Thân là con vợ lẽ không được cưng chiều, từ trước đến nay ta luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, cố gắng thấu hiểu mọi chuyện.

Lúc mà ta có cảm giác tồn tại nhất là khi người khác cần lợi dụng ta.
Cha ta lợi dụng ta kín đáo an phận để phô trương nữ giới trong nhà ông hòa thuận lẫn nhau.
Vân Tú lợi dụng ta khô khan cứng nhắc để làm phông nền tôn lên vẻ cao quý sáng chói của nàng.
Ôn Trường Phong thì sao? Có lẽ hắn cũng muốn lợi dụng ta làm đá kê chân, leo lên bậc thang là cha ta chăng?
Dường như ta có thể dự kiến tương lai sắp tới.

Nhưng ta không để bụng, ta chỉ muốn sống sót thôi.

Tốt nhất là có thể sống sót một cách có tôn nghiêm.
Tình ái là gì? Có quan trọng bằng tính mạng này không?
Ta còn chưa kịp tra xét nội tâm Ôn Trường Phong thì đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Sau khi Vân Tú rơi xuống nước, ta lập tức gọi cha quay lại.

Không ngờ tới là Ôn Trường Phong cũng có mặt ở thư phòng.
Hắn tới để bàn chuyện đại hôn với ta.
Cha biết Vân Tú rơi xuống nước mà không vội vã rời đi.


Hắn thì nôn nóng nhìn ra ngoài nhưng không đuổi theo.
“Vân Nhị cô nương.” Hắn vẫn luôn gọi ta như thế, lúc gọi Vân Tú lại là tên họ rõ ràng.
“Mạng người quan trọng, ta lưu lại đây e là không thích hợp, tại hạ xin cáo lui trước.” Hắn cúi đầu, nâng hai tay lên chắp lại hành lễ thật ngay ngắn.
Người được dạy dỗ quá tốt như hắn sao có thể làm ra chuyện sớm ba chiều bốn.

Nhưng bên trong hắc lắc lư hai lòng thì không thể giả được.
Ta hờ hững đáp lễ.
Hắn bước ra khỏi thư phòng, chân vừa nhấc thì đã nghe thấy tiếng Vân Tú khóc lóc ầm ĩ càng lúc càng gần.
Hắn dừng lại.

Ta thật sự hy vọng hắn có thể xoay người đi luôn, chớ có quản Vân Tú làm gì.

Nhưng hắn vẫn do dự, quay đầu lại xem, đứng ở một chỗ trông mong về phía sân sau.
“Ôn Trường Phong.” Giọng ta run lên, dự cảm không hay dâng trào từ đáy lòng: “Ta tiễn ngươi đi.”
Ba bước biến thành hai bước, ta tiến đến trước người Ôn Trường Phong, ý bảo hắn đuổi theo.

Vậy mà hắn có chịu đi đâu, hắn vẫn dõi mắt ra sân sau như cũ.
m thanh từ Vân Tú ngày càng gần.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, Vân Tú vác theo cả người ướt đẫm, hốc mắt đỏ hồng chạy đến.
Nàng vọt thẳng vào lòng Ôn Trường Phong, ôm eo hắn rất chặt.

Nàng không nói lời nào mà hôn lên má hắn.
Ta sợ hãi tận tâm can, ngón tay đột nhiên nắm lại.
Đó là hôn phu của ta, Vân Tú biết điều đó.
Máu toàn thân ta cô đọng lại, cảm giác như có cây búa ngàn cân hung ăn đập vào ngực, va chạm mạnh đến nỗi làm ta tan xương nát thịt.
Ôn Trường Phong ngây người.

Hắn không đẩy nàng ra, cơn kích động bị đè nén thật sâu, đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Vân Tú.

Ngón tay hắn lưu luyến không rời, ta nhịn không được mà khí huyết cuồn cuộn, trước mắt mơ hồ không thấy rõ.
Trong nháy mắt đó, có một ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ hy vọng và ảo tưởng vừa mới chớm nở trong lòng ta.
...
Tối đó Vân tú không dám ngủ, điểm danh muốn ta ở cạnh nàng.
Trong mắt nàng, ta tất nhiên không xứng nằm chung một giường, cũng không đáng để trải thêm chăn đệm ngủ dưới đất.


Thế nên ta tự nhiên dọn lại một cái ghế gỗ, ngồi ở đầu giường nàng, gối đầu lên tay lắng nghe nàng nói chuyện.
“Vân Hà, kiếp trước thật đáng sợ...!Triệu Khâm Thần không phải người, hắn cưới ta làm vợ lẽ! Hắn có vô số tình nhân, còn xúc phạm khi dễ ta, dâng ta làm quà cho những người khác.

Ta chỉ là một quân cờ để hắn lung lạc lòng người!”
Tâm trí ta đang mơ màng sắp thiếp đi thì đột nhiên thanh tỉnh lại.

Ta cẩn thận quan sát nàng, hình như nàng không nhận ra có gì không đúng.
“Ngươi vậy mà mệnh tốt, sau này Ôn Trường Phong một đường thăng quan tiến chức, rốt cuộc trở thành Thừa tướng, ngang hàng với Triệu Khâm Thần.”
Nói đến đây, Vân Tú tỏ ra vô cùng khó hiểu: “Sau đó nữa, ta bị Triệu Khâm Thần tra tấn đến chết, thế lực Ôn Trường Phong như mặt trời ban trưa thì ngươi lại chủ động hòa ly, chỉ muốn chút tiền tài cửa hàng, rời đi vứt bỏ lại hết thảy...”
“Vân Hà, tại sao ngươi muốn hòa ly? Hắn đã là Thừa tướng, lúc ấy thiên hạ ai cũng biết uy danh Ôn Trường Phong, quả thực là...!dưới một người, trên vạn người.”
Gương mặt Vân Tú không tự chủ đỏ ửng lên, vành tai mượt mà hồng hào xinh xắn.
Ta yên lặng lắng nghe.

Ta vốn dĩ không tin nàng.
“Vân Hà, ta phải gả cho Ôn Trường Phong! Hắn thích ta, ta biết là vậy mà.”
Bỗng dưng nàng ngồi dậy, siết cánh tay ta nói: “Hắn chỉ xem ngươi là thế thân của ta thôi.

Đường nào thì sau này ngươi cũng hòa ly với hắn, không bằng để ta gả cho hắn luôn cho rồi.”
Ta thấy ánh mắt nàng kiên định, lúc này mới bắt đầu cẩn thận cân nhắc chuyện trùng sinh.

Loại người mắt cao hơn đầu, không có lợi thì không dậy sớm như Vân Tú đột nhiên coi trọng Ôn Trường Phong, chẳng lẽ nàng thật sự trùng sinh? Hơn nữa sau này ta và hắn còn hòa ly là thế nào?
Đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra mà người chỉ một lòng muốn tồn tại như ta buộc phải đưa ra quyết định hòa ly?
Ta chắc chắn rằng bản thân không yêu Ôn Trường Phong.


Nhất định là hắn muốn làm gì nguy hiểm lắm, còn liên lụy đến ta ở kiếp trước, thế nên ta không thể không rời đi.
Ta cong môi cười: “Được thôi, tiểu thư gả cho hắn đi.”
Vân Tú muốn bám lấy Ôn Trường Phong, ta đây đành tùy tiện nhường cho nàng vậy.
Ghế thô cứng, ta thẳng lưng ngồi suốt mấy canh giờ.

Cơ bắp toàn thân đau nhức, vừa xung huyết vừa tê dại, ta vẫn nhẫn nại nghe mối tình thê thảm, yêu mà không được từ kiếp trước của Vân Tú.
Nàng sợ hãi xen lẫn kích động, buộc phải nói cho bằng hết mới cam lòng, giúp ta thu được không ít thông tin.

Dường như nàng chỉ có thể nói không ngừng nghỉ, dùng cách này để tiêu tan nỗi sợ và uất hận trong lòng.
Ta liều mạng nhớ kỹ những thông tin có thể sử dụng được, không dám bỏ sót bất kỳ câu nào.

Cho đến khi nàng ngủ say sưa thì ta mới nhẹ tay nhẹ chân đi thổi đèn.
Trong bóng đêm, đôi chân mày Vân Tú vẫn nhăn lại, môi cũng mím rất chặt.

Xem ra nàng không hề biết những chuyện ta làm sau lưng nàng.
Chuyện Vân Tú “trùng sinh” phá hỏng kế hoạch trả thù của ta.
Ta vốn định sắp xếp cho nàng gả đến nhà tay ăn chơi Triệu Khâm Thần.

Bây giờ xem ra ta phải chỉnh sửa kế hoạch lại đôi chút..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương