Hải Đường Nhàn Thê
-
Quyển 2 - Chương 22
Từ sau khi đến Bắc Môn, Phương Sở Đình đã vài ngày không đến gặp hai mẫu tử nàng, hắn chỉ nói đi đến Phượng Hoàng Sơn một chuyến.
Một chiếc xe ngựa gắt gao bám sát phía sau, vài đôi mắt cách đó không xa hướng nhìn Sở Đình tiến vào trong biệt viện. Vài người trên xe bước xuống, trong đó có Đại phu nhân vẻ mặt nghiêm túc, Tô Lam Nhân nước mắt còn lau chưa khô, Tần di nương vui sướng nhìn người gặp họa, phía sau còn có hai nhũ mẫu. Một trong hai người nhũ mẫu chậm rãi bước lên gõ cửa.
Trầm thúc mở cửa, nhìn thấy những gương mặt xa lạ bên ngoài liền có chút ngạc nhiên, “Xin hỏi các vị phu nhân tìm ai?”
“Tránh ra!”, Tần di nương “đi tiên phong” tiến đến đẩy cánh cửa rồi lập tức phóng vào trong viện, Lô Lam Nhân dìu Đại phu nhân bám sát phía sau.
“Hồ ly tinh ở đâu? Lập tức đi ra cho ta!”, Tần di nương vươn cổ họng rống lên giữa sân.
“Sao lại thế này? Vị phu nhân này, rốt cuộc người muốn tìm ai?”, Trầm thúc đứng che trước mặt nàng.
Tần di nương hừ lạnh một tiếng rồi hướng về phía hậu viện hô to, “Ta tìm ai? Ta tìm hồ ly tinh cư nhiên câu dẫn tướng công nhà người ta còn không biết xấu hổ. Ngươi gọi hồ ly tinh nhà các ngươi ra đây!”
“Phu nhân, nếu người cứ như vậy ta sẽ không khách khí, mời người lập tức đi ra ngoài! Trong phủ của chúng ta không có người như vậy”, Trẫm thúc tức giận chỉ vào cánh cửa nâng cao giọng.
“Hứ, một tên gác cửa còn dám cao giọng với ta sao? Phương Sở Đình đâu? Ngươi gọi hắn ra đây cho ta! Ta muốn hỏi hắn xem phu nhân đã đến nơi này, hắn dám đuổi người sao?”, Tần di nương cười khinh miệt, thanh âm lại đề cao.
“Các ngươi là người Phương gia? Chuyện này…!”, sắc mặt Trầm thúc khó coi, bàn tay nâng lên ngăn người cũng hạ xuống.
Tiếng ồn ào ở tiền viện làm kinh ngạc người trong hậu viện, Thành Thụy chạy vội ra ngoài, nhìn thấy bọn họ liền cúi đầu hành lễ, “Phu nhân, Tần di nương, Tô di nương, tại sao mọi người lại đến đây?”
“Thành Thụy! Thiếu gia của ngươi đâu? Gọi hắn ra đây, nếu không ra chúng ra sẽ lập tức tiến vào, khi đó đừng trách chúng ta phá hỏng chuyện tốt của hắn!”, Tần di nương mừng thầm, nếu việc bắt kẻ thông dâm này thành công, địa vị trưởng tử của Phương Sở Đình sẽ khó bảo toàn.
Đại phu nhân nhìn thấy Sở Đình cũng Hải Đường từ sau viện tiến ra, trước mắt tối sầm, thân mình lung lay kinh hoảng, “Hải Đường? Là ngươi? Chuyện này…chuyện này là sao?”
***
Hải Đường nhẹ nhàng xê dịch thân mình, đem toàn bộ trọng lượng dồn xuống đầu gối bên trái. Nàng lo lắng nhìn vào sảnh đường, phu nhân cùng Sở Đình đã tiến vào đó một lúc lâu, thật không biết hắn sẽ giải thích với phu nhân thế nào? Trước mắt Hải Đường là hai tòa “hắc môn thần thủ”, bản thân nàng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ gối nơi này.
“Đại thiếu phu nhân không phải đến am ni cô ở Hoàng Sơn sao? Không phải nói muốn cầu bình an cho Đô Đô sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”, Tần di nương thay đổi một tư thế thoải mái, nàng nở nụ cười bất hảo.
Hải Đường cúi đầu không nói lời nào, lúc này không thể nói lung tung vì không biết Phương Sở Đình nói với phu nhân thế nào?
“Tỷ tỷ, hôm nay ngươi phải cho Lam Nhân một lời giải thích! Tại sao lại cùng tướng công an cư ngoài phủ? Chuyện này vi phạm tổ chế, tỷ tỷ làm sao có thể phạm phải? Ngươi không sợ bị người khác chê cười sao! Diệp gia các ngươi nuôi dạy nữ nhân như vậy sao?”, thanh âm Tô Lam Nhân mang theo tiếng khóc nức nở, Chu tẩu chỉ nói Sở Đình ở bên ngoài vụng trộm nuôi dưỡng một nữ nhân, tại sao lại không tìm hiểu rõ ràng người đó là Diệp Hải Đường a!
Hải Đường không nói, hiện giờ nàng có nói nhiều cũng không bằng một câu của Phương Sở Đình. Chỉ cần Phương Sở Đình có thể qua cửa, nàng cũng sẽ vô sự. Tại sao còn chưa nói xong? Hải Đường chuyển động thân mình, đem trọng tâm chuyển qua đầu gối bên phải.
Thanh âm của Đô Đô vang lên ngoài cửa, “Nương!”. Nhìn thấy Tô Lam Nhân cùng Tần di nương cũng có mặt ở nơi này, Đô Đô kỳ quái nhìn vài lần. Tiểu gia hỏa đứng trước mặt nàng cau mày, “Nương, tại sao lại quỳ?”
Hải Đường ngượng ngùng, “Chuyện này…nương có việc, ngươi tìm Nữu Nữu ra ngoài sân chơi đi”. Làm sao nói với hắn nàng phạm lỗi nên phải quỳ ở đây?
“Ai nha~, nguyên lai Đô Đô thiếu gia ở nơi này a! Am ni cô thiết lập ở đây sao?”
“Nương phạm lỗi sao? Nữu Nữu nói khi nàng phạm lỗi liền bị cha phạt quỳ”, Đô Đô tiếp tục nghiên cứu vấn đề của lão nương hắn.
“Đô Đô! Đô Đô!”, Phương phu nhân được Phương Sở Đình dìu đỡ ra ngoài liền trông thấy Đô Đô, nàng kích động bước nhanh đến.
“Nãi nãi! Nãi nãi!”, Đô Đô mặc kệ vấn đề của lão nương hắn mà chạy tới ôm chân phu nhân.
Hải Đường tức giận thầm mắng trong lòng, xú tiểu tử, ngươi mặc kệ mẫu thân sống chết thế nào mà chạy tới ôm chân bà nội là sao?
Phương phu nhân ôm Đô Đô sờ trái sờ phải, sau khi đã xác định tôn tử thời gian qua không bị nương của hắn ngược đãi mới chịu nhìn thẳng vào Hải Đường đang quỳ gối giữa chính đường.
“Đứng lên đi!”, trong ánh mắt của phu nhân đã không còn chút tức giận nào, Phương Sở Đình thật “mát tay” a!
Hải Đường nói lời tạ ơn, nàng xoa đầu gối đã có chút run rẩy mà ngoan ngoan đứng sang một bên.
“Hai người các ngươi hiện tại theo ta hồi phủ, hết thảy chờ Lão phu nhân định đoạt! Đô Đô, cùng nãi nãi về nhà được không?”, khi nói chuyện với Đô Đô, khẩu khí của phu nhân biến hóa hoàn toàn.
“Được!”, Đô Đô lập tức đem lão nương của hắn bán gấp.
Phu nhân ôm Đô Đô cùng vài vị phu nhân leo lên xe ngựa, Hải Đường lập tức kéo tay áo của Sở Đình.
“Yên tâm, ta nói sư phụ ở Hoàng Sơn đã xem cho Đô Đô một quẻ bói, nói là Đô Đô phạm thủy kiếp, không thể thân cận với nước nên chúng ta không trực tiếp hồi phủ”, Sở Đình nhỏ giọng nói.
“Phu nhân tin sao?”, bản thân Hải Đường cảm thấy lý do này thật không chút thuyết phục.
“Không tin cũng sẽ tin! Ta không giống ngươi nói dối thuận miệng như vậy!”
“Quên đi, binh đến thì tướng đỡ, đến lúc đó rồi tính!”, Hải Đường tự động viên chính mình.
Cuối cùng vẫn phải trở về Phương phủ, Hải Đường thở dài, về sau phải làm thế nào đây? Quên đi, bước nào hay bước đó!
Đến trước cửa Du Viên, Lão phu nhân đã chống gậy đứng nơi đó ngóng cổ chờ. Một gia đinh vừa mới báo lại, nói là Đô Đô thiếu gia đã trở lại, Lão phu nhân liền cấp tốc ra cửa đứng chờ.
“Thái nãi nãi!”, Đô Đô từ trên người Phương phu nhân trèo xuống rồi lập tức nhào vào ngực của Lão phu nhân.
“Đô Đô của ta a!”, ngay cả gậy chống cũng bị ném sang một bên, Lão phu nhân gắt gao ôm Đô Đô, lệ già giàn giụa, mặc cho ai khuyên cũng không được.
Phương phu nhân nói vào tai Lão phu nhân mấy câu, Lão phu nhân mắt lạnh quét nhìn hai người đứng phía sau một cái, “Đô Đô, đi, chúng ta vào trong”
Tiến vào sân, Lão phu nhân quay đầu nói với Sở Đình cùng Hải Đường, “Hai người các ngươi ngoan ngoãn quỳ gối ngoài này cho ta!”. Lão phu nhân dùng sức gõ gậy cộp cộp xuống đầu bậc thang, sau đó nắm tay Đô Đô tiến vào trong.
Hải Đường cắn môi, lại quỳ, đầu gối của ta gặp nghiệp chướng a! Đám đông qua lại càng lúc càng đông, người tại các viện đều chạy tới xem náo nhiệt. Khi đi ngang qua bọn họ, một ít người “không cẩn thận” phát ra thanh âm cố ý cười nhạo, nào là “hồ ly tinh” rồi tiếng tắc lưỡi “chậc chậc”, Hải Đường tà tà nhìn sang Sở Đình bên cạnh, chỉ thấy mắt hắn nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm phiêu lãng, những thanh âm này căn bản không có tác dụng với hắn. Hắn quả thật có thể chịu đựng được a!
Một chiếc xe ngựa gắt gao bám sát phía sau, vài đôi mắt cách đó không xa hướng nhìn Sở Đình tiến vào trong biệt viện. Vài người trên xe bước xuống, trong đó có Đại phu nhân vẻ mặt nghiêm túc, Tô Lam Nhân nước mắt còn lau chưa khô, Tần di nương vui sướng nhìn người gặp họa, phía sau còn có hai nhũ mẫu. Một trong hai người nhũ mẫu chậm rãi bước lên gõ cửa.
Trầm thúc mở cửa, nhìn thấy những gương mặt xa lạ bên ngoài liền có chút ngạc nhiên, “Xin hỏi các vị phu nhân tìm ai?”
“Tránh ra!”, Tần di nương “đi tiên phong” tiến đến đẩy cánh cửa rồi lập tức phóng vào trong viện, Lô Lam Nhân dìu Đại phu nhân bám sát phía sau.
“Hồ ly tinh ở đâu? Lập tức đi ra cho ta!”, Tần di nương vươn cổ họng rống lên giữa sân.
“Sao lại thế này? Vị phu nhân này, rốt cuộc người muốn tìm ai?”, Trầm thúc đứng che trước mặt nàng.
Tần di nương hừ lạnh một tiếng rồi hướng về phía hậu viện hô to, “Ta tìm ai? Ta tìm hồ ly tinh cư nhiên câu dẫn tướng công nhà người ta còn không biết xấu hổ. Ngươi gọi hồ ly tinh nhà các ngươi ra đây!”
“Phu nhân, nếu người cứ như vậy ta sẽ không khách khí, mời người lập tức đi ra ngoài! Trong phủ của chúng ta không có người như vậy”, Trẫm thúc tức giận chỉ vào cánh cửa nâng cao giọng.
“Hứ, một tên gác cửa còn dám cao giọng với ta sao? Phương Sở Đình đâu? Ngươi gọi hắn ra đây cho ta! Ta muốn hỏi hắn xem phu nhân đã đến nơi này, hắn dám đuổi người sao?”, Tần di nương cười khinh miệt, thanh âm lại đề cao.
“Các ngươi là người Phương gia? Chuyện này…!”, sắc mặt Trầm thúc khó coi, bàn tay nâng lên ngăn người cũng hạ xuống.
Tiếng ồn ào ở tiền viện làm kinh ngạc người trong hậu viện, Thành Thụy chạy vội ra ngoài, nhìn thấy bọn họ liền cúi đầu hành lễ, “Phu nhân, Tần di nương, Tô di nương, tại sao mọi người lại đến đây?”
“Thành Thụy! Thiếu gia của ngươi đâu? Gọi hắn ra đây, nếu không ra chúng ra sẽ lập tức tiến vào, khi đó đừng trách chúng ta phá hỏng chuyện tốt của hắn!”, Tần di nương mừng thầm, nếu việc bắt kẻ thông dâm này thành công, địa vị trưởng tử của Phương Sở Đình sẽ khó bảo toàn.
Đại phu nhân nhìn thấy Sở Đình cũng Hải Đường từ sau viện tiến ra, trước mắt tối sầm, thân mình lung lay kinh hoảng, “Hải Đường? Là ngươi? Chuyện này…chuyện này là sao?”
***
Hải Đường nhẹ nhàng xê dịch thân mình, đem toàn bộ trọng lượng dồn xuống đầu gối bên trái. Nàng lo lắng nhìn vào sảnh đường, phu nhân cùng Sở Đình đã tiến vào đó một lúc lâu, thật không biết hắn sẽ giải thích với phu nhân thế nào? Trước mắt Hải Đường là hai tòa “hắc môn thần thủ”, bản thân nàng chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ gối nơi này.
“Đại thiếu phu nhân không phải đến am ni cô ở Hoàng Sơn sao? Không phải nói muốn cầu bình an cho Đô Đô sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”, Tần di nương thay đổi một tư thế thoải mái, nàng nở nụ cười bất hảo.
Hải Đường cúi đầu không nói lời nào, lúc này không thể nói lung tung vì không biết Phương Sở Đình nói với phu nhân thế nào?
“Tỷ tỷ, hôm nay ngươi phải cho Lam Nhân một lời giải thích! Tại sao lại cùng tướng công an cư ngoài phủ? Chuyện này vi phạm tổ chế, tỷ tỷ làm sao có thể phạm phải? Ngươi không sợ bị người khác chê cười sao! Diệp gia các ngươi nuôi dạy nữ nhân như vậy sao?”, thanh âm Tô Lam Nhân mang theo tiếng khóc nức nở, Chu tẩu chỉ nói Sở Đình ở bên ngoài vụng trộm nuôi dưỡng một nữ nhân, tại sao lại không tìm hiểu rõ ràng người đó là Diệp Hải Đường a!
Hải Đường không nói, hiện giờ nàng có nói nhiều cũng không bằng một câu của Phương Sở Đình. Chỉ cần Phương Sở Đình có thể qua cửa, nàng cũng sẽ vô sự. Tại sao còn chưa nói xong? Hải Đường chuyển động thân mình, đem trọng tâm chuyển qua đầu gối bên phải.
Thanh âm của Đô Đô vang lên ngoài cửa, “Nương!”. Nhìn thấy Tô Lam Nhân cùng Tần di nương cũng có mặt ở nơi này, Đô Đô kỳ quái nhìn vài lần. Tiểu gia hỏa đứng trước mặt nàng cau mày, “Nương, tại sao lại quỳ?”
Hải Đường ngượng ngùng, “Chuyện này…nương có việc, ngươi tìm Nữu Nữu ra ngoài sân chơi đi”. Làm sao nói với hắn nàng phạm lỗi nên phải quỳ ở đây?
“Ai nha~, nguyên lai Đô Đô thiếu gia ở nơi này a! Am ni cô thiết lập ở đây sao?”
“Nương phạm lỗi sao? Nữu Nữu nói khi nàng phạm lỗi liền bị cha phạt quỳ”, Đô Đô tiếp tục nghiên cứu vấn đề của lão nương hắn.
“Đô Đô! Đô Đô!”, Phương phu nhân được Phương Sở Đình dìu đỡ ra ngoài liền trông thấy Đô Đô, nàng kích động bước nhanh đến.
“Nãi nãi! Nãi nãi!”, Đô Đô mặc kệ vấn đề của lão nương hắn mà chạy tới ôm chân phu nhân.
Hải Đường tức giận thầm mắng trong lòng, xú tiểu tử, ngươi mặc kệ mẫu thân sống chết thế nào mà chạy tới ôm chân bà nội là sao?
Phương phu nhân ôm Đô Đô sờ trái sờ phải, sau khi đã xác định tôn tử thời gian qua không bị nương của hắn ngược đãi mới chịu nhìn thẳng vào Hải Đường đang quỳ gối giữa chính đường.
“Đứng lên đi!”, trong ánh mắt của phu nhân đã không còn chút tức giận nào, Phương Sở Đình thật “mát tay” a!
Hải Đường nói lời tạ ơn, nàng xoa đầu gối đã có chút run rẩy mà ngoan ngoan đứng sang một bên.
“Hai người các ngươi hiện tại theo ta hồi phủ, hết thảy chờ Lão phu nhân định đoạt! Đô Đô, cùng nãi nãi về nhà được không?”, khi nói chuyện với Đô Đô, khẩu khí của phu nhân biến hóa hoàn toàn.
“Được!”, Đô Đô lập tức đem lão nương của hắn bán gấp.
Phu nhân ôm Đô Đô cùng vài vị phu nhân leo lên xe ngựa, Hải Đường lập tức kéo tay áo của Sở Đình.
“Yên tâm, ta nói sư phụ ở Hoàng Sơn đã xem cho Đô Đô một quẻ bói, nói là Đô Đô phạm thủy kiếp, không thể thân cận với nước nên chúng ta không trực tiếp hồi phủ”, Sở Đình nhỏ giọng nói.
“Phu nhân tin sao?”, bản thân Hải Đường cảm thấy lý do này thật không chút thuyết phục.
“Không tin cũng sẽ tin! Ta không giống ngươi nói dối thuận miệng như vậy!”
“Quên đi, binh đến thì tướng đỡ, đến lúc đó rồi tính!”, Hải Đường tự động viên chính mình.
Cuối cùng vẫn phải trở về Phương phủ, Hải Đường thở dài, về sau phải làm thế nào đây? Quên đi, bước nào hay bước đó!
Đến trước cửa Du Viên, Lão phu nhân đã chống gậy đứng nơi đó ngóng cổ chờ. Một gia đinh vừa mới báo lại, nói là Đô Đô thiếu gia đã trở lại, Lão phu nhân liền cấp tốc ra cửa đứng chờ.
“Thái nãi nãi!”, Đô Đô từ trên người Phương phu nhân trèo xuống rồi lập tức nhào vào ngực của Lão phu nhân.
“Đô Đô của ta a!”, ngay cả gậy chống cũng bị ném sang một bên, Lão phu nhân gắt gao ôm Đô Đô, lệ già giàn giụa, mặc cho ai khuyên cũng không được.
Phương phu nhân nói vào tai Lão phu nhân mấy câu, Lão phu nhân mắt lạnh quét nhìn hai người đứng phía sau một cái, “Đô Đô, đi, chúng ta vào trong”
Tiến vào sân, Lão phu nhân quay đầu nói với Sở Đình cùng Hải Đường, “Hai người các ngươi ngoan ngoãn quỳ gối ngoài này cho ta!”. Lão phu nhân dùng sức gõ gậy cộp cộp xuống đầu bậc thang, sau đó nắm tay Đô Đô tiến vào trong.
Hải Đường cắn môi, lại quỳ, đầu gối của ta gặp nghiệp chướng a! Đám đông qua lại càng lúc càng đông, người tại các viện đều chạy tới xem náo nhiệt. Khi đi ngang qua bọn họ, một ít người “không cẩn thận” phát ra thanh âm cố ý cười nhạo, nào là “hồ ly tinh” rồi tiếng tắc lưỡi “chậc chậc”, Hải Đường tà tà nhìn sang Sở Đình bên cạnh, chỉ thấy mắt hắn nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm phiêu lãng, những thanh âm này căn bản không có tác dụng với hắn. Hắn quả thật có thể chịu đựng được a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook