Hai Người Ba Bữa
-
Chương 25: Hòn đảo
Lúc này trời đã tối hẳn, mưa to dữ dội, cả đất trời như thể bị nước mưa nhấn chìm vậy. Những người dân thoát lũ đều được dựng lều tạm trú trên đê, nghe nói sáng mai mới được di dời.
Tôi với Tạ Hoè An và anh trai ngồi cạnh nhau trên tấm ván xốp trong lều, cha tôi thì dẫn bà nội tới lều có nhân viên y tế nghỉ ngơi.Họ đã an toàn trở lại rồi!Cuộc gặp gỡ trong đời cứ tưởng là một câu chuyện xưa, nhưng khởi, thừa, chuyển, hợp* khó để người ta đoán được, cuối cùng chỉ biết buông tiếng thở dài.
Trong lều thắp vài ngọn đèn dấu, mờ mịt hư ảo, xung quanh chúng tôi đều là người, trên mặt lấm lem bùn đất, không khí ẩm ướt, bốc lên một mùi khó chịu.Thấy Tạ Hoè An đi theo mọi người ra ngoài, tôi vô thức gọi anh lại.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, thi thoảng lại có tiếng khóc nức nở.Không cứu được dưa hấu, nhà cũng đã bị phá tan, còn bức ảnh của ông nội tôi…
Tất cả như là một giấc mơ vậy.Tôi chưa kịp lùi lại thì trước mắt đã tôi sầm, một bàn tay che mắt tôi lại, sau đó có người đẩy tôi ra ngoài.Tôi cũng bắt đầu lo lắng cho mẹ, bà ấy đang ở nhà một mình.
Đột nhiên lũ tràn tới, đột nhiên Tạ Hoè An xuất hiện trước mắt tôi.Trong căn lều này có đặt giường xếp thành một hàng dài, không thấy điểm cuối đâu cả. Bên trong đều là người già, trẻ em và người bị thương. Vì nhu cầu giường bệnh nhiều nên mỗi người tối đa chỉ có thể để cho 1 người chăm sóc.Tôi vội giải thích: “Có gì mà xem!”Tất cả như là một giấc mơ vậy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, chúng tôi ngồi cạnh nhau trong này, chẳng ai nói gì.Bà bắt đầu kể chuyện mình và ông nội cho tôi nghe.Anh ấy hứ một tiếng, sau đó vươn tay khoác vai Tạ Hoè An nói: “Yên tâm, anh sẽ giúp cả cha lẫn chồng cho em mà.”
Đã lâu không gặp, thực ra tôi có rất nhiều lời muốn nói với Tạ Hoè An, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy anh lại bỗng thấy ngồi yên cạnh anh thế này mới là chuyện hạnh phúc nhất.Tôi tìm được giường bà nội đang nằm. Bà thấy tôi đến liền vươn tay nắm chặt tay tôi, nước mắt lại giàn giụa.Cả đêm dài, tôi ngồi đó run bần bật, trong đầu toàn là những suy nghĩ mông lung.Tôi chỉ có thể ở lại.
Một lúc lâu sau, anh tôi đột nhiên bật cười: “Tạ Hoè An, cậu nói em gái anh có ngốc không hả, vừa nãy nó thấy cậu, anh lừa nó rằng sao cậu có thể về được, nó còn nghĩ mình bị ảo giác thật đấy, ha ha ha!”Anh bật cười, đột nhiên vươn tay cốc nhẹ vào trán tôi rồi nói: “Thẩm Thu Bạch, sao em cứ luôn ngơ thế hả.”Trong lều thắp vài ngọn đèn dấu, mờ mịt hư ảo, xung quanh chúng tôi đều là người, trên mặt lấm lem bùn đất, không khí ẩm ướt, bốc lên một mùi khó chịu.
Anh ấy rất thích phá hủy hình tượng của tôi trước mặt Tạ Hoè An.Trái tim của bà cụ vốn không khỏe, y tá cũng từng nhắc là không được kích động quá mức, tôi an ủi rất lâu, cuối cùng bà nội mới bình tĩnh lại chút ít
Mặt tôi nóng bừng, đứng dậy đè anh ấy, bắt anh ấy im miệng, lại vô thức nhìn sang Tạ Hoè An, sợ anh cũng nghĩ tôi ngu ngốc. Kết quả là Tạ Hoè An ngồi một bên nhìn tôi cười, càng nhìn càng thấy ngốc.Ánh mắt của anh sâu thẳm, tôi bỗng không dám nhìn thẳng nữa. Tôi nghiêng đầu hỏi với một chút mong chờ: “Ông về khi nào đấy?”Cuối cùng bà nội cũng nhận ra có gì đó không ổn, bắt đầu nắm tay tôi gọi cháu bà.
Cái tên ngốc này, tôi nghĩ thế, mặt lại càng nóng hơn.Thời đó chưa có cách mạng địa chủ, nhà ông nội là hộ giàu trong thôn. Khi ấy một thư sinh ốm yếu như ông nội lại vì bà mà cầm xẻng sắt lên đánh nhau với đám cướp, đánh đến máu chảy đầu rơi, nằm trên giường suốt 3 tháng ròng.Vừa mở cửa lều đã khiến tôi giật bắn mình.
Nhớ tới câu nói ban nãy Tạ Hoè An nói lúc ôm tôi dưới màn mưa, thật giống như một giấc mơ vậy. Tôi còn đang nghi ngờ liệu anh có thực sự về tìm tôi không, hay là anh chỉ về nhà nghỉ hè mà thôi.Giờ chúng tôi đang ở giữa mắt lũ, mọi người đều rất nguy khó.Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như máu trong người tôi chảy ầm ầm, trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ bên tai.
Ở tuổi đó là thế đấy, ngay cả khi ai đó trịnh trọng nói một câu anh yêu em cũng phải hỏi lại nhiều lần là có thật không, huống chi lúc đó tôi với Tạ Hoè An lại đang mập mờ với nhau.“Cả đời ông nội con cũng khổ lắm!” Bà nội vừa khóc vừa nói với tôi.Lúc dọn nhà, cha tôi đã bảo bà nội đến thành phố Kinh sống đi, nhưng dù thế nào bà vẫn không chịu, chỉ vì bảo vệ những thứ này, giờ tất cả đều bị một cơn lũ cuốn phăng không còn một mảnh rồi.Cuối cùng đến lúc cha tôi tìm được việc làm rồi kết hôn thì ông nội lại mất vì bạo bệnh.
Sự im lặng sắp quay lại, anh tôi nói tiếp: “Chẳng biết thành phố Kinh thế nào rồi nữa.”Anh nói: “Mới về tới nhà hôm nay. Đến nhà em thì nghe mẹ em bảo em về quê rồi.”
Tôi cũng bắt đầu lo lắng cho mẹ, bà ấy đang ở nhà một mình.Lúc nãy có anh trai và Tạ Hoè An ở bên cạnh nên tôi dường như không để ý tới những âm thanh này, tới giờ mới ý thức được tình hình nơi mình đang ngồi, nỗi sợ bị lãng quên dần len lỏi trở lại.
Lúc này cuối cùng Tạ Hoè An cũng mở miệng: “Địa thế thành phố Kinh cao mà, không sao đâu. Hơn nữa lúc em tới, trong hẻm đã tổ chức sơ tán mọi người rồi.”Đột nhiên lũ tràn tới, đột nhiên Tạ Hoè An xuất hiện trước mắt tôi.Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để giọng của mình ổn định lại, như thể bạn cũ đang ôn chuyện, tôi hỏi anh: “Tạ Hoè An, ông ở nước ngoài thế nào?”
Giọng anh hơi khàn, nhưng đã xoa dịu nỗi lo trong lòng tôi ngay tức thì.Nhưng anh tôi đang ở đây nên tôi không dám hỏi, cảm xúc này cũng nhanh chóng tan biến trong làn hơi nước trống rỗng.
Tôi tìm được lý do để quang minh chính đại nhìn anh, hỏi: “Giọng ông bị gì vậy?”
Đây là câu nói đầu tiên tôi nói với anh sau một quãng thời gian dài xa cách.Sự im lặng sắp quay lại, anh tôi nói tiếp: “Chẳng biết thành phố Kinh thế nào rồi nữa.”Anh tôi lại không đi tiếp. Anh ấy đột nhiên vén tấm vải che lều rồi nói với tôi: “Ê Thẩm Thu Bạch, anh với cha ruột em cũng đi giúp đấy, sao em không nhắc bọn anh hả?”
Anh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Nóng trong người thôi. Chẳng sao hết.”
Ánh mắt của anh sâu thẳm, tôi bỗng không dám nhìn thẳng nữa. Tôi nghiêng đầu hỏi với một chút mong chờ: “Ông về khi nào đấy?”
Anh nói: “Mới về tới nhà hôm nay. Đến nhà em thì nghe mẹ em bảo em về quê rồi.”
Tôi với anh trai cũng đến hôm nay. Có lẽ chúng tôi đã đi lướt qua nhau. Tôi thấy hơi tiếc, nhưng cũng có chút mừng thầm. Anh đến tìm tôi trước, anh nói thật.Mới vào đã bị Tạ Hoè An bịt mắt lại, chỉ nhìn lướt qua chứ chẳng thấy được gì. Tôi nói thật.
Một suy nghĩ nảy ra trong đầu, trong thoáng chốc tôi muốn hỏi anh một câu, Tạ Hoè An, có phải ông thích tôi không.Anh để ý tới ánh mắt của tôi, cúi đầu nhìn tôi rồi nói: “Tự lo bản thân mình nhé, về sẽ có quà cho em.”
Nhưng anh tôi đang ở đây nên tôi không dám hỏi, cảm xúc này cũng nhanh chóng tan biến trong làn hơi nước trống rỗng.Trước cửa lều vải có dựng thêm một căn lều tránh mưa nhỏ nữa, lúc này chúng tôi đang đứng dưới lều tránh mưa.
Lúc này có một chiến sĩ bước vào, nói cần có người giúp đỡ bao cát phía trước, người trẻ tuổi trong lều có ai xung phong không.Nhớ tới câu nói ban nãy Tạ Hoè An nói lúc ôm tôi dưới màn mưa, thật giống như một giấc mơ vậy. Tôi còn đang nghi ngờ liệu anh có thực sự về tìm tôi không, hay là anh chỉ về nhà nghỉ hè mà thôi.
Anh tôi đứng dậy đầu tiên, sau đó xung quanh có thêm vài người nữa, bên cạnh khẽ động đậy, Tạ Hoè An cũng đứng dậy.Như thể chỉ để nói cho tôi biết anh đã an toàn quay về, sau khi nhìn thấy tôi, anh buông rèm rồi rời đi.
Lúc nãy đang lo nên không nhìn kỹ, giờ nhìn lại, hình như Tạ Hoè An lại cao thêm rồi.
Anh để ý tới ánh mắt của tôi, cúi đầu nhìn tôi rồi nói: “Tự lo bản thân mình nhé, về sẽ có quà cho em.”Tôi định nói tôi sẽ đi cùng mọi người, nhưng cha tôi cũng bước vào. Ông đi tới cạnh tôi, bảo tôi đến giúp chăm sóc bà nội giúp ông.
Tôi định nói tôi sẽ đi cùng mọi người, nhưng cha tôi cũng bước vào. Ông đi tới cạnh tôi, bảo tôi đến giúp chăm sóc bà nội giúp ông.Không biết phụ nữ trong lều đã được chuyển tới lều khác từ bao giờ, bên trong toàn là đàn ông vừa đi vác bao cát về. Lúc này đa số họ đều đã cởi trần, thậm chí còn có người cởi cả quần nữa.
Tôi chỉ có thể ở lại.Dưới ánh đèn lờ mờ, chúng tôi ngồi cạnh nhau trong này, chẳng ai nói gì.
Thấy Tạ Hoè An đi theo mọi người ra ngoài, tôi vô thức gọi anh lại.Mọi người đều bàn tán xôn xao, thi thoảng lại có tiếng khóc nức nở.Đã lâu không gặp, thực ra tôi có rất nhiều lời muốn nói với Tạ Hoè An, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy anh lại bỗng thấy ngồi yên cạnh anh thế này mới là chuyện hạnh phúc nhất.Một giọt nước mưa rơi từ mái tóc đen xuống sống mũi thẳng tắp của anh, tôi nghe anh nói: “Không tốt chút nào, Thẩm Thu Bạch, ngày nào anh cũng lo lắng, cứ nghĩ em đã quên mất anh rồi.”
Tạ Hoè An quay đầu nhìn tôi. Tôi bình tĩnh nhìn anh, câu hỏi kia tới cuống họng đã quay ngược lại, biến thành: “Chú ý an toàn nhé.”
“Được.” Anh nghiêm túc gật đầu với tôi.Lúc này trời đã tối hẳn, mưa to dữ dội, cả đất trời như thể bị nước mưa nhấn chìm vậy. Những người dân thoát lũ đều được dựng lều tạm trú trên đê, nghe nói sáng mai mới được di dời.Trong bóng tối, rất lâu sau vẫn chẳng thấy ai quay về. Thỉnh thoảng có người truyền tin tới rằng có chỗ nào đó trên đê lại bị vỡ, có người bị cuốn đi rồi, sau đó thì có người nhà bị gọi đi, trong tiếng mưa tầm tã vẫn có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau đớn, tất cả khiến người ta vừa tuyệt vọng lại bất lực.
Anh tôi lại không đi tiếp. Anh ấy đột nhiên vén tấm vải che lều rồi nói với tôi: “Ê Thẩm Thu Bạch, anh với cha ruột em cũng đi giúp đấy, sao em không nhắc bọn anh hả?”Tôi ngồi trong đó một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Người đàn ông vừa ra khỏi lều phá lên cười.Một lúc lâu sau, anh tôi đột nhiên bật cười: “Tạ Hoè An, cậu nói em gái anh có ngốc không hả, vừa nãy nó thấy cậu, anh lừa nó rằng sao cậu có thể về được, nó còn nghĩ mình bị ảo giác thật đấy, ha ha ha!”
Tai tôi nóng bừng, vội nói: “Anh nhớ giúp cha em cho tốt đấy.”Tôi hoảng hốt dời mắt đi, sau đó là giọng nói của Tạ Hoè An vang lên bên tai: “Đi bậy bạ.”Trong lều thỉnh thoảng có người chạy qua lại, tiếng khóc đứt quãng của con nít, thậm chí còn có phụ nữ đột nhiên ngồi bệt xuống đất gào khóc, mưa to tạt vào đỉnh lều, nghe thật chát chúa.
Anh ấy hứ một tiếng, sau đó vươn tay khoác vai Tạ Hoè An nói: “Yên tâm, anh sẽ giúp cả cha lẫn chồng cho em mà.”Bà nội gần như chẳng được hưởng phúc gì trong cuộc đời, mới lấy ông nội thì đụng phải cách mạng địa chủ, ông nội có thân phận là địa chủ nên bắt đầu khốn khó, cũng vì thân phận này mà sau này cha tôi không được tham gia thi đại học.
Nói xong, anh ấy dẫn Tạ Hoè An đi mất, tôi đứng đó, mặt đã nóng bừng bừng rồi.
Tôi đi sang lều bên kia.Đợi cho bà nội ngủ rồi, tôi đứng dậy chạy tới lều bên cạnh.
Trong căn lều này có đặt giường xếp thành một hàng dài, không thấy điểm cuối đâu cả. Bên trong đều là người già, trẻ em và người bị thương. Vì nhu cầu giường bệnh nhiều nên mỗi người tối đa chỉ có thể để cho 1 người chăm sóc.Mặt tôi nóng bừng, đứng dậy đè anh ấy, bắt anh ấy im miệng, lại vô thức nhìn sang Tạ Hoè An, sợ anh cũng nghĩ tôi ngu ngốc. Kết quả là Tạ Hoè An ngồi một bên nhìn tôi cười, càng nhìn càng thấy ngốc.
Tôi tìm được giường bà nội đang nằm. Bà thấy tôi đến liền vươn tay nắm chặt tay tôi, nước mắt lại giàn giụa.
Không cứu được dưa hấu, nhà cũng đã bị phá tan, còn bức ảnh của ông nội tôi…
Lúc dọn nhà, cha tôi đã bảo bà nội đến thành phố Kinh sống đi, nhưng dù thế nào bà vẫn không chịu, chỉ vì bảo vệ những thứ này, giờ tất cả đều bị một cơn lũ cuốn phăng không còn một mảnh rồi.Anh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Nóng trong người thôi. Chẳng sao hết.”Ngay tức khắc mắt tôi nhòa đi.Tôi nhìn anh, những suy nghĩ bấy lâu bất chợt hiện ra, cái mũi bỗng trở nên chua xót.
Như thể dấu tích của cả một đời người lại dễ dàng bị một cục tẩy xóa bỏ hết thảy vậy.Màn đêm bao bọc quanh chúng tôi, ánh sáng duy nhất là ngọn đèn dầu chiếu ra từ lồng kính trong lều vải. Ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể lờ mờ chiếu tới chỗ chúng tôi đang đứng, còn lại là một mảng đen kịt.
“Cả đời ông nội con cũng khổ lắm!” Bà nội vừa khóc vừa nói với tôi.
Bà bắt đầu kể chuyện mình và ông nội cho tôi nghe.Tôi nghĩ có khi nào anh hiểu lầm không nên vội nói: “Không phải tôi nói ông không đẹp đâu.”
Bà nội là cô nhi, vì để kiếm ăn mà phải chạy theo gánh hát khắp nơi để hát hí khúc cho các buổi tiệc cưới.Tôi bị động tác nhỏ bất ngờ này của anh làm cho sững sờ, chỉ biết tròn mắt ngây ngốc nhìn anh.
Năm đó đến hát trong thôn này, bà đụng phải cướp rồi bị bắt chẹt. Thời đó không hiếm chuyện dân nữ bị cướp trắng trợn thế này. Người trong gánh hát sợ côn đồ nên không dám giúp, là ông nội đã cứu bà.Tôi cảm thấy có một làn hơi nóng đang phả vào mặt mình nên vội nói: “Ai biết được bên trong là thế chứ.”
Thời đó chưa có cách mạng địa chủ, nhà ông nội là hộ giàu trong thôn. Khi ấy một thư sinh ốm yếu như ông nội lại vì bà mà cầm xẻng sắt lên đánh nhau với đám cướp, đánh đến máu chảy đầu rơi, nằm trên giường suốt 3 tháng ròng.Lúc nãy đang lo nên không nhìn kỹ, giờ nhìn lại, hình như Tạ Hoè An lại cao thêm rồi.
Bà nội chăm sóc ông rất chu đáo. Sau khi bình phục, ông giữ bà nội lại trong thôn. Chẳng bao lâu sau họ kết hôn.Tôi tìm được lý do để quang minh chính đại nhìn anh, hỏi: “Giọng ông bị gì vậy?”Lúc này cuối cùng Tạ Hoè An cũng mở miệng: “Địa thế thành phố Kinh cao mà, không sao đâu. Hơn nữa lúc em tới, trong hẻm đã tổ chức sơ tán mọi người rồi.”
Bà nội gần như chẳng được hưởng phúc gì trong cuộc đời, mới lấy ông nội thì đụng phải cách mạng địa chủ, ông nội có thân phận là địa chủ nên bắt đầu khốn khó, cũng vì thân phận này mà sau này cha tôi không được tham gia thi đại học.
Cuối cùng đến lúc cha tôi tìm được việc làm rồi kết hôn thì ông nội lại mất vì bạo bệnh.
Cuộc gặp gỡ trong đời cứ tưởng là một câu chuyện xưa, nhưng khởi, thừa, chuyển, hợp* khó để người ta đoán được, cuối cùng chỉ biết buông tiếng thở dài.Anh nhướng mày: “Thế nào, còn định nhìn nữa à, hay để anh cho em xem nhé?”Giọng anh hơi khàn, nhưng đã xoa dịu nỗi lo trong lòng tôi ngay tức thì.
Tạ Hoè An quay đầu nhìn tôi. Tôi bình tĩnh nhìn anh, câu hỏi kia tới cuống họng đã quay ngược lại, biến thành: “Chú ý an toàn nhé.”Thỉnh thoảng rèm bị xốc lên để lộ một góc phía ngoài, đen mù mịt, hoàn toàn ngấm đầy nước mưa.(*) Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.Người đàn ông vừa ra khỏi lều phá lên cười.
Trái tim của bà cụ vốn không khỏe, y tá cũng từng nhắc là không được kích động quá mức, tôi an ủi rất lâu, cuối cùng bà nội mới bình tĩnh lại chút ítAnh tôi đứng dậy đầu tiên, sau đó xung quanh có thêm vài người nữa, bên cạnh khẽ động đậy, Tạ Hoè An cũng đứng dậy.
Trong lều thỉnh thoảng có người chạy qua lại, tiếng khóc đứt quãng của con nít, thậm chí còn có phụ nữ đột nhiên ngồi bệt xuống đất gào khóc, mưa to tạt vào đỉnh lều, nghe thật chát chúa.
Lúc nãy có anh trai và Tạ Hoè An ở bên cạnh nên tôi dường như không để ý tới những âm thanh này, tới giờ mới ý thức được tình hình nơi mình đang ngồi, nỗi sợ bị lãng quên dần len lỏi trở lại.Càng lúc tôi càng thấy sợ, trái tim như bị kéo căng ra từng sợi, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời được.
Giờ chúng tôi đang ở giữa mắt lũ, mọi người đều rất nguy khó.
Tôi bắt đầu lo lắng cho cha, anh trai và cả Tạ Hoè An. Bà nội không biết chuyện nhóm đàn ông đã được gọi đi chống lũ, vì để bà không lo lắng nên tôi cũng chẳng dám chạy ra ngoài hỏi tình hình.
Tôi chỉ có thể nhìn lướt qua cửa lều, cầu nguyện cho họ có thể bình an trở về.Năm đó đến hát trong thôn này, bà đụng phải cướp rồi bị bắt chẹt. Thời đó không hiếm chuyện dân nữ bị cướp trắng trợn thế này. Người trong gánh hát sợ côn đồ nên không dám giúp, là ông nội đã cứu bà.
Thỉnh thoảng rèm bị xốc lên để lộ một góc phía ngoài, đen mù mịt, hoàn toàn ngấm đầy nước mưa.Như thể dấu tích của cả một đời người lại dễ dàng bị một cục tẩy xóa bỏ hết thảy vậy.Bà nội là cô nhi, vì để kiếm ăn mà phải chạy theo gánh hát khắp nơi để hát hí khúc cho các buổi tiệc cưới.
Trong bóng tối, rất lâu sau vẫn chẳng thấy ai quay về. Thỉnh thoảng có người truyền tin tới rằng có chỗ nào đó trên đê lại bị vỡ, có người bị cuốn đi rồi, sau đó thì có người nhà bị gọi đi, trong tiếng mưa tầm tã vẫn có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau đớn, tất cả khiến người ta vừa tuyệt vọng lại bất lực.Trong lúc tôi sắp gục ngã, vải rèm bị xốc lên, Tạ Hoè An xuất hiện ngay cửa lều.
Cuối cùng bà nội cũng nhận ra có gì đó không ổn, bắt đầu nắm tay tôi gọi cháu bà.
Càng lúc tôi càng thấy sợ, trái tim như bị kéo căng ra từng sợi, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời được.(*) Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Cả đêm dài, tôi ngồi đó run bần bật, trong đầu toàn là những suy nghĩ mông lung.Bàn tay rời đi, trước mắt tôi là một bộ ngực trắng nõn, phập phồng tinh tế, lấm tấm hạt mưa và hơi… quyến rũ?Anh ấy rất thích phá hủy hình tượng của tôi trước mặt Tạ Hoè An.
Trong lúc tôi sắp gục ngã, vải rèm bị xốc lên, Tạ Hoè An xuất hiện ngay cửa lều.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như máu trong người tôi chảy ầm ầm, trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ bên tai.
Họ đã an toàn trở lại rồi!
Ngay tức khắc mắt tôi nhòa đi.
Người Tạ Hoè An ướt sũng, tóc gần như dính hết vào mặt.Cái tên ngốc này, tôi nghĩ thế, mặt lại càng nóng hơn.
Như thể chỉ để nói cho tôi biết anh đã an toàn quay về, sau khi nhìn thấy tôi, anh buông rèm rồi rời đi.
Sau đó vài người đàn ông đều đứng trong lều hét báo bình an với người nhà, tất cả mọi người đều biết ý không bước vào lều chữa bệnh để phiền hà những người đang chăm sóc bệnh nhân.Nói xong, anh ấy dẫn Tạ Hoè An đi mất, tôi đứng đó, mặt đã nóng bừng bừng rồi.
Tôi ngồi trong đó một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.Ở tuổi đó là thế đấy, ngay cả khi ai đó trịnh trọng nói một câu anh yêu em cũng phải hỏi lại nhiều lần là có thật không, huống chi lúc đó tôi với Tạ Hoè An lại đang mập mờ với nhau.
Đợi cho bà nội ngủ rồi, tôi đứng dậy chạy tới lều bên cạnh.Tôi chỉ có thể nhìn lướt qua cửa lều, cầu nguyện cho họ có thể bình an trở về.
Vừa mở cửa lều đã khiến tôi giật bắn mình.Mưa đã hơi ngớt nhưng vẫn còn rơi, dưới lều tránh mưa là tiếng mưa tí tách nện vào vải, không khí ẩm thấp, tóc Tạ Hoè An ướt sũng, mắt cũng thế.Tai tôi nóng bừng, vội nói: “Anh nhớ giúp cha em cho tốt đấy.”
Không biết phụ nữ trong lều đã được chuyển tới lều khác từ bao giờ, bên trong toàn là đàn ông vừa đi vác bao cát về. Lúc này đa số họ đều đã cởi trần, thậm chí còn có người cởi cả quần nữa.
Tôi chưa kịp lùi lại thì trước mắt đã tôi sầm, một bàn tay che mắt tôi lại, sau đó có người đẩy tôi ra ngoài.Chúng tôi như đang đứng trên một hòn đảo hoang, trên đời này chỉ còn có 2 đứa.
Bàn tay rời đi, trước mắt tôi là một bộ ngực trắng nõn, phập phồng tinh tế, lấm tấm hạt mưa và hơi… quyến rũ?Tôi đi sang lều bên kia.
Tôi hoảng hốt dời mắt đi, sau đó là giọng nói của Tạ Hoè An vang lên bên tai: “Đi bậy bạ.”Sau đó vài người đàn ông đều đứng trong lều hét báo bình an với người nhà, tất cả mọi người đều biết ý không bước vào lều chữa bệnh để phiền hà những người đang chăm sóc bệnh nhân.
Tôi cảm thấy có một làn hơi nóng đang phả vào mặt mình nên vội nói: “Ai biết được bên trong là thế chứ.”
Anh nói: “Thấy được gì rồi?”
Mới vào đã bị Tạ Hoè An bịt mắt lại, chỉ nhìn lướt qua chứ chẳng thấy được gì. Tôi nói thật.
Anh nhướng mày: “Thế nào, còn định nhìn nữa à, hay để anh cho em xem nhé?”Một suy nghĩ nảy ra trong đầu, trong thoáng chốc tôi muốn hỏi anh một câu, Tạ Hoè An, có phải ông thích tôi không.
Tôi vội giải thích: “Có gì mà xem!”
Anh ồ lên một tiếng, bắt đầu quấn chiếc áo tay ngắn đã ướt đẫm lên người.Tôi với Tạ Hoè An và anh trai ngồi cạnh nhau trên tấm ván xốp trong lều, cha tôi thì dẫn bà nội tới lều có nhân viên y tế nghỉ ngơi.
Tôi nghĩ có khi nào anh hiểu lầm không nên vội nói: “Không phải tôi nói ông không đẹp đâu.”
Anh bật cười, đột nhiên vươn tay cốc nhẹ vào trán tôi rồi nói: “Thẩm Thu Bạch, sao em cứ luôn ngơ thế hả.”
Tôi bị động tác nhỏ bất ngờ này của anh làm cho sững sờ, chỉ biết tròn mắt ngây ngốc nhìn anh.
Trước cửa lều vải có dựng thêm một căn lều tránh mưa nhỏ nữa, lúc này chúng tôi đang đứng dưới lều tránh mưa.
Mưa đã hơi ngớt nhưng vẫn còn rơi, dưới lều tránh mưa là tiếng mưa tí tách nện vào vải, không khí ẩm thấp, tóc Tạ Hoè An ướt sũng, mắt cũng thế.“Được.” Anh nghiêm túc gật đầu với tôi.
Màn đêm bao bọc quanh chúng tôi, ánh sáng duy nhất là ngọn đèn dầu chiếu ra từ lồng kính trong lều vải. Ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể lờ mờ chiếu tới chỗ chúng tôi đang đứng, còn lại là một mảng đen kịt.
Chúng tôi như đang đứng trên một hòn đảo hoang, trên đời này chỉ còn có 2 đứa.
Tôi nhìn anh, những suy nghĩ bấy lâu bất chợt hiện ra, cái mũi bỗng trở nên chua xót.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để giọng của mình ổn định lại, như thể bạn cũ đang ôn chuyện, tôi hỏi anh: “Tạ Hoè An, ông ở nước ngoài thế nào?”
Một giọt nước mưa rơi từ mái tóc đen xuống sống mũi thẳng tắp của anh, tôi nghe anh nói: “Không tốt chút nào, Thẩm Thu Bạch, ngày nào anh cũng lo lắng, cứ nghĩ em đã quên mất anh rồi.”
Tôi với Tạ Hoè An và anh trai ngồi cạnh nhau trên tấm ván xốp trong lều, cha tôi thì dẫn bà nội tới lều có nhân viên y tế nghỉ ngơi.Họ đã an toàn trở lại rồi!Cuộc gặp gỡ trong đời cứ tưởng là một câu chuyện xưa, nhưng khởi, thừa, chuyển, hợp* khó để người ta đoán được, cuối cùng chỉ biết buông tiếng thở dài.
Trong lều thắp vài ngọn đèn dấu, mờ mịt hư ảo, xung quanh chúng tôi đều là người, trên mặt lấm lem bùn đất, không khí ẩm ướt, bốc lên một mùi khó chịu.Thấy Tạ Hoè An đi theo mọi người ra ngoài, tôi vô thức gọi anh lại.
Mọi người đều bàn tán xôn xao, thi thoảng lại có tiếng khóc nức nở.Không cứu được dưa hấu, nhà cũng đã bị phá tan, còn bức ảnh của ông nội tôi…
Tất cả như là một giấc mơ vậy.Tôi chưa kịp lùi lại thì trước mắt đã tôi sầm, một bàn tay che mắt tôi lại, sau đó có người đẩy tôi ra ngoài.Tôi cũng bắt đầu lo lắng cho mẹ, bà ấy đang ở nhà một mình.
Đột nhiên lũ tràn tới, đột nhiên Tạ Hoè An xuất hiện trước mắt tôi.Trong căn lều này có đặt giường xếp thành một hàng dài, không thấy điểm cuối đâu cả. Bên trong đều là người già, trẻ em và người bị thương. Vì nhu cầu giường bệnh nhiều nên mỗi người tối đa chỉ có thể để cho 1 người chăm sóc.Tôi vội giải thích: “Có gì mà xem!”Tất cả như là một giấc mơ vậy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, chúng tôi ngồi cạnh nhau trong này, chẳng ai nói gì.Bà bắt đầu kể chuyện mình và ông nội cho tôi nghe.Anh ấy hứ một tiếng, sau đó vươn tay khoác vai Tạ Hoè An nói: “Yên tâm, anh sẽ giúp cả cha lẫn chồng cho em mà.”
Đã lâu không gặp, thực ra tôi có rất nhiều lời muốn nói với Tạ Hoè An, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy anh lại bỗng thấy ngồi yên cạnh anh thế này mới là chuyện hạnh phúc nhất.Tôi tìm được giường bà nội đang nằm. Bà thấy tôi đến liền vươn tay nắm chặt tay tôi, nước mắt lại giàn giụa.Cả đêm dài, tôi ngồi đó run bần bật, trong đầu toàn là những suy nghĩ mông lung.Tôi chỉ có thể ở lại.
Một lúc lâu sau, anh tôi đột nhiên bật cười: “Tạ Hoè An, cậu nói em gái anh có ngốc không hả, vừa nãy nó thấy cậu, anh lừa nó rằng sao cậu có thể về được, nó còn nghĩ mình bị ảo giác thật đấy, ha ha ha!”Anh bật cười, đột nhiên vươn tay cốc nhẹ vào trán tôi rồi nói: “Thẩm Thu Bạch, sao em cứ luôn ngơ thế hả.”Trong lều thắp vài ngọn đèn dấu, mờ mịt hư ảo, xung quanh chúng tôi đều là người, trên mặt lấm lem bùn đất, không khí ẩm ướt, bốc lên một mùi khó chịu.
Anh ấy rất thích phá hủy hình tượng của tôi trước mặt Tạ Hoè An.Trái tim của bà cụ vốn không khỏe, y tá cũng từng nhắc là không được kích động quá mức, tôi an ủi rất lâu, cuối cùng bà nội mới bình tĩnh lại chút ít
Mặt tôi nóng bừng, đứng dậy đè anh ấy, bắt anh ấy im miệng, lại vô thức nhìn sang Tạ Hoè An, sợ anh cũng nghĩ tôi ngu ngốc. Kết quả là Tạ Hoè An ngồi một bên nhìn tôi cười, càng nhìn càng thấy ngốc.Ánh mắt của anh sâu thẳm, tôi bỗng không dám nhìn thẳng nữa. Tôi nghiêng đầu hỏi với một chút mong chờ: “Ông về khi nào đấy?”Cuối cùng bà nội cũng nhận ra có gì đó không ổn, bắt đầu nắm tay tôi gọi cháu bà.
Cái tên ngốc này, tôi nghĩ thế, mặt lại càng nóng hơn.Thời đó chưa có cách mạng địa chủ, nhà ông nội là hộ giàu trong thôn. Khi ấy một thư sinh ốm yếu như ông nội lại vì bà mà cầm xẻng sắt lên đánh nhau với đám cướp, đánh đến máu chảy đầu rơi, nằm trên giường suốt 3 tháng ròng.Vừa mở cửa lều đã khiến tôi giật bắn mình.
Nhớ tới câu nói ban nãy Tạ Hoè An nói lúc ôm tôi dưới màn mưa, thật giống như một giấc mơ vậy. Tôi còn đang nghi ngờ liệu anh có thực sự về tìm tôi không, hay là anh chỉ về nhà nghỉ hè mà thôi.Giờ chúng tôi đang ở giữa mắt lũ, mọi người đều rất nguy khó.Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như máu trong người tôi chảy ầm ầm, trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ bên tai.
Ở tuổi đó là thế đấy, ngay cả khi ai đó trịnh trọng nói một câu anh yêu em cũng phải hỏi lại nhiều lần là có thật không, huống chi lúc đó tôi với Tạ Hoè An lại đang mập mờ với nhau.“Cả đời ông nội con cũng khổ lắm!” Bà nội vừa khóc vừa nói với tôi.Lúc dọn nhà, cha tôi đã bảo bà nội đến thành phố Kinh sống đi, nhưng dù thế nào bà vẫn không chịu, chỉ vì bảo vệ những thứ này, giờ tất cả đều bị một cơn lũ cuốn phăng không còn một mảnh rồi.Cuối cùng đến lúc cha tôi tìm được việc làm rồi kết hôn thì ông nội lại mất vì bạo bệnh.
Sự im lặng sắp quay lại, anh tôi nói tiếp: “Chẳng biết thành phố Kinh thế nào rồi nữa.”Anh nói: “Mới về tới nhà hôm nay. Đến nhà em thì nghe mẹ em bảo em về quê rồi.”
Tôi cũng bắt đầu lo lắng cho mẹ, bà ấy đang ở nhà một mình.Lúc nãy có anh trai và Tạ Hoè An ở bên cạnh nên tôi dường như không để ý tới những âm thanh này, tới giờ mới ý thức được tình hình nơi mình đang ngồi, nỗi sợ bị lãng quên dần len lỏi trở lại.
Lúc này cuối cùng Tạ Hoè An cũng mở miệng: “Địa thế thành phố Kinh cao mà, không sao đâu. Hơn nữa lúc em tới, trong hẻm đã tổ chức sơ tán mọi người rồi.”Đột nhiên lũ tràn tới, đột nhiên Tạ Hoè An xuất hiện trước mắt tôi.Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để giọng của mình ổn định lại, như thể bạn cũ đang ôn chuyện, tôi hỏi anh: “Tạ Hoè An, ông ở nước ngoài thế nào?”
Giọng anh hơi khàn, nhưng đã xoa dịu nỗi lo trong lòng tôi ngay tức thì.Nhưng anh tôi đang ở đây nên tôi không dám hỏi, cảm xúc này cũng nhanh chóng tan biến trong làn hơi nước trống rỗng.
Tôi tìm được lý do để quang minh chính đại nhìn anh, hỏi: “Giọng ông bị gì vậy?”
Đây là câu nói đầu tiên tôi nói với anh sau một quãng thời gian dài xa cách.Sự im lặng sắp quay lại, anh tôi nói tiếp: “Chẳng biết thành phố Kinh thế nào rồi nữa.”Anh tôi lại không đi tiếp. Anh ấy đột nhiên vén tấm vải che lều rồi nói với tôi: “Ê Thẩm Thu Bạch, anh với cha ruột em cũng đi giúp đấy, sao em không nhắc bọn anh hả?”
Anh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Nóng trong người thôi. Chẳng sao hết.”
Ánh mắt của anh sâu thẳm, tôi bỗng không dám nhìn thẳng nữa. Tôi nghiêng đầu hỏi với một chút mong chờ: “Ông về khi nào đấy?”
Anh nói: “Mới về tới nhà hôm nay. Đến nhà em thì nghe mẹ em bảo em về quê rồi.”
Tôi với anh trai cũng đến hôm nay. Có lẽ chúng tôi đã đi lướt qua nhau. Tôi thấy hơi tiếc, nhưng cũng có chút mừng thầm. Anh đến tìm tôi trước, anh nói thật.Mới vào đã bị Tạ Hoè An bịt mắt lại, chỉ nhìn lướt qua chứ chẳng thấy được gì. Tôi nói thật.
Một suy nghĩ nảy ra trong đầu, trong thoáng chốc tôi muốn hỏi anh một câu, Tạ Hoè An, có phải ông thích tôi không.Anh để ý tới ánh mắt của tôi, cúi đầu nhìn tôi rồi nói: “Tự lo bản thân mình nhé, về sẽ có quà cho em.”
Nhưng anh tôi đang ở đây nên tôi không dám hỏi, cảm xúc này cũng nhanh chóng tan biến trong làn hơi nước trống rỗng.Trước cửa lều vải có dựng thêm một căn lều tránh mưa nhỏ nữa, lúc này chúng tôi đang đứng dưới lều tránh mưa.
Lúc này có một chiến sĩ bước vào, nói cần có người giúp đỡ bao cát phía trước, người trẻ tuổi trong lều có ai xung phong không.Nhớ tới câu nói ban nãy Tạ Hoè An nói lúc ôm tôi dưới màn mưa, thật giống như một giấc mơ vậy. Tôi còn đang nghi ngờ liệu anh có thực sự về tìm tôi không, hay là anh chỉ về nhà nghỉ hè mà thôi.
Anh tôi đứng dậy đầu tiên, sau đó xung quanh có thêm vài người nữa, bên cạnh khẽ động đậy, Tạ Hoè An cũng đứng dậy.Như thể chỉ để nói cho tôi biết anh đã an toàn quay về, sau khi nhìn thấy tôi, anh buông rèm rồi rời đi.
Lúc nãy đang lo nên không nhìn kỹ, giờ nhìn lại, hình như Tạ Hoè An lại cao thêm rồi.
Anh để ý tới ánh mắt của tôi, cúi đầu nhìn tôi rồi nói: “Tự lo bản thân mình nhé, về sẽ có quà cho em.”Tôi định nói tôi sẽ đi cùng mọi người, nhưng cha tôi cũng bước vào. Ông đi tới cạnh tôi, bảo tôi đến giúp chăm sóc bà nội giúp ông.
Tôi định nói tôi sẽ đi cùng mọi người, nhưng cha tôi cũng bước vào. Ông đi tới cạnh tôi, bảo tôi đến giúp chăm sóc bà nội giúp ông.Không biết phụ nữ trong lều đã được chuyển tới lều khác từ bao giờ, bên trong toàn là đàn ông vừa đi vác bao cát về. Lúc này đa số họ đều đã cởi trần, thậm chí còn có người cởi cả quần nữa.
Tôi chỉ có thể ở lại.Dưới ánh đèn lờ mờ, chúng tôi ngồi cạnh nhau trong này, chẳng ai nói gì.
Thấy Tạ Hoè An đi theo mọi người ra ngoài, tôi vô thức gọi anh lại.Mọi người đều bàn tán xôn xao, thi thoảng lại có tiếng khóc nức nở.Đã lâu không gặp, thực ra tôi có rất nhiều lời muốn nói với Tạ Hoè An, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy anh lại bỗng thấy ngồi yên cạnh anh thế này mới là chuyện hạnh phúc nhất.Một giọt nước mưa rơi từ mái tóc đen xuống sống mũi thẳng tắp của anh, tôi nghe anh nói: “Không tốt chút nào, Thẩm Thu Bạch, ngày nào anh cũng lo lắng, cứ nghĩ em đã quên mất anh rồi.”
Tạ Hoè An quay đầu nhìn tôi. Tôi bình tĩnh nhìn anh, câu hỏi kia tới cuống họng đã quay ngược lại, biến thành: “Chú ý an toàn nhé.”
“Được.” Anh nghiêm túc gật đầu với tôi.Lúc này trời đã tối hẳn, mưa to dữ dội, cả đất trời như thể bị nước mưa nhấn chìm vậy. Những người dân thoát lũ đều được dựng lều tạm trú trên đê, nghe nói sáng mai mới được di dời.Trong bóng tối, rất lâu sau vẫn chẳng thấy ai quay về. Thỉnh thoảng có người truyền tin tới rằng có chỗ nào đó trên đê lại bị vỡ, có người bị cuốn đi rồi, sau đó thì có người nhà bị gọi đi, trong tiếng mưa tầm tã vẫn có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau đớn, tất cả khiến người ta vừa tuyệt vọng lại bất lực.
Anh tôi lại không đi tiếp. Anh ấy đột nhiên vén tấm vải che lều rồi nói với tôi: “Ê Thẩm Thu Bạch, anh với cha ruột em cũng đi giúp đấy, sao em không nhắc bọn anh hả?”Tôi ngồi trong đó một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Người đàn ông vừa ra khỏi lều phá lên cười.Một lúc lâu sau, anh tôi đột nhiên bật cười: “Tạ Hoè An, cậu nói em gái anh có ngốc không hả, vừa nãy nó thấy cậu, anh lừa nó rằng sao cậu có thể về được, nó còn nghĩ mình bị ảo giác thật đấy, ha ha ha!”
Tai tôi nóng bừng, vội nói: “Anh nhớ giúp cha em cho tốt đấy.”Tôi hoảng hốt dời mắt đi, sau đó là giọng nói của Tạ Hoè An vang lên bên tai: “Đi bậy bạ.”Trong lều thỉnh thoảng có người chạy qua lại, tiếng khóc đứt quãng của con nít, thậm chí còn có phụ nữ đột nhiên ngồi bệt xuống đất gào khóc, mưa to tạt vào đỉnh lều, nghe thật chát chúa.
Anh ấy hứ một tiếng, sau đó vươn tay khoác vai Tạ Hoè An nói: “Yên tâm, anh sẽ giúp cả cha lẫn chồng cho em mà.”Bà nội gần như chẳng được hưởng phúc gì trong cuộc đời, mới lấy ông nội thì đụng phải cách mạng địa chủ, ông nội có thân phận là địa chủ nên bắt đầu khốn khó, cũng vì thân phận này mà sau này cha tôi không được tham gia thi đại học.
Nói xong, anh ấy dẫn Tạ Hoè An đi mất, tôi đứng đó, mặt đã nóng bừng bừng rồi.
Tôi đi sang lều bên kia.Đợi cho bà nội ngủ rồi, tôi đứng dậy chạy tới lều bên cạnh.
Trong căn lều này có đặt giường xếp thành một hàng dài, không thấy điểm cuối đâu cả. Bên trong đều là người già, trẻ em và người bị thương. Vì nhu cầu giường bệnh nhiều nên mỗi người tối đa chỉ có thể để cho 1 người chăm sóc.Mặt tôi nóng bừng, đứng dậy đè anh ấy, bắt anh ấy im miệng, lại vô thức nhìn sang Tạ Hoè An, sợ anh cũng nghĩ tôi ngu ngốc. Kết quả là Tạ Hoè An ngồi một bên nhìn tôi cười, càng nhìn càng thấy ngốc.
Tôi tìm được giường bà nội đang nằm. Bà thấy tôi đến liền vươn tay nắm chặt tay tôi, nước mắt lại giàn giụa.
Không cứu được dưa hấu, nhà cũng đã bị phá tan, còn bức ảnh của ông nội tôi…
Lúc dọn nhà, cha tôi đã bảo bà nội đến thành phố Kinh sống đi, nhưng dù thế nào bà vẫn không chịu, chỉ vì bảo vệ những thứ này, giờ tất cả đều bị một cơn lũ cuốn phăng không còn một mảnh rồi.Anh nhìn tôi chằm chằm rồi nói: “Nóng trong người thôi. Chẳng sao hết.”Ngay tức khắc mắt tôi nhòa đi.Tôi nhìn anh, những suy nghĩ bấy lâu bất chợt hiện ra, cái mũi bỗng trở nên chua xót.
Như thể dấu tích của cả một đời người lại dễ dàng bị một cục tẩy xóa bỏ hết thảy vậy.Màn đêm bao bọc quanh chúng tôi, ánh sáng duy nhất là ngọn đèn dầu chiếu ra từ lồng kính trong lều vải. Ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể lờ mờ chiếu tới chỗ chúng tôi đang đứng, còn lại là một mảng đen kịt.
“Cả đời ông nội con cũng khổ lắm!” Bà nội vừa khóc vừa nói với tôi.
Bà bắt đầu kể chuyện mình và ông nội cho tôi nghe.Tôi nghĩ có khi nào anh hiểu lầm không nên vội nói: “Không phải tôi nói ông không đẹp đâu.”
Bà nội là cô nhi, vì để kiếm ăn mà phải chạy theo gánh hát khắp nơi để hát hí khúc cho các buổi tiệc cưới.Tôi bị động tác nhỏ bất ngờ này của anh làm cho sững sờ, chỉ biết tròn mắt ngây ngốc nhìn anh.
Năm đó đến hát trong thôn này, bà đụng phải cướp rồi bị bắt chẹt. Thời đó không hiếm chuyện dân nữ bị cướp trắng trợn thế này. Người trong gánh hát sợ côn đồ nên không dám giúp, là ông nội đã cứu bà.Tôi cảm thấy có một làn hơi nóng đang phả vào mặt mình nên vội nói: “Ai biết được bên trong là thế chứ.”
Thời đó chưa có cách mạng địa chủ, nhà ông nội là hộ giàu trong thôn. Khi ấy một thư sinh ốm yếu như ông nội lại vì bà mà cầm xẻng sắt lên đánh nhau với đám cướp, đánh đến máu chảy đầu rơi, nằm trên giường suốt 3 tháng ròng.Lúc nãy đang lo nên không nhìn kỹ, giờ nhìn lại, hình như Tạ Hoè An lại cao thêm rồi.
Bà nội chăm sóc ông rất chu đáo. Sau khi bình phục, ông giữ bà nội lại trong thôn. Chẳng bao lâu sau họ kết hôn.Tôi tìm được lý do để quang minh chính đại nhìn anh, hỏi: “Giọng ông bị gì vậy?”Lúc này cuối cùng Tạ Hoè An cũng mở miệng: “Địa thế thành phố Kinh cao mà, không sao đâu. Hơn nữa lúc em tới, trong hẻm đã tổ chức sơ tán mọi người rồi.”
Bà nội gần như chẳng được hưởng phúc gì trong cuộc đời, mới lấy ông nội thì đụng phải cách mạng địa chủ, ông nội có thân phận là địa chủ nên bắt đầu khốn khó, cũng vì thân phận này mà sau này cha tôi không được tham gia thi đại học.
Cuối cùng đến lúc cha tôi tìm được việc làm rồi kết hôn thì ông nội lại mất vì bạo bệnh.
Cuộc gặp gỡ trong đời cứ tưởng là một câu chuyện xưa, nhưng khởi, thừa, chuyển, hợp* khó để người ta đoán được, cuối cùng chỉ biết buông tiếng thở dài.Anh nhướng mày: “Thế nào, còn định nhìn nữa à, hay để anh cho em xem nhé?”Giọng anh hơi khàn, nhưng đã xoa dịu nỗi lo trong lòng tôi ngay tức thì.
Tạ Hoè An quay đầu nhìn tôi. Tôi bình tĩnh nhìn anh, câu hỏi kia tới cuống họng đã quay ngược lại, biến thành: “Chú ý an toàn nhé.”Thỉnh thoảng rèm bị xốc lên để lộ một góc phía ngoài, đen mù mịt, hoàn toàn ngấm đầy nước mưa.(*) Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.Người đàn ông vừa ra khỏi lều phá lên cười.
Trái tim của bà cụ vốn không khỏe, y tá cũng từng nhắc là không được kích động quá mức, tôi an ủi rất lâu, cuối cùng bà nội mới bình tĩnh lại chút ítAnh tôi đứng dậy đầu tiên, sau đó xung quanh có thêm vài người nữa, bên cạnh khẽ động đậy, Tạ Hoè An cũng đứng dậy.
Trong lều thỉnh thoảng có người chạy qua lại, tiếng khóc đứt quãng của con nít, thậm chí còn có phụ nữ đột nhiên ngồi bệt xuống đất gào khóc, mưa to tạt vào đỉnh lều, nghe thật chát chúa.
Lúc nãy có anh trai và Tạ Hoè An ở bên cạnh nên tôi dường như không để ý tới những âm thanh này, tới giờ mới ý thức được tình hình nơi mình đang ngồi, nỗi sợ bị lãng quên dần len lỏi trở lại.Càng lúc tôi càng thấy sợ, trái tim như bị kéo căng ra từng sợi, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời được.
Giờ chúng tôi đang ở giữa mắt lũ, mọi người đều rất nguy khó.
Tôi bắt đầu lo lắng cho cha, anh trai và cả Tạ Hoè An. Bà nội không biết chuyện nhóm đàn ông đã được gọi đi chống lũ, vì để bà không lo lắng nên tôi cũng chẳng dám chạy ra ngoài hỏi tình hình.
Tôi chỉ có thể nhìn lướt qua cửa lều, cầu nguyện cho họ có thể bình an trở về.Năm đó đến hát trong thôn này, bà đụng phải cướp rồi bị bắt chẹt. Thời đó không hiếm chuyện dân nữ bị cướp trắng trợn thế này. Người trong gánh hát sợ côn đồ nên không dám giúp, là ông nội đã cứu bà.
Thỉnh thoảng rèm bị xốc lên để lộ một góc phía ngoài, đen mù mịt, hoàn toàn ngấm đầy nước mưa.Như thể dấu tích của cả một đời người lại dễ dàng bị một cục tẩy xóa bỏ hết thảy vậy.Bà nội là cô nhi, vì để kiếm ăn mà phải chạy theo gánh hát khắp nơi để hát hí khúc cho các buổi tiệc cưới.
Trong bóng tối, rất lâu sau vẫn chẳng thấy ai quay về. Thỉnh thoảng có người truyền tin tới rằng có chỗ nào đó trên đê lại bị vỡ, có người bị cuốn đi rồi, sau đó thì có người nhà bị gọi đi, trong tiếng mưa tầm tã vẫn có thể nghe thấy tiếng gào khóc đau đớn, tất cả khiến người ta vừa tuyệt vọng lại bất lực.Trong lúc tôi sắp gục ngã, vải rèm bị xốc lên, Tạ Hoè An xuất hiện ngay cửa lều.
Cuối cùng bà nội cũng nhận ra có gì đó không ổn, bắt đầu nắm tay tôi gọi cháu bà.
Càng lúc tôi càng thấy sợ, trái tim như bị kéo căng ra từng sợi, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời được.(*) Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Cả đêm dài, tôi ngồi đó run bần bật, trong đầu toàn là những suy nghĩ mông lung.Bàn tay rời đi, trước mắt tôi là một bộ ngực trắng nõn, phập phồng tinh tế, lấm tấm hạt mưa và hơi… quyến rũ?Anh ấy rất thích phá hủy hình tượng của tôi trước mặt Tạ Hoè An.
Trong lúc tôi sắp gục ngã, vải rèm bị xốc lên, Tạ Hoè An xuất hiện ngay cửa lều.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác như máu trong người tôi chảy ầm ầm, trái tim lại bắt đầu đập loạn xạ bên tai.
Họ đã an toàn trở lại rồi!
Ngay tức khắc mắt tôi nhòa đi.
Người Tạ Hoè An ướt sũng, tóc gần như dính hết vào mặt.Cái tên ngốc này, tôi nghĩ thế, mặt lại càng nóng hơn.
Như thể chỉ để nói cho tôi biết anh đã an toàn quay về, sau khi nhìn thấy tôi, anh buông rèm rồi rời đi.
Sau đó vài người đàn ông đều đứng trong lều hét báo bình an với người nhà, tất cả mọi người đều biết ý không bước vào lều chữa bệnh để phiền hà những người đang chăm sóc bệnh nhân.Nói xong, anh ấy dẫn Tạ Hoè An đi mất, tôi đứng đó, mặt đã nóng bừng bừng rồi.
Tôi ngồi trong đó một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.Ở tuổi đó là thế đấy, ngay cả khi ai đó trịnh trọng nói một câu anh yêu em cũng phải hỏi lại nhiều lần là có thật không, huống chi lúc đó tôi với Tạ Hoè An lại đang mập mờ với nhau.
Đợi cho bà nội ngủ rồi, tôi đứng dậy chạy tới lều bên cạnh.Tôi chỉ có thể nhìn lướt qua cửa lều, cầu nguyện cho họ có thể bình an trở về.
Vừa mở cửa lều đã khiến tôi giật bắn mình.Mưa đã hơi ngớt nhưng vẫn còn rơi, dưới lều tránh mưa là tiếng mưa tí tách nện vào vải, không khí ẩm thấp, tóc Tạ Hoè An ướt sũng, mắt cũng thế.Tai tôi nóng bừng, vội nói: “Anh nhớ giúp cha em cho tốt đấy.”
Không biết phụ nữ trong lều đã được chuyển tới lều khác từ bao giờ, bên trong toàn là đàn ông vừa đi vác bao cát về. Lúc này đa số họ đều đã cởi trần, thậm chí còn có người cởi cả quần nữa.
Tôi chưa kịp lùi lại thì trước mắt đã tôi sầm, một bàn tay che mắt tôi lại, sau đó có người đẩy tôi ra ngoài.Chúng tôi như đang đứng trên một hòn đảo hoang, trên đời này chỉ còn có 2 đứa.
Bàn tay rời đi, trước mắt tôi là một bộ ngực trắng nõn, phập phồng tinh tế, lấm tấm hạt mưa và hơi… quyến rũ?Tôi đi sang lều bên kia.
Tôi hoảng hốt dời mắt đi, sau đó là giọng nói của Tạ Hoè An vang lên bên tai: “Đi bậy bạ.”Sau đó vài người đàn ông đều đứng trong lều hét báo bình an với người nhà, tất cả mọi người đều biết ý không bước vào lều chữa bệnh để phiền hà những người đang chăm sóc bệnh nhân.
Tôi cảm thấy có một làn hơi nóng đang phả vào mặt mình nên vội nói: “Ai biết được bên trong là thế chứ.”
Anh nói: “Thấy được gì rồi?”
Mới vào đã bị Tạ Hoè An bịt mắt lại, chỉ nhìn lướt qua chứ chẳng thấy được gì. Tôi nói thật.
Anh nhướng mày: “Thế nào, còn định nhìn nữa à, hay để anh cho em xem nhé?”Một suy nghĩ nảy ra trong đầu, trong thoáng chốc tôi muốn hỏi anh một câu, Tạ Hoè An, có phải ông thích tôi không.
Tôi vội giải thích: “Có gì mà xem!”
Anh ồ lên một tiếng, bắt đầu quấn chiếc áo tay ngắn đã ướt đẫm lên người.Tôi với Tạ Hoè An và anh trai ngồi cạnh nhau trên tấm ván xốp trong lều, cha tôi thì dẫn bà nội tới lều có nhân viên y tế nghỉ ngơi.
Tôi nghĩ có khi nào anh hiểu lầm không nên vội nói: “Không phải tôi nói ông không đẹp đâu.”
Anh bật cười, đột nhiên vươn tay cốc nhẹ vào trán tôi rồi nói: “Thẩm Thu Bạch, sao em cứ luôn ngơ thế hả.”
Tôi bị động tác nhỏ bất ngờ này của anh làm cho sững sờ, chỉ biết tròn mắt ngây ngốc nhìn anh.
Trước cửa lều vải có dựng thêm một căn lều tránh mưa nhỏ nữa, lúc này chúng tôi đang đứng dưới lều tránh mưa.
Mưa đã hơi ngớt nhưng vẫn còn rơi, dưới lều tránh mưa là tiếng mưa tí tách nện vào vải, không khí ẩm thấp, tóc Tạ Hoè An ướt sũng, mắt cũng thế.“Được.” Anh nghiêm túc gật đầu với tôi.
Màn đêm bao bọc quanh chúng tôi, ánh sáng duy nhất là ngọn đèn dầu chiếu ra từ lồng kính trong lều vải. Ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể lờ mờ chiếu tới chỗ chúng tôi đang đứng, còn lại là một mảng đen kịt.
Chúng tôi như đang đứng trên một hòn đảo hoang, trên đời này chỉ còn có 2 đứa.
Tôi nhìn anh, những suy nghĩ bấy lâu bất chợt hiện ra, cái mũi bỗng trở nên chua xót.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để giọng của mình ổn định lại, như thể bạn cũ đang ôn chuyện, tôi hỏi anh: “Tạ Hoè An, ông ở nước ngoài thế nào?”
Một giọt nước mưa rơi từ mái tóc đen xuống sống mũi thẳng tắp của anh, tôi nghe anh nói: “Không tốt chút nào, Thẩm Thu Bạch, ngày nào anh cũng lo lắng, cứ nghĩ em đã quên mất anh rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook