Hai Lần Bao Dưỡng
-
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thuộc hạ nơm nớp lo sợ đi ra khỏi văn phòng tổng tài, tiểu đệ đi bên cạnh vẻ mặt tò mò hỏi: “Ngũ ca, chúng ta sắp có đại tẩu sao?”
“Là đại tẩu đã trở về mới đúng.”
“Còn chưa từng thấy qua Sở ca bởi vì ai đó mà tức giận tới như vậy, đại tẩu rốt cuộc là người như thế nào a?”
Lâm Mặc là người như thế nào, Ngũ ca cố gắng hồi tưởng lại, “Là một người rất tốt.”
Sở Diễm vẫn luôn đem Lâm Mặc bảo hộ rất nghiêm cẩn, cho dù người thường thường đi theo bên cạnh của hắn, cũng không gặp qua được vài lần vị đại tẩu trong truyền thuyết này. Ngũ ca từng may mắn gặp qua Lâm Mặc được hai lần, trong hai lần này, gã cảm thấy được lão Đại thua bởi người như vậy cũng không phải là không có đạo lý.
Lần đầu tiên là khi gã có việc tới tìm Sở Diễm, khi đến công ty thì lại không thấy ai, trợ lý nói Sở tổng đã tan tầm về nhà.
Ngũ ca: “…” Cậu đang chọc ghẹo tôi đi? Sở ca công tác cuồng như vậy còn có thể về sớm? Cho dù về sớm, thế nhưng không phải tới mấy nơi vui chơi, mà là về nhà?!
Tìm được địa chỉ mà trợ lý đưa cho, mang theo vẻ mặt hoài nghi gõ cửa, kết quả không nghĩ tới Sở Diễm thực sự đi ra mở cửa. Nói ý đồ tới đây, lão Đại mới dùng vẻ mặt không tình nguyện nghiêng người để cho gã đi vào trong nhà.
Ngũ ca đi vào trong phòng, liền nhìn thấy được Lâm Mặc đang ngồi ở trên sopha, thần tình rối rắm nhìn về chiếc bánh ngọt nghìn tầng ở trước mặt. Nhìn thấy có người tới, Lâm Mặc lễ phép chào hỏi, bưng bánh ngọt lên chuẩn bị quay trở về phòng ngủ.
“Từ từ.” Sở Diễm chỉ chỉ chiếc bánh ngọt trong tay của tiểu sủng vật, “Buông.”
Lâm Mặc vẻ mặt lộ ra biểu tình chực khóc, hu ~
“Khóc cũng vô dụng, trước cơm tối không thể ăn đồ ngọt.” Kim chủ đại nhân đem từng ngón tay của tiểu sủng vật vặn ra, tiếp nhận bánh ngọt, xoay người bỏ vào trong tủ lạnh.
Lâm Mặc nhìn bánh ngọt của mình bị vô tình cướp đi, quay đầu đi về phòng ngủ.
Một lát sau, cửa của phòng ngủ được mở ra một khe nhỏ. Tiểu sủng vật nhìn thấy kim chủ đại nhân đang đưa lưng về phía mình để nghe thuộc hạ báo cáo công tác, rón ra rón rén đi tới trước tủ lạnh, nhanh chóng lấy ra chiếc bánh ngọt nghìn tầng kia, xoay người chạy về trong phòng.
Ngũ ca trợn mắt há hốc mồm, càng khiến cho gã ngạc nhiên hơn chính là, Sở Diễm đang đưa lưng về phía phòng ngủ biểu tình trong chớp mắt liền trở về thập phần kỳ quái, trong bất đắc dĩ có xen theo cả một tia sủng nịch.
Ngũ ca ngơ ngác như bị sét đánh cáo từ rời đi, khi ra khỏi cửa liền nghe thấy được đối thoại xa xa truyền tới của hai người kia, “Há miệng.”
“Ừm ~” Lâm Mặc che miệng lắc đầu.
“Có phải hay không lại ăn vụng đồ ngọt?”
Lắc đầu.
Sở Diễm không thèm để ý tới đôi mắt nhỏ tràn ngập vô tội của cậu, đem miệng của cậu mở ra, vươn lưỡi cuốn đi nửa khối bánh ngọt chưa kịp nuốt xuống vẫn còn ở trong miệng của tiểu sủng vật. Nhìn vẻ mặt lên án của Lâm Mặc, tâm tình rất tốt, tuy rằng bánh ngọt có chút ngọt sắc, nhưng mà hương vị cũng không tồi.
Còn một lần nữa, đoạn thời gian đó thế lực hắc đạo đấu đá lẫn nhau, cả thành thị đều bị rối loạn, người dân bình thường buổi tối căn bản là không dám ra khỏi cửa nhỏ. Cảnh sát cũng không dám quản, quân đội bởi vì phân phó của Nhâm gia đại thiếu cho nên không nhúng tay vào, chỉ có ngẫu nhiên náo loạn ra vụ gì quá lớn thì mới chịu xuất thủ. Sở Diễm lúc đó mỗi ngày đều bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, nhưng mà có khi Lâm Mặc buổi tối có tiệc xã giao, mặc kệ có bao nhiêu bận, kim chủ đại nhân vẫn sẽ rút ra một chút thời gian để tới đón cậu về nhà.
Có vài lần Sở Diễm thực sự không thể dứt ra được, đành phải phân phó cho thuộc hạ đi đón Lâm Mặc. Ngũ ca tới nơi thì bữa tiệc đã sớm chấm dứt, liền thấy được Lâm Mặc đang ngoan ngoãn ôm áo khoác đứng ở cửa khách sạn, hết nhìn đông lại tới ngó tây. Thời điểm nhìn thấy xe của Sở Diễm thì đôi mắt trong nháy mắt liền sáng lên, vui vẻ chạy lại.
Nhìn thấy Sở Diễm không tới, đôi con mắt của Lâm Mặc nhất thời bị lo lắng chiếm đầy. Trên đường đi không biết nên giải thích thế nào, Ngũ ca đành phải luôn miệng đảm bảo Sở ca không có việc gì, chỉ là bận rộn.
Lâm Mặc sau khi lên xe thập phần nhu thuận ngồi ở phía sau, không hỏi nhiều. Thậm chí khi nghe thấy tiểu đệ gọi Ngũ ca, còn học theo hô một tiếng, “Xin chào Ngũ ca.”
Ngũ ca sợ tới mức cả người lảo đảo, nếu để cho Sở ca biết được đại tẩu gọi mình như vậy, nhất định bản thân sẽ bị thu thập một phen!
Thời điểm khi đem đại tẩu đưa về nhà, Sở Diễm cũng đã xử lý xong được công việc, gấp gáp trở về. Hắn mở cửa xe cho tiểu sủng vật nhà mình, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của cậu, hai người bước về nhà. Vừa đi hắn vừa hỏi đêm nay đã ăn gì rồi, tổ phim mới thế nào? Lâm Mặc cười tủm tỉm nhất nhất đều trả lời, lại bắt đầu líu ríu kể ra những chuyện thú vị trong lúc quay phim.
Ngũ ca nhìn theo bóng dáng của hai người, nghĩ lần này lão Đại đại khái là thực sự lún sâu.
Biến cố phát sinh trong nháy mắt, thanh âm từ trong chỗ tối vang lên, một viên đạn phóng tới phía lồng ngực của Sở Diễm. Sở Diễm theo bản năng trốn tránh, tuy rằng tránh được phần trái tim, nhưng mà trên ngực trái vẫn xuất hiện một vết thủng. Ngay sau đó những tiếng súng dày đặc tiếp tục vang lên, nhân mã hai bên liền giao hỏa.
Trường hợp hỗn loạn, Ngũ ca vừa nổ súng vừa liếc về phía Lâm Mặc, gã nghĩ tới loại thời điểm này đại tẩu nhất định sẽ bị dọa khóc, hoặc ít nhất cũng sẽ kêu lên sợ hãi. Chỉ là không có, trừ bỏ sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt ra, Lâm Mặc không biểu lộ ra một tia bối rối nào. Cậu thập phần lý trí đem Sở Diễm kéo tới phía sau một vật nào đó có thể che đậy được, động tác lưu loát giúp kim chủ đại nhân cầm máu băng bó, làm xử lý khẩn cấp.
Mãi cho tới khi người của Sở Diễm khống chế được tình hình, đem lão Đại đưa tới trong phòng giải phẫu của bệnh viện, Lâm Mặc mới ngồi xổm xuống ở bên ngoài hành lang, ôm đầu gối nhẹ giọng khóc nức nở.
Thời gian sau đó, lão Đại lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống chơi đùa như ban đầu, cái tên Lâm Mặc này cũng dần dần phai nhạt đi trong cuộc sống của Sở Diễm. Ngũ ca ngẫu nhiên nhìn thấy phim điện ảnh của Lâm Mặc, chỉ có thể cảm thán một câu đáng tiếc, một người tốt tới như vậy.
Lâm Mặc lúc này được thuộc hạ của Sở Diễm hoài niệm, hắt xì một cái. Nhìn ra ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu rọi, cậu quyết định đi ra ngoài phơi nắng, tiến hành một chút quá trình quang hợp.
* quá trình quang hợp: là quá trình thu nhận năng lượng ánh sáng mặt trời của thực vật, tảo và một số vi khuẩn để tạo ra hợp chất hữu cơ phục vụ bản thân cũng như làm nguồn thức ăn cho hầu hết các sinh vật trên Trái Đất
Mới ra khỏi cửa chợt nghe được có người gọi tên của mình, vừa quay đầu lại, nhìn thấy được một nam nhân đang đeo kính râm tựa vào trên một chiếc Cayenne màu đen, hướng về phía cậu phất tay. Trên miệng của nam nhân còn đang ngậm một điếu thuốc còn chưa kịp châm lửa.
Thấy cậu quay đầu lại, nam nhân lấy xuống điếu thuốc đang ngậm trên miệng, tháo xuống kính râm, lộ ra một khuôn mặt có thể mê hoặc giết chết được vô số thiếu nữ cùng thiếu phụ. Anh suất khí cười, “Tiểu Mặc.”
Lâm Mặc trừng lớn đôi mắt, kinh hỉ kêu lên: “Tề ca, đã lâu không gặp!”
Tề Sách bước tới xoa xoa tóc của Lâm Mặc, Lâm Mặc cười tủm tỉm hỏi: “Tề ca gần nhất bận cái gì vậy?”
“Anh ngày hôm qua có gọi điện thoại cho em, nhanh như vậy đã quên mất rồi?”
“A?” Lâm Mặc vội vàng lấy ra di động, “Có sao? Tề ca có số điện thoại của em?”
Tề Sách bất đắc dĩ thở dài, gọi qua cho cậu, di động của Lâm Mặc vang lên, trên màn hình hiện ra bốn chữ thật to —– Tiểu fan nước ngoài.
Lâm Mặc: “…”
Lâm Mặc vội vàng giấu di động ra phía sau, chột dạ hướng Ảnh đế đại nhân cười cười.
Ảnh đế không để ý, “Tiểu Mặc đây là đang muốn ra ngoài?”
“A? Ừm, em đang tính ra ngoài đi shopping.”
“Lâu rồi không gặp, không mời anh đi uống một chén trà chiều sao?”
Lâm Mặc nở nụ cười, “Không biết tại hạ có được vinh hạnh này hay không, có thể mời Ảnh đế đại nhân uống trà buổi chiều?”
“Đương nhiên.” Tề Sách phi thường thân sĩ kéo cửa xe giúp cậu, làm thủ thế mời.
Nhìn thấy Lâm Mặc đã an vị trên ghế phó lái, Ảnh đế đại nhân vươn tay qua đem gói quà lớn đưa cho cậu, “Anh mới từ Liên hoan phim Cannes trở về, đây là quà của em.”
* Liên hoan phim Cannes (le Festival international du film de Cannes hay le Festival de Cannes): là một trong những liên hoan phim có uy tín nhất thế giới, được tổ chức lần đầu từ 20 tháng 9 đến 5 tháng 10, 1946 tại thành phố nghỉ mát Cannes, nằm phía nam Pháp. Từ đó, liên hoan phim được tổ chức hàng năm trong tháng 5 với một số ngoại lệ
Lâm Mặc tò mò mở quà ra, là một lọ nước hoa Dior dành cho nam giới. Tề Sách cầm lấy tay của Lâm Mặc, ở trên đầu ngón tay của cậu bôi một ít, hương quýt thoang thoảng lan ra tràn ngập trong xe. Ảnh đế cười khẽ, “Mùi hương rất phù hợp với em.”
Tề Sách đưa Lâm Mặc tới một quán café ở thành Nam. Lâm Mặc không nghĩ tới quán café thoạt nhìn qua rất giản dị này thế nhưng bên trong so với bên ngoài khác biệt một trời một vực. Quán café được trang hoàng theo phong cách Châu Âu, giữa trung tâm còn bày một màn vải thật lớn, bên trên đang chiếu một bộ phim về thời kỳ suy tàn của xã hội Châu Âu ngày xưa.
Khách bên trong không nhiều lắm, Ảnh đế lôi kéo Lâm Mặc ngồi xuống một góc khuất trong quán. Lâm Mặc cọ cọ sopha, yên lặng cảm thấy chiếc sopha này còn không mềm bằng chiếc sopha trong quán café mà kim chủ đại nhân dẫn cậu đi trước kia. Bất quá sopha theo phong cách của Châu Âu thoạt nhìn qua rất quý phái, Lâm Mặc cả người lún sâu bên trong đệm lót, tựa như một con mèo nhỏ biếng nhác.
“Ông chủ của quán café này là bằng hữu của anh, Opéra Cakes của nhà cậu ấy vô cùng chính tông, em nhất định sẽ thích.” Nhìn thấy con mèo nhỏ trước mặt hai mắt sáng ngời, một bộ dáng thèm nhỏ rãi không thôi, Ảnh đế đại nhân kìm xuống xúc động muốn gãi gãi cằm của cậu, nâng tay gọi nhân viên phục vụ tới.
Nhân viên phục vụ hiển nhiên nhận thức Tề Sách, rất quen thuộc chào hỏi, vừa cười vừa đối với Lâm Mặc nói: “Buongiorno, bellezza! (Xin chào, mỹ nhân)”
Con mèo nhỏ không hiểu tiếng Italia: “?”
Tề Sách tiếp nhận menus đưa cho Lâm Mặc vẻ mặt đang ngây ngốc, nhịn cười nói: “Không cần để ý tới cậu ta, cậu ta là bị ông chủ làm hỏng, há miệng ngậm miệng đều toàn nói ra những lời không ra sao.”
Lâm Mặc mở ra menus, nhất thời bị giá cả bên trên làm cho sợ ngây người. Nếu cậu nhớ không lầm thì hôm nay là do cậu mời khách có đúng không? Hu hu hu, nhân viên phục vụ ca ca, tôi có thể chỉ gọi hai cốc nước lọc không thôi có được hay không?
Nhân viên phục vụ ca ca hiển nhiên không nghe thấy được nội tâm gào thét của con mèo nhỏ, hỏi Ảnh đế đại nhân: “Tề tiên sinh vẫn dùng như bình thường sao?”
Con mèo nhỏ tuyệt vọng ngẩng đầu lên, hỏi Ảnh đế đại nhân muốn gọi cái gì.
“Tề tiên sinh thích nhất chính là Kopi Luwak ở nơi này, bình thường tới đều gọi. Kopi Luwak của nhà tôi là chính tông nhất trong nước, mỹ nhân có muốn nếm tử một chút hay không?”
Lâm Mặc thiếu chút nữa từ trên sopha ngã xuống. Bản thân mình còn đang phải uống café hòa tan, người khác đã uống được loại café đắt nhất trên thế giới, đây chính là sự khác nhau của điểu ti cùng nam thần hay sao a a a?!
* điểu ti: là tiếng lóng, ám chỉ những người thua kém ở mọi mặt, không có tiền, không có chỗ dựa, sự nghiệp thất bại, không kiếm được người yêu
Móng tay đập lên trên bảng giá của menus, con mèo nhỏ dùng ánh mắt ám chỉ hướng về Ảnh đế đại nhân. Anh nếu dám ở trước mặt tôi ăn ‘phân’, hoặc là bức tôi ăn ‘phân’, tình hữu nghị như chiếc thuyền nhỏ của chúng ta sẽ lật đó.
Kopi Luwak chính là là ‘café Chồn’ mà mọi người thường hay nhắc tới. Hạt café được tạo ra từ phân của chồn Indonesia, nghe nói hương vị nồng đậm, mùi hương đặc biệt.
* Kopi Luwak (café Chồn): tuy được gọi là café Chồn, nhưng thực chất loài động vật tạo nên loại café này là loài cầy vòi. Đây là tên một loại café đặc biệt được tạo ra từ phân của loài cầy vòi Indonesia, một thứ đồ uống được xếp vào loại hiếm nhất trên thế giới. Loại café này có nhiều ở Indonesia, trên các hòn đảo Sumatra, Java và Sulawesi
Tề Sách tiếp nhận được ánh mắt không tốt của con mèo nhỏ, nghiêm mặt tỏ vẻ gần nhất vẫn đang bị lệch múi giờ, không nên uống café, gọi trà hoa quả gì đó là được rồi. Sau đó anh lại gọi cho con mèo nhỏ một phần Opéra Cakes.
Nhân viên phục vụ rời đi để chuẩn bị, hai người một trận trầm mặc. Tề Sách mở miệng trước: “Em gần nhất thế nào rồi? Vẫn ở chung một chỗ với người kia sao?”
Lâm Mặc lắc đầu, ba tháng trước bọn em đã chia tay rồi, hiện tại không còn quan hệ gì. Lại nhớ tới buổi sáng ngày hôm qua Sở Diễm hình như có nhận một cuộc điện thoại từ ‘tiểu fan nước ngoài’ của mình, hiện giờ nói không còn quan hệ thì có chút mất mặt, cậu lại vội vàng giải thích, tối thứ bảy có một bữa tiệc hơ khô thẻ tre, em uống hơi nhiều, cho nên anh ta mới đưa em về nhà.
Em… còn thích anh ta sao?
Lâm Mặc nghe như vậy, trầm mặc một hồi. Cậu cười cười, người đã từng chết qua một lần, đối với chuyện tình cảm sẽ không còn xem trọng nữa, thích hay không thích thì có quan hệ gì.
Bản thân năm 18 tuổi có lẽ sẽ đem tình cảm làm tất cả trụ cột của cuộc sống, chỉ là bản thân của tuổi 23 thì sẽ không. Cuộc sống chính là cuộc sống, không có tình cảm, mỗi ngày vẫn sẽ trôi qua.
Chính là trừ bỏ anh ta ra, những người khác đối với em mà nói đều giống nhau, đúng không?
Lâm Mặc không có phủ nhận, nghĩ nghĩ rồi nói, đại khái không có những người khác, em hiện tại một mình trải qua cũng rất tốt.
Tề Sách thở dài, Tiểu Mặc, em sao lại ngốc tới như vậy?
Ngốc sao? Lâm Mặc nhìn tay trái của mình, đường tình cảm cong cong khúc khúc, nhất định khó có thể bình thuận. Chính mình không phải là chưa từng hận qua Sở Diễm, chỉ là khi tỉnh tào ngẫm lại, lấy thân phận của Sở Diễm, hắn cũng không có làm ra cái gì sai. Bản thân bất quá cũng chỉ là một trong số phần đông những tình nhân của hắn, hắn dùng tiền để nuôi mình, hao tâm tổn trí phủng mình nổi tiếng, đã làm đủ những việc mà một kim chủ nên làm. Chính là bản thân không hiểu chuyện, thích người không nên thích, có lập trường gì để đi hận hắn cơ chứ?
Chẳng qua chờ tới khi bản thân phát hiện ra, tâm tư ném tới Sở Diễm nơi đó đã không thể lấy lại được. Nếu lấy lại không được, liền như vậy đi, làm một tình nhân giữ khuôn phép, chờ một ngày nào đó kim chủ chán ghét, bản thân im lặng rời đi, không bao giờ cùng hắn có quan hệ gì nữa, như vậy liền rất tốt.
~ ~ ~ ~ ~
* bánh ngọt nghìn tầng:
* Liên hoan phim Cannes:
* nước hoa Dior dành cho nam:
* Opéra Cakes: là một kiểu bánh ngọt Pháp. Nó được làm từ nhiều lớp bánh xốp hạnh nhân (được gọi là “Joconde” trong tiếng Pháp) ngâm trong si rô cà phê, làm lớp với ganache hoặc kem bơ cà phê và dùng một lớp sô cô la chảy để đổ mặt bánh. Theo Larousse Gastronomique, bánh ga tô Opéra là bánh xốp hạnh nhân được làm với cà phê và sô cô la để phủ kem lên từng lớp bánh. Bánh trở nên phổ biến nhờ thương hiệu bánh Pháp Dalloyau
Thuộc hạ nơm nớp lo sợ đi ra khỏi văn phòng tổng tài, tiểu đệ đi bên cạnh vẻ mặt tò mò hỏi: “Ngũ ca, chúng ta sắp có đại tẩu sao?”
“Là đại tẩu đã trở về mới đúng.”
“Còn chưa từng thấy qua Sở ca bởi vì ai đó mà tức giận tới như vậy, đại tẩu rốt cuộc là người như thế nào a?”
Lâm Mặc là người như thế nào, Ngũ ca cố gắng hồi tưởng lại, “Là một người rất tốt.”
Sở Diễm vẫn luôn đem Lâm Mặc bảo hộ rất nghiêm cẩn, cho dù người thường thường đi theo bên cạnh của hắn, cũng không gặp qua được vài lần vị đại tẩu trong truyền thuyết này. Ngũ ca từng may mắn gặp qua Lâm Mặc được hai lần, trong hai lần này, gã cảm thấy được lão Đại thua bởi người như vậy cũng không phải là không có đạo lý.
Lần đầu tiên là khi gã có việc tới tìm Sở Diễm, khi đến công ty thì lại không thấy ai, trợ lý nói Sở tổng đã tan tầm về nhà.
Ngũ ca: “…” Cậu đang chọc ghẹo tôi đi? Sở ca công tác cuồng như vậy còn có thể về sớm? Cho dù về sớm, thế nhưng không phải tới mấy nơi vui chơi, mà là về nhà?!
Tìm được địa chỉ mà trợ lý đưa cho, mang theo vẻ mặt hoài nghi gõ cửa, kết quả không nghĩ tới Sở Diễm thực sự đi ra mở cửa. Nói ý đồ tới đây, lão Đại mới dùng vẻ mặt không tình nguyện nghiêng người để cho gã đi vào trong nhà.
Ngũ ca đi vào trong phòng, liền nhìn thấy được Lâm Mặc đang ngồi ở trên sopha, thần tình rối rắm nhìn về chiếc bánh ngọt nghìn tầng ở trước mặt. Nhìn thấy có người tới, Lâm Mặc lễ phép chào hỏi, bưng bánh ngọt lên chuẩn bị quay trở về phòng ngủ.
“Từ từ.” Sở Diễm chỉ chỉ chiếc bánh ngọt trong tay của tiểu sủng vật, “Buông.”
Lâm Mặc vẻ mặt lộ ra biểu tình chực khóc, hu ~
“Khóc cũng vô dụng, trước cơm tối không thể ăn đồ ngọt.” Kim chủ đại nhân đem từng ngón tay của tiểu sủng vật vặn ra, tiếp nhận bánh ngọt, xoay người bỏ vào trong tủ lạnh.
Lâm Mặc nhìn bánh ngọt của mình bị vô tình cướp đi, quay đầu đi về phòng ngủ.
Một lát sau, cửa của phòng ngủ được mở ra một khe nhỏ. Tiểu sủng vật nhìn thấy kim chủ đại nhân đang đưa lưng về phía mình để nghe thuộc hạ báo cáo công tác, rón ra rón rén đi tới trước tủ lạnh, nhanh chóng lấy ra chiếc bánh ngọt nghìn tầng kia, xoay người chạy về trong phòng.
Ngũ ca trợn mắt há hốc mồm, càng khiến cho gã ngạc nhiên hơn chính là, Sở Diễm đang đưa lưng về phía phòng ngủ biểu tình trong chớp mắt liền trở về thập phần kỳ quái, trong bất đắc dĩ có xen theo cả một tia sủng nịch.
Ngũ ca ngơ ngác như bị sét đánh cáo từ rời đi, khi ra khỏi cửa liền nghe thấy được đối thoại xa xa truyền tới của hai người kia, “Há miệng.”
“Ừm ~” Lâm Mặc che miệng lắc đầu.
“Có phải hay không lại ăn vụng đồ ngọt?”
Lắc đầu.
Sở Diễm không thèm để ý tới đôi mắt nhỏ tràn ngập vô tội của cậu, đem miệng của cậu mở ra, vươn lưỡi cuốn đi nửa khối bánh ngọt chưa kịp nuốt xuống vẫn còn ở trong miệng của tiểu sủng vật. Nhìn vẻ mặt lên án của Lâm Mặc, tâm tình rất tốt, tuy rằng bánh ngọt có chút ngọt sắc, nhưng mà hương vị cũng không tồi.
Còn một lần nữa, đoạn thời gian đó thế lực hắc đạo đấu đá lẫn nhau, cả thành thị đều bị rối loạn, người dân bình thường buổi tối căn bản là không dám ra khỏi cửa nhỏ. Cảnh sát cũng không dám quản, quân đội bởi vì phân phó của Nhâm gia đại thiếu cho nên không nhúng tay vào, chỉ có ngẫu nhiên náo loạn ra vụ gì quá lớn thì mới chịu xuất thủ. Sở Diễm lúc đó mỗi ngày đều bận rộn tới sứt đầu mẻ trán, nhưng mà có khi Lâm Mặc buổi tối có tiệc xã giao, mặc kệ có bao nhiêu bận, kim chủ đại nhân vẫn sẽ rút ra một chút thời gian để tới đón cậu về nhà.
Có vài lần Sở Diễm thực sự không thể dứt ra được, đành phải phân phó cho thuộc hạ đi đón Lâm Mặc. Ngũ ca tới nơi thì bữa tiệc đã sớm chấm dứt, liền thấy được Lâm Mặc đang ngoan ngoãn ôm áo khoác đứng ở cửa khách sạn, hết nhìn đông lại tới ngó tây. Thời điểm nhìn thấy xe của Sở Diễm thì đôi mắt trong nháy mắt liền sáng lên, vui vẻ chạy lại.
Nhìn thấy Sở Diễm không tới, đôi con mắt của Lâm Mặc nhất thời bị lo lắng chiếm đầy. Trên đường đi không biết nên giải thích thế nào, Ngũ ca đành phải luôn miệng đảm bảo Sở ca không có việc gì, chỉ là bận rộn.
Lâm Mặc sau khi lên xe thập phần nhu thuận ngồi ở phía sau, không hỏi nhiều. Thậm chí khi nghe thấy tiểu đệ gọi Ngũ ca, còn học theo hô một tiếng, “Xin chào Ngũ ca.”
Ngũ ca sợ tới mức cả người lảo đảo, nếu để cho Sở ca biết được đại tẩu gọi mình như vậy, nhất định bản thân sẽ bị thu thập một phen!
Thời điểm khi đem đại tẩu đưa về nhà, Sở Diễm cũng đã xử lý xong được công việc, gấp gáp trở về. Hắn mở cửa xe cho tiểu sủng vật nhà mình, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của cậu, hai người bước về nhà. Vừa đi hắn vừa hỏi đêm nay đã ăn gì rồi, tổ phim mới thế nào? Lâm Mặc cười tủm tỉm nhất nhất đều trả lời, lại bắt đầu líu ríu kể ra những chuyện thú vị trong lúc quay phim.
Ngũ ca nhìn theo bóng dáng của hai người, nghĩ lần này lão Đại đại khái là thực sự lún sâu.
Biến cố phát sinh trong nháy mắt, thanh âm từ trong chỗ tối vang lên, một viên đạn phóng tới phía lồng ngực của Sở Diễm. Sở Diễm theo bản năng trốn tránh, tuy rằng tránh được phần trái tim, nhưng mà trên ngực trái vẫn xuất hiện một vết thủng. Ngay sau đó những tiếng súng dày đặc tiếp tục vang lên, nhân mã hai bên liền giao hỏa.
Trường hợp hỗn loạn, Ngũ ca vừa nổ súng vừa liếc về phía Lâm Mặc, gã nghĩ tới loại thời điểm này đại tẩu nhất định sẽ bị dọa khóc, hoặc ít nhất cũng sẽ kêu lên sợ hãi. Chỉ là không có, trừ bỏ sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt ra, Lâm Mặc không biểu lộ ra một tia bối rối nào. Cậu thập phần lý trí đem Sở Diễm kéo tới phía sau một vật nào đó có thể che đậy được, động tác lưu loát giúp kim chủ đại nhân cầm máu băng bó, làm xử lý khẩn cấp.
Mãi cho tới khi người của Sở Diễm khống chế được tình hình, đem lão Đại đưa tới trong phòng giải phẫu của bệnh viện, Lâm Mặc mới ngồi xổm xuống ở bên ngoài hành lang, ôm đầu gối nhẹ giọng khóc nức nở.
Thời gian sau đó, lão Đại lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống chơi đùa như ban đầu, cái tên Lâm Mặc này cũng dần dần phai nhạt đi trong cuộc sống của Sở Diễm. Ngũ ca ngẫu nhiên nhìn thấy phim điện ảnh của Lâm Mặc, chỉ có thể cảm thán một câu đáng tiếc, một người tốt tới như vậy.
Lâm Mặc lúc này được thuộc hạ của Sở Diễm hoài niệm, hắt xì một cái. Nhìn ra ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu rọi, cậu quyết định đi ra ngoài phơi nắng, tiến hành một chút quá trình quang hợp.
* quá trình quang hợp: là quá trình thu nhận năng lượng ánh sáng mặt trời của thực vật, tảo và một số vi khuẩn để tạo ra hợp chất hữu cơ phục vụ bản thân cũng như làm nguồn thức ăn cho hầu hết các sinh vật trên Trái Đất
Mới ra khỏi cửa chợt nghe được có người gọi tên của mình, vừa quay đầu lại, nhìn thấy được một nam nhân đang đeo kính râm tựa vào trên một chiếc Cayenne màu đen, hướng về phía cậu phất tay. Trên miệng của nam nhân còn đang ngậm một điếu thuốc còn chưa kịp châm lửa.
Thấy cậu quay đầu lại, nam nhân lấy xuống điếu thuốc đang ngậm trên miệng, tháo xuống kính râm, lộ ra một khuôn mặt có thể mê hoặc giết chết được vô số thiếu nữ cùng thiếu phụ. Anh suất khí cười, “Tiểu Mặc.”
Lâm Mặc trừng lớn đôi mắt, kinh hỉ kêu lên: “Tề ca, đã lâu không gặp!”
Tề Sách bước tới xoa xoa tóc của Lâm Mặc, Lâm Mặc cười tủm tỉm hỏi: “Tề ca gần nhất bận cái gì vậy?”
“Anh ngày hôm qua có gọi điện thoại cho em, nhanh như vậy đã quên mất rồi?”
“A?” Lâm Mặc vội vàng lấy ra di động, “Có sao? Tề ca có số điện thoại của em?”
Tề Sách bất đắc dĩ thở dài, gọi qua cho cậu, di động của Lâm Mặc vang lên, trên màn hình hiện ra bốn chữ thật to —– Tiểu fan nước ngoài.
Lâm Mặc: “…”
Lâm Mặc vội vàng giấu di động ra phía sau, chột dạ hướng Ảnh đế đại nhân cười cười.
Ảnh đế không để ý, “Tiểu Mặc đây là đang muốn ra ngoài?”
“A? Ừm, em đang tính ra ngoài đi shopping.”
“Lâu rồi không gặp, không mời anh đi uống một chén trà chiều sao?”
Lâm Mặc nở nụ cười, “Không biết tại hạ có được vinh hạnh này hay không, có thể mời Ảnh đế đại nhân uống trà buổi chiều?”
“Đương nhiên.” Tề Sách phi thường thân sĩ kéo cửa xe giúp cậu, làm thủ thế mời.
Nhìn thấy Lâm Mặc đã an vị trên ghế phó lái, Ảnh đế đại nhân vươn tay qua đem gói quà lớn đưa cho cậu, “Anh mới từ Liên hoan phim Cannes trở về, đây là quà của em.”
* Liên hoan phim Cannes (le Festival international du film de Cannes hay le Festival de Cannes): là một trong những liên hoan phim có uy tín nhất thế giới, được tổ chức lần đầu từ 20 tháng 9 đến 5 tháng 10, 1946 tại thành phố nghỉ mát Cannes, nằm phía nam Pháp. Từ đó, liên hoan phim được tổ chức hàng năm trong tháng 5 với một số ngoại lệ
Lâm Mặc tò mò mở quà ra, là một lọ nước hoa Dior dành cho nam giới. Tề Sách cầm lấy tay của Lâm Mặc, ở trên đầu ngón tay của cậu bôi một ít, hương quýt thoang thoảng lan ra tràn ngập trong xe. Ảnh đế cười khẽ, “Mùi hương rất phù hợp với em.”
Tề Sách đưa Lâm Mặc tới một quán café ở thành Nam. Lâm Mặc không nghĩ tới quán café thoạt nhìn qua rất giản dị này thế nhưng bên trong so với bên ngoài khác biệt một trời một vực. Quán café được trang hoàng theo phong cách Châu Âu, giữa trung tâm còn bày một màn vải thật lớn, bên trên đang chiếu một bộ phim về thời kỳ suy tàn của xã hội Châu Âu ngày xưa.
Khách bên trong không nhiều lắm, Ảnh đế lôi kéo Lâm Mặc ngồi xuống một góc khuất trong quán. Lâm Mặc cọ cọ sopha, yên lặng cảm thấy chiếc sopha này còn không mềm bằng chiếc sopha trong quán café mà kim chủ đại nhân dẫn cậu đi trước kia. Bất quá sopha theo phong cách của Châu Âu thoạt nhìn qua rất quý phái, Lâm Mặc cả người lún sâu bên trong đệm lót, tựa như một con mèo nhỏ biếng nhác.
“Ông chủ của quán café này là bằng hữu của anh, Opéra Cakes của nhà cậu ấy vô cùng chính tông, em nhất định sẽ thích.” Nhìn thấy con mèo nhỏ trước mặt hai mắt sáng ngời, một bộ dáng thèm nhỏ rãi không thôi, Ảnh đế đại nhân kìm xuống xúc động muốn gãi gãi cằm của cậu, nâng tay gọi nhân viên phục vụ tới.
Nhân viên phục vụ hiển nhiên nhận thức Tề Sách, rất quen thuộc chào hỏi, vừa cười vừa đối với Lâm Mặc nói: “Buongiorno, bellezza! (Xin chào, mỹ nhân)”
Con mèo nhỏ không hiểu tiếng Italia: “?”
Tề Sách tiếp nhận menus đưa cho Lâm Mặc vẻ mặt đang ngây ngốc, nhịn cười nói: “Không cần để ý tới cậu ta, cậu ta là bị ông chủ làm hỏng, há miệng ngậm miệng đều toàn nói ra những lời không ra sao.”
Lâm Mặc mở ra menus, nhất thời bị giá cả bên trên làm cho sợ ngây người. Nếu cậu nhớ không lầm thì hôm nay là do cậu mời khách có đúng không? Hu hu hu, nhân viên phục vụ ca ca, tôi có thể chỉ gọi hai cốc nước lọc không thôi có được hay không?
Nhân viên phục vụ ca ca hiển nhiên không nghe thấy được nội tâm gào thét của con mèo nhỏ, hỏi Ảnh đế đại nhân: “Tề tiên sinh vẫn dùng như bình thường sao?”
Con mèo nhỏ tuyệt vọng ngẩng đầu lên, hỏi Ảnh đế đại nhân muốn gọi cái gì.
“Tề tiên sinh thích nhất chính là Kopi Luwak ở nơi này, bình thường tới đều gọi. Kopi Luwak của nhà tôi là chính tông nhất trong nước, mỹ nhân có muốn nếm tử một chút hay không?”
Lâm Mặc thiếu chút nữa từ trên sopha ngã xuống. Bản thân mình còn đang phải uống café hòa tan, người khác đã uống được loại café đắt nhất trên thế giới, đây chính là sự khác nhau của điểu ti cùng nam thần hay sao a a a?!
* điểu ti: là tiếng lóng, ám chỉ những người thua kém ở mọi mặt, không có tiền, không có chỗ dựa, sự nghiệp thất bại, không kiếm được người yêu
Móng tay đập lên trên bảng giá của menus, con mèo nhỏ dùng ánh mắt ám chỉ hướng về Ảnh đế đại nhân. Anh nếu dám ở trước mặt tôi ăn ‘phân’, hoặc là bức tôi ăn ‘phân’, tình hữu nghị như chiếc thuyền nhỏ của chúng ta sẽ lật đó.
Kopi Luwak chính là là ‘café Chồn’ mà mọi người thường hay nhắc tới. Hạt café được tạo ra từ phân của chồn Indonesia, nghe nói hương vị nồng đậm, mùi hương đặc biệt.
* Kopi Luwak (café Chồn): tuy được gọi là café Chồn, nhưng thực chất loài động vật tạo nên loại café này là loài cầy vòi. Đây là tên một loại café đặc biệt được tạo ra từ phân của loài cầy vòi Indonesia, một thứ đồ uống được xếp vào loại hiếm nhất trên thế giới. Loại café này có nhiều ở Indonesia, trên các hòn đảo Sumatra, Java và Sulawesi
Tề Sách tiếp nhận được ánh mắt không tốt của con mèo nhỏ, nghiêm mặt tỏ vẻ gần nhất vẫn đang bị lệch múi giờ, không nên uống café, gọi trà hoa quả gì đó là được rồi. Sau đó anh lại gọi cho con mèo nhỏ một phần Opéra Cakes.
Nhân viên phục vụ rời đi để chuẩn bị, hai người một trận trầm mặc. Tề Sách mở miệng trước: “Em gần nhất thế nào rồi? Vẫn ở chung một chỗ với người kia sao?”
Lâm Mặc lắc đầu, ba tháng trước bọn em đã chia tay rồi, hiện tại không còn quan hệ gì. Lại nhớ tới buổi sáng ngày hôm qua Sở Diễm hình như có nhận một cuộc điện thoại từ ‘tiểu fan nước ngoài’ của mình, hiện giờ nói không còn quan hệ thì có chút mất mặt, cậu lại vội vàng giải thích, tối thứ bảy có một bữa tiệc hơ khô thẻ tre, em uống hơi nhiều, cho nên anh ta mới đưa em về nhà.
Em… còn thích anh ta sao?
Lâm Mặc nghe như vậy, trầm mặc một hồi. Cậu cười cười, người đã từng chết qua một lần, đối với chuyện tình cảm sẽ không còn xem trọng nữa, thích hay không thích thì có quan hệ gì.
Bản thân năm 18 tuổi có lẽ sẽ đem tình cảm làm tất cả trụ cột của cuộc sống, chỉ là bản thân của tuổi 23 thì sẽ không. Cuộc sống chính là cuộc sống, không có tình cảm, mỗi ngày vẫn sẽ trôi qua.
Chính là trừ bỏ anh ta ra, những người khác đối với em mà nói đều giống nhau, đúng không?
Lâm Mặc không có phủ nhận, nghĩ nghĩ rồi nói, đại khái không có những người khác, em hiện tại một mình trải qua cũng rất tốt.
Tề Sách thở dài, Tiểu Mặc, em sao lại ngốc tới như vậy?
Ngốc sao? Lâm Mặc nhìn tay trái của mình, đường tình cảm cong cong khúc khúc, nhất định khó có thể bình thuận. Chính mình không phải là chưa từng hận qua Sở Diễm, chỉ là khi tỉnh tào ngẫm lại, lấy thân phận của Sở Diễm, hắn cũng không có làm ra cái gì sai. Bản thân bất quá cũng chỉ là một trong số phần đông những tình nhân của hắn, hắn dùng tiền để nuôi mình, hao tâm tổn trí phủng mình nổi tiếng, đã làm đủ những việc mà một kim chủ nên làm. Chính là bản thân không hiểu chuyện, thích người không nên thích, có lập trường gì để đi hận hắn cơ chứ?
Chẳng qua chờ tới khi bản thân phát hiện ra, tâm tư ném tới Sở Diễm nơi đó đã không thể lấy lại được. Nếu lấy lại không được, liền như vậy đi, làm một tình nhân giữ khuôn phép, chờ một ngày nào đó kim chủ chán ghét, bản thân im lặng rời đi, không bao giờ cùng hắn có quan hệ gì nữa, như vậy liền rất tốt.
~ ~ ~ ~ ~
* bánh ngọt nghìn tầng:
* Liên hoan phim Cannes:
* nước hoa Dior dành cho nam:
* Opéra Cakes: là một kiểu bánh ngọt Pháp. Nó được làm từ nhiều lớp bánh xốp hạnh nhân (được gọi là “Joconde” trong tiếng Pháp) ngâm trong si rô cà phê, làm lớp với ganache hoặc kem bơ cà phê và dùng một lớp sô cô la chảy để đổ mặt bánh. Theo Larousse Gastronomique, bánh ga tô Opéra là bánh xốp hạnh nhân được làm với cà phê và sô cô la để phủ kem lên từng lớp bánh. Bánh trở nên phổ biến nhờ thương hiệu bánh Pháp Dalloyau
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook