Hải Dương
-
Chương 6
Tháng chín.
Mặt trời rực rỡ, 24 độ vĩ bắc, trong thành phố, ánh nắng cuối thu tản ra uy lực của nó, phía xa cảnh vật bởi vì hơi nước bốc lên mà mờ ảo lay động.
Ở nơi đây, tháng tám cùng tháng chinh cũng chẳng khác nhau là mấy, chỉ ngoại trừ mặt trời lặn sớm hơn, nhiệt độ dịu hơn một chút mà thôi.
Hà Đào Hoa đứng trong phòng bếp, có vẻ chăm chú quét bơ lên bánh ngọt, nhưng trong đầu suy nghĩ lung tung.
Kể từ sau hôm đó, cô không nhìn lén vị tiên sinh đầu trọc ở nhà bên cạnh, sợ lại bị bắt được, cũng sợ lại sẽ có ảo giác.
Nhưng không nhìn là một chuyện, không nghĩ đến lại là một chuyện khác.
Cô hoàn toàn không có biện pháp khống chế suy nghĩ trong đầu, huống chi coi như cô không có chú ý nhìn lén, nhưng trong lúc vô tình sẽ thấy anh ta đi ở trên đường, hay gặp anh ta ở cửa ra vào, cho dù bất cứ thời gian nào, cô vẫn như cũ trong lúc không phòng bị lại gặp anh ta.
Thật may anh ta dáng dấp cao lớn, lại thêm cái đầu trọc, nhận ra rất nhanh, cô từ xa trông thấy có thể nhanh chóng chạy trốn.
Cô biết mình làm như vậy rất kì dị lại không có can đảm, nhưng không có biện pháp khống chế, hơn nữa cô sợ chính là, mình sẽ bởi vì ảo giác, mà ngộ nhận nhiều hơn... một cái gì đó, sau đó lại không có cách nào bù đắp sai lầm, để cô càng xấu hổ hơn!
Cô bắt kem, tạo thành đóa hoa màu trắng, xoay bánh ngọt một vòng quan sát một chút, xác định mọi thứ đều ổn, mới bầy ra ngoài tủ kính.
"Chị Hoa Đào!"
"Hả?" Nghe tiếng A Linh gọi, cô tò mò quay đầu lại.
"Chị nhìn cậu bé ở bên ngoài kìa." A Linh cau mày chỉ vào cậu bé đang đứng ở hàng rào sát vách.
"Làm sao?" Cô đi đến bên cửa sổ nhìn, ở trong tiệm cao nên không cần đứng lên ghế cũng có thể nhìn thấy một phần nhỏ sân ở bên kia.
Một bé trai tóc vàng đang đứng im lặng, cô liếc mắt một cái đã nhận ra chính là cậu bé nhỏ nhất ở nhà bên cạnh.
"Cậu bé đó thật là lạ, cứ đứng im lặng ở chỗ đó." A Linh cảm thấy kì lạ nói: "Không biết cậu bé đứng đấy nhìn cái gì, đứng đã lâu, khoảng tầm mười phút."
Bé trai không nhúc nhích, cúi đầu nhìn, ở vị trí của cô không thể nhìn thấy cậu bé đang nhìn cái gì.
"Chị đi xem một chút." Hoa Đào thấy bé trai bên cạnh không có ai, quay đầu nhìn vào nhà hàng bên cạnh, cũng không bóng người, trong lòng có chút lo lắng cậu bé sẽ chạy ra ngoài, mặc dù an ninh rất tốt, nhưng bên ngoài xe tải đi lại nhiều, cô cởi tạp dề đưa cho A Linh rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đẩy cửa, chạm vào mặt là một luồng khí nóng thổi tới, bước chân nhanh hơn, cô đến bên ngoài hàng rào mới biết cậu bé nhìn một vật thể màu đen.
Đó là cái gì? Mèo sao?
Cô cau mày, đi qua cửa nhìn, bỗng sợ hết hồn.
Vật kia chính là con mèo, nhưng đã chết rồi, nhìn như bị xe đâm, sau đó cố bò đi, cuối cùng vẫn bị chết. Hơn nữa không biết chết bao lâu, dưới nhiệt độ thời tiết thế này xác con mèo đã bốc mùi hôi thối.
Cô theo bản năng bịt mũi lại, sau đó phát hiện bé trai vẫn không nhúc nhích nhìn con mèo, gương mặt không chút biểu tình.
Đứa bé này trông thật kì lạ.
Có chút lo lắng cho cậu bé, mặc dù không muốn đứng lại gần xác con mèo kia, Hoa Đào vẫn tiến đến bên cạnh cậu bé ngồi xuống, mỉm cười mở miệng, "Xin chào, chị tên Hoa Đào, ở nhà bên cạnh, em tên gì?"
Cậu bé nghe giọng cô, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn, nhưng không đáp lại, cũng chẳng mỉm cười.
Oa, đứa bé này thật là vô cùng xinh đẹp.
Lông mi rất dài, con ngươi màu lam mở to, mái tóc vàng mềm mại....
Lúc trước nhìn từ phía xa, cô cảm thấy cậu bé rất xinh đẹp, bây giờ nhìn gần cô mới biết cậu bé này vô cùng đẹp, đẹp đến kinh người, đẹp đến mức chỉ có thể dùng hai chữ tinh xảo mà hình dung.
"Đây là mèo của em sao?" Mặc dù thấy cậu bé không phản ứng, nhưng cô vẫn mỉm cười, hỏi tiếp.
Cậu bé một chút phản ứng cũng không có, tầm mắt vẫn dán chặt lên xác con mèo.
Á, con mèo kia bốc mùi thật khó ngửi, cô có cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn, tiếp tục hỏi: "Em thích mèo sao?"
Cậu nhóc vẫn không nói gì, phản ứng duy nhất chính là trầm mặc.
Cô vẫn kiên nhẫn, lẩm bẩm lầu bầu nói: "Chị rất thích mèo, nhưng đáng tiếc nó đã chết."
Không có phản ứng, không có phản ứng, vẫn là không có phản ứng.
Cậu nhóc vẫn cúi đầu nhìn con mèo bị chết.
Không muốn cậu bé ở một mình nhìn xác chết con mèo, Hoa Đào chưa từ bỏ ý định, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cậu bé, không ngừng cố gắng nói: "Nếu không chúng ta——"
Cô chưa nói xong, tay vừa chạm vào cậu bé, bé trai lại giống như bị dọa sợ, lập tức lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã nhào, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch, con ngươi màu lam toát lên vẻ hoảng sợ, giống như sợ cô đánh mình.
Cô ngẩn người, không biết mình làm sai cái gì, vội vàng giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng, "Thật xin lỗi, chị không cố ý, chị không có ác ý, em đừng sợ."
Con ngươi màu lam vẫn như cũ mở lớn, cô cố gắng mỉm cười thân thiện, lúc này mới nhớ ra đứa bé có thể không hiểu tiếng Trung.
"A, thảm, tiếng Anh của chị cũng không tốt." Cô cười gượng lầu bầu, đang không biết phải làm thế nào thì đột nhiên nghe được giọng trầm thấp người đàn ông phía sau.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không có đánh cậu bé!" Cô sợ hết hồn, vội vàng nhảy dựng lên giải thích, vội vội vàng vàng giải thích, "Á, tôi nhìn thấy cậu bé đứng chỗ này thật lâu, ra ngoài xem mới thấy cậu bé nhìn con mèo bị chết, con mèo này đã bốc mùi, cho nên tôi muốn nói cậu bé nên xử lý con mèo có thể sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa làm sao để đứa bé một mình ở chỗ này, nếu cậu bé chạy ra ngoài đường bị xe đụng thì phải làm sao? Còn nữa, tôi chỉ không cẩn thận đụng phải cậu bé, tôi không có ý muốn hù dọa, tôi thề, tôi thật sự không có làm gì cậu bé ——"
"Tôi không nói cô làm gì thằng bé." Hải Dương cắt đứt lời giải thích dài dằng dặc của cô, nhìn đứa bé vẫy vẫy tay.
Bé trai vừa thấy anh gọi mình, lập tức đi tới.
Anh dùng tiếng anh nói với bé trai một chuỗi dài.
Cậu bé lắc đầu một cái.
Anh hỏi mấy câu nữa.
Cậu bé lúc gật đầu, lúc lắc đầu, có lúc nói ra một hai câu đơn.
Cô từ đầu tới cuối, một chữ nghe cũng không hiểu.
Anh không ngại bẩn, cầm xác con mèo đã bị bốc mùi lên, sau đó đi ra phía sau sân vườn.
Bản tính tò mò của Hoa Đào lập tức trỗi dậy nhưng vẫn đứng tại chỗ giãy giụa, cuối cùng không nhịn được lại chạy theo. “Này, anh muốn làm gì?”
“Đem chôn.” Anh nói.
“Hả?” Cô có chút ngạc nhiên.
“Đem chôn.” Anh lặp lại, sau đó tới góc vườn dừng lại, trong tay vẫn cầm xác con mèo.
Cô tránh xa con mèo, đứng ở bên kia, ngẩng đầu nhìn anh ta, tò mò hỏi: “Cậu bé kia làm sao? Tại sao cứ đứng im nhìn con mèo bị chết?”
Anh cúi đầu nhìn cô, giống như đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu mới nói: “Thằng bé không biết con mèo đã chết rồi, nghĩ rằng con mèo đang ngủ, đang chờ nó tỉnh lại.”
Cô hơi sững sờ.
Không biết con mèo chết rồi, đang đợi nó tỉnh lại?
“Không thể nào?” Cô kinh ngạc bật thốt lên.
“Mấy đứa bé kia có chút vấn đề về nhận thức sự vật thông thường.”
Anh vừa nói xong đứa bé đã cầm một cái xẻng nhỏ chạy đến.
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống cầm lấy cái xẻng, đào một cái hố bỏ xác chết con mèo vào, không bao lâu đã xong.
Anh chôn con mèo sau dó còn lấy cục đá đặt trước đống đất giống như là làm kí hiệu, phủ phủ hai tay, sau đó chắp tay lại hành lễ vái một vái.
Hoa Đào thấy thế không tự chủ được cũng chắp tay trước ngực, vái lạy ngôi mộ nho nhỏ của con mèo.
Tiểu miêu, hi vọng lần sau ngươi đầu thai đến một nhà tốt hơn, lúc đó đừng chạy lung tung nữa nhé.
Cô lẩm nhẩm cầu khấn, mở mắt ra, thấy bé trai đang nhìn cô, lại nhìn tiên sinh đầu trọc, cũng đưa tay học anh ta phủi phủi, hành lễ vái lạy.
A a a, động tác của cậu bé rất đáng yêu đó!
Hoa Đào nhìn thấy, miệng khẽ mỉm cười, không nhịn được lấy cùi chỏ chọc chọc tiên sinh đầu trọc, muốn anh ta nhìn đứa bé.
Ai ngờ anh ta không nhìn đứa bé, vẻ mặt quái dị nhìn cô.
Cô hoảng hốt đỏ mặt, mở miệng hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Anh ta không trả lời, chỉ là vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có cảm giác trên đầu mình mọc thêm một cái sừng, hay y phục không chỉnh tề, nhưng sau đó anh ta đột nhiên đứng dậy, cầm xẻng đi vào trong nhà.
Bé trai thấy vậy, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn đầu trọc, không suy nghĩ nhiều, rất nhanh chạy đuổi theo, chớp mắt một lớn một bé biến mất vào trong nhà hàng.
“Làm cái gì?”
Nhìn cũng không nhìn một cái đã biến mất sau cửa, cô tự dưng bực bội, tức đến mức dậm chân một cái, quay đầu đi về phía cửa tiệm của mình.
Đúng là người không có lễ phép.
Hừ, hôm đó cô lại có cảm giác như thế, đúng là ảo giác, ảo giác mà —
Đầu trọc đáng ghét! Không có giáo dục, đáng ghét!
Tức thì tức nhưng thời gian vẫn trôi qua.
Cô trở lại tiệm, bận rộn, cũng không có thời gian suy nghĩ tới người đáng ghét ở nhà bên.
Sau bữa tối, tiểu Quyên loay hoay mệt mỏi, thật vất vả mới qua thời gian dùng cơm tối, khách cũng rời đi.
Mười giờ tiểu Quyên cũng rửa dọn bát đũa ly tách, lau chùi bàn ăn, trong phòng cũng chỉ còn có một vị khách.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, thấy tiểu Quyên mệt mỏi mí mắt sụp xuống, cô cho cô bé về nghỉ ngơi sớm.
“Nhưng chưa tới mười một giờ!” tiểu Quyên nói.
“Không sao, hôm nay cũng không có nhiều khách, em về nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa chị sẽ đóng cửa.” Cô khẽ mỉm cười, muốn cô bé an tâm, “Yên tâ, chị sẽ không trừ tiền lương, nhìn xem em đứng cũng không vững, mau trở về nghỉ.”
“Có được không?” tiểu Quyên vẫn có chút lo lắng.
“Đi đi đi” Cô cởi tạp dề của tiểu Quyên xuống, sau đó đẩy nhẹ người cô bé, cười cười ý bảo cô bé đi về. “Ngày mai đừng tới muộn là được, trên đường về nhà lái xe cẩn thận một chút, biết không?”
“Vâng, cám ơn chị Hoa Đào.” Thấy cô nói vậy, tiểu Quyên gương mặt tươi cười, chào cô sau đó vui vẻ cầm túi xách đi về.
Nhìn cô bé ngồi trên xe, trước khi đi vẫn còn quay lại vẫy tay chào mình, cô không khỏi mỉm cười.
Cô cũng có mắt nhìn người đó nha, tìm hai sinh viên làm thêm, ai cũng ngoan lại còn nhanh nhẹn.
A Linh làm thêm buổi sáng cũng rất thông minh, tiểu Quyên làm việc ca tối mặc dù ít khi nói chuyện nhưng làm việc rất nghiêm túc, dáng dấp lại dịu dàng ngoan hiền.
Mấy ngày nay, có mấy cậu thanh niên đặc biệt vì tiểu Quyên mà đến, chỉ là cô thấy tiểu Quyên về phương diện tình cảm có vẻ hơi chậm, trừ phi có người trực tiếp bày tỏ trước mặt với cô bé, nếu không chắc qua nhiều năm cô bé cũng không biết được người ta thích mình.
Hoa Đào mỉm cười, dọn dẹp quầy và phòng bếp, nửa giờ trôi qua, khách ngồi bàn cuối cùng cũng đứng dậy thanh toán, sau đó không có khác tới nữa, cô cũng tắt đèn, chuẩn bị đóng cửa.
Dọn dẹp bàn rồi đem rác gom lại, vứt vào thùng rác trước cửa hàng, ngày mai chờ xe rác tới đổ.
Không ngờ cô vừa mới vứt rác xuống, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông thấp lùn nhảy qua hàng rào trắng, đẩy cô xuống đất.
Mặt trời rực rỡ, 24 độ vĩ bắc, trong thành phố, ánh nắng cuối thu tản ra uy lực của nó, phía xa cảnh vật bởi vì hơi nước bốc lên mà mờ ảo lay động.
Ở nơi đây, tháng tám cùng tháng chinh cũng chẳng khác nhau là mấy, chỉ ngoại trừ mặt trời lặn sớm hơn, nhiệt độ dịu hơn một chút mà thôi.
Hà Đào Hoa đứng trong phòng bếp, có vẻ chăm chú quét bơ lên bánh ngọt, nhưng trong đầu suy nghĩ lung tung.
Kể từ sau hôm đó, cô không nhìn lén vị tiên sinh đầu trọc ở nhà bên cạnh, sợ lại bị bắt được, cũng sợ lại sẽ có ảo giác.
Nhưng không nhìn là một chuyện, không nghĩ đến lại là một chuyện khác.
Cô hoàn toàn không có biện pháp khống chế suy nghĩ trong đầu, huống chi coi như cô không có chú ý nhìn lén, nhưng trong lúc vô tình sẽ thấy anh ta đi ở trên đường, hay gặp anh ta ở cửa ra vào, cho dù bất cứ thời gian nào, cô vẫn như cũ trong lúc không phòng bị lại gặp anh ta.
Thật may anh ta dáng dấp cao lớn, lại thêm cái đầu trọc, nhận ra rất nhanh, cô từ xa trông thấy có thể nhanh chóng chạy trốn.
Cô biết mình làm như vậy rất kì dị lại không có can đảm, nhưng không có biện pháp khống chế, hơn nữa cô sợ chính là, mình sẽ bởi vì ảo giác, mà ngộ nhận nhiều hơn... một cái gì đó, sau đó lại không có cách nào bù đắp sai lầm, để cô càng xấu hổ hơn!
Cô bắt kem, tạo thành đóa hoa màu trắng, xoay bánh ngọt một vòng quan sát một chút, xác định mọi thứ đều ổn, mới bầy ra ngoài tủ kính.
"Chị Hoa Đào!"
"Hả?" Nghe tiếng A Linh gọi, cô tò mò quay đầu lại.
"Chị nhìn cậu bé ở bên ngoài kìa." A Linh cau mày chỉ vào cậu bé đang đứng ở hàng rào sát vách.
"Làm sao?" Cô đi đến bên cửa sổ nhìn, ở trong tiệm cao nên không cần đứng lên ghế cũng có thể nhìn thấy một phần nhỏ sân ở bên kia.
Một bé trai tóc vàng đang đứng im lặng, cô liếc mắt một cái đã nhận ra chính là cậu bé nhỏ nhất ở nhà bên cạnh.
"Cậu bé đó thật là lạ, cứ đứng im lặng ở chỗ đó." A Linh cảm thấy kì lạ nói: "Không biết cậu bé đứng đấy nhìn cái gì, đứng đã lâu, khoảng tầm mười phút."
Bé trai không nhúc nhích, cúi đầu nhìn, ở vị trí của cô không thể nhìn thấy cậu bé đang nhìn cái gì.
"Chị đi xem một chút." Hoa Đào thấy bé trai bên cạnh không có ai, quay đầu nhìn vào nhà hàng bên cạnh, cũng không bóng người, trong lòng có chút lo lắng cậu bé sẽ chạy ra ngoài, mặc dù an ninh rất tốt, nhưng bên ngoài xe tải đi lại nhiều, cô cởi tạp dề đưa cho A Linh rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đẩy cửa, chạm vào mặt là một luồng khí nóng thổi tới, bước chân nhanh hơn, cô đến bên ngoài hàng rào mới biết cậu bé nhìn một vật thể màu đen.
Đó là cái gì? Mèo sao?
Cô cau mày, đi qua cửa nhìn, bỗng sợ hết hồn.
Vật kia chính là con mèo, nhưng đã chết rồi, nhìn như bị xe đâm, sau đó cố bò đi, cuối cùng vẫn bị chết. Hơn nữa không biết chết bao lâu, dưới nhiệt độ thời tiết thế này xác con mèo đã bốc mùi hôi thối.
Cô theo bản năng bịt mũi lại, sau đó phát hiện bé trai vẫn không nhúc nhích nhìn con mèo, gương mặt không chút biểu tình.
Đứa bé này trông thật kì lạ.
Có chút lo lắng cho cậu bé, mặc dù không muốn đứng lại gần xác con mèo kia, Hoa Đào vẫn tiến đến bên cạnh cậu bé ngồi xuống, mỉm cười mở miệng, "Xin chào, chị tên Hoa Đào, ở nhà bên cạnh, em tên gì?"
Cậu bé nghe giọng cô, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn, nhưng không đáp lại, cũng chẳng mỉm cười.
Oa, đứa bé này thật là vô cùng xinh đẹp.
Lông mi rất dài, con ngươi màu lam mở to, mái tóc vàng mềm mại....
Lúc trước nhìn từ phía xa, cô cảm thấy cậu bé rất xinh đẹp, bây giờ nhìn gần cô mới biết cậu bé này vô cùng đẹp, đẹp đến kinh người, đẹp đến mức chỉ có thể dùng hai chữ tinh xảo mà hình dung.
"Đây là mèo của em sao?" Mặc dù thấy cậu bé không phản ứng, nhưng cô vẫn mỉm cười, hỏi tiếp.
Cậu bé một chút phản ứng cũng không có, tầm mắt vẫn dán chặt lên xác con mèo.
Á, con mèo kia bốc mùi thật khó ngửi, cô có cảm giác buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn, tiếp tục hỏi: "Em thích mèo sao?"
Cậu nhóc vẫn không nói gì, phản ứng duy nhất chính là trầm mặc.
Cô vẫn kiên nhẫn, lẩm bẩm lầu bầu nói: "Chị rất thích mèo, nhưng đáng tiếc nó đã chết."
Không có phản ứng, không có phản ứng, vẫn là không có phản ứng.
Cậu nhóc vẫn cúi đầu nhìn con mèo bị chết.
Không muốn cậu bé ở một mình nhìn xác chết con mèo, Hoa Đào chưa từ bỏ ý định, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cậu bé, không ngừng cố gắng nói: "Nếu không chúng ta——"
Cô chưa nói xong, tay vừa chạm vào cậu bé, bé trai lại giống như bị dọa sợ, lập tức lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã nhào, gương mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng bệch, con ngươi màu lam toát lên vẻ hoảng sợ, giống như sợ cô đánh mình.
Cô ngẩn người, không biết mình làm sai cái gì, vội vàng giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng, "Thật xin lỗi, chị không cố ý, chị không có ác ý, em đừng sợ."
Con ngươi màu lam vẫn như cũ mở lớn, cô cố gắng mỉm cười thân thiện, lúc này mới nhớ ra đứa bé có thể không hiểu tiếng Trung.
"A, thảm, tiếng Anh của chị cũng không tốt." Cô cười gượng lầu bầu, đang không biết phải làm thế nào thì đột nhiên nghe được giọng trầm thấp người đàn ông phía sau.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không có đánh cậu bé!" Cô sợ hết hồn, vội vàng nhảy dựng lên giải thích, vội vội vàng vàng giải thích, "Á, tôi nhìn thấy cậu bé đứng chỗ này thật lâu, ra ngoài xem mới thấy cậu bé nhìn con mèo bị chết, con mèo này đã bốc mùi, cho nên tôi muốn nói cậu bé nên xử lý con mèo có thể sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa làm sao để đứa bé một mình ở chỗ này, nếu cậu bé chạy ra ngoài đường bị xe đụng thì phải làm sao? Còn nữa, tôi chỉ không cẩn thận đụng phải cậu bé, tôi không có ý muốn hù dọa, tôi thề, tôi thật sự không có làm gì cậu bé ——"
"Tôi không nói cô làm gì thằng bé." Hải Dương cắt đứt lời giải thích dài dằng dặc của cô, nhìn đứa bé vẫy vẫy tay.
Bé trai vừa thấy anh gọi mình, lập tức đi tới.
Anh dùng tiếng anh nói với bé trai một chuỗi dài.
Cậu bé lắc đầu một cái.
Anh hỏi mấy câu nữa.
Cậu bé lúc gật đầu, lúc lắc đầu, có lúc nói ra một hai câu đơn.
Cô từ đầu tới cuối, một chữ nghe cũng không hiểu.
Anh không ngại bẩn, cầm xác con mèo đã bị bốc mùi lên, sau đó đi ra phía sau sân vườn.
Bản tính tò mò của Hoa Đào lập tức trỗi dậy nhưng vẫn đứng tại chỗ giãy giụa, cuối cùng không nhịn được lại chạy theo. “Này, anh muốn làm gì?”
“Đem chôn.” Anh nói.
“Hả?” Cô có chút ngạc nhiên.
“Đem chôn.” Anh lặp lại, sau đó tới góc vườn dừng lại, trong tay vẫn cầm xác con mèo.
Cô tránh xa con mèo, đứng ở bên kia, ngẩng đầu nhìn anh ta, tò mò hỏi: “Cậu bé kia làm sao? Tại sao cứ đứng im nhìn con mèo bị chết?”
Anh cúi đầu nhìn cô, giống như đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu mới nói: “Thằng bé không biết con mèo đã chết rồi, nghĩ rằng con mèo đang ngủ, đang chờ nó tỉnh lại.”
Cô hơi sững sờ.
Không biết con mèo chết rồi, đang đợi nó tỉnh lại?
“Không thể nào?” Cô kinh ngạc bật thốt lên.
“Mấy đứa bé kia có chút vấn đề về nhận thức sự vật thông thường.”
Anh vừa nói xong đứa bé đã cầm một cái xẻng nhỏ chạy đến.
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi xuống cầm lấy cái xẻng, đào một cái hố bỏ xác chết con mèo vào, không bao lâu đã xong.
Anh chôn con mèo sau dó còn lấy cục đá đặt trước đống đất giống như là làm kí hiệu, phủ phủ hai tay, sau đó chắp tay lại hành lễ vái một vái.
Hoa Đào thấy thế không tự chủ được cũng chắp tay trước ngực, vái lạy ngôi mộ nho nhỏ của con mèo.
Tiểu miêu, hi vọng lần sau ngươi đầu thai đến một nhà tốt hơn, lúc đó đừng chạy lung tung nữa nhé.
Cô lẩm nhẩm cầu khấn, mở mắt ra, thấy bé trai đang nhìn cô, lại nhìn tiên sinh đầu trọc, cũng đưa tay học anh ta phủi phủi, hành lễ vái lạy.
A a a, động tác của cậu bé rất đáng yêu đó!
Hoa Đào nhìn thấy, miệng khẽ mỉm cười, không nhịn được lấy cùi chỏ chọc chọc tiên sinh đầu trọc, muốn anh ta nhìn đứa bé.
Ai ngờ anh ta không nhìn đứa bé, vẻ mặt quái dị nhìn cô.
Cô hoảng hốt đỏ mặt, mở miệng hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
Anh ta không trả lời, chỉ là vẫn ngồi đó nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có cảm giác trên đầu mình mọc thêm một cái sừng, hay y phục không chỉnh tề, nhưng sau đó anh ta đột nhiên đứng dậy, cầm xẻng đi vào trong nhà.
Bé trai thấy vậy, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại nhìn đầu trọc, không suy nghĩ nhiều, rất nhanh chạy đuổi theo, chớp mắt một lớn một bé biến mất vào trong nhà hàng.
“Làm cái gì?”
Nhìn cũng không nhìn một cái đã biến mất sau cửa, cô tự dưng bực bội, tức đến mức dậm chân một cái, quay đầu đi về phía cửa tiệm của mình.
Đúng là người không có lễ phép.
Hừ, hôm đó cô lại có cảm giác như thế, đúng là ảo giác, ảo giác mà —
Đầu trọc đáng ghét! Không có giáo dục, đáng ghét!
Tức thì tức nhưng thời gian vẫn trôi qua.
Cô trở lại tiệm, bận rộn, cũng không có thời gian suy nghĩ tới người đáng ghét ở nhà bên.
Sau bữa tối, tiểu Quyên loay hoay mệt mỏi, thật vất vả mới qua thời gian dùng cơm tối, khách cũng rời đi.
Mười giờ tiểu Quyên cũng rửa dọn bát đũa ly tách, lau chùi bàn ăn, trong phòng cũng chỉ còn có một vị khách.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, thấy tiểu Quyên mệt mỏi mí mắt sụp xuống, cô cho cô bé về nghỉ ngơi sớm.
“Nhưng chưa tới mười một giờ!” tiểu Quyên nói.
“Không sao, hôm nay cũng không có nhiều khách, em về nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa chị sẽ đóng cửa.” Cô khẽ mỉm cười, muốn cô bé an tâm, “Yên tâ, chị sẽ không trừ tiền lương, nhìn xem em đứng cũng không vững, mau trở về nghỉ.”
“Có được không?” tiểu Quyên vẫn có chút lo lắng.
“Đi đi đi” Cô cởi tạp dề của tiểu Quyên xuống, sau đó đẩy nhẹ người cô bé, cười cười ý bảo cô bé đi về. “Ngày mai đừng tới muộn là được, trên đường về nhà lái xe cẩn thận một chút, biết không?”
“Vâng, cám ơn chị Hoa Đào.” Thấy cô nói vậy, tiểu Quyên gương mặt tươi cười, chào cô sau đó vui vẻ cầm túi xách đi về.
Nhìn cô bé ngồi trên xe, trước khi đi vẫn còn quay lại vẫy tay chào mình, cô không khỏi mỉm cười.
Cô cũng có mắt nhìn người đó nha, tìm hai sinh viên làm thêm, ai cũng ngoan lại còn nhanh nhẹn.
A Linh làm thêm buổi sáng cũng rất thông minh, tiểu Quyên làm việc ca tối mặc dù ít khi nói chuyện nhưng làm việc rất nghiêm túc, dáng dấp lại dịu dàng ngoan hiền.
Mấy ngày nay, có mấy cậu thanh niên đặc biệt vì tiểu Quyên mà đến, chỉ là cô thấy tiểu Quyên về phương diện tình cảm có vẻ hơi chậm, trừ phi có người trực tiếp bày tỏ trước mặt với cô bé, nếu không chắc qua nhiều năm cô bé cũng không biết được người ta thích mình.
Hoa Đào mỉm cười, dọn dẹp quầy và phòng bếp, nửa giờ trôi qua, khách ngồi bàn cuối cùng cũng đứng dậy thanh toán, sau đó không có khác tới nữa, cô cũng tắt đèn, chuẩn bị đóng cửa.
Dọn dẹp bàn rồi đem rác gom lại, vứt vào thùng rác trước cửa hàng, ngày mai chờ xe rác tới đổ.
Không ngờ cô vừa mới vứt rác xuống, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông thấp lùn nhảy qua hàng rào trắng, đẩy cô xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook