Hai Lần Bao Dưỡng
-
Chương 16
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu lão Ngũ không đề cập tới cái tên An Nguyên này, có thể Sở Diễm sẽ không nhớ tới có người tên như vậy. Kim chủ đại nhân hồi tưởng lại thật lâu, mới nhớ ra bản thân tựa hồ đã từng bao dưỡng qua một tiểu minh tinh như vậy.
Đó là chuyện tình trước tại khi quen biết Lâm Mặc không bao lâu, tính ra An Nguyên này được hắn bao dưỡng hơn một năm. Thực sự không phải Sở Diễm có bao nhiêu yêu thích đối với người này, mà là có Lâm Mặc, kim chủ đại nhân liền đem đám tiểu tình nhân khác quên sạch sẽ. Thẳng cho tới một năm sau, mới lục tục lại một lần nữa nhớ trở lại.
Lão Ngũ nói chuyện này là do đám thuộc hạ của lão Thất làm, mà chủ mưu chính là An Nguyên.
An Nguyên đột nhiên thất sủng, trong lòng oán hận, thông đồng với thuộc hạ của Sở Diễm chính là lão Thất, nói bóng nói gió hỏi ra được sự tồn tại của Lâm Mặc. Lâm Mặc khi đang được sủng ái, An Nguyên không hạ thủ được, sau khi cậu thất sủng, lập tức bắt đầu kế hoạch chỉnh chết Lâm Mặc. Đêm hôm đó động thủ, An Nguyên sợ bị Sở Diễm phát giác, nghĩ hết mọi cách để đem Thái tử gia hắc đạo dụ dỗ tới chỗ mình. Ở thời điểm Sở Diễm đi vào trong phòng tắm, An Nguyên đột nhiên thay đổi chủ ý. Nếu đã chà đạp Lâm Mặc, vậy thì phải chà đạp ngoan độc một chút. Trừ bỏ cái mạng của Lâm Mặc ra, ngay cả tình cảm của cậu, tự tôn của cậu, An Nguyên cũng muốn chà đạp.
Buổi tối hôm đó nam nhân cầm đầu nhận được điện thoại, bên kia đầu dây chính là An Nguyên.
“Người đã trói được chưa?”
‘Đã trói được người, hiện tại đang chuẩn bị xử lý.”
“Làm lưu loát một chút, đừng lưu lại dấu vết.”
“Ừ, cậu an tâm, chúng tôi chân tay tuyệt đối là sạch sẽ.”
“Anh hiện tại cho cậu ta một cơ hội, để cho cậu ta gọi một cuộc điện thoại.”
“A, như vậy không tốt đi.”
“Anh an tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì. Cậu ta sẽ chỉ biết gọi cho Sở tổng, Sở tổng hiện tại lại đang ở chỗ của tôi, tôi có thể ứng phó được.”
“Được được, nghe lời của cậu.’
Sở Diễm đột nhiên từ trong phòng tắm đi ra, khiến cho An Nguyên có chút giật mình, bất quá đi ra cũng rất tốt.
Sau đó hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, trừ bỏ Lâm Mặc không chết ra. Đương nhiên, sống chết của Lâm Mặc đối với An Nguyên mà nói không có bao nhiêu ảnh hưởng, dù sao Sở Diễm cũng đã không còn chú ý tới Lâm Mặc nữa.
Buổi sáng thời điểm Sở Diễm nghe được toàn bộ chân tướng, thiếu chút nữa lại đi tra tấn vết thương trên cánh tay phải mới vừa chuyển biến khôi phục của mình. Ngũ ca nhìn bộ dáng của lão Đại, trong lòng cấp cho lão Thất một ngọn nến.
“Lão Thất đâu?”
“Hiện tại đã phái người trông coi.”
“Lập tức giam lại! Những người khác thì sao?”
“Nghe… nghe được tiếng gió, chạy.”
“Đi bắt lại cho tôi, bất luận sống chết.” Sở Diễm gân xanh trên trán như muốn nổ tung, “Cái tên An Nguyên kia sao rồi?”
“Cậu ta hiện tại đi theo Tiểu Thái tử của Hà gia, không có phân phó của ngài, không dám bắt người.” Hà gia là một tồn tại có thể sánh ngang với Nhâm gia tại thủ đô.
“Không cần quan tâm tới tên đó. Thái tử Hà gia chỉ là một tên vô dụng, đem người bắt tới đây.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Lưu lại một hơi, tôi muốn tự mình xử lý.”
Sự tình phân phó xong xuôi, thuộc hạ nhất nhất đi làm. Sở Diễm ở trong văn phòng nhắm mắt thật lâu, cuối cùng mở mắt ra, đứng dậy quyết định trở về nhà. Nhìn không thấy Lâm Mặc, hắn vẫn cảm thấy trong lòng rất bất an.
Chính là con mèo nhỏ có thể hay không giống như ngày hôm qua, đuổi hắn đi? Sở Diễm rối rắm trong chốc lát, ánh mắt lại dừng trên cánh tay phải của mình.
Vì thế thời điểm Lâm Mặc mang theo bao lớn bao nhỏ trở về nhà, liền thấy được kim chủ đại nhân toàn thân dính đầy máu đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, đứng bên cạnh là Ngũ ca sầu mi khổ kiếm.
* sầu mi khổ kiếm: mặt mày ủ dột
“Này… đây là có chuyện gì?” Lâm Mặc trợn mắt há hốc mồm.
Sở Diễm duỗi chân đá đá thuộc hạ bên cạnh, Ngũ ca trắc trở mở miệng giải thích, “Vừa rồi Sở ca ở trên đường đụng phải cừu gia, thời điểm tôi đuổi tới thì Sở ca đã bị thương.” Không phải như thế a! Có phải cừu gia hay không thì tôi không biết, thời điểm tôi đuổi tới liền nhìn thấy lão Đại đang tự mình hại mình, ngăn cũng ngăn không nổi!
“Sao không đi bệnh viện?”
“A?” Ngũ ca dùng ánh mắt liếc qua lão Đại, lão Đại, vấn đề này vừa rồi chúng ta không có thương lượng qua a! Sở Diễm trừng mắt một cái, khẩn cấp truyền đạt ý tứ, hôm nay nếu tôi không vào được nhà, các người một người cũng đừng hòng sống thoải mái!
“Bệnh viện không an toàn!” Ngũ ca nghiêm trang nói dối, “Chị dâu, mau để cho Sở ca vào trong đi, miệng vết thương nếu không xử lý sẽ nhiễm trùng.”
Ở khi đỡ Sở Diễm ngồi lên trên giường, Ngũ ca lập tức đứng dậy cáo từ, “Chị dâu, tôi đi trước, phiền chị dâu chiếu cố Sở ca.”
Lâm Mặc: “…” Dù sao anh cũng phải giúp BOSS nhà anh xử lý vết thương đã chứ!
Nếu Lâm Mặc đối với vết thương có hiểu biết, như vậy cậu lúc này nhất định có thể đoán ra được vết thương trên người của Sở Diễm là do chính hắn tự mình động thủ.
Ăn xong cơm tối, Lâm Mặc ôm bản đồ vùi đầu vào nghiên cứu. Kim chủ đại nhân vươn ra cánh tay không bị thương, ôm lấy con mèo nhỏ, đem cằm tựa lên trên vai của người trong lòng, “Nhìn cái gì vậy?”
Lâm Mặc nghiêng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng của nam nhân, “Gần đây không có công tác gì, muốn ra ngoài đi du lịch.”
“Muốn đi đâu? Tôi đi cùng em.”
Móng vuốt của con mèo nhỏ ở trên bản đồ di chuyển một vòng, cuối cùng dừng lại tại một nơi nào đó của bán cầu nam, “Còn chưa từng đi Australia bao giờ. Nghe nói đó là thành phố thích hợp nhất để ở lại, chúng ta tới đó sống một đoạn thời gian đi? Còn có thể đi Sydney để chơi, lại có thể xem được kangaroo!” Con mèo nhỏ khoa chân múa tay miêu tả dáng vẻ của kangaroo, ánh mắt trong suốt tiếp tục nói: “Hơn nữa còn được ăn cua đế vương cùng với tôm hùm chính quy!”
“Em đừng đem rùa trên bờ biển của người ta lật lại là tôi đã cảm ơn trời đất.” Sở Diễm cười xoa bóp khuôn mặt của Lâm Mặc.
“Tôi không có! Lần đó không phải là do tôi lật lại, là do đứa nhỏ đứng bên cạnh!” Con mèo nhỏ tạc mao, móng vuốt đập lên tay của kim chủ đại nhân.
“Được được được, không phải là em làm.” Sở Diễm ngược lại nắm lấy móng vuốt của con mèo nhỏ, “Muốn khi nào thì đi? Tôi đi an bài.”
“Chờ sau khi vết thương của anh tốt lên đã.” Lâm Mặc chế nhạo, “Có phải hay không ngày mai còn có thể đụng phải cừu gia?”
Sở Diễm: “…”
Buổi tối kim chủ đại nhân cầu hoan, con mèo nhỏ chọc chọc lên vết thương của hắn. Sở Diễm ‘shhh’ một tiếng, Lâm Mặc liếm môi, vẻ mặt vô tội mỉm cười, vẫn một câu như trước ‘Chờ sau khi vết thương của anh tốt lên đã’.
Sở Diễm: “…” Giống như tự mình đào hố hãm hại chính mình.
Lâm Mặc thật cẩn thận tránh đi vết thương trên người của Sở Diễm, vươn tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân, tựa đầu chôn ở trong lồng ngực của nam nhân, hít một hơi thật sâu, hơi thở nam tính quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Diệp đại minh tinh, hy vọng hiệu suất của cậu cao một chút, bằng không tôi liền thực sự chết chìm trong sự ôn nhu này.
…
Diệp Thanh hiệu suất cũng không thấp, ngày hôm sau buổi sáng Lâm Mặc đã nhận được điện thoại của đại minh tinh, “Những gì anh nhờ tôi, tôi đã giúp anh chuẩn bị xong. Khi nào tới để lấy?”
Hai người hẹn nhau ở quán café đầu tiên gặp mặt, Lâm Mặc từ trong tay của Diệp Thanh nhận lấy một tập vé xe lửa. Chậm rãi thở phào một hơi, tựa về phía sau đệm dựa của sopha, cậu trầm mặc nhìn từng tấm vé xe lửa.
“Vé xe sớm nhất là vào buổi sáng ngày mai, vài ngày sau đều có. Từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, từ Bắc Kinh tới Thành Đô, Vũ Hán tới Tây An,…” Diệp Thanh chỉ vào những tấm vé xe lửa, “Còn có, cái này là từ Mãn Châu Lý tới Moscow.”
* Washington: là một bang ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ, phía bắc giáp với Canada, phía nam giáp với Oregon. Thủ phủ của tiểu bang là Olympia còn thành phố lớn nhất là Seattle
Lâm Mặc cười: “Tấm vé này không tồi.”
Diệp Thanh trừng mắt liếc cậu một cái, lại từ trong túi lấy ra hai tấm vé máy bay đưa qua, “Đây là hai tấm đi Washington và London.”
Lâm Mặc túm lấy cái túi của Diệp Thanh, muốn lục lọi, “Có cái nào đi Châu Phi không?”
Đại minh tinh một vuốt đập lên cái gáy của Lâm Mặc, “Châu Phi cái gì mà Châu Phi, đi Châu Phi chỉ có Malaysia Airlines, ai dám mua cho anh.”
* Malaysia Airlines: là hãng hàng không quốc gia của Malaysia. Năm 2014, hãng hàng không này xảy ra hai vụ tai nạn máy bay làm chấn động toàn thế giới. Một là chuyến bay 370 mang mã hiệu MH370 từ Kuala Lumpur đi Bắc Kinh đã mất tích, hiện nay vẫn chưa tìm ra được chiếc máy bay cùng nguyên nhân của vụ tai nạn. Hai là chuyến bay 17 bị bắn rơi khi đang bay qua bầu trời phía đông Ukraina khiến 298 người trên máy bay thiệt mạng. Cho nên hãng hàng không này bị coi là một trong những hãng hàng không không an toàn nhất trên thế giới
Con mèo nhỏ sờ sờ cái mũi, hắc hắc cười không ngừng.
“Đúng rồi, còn có chiếc xe ở cửa kia.” Diệp Thanh chỉ chỉ một chiếc Buick màu đen đang đậu ở ven đường, đem chìa khóa xe ném cho Lâm Mặc, “Ngày hôm qua tôi vừa mới mua, dưới danh nghĩa của một người bạn, không có biển số xe, anh tùy tiện dùng. Cố gắng đừng đi với tốc độ cao, rất dễ bị tra ra.”
“Diệp đại minh tinh, cậu quả thực là đại ân nhân của tôi.” Lâm Mặc ôm lấy cổ của Diệp Thanh, chỉ kém hôn lên một ngụm.
Đại minh tinh đẩy ra con mèo đang ôm lấy cổ mình, “Anh cùng Sở tổng… rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Lâm Mặc ngừng một chút, cợt nhả đáp: “Đó là lão công của tôi, tôi muốn rời nhà chạy trốn, cho nên sợ anh ta tra ra mà thôi.”
Diệp Thanh ném tới một cái nhìn khinh thường: “Quên đi quên đi, tóm lại tự anh phải cẩn thận, gió thổi cỏ lay trong thủ đô, không có gì có thể giấu diếm được Sở tổng. Đừng có chưa lên xe được xe lửa đã bị người ta túm lại ngay tại nhà ga.”
“Anh ta mất bao lâu mới tra ra được đống vé này?”
“Ai biết, có thể ngày mai liền sẽ tra ra, cũng có thể mất một hai ngày. Anh không phải quen biết với Nhâm nhị thiếu hay sao? Anh nếu như tìm cậu ta hỗ trợ, chỉ sợ Sở tổng có mất một tháng cũng không tra ra được.”
Lâm Mặc thở dài, xếp lại đống vé xe, nhét vào trong túi áo, cầm lấy chìa khóa xe hướng Diệp Thanh phất phất tay, “Tôi sẽ tận lực không sử dụng tới những tấm vé này. Diệp đại minh tinh, đại ân đại đức của cậu khi nào trở về tôi sẽ báo đáp sau. Muốn thổ sản hay quà gì đó, tôi sẽ mang về cho cậu.”
“Anh còn biết trở về?”
“Đương nhiên, tôi chỉ là ra ngoài giải sầu.”
Lâm Mặc về nhà, sử dụng chứng minh thư của bản thân, đêm hôm đó mua một tấm vé máy bay đi Moscow cùng một tấm vé xe lửa đi Tam Á. Thu dọn xong xuôi, cậu cầm lấy tấm thẻ tín dụng mà Sở Diễm đưa cho lúc ở Mộ Sắc, cùng với chìa khóa phòng ở, chỉnh chỉnh tề tề đặt tại trên mặt bàn phòng khách. Nghĩ nghĩ, lại đem sim di động rút ra, ném vào trong thùng rác.
Tạm biệt, Sở Diễm, tình yêu của anh tôi thực sự không thể nhận nổi, hai người chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại. Có lẽ về sau một ngày nào đó tôi trở lại Bắc Kinh, bên cạnh anh đã có người mới. Mà dấu vết của một người cũ như tôi, sẽ theo thời gian trôi qua, dần dần biến mất.
Cuối cùng nhìn thoáng qua nơi mà bản thân đã ở hơn ba tháng. Trên sopha vẫn còn băng gạc sót lại mà hôm qua cậu băng bó cho Sở Diễm, trên bàn cơm là bữa sáng mà Sở Diễm mua cho mình còn chưa ăn xong, trong gạt tàn là nửa đầu mẩu thuốc lá cùng tro tàn, không biết Sở Diễm trộm hút sau lưng mình vào khi nào. Tạm biệt, người mà tôi từng yêu.
Lâm Mặc cố gắng mở lớn con ngươi, tiêu sái phất phất tay, xoay người đi ra khỏi cửa. Ngoài phòng, là một mảnh trời mới, chiếc Buick màu đen khoác trên mình ánh chiều tà chậm rãi hướng về phía bên ngoài thành phố đi tới.
~ ~ ~ ~ ~
* Sydney: là thành phố lớn nhất, nổi tiếng nhất và lâu đời nhất của nước Úc. Sydney cũng là thủ phủ của tiểu bang New South Wales. Dân số của Sydney là 4.198.543 người
* Kangaroo: còn được gọi là Chuột túi, một trong những loài động vật đặc trưng của Australia
* Bắc Kinh: là thủ đô của Trung Quốc và là một trong số các thành phố đông dân nhất thế giới với dân số là 20.693.000 người vào năm 2012. Đây là thành phố lớn thứ hai của Trung Quốc, chỉ sau Thượng Hải
* Thượng Hải: là thành phố lớn nhất Trung Quốc về dân số và là thành phố không bao gồm vùng ngoại ô lớn nhất thế giới. Thượng Hải là một trong 4 thành phố trực thuộc trung ương của Trung Quốc. Thành phố này được xem là thủ đô kinh tế của Trung Quốc
* Thành Đô: là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc
* Vũ Hán: là thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Đây là thành phố đông dân nhất ở miền Trung Trung Quốc. Thành phố nằm ở ngã ba sông Dương Tử và sông Hán, là trung tâm vận tải chính với hàng loạt tuyến đường sắt, đường bộ và đường cao tốc nối với các thành phố lớn trong Trung Quốc đại lục
* Tây An: là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Đây là thành phố trực thuộc tỉnh. Tây An là một trong 4 kinh đô trong lịch sử Trung Hoa, là kinh đô của 13 triều đại, bao gồm: nhà Chu, nhà Tần, nhà Hán và nhà Đường. Tây An cũng là điểm kết thúc phía đông của Con đường tơ lụa huyền thoại. Thành phố có lịch sử hơn 3100 năm với tên gọi trong thời đấy Tràng An hay Trường An. Nơi này là thành phố lớn nhất và phát triển nhất trong khu vực miền Trung đến Đông Bắc và xếp thứ 10 trong các thành phố lớn nhất Trung Quốc.
* Mãn Châu Lý: là một thành phố cấp huyện của địa cấp thị Hulunbuir (Hô Luân Bối Nhĩ), khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc. Mặc dù nằm trên địa giới hành chính Nội Mông, nhưng 95% dân số của thành phố là người Hán
* Moscow: hay Moskva, ngày nay là thủ đô của Liên bang Nga, nằm trên bờ sông Moskva, giữa lưu vực của hai con sông lớn là Volga và Oka
* London: là thủ đô của Anh và Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland (UK), đồng thời là vùng đô thị lớn nhất UK
* Buick:
* Tam Á: là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. Đây là thành phố lớn thứ hai (sau Hải Khẩu) trên đảo. Bức tượng Quan Âm trên đảo cao 108 m hoàn thành năm 2005 là một trong những bức tượng cao nhất thế giới
Nếu lão Ngũ không đề cập tới cái tên An Nguyên này, có thể Sở Diễm sẽ không nhớ tới có người tên như vậy. Kim chủ đại nhân hồi tưởng lại thật lâu, mới nhớ ra bản thân tựa hồ đã từng bao dưỡng qua một tiểu minh tinh như vậy.
Đó là chuyện tình trước tại khi quen biết Lâm Mặc không bao lâu, tính ra An Nguyên này được hắn bao dưỡng hơn một năm. Thực sự không phải Sở Diễm có bao nhiêu yêu thích đối với người này, mà là có Lâm Mặc, kim chủ đại nhân liền đem đám tiểu tình nhân khác quên sạch sẽ. Thẳng cho tới một năm sau, mới lục tục lại một lần nữa nhớ trở lại.
Lão Ngũ nói chuyện này là do đám thuộc hạ của lão Thất làm, mà chủ mưu chính là An Nguyên.
An Nguyên đột nhiên thất sủng, trong lòng oán hận, thông đồng với thuộc hạ của Sở Diễm chính là lão Thất, nói bóng nói gió hỏi ra được sự tồn tại của Lâm Mặc. Lâm Mặc khi đang được sủng ái, An Nguyên không hạ thủ được, sau khi cậu thất sủng, lập tức bắt đầu kế hoạch chỉnh chết Lâm Mặc. Đêm hôm đó động thủ, An Nguyên sợ bị Sở Diễm phát giác, nghĩ hết mọi cách để đem Thái tử gia hắc đạo dụ dỗ tới chỗ mình. Ở thời điểm Sở Diễm đi vào trong phòng tắm, An Nguyên đột nhiên thay đổi chủ ý. Nếu đã chà đạp Lâm Mặc, vậy thì phải chà đạp ngoan độc một chút. Trừ bỏ cái mạng của Lâm Mặc ra, ngay cả tình cảm của cậu, tự tôn của cậu, An Nguyên cũng muốn chà đạp.
Buổi tối hôm đó nam nhân cầm đầu nhận được điện thoại, bên kia đầu dây chính là An Nguyên.
“Người đã trói được chưa?”
‘Đã trói được người, hiện tại đang chuẩn bị xử lý.”
“Làm lưu loát một chút, đừng lưu lại dấu vết.”
“Ừ, cậu an tâm, chúng tôi chân tay tuyệt đối là sạch sẽ.”
“Anh hiện tại cho cậu ta một cơ hội, để cho cậu ta gọi một cuộc điện thoại.”
“A, như vậy không tốt đi.”
“Anh an tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì. Cậu ta sẽ chỉ biết gọi cho Sở tổng, Sở tổng hiện tại lại đang ở chỗ của tôi, tôi có thể ứng phó được.”
“Được được, nghe lời của cậu.’
Sở Diễm đột nhiên từ trong phòng tắm đi ra, khiến cho An Nguyên có chút giật mình, bất quá đi ra cũng rất tốt.
Sau đó hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, trừ bỏ Lâm Mặc không chết ra. Đương nhiên, sống chết của Lâm Mặc đối với An Nguyên mà nói không có bao nhiêu ảnh hưởng, dù sao Sở Diễm cũng đã không còn chú ý tới Lâm Mặc nữa.
Buổi sáng thời điểm Sở Diễm nghe được toàn bộ chân tướng, thiếu chút nữa lại đi tra tấn vết thương trên cánh tay phải mới vừa chuyển biến khôi phục của mình. Ngũ ca nhìn bộ dáng của lão Đại, trong lòng cấp cho lão Thất một ngọn nến.
“Lão Thất đâu?”
“Hiện tại đã phái người trông coi.”
“Lập tức giam lại! Những người khác thì sao?”
“Nghe… nghe được tiếng gió, chạy.”
“Đi bắt lại cho tôi, bất luận sống chết.” Sở Diễm gân xanh trên trán như muốn nổ tung, “Cái tên An Nguyên kia sao rồi?”
“Cậu ta hiện tại đi theo Tiểu Thái tử của Hà gia, không có phân phó của ngài, không dám bắt người.” Hà gia là một tồn tại có thể sánh ngang với Nhâm gia tại thủ đô.
“Không cần quan tâm tới tên đó. Thái tử Hà gia chỉ là một tên vô dụng, đem người bắt tới đây.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Lưu lại một hơi, tôi muốn tự mình xử lý.”
Sự tình phân phó xong xuôi, thuộc hạ nhất nhất đi làm. Sở Diễm ở trong văn phòng nhắm mắt thật lâu, cuối cùng mở mắt ra, đứng dậy quyết định trở về nhà. Nhìn không thấy Lâm Mặc, hắn vẫn cảm thấy trong lòng rất bất an.
Chính là con mèo nhỏ có thể hay không giống như ngày hôm qua, đuổi hắn đi? Sở Diễm rối rắm trong chốc lát, ánh mắt lại dừng trên cánh tay phải của mình.
Vì thế thời điểm Lâm Mặc mang theo bao lớn bao nhỏ trở về nhà, liền thấy được kim chủ đại nhân toàn thân dính đầy máu đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, đứng bên cạnh là Ngũ ca sầu mi khổ kiếm.
* sầu mi khổ kiếm: mặt mày ủ dột
“Này… đây là có chuyện gì?” Lâm Mặc trợn mắt há hốc mồm.
Sở Diễm duỗi chân đá đá thuộc hạ bên cạnh, Ngũ ca trắc trở mở miệng giải thích, “Vừa rồi Sở ca ở trên đường đụng phải cừu gia, thời điểm tôi đuổi tới thì Sở ca đã bị thương.” Không phải như thế a! Có phải cừu gia hay không thì tôi không biết, thời điểm tôi đuổi tới liền nhìn thấy lão Đại đang tự mình hại mình, ngăn cũng ngăn không nổi!
“Sao không đi bệnh viện?”
“A?” Ngũ ca dùng ánh mắt liếc qua lão Đại, lão Đại, vấn đề này vừa rồi chúng ta không có thương lượng qua a! Sở Diễm trừng mắt một cái, khẩn cấp truyền đạt ý tứ, hôm nay nếu tôi không vào được nhà, các người một người cũng đừng hòng sống thoải mái!
“Bệnh viện không an toàn!” Ngũ ca nghiêm trang nói dối, “Chị dâu, mau để cho Sở ca vào trong đi, miệng vết thương nếu không xử lý sẽ nhiễm trùng.”
Ở khi đỡ Sở Diễm ngồi lên trên giường, Ngũ ca lập tức đứng dậy cáo từ, “Chị dâu, tôi đi trước, phiền chị dâu chiếu cố Sở ca.”
Lâm Mặc: “…” Dù sao anh cũng phải giúp BOSS nhà anh xử lý vết thương đã chứ!
Nếu Lâm Mặc đối với vết thương có hiểu biết, như vậy cậu lúc này nhất định có thể đoán ra được vết thương trên người của Sở Diễm là do chính hắn tự mình động thủ.
Ăn xong cơm tối, Lâm Mặc ôm bản đồ vùi đầu vào nghiên cứu. Kim chủ đại nhân vươn ra cánh tay không bị thương, ôm lấy con mèo nhỏ, đem cằm tựa lên trên vai của người trong lòng, “Nhìn cái gì vậy?”
Lâm Mặc nghiêng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng của nam nhân, “Gần đây không có công tác gì, muốn ra ngoài đi du lịch.”
“Muốn đi đâu? Tôi đi cùng em.”
Móng vuốt của con mèo nhỏ ở trên bản đồ di chuyển một vòng, cuối cùng dừng lại tại một nơi nào đó của bán cầu nam, “Còn chưa từng đi Australia bao giờ. Nghe nói đó là thành phố thích hợp nhất để ở lại, chúng ta tới đó sống một đoạn thời gian đi? Còn có thể đi Sydney để chơi, lại có thể xem được kangaroo!” Con mèo nhỏ khoa chân múa tay miêu tả dáng vẻ của kangaroo, ánh mắt trong suốt tiếp tục nói: “Hơn nữa còn được ăn cua đế vương cùng với tôm hùm chính quy!”
“Em đừng đem rùa trên bờ biển của người ta lật lại là tôi đã cảm ơn trời đất.” Sở Diễm cười xoa bóp khuôn mặt của Lâm Mặc.
“Tôi không có! Lần đó không phải là do tôi lật lại, là do đứa nhỏ đứng bên cạnh!” Con mèo nhỏ tạc mao, móng vuốt đập lên tay của kim chủ đại nhân.
“Được được được, không phải là em làm.” Sở Diễm ngược lại nắm lấy móng vuốt của con mèo nhỏ, “Muốn khi nào thì đi? Tôi đi an bài.”
“Chờ sau khi vết thương của anh tốt lên đã.” Lâm Mặc chế nhạo, “Có phải hay không ngày mai còn có thể đụng phải cừu gia?”
Sở Diễm: “…”
Buổi tối kim chủ đại nhân cầu hoan, con mèo nhỏ chọc chọc lên vết thương của hắn. Sở Diễm ‘shhh’ một tiếng, Lâm Mặc liếm môi, vẻ mặt vô tội mỉm cười, vẫn một câu như trước ‘Chờ sau khi vết thương của anh tốt lên đã’.
Sở Diễm: “…” Giống như tự mình đào hố hãm hại chính mình.
Lâm Mặc thật cẩn thận tránh đi vết thương trên người của Sở Diễm, vươn tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân, tựa đầu chôn ở trong lồng ngực của nam nhân, hít một hơi thật sâu, hơi thở nam tính quen thuộc tràn ngập trong khoang mũi, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Diệp đại minh tinh, hy vọng hiệu suất của cậu cao một chút, bằng không tôi liền thực sự chết chìm trong sự ôn nhu này.
…
Diệp Thanh hiệu suất cũng không thấp, ngày hôm sau buổi sáng Lâm Mặc đã nhận được điện thoại của đại minh tinh, “Những gì anh nhờ tôi, tôi đã giúp anh chuẩn bị xong. Khi nào tới để lấy?”
Hai người hẹn nhau ở quán café đầu tiên gặp mặt, Lâm Mặc từ trong tay của Diệp Thanh nhận lấy một tập vé xe lửa. Chậm rãi thở phào một hơi, tựa về phía sau đệm dựa của sopha, cậu trầm mặc nhìn từng tấm vé xe lửa.
“Vé xe sớm nhất là vào buổi sáng ngày mai, vài ngày sau đều có. Từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, từ Bắc Kinh tới Thành Đô, Vũ Hán tới Tây An,…” Diệp Thanh chỉ vào những tấm vé xe lửa, “Còn có, cái này là từ Mãn Châu Lý tới Moscow.”
* Washington: là một bang ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ, phía bắc giáp với Canada, phía nam giáp với Oregon. Thủ phủ của tiểu bang là Olympia còn thành phố lớn nhất là Seattle
Lâm Mặc cười: “Tấm vé này không tồi.”
Diệp Thanh trừng mắt liếc cậu một cái, lại từ trong túi lấy ra hai tấm vé máy bay đưa qua, “Đây là hai tấm đi Washington và London.”
Lâm Mặc túm lấy cái túi của Diệp Thanh, muốn lục lọi, “Có cái nào đi Châu Phi không?”
Đại minh tinh một vuốt đập lên cái gáy của Lâm Mặc, “Châu Phi cái gì mà Châu Phi, đi Châu Phi chỉ có Malaysia Airlines, ai dám mua cho anh.”
* Malaysia Airlines: là hãng hàng không quốc gia của Malaysia. Năm 2014, hãng hàng không này xảy ra hai vụ tai nạn máy bay làm chấn động toàn thế giới. Một là chuyến bay 370 mang mã hiệu MH370 từ Kuala Lumpur đi Bắc Kinh đã mất tích, hiện nay vẫn chưa tìm ra được chiếc máy bay cùng nguyên nhân của vụ tai nạn. Hai là chuyến bay 17 bị bắn rơi khi đang bay qua bầu trời phía đông Ukraina khiến 298 người trên máy bay thiệt mạng. Cho nên hãng hàng không này bị coi là một trong những hãng hàng không không an toàn nhất trên thế giới
Con mèo nhỏ sờ sờ cái mũi, hắc hắc cười không ngừng.
“Đúng rồi, còn có chiếc xe ở cửa kia.” Diệp Thanh chỉ chỉ một chiếc Buick màu đen đang đậu ở ven đường, đem chìa khóa xe ném cho Lâm Mặc, “Ngày hôm qua tôi vừa mới mua, dưới danh nghĩa của một người bạn, không có biển số xe, anh tùy tiện dùng. Cố gắng đừng đi với tốc độ cao, rất dễ bị tra ra.”
“Diệp đại minh tinh, cậu quả thực là đại ân nhân của tôi.” Lâm Mặc ôm lấy cổ của Diệp Thanh, chỉ kém hôn lên một ngụm.
Đại minh tinh đẩy ra con mèo đang ôm lấy cổ mình, “Anh cùng Sở tổng… rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Lâm Mặc ngừng một chút, cợt nhả đáp: “Đó là lão công của tôi, tôi muốn rời nhà chạy trốn, cho nên sợ anh ta tra ra mà thôi.”
Diệp Thanh ném tới một cái nhìn khinh thường: “Quên đi quên đi, tóm lại tự anh phải cẩn thận, gió thổi cỏ lay trong thủ đô, không có gì có thể giấu diếm được Sở tổng. Đừng có chưa lên xe được xe lửa đã bị người ta túm lại ngay tại nhà ga.”
“Anh ta mất bao lâu mới tra ra được đống vé này?”
“Ai biết, có thể ngày mai liền sẽ tra ra, cũng có thể mất một hai ngày. Anh không phải quen biết với Nhâm nhị thiếu hay sao? Anh nếu như tìm cậu ta hỗ trợ, chỉ sợ Sở tổng có mất một tháng cũng không tra ra được.”
Lâm Mặc thở dài, xếp lại đống vé xe, nhét vào trong túi áo, cầm lấy chìa khóa xe hướng Diệp Thanh phất phất tay, “Tôi sẽ tận lực không sử dụng tới những tấm vé này. Diệp đại minh tinh, đại ân đại đức của cậu khi nào trở về tôi sẽ báo đáp sau. Muốn thổ sản hay quà gì đó, tôi sẽ mang về cho cậu.”
“Anh còn biết trở về?”
“Đương nhiên, tôi chỉ là ra ngoài giải sầu.”
Lâm Mặc về nhà, sử dụng chứng minh thư của bản thân, đêm hôm đó mua một tấm vé máy bay đi Moscow cùng một tấm vé xe lửa đi Tam Á. Thu dọn xong xuôi, cậu cầm lấy tấm thẻ tín dụng mà Sở Diễm đưa cho lúc ở Mộ Sắc, cùng với chìa khóa phòng ở, chỉnh chỉnh tề tề đặt tại trên mặt bàn phòng khách. Nghĩ nghĩ, lại đem sim di động rút ra, ném vào trong thùng rác.
Tạm biệt, Sở Diễm, tình yêu của anh tôi thực sự không thể nhận nổi, hai người chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại. Có lẽ về sau một ngày nào đó tôi trở lại Bắc Kinh, bên cạnh anh đã có người mới. Mà dấu vết của một người cũ như tôi, sẽ theo thời gian trôi qua, dần dần biến mất.
Cuối cùng nhìn thoáng qua nơi mà bản thân đã ở hơn ba tháng. Trên sopha vẫn còn băng gạc sót lại mà hôm qua cậu băng bó cho Sở Diễm, trên bàn cơm là bữa sáng mà Sở Diễm mua cho mình còn chưa ăn xong, trong gạt tàn là nửa đầu mẩu thuốc lá cùng tro tàn, không biết Sở Diễm trộm hút sau lưng mình vào khi nào. Tạm biệt, người mà tôi từng yêu.
Lâm Mặc cố gắng mở lớn con ngươi, tiêu sái phất phất tay, xoay người đi ra khỏi cửa. Ngoài phòng, là một mảnh trời mới, chiếc Buick màu đen khoác trên mình ánh chiều tà chậm rãi hướng về phía bên ngoài thành phố đi tới.
~ ~ ~ ~ ~
* Sydney: là thành phố lớn nhất, nổi tiếng nhất và lâu đời nhất của nước Úc. Sydney cũng là thủ phủ của tiểu bang New South Wales. Dân số của Sydney là 4.198.543 người
* Kangaroo: còn được gọi là Chuột túi, một trong những loài động vật đặc trưng của Australia
* Bắc Kinh: là thủ đô của Trung Quốc và là một trong số các thành phố đông dân nhất thế giới với dân số là 20.693.000 người vào năm 2012. Đây là thành phố lớn thứ hai của Trung Quốc, chỉ sau Thượng Hải
* Thượng Hải: là thành phố lớn nhất Trung Quốc về dân số và là thành phố không bao gồm vùng ngoại ô lớn nhất thế giới. Thượng Hải là một trong 4 thành phố trực thuộc trung ương của Trung Quốc. Thành phố này được xem là thủ đô kinh tế của Trung Quốc
* Thành Đô: là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc
* Vũ Hán: là thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Đây là thành phố đông dân nhất ở miền Trung Trung Quốc. Thành phố nằm ở ngã ba sông Dương Tử và sông Hán, là trung tâm vận tải chính với hàng loạt tuyến đường sắt, đường bộ và đường cao tốc nối với các thành phố lớn trong Trung Quốc đại lục
* Tây An: là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Đây là thành phố trực thuộc tỉnh. Tây An là một trong 4 kinh đô trong lịch sử Trung Hoa, là kinh đô của 13 triều đại, bao gồm: nhà Chu, nhà Tần, nhà Hán và nhà Đường. Tây An cũng là điểm kết thúc phía đông của Con đường tơ lụa huyền thoại. Thành phố có lịch sử hơn 3100 năm với tên gọi trong thời đấy Tràng An hay Trường An. Nơi này là thành phố lớn nhất và phát triển nhất trong khu vực miền Trung đến Đông Bắc và xếp thứ 10 trong các thành phố lớn nhất Trung Quốc.
* Mãn Châu Lý: là một thành phố cấp huyện của địa cấp thị Hulunbuir (Hô Luân Bối Nhĩ), khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc. Mặc dù nằm trên địa giới hành chính Nội Mông, nhưng 95% dân số của thành phố là người Hán
* Moscow: hay Moskva, ngày nay là thủ đô của Liên bang Nga, nằm trên bờ sông Moskva, giữa lưu vực của hai con sông lớn là Volga và Oka
* London: là thủ đô của Anh và Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland (UK), đồng thời là vùng đô thị lớn nhất UK
* Buick:
* Tam Á: là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. Đây là thành phố lớn thứ hai (sau Hải Khẩu) trên đảo. Bức tượng Quan Âm trên đảo cao 108 m hoàn thành năm 2005 là một trong những bức tượng cao nhất thế giới
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook