giờ chịu nghe, giờ lại không dám nghe, tôi sợ bản thân mình lại bật khóc.Anh đến được vài lần, có ngập ngừng hỏi tôi có muốn ở lại qua đêm không, tất cả đều bị tôi lịch sự từ chối.
Những câu nói liên miên cứ không ngừng phát ra trong ống nghe, trước đây chẳng bao giờ chịu nghe, giờ lại không dám nghe, tôi sợ bản thân mình lại bật khóc.
Rất lâu sau, điện thoại được đưa tới anh tôi, anh ấy khoe với tôi năm nay được bao nhiêu là lì xì, tôi nói anh đã già rồi mà còn nhận lì xì, mặt dày ghê, nhưng vừa nói xong thì giọt nước mắt cố gắng chịu đựng trước mặt cha mẹ đã không kìm được nữa.
Anh tôi ở đó an ủi tôi, mẹ lại đứng bên cạnh mắng anh ấy.Tạ Hoè An? Sao anh có thể xuất hiện lúc này được?
Đó là lần đầu tiên tôi thấy nhớ nhà, nhớ con hẻm nhỏ đó.Lần nghiêm trọng nhất là khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, được phân bố tới Thành Đô để làm việc. Sau khi Tạ Hoè An về nước, anh lại tới một trường trung học ở Nam Kinh để nhậm chức.
Nhớ mỗi độ năm mới, trước cửa nhà đều treo những ngọn đèn lòng màu đỏ, trên khung cửa cũng dán câu đối và Môn Thần*, những kiến trúc màu trắng và xanh đặc trưng phía Nam trở nên sống động hơn hẳn, cũng nhớ tới những quả pháo rơi trên tuyết mà khi trước tôi thường đi nhặt với chúng bạn.Cô ấy ồ một tiếng, lúc này hàng đã bước lên, cô ấy lại nói chuyện với bạn trai mình.
Lúc bà nội đi, con gái của tôi đã học nói. Hôm đó tôi đang ở nhà chơi với con gái thì nhận được điện thoại của cha, bảo bà nội sắp không chịu nổi nữa rồi.Nhìn làn môi đỏ đó, tôi không kìm được mà bật cười khúc khích.Cuối cùng anh còn nói với tôi: “Anh đưa em về ký túc xá, còn anh cũng về Nam Kinh luôn.”(*) Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa, là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh… được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.Tất nhiên cha mẹ đang canh bên cạnh điện thoại. Điện thoại vừa reo đã được nhấc máy.
Tôi nói chuyện với mẹ rất lâu mới lưu luyến cúp máy. Sau khi cúp máy, tôi gọi điện cho Tần Mai Chi. Điện thoại vừa được nhận đã nghe thấy tiếng mắng của Tần Mai Chi: “Thẩm Thu Bạch bà được lắm, gan lớn nhỉ, dám không về nhà ăn Tết!”Tôi vội chào họ rồi lập tức cúp máy.
Sau đó bên anh truyền tới một hồi âm thanh. Chu Đào, Uông Dương, Vương Dược, Trần Quốc Chung đều ở đó. Tôi nghĩ có khi nào Tạ Hoè An cũng có mặt không, nhưng không hề nghe thấy tiếng của anh.
Tần Mai Chi như có thần giao cách cảm, nói: “Còn Tạ Hoè An nữa, cậu ta cũng không về. Hai người các người thiệt tình, thành phố Kinh của tôi là miếu nhỏ nên không thờ được Phật lớn như hai người đúng không?”
Tạ Hoè An cũng không về ư? Tôi ngạc nhiên, trong đầu thoáng nảy ra một suy nghĩ, có khi nào anh đang tránh tôi không? Trái tim tôi như bị ai đó siết chặt, đau nhói.Hôm đó là ngày đầu năm, anh được nghỉ, đến thăm tôi như thường lệ.
Tần Mai Chi nói: “Bọn tôi đón năm mới ở phòng làm việc của Vương Dược, Vương Dược cho mỗi người một cái tượng gỗ, là tác phẩm của bậc thầy đấy, hai người không về đúng là lỗ nặng rồi!”Bà nội trời sinh đã có khuôn mặt vui vẻ, lúc ra đi trên mặt cũng treo một nụ cười nhàn nhạt.
Tôi nhanh chóng lau nước mắt rồi nói: “Chừa cho tôi 1 cái chứ!”
Tần Mai Chi: “Hay ha!”Vừa khóc, tôi bắt đầu nói xằng. Tôi nói: “Tạ Hoè An, anh đi đi, đi rồi anh đừng đến tìm em nữa.”
Giọng nói của Vương Dược truyền tới từ phía sau: “Đã chừa cho bà với Tạ Hoè An rồi.”Xem ra tôi bị đông lạnh tới ngu thật rồi.
Bên ngoài bốt điện thoại truyền tới tiếng giục: “Nhanh lên đi, mọi người còn đang chờ này!”
Tôi vội chào họ rồi lập tức cúp máy.Đúng là thảm họa mà.
Lúc ra lại càng buồn hơn. Khi ấy có một bàn tay khoác lên vai tôi, tôi quay lại, phát hiện là người nữ ban nãy. Cô ấy cười với tôi rồi nói: “Cô một mình đúng không, hay là cùng đón năm mới với chúng tôi đi?”
Tôi định từ chối thì cô ấy lại nói: “Còn vài người nữa, tất cả đều làm việc không về ăn Tết.”Chính vì chuyện này mà sau khi 2 người kia đi, Tạ Hoè An đã rất buồn bực.Giọng nói của Vương Dược truyền tới từ phía sau: “Đã chừa cho bà với Tạ Hoè An rồi.”
Tôi nhìn về phía cô ấy chỉ, đúng là có một nhóm người, còn có người hoạt bát vẫy tay về phía tôi nữa.
Giờ về cũng chỉ có ổ chăn, tôi thực sự không muốn ở một mình nên bèn gật đầu đồng ý.
Họ đón năm mới ở một quán rượu.
Tôi vừa bước vào đã suýt bị làn sóng âm cao ngất đánh úp, lần đầu tiên vào bar, tôi đã lập tức có suy nghĩ muốn rút lui, nhưng đến cũng đã đến, dù sao cũng phải ngồi một chút đã.
Tôi ngồi xuống. Lập tức có người tới khui rượu cho chúng tôi. Tôi uống được theo vài vòng, dọc đường có người chào hỏi, có lẽ là vì nhìn dáng vẻ mệt mỏi của tôi nên họ chỉ nói được dăm ba câu là quay sang trò chuyện với người khác.Tôi nhận lấy tờ khăn giấy, vội vàng nói cảm ơn.
Mới 11 giờ mà đã có rất nhiều người say ngất rồi.
Tửu lượng của tôi cũng không tốt lắm, chẳng bao lâu đã bắt đầu chóng mặt.
Ngồi một lúc, tôi tìm người nữ kia, định chào cô ấy một tiếng rồi đi, kết quả phát hiện cô ấy đã không còn trong quán. Thế là tôi cũng đi luôn.
Lúc ra ngoài thì gió tuyết đã lớn hơn nhiều, tôi chẳng biết ai đã lấy mất cây dù của mình mang tới, chỉ có thể dầm gió đi về.Tạ Hoè An cũng không về ư? Tôi ngạc nhiên, trong đầu thoáng nảy ra một suy nghĩ, có khi nào anh đang tránh tôi không? Trái tim tôi như bị ai đó siết chặt, đau nhói.
Quán bar này không gần chỗ tôi ở cho lắm, giờ chẳng thể nào bắt xe được, cuối cùng tôi chỉ có thể đi bộ về.
Lúc đến dưới lầu ký túc xá, áo bông trên người đã gần như ướt đẫm.
Tôi đi tới dưới cầu thang, nhìn thấy có một người đang đứng ở tầng dưới. Dáng người đó cao gầy, mặc một chiếc áo khoác màu đen, mang cặp da đứng trong gió tuyết, cầm theo một cây dù đang ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Dường như nghe thấy tiếng, người đó quay đầu lại.
Tôi gần như đứng hình tại chỗ.
Tôi nghĩ mình bị đông lạnh tới ngu luôn rồi, sao lại không nhận ra đó là Tạ Hoè An trước chứ.
Tạ Hoè An? Sao anh có thể xuất hiện lúc này được?
Xem ra tôi bị đông lạnh tới ngu thật rồi.Nếu là Tạ Hoè An, tôi mà bắt anh năn nỉ tôi điều gì, chắc chắn anh sẽ nói Thẩm Thu Bạch, đừng quấy nữa. Tất nhiên, tôi cũng chẳng để anh phải năn nỉ mình điều gì, nhưng chắc cũng chẳng đồng ý thẳng thừng.
Đang mải nghĩ, Tạ Hoè An cất bước đi tới phía tôi. Vừa đi anh vừa cởi áo khoác của mình ra, lúc anh xuất hiện trước mặt tôi, chiếc áo khoác đã được choàng lên người tôi.
Chiếc áo vừa vặn với anh hóa ra khoác lên người tôi lại lớn thế này. Tạ Hoè An không chờ tôi nói gì, vươn tay ra khẽ khàng ôm lấy tôi. Tôi ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh, mùi hương đó khiến không khí giá buốt dịu lại một chút, dường như trong khoảnh khắc đó, mắt tôi lại nóng lên.Trong đáy mắt người nữ mang theo ý cười nhưng ngoài miệng lại nói: “Ai nói muốn tới nhà anh đón Tết hả, em không thèm đi đâu.”
Tôi thốt lên: “Tạ Hoè An, em xin lỗi.”Tôi nói chuyện với mẹ rất lâu mới lưu luyến cúp máy. Sau khi cúp máy, tôi gọi điện cho Tần Mai Chi. Điện thoại vừa được nhận đã nghe thấy tiếng mắng của Tần Mai Chi: “Thẩm Thu Bạch bà được lắm, gan lớn nhỉ, dám không về nhà ăn Tết!”
Gần như là đồng thời, anh cũng nói với tôi 3 chữ này.…
Tôi ngẩng đầu lên trong lòng anh, anh cũng cúi đầu nhìn tôi.
Không biết do lạnh hay sao mà hốc mắt của anh thoáng đỏ lên. Tôi thấy hơi thở ấm áp của anh phả ra giữa không trung. Anh nói: “Anh không biết yêu đương, lúc nào cũng muốn tính toán thì lý trí, nhưng thực ra có những chuyện cũng cần có cảm tính nữa. Hôm đó là do anh bốc đồng quá.”
“Tạ Hoè An, hôm đó em không nên bỏ tay anh ra, là do em nhát gan.” Tôi vừa nói lại vừa bắt đầu lải nhải, “Anh đừng quá giỏi, nếu không em lại cảm thấy mình không xứng với anh đấy.”
Anh siết chặt cái ôm, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, anh không có giỏi như em nghĩ đâu. Em biết không, trên đường tới đây anh luôn nghĩ nếu em không nghe lời thì anh sẽ xử lý em thế nào đấy.”
Tôi hãi hùng: “Anh định giết em à?”
Anh vùi đầu vào cổ tôi, giọng khàn khàn: “Anh định gạo nấu thành cơm cho rồi.”
Tôi kinh ngạc, hơi quay đầu nhìn anh.
Tai anh đang đỏ rực. Tôi như vừa mới khám phá ra châu lục mới: “Tạ Hoè An, tai anh đỏ quá đi.”
Vừa nói xong, anh ngẩng đầu lên gọi Thẩm Thu Bạch, em có thể đừng phá vỡ bầu không khí nữa không, sau đó dùng miệng chặn miệng tôi lại.Chẳng có từ ngữ nào phức tạp, nhưng đó là tổng kết kinh nghiệm trong đời bà.
Cũng đúng lúc đó, phía xa xa vang lên một tiếng còi dài, một chuỗi pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm sau lưng anh.
Tôi đã có sẵn hơi men trong người, lại bị anh hôn như thế nên đầu óc quay cuồng, mắt vô tình lướt nhìn pháo hoa trên cao.
Anh phát hiện ra, cắn tôi một cái.
Tôi cũng cắn lại, nhưng dùng quá nhiều sức nên cắn anh hét lên một tiếng.Lúc ra ngoài thì gió tuyết đã lớn hơn nhiều, tôi chẳng biết ai đã lấy mất cây dù của mình mang tới, chỉ có thể dầm gió đi về.
Anh tủi thân nhìn tôi: “Thẩm Thu Bạch, anh biết lần trước anh cũng có khốn nạn, nhưng em đừng chọn ngay lúc này mà trả thù anh chứ?”Tôi đi tới dưới cầu thang, nhìn thấy có một người đang đứng ở tầng dưới. Dáng người đó cao gầy, mặc một chiếc áo khoác màu đen, mang cặp da đứng trong gió tuyết, cầm theo một cây dù đang ngẩng đầu nhìn lên lầu.“Tạ Hoè An, hôm đó em không nên bỏ tay anh ra, là do em nhát gan.” Tôi vừa nói lại vừa bắt đầu lải nhải, “Anh đừng quá giỏi, nếu không em lại cảm thấy mình không xứng với anh đấy.”
Những mảnh tuyết nhỏ chậm rãi rơi xuống xung quanh chúng tôi, bầu trời đêm trên đầu thi thoảng sẽ bùng lên một chùm pháo hoa tuyệt đẹp. Tôi ngước đầu nhìn anh. Trong màn đêm, da của anh rất trắng, cánh môi bị tôi cắn lại càng đỏ rõ.Tôi đã thử áp dụng câu này vào cuộc sống của mình, nhưng có lẽ thiên tính không cho phép nên tôi không thể không nghĩ nhiều được, thế là nảy sinh ra rất nhiều suy nghĩ khủng hoảng, không chắc chắn rồi lùi bước.
Nhìn làn môi đỏ đó, tôi không kìm được mà bật cười khúc khích.Trước đây Tạ Hoè An thấy tôi khóc đều rất hoảng, chỉ duy có lần đó, anh nhìn tôi một chút rồi đưa tay lau sạch nước mắt cho tôi, nói: “Đừng khóc nữa. Muộn quá anh không bắt kịp tàu đâu.”
Tôi nghĩ mình đã say thật rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook