Sở Diễm thời điểm tới văn phòng làm việc của Tề Sách, Ảnh đế đang cùng sản xuất và đạo diễn thương lượng chuyện tình xử lý hậu kỳ của phim điện ảnh. Kim chủ đại nhân mỉm cười đem thiệp mời lấy ra, “Hôn lễ của tôi cùng Lâm Mặc, hoan nghênh Tề tiên sinh tới dự, rất hân hạnh được đón tiếp.”

Tề Sách nghiêm mặt lạnh lùng tiếp nhận tấm thiệp, trầm mặc không nói lời nào. Sở Diễm không có ý định dời đi ngay, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nam tử tâm tình không được tốt ở trước mặt.

Sản xuất nhìn thấy vậy, vội vàng ngăn cản ánh mắt của Sở Diễm, vươn tay tính toán định tiễn khách.

Sở Diễm cười nhạo một tiếng, “Tề tiên sinh không định nói gì sao?”

“Nói cái gì?”

Thái tử gia nhìn bốn phía có rất nhiều người đang trộm nhòm về đây, “Tề tiên sinh không ngại thì chúng ta nói chuyện riêng một chút đi?”

Tề Sách nghiêng người để cho Sở Diễm tiến vào trong phòng, hướng người bên cạnh khẽ lắc đầu ra hiệu, sau đó cũng đi vào theo.

Trong phòng, Sở Diễm thưởng thức chén café được làm thủ công, “Lâm Mặc cùng Tần gia rốt cuộc có quan hệ gì?”

Ảnh đế tựa hồ dự đoán được đối phương tới là để hỏi chuyện này, mỉm cười, “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Thái tử gia không nói lời nào, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ảnh đế đang đứng bên cạnh cửa sổ. Hai nam nhân trong lúc đang đánh cờ, giương cung bạt kiếm, không đánh mà lại thắng. Một lúc này, Tề Sách mới mở miệng, “Không có quan hệ gì, anh có thể đi được rồi.”

Sở Diễm cũng không cùng Tề Sách vòng vo, nói thẳng mục đích lần này tới, “Tôi muốn xem phần báo cáo xét nhiệm DNA kia.”

“Đã bị tôi đốt.”

“Tốt.” Thái tử gia thay đổi tư thế, “Vậy anh tiếp cận Lâm Mặc, mục đích là gì?”

Tề Sách lật lại thiệp mời trong tay, chỉ chỉ hai chữ ‘Sở Diễm’, “Tôi bất quá là muốn để cho cái tên này đổi lại thành tên của tôi. Sở tổng hiện tại dùng tư thái của người thắng cuộc tới để diễu võ dương oai sao?”

“Tần gia vô tự, không thoát khỏi can hệ với anh đi?”

Tề Sách khẽ bật cười, “Chẳng lẽ Tổng thống nước Mỹ chết, anh cũng đều có thể đổ lên đầu của tôi hay sao? Gia chủ của Tần gia thời điểm gặp chuyện không may, khi ấy tôi bao nhiêu tuổi? Sáu tuổi? Bảy tuổi? Là ông ta tự mình đắc tội với người khác, những người đó rõ ràng là sử dụng thủ đoạn của hắc đạo các anh. Anh sao không đi hỏi lại một chút, xem xem người gây ra chuyện có phải hay không là thuộc hạ của chính mình.”

Thái tử gia châm một điếu thuốc, cười lạnh, “Chuyện tình giữa anh cùng Tần gia, tôi không xen vào. Nhưng… đừng có đụng tới Lâm Mặc.”

“Từ lúc bắt đầu quen biết với Lâm Mặc, tôi đã bao giờ khiến cho em ấy bị tổn thương nửa phần? Ngược lại, anh thì… A ~”

Sở Diễm không thèm để ý tới lời trào phúng của đối phương, từng chữ một lặp lại, “Lâm Mặc cùng Tần gia, rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Không có quan hệ gì, Sở tổng nếu như không tin, lấy thủ đoạn của anh, muốn tra ra cũng thực dễ dàng đi?” Tề Sách dừng lại một chút, gợi lên một nụ cười sâu xa bí hiểm, “Hoặc là anh càng hy vọng Lâm Mặc thực sự là đứa con riêng kia? Tính tình của Tiểu Mặc tuyệt đối không thể làm được gia chủ, Tần gia sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào trong tay của anh. Hiện giờ Hà gia đã bị anh chèn ép, Nhâm Thiệu Quân cùng anh ngồi chung một thuyền, nếu lại nắm giữ được cả Tần gia, thủ đô này anh muốn làm gì thì làm.”

“Một cái Tần gia, còn chưa đáng để tôi phải làm như vậy. Tôi không hy vọng chuyện này liên lụy tới người yêu của mình, anh cũng đừng có đánh bất kỳ chủ ý gì lên người của Lâm Mặc.”

“Chút chuyện này Tiểu Mặc so với anh hiểu rõ hơn nhiều lắm.”

Sở Diễm biến sắc, “Anh có ý tứ gì?”

Tề Sách không nói gì nữa, đứng ở cạnh cửa sổ nhìn về phía xe cộ như nước bên dưới con đường.

Ban đầu tiếp cận Lâm Mặc, quả thực bởi vì nghĩ tới cậu là con riêng của Tần gia. Chỉ là sau đó theo thời gian ở chung, mục đích ban đầu của anh cũng ngày càng phai mờ. Hiện giờ Tề Sách cảm thấy chỉ cần bản thân nhìn thấy được tươi cười của cậu cũng đã là rất tốt, về phần thân phận thực sự của Lâm Mặc, đã không còn quan trọng nữa.

Cùng lúc đó, Lâm Mặc đang ngồi tại trong phòng tiếp khách của chủ trạch Tần gia, thần sắc bất đắc dĩ nhìn nam tử trung niên ở trước mặt, “Tần tiên sinh tới tìm tôi, là có chuyện gì sao?”

* chủ trạch:  nhà chính

Nửa giờ trước, con mèo nhỏ đang ở trong cửa tiệm để nghiên cứu các loại bánh kẹo cưới, đột nhiên bị vài người mặc áo đen khách khí chặn đường, “Tần tiên sinh muốn gặp ngài.” Nói xong liền xách Lâm Mặc đi ra ngoài.

Bảo tiêu mà Sở Diễm phái đi theo nhìn thấy cảnh tượng này, đã chuẩn bị đụng tới súng. Lâm Mặc lại thập phần bình tĩnh ngăn lại giao phong hết sức căng thẳng, mỉm cười đối với bảo tiêu nói: “Phiền toái các vị nói với Sở Diễm một tiếng, bảo anh ấy tới Tần gia để đón tôi.”

Đây đã không phải là lần đầu tiên Lâm Mặc tới chủ trạch của Tần gia, cho nên đối mặt với vị nam tử trung niên tràn ngập uy nghiêm cao quý này, con mèo nhỏ cũng không khẩn trương.

Nam tử trung niên đường nét trên mặt có ba bốn phần tương tự với Lâm Mặc, nhìn ra được đây là một người có tính cách ôn hòa, nhưng mà lúc này lông mày của ông ta lại nhíu chặt vào, “Con muốn kết hôn với Sở Diễm?”

Lâm Mặc ôn nhuận mỉm cười, “Ừm, đã định vào đầu tháng sau, nếu Tần tiên sinh có rảnh, mong ông có thể tới dự.”

Trên mặt nam tử trung niên ẩn ẩn hiện ra thần sắc giận dữ, “Con sao có thể kết hôn cùng nam nhân?”

Lâm Mặc vẫn như trước cười tới ôn hòa, thanh âm lại lộ ra vài phần lãnh ý, “Tần tiên sinh đây là có ý gì? Đâu có điều luật nào cấm nam nhân cùng nam nhân kết hôn với nhau? Có dù có, cũng phải để cảnh sát tới quản, ngài cần gì phải xen vào chuyện riêng của người khác?”

“Tần Mặc!” Nam tử giận dữ, vỗ lên trên mặt bàn, bàn tay nâng lên lại chậm chạp không có rơi xuống trên mặt của Lâm Mặc.

Lâm Mặc thần sắc biến lạnh, “Tần tiên sinh thực sự là quý nhân hay quên, tôi họ Lâm, ‘lâm’ trong song mộc lâm.”

“Con là con trai của Tần Hoài Mân ta!”

“Tần tiên sinh nói những lời này là có ý gì, có phải hay không tùy tiện túm từ trên đường về một thanh niên, ngài đều có thể nói đối phương là con trai của ngài?” Lâm Mặc không thèm để ý tới cơn giận của nam tử, “Cha của tôi họ Lâm, hiện tại ông ấy đang sống rất tốt ở Vancouver.”

Gia chủ của Tần gia bị Lâm Mặc làm cho tức giận không nói nên lời, thở hổn hển trong chốc lát, mới lại một lần nữa ngồi xuống được. Ông ta cố gắng nhỏ nhẹ khuyên bảo, “Tiểu Mặc, con không muốn tiếp nhận Tần gia, ta cũng không ép con. Con tìm một cô gái mà tạo lập gia đình, về sau gia nghiệp giao lại cho cháu trai…”

Lâm Mặc không chút do dự đánh gãy lời nói của nam tử, nâng mắt lên nhìn thẳng vào con ngươi của nam tử, “Tần tiên sinh, tôi không hiểu ý tứ của ngài, tôi cùng ngài cũng không có quan hệ gì hết.”

“Vậy chúng ta đi làm xét nghiệm DNA. Nếu con là con trai của ta, con lập tức phải cắt đứt quan hệ với Sở Diễm, theo ta quay trở về Tần gia.”

“Không cần, tôi không có hứng thú.” Lâm Mặc đứng dậy, “Nếu Tần tiên sinh không có chuyện gì khác, tôi trước hết cáo từ.”

“Tiểu Mặc!” Nam tử gọi cậu lại, “Con đang sợ cái gì? Nếu con thực sự không phải là con trai của ta, vì sao không chịu đi xét nghiệm DNA?”

“Nói thật, Tần tiên sinh, ngài có phải là cha ruột của tôi hay không, đối với tôi mà nói căn bản là không quan trọng. Tôi đối với Tần gia cũng không có hứng thú gì, bốn năm trước không có, mà bốn năm sau lại càng không có. Ngài thay vì đánh chủ ý lên trên người tôi, còn chẳng bằng cứ túm đại lấy một người ở trên đường về. Huống chi… người dưỡng dục tôi 16 năm mới có thể được tôi gọi bằng một tiếng cha đi?”

Kỳ thực bốn năm trước Tần gia đã từng tìm tới Lâm Mặc, khi đó Lâm Mặc mới bị thất sủng không lâu, rơi vào trong thời kỳ nhân sinh u ám. Đột ngột có người nói cho cậu biết, rằng cậu là đứa con riêng của một đại gia tộc, kinh sợ tuyệt đối nhiều hơn vui sướng.

Tần Hoài Mân lấy ra một loạt các chứng cứ để thuyết phục Lâm Mặc, cưỡng bức dụ dỗ Lâm Mặc đi làm xét nghiệm DNA, nhưng lại bị Lâm Mặc dứt khoát từ chối. Cậu biết bản thân cùng cha quan hệ không tính là thân mật, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hóa ra hai cha con lại không hề có huyết thống với nhau. Huống chi đại gia tộc liền tương đương với phiền phức lớn, Lâm Mặc là một người sợ phiền phức, cũng tự biết bản thân không có năng lực gì để gánh vác một đại gia tộc như vậy, cần gì  tự mình chuốc lấy khổ cực.

Kỳ thực làm xét nghiệm DNA là biện pháp tốt nhất, nếu kết quả cho ra, hai người căn bản không phải là cha con ruột, như vậy Lâm Mặc cũng không cần phải tiếp tục ứng phó với những người này nữa. Chỉ là nhìn thấy Tần Hoài Mân chắc chắn như thế, Lâm Mặc trong lòng không khỏi do dự. Vạn nhất kết quả cho ra, thực sự đúng như lời của gia chủ Tần gia, vậy thì một gia tộc lớn như Tần gia, trở thành trách nhiệm của bản thân, khi ấy muốn đẩy đi cũng đẩy không xong.

Lâm Mặc cự tuyệt dứt khoát rõ ràng, không hề chừa lại một con đường lui. Gia chủ Tần gia cũng biết bắt chó thay trâu đi cày là chuyện không tốt, đành phải tạm buông tha cho ý tưởng muốn đón cậu trở về Tần gia. Ông ta chỉ trông ngóng có một ngày được bế cháu trai, sau đó đem toàn bộ sự vụ của gia tộc giao cho cháu trai. Nào biết bốn năm sau, thế nhưng lại nhận được tin tức Lâm Mặc muốn cùng nam nhân kết hôn.

Thủ đoạn của Sở Diễm, Tần Hoài Mân cũng rõ ràng. Một khi thực sự bị nam nhân này trói chặt, tới chết cũng đừng mong được ôm cháu trai.

Tần Hoài Mân thân thể vẫn luôn không được tốt lắm, nghe xong lời của Lâm Mặc, nhất thời hô hấp không thông, ho khan không ngừng. Con mèo nhỏ nhìn bộ dạng này của nam tử, trong lòng không đành, động tác cất bước dừng lại, trở lại vỗ vỗ lưng giúp đối phương nhuận khí.

Nam tử khó khăn áp chế ho khan, giữ chặt tay của Lâm Mặc, tinh tế đánh giá khuôn mặt của cậu, lẩm bẩm nói: “Con thực giống mẹ của con.”

Lâm Mặc thấy nam tử đã không có việc gì, rút tay lại, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi càng giống với cha của mình hơn.”

Tần Hoài Mân muốn nói gì đó, quản gia đột nhiên lại gõ cửa, “Thiếu gia, tiểu công tử của Sở gia tới, nói là muốn đón tiểu thiếu gia trở về.” Ở trong chủ trạch của Tần gia, tất cả mọi người đều đã cam chịu Lâm Mặc chính là con trai của gia chủ Tần gia.

Nghe thấy kim chủ đại nhân tới, con mèo nhỏ trong mắt lộ ra vài phần vui sướng.

“Tần thúc thúc.” Sở Diễm lướt qua bảo tiêu đang ngăn cản, đẩy cửa tiến thẳng vào, lễ phép đối với Tần Hoài Mân gật đầu, “Mặc Mặc đã làm phiền ngài, tôi tới đón em ấy trở về.”

Thời điểm cha của Sở Diễm vẫn còn sống, có chút giao tình cùng Tần Hoài Mân. Cho nên hiện tại mặc dù Sở Diễm thế lớn, nhưng cũng vẫn như trước đối với gia chủ của Tần gia có vài phần tôn trọng.

Đem con mèo nhỏ ôm vào trong lồng ngực, kim chủ đại nhân lại khách sáo hai câu, “Hôn lễ của tôi cùng Mặc Mặc đã được định sẵn vào đầu tháng sau, nếu Tần thúc thúc có rảnh, mời tới tham dự. Chúng tôi còn có việc, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, cáo từ.”

Bảo tiêu của Tần gia muốn ngăn lại, khổ nỗi khí thế của Sở Diễm quá mức mạnh mẽ, một ánh mắt đảo qua, mọi người trực tiếp cương cứng tại chỗ, không dám tiến lên. Tần Hoài Mân cũng biết không thể ngăn cản Sở Diễm, phất tay bảo mọi người thối lui, thở dài, “Thôi, đều là số mệnh, các người đi đi.”

Con mèo nhỏ ngoan ngoãn đi theo phía sau của kim chủ đại nhân, lên xe ô tô. Bên trong xe, Sở Diễm vô cùng thân thiết áp vào trán của người yêu, giúp cậu cài dây an toàn.

Nhìn thấy bóng dáng rời đi của hai người, quản gia khuyên giải an ủi nói: “Thiếu gia, tiểu thiếu gia không tiếp nhận Tần gia cũng là chuyện tốt.” Nhìn hỗ động giữa hai người, có thể thấy được Lâm Mặc bị Sở Diễm ăn tới gắt gao. Nếu thực sự giao sự vụ gia tộc cho Lâm Mặc quản, không qua bao lâu, Tần gia sẽ bị đổi thành họ Sở.

Tần Hoài Mân nhắm lại đôi mắt, tựa vào chiếc ghế bọc da, nhớ tới buổi tối của 25 năm trước. Khi ấy nữ tử ôm Lâm Mặc mới có vài tháng tuổi, lạnh lùng nhìn mình, thanh âm thanh lãnh vang lên, “Tần tiên sinh, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, thằng bé cũng không phải là con của ngài, nó họ Lâm, ‘lâm’ trong song mộc lâm. Con trai của ngài đã sớm bị tôi xóa sạch.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương