Hái Hoa Án
C8: Đinh Trang Mai Nguyệt Đêm Giao Chiến, Động Sâu Diện Kiến Kẻ Ẩn Mình.

Hồi 8: Đinh Trang Mai Nguyệt đêm giao chiến, động sâu diện kiến kẻ ẩn mình.

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Edit: Hoàng Thái Quân

* * *

Vầng nguyệt ẩn dưới mây, hương mai như thêu dệt, lá thu vang đêm tĩnh, cùng vọng hướng ngày lành.

Dưới ánh trăng thanh sạch, Nhất Chi Mai không mời không thỉnh bỗng từ đâu bay xuống tùy tiện ngồi trên song cửa sổ, mặt đầy ý cười nhìn hai người trong phòng.

“Nhất, Chi, Mai?” Đinh Nguyệt Hoa nghe thấy Kim Kiền kêu ra danh hào “Nhất Chi Mai”, mắt hạnh hơi nheo lại, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là ----“, ánh mắt lại dời về phía Kim Kiền.

Chợt thấy Kim Kiền cọ cọ lùi về sau mấy bước, lách mình rúc ở phía sau Đinh Nguyệt Hoa, ló ra cái đỉnh đầu to, nét mặt đề phòng nói: “Đinh tiểu thư cẩn thận một chút, vị này chính là thiên hạ đệ nhất đại kẻ trộm, danh trộm lan khắp giang hồ tiếng tặc bay xa ngàn dặm, từng rút vẩy cá vặt lông chó nhổ lông nhạn cưỡm thịt mèo, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên từ đâu nhảy ra, chắc chắn là không có ý tốt gì.”

“Khụ khụ, khụ khụ!” Thân hình Nhất Chi Mai đảo lên một cái, suýt nữa không giữ được mà ngã khỏi song cửa sổ, tạo hình tự do phong nhã chợt bị một câu của Kim Kiền làm cho bảy bay tám lạc.

Vẻ mặt Đinh Nguyệt Hoa bừng tỉnh đại ngộ, nhếch mày liễu nhìn quét từ trên xuống dưới Nhất Chi Mai một lượt, gật gật đầu, nâng tay ôm quyền: “Thì ra là thiên hạ đệ nhất thần trộm, kính đã lâu kính đã lâu!”

“Đinh tiểu thư quá khen, đều là bằng hữu giang hồ khen nhầm thôi…” Nhất Chi Mai vội ổn định thân hình, run ống tay áo lên, ôm quyền đáp lễ.

Thần sắc Đinh Nguyệt Hoa khẽ động: “Ngươi biết ta ư?”

Nhất Chi Mai vén bào nhảy khỏi song cửa sổ, lọn tóc bạc trên đỉnh đầu lướt qua một vệt cong trong suốt, hướng tới Đinh Nguyệt Hoa cong môi cười: “Tại hạ từng nghe nói, Đinh thị song hiệp có một vị bào muội coi trọng như báu vật, dung tư tú lệ, võ nghệ hơn người, tài đức ngát hương, quả thật là kỳ nữ hiếm thấy trên giang hồ, hôm nay vừa gặp quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Lời nói xong khiến Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, da gà trên người Kim Kiền rơi rụng xuống đất.

Rất quái lạ! Sao hôm nay Nhất Chi Mai đâu đâu cũng đều lộ ra mùi Hoa Hoa công tử không hài hòa vậy?

Tạo hình lên sàn lỗi lạc, làm dáng anh tuấn, một đoạn vuốt mông ngựa buồn nôn không hợp phong cách vừa rồi, còn có ----

Mắt nhỏ Kim Kiền quay tròn từ đầu tới chân cùng hai mắt tỏa sáng của Nhất Chi Mai.

Cái tên lười đến tận xương này ngày thường nói một câu nhất định phải ngáp hai cái, nhưng hôm nay từ khi lên sàn đến giờ rõ ràng vẫn giữ nguyên vẻ mặt sáng láng, rất khác thường!

Chẹp!! Chẳng lẽ ----

Kim Kiền đảo qua đôi nam nữ đối diện, khoé mắt lại ngắm ra ánh trăng ấm áp ngoài cửa sổ, đuôi lông mày không khỏi co rút.

Chậc chậc! Một cảnh tượng tương thân tiêu chuẩn “Trăng treo đầu ngọn liễu, người ước nguyện hoàng hôn”!

Tốt! Vô cùng tốt! Cảnh này thật đúng là chứng minh cho câu tục ngữ: không chuyện lại ân cần, không gian tức trộm.

Nhìn biểu hiện của Nhất Chi Mai hôm nay, chẳng lẽ là muốn mang “Trộm” “Gian” kết hợp, là tới “Trộm người”?

Không ngờ lại dám đến trộm phu nhân tương lai của Triển đại nhân ta?

Giỏi cho ngươi tiểu tử thối, lại dám khoét tường đào đất xâm nhập địa bàn của ta, lá gan không nhỏ đâu!

Nghĩ vậy, Kim Kiền nhất thời không chịu yếu thế, ánh mắt trừng Nhất Chi Mai thêm vào vài phần hung ác: “Nhất Chi Mai, ngươi đừng có lẻo mép, đêm vắng không người, ngươi lén lén lút lút chạy đến Đinh trang làm gì? Còn không phải là muốn quấy rối?”

“Sao Kim huynh lại nỡ vu tội cho tại hạ như thế?” Nhất Chi Mai vẻ mặt vô tội, lại nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa, vung tay áo dài: “Hôm nay tại hạ nhìn thấy bóng đêm mê người, dạo chơi nhàn đình, giẫm trăng đuổi mây, trong lúc vô tình lạc vào quý phủ, may mắn nghe được lời hào kiệt của Đinh tiểu thư đây, chợt cảm khái mà bỏ thêm một câu, mạo phạm tiểu thư, mong Đinh tiểu thư đừng trách cứ.”

Nói xong, lại hướng tới Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười.

Ánh trăng bàng bạc, áo đen phóng khoáng, mắt phượng cong tơ, tóc bạc thổi tình.

Hự!! Mỹ nam kế?

Kim Kiền kinh hoàng đến mức hai tròng mắt suýt nữa lọt luôn ra ngoài.

Trời cao ơi, Nhất Chi Mai này còn dùng tới cả mỹ nam kế! Nhưng đáng tiếc cho ngươi, nếu luận về mỹ nam kế, công lực của Đen Đủ Đường ngươi còn thua xa Tiểu Miêu với Bạch Thử, căn bản là không cùng đẳng cấp! Vậy mà ngay cả Tiểu Miêu với Bạch Thử Đinh đại tiểu thư còn không để vào mắt, huống chi một đóa mai nhỏ như ngươi?

Nghĩ vậy, Kim Kiền càng thêm phần tự tin, nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa.

Không ngờ Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy cũng nhẹ nhàng cười đáp lại Nhất Chi mai, giống như hoa sen trong nước hé nở theo cơn gió, dịu dàng vô tận.

Kim Kiền nhất thời choáng váng một trận.

Ôi chao? Chẳng lẽ mẫu người mà Đinh đại tiểu thư thích chính là Nhất Chi Mai này?

Ý cười trên mặt Nhất Chi Mai càng rõ rệt, từng bước một đi về hướng Đinh Nguyệt Hoa, tay áo gấm lay động nhàn hạ: “Nếu Đinh tiểu thư không ghét bỏ, có nguyện cùng với tại hạ đi khắp đại giang nam bắc, ngắm hết phong cảnh núi sông, nếm hết các mỹ vị thiên hạ, trộm hết báu vật trong thiên hạ ----“

Đinh Nguyệt Hoa khẽ buông mi cong, cười nhẹ nói: “Tất nhiên là Nguyệt Hoa ----“ mắt hạnh vụt nhấc cao, ba thước bảo kiếm leng keng khỏi vỏ, xé gió chém trăng: “Không muốn!”

Hàn quang vạch ra từ mũi kiếm như kinh điện chớp lóe, xẹt qua người Nhất Chi Mai.


Nhất Chi Mai kêu lên một tiếng, phi thân cách ra nửa bước, trong gang tấc tránh đi một kiếm này, nhưng tay áo đen đã bị Đinh Nguyệt Hoa cắt mất nửa bên, nhẹ rơi xuống.

“Ôi chao?”

Tình huống xảy ra quá bất ngờ, Kim Kiền còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cánh tay đã bị một lực mạnh kéo lôi đi, trước mắt hoa lên, thì ra chính mình đã bị Đinh Nguyệt Hoa tóm lấy, cực lực chạy ra phía cửa.

Kim Kiền bị lôi chạy như điên, dưới chân lảo đảo mấy cái, đột nhiên Đinh Nguyệt Hoa phía trước chững người lại.

Cánh tay mảnh mai giữ chặt Kim Kiền chậm rãi buông ra, đổi sang cầm lấy bao kiếm, một tay rút kiếm ra, bảo kiếm chắn ngang trước ngực.

Đinh Nguyệt Hoa nghiêm mặt lạnh lùng, hàn quang lóe lên trong mắt hạnh sắc bén như thanh kiếm trên tay, lạnh giọng quát: “Bọn đạo chích phương nào, dám đến Đinh trang giương oai, thật to gan!”

Kim Kiền định thần giương mắt nhìn lên, tức thì quá sợ hãi.

Trong sân, trên nóc nhà bốn phía, vây vòng dày đặc bóng người chập choạng, xem bóng người kia thì có hơn mười tên, hắc y múa lượn, vải đen che mặt, mắt đỏ như máu, lập lòe phát sáng, chi chít trùng điệp trong bóng đêm, tựa như yêu ma quỷ quái.

Ánh trăng tái nhợt, cành liễu trơ mình như xác khô rỗng tuếch, gió thu đêm lạnh, thổi lay mái hiên bần bật rung động.

“Haizz…” Một tiếng than nhẹ thổi đến bên tai như xa như gần.

Từ không trung, một bóng đen im hơi lặng tiếng mơ hồ tiếp đất như ma quỷ, tay áo dài như khói, tóc bạc vẽ lạnh lùng.

“Đinh tiểu thư quả nhiên trí tuệ hơn người, tại hạ thận trọng như thế, nhưng vẫn bị Đinh tiểu thư nhìn ra sơ hở.”

Nhất Chi Mai đứng ở trước mặt Đinh Nguyệt Hoa và Kim Kiền, trở lại với bộ dạng lười biếng muôn thuở.

“Xác, xác chết sống lại…” Sắc mặt Kim Kiền trắng bệch, chỉ vào bọn hắc y nhân phía sau Nhất Chi Mai, môi run rẩy làm giọng nói phát ra cũng run run không ngừng, chỉ cảm thấy trong lòng như có một trăm tám mươi cái máy trộn bê tông, nổ ran ầm ĩ.

Sao, sao lại như vậy? Tại sao Nhất Chi Mai lại xuất hiện cùng lúc với bọn xác chết sống lại? Chẳng, chẳng lẽ Nhất Chi Mai thực ra là trùm cuối đứng sau lưng bọn chúng?

“Ngươi muốn làm gì?” Thân thể tú lệ của Đinh Nguyệt Hoa căng cứng, lớn tiếng quát.

Nhất Chi Mai nhẹ thở dài một hơi, hai tay lồng vào trong tay áo, khoan thai nói: “Vừa rồi tại hạ đã nói qua, tại hạ đến là muốn mời Đinh tiểu thư đi cùng tại hạ, mong Đinh tiểu thư có thể thuận lợi đồng ý.”

Theo lời của Nhất Chi Mai, bọn hắc y nhân mắt đỏ dồn dập nhảy xuống khỏi nóc nhà không một tiếng động, im lặng vây quanh ba người, đôi con ngươi đỏ thẫm lạnh băng, dày đặc trong bóng đêm hết sức kinh tâm, Kim Kiền cơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi phảng phất.

“Cẩn thận!” Đinh Nguyệt Hoa lui về phía sau một bước, chậm rãi giơ lên bảo kiếm trong tay, lưng dán sát vào lưng Kim Kiền.

Kim Kiền khó khăn nuốt nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, vừa định căng bụng kêu cứu, không ngờ lại bị Nhất Chi Mai nhìn ra trước.

Nhất Chi Mai lắc tay áo dài, khẽ cười một tiếng, thong thả nói: “Kim huynh muốn kêu thì cứ kêu đi, có điều tại hạ sợ là Kim huynh có kêu rách cả cổ họng cũng vô dụng. Triển đại nhân, Bạch huynh còn có Đinh thị song hiệp, lúc này còn không lo nổi cho mình, e là không thể đến đây cứu nhị vị được đâu.”

“Ngươi đã làm gì?” Giọng Đinh Nguyệt Hoa bất chợt cất cao.

Nhất Chi Mai cười cảm thán: “Chẳng qua tại hạ chỉ thỉnh vài vị huynh đệ hắc y đến chiêu đãi Triển đại nhân bọn họ, nhị vị không cần lo lắng.”

“Cuồng ngôn!” Đinh Nguyệt Hoa khẽ cười một tiếng: “Với thân thủ của đại ca và nhị ca ta, người có thể qua được ba mươi hiệp do hai người liên thủ, trên giang hồ không hơn mười người, huống chi còn có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, bọn lâu la kia, còn chưa đủ sức đâu!”

Đó là do Đinh tiểu thư ngươi chưa biết được sự lợi hại của đoàn quân xác sống thôi! Kim Kiền âm thầm kêu khổ.

Nhất Chi mai nhếch mày cười, nhìn về phía Kim Kiền: “Nếu Đinh tiểu thư đầy tin tưởng như thế, sao không để cho Kim huynh kêu thử hai tiếng xem sao?”

Bất kể ba bảy hăm mốt, kêu trước rồi tính sau!

Kim Kiền hạ quyết tâm, lập tức dồn khí xuống đan điền, gân cổ kêu cứu: “Cứu mạng a a a a ----“

Tiếng kêu thê lương giống như rạch ra một vết nứt trong đêm đen.

Một mảnh yên lặng.

Đừng nói Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, huynh đệ Đinh thị, mà ngay cả một tiếng đáp lại của gia đinh hộ vệ cũng không có.

Sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa nhất thời biến đổi.

Đỉnh đầu Kim Kiền ướt rượt mồ hôi lạnh, ngón tay lặng lẽ giơ lên sờ soạng bên hông ---- Hừ, quả nhiên thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào chính mình mà!

Nhưng vừa chạm đến bên hông, trong lòng lại lạnh xuống.

“Kim huynh, ngươi đang tìm cái này à?” Nhất Chi Mai lấy từ trong ống tay dài ra một chiếc túi vải căng, nắm lấy miệng túi hươ huơ trước mắt Kim Kiền, chẳng phải gì khác mà đúng là túi dược tùy thân của Kim Kiền.

Giọt mồ hôi to như hạt đậu nhẹ nhàng đáp xuống trán Kim Kiền.

Mẹ ơi, Nhất Chi Mai này trộm túi dược của ta lúc nào? Đáng chết, tình huống này thật đúng là kiềm lư kĩ cùng (*), thật to không ổn!

(*) Kiềm lư kỹ cùng, có một chút khả năng mà đã dùng hết không còn gì nữa.

Đinh Nguyệt Hoa liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Kim Kiền, hít sâu một hơi, dựng thẳng mày liễu, run bảo kiếm trong tay lên, chỉ một thoáng, hàn quang bốn phía.


“Chẳng qua chỉ là vài tên lâu la tiểu tặc, ta còn không thèm để vào mắt!”

“Ha ha, Đinh tiểu thư quả nhiên là nữ trung hào kiệt, tại hạ bội phục, bội phục!” Nhất Chi Mai cười lười biếng, tay phải sờ bên hông, rút ra một cây roi dài màu xanh như mãng xà, vung xoáy vào giữa không trung, vun vút rung động: “Tại hạ ngưỡng mộ kiếm pháp tổ truyền của Đinh gia đã lâu, hôm nay xin được lĩnh giáo.”

“Sợ ngươi sao?” Khí thế toàn thân của Đinh Nguyệt Hoa tăng lên tàn khốc, tay giật chuôi kiếm, điểm nhẹ mũi chân lao thẳng về hướng Nhất Chi Mai.

Con ngươi của Nhất Chi Mai sáng ngời, cuộn xoắn roi dài đón nhận.

Váy dài thêu sen của Đinh Nguyệt Hoa bay lượn, kiếm khí sáng rực mạnh mẽ, hàn khí khuấy động lạnh thấu xương.

Trường sam đen gấm của Nhất Chi Mai múa may phần phật, roi dài nghịch chuyển luồng gió, tiếng rít vang dội đánh nát khoảng không.

Hai người quần đấu một chỗ, càng đánh càng nhanh, càng đấu càng gấp, đấu đến kích động, gió hòa ánh chớp, rốt cuộc không phân ra được thân hình cả hai.

Từ lòng bàn tay đến trán Kim Kiền đều bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, mắt nhỏ một chốc nhìn qua hai người đang giao kích, một chốc lại nhìn chòng chọc bọn sát thủ hắc y xung quanh, lo sợ bọn sát thủ này bất ngờ lao vào Đinh Nguyệt Hoa gây rối.

Nhưng quái lạ chính là, hơn mười tên hắc y nhân này lại như thể tượng đất, không hề nhúc nhích.

Hai người đang hỗn chiến thốt nhiên tách ra, phân qua hai bên.

“Hảo kiếm pháp!” Nhất Chi Mai mặt mang ý cười, một sợi tóc rơi xuống theo tiếng nói.

Đinh Nguyệt Hoa không nói được lời nào, khuôn mặt thanh tú phát màu xanh trắng, cánh tay nắm bảo kiếm run run không ngớt, cổ tay vừa lật, bảo kiếm keng một tiếng rơi xuống đất, một vòng ẩn ký xanh tím nổi lên trên cổ tay sứ ngọc.

Chết!

Trong lòng Kim Kiền giật nảy hỗn loạn, thân thể còn nhanh hơn đầu óc, phốc một cái đã chui vào giữa hai người, dang rộng hai tay chắn trước người Đinh Nguyệt Hoa, cao giọng kêu to: “Có, có có ta ở đây, ngươi, ngươi đừng mơ động đến một sợi lông của Đinh tiểu thư!”

Nói đùa gì chứ, đây chính là phu nhân tương lai của Tiểu Miêu đó, nếu có gì sai sót, nửa đời sau của ta cũng phải giao lại tại đây mất thôi!!

Nhất Chi Mai sửng sốt, đánh giá từ trên xuống dưới Kim Kiền như thể trước đây chưa từng gặp qua, kinh ngạc nói: “Kim huynh đây là ---- anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Muốn mang Đinh tiểu thư đi, trừ, trừ phi bước qua xác của ta trước đã!” Kim Kiền run cổ họng, kiên trì run ra một câu.

Vì phu nhân tương lai của người lãnh đạo trực tiếp, ta liều mạng!

“Kim Kiền…” Khuôn mặt thanh tú của Đinh Nguyệt Hoa khẽ chuyển, cắn răng một cái, vụt tiến lên phía trước, quát lên với Nhất Chi Mai: “Nhất Chi Mai, muốn giết muốn chém gì cũng được, chớ có liên lụy người vô tội!”

“Ây?” Nhất Chi Mai tựa hồ có chút kinh ngạc, mắt phượng đảo dọc trên người cả hai, bừng tỉnh nói: “Nhị vị như vậy là…Tình chàng ý thiếp?”

Lời còn chưa dứt, thân hình Nhất Chi Mai đột nhiên run bắn, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí ngấm xương thấu thịt phóng tới như bão táp.

Cảm giác được luồng khí lạnh này đầu tiên, tất nhiên còn có Kim Kiền.

Lãnh khí này thật sự là vừa quen thuộc vừa thân thiết -----

Kim Kiền thoáng chốc vực dậy tinh thần, mắt nhỏ sáng ngời, cứ như uống phải máu gà, bắt đầu mở miệng quát to một tiếng: “Nhất Chi Mai, hôm nay ngươi dám ngang nhiên cường đoạt dân nữ, còn không mau mau bó tay chịu trói!”

Đinh Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn Kim Kiền kinh ngạc vạn phần, Nhất Chi mai lại như bị khí thế của Kim Kiền chế trụ, rút lui về sau nửa bước.

“Nhất Chi Mai, thì ra là ngươi?” Một tiếng nói âm u băng giá truyền đến từ phía sau.

Đinh Nguyệt Hoa xoay đầu nhìn lại, mới hiểu được vì sao Nhất Chi Mai và Kim Kiền lại phản ứng khác thường như thế.

Dưới bóng đêm trầm đặc, một bóng lam thẳng tắp chậm bước đến gần, dưới bóng cây, thần sắc biểu cảm đều mơ hồ mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt tỏa sáng kinh người.

“Không thể tưởng được như thế cũng không ngăn được ngươi…” Nhất Chi Mai bật ra nụ cười khổ, dừng một chút lại lắc đầu nói: “Chỉ có một mình Triển đại nhân đến đây thôi sao? Bạch huynh cùng Đinh thị song hiệp đâu?”

“Một mình Triển mỗ là đủ!”

“Một mình?” Nhất Chi Mai cười khẽ hai tiếng: “Triển đại nhân bây giờ sợ là chỉ còn nửa cái mạng thôi!”

Triển Chiêu chậm rãi đi ra khỏi bóng cây, hình dáng dần dần rõ nét.

Sắc mặt mới đó còn vui mừng của Kim Kiền, thình lình lại bị ai đó hung hăng đập nát, trái tim như thể bị dìm xuống giếng băng, thật lạnh thật lạnh.

Áo lam tả tơi, chỗ bị xé rách rướm màu đỏ thẫm, hơi thở hỗn loạn, tiếng hít thở như ống bễ vang lên từng hồi ngột ngạt, mặt đầy mồ hôi nhỏ giọt, vết máu trải khắp toàn thân, cũng không biết là máu của địch thủ hay là máu của chính mình, bảo kiếm Cự Khuyết giơ lên, đỏ đen pha lẫn, máu thịt khó phân.

Mỗi một bước, thân hình Triển Chiêu lại khẽ run lên, cho dù như thế thắt lưng kia vẫn thẳng tắp như tùng.

Dưới chân Đinh Nguyệt Hoa mềm nhũn, thân hình chao đảo kịch liệt, mặt đầy vẻ không thể tin: “Triển, Triển Chiêu sao, sao ngươi lại…Chẳng, chẳng lẽ đại ca, nhị ca…”


“Đinh tiểu thư yên tâm, Đinh thị song hiệp không việc gì, một lát sau có thể tới đây.” Triển Chiêu trầm giọng đáp.

Nét mặt Đinh Nguyệt Hoa giãn ra đôi chút.

“Quả nhiên là coi thường các ngươi!” Nhất Chi Mai xoa cằm, lắc lắc đầu, lại nhìn về phía Kim Kiền và Đinh Nguyệt Hoa nói: “Tại hạ hỏi lại một lần nữa, Đinh tiểu thư có đi cùng với tại hạ hay không?”

Đinh Nguyệt Hoa khôi phục lại ánh mắt xem thường.

“Có Triển mỗ ở đây, ngươi đừng mơ tưởng!” Triển Chiêu lại tiến lên một bước.

Nhất Chi Mai nhún nhún vai, lười biếng duỗi thắt lưng: “Bận rộn cả đêm, tại hạ thật là có hơi mệt mỏi…”

Đúng lúc đó, một vệt xanh bắn ra xoắn tít, đánh thẳng vào mặt Đinh Nguyệt Hoa.

Tuy rằng Đinh Nguyệt Hoa bị thương ở tay, nhưng công phu dưới chân cũng phát huy không đáng ngại, ngay lập tức xoay người lăn xuống đất, tránh đi Nhuyễn Tiên.

Triển Chiêu lách mình tiến lên, xoay người bay chuyển, bảo kiếm Cự Khuyết quét ngang, mắt thấy sắp sửa tước Nhuyễn Tiên của Nhất Chi Mai thành hai đoạn, không ngờ Nhuyễn Tiên kia cứ như vật sống, đổi hướng thình lình, buộc theo tiếng gió thê lương trực tiếp đánh úp về phía một người khác.

Kim Kiền vừa vui mừng vì Đinh Nguyệt Hoa thoát được một đòn hiểm, đột nhiên thấy cổ mình thít lại, ngay sau đó một trận đau nhức ầm ầm kéo đến, cảnh sắc trước mắt lướt đi cực nhanh, đợi đến khi cảnh vật trở lại rõ ràng, mới nhận ra bản thân đang bị Nhuyễn Tiên của Nhất Chi Mai cuốn lấy cổ, túm đến bên cạnh Nhất Chi Mai.

Nhất Chi Mai siết chặt Nhuyễn Tiên trong tay, Kim Kiền chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, hai mắt trở nên trắng dã, rắc một tiếng liền thiếu dưỡng khí choáng ngất ngay tại chỗ.

“Đinh tiểu thư, Triển đại nhân, chẳng lẽ các ngươi muốn trơ mắt nhìn Kim huynh chết ngay trước mắt các ngươi sao?” Nhất Chi Mai dài giọng nói.

“Đê tiện!” Đinh Nguyệt Hoa nghiến răng nghiến lợi.

Con ngươi đen của Triển Chiêu bật nổi tơ máu, cánh tay cầm kiếm run lên khó nén, môi mỏng khẽ động, không ngờ vừa mở miệng một búng máu đỏ lại trào ra.

“Triển Chiêu!” Đinh Nguyệt Hoa quát to một tiếng, đang muốn đưa tay đỡ lấy Triển Chiêu, không ngờ bọn hắc y nhân nãy giờ vẫn bất động, đột nhiên cựa quậy thân hình, nhảy lên giữa không trung, tung ra một cái lưới lớn phủ chặt lấy Đinh Nguyệt Hoa, thuận tay lôi đi, đạp không phi thân lên nóc nhà, kéo Đinh Nguyệt Hoa chạy gấp khỏi Đinh trang.

Thân hình Triển Chiêu dao động, lại bị vài tên hắc y nhân vây lại chung quanh.

Nhất Chi Mai nhướng mắt nhìn về phía hậu viện Đinh trang, chợt thấy ba bóng người thi triển khinh công vội vàng chạy tới, xem thân hình kia, xác thực là Bạch Ngọc Đường và Đinh thị song hiệp, nhếch mày thở dài: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thời gian vừa đúng!”

Dứt lời, cuốn lấy Nhuyễn Tiên trong tay, buộc chặt Kim Kiền như cái bánh chưng, quăng ra sau lưng khiêng lên, nhún người một cái, đạp mái hiên chạy như bay.

“Vút ------“

Một tiếng vang xé gió, thê lương phủ trùm, da đầu Nhất Chi Mai bất giác tê rần, mũi chân nhón lên xoay chuyển, lượn vòng tránh đi, ám khí bay tới sau lưng xẹt qua chóp mũi, keng một tiếng cắm phập vào nóc nhà sâu hơn một thước.

“A!” Nhất Chi Mai kinh hoàng đến mức cả người túa đầy mồ hôi lạnh, mắt lướt về phía Đinh trang bên dưới, chỉ thấy Triển Chiêu thân bị trọng thương lại ném ra bảo kiếm bên người, lúc này đã hoàn toàn không còn lực đánh trả, ngay cả tránh khỏi công kích của sát thủ hắc y đã là vô cùng gắng gượng, nhưng đôi mắt sắc bén vẫn khăng khăng dán chặt lấy mình kia, cũng đủ làm cho người ta lông tóc dựng ngược, khắp người phát lạnh.

Nhất Chi Mai giật mình một cái, cắn răng tóm lấy bảo kiếm Cự Khuyết, phất tay áo bay về bên trong Đinh trang, vác theo Kim Kiền dứt khoát bay đi.

Nhưng trận hàn khí rét lạnh thấu xương vẫn cứ dai dẳng đeo bám, quấn mãi không đi.

*

Kim Kiền là bị đói tỉnh.

Để xem tiếng bụng đói kêu ùng ục được bao lâu rồi? Ấn vào dạ dày, dựa vào cảm nhận độ trống mà suy đoán, hình như mình đã hơn sáu canh giờ chưa có gì bỏ bụng.

Tính toán như thế, Kim Kiền cố sức mở hai khe mắt hẹp ra.

Đập vào mắt chính là một mảnh đen đúa chập choạng, gần như không thấy rõ vật gì, chỉ có nhiều điểm sáng mỏng manh như có như không.

Chung quanh vừa bức bối vừa nóng nực, chỗ chạm tay dính nước ẩm ướt.

Đây là ---- chỗ nào?

Kim Kiền phản xạ có điều kiện muốn nâng tay dụi mắt, nhưng cổ tay vừa dịch, liền thấy cổ tay cổ chân lan ra một trận lạnh lẽo, còn có tiếng ma sát của xiềng xích.

Ôi chao?

Kim Kiền sờ soạng cổ tay, mò mò cổ chân, nhất thời da đầu tê dại.

Một cái khóa sắt lạnh lẽo kìm chặt lấy cổ tay cổ chân, khóa sắt này còn nối liền với xích sắt kích cỡ như chiếc đũa, dài bất quá một thước, trọn vẹn ngăn chặn cử động của tay chân.

Hai mắt dần dần thích ứng với bóng tối, lúc này Kim Kiền mới mơ mơ hồ hồ thấy được, quả nhiên bản thân đang ở trong một hang động hẹp, đỉnh hang cực thấp, chỉ có thể ngồi thẳng người lại không thể đứng dậy, đỉnh hang còn đọng nước nhỏ giọt, tiếng nước rơi vang lên tí tách.

Tiếp tục lần mò tới trước, bất giác lại bị một vật lạ ngăn cản, sờ soạng trên dưới hình như có dạng như dãy hàng rào gỗ cắm ngang, từng cọc từng cọc đều có kích thước như bắp đùi, khe hở ở giữa bất quá chỉ hơn một tấc, đẩy xô đập, đều mảy may bất động.

Kim Kiền nhất thời sáng tỏ, chỗ này rõ ràng là một nhà tù, nhưng lại không biết là nhà tù trong núi hay là dưới lòng đất.

Á á! Ta với Hàng Châu này quả nhiên là bát tự không hợp, đến đây còn chưa tới một tháng, đã bị bắt cóc tới hai lần…Bây giờ còn bị người ta chộp tới nhốt trong sơn động quỷ quái, sắp tới cũng không biết là muốn chiên hay muốn luộc…

“Thật sự là người xúi quẩy uống nước lã cũng bị mắc kẽ răng mà!” Kim Kiền đặt mông ngồi dưới đất, than ngắn thở dài.

“Kim Kiền?” Trong bóng tối đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Đinh Nguyệt Hoa, giọng nói rầu rĩ, không rõ ràng lắm: “Là ngươi sao?”

“Đinh tiểu thư? Ngươi ở đâu?” Kim Kiền trợn mắt nhỏ kinh hoàng tìm kiếm mọi nơi.

“Ở đối diện ngươi.”

Kim Kiền ra sức dụi dụi mắt, híp mắt nhỏ nhìn nửa ngày, mới lờ mờ trông thấy nhà tù phía đối diện, dường như bên trong có một bóng người đang ngồi.

“Đinh tiểu thư?” Kim Kiền hươ hươ cánh tay, xích sắc theo đó rung lên leng keng: “Là ngươi sao?”

“Là ta đây.” Bóng người đối diện cũng hươ hươ cổ tay đáp lại, tiếng xích vang lên tương tự.


“Đinh tiểu thư, ngươi không sao chứ?”

“Không sao, chỉ có điều hình như bị dược vật ở đây làm tiêu tán công lực, cả người không còn sức.” Đinh Nguyệt Hoa nói: “Còn bị khóa tay chân…”

Vừa nói được một nửa, Đinh Nguyệt Hoa bỗng nhiên im bặt.

“Đinh tiểu thư?”

“Xuỵt ---- có người đến.”

Kim Kiền giật nảy trong lòng, dựng thẳng lỗ tai, nín thở lắng nghe, quả nhiên, phía xa truyền đến tiếng bước chân chậm rãi như có như không, kèm theo đó là tiếng xiềng xích va chạm cực kỳ quen tai.

Ánh lửa lay động từ xa đến gần, tiếng bước chân dần dần mạnh lên, cảnh vật trước mắt từ từ rõ rệt.

Chỉ thấy nhà tù đang giam giữ Kim Kiền là một thông đạo (*) chưa đến ba thước, thông đạo đối diện, là thạch động đang giam Đinh Nguyệt Hoa.

(*) Con đường nối liền thông suốt.

Nương theo ánh lửa ngày một đến gần, Kim Kiền dần dần thấy rõ, hai tay hai chân Đinh Nguyệt Hoa cũng bị khóa một vòng sắt giống mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, búi tóc tán loạn, váy dài thêu sen cũng ngấm đầy nước bẩn.

Tiếng bước chân tiếp nối rõ rệt, dưới ánh lửa lay động, bốn bóng người hắt dài lên trước nhà tù của Đinh Nguyệt Hoa.

Kim Kiền nheo mắt nhìn kỹ, nhất thời hít ngược vào một ngụm khí lạnh.

Hai người mở đường là hai nam tử mặc hắc y, vải đen che mặt, thân hình vạm vỡ, mỗi người cầm trong tay một cây đuốc, trong bốn ánh mắt ló ra trước tấm vải đen, thoáng chớp lên ánh đỏ.

Người nọ theo sau, tay áo dài hắc y, tóc bạc rối tinh, tay chân đều bị xích sắt khóa trụ, mỗi bước đặt xuống liền phát ra tiếng xiềng xích leng keng, chính là người đã bắt mình và Đinh Nguyệt Hoa đến đây, Nhất Chi Mai.

Nhưng tạo hình này của Nhất Chi Mai, sao thoạt nhìn lại giống như đãi ngộ với ta? Giống tù nhân -----

Hả?

Một trận nghi hoặc kéo theo một đợt dự cảm không hài hòa nảy lên trong lòng Kim Kiền.

Phía sau Nhất Chi Mai, là một tên có dáng vẻ cầm đầu, toàn thân đen kịt, trên mặt che phủ chiếc mắt nạ sắt xanh trắng, dưới ánh lửa, từng vệt hào quang ma quái chợt hiện lên rồi biến mất.

Một thân tạo hình này làm Kim kiền lập tức nhớ lại đoạn hồi ức không tốt trước đây.

Chẳng lẽ là tên Ninja thiếu niên dẫn đầu đoàn quân xác sống đến bắt ta trước kia?

Không đúng, không đúng! Tên Ninja thiếu niên kia không cao như vậy, bả vai cũng không rộng như vậy, tên mặt nạ sắt này rõ ràng là một nam tử trưởng thành.

Là một người khác.

Nói như vậy…Hả, chẳng lẽ tên mặt nạ sắt cũng giống với bọn xác chết sống lại, là đoàn quân biên chế?

Kim Kiền bị ý tưởng vụt hiện ra này làm sợ tới mức tay chân lạnh lẽo.

Bốn người đứng trước nhà tù của Đinh Nguyệt Hoa, lưng hướng về phía Kim Kiền, hai tên hắc y tùy tùng đưa cây đuốc trong tay tới trước, nhất thời chiếu sáng từng ngóc ngách nhà tù của Đinh Nguyệt Hoa.

Dưới ánh lửa, Đinh Nguyệt Hoa ngồi thẳng, mặc dù dung nhan tú lệ vương nhiều vết bẩn, nhưng đôi mắt hạnh vẫn bắn ra tia sắc bén, rất uy nghi.

Quả nhiên là phu nhân tương lai của Tiểu Miêu, làm tù nhân còn làm được đến mức như vậy, Kim Kiền âm thầm chắc lưỡi.

Tên đầu lĩnh mặt sắt im lặng đứng ở trước nhà tù xem qua một lát, chậm rãi lên tiếng: “Là tiểu thư Đinh gia?”

Giọng nói khàn khàn, cứ như phát ra từ giấy nhám cọ xát, khó nghe cùng cực.

Đinh Nguyệt Hoa trừng mắt bình tĩnh nhìn nam tử mặt sắt, không chút yếu thế.

Tên mặt sắt hơi hơi nghiêng đầu, đột nhiên tung ra một chưởng tát vào mặt Nhất Chi Mai, Nhất Chi Mai bỗng dưng bị tát làm toàn thân chao đảo, đổ lùi lại mấy bước, cuối cùng mất thăng bằng, té ngã ra đất.

“Ngươi bắt tiểu thư Đinh gia đến đây làm gì hả?” Tên mặt sắt gầm lên với Nhất Chi Mai, hai mắt ló ra dưới mặt nạ sắt lạnh lẽo bất chợt bắn ra tia sáng tàn bạo.

Nhất Chi Mai chống đỡ bằng hai tay, vài lần muốn đứng dậy đều thất bại, cuối cùng đành phải khoanh chân ngồi dưới đất, thở dài nói: “Không phải là công tử ra lệnh cho tại hạ bắt ư?”

“Ta sao?” Nam tử mặt sắt nhấc mạnh chân đá vào ngực Nhất Chi Mai, trong miệng tuôn ra tiếng cười quỷ dị: “Bản công tử lệnh cho ngươi bắt tiểu thư Đinh gia khi nào?”

Nhất Chi Mai bị đạp ngã về phía sau, ho ra một búng máu đỏ: “Công tử bảo tại hạ phải bắt cho được người trong lòng của Triển Chiêu ----“ nói rồi đưa tay lau khóe miệng, xả ra một khuôn mặt tươi cười, nhướng mắt nói: “Trước đó tại hạ nghe được rất rõ ràng, Định thị song hiệp muốn gả Đinh đại tiểu thư cho Triển Chiêu, vậy Đinh đại tiểu thư này đương nhiên là người trong lòng của Triển Chiêu ----“

“Ha ha…Ha ha…” Tiếng cười phát ra từ cuống họng tên mặt sắt nghe như tiếng ma sát của thép lạnh, ngấm vào xương tủy, ngón tay tái nhợt chậm rãi vươn ra, nắm lấy cổ Nhất Chi Mai, chậm rãi ra lực: “Nhất Chi Mai, ngươi bị điếc sao? Bản công tử rõ ràng đã bảo ngươi đi bắt người trong lòng của Triển Chiêu ---- Kim…”

“Không, không sai…” Nhất Chi Mai ngạt thở đến mức sắc mặt trắng bệch dần dần phát xanh, nặng giọng nói: “Tại hạ đã bắt cả Đinh tiểu thư và, và Kim, Kim Kiền…tới….tới đây…”

Cánh tay của tên mặt sắt run lên, lập tức buông cổ Nhất Chi Mai ra: “Ngươi nói ngươi đã mang Kim Kiền đến đây?”

Nhất Chi Mai hít mạnh một hơi, ôm ngực gật gật đầu.

“Ở đâu?” Giọng khàn khàn của tên mặt sắt rõ ràng gấp gáp hơn vài phần.

“Khụ…Khụ khụ…Ở nhà…nhà tù…phía sau…ngươi.” Nhất Chi Mai ho khan mấy tiếng, yếu ớt chỉ vào chỗ giam Kim Kiền.

Tên mặt sắt vội ra lệnh cho thủ hạ chuyển cây đuốc sang nhà tù phía sau, lập tức, dưới ánh lửa sáng rực lộ ra Kim Kiền đang co thành một cục.

Kim Kiền chợt cảm thấy ánh mắt của tên mặt sắt kia như ngâm trong nọc độc, một cái đảo qua này, làm tóc gáy cả người mình trỗi dậy một đợt run run bất ổn.

Tên mặt sắt trừng mắt nhìn cố định Kim Kiền, khóe miệng bắp thịt có chút vặn vẹo.

Giác quan thứ sáu của Kim Kiền hụ lên vang dội như còi cảnh sát, tế bào toàn thân liên tục kêu gào “Né ra, né xa tên này ra.”, theo trực giác nhích lui về phía sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương