Tiếng đập cửa vang lên, nhận được lời cho phép, thuộc hạ của Sở Diễm đẩy cửa tiến vào, đem một túi văn kiện cung kính đặt tới trước mặt của Thái tử gia, “Sở ca, thứ ngài cần.”

Sở Diễm ‘Ừ’ một tiếng, phất tay để cho đối phương lui ra ngoài, tiện đà quay đầu nhìn Lâm Mặc trên mặt tràn ngập cảnh giác, “Ăn no chưa.”

Lâm Mặc trực giác cảm thấy đây không phải là chuyện gì tốt đẹp, nhanh chóng lắc đầu.

“Vậy ăn xong rồi nói sau.”

Lâm Mặc nghẹn họng vạn phần khó chịu, đồ ăn trên bàn cũng trở thành ‘cơm đoạn đầu’. Chầm chậm kéo dài đem một miếng kem cuối cùng bỏ vào trong miệng, trên bàn lúc này đã không còn gì để ăn nữa. Con mèo nhỏ còn muốn ăn thêm, lại bị một ánh mắt sắc như đao của kim chủ ngăn lại, lúc này mới không tình nguyện vuốt vuốt cái bụng tỏ vẻ bản thân đã no.

* cơm đoạn đầu:  cơm của tù nhân thời cổ đại ăn trước khi ra pháp trường để hành quyết

Sở Diễm đem túi văn kiện đưa cho Lâm Mặc, “Ký.”

Mở ra túi văn kiện, vừa nhìn liền thấy quả nhiên đúng như Lâm Mặc dự đoán —– một phần khế ước bán mình.

Nội dung ở trên coi như bình thường, bên A là Sở Diễm, bên B để trống, chờ đợi chủ nhân của nó ký tên lên.

Một, song phương A và B dựa theo nguyên tắc tín nhiệm lẫn nhau, cùng nhau tiến hành phát triển hợp tác. Bên A có nghĩa vụ toàn lực cung cấp, trợ giúp và nâng đỡ sự nghiệp của bên B; bên B phải đáp ứng tôn trọng cố gắng cùng thành quả lao động của bên A.

Hai, bên A phụ trách thiết kế toàn bộ hình tượng nghệ thuật, vị trí nghệ thuật, phương hướng tuyên truyền của bên B.

…..

Chín, bên A tại trong quá trình hiệp ước có quyền nắm giữ tuyệt đối sinh hoạt cá nhân của bên B, bên B không thể cự tuyệt bất cứ lời yêu cầu nào từ bên A.

Mười, bên A tại trong quá trình hiệp ước có trách nhiệm gánh vác toàn bộ chi phí sinh hoạt của bên B, đồng thời bên B có quyền hướng bên A đưa ra lời thỉnh cầu hợp lý, bên A sẽ tận lực dựa theo tình huống để thỏa mãn bên B.

Mười một, …

Lâm Mặc: “…” Đừng tưởng rằng anh đặt vào trong hiệp ước thì tôi sẽ không nhìn ra a!

“Hai điều này có ý tứ gì?” Con mèo nhỏ mặt không chút thay đổi nhìn vào điều thứ chín cùng thứ mười.

Sở Diễm đem con mèo nhỏ ôm tới trên đùi, ngậm lấy vành tai của cậu, nhẹ giọng giải thích: “Ý tứ trên mặt chữ, em cũng có quyền được yêu cầu, rất công bằng. Ví dụ như thời điểm em muốn ‘làm’ gì đó có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ không cự tuyệt em; hoặc thời điểm em khóc cầu tôi không cần ‘làm’, tôi cũng sẽ cân nhắc.”

Lâm Mặc đem hiệp ước lật tới trang đầu, chỉ vào câu đầu tiên ở dòng cuối cùng —– Song phương căn cứ theo nguyên tắc tự nguyện, ngang hàng, hỗ trợ nhau cùng có lợi, thành thực tin tưởng lẫn nhau; sau khi cùng nhau thỏa thuận tốt, ký kết điều khoản hợp đồng, phải tuân thủ nghiêm ngặt để thực hiện điều lệ.

Kim chủ đại nhân ánh mắt chớp cũng không thèm chớp, tiếp tục đối với người trong lòng giở trò, “Em đương nhiên có thể lựa chọn không ký, như vậy tới thời điểm em khóc lóc cầu tôi dừng lại, tôi sẽ không cần phải cân nhắc, bắt tới tay là liền làm.”

Lâm Mặc gắt gao túm lấy cạp quần, trợn mắt.

Sở Diễm cũng không thèm để ý tới phản kháng nho nhỏ của con mèo nhỏ, vén lên áo sơmi chữ T của Lâm Mặc, bàn tay tiếp tục chạy dọc trên người của cậu, “Em đã không muốn tiếp tục làm nghệ nhân, vậy thì làm sủng vật đi. Tôi sẽ đem em cột ở trên giường, mỗi ngày đều ‘làm’ em tới cao trào, đến lúc đó em sẽ một bên vừa bắn, một bên vừa cầu tôi để cho em được phép ký vào trong bản hiệp ước này. Bất quá tôi nghĩ khi ấy hẳn là tôi sẽ không đồng ý đâu, dù sao sủng vật hợp ý tới như vậy cũng không dễ tìm.”

Lâm Mặc bị kim chủ đại nhân khiêu khích tới động tình, hai mắt bắt đầu phiếm hồng, lúc trợn lên không còn chút lực uy hiếp nào. Thấy vậy Sở Diễm trong lòng ngứa ngáy, cúi người hôn lên trên đôi con ngươi mong lung ngập nước kia.

“Tôi cũng đâu bảo là không muốn làm nghệ nhân nữa.” Lâm Mặc nghiêng đầu né tránh.

“Vậy ký hiệp ước đi.”

“Muốn ký thì cũng là ký với công ty, vì sao ở bên A lại là tên của anh?”

“Huy Diệu tự nhiên sẽ ký hợp đồng một lần nữa với em, còn phần hiệp ước này là thuộc về riêng chúng ta.”

Lâm Mặc ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nam nhân, “Đây tính là gì? Bao dưỡng sao?”

“Nếu em đã không thích hai chữ ‘bao dưỡng’ kia, như vậy…” Sở Diễm cầm lấy bút ký tên, đem hai điều trên bản hiệp ước gạch chéo, ngược lại ở chỗ trống soàn soạt viết lên hai điều mới.

Chín, bên A tại trong quá trình hiệp ước có quyền được can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của bên B, đồng thời bên B tại trong quá trình hiệp ước phải cam đoan trung thành với bên A, bên B không thể cự tuyệt yêu cầu hợp lý từ bên A.

Mười, bên A phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, cũng tận lực thỏa mãn toàn bộ yêu cầu từ bên B.

“Như thế nào?” Kim chủ đại nhân vô cùng thân thiết cọ cọ vào hai má của con mèo nhỏ.

Lâm Mặc thật sâu cảm giác được kim chủ đại nhân là đầu óc có bệnh, dùng sức đẩy hai cái lên trên lồng ngực của Sở Diễm. Thở hắt ra, buột mồm nói: “Anh còn không cương được, cái gì mà trung thành với cả không trung thành.”

Một trận trầm mặc qua đi, Sở Diễm nguy hiểm ‘Hửm’ một tiếng, “Em nói cái gì?”

Kim chủ đại nhân tựa hồ vô cùng chán ghét nghe thấy người khác nói hắn không cương lên được. Thật lâu thật lâu trước kia, hình như có một thời điểm nào đó, cậu lỡ mồm bảo hắn có thể sẽ không cương lên được, sau đó liền bị kim chủ đại nhân gây sức ép tới gần chết. Con mèo nhỏ cũng ý thức được bản thân nói sai, yếu ớt biện giải: “Không phải do tôi nói ra.”

Sở Diệp đem thân thể áp lên trên người cậu, lạnh lùng nói: “Người khác nói thế nào thì tôi cũng mặc kệ, tôi có cương được hay không, chẳng lẽ em không biết?” Nói xong bắt đầu kéo xuống quần áo của Lâm Mặc. Mẹ nó, tức phụ nhà mình hoài nghi năng lực của bản thân, điều này làm sao có thể chịu nổi?

Nguy cơ đánh úp tới, Lâm Mặc thoáng nhìn qua chủy thủ trên mặt bàn, theo bản năng túm lấy kề sát bên cổ của Sở Diễm, “Anh đừng động!”

Vốn chỉ là muốn uy hiếp kim chủ đại nhân một chút, ai ngờ nam nhân liền trực tiếp coi chủy thủ như không khí, thậm chí dứt khoát cúi đầu bắt đầu cắn xé đôi môi của con mèo nhỏ. Lâm Mặc không kịp thu chủy thủ trở về, ở trên gáy của nam nhân lưu lại một miệng vết thương hẹp dài.

Sở Diễm vươn tay cầm lấy chủy thủ, lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng bàn tay, máu dọc theo chủy thủ chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt của Lâm Mặc. Nam nhân tựa như không hề cảm thấy đau đớn gì hết, trầm giọng nói: “Buông tay.”

Lâm Mặc không muốn thật sự tổn thương tới nam nhân, lúc này nghe được mệnh lệnh, ngốc lăng buông tay ra. Sở Diễm rút chủy thủ ra, đem máu tươi dính trên lưỡi dao lau tới trên mặt của con mèo nhỏ, cười lạnh: “Như thế nào không học được ngoan ngoãn chứ? Em đã thích chơi như vậy, vậy cho em chơi đủ đi.”

Lâm Mặc nghe vậy liền sợ tới run rẩy, nghĩ Sở Diễm hẳn là muốn đâm thủng vài chỗ trên cơ thể của mình. Ai biết được nam nhân chỉ đem cậu bế lên, đi ra khỏi quán bar, lên xe hướng thẳng về phía biệt thự ở thành Tây.

Thẳng tới khi bị kim chủ đại nhân ôm vào trong nhà, con mèo nhỏ vẫn chìm trong trạng thái ngây ngốc.

Sở Diễm đem con mèo nhỏ thả xuống trên sopha ở phòng khách, hướng ngoài phòng làm một cái thủ thế, “Đem người mang vào.”

Lúc này Lâm Mặc mới chú ý tới ở ngoài phòng có vài bóng người mờ mờ ảo ảo, bóng người cao thấp không đồng đều, tựa hồ có người đang đứng, lại có người đang ngồi xổm.

Nghe được lời của Sở Diễm, người đang đứng liền đem người đang ngồi xổm kéo vào trong phòng. Thực sự là kéo, kéo phía sau cổ áo lôi vào.

Vài người ngồi xổm vừa bị kéo vào trong phòng, lập tức bị đẩy ngã xuống bên chân của Sở Diễm, liên thanh cầu xin tha thứ, “Sở ca, chúng tôi sai rồi, tha cho chúng tôi đi!”

Quay đầu nhìn thấy Lâm Mặc, bọn họ rõ ràng kinh ngạc một chút, rất nhanh lại chuyển qua hướng của con mèo nhỏ để cầu xin, “Chị dâu, thực xin lỗi, là chúng tôi nhất thời hồ đồ, ngài đại nhân, đừng tính toán với đám tiểu nhân chúng tôi…”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Sở Diễm một cước đạp ngã trên mặt đất, vài người lập tức im bặt.

Nam tử gầy yếu vô cùng, chỉ còn lại da bọc xương, trên người tầng tầng lớp lớp những vết thương mới chồng chéo vết thương cũ, cơ hồ nhìn không ra nổi bộ dáng ban đầu. Nhưng ngay cả như vậy, Lâm Mặc vẫn như trước liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.

Bốn năm trước, trên cầu vượt, là nam nhân đã đâm mình hai đao kia. Lại nhìn mấy người khác, cũng đều là những gương mặt ngày hôm đó.

Trí nhớ không tốt đánh úp lại, huyết sắc trên mặt của con mèo nhỏ liền rút đi, thân thể không tự giác phát run.

Sở Diễm đem những người này giam giữ hai năm, chính là muốn đợi tức phụ trở về để cậu tự mình xử lý.

Kim chủ đem chủy thủ nhét vào trong tay của Lâm Mặc, lạnh lùng nói: “Em đã thích chơi, vậy đem những người này chơi tới thỏa mãn đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương