Giờ đây, yêu hận tất thảy hoá vô thường.

Hắn chỉ biết có một người duy nhất hắn yêu sâu đậm, yêu đến tê tâm liệt phế, yêu đến hồ đồ chân tâm – đó là Y Vân.

Vì Y Vân, hắn có thể đánh đổi tất cả, kể cả thể phách của mình.

Chỉ vì một lần đó, người che chở cho ta.

Chỉ vì một khắc đó, người ôm ta vào lòng.

Y Chân, ta nguyện vì người mà đánh đổi tất cả.
Hồ ly ngốc chừng như thu vén hết thảy dũng khí của mình, dồn tụ lên nụ hôi môi dành cho mỹ nhân trong lòng.

Y Vân sửng sốt trước hành động đột ngột của tiểu hồ ly.

Trong kí ức của chàng, tiểu hồ ly nhát gan vô cùng.

Lúc ở cùng nhau, khi chàng thay y phục, nó cũng sẽ xấu hổ quay vào một góc khác.

Thật bất ngờ khi Hy Chân chủ động thân mật vào lúc này.
Ngỡ tưởng chỉ là nụ hôn tạm biệt lưu luyến lúc sắp rời xa khiến cho Y Vân thả lỏng hưởng thụ, đưa hai bàn tay gầy yếu lên ôm siết lấy tấm lưng tráng kiện của tiểu hồ ly.


Nhưng không, dần dần trong cơn hỗn loạn, Y Vân càng cảm thấy có điều gì không đúng.

Cho đến khi bàn tay hữu lực của tiểu hồ ly men theo mơn trớn xuống hạ bộ của chàng, Y Vân giật thót:
"Hi Chân, em dừng lại ngay cho ta!"
Trong cơn đắm say, tiểu hồ ly ngốc nghếch vẫn cố gắng phân trần:
"Y Vân, đợi...!Có cách...!Có cách để cứu người...!Chỉ cần tin em, được không? Tin em..."
Cơ thể Y Vân càng ngày càng phát sáng, âm khí trướng hút hồn phách trong cơ thể khiến cho y đau đớn mềm nhũn vô lực.

Hy Chân càng cuống cuồng đến phát khóc, ngón tay gấp gáp run rẩy lúng túng tìm cách cởi hết đồ của người trước mặt ra.
"Em..."
Y Vân bất lực nuốt lại lời than trách.

Cơ thể tráng kiện của Hy Chân oằn cúi xuống hạ bộ của y.

Hắn tựa như con thú nhỏ ngây ngốc mơ hồ khám phá, tìm cách khẩu giao với tính khí của chàng.

Được người trong lòng âu yếm, Y Vân nhanh chóng cương cứng, sung đỏ.
Thời gian không còn nhiều, trước canh Thìn hôm nay phải hoàn thành việc truyền hoả dương khí để giữ lấy hồn phách cho Y Vân.

Tiểu hồ ly càng cuống đến phát khóc, động tác lung tung rối bời trông đến là tội.

Vậy nhưng cử động liếm mút vội vàng của hắn cũng làm tính khí của Y Vân vốn trướng cứng nay càng phát đau.
"A...!Em..."

Y Vân bất đắc dĩ than thở, nhưng cảm giác ấm nóng bao trùm khắp hạ bộ khiến cho chàng dục tiên dục tử.

Đau đớn xiết nghẹn của thể xác lẫn linh hồn do xích linh mang lại đều không tính là gì so với công kích ngây ngô của Hy Chân đáng yêu.

Nhìn Hy Chân cao lớn vững vàng là vậy, nhưng trong mắt chàng, tiểu hồ ly vẫn là một đứa nhỏ bị người ta khi dễ, rất cần chàng chiếu cố bảo vệ.

Vậy nên ngay cả khi Hy Vân sỗ sàng liếm mút có lúc làm thương tổn đến nam căn của chàng, chàng cũng cố nén nhịn lại, chỉ ghìm mình hít thở nặng nề chứ không muốn để hồ ly nhỏ lắng lo hay áy náy.
Y Vân ưỡn ngực ra sau hưởng thụ khoái cảm từ cách cọ xát ngây ngốc của tiểu hồ ly, yết hầu trắng trẻo non mịn tạo thành một đường cong quyến rũ.

Chàng vô thức dùng một tay vẫn còn bị xích linh vây giữ của mình ghì xiết lấy mái tóc của người đang liếm láp dưới hạ bộ, nơi có ngọn lửa đang ngày một bùng lớn.
Trướng quá, lạnh quá – đó là những gì mà lúc đầu tiểu hồ ly nghĩ.

Nhưng nó không làm hắn phân tâm quá nhiều.

Đầu óc đơn thuần của tiểu hồ ly không nghĩ đến chuyện sắc dục mà chỉ đơn giản mong việc cứu sống sinh mệnh của Người đó trước tiên! Các bô lão trong tộc có từng nói qua về thuật Trích linh thịnh khí của hồ ly – truyền hoả khí, thịnh khí bằng việc giao hoan là tốt nhất.

Trong khi hắn còn là đứa trẻ mang ấn kí đặc biệt thịnh dương, hắn không tin nếu mình liều mạng làm thì vẫn không thể cứu sống Y Vân cho được.
Bàn tay của Y Vân vì khoái cảm mà ngày một mất khống chế, hung tợn ấn giữ đầu của Hy Chân vào sâu hơn, triệt để dùng khoang miệng ấm áp ấy bao bọc quanh hạ bộ cứng rắn của lệ quỷ.

Hương hoa hải đường quấn quýt bịn rịn quanh chóp mũi thơm nồng ngai ngái.


Hy Chân rối rắm tiếp xúc với lớp lông hỗn loạn nơi hạ bộ người kia, nhưng dịch vị rỏ ra lại là thanh khí tươi sạch ngát vị khiến hồ ly nhỏ không hề bài trừ và còn có khuynh hướng muốn nâng niu nghiền ngẫm kĩ hơn.
Dịch nhầy kì lạ từ mã mắt rỉ ra này một ướt đẫm dính dớp.

Hương vị ấy lân theo từng cứ thúc sâu mất kiểm soát mà xâm lăng hết khoang miệng, khoang mũi, làm cho hồ ly nhỏ có phần sợ hãi.
Vậy nhưng thời gian không có nhiều, dạo đầu không thể lâu la.

Vậy nên khi đối diện với hành động bắt đầu cưỡng chế của Y vân khi dùng tay cứng rắn nắm tóc và thúc hạ bộ sâu vào vòm họng đối phương, từng cú thúc sau lại mạnh và sâu hơn trước chạm đến một vị trí mẫn cảm khó hiểu – Hy Chân vẫn kiên quyết kháng cự rồi rút ra.

Theo bản năng, Y Vân rên nhẹ một tiếng phản kháng, nhưng hiện giờ sức y đã khá yếu nên không thể ương ngạnh hơn.
Thời gian đang trôi dần, Hy Chân không thể tiếp tục lãng phí thì giờ tiếp tục vòng vo nữa.

Nhìn thấy căn tính của người vốn ôn hương nhuyễn ngọc trước mặt mình giờ trướng đau, đỏ bừng, phừng phừng hung hãn, hắn đỏ mặt nhắm mắt lại để tránh né ngại ngùng.

Nói đoạn, sau khi rút vật cứng rắn thuôn dài kia ra khỏi miệng, hắn dùng một tay trụ vững tiểu Y Vân thẳng đứng; còn một tay luồn ra phía sau cái mông thịt tròn đầy, căng mẩy, mỡ màng của chính mình, vụng về tách hậu đình ra một đoạn nhỏ.

Tranh thủ dịch nhày nhớp nháp đùng đục từ mắt chuông của sinh thực khí Y Vân nhả ra, hồ ly vuốt lấy rồi luống cuống ma xát nơi cửa huyệt, nhanh nhảu thô bạo đút một ngón tay to dày vào bên trong.
Cảm giác lạ khiến hắn hít thở không thông.

Lại nghĩ đến việc thứ dịch mang hương thơm ngai ngái đặc quánh kia chỉ mới lúc trước còn bắn từ cơ thể của chàng đi ra, giờ đây bị hắn miễn cưỡng nhét sâu vào trong nhục bích mình khiến Hy Chân rịn mồ hơi trán, run rẩy người.
Chỉ có người này thôi, chỉ người này được phép làm thế với mình – tiểu Hy Chân nghĩ.
Dường như mở rộng vẫn chưa đủ, nhưng tiểu hồ ly hoảng đến hỏng đầu rồi, mông lung tìm cách cưỡng chế truyền dương khí thật nhanh trước.

Y Vân vẫn còn đang hít thở khó khăn khi được bàn tay to dày nok bao bọc tính khí, thì bỗng nhiên hạ bộ truyền xuống một khoái cảm tê giật mút chặt khít nơi đầu nấm.
Y sửng sốt cúi xuống nhìn, chỉ thấy một khung cảnh dâm mỹ không thể tả.

Tiểu hồ ly ngốc nghếch trước mặt, rõ ràng cao lớn tráng kiện như thế mà ngốc nghếch vô cùng, lúng túng vụng về nóng nảy đòi giao tính.


Mông thịt mềm mại đòi hỏi nuốt sâu cự vật rắn dài, nhưng hoa huy*t hậu đình ngoan cố kháng cự khiến cuộc đấu tranh ngày một vất vả gian truân.

Tất nhiên, người không có kinh nghiệm như Hy Chân chỉ biết nóng nảy, thô bạo ngồi xuống đầu nấm to trơn tròn.

Song hắn chỉ nhét nổi được phần đầu, mút to lớn là đã đau đến chết đi sống lại, còn nguyên thanh dài phía sau chịu trận đóng cũi ở ngoài.

Hy Chân xót xa bật ra tiếng rên ư hử như đứa nhỏ bị bắt nạt, ưm a cầu cạnh sự giúp đỡ của người lớn, song lại có nét mị hoặc kinh người, khiến Y Vân lảo đảo suýt nữa thì không kiềm được lí trí.
Y Vân hít sâu một hơi, không dám hé miệng trách cứ Hy Chân, chủ yếu là không nỡ lòng.

Nhưng khoái cảm giết người theo cái kiểu cho vào nửa chừng rồi bỏ mặc này còn đau tim hơn việc cấm dục chàng.

Y Vân chỉ có thể gắng sức tỉnh táo nhẹ nhàng động viên, dẫn dắt:
"Hy Chân, bình tĩnh, cứ nhẹ nhàng thôi em...!a...!đúng, tốt lắm...!"
"Đúng vậy, cho vào từng chút một...!ha...!không...!không cần vội"
"Em ôm ta đi, đúng vậy, là tư thế này, rồi ngồi dần xuống...!Ưm!"
"Tiểu Hy, để ta hôn em, đừng né"
Y Vân hít thở không thông.

Hạ bộ của y đối diện với giác mút quá chặt chẽ, khiến y suýt buông giáp đầu hàng.

Cánh tay mỡ màng màu nâu bóng của Hy Chân ôm siết lấy cơ thể của chàng tựa như coi nó là cây cọc cứu mạng.

Hắn hít một hơi sâu làm dũng khí, rồi hậu đình hắn nóng nẩy vụng về nghiến răng nghiến lợi ngồi thụp xuống ngay tức khắc, khiến cho côn th*t đã miễn cưỡng lọt vào đến phân nửa, đánh mạnh vào thành ruột, kéo giãn hang động chưa một lần bị dị vật chạm qua.
Giao hoan nóng nảy điên cuồng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương