Hải Đường Nhàn Thê
-
Quyển 2 - Chương 17
Lập xuân, thiên địa hồi xuân, vạn vật tái sinh, ngay cả vầng thái dương cũng trở nên rực rỡ buông xuống muôn vàn tia nắng ấm áp. Phương Sở Đình đã vài ngày chưa đến đây, xem ra lần này hắn thật sự bận rộn.
Hải Đường ngồi tại hậu viện nhàn nhã nhắm mắt phơi nắng, đột nhiên nàng nghe được thanh âm náo nhiệt từ tiền viện truyền đến, “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, người mau đến xem ai tới!!!”. Là ai đến? Trong nhà tại sao lại có nhiều khách nhân như vậy?
Hải Đường miễn cưỡng mở mắt, vừa nhìn thấy hai thân ảnh từ ngoài cổng bước vào, nàng lập tức há mồm choáng váng.
“Đại tẩu! Hải Đường”
Văn Tiệp mỉm cười bước đến gần nàng, đi phía sau là Tam phu nhân đoan trang xinh đẹp.
“Tam thẩm! Văn Tiệp! Hai người…hai người tại sao lại đến đây?”, Hải Đường nhanh chóng giữ chặt tay Tam phu nhân cùng Văn Tiệp.
“Là đại ca! Đại ca phân phó Thành Thụy đưa chúng ta đến đây. Tướng công phải tham gia lễ đón xuân nên ta cùng nương liền theo hắn trở về thăm nhà, không ngờ lại không nhìn thấy người ở đó”, Văn Tiệp nén giận nói.
Đô Đô dang chơi đùa trong thư phòng, hắn vừa nghe được thanh âm quen thuộc liền ba chân bốn cẳng chạy ra, “Tam nãi nãi! Cô cô!”
Tam thẩm chạy nhanh đến ôm lấy Đô Đô mà hôn hít không buông, “Đô Đô của ta, có nhớ Tam nãi nãi không?”
“Nhớ a!”, Đô Đô lớn tiếng khẳng định.
Hải Đường lôi kéo Văn Tiệp ngồi xuống phơi nắng, “Xú nha đầu, thế nào, sống có tốt không?”
Vẻ ngây ngô trên mặt Văn Tiệp đã vơi bớt, thêm vào đó là một chút ý nhị, “Đại tẩu, lúc ta trở về nhà không nhìn thấy người, lại nghe Lão phu nhân kể lại chuyện của Đô Đô, trong lòng ta lo lắng vô cùng, tại sao người không viết thư cho ta? Trước đó vài ngày ta đã nhận được thư từ Phương phủ, nói là tẩu cùng Đô Đô mất tích, ta cùng nương vô cùng lo lắng. Hôm qua đại ca âm thầm mang ta đến đây gặp người, báo hại tối hôm qua ta không ngủ được a!”
“Chuyện lần trước xảy ra bất ngờ, lúc ấy ta làm sao có thể viết thư cho ngươi. Về sau ta lén lút trốn ra khỏi phủ, nếu viết thư cho ngươi không phải là liên lụy ngươi sao?”, Hải Đường cẩn thận giải thích.
“Đại tẩu, giữa chúng ta còn nói cái gì liên lụy với không liên lụy! Quyết định của người, Văn Tiệp đã phản đối bao giờ chưa?”, Văn Tiệp oán trách liếc nhìn nàng một cái.
“Cái này…là Đại tẩu sai rồi, được chưa?”
“Đại tẩu, người phải nói thật, tại sao lại trốn ra khỏi phủ? Tại sao lừa người trong phủ nói là đến am ni cô ở Hoàng Sơn cầu an cho Đô Đô?”, Văn Tiệp đặt vấn đề chính xác.
“Haiz, Đô Đô gặp chuyện không may không phải là ngoài ý muốn, là có người cố tình a!”
“Cái gì?!!!”, Văn Tiệp sợ đến không nói nên lời.
“Ta thật sự lo sợ nên mới mang Đô Đô bỏ trốn”, Hải Đường bình tĩnh kể lại.
“Là ai?”
“Nếu biết là ai thì ta không dùng biện pháp bỏ trốn rồi”
“Nếu vậy thì tại sao người không đến Dư Hàng?”, vẻ mặt bất mãn càng lúc càng đậm.
“Nếu chúng ta đến Dư Hàng, trên đường nhất định sẽ bị người đuổi theo tóm về”, Hải Đường thở dài một hơi.
“Xì, còn không phải đã bị đại ca tóm được! Mà đại ca cũng thật là…lại còn đi theo người làm loạn, không sợ về sau người trong phủ phát hiện sẽ bị phạt sao?”, Văn Tiệp cười khổ.
“Ai quản hắn!”, Hải Đường chun mũi, “Tướng công của ngươi đâu?”
“Hắn cùng đại ca đến Đông Giao, sau khi xong việc sẽ trở về đây, đại ca bảo người chuẩn bị một bàn tiệc thật ngon để an ủi ta”
“An ủi ngươi vì chuyện gì?”
“Vì chúng ta đã lo lắng hãi hùng cho người a!”, tính tình của Văn Tiệp đúng là sáng sủa không ít!
Hải Đường nhìn chăm chăm vào bụng Văn Tiệp, “Nơi này khi nào sẽ to lên?”
“Đại tẩu!”, mặt Văn Tiệp chuyển sang màu đỏ.
“Ai nha~, cũng đã hai năm rồi nha, tại sao còn chưa có động tĩnh? Tướng công nhà ngươi kém Phương Sở Đình quá xa!”, Phương Sở Đình nhà ta chính là “nhất kích tất trúng” nha!
Trước buổi tối, hai đại nam nhân đã trở lại. Phương Sở Đình còn mời Ngô Thiên Phàm sang đây, bàn tiệc càng lúc càng đông người. Tiểu Cam mang theo vài tiểu nha đầu một mình mở tiệc riêng.
Lại nói đến Ngô Thiên Phàm, từ sau khi hắn biểu lộ tính kỳ thị đối với Hải Đường, nàng dĩ nhiên không thèm hòa nhã với hắn nữa. Chỉ là Phương Sở Đình thường xuyên mời hắn qua đây, hai người uống rượu nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, Ngô Thiên Phàm cũng thường lôi kéo Thành Thụy luyện kiếm, tiền viện đã nhanh chóng trở thành địa bàn của mấy nam nhân, ngay cả Trầm thúc cũng bị bọn họ tóm vào bàn tiệc mà chén thù chén tạc.
Trên bàn ăn, Hứa Dục Bằng vừa kể xong phong tục cưới hỏi ở Dư Hàng, Ngô Thiên Phàm giảng giải hiểu biết của hắn về giang hồ, Sở Đình một bên mời rượu, một bên bồi tiếp vài câu, không khí quả thật hòa thuận vui vẻ.
Tam thẩm không ngừng hỏi lại tình hình cụ thể của lần Đô Đô gặp chuyện không may, sau khi nghe Hải Đường thuật lại tỉ mỉ, Tam thẩm liền ngồi một bên cau mày trầm tư.
“Tam thẩm, dù sao chúng ta cũng đã ra khỏi Phương phủ, người cũng đừng lo lắng nữa”, Hải Đường có chút băn khoăn, nàng không muốn Tam thẩm vì chuyện của mình mà đau đầu.
“Hải Đường, chuyện trong phủ tuy rằng ta không hỏi qua nhưng không có nghĩa là ta không biết gì. Ngươi biết không? Vài ngày trước khi Sở Lâu thành thân, Nhị thiếu phu nhân chính là cháu gái của Tần di nương, để Nhị phu nhân đồng ý cửa hôn sự này, Tần di nương đã tốn không ít công phu”
“Nói cách khác, Nhị phu nhân cùng Tần di nương cùng một chiến hào, nếu con trai của Sở Lâu có thể làm đích tôn thì địa vị sau này của Tần di nương cũng có thể bao đảm?”, Hải Đường bất giác buồn cười, nữ nhân luôn thích tranh đấu như vậy sao? Được như Tam phu nhân không màng thế sự quả thật rất tốt.
“Nhị phu nhân đối Phương lão gia hiện tại bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nhị lão gia dòm ngó tài sản Phương gia, chi tiêu hiện tại trong phủ đều là lợi nhuận khổng lồ, nàng cảm thấy Phương phủ có được ngày hôm nay chính là nhờ vào công lao của Nhị lão gia. Đại lão gia tuy làm đại quan nhưng mỗi tháng cũng lĩnh tiền như vậy, Lão phu nhân để Đại phu nhân quản lý nội gia, Nhị phu nhân liền hợp bè kết cánh với các phòng khác cố ý ngáng chân, nữ nhi của Đỗ di nương đối với Nhị phu nhân chính là nói gì nghe nấy, bọn họ còn muốn lợi dụng nàng sau khi xuất giá liền có chỗ dựa vào. Hơn nữa, hiện tại Sở Đình mặc dù là quản giám, nhưng chức quan này cũng quá nhỏ bé, nếu không phải Lão phu nhân yêu thương hắn thì bọn người trong phủ còn không biết sẽ nói những gì? Tần di nương cả ngày ép buộc Sở Các thi lấy công danh để làm đại quan, đây không phải là muốn hắn có ngày vượt qua Sở Đình sao?”
Hải Đường im lặng không nói. Phương Sở Đình xuất thân tiến sĩ, quả thật có thể làm đại quan, chỉ là hắn ở lại Quốc Tử Giám để thay mặt Hoàng Thái Tôn làm việc.
“Hải Đường, tuy Tam thẩm không thích việc này nhưng ngươi cùng Đô Đô cứ lảng tráng như vậy cũng không phải là biện pháp, cuối cùng cũng vẫn phải hồi phủ. Ngươi đó, ở lại ngoại trạch một thời gian như vậy, chỉ sợ Tô Lam Nhân kia ở nhà đã leo lên làm chính a! Nhân lúc Lão phu nhân vẫn còn sống, ngươi hãy mau tìm biện pháp để củng cố địa vị trong Phương phủ, để cho Lão gia cùng Đại phu nhân đều đứng về phía ngươi”
Buổi nói chuyện của Tam thẩm khiến Hải Đường thật sự buồn bực. Đối với chuyện gia đình lục đục với nhau, nàng quả thật không có hứng thú tham dự, nhưng vấn đề trở về Phương phủ hay không đã không còn là chuyện nàng có thể định đoạt, Sở Đình nhất định sẽ mang bọn họ trở về, Đô Đô vẫn mong ngóng hồi phủ, chẳng lẽ…muốn tránh cũng không thể tránh?
“Tướng công của ta mất sớm, nhũ mẫu đi theo cũng đã qua đời, trong phủ ta không có tiếng nói, nhìn Văn Tiệp bị đám muội muội khi dễ, ta chỉ có thể nén giận vì Văn Tiệp chung quy cũng sẽ xuất giá. Nhưng Đô Đô không giống như vậy, hắn còn nhỏ, ngươi lại là mẫu thân của hắn, ngươi có trách nhiệm bảo vệ hắn, vì hắn mà tranh thủ hết thảy”, cuối cùng Tam thẩm cũng đã nói toạc ra.
Hải Đường ngồi tại hậu viện nhàn nhã nhắm mắt phơi nắng, đột nhiên nàng nghe được thanh âm náo nhiệt từ tiền viện truyền đến, “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, người mau đến xem ai tới!!!”. Là ai đến? Trong nhà tại sao lại có nhiều khách nhân như vậy?
Hải Đường miễn cưỡng mở mắt, vừa nhìn thấy hai thân ảnh từ ngoài cổng bước vào, nàng lập tức há mồm choáng váng.
“Đại tẩu! Hải Đường”
Văn Tiệp mỉm cười bước đến gần nàng, đi phía sau là Tam phu nhân đoan trang xinh đẹp.
“Tam thẩm! Văn Tiệp! Hai người…hai người tại sao lại đến đây?”, Hải Đường nhanh chóng giữ chặt tay Tam phu nhân cùng Văn Tiệp.
“Là đại ca! Đại ca phân phó Thành Thụy đưa chúng ta đến đây. Tướng công phải tham gia lễ đón xuân nên ta cùng nương liền theo hắn trở về thăm nhà, không ngờ lại không nhìn thấy người ở đó”, Văn Tiệp nén giận nói.
Đô Đô dang chơi đùa trong thư phòng, hắn vừa nghe được thanh âm quen thuộc liền ba chân bốn cẳng chạy ra, “Tam nãi nãi! Cô cô!”
Tam thẩm chạy nhanh đến ôm lấy Đô Đô mà hôn hít không buông, “Đô Đô của ta, có nhớ Tam nãi nãi không?”
“Nhớ a!”, Đô Đô lớn tiếng khẳng định.
Hải Đường lôi kéo Văn Tiệp ngồi xuống phơi nắng, “Xú nha đầu, thế nào, sống có tốt không?”
Vẻ ngây ngô trên mặt Văn Tiệp đã vơi bớt, thêm vào đó là một chút ý nhị, “Đại tẩu, lúc ta trở về nhà không nhìn thấy người, lại nghe Lão phu nhân kể lại chuyện của Đô Đô, trong lòng ta lo lắng vô cùng, tại sao người không viết thư cho ta? Trước đó vài ngày ta đã nhận được thư từ Phương phủ, nói là tẩu cùng Đô Đô mất tích, ta cùng nương vô cùng lo lắng. Hôm qua đại ca âm thầm mang ta đến đây gặp người, báo hại tối hôm qua ta không ngủ được a!”
“Chuyện lần trước xảy ra bất ngờ, lúc ấy ta làm sao có thể viết thư cho ngươi. Về sau ta lén lút trốn ra khỏi phủ, nếu viết thư cho ngươi không phải là liên lụy ngươi sao?”, Hải Đường cẩn thận giải thích.
“Đại tẩu, giữa chúng ta còn nói cái gì liên lụy với không liên lụy! Quyết định của người, Văn Tiệp đã phản đối bao giờ chưa?”, Văn Tiệp oán trách liếc nhìn nàng một cái.
“Cái này…là Đại tẩu sai rồi, được chưa?”
“Đại tẩu, người phải nói thật, tại sao lại trốn ra khỏi phủ? Tại sao lừa người trong phủ nói là đến am ni cô ở Hoàng Sơn cầu an cho Đô Đô?”, Văn Tiệp đặt vấn đề chính xác.
“Haiz, Đô Đô gặp chuyện không may không phải là ngoài ý muốn, là có người cố tình a!”
“Cái gì?!!!”, Văn Tiệp sợ đến không nói nên lời.
“Ta thật sự lo sợ nên mới mang Đô Đô bỏ trốn”, Hải Đường bình tĩnh kể lại.
“Là ai?”
“Nếu biết là ai thì ta không dùng biện pháp bỏ trốn rồi”
“Nếu vậy thì tại sao người không đến Dư Hàng?”, vẻ mặt bất mãn càng lúc càng đậm.
“Nếu chúng ta đến Dư Hàng, trên đường nhất định sẽ bị người đuổi theo tóm về”, Hải Đường thở dài một hơi.
“Xì, còn không phải đã bị đại ca tóm được! Mà đại ca cũng thật là…lại còn đi theo người làm loạn, không sợ về sau người trong phủ phát hiện sẽ bị phạt sao?”, Văn Tiệp cười khổ.
“Ai quản hắn!”, Hải Đường chun mũi, “Tướng công của ngươi đâu?”
“Hắn cùng đại ca đến Đông Giao, sau khi xong việc sẽ trở về đây, đại ca bảo người chuẩn bị một bàn tiệc thật ngon để an ủi ta”
“An ủi ngươi vì chuyện gì?”
“Vì chúng ta đã lo lắng hãi hùng cho người a!”, tính tình của Văn Tiệp đúng là sáng sủa không ít!
Hải Đường nhìn chăm chăm vào bụng Văn Tiệp, “Nơi này khi nào sẽ to lên?”
“Đại tẩu!”, mặt Văn Tiệp chuyển sang màu đỏ.
“Ai nha~, cũng đã hai năm rồi nha, tại sao còn chưa có động tĩnh? Tướng công nhà ngươi kém Phương Sở Đình quá xa!”, Phương Sở Đình nhà ta chính là “nhất kích tất trúng” nha!
Trước buổi tối, hai đại nam nhân đã trở lại. Phương Sở Đình còn mời Ngô Thiên Phàm sang đây, bàn tiệc càng lúc càng đông người. Tiểu Cam mang theo vài tiểu nha đầu một mình mở tiệc riêng.
Lại nói đến Ngô Thiên Phàm, từ sau khi hắn biểu lộ tính kỳ thị đối với Hải Đường, nàng dĩ nhiên không thèm hòa nhã với hắn nữa. Chỉ là Phương Sở Đình thường xuyên mời hắn qua đây, hai người uống rượu nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, Ngô Thiên Phàm cũng thường lôi kéo Thành Thụy luyện kiếm, tiền viện đã nhanh chóng trở thành địa bàn của mấy nam nhân, ngay cả Trầm thúc cũng bị bọn họ tóm vào bàn tiệc mà chén thù chén tạc.
Trên bàn ăn, Hứa Dục Bằng vừa kể xong phong tục cưới hỏi ở Dư Hàng, Ngô Thiên Phàm giảng giải hiểu biết của hắn về giang hồ, Sở Đình một bên mời rượu, một bên bồi tiếp vài câu, không khí quả thật hòa thuận vui vẻ.
Tam thẩm không ngừng hỏi lại tình hình cụ thể của lần Đô Đô gặp chuyện không may, sau khi nghe Hải Đường thuật lại tỉ mỉ, Tam thẩm liền ngồi một bên cau mày trầm tư.
“Tam thẩm, dù sao chúng ta cũng đã ra khỏi Phương phủ, người cũng đừng lo lắng nữa”, Hải Đường có chút băn khoăn, nàng không muốn Tam thẩm vì chuyện của mình mà đau đầu.
“Hải Đường, chuyện trong phủ tuy rằng ta không hỏi qua nhưng không có nghĩa là ta không biết gì. Ngươi biết không? Vài ngày trước khi Sở Lâu thành thân, Nhị thiếu phu nhân chính là cháu gái của Tần di nương, để Nhị phu nhân đồng ý cửa hôn sự này, Tần di nương đã tốn không ít công phu”
“Nói cách khác, Nhị phu nhân cùng Tần di nương cùng một chiến hào, nếu con trai của Sở Lâu có thể làm đích tôn thì địa vị sau này của Tần di nương cũng có thể bao đảm?”, Hải Đường bất giác buồn cười, nữ nhân luôn thích tranh đấu như vậy sao? Được như Tam phu nhân không màng thế sự quả thật rất tốt.
“Nhị phu nhân đối Phương lão gia hiện tại bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nhị lão gia dòm ngó tài sản Phương gia, chi tiêu hiện tại trong phủ đều là lợi nhuận khổng lồ, nàng cảm thấy Phương phủ có được ngày hôm nay chính là nhờ vào công lao của Nhị lão gia. Đại lão gia tuy làm đại quan nhưng mỗi tháng cũng lĩnh tiền như vậy, Lão phu nhân để Đại phu nhân quản lý nội gia, Nhị phu nhân liền hợp bè kết cánh với các phòng khác cố ý ngáng chân, nữ nhi của Đỗ di nương đối với Nhị phu nhân chính là nói gì nghe nấy, bọn họ còn muốn lợi dụng nàng sau khi xuất giá liền có chỗ dựa vào. Hơn nữa, hiện tại Sở Đình mặc dù là quản giám, nhưng chức quan này cũng quá nhỏ bé, nếu không phải Lão phu nhân yêu thương hắn thì bọn người trong phủ còn không biết sẽ nói những gì? Tần di nương cả ngày ép buộc Sở Các thi lấy công danh để làm đại quan, đây không phải là muốn hắn có ngày vượt qua Sở Đình sao?”
Hải Đường im lặng không nói. Phương Sở Đình xuất thân tiến sĩ, quả thật có thể làm đại quan, chỉ là hắn ở lại Quốc Tử Giám để thay mặt Hoàng Thái Tôn làm việc.
“Hải Đường, tuy Tam thẩm không thích việc này nhưng ngươi cùng Đô Đô cứ lảng tráng như vậy cũng không phải là biện pháp, cuối cùng cũng vẫn phải hồi phủ. Ngươi đó, ở lại ngoại trạch một thời gian như vậy, chỉ sợ Tô Lam Nhân kia ở nhà đã leo lên làm chính a! Nhân lúc Lão phu nhân vẫn còn sống, ngươi hãy mau tìm biện pháp để củng cố địa vị trong Phương phủ, để cho Lão gia cùng Đại phu nhân đều đứng về phía ngươi”
Buổi nói chuyện của Tam thẩm khiến Hải Đường thật sự buồn bực. Đối với chuyện gia đình lục đục với nhau, nàng quả thật không có hứng thú tham dự, nhưng vấn đề trở về Phương phủ hay không đã không còn là chuyện nàng có thể định đoạt, Sở Đình nhất định sẽ mang bọn họ trở về, Đô Đô vẫn mong ngóng hồi phủ, chẳng lẽ…muốn tránh cũng không thể tránh?
“Tướng công của ta mất sớm, nhũ mẫu đi theo cũng đã qua đời, trong phủ ta không có tiếng nói, nhìn Văn Tiệp bị đám muội muội khi dễ, ta chỉ có thể nén giận vì Văn Tiệp chung quy cũng sẽ xuất giá. Nhưng Đô Đô không giống như vậy, hắn còn nhỏ, ngươi lại là mẫu thân của hắn, ngươi có trách nhiệm bảo vệ hắn, vì hắn mà tranh thủ hết thảy”, cuối cùng Tam thẩm cũng đã nói toạc ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook