Hải Đường Nhàn Thê
-
Quyển 1 - Chương 26
Đêm hôm qua Hải Đường uống khá say, đến lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau. Nàng mơ hồ nhớ lại thời điểm Phương Sở Đình rời đi dường như đã xảy ra chuyện gì. Hải Đường tựa đầu vào giường suy nghĩ một hồi, nàng lắc đầu, quên đi, nghĩ không ra.
Hải Đường cùng Đô Đô ở trong thư phòng vẽ tranh đến giờ ngọ, trên mặt đất đã tràn đầy những bức tranh tiểu tử Đô Đô phá hư, hoàn hảo là Phương gia có tiền, nhưng những trang giấy này đều là loại tốt nhất a, Hải Đường đau lòng chết lặng. Đô Đô đối với bức tranh heo con phi thường hứng thú, đã vẽ không dưới mấy chục mặt heo, mặt to mặt nhỏ mặt tròn mặt méo, mỗi bên bức tranh còn ghi chú cẩn thận để không nhầm lẫn, “Một con heo, hai con heo, ba con heo”. Hải Đường đã kể chuyện ngụ ngôn “Ba chú heo con” cho hắn nghe vài lần, mỗi lần kể xong hắn đều cười ha ha, có lần hắn còn giả làm heo, lấy gối chất chồng thành bức tường rồi ngồi đợi sói đến, nhưng hắn đợi mãi vẫn không thấy sói liền giận dỗi quơ tay đẩy “sập tường”, sau đó hắn vỗ tay cười to. Đúng là phá hư thành cuồng!
Phương Sở Đình bước vào thư phòng, nơi này vốn đã trở thành bình địa hỗn độn, hắn khẽ cau mày vừa đi vừa né tránh những bức tranh rải đầy trên mặt đất rồi ghé vào cầm án để xem bức tranh trên đó vẽ cái gì. Trong Đường Viên, cầm án đã hoàn toàn mất đi công dụng ban đầu của nó mà biến thành tranh án của hai mẫu tử bọn họ, ngay cả huyền cầm kia cũng bị tiểu gia hỏa làm đứt toàn bộ dây đàn, nếu Văn Tiệp trông thấy cảnh này thì không đau lòng mới lạ. Phương Sở Đình cúi người nhặt kiệt tác của con trai rồi vừa cười vừa đi đến bên cạnh hắn, “Đô Đô, ngươi vẽ gì vậy?”
Đô Đô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn dính đầy mực, “Cha, con heo”
Hải Đường nghe được cười khúc khích, Phương Sở Đình trừng mắt liếc nàng một cái, ta là heo thì ngươi là cái gì? Chỉ là khi hắn nhìn thấy gương mặt lấm lem của Hải Đường thì không thể không mỉm cười, “Hóa ra là vẽ heo a, ta còn tưởng rằng ngươi vẽ tranh mèo mướp nữa chứ?”
Đứa con nghiêng đầu nhìn phụ thân hắn, Sở Đình chỉ vào mặt Hải Đường, “Nhìn mặt nương của ngươi xem có giống mèo mướp không?”
Đô Đô nhìn chằm chằm mặt Hải Đường, hắn vươn tay định giúp mẫu thân lau sạch vết mực nhưng không ngờ càng lau càng dây bẩn thêm, hắn cười khanh khách, cười đến ngã trái ngã phải. Hải Đường bực mình tà tà liếc Sở Đình một cái, sau đó liền xoay sang Đô Đô giương nanh múa vuốt học tiếng mèo kêu, “Meo meo, meo meo!” làm hai cha con cười vỡ bụng.
Tiểu Tình bê khay trà đứng trước cửa, trong mắt có chút ôn nhu, nhìn một nhà ba người vui vẻ như vậy hẳn phu nhân dưới suối vàng có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy an ủi. Nàng hít mũi một cái rồi gõ gõ cửa tiến vào, “Cô gia, trà Long Tĩnh của ngài đây. Tiểu thư, người nói món kia gọi là gì? Di tẩu đã chuẩn bị xong này nọ, khi nào thì có thể ăn được?”
Hải Đường nhanh chóng đứng lên, “Chuẩn bị xong rồi sao? Để ta bắt Tiểu Cam đi nướng mới được?”. Tiểu Tình mỉm cười gật đầu.
“Nhóc, không vẽ nữa, tối nay chúng ta sẽ ăn barbecue”, Hải Đường vội vàng rửa mặt rồi chạy ra ngoài sân phía sau hậu viện, nơi đấy đã đặt sẵn vài lò than hồng, một chiếc bàn thức ăn nhỏ cùng ghế dựa. Tiểu Cam đã thổi lửa sẵn sàng, trên lò than đặt vỉ nướng, gia vị đặt trên bàn, còn có thịt để ăn cùng rau dưa mới hái mang vào. Hải Đường hướng dẫn Tiểu Cam sử dụng vỉ nướng, sau đó dùng xiên sắt đâm xuyên qua những khối thịt ba chỉ, bôi thêm đó một lớp mỡ rồi đặt lên vỉ nướng. Phương Sở Đình nắm tay con trai đứng một bên, cả hai nhìn ngó một lúc lâu cũng không nhúc nhích, “Ê, hai cha con ngươi cũng không thể đứng xem, đến đây tự mình động thủ đi, món này a, phải tự mình làm ăn mới cảm thấy ngon!”, Hải Đường đang nói thì xâu thịt nướng trong tay nàng đã bắt đầu bốc khói, hương thức ăn thơm phức tràn ngập khắp sân Đường Viên, nàng trở xâu thịt hai lần, rải lên đó một chút ớt, hạt nêm xương gà, tiếp tục nướng nướng, gở thịt sắp lên dĩa, dùng rau xà lách bao thành một khối rồi nhét vào miệng, “A, ta thích thịt nướng nhất a, rốt cuộc cũng được ăn rồi!”
Hải Đường nhắm mắt từ từ nhai nhai nhai, bên tai truyền đến một tiếng “Khụ!”, nàng mở mắt nhìn gương mặt nhăn nhó của Sở Đình cùng Đô Đô đã bắt đầu chảy nước miếng. Hải Đường có chút ngượng ngùng cười cười rồi bật người đi làm cho con trai một khối thịt ba chỉ khác. Đô Đô cầm thịt cắn một miếng, hắn trợn mắt nhai nhai nhai rồi lại cắn thêm một miếng, “Ăn ngon không?”, tiểu tử này liền dùng sức gật đầu, Hải Đường lại làm thêm một khối thịt đưa cho Sở Đình, hắn cầm khối thịt ngó trái ngó phải một chút rồi hỏi, “Chín chưa?”
“Không dám ăn thì quên đi, về chỗ của ngươi mà ăn!”, Hải Đường vươn tay định cướp lại, Phương Sở Đình nghiêng người né qua một bên, hắn cau mày nhét khối thịt vào miệng, thần sắc nghiêm trọng nhai nhai nhìn không ra biểu tình, thật dối trá mà!
Tiểu Cam cũng học theo nàng mà dùng xà lách bao một khối thịt, “Ưm, thiếu phu nhân, ăn ngon thật! Tiểu Tình tỷ tỷ, nướng nhiều thêm mấy khối đi”, Hải Đường đắc ý cười hắc hắc, nàng xiên thêm một cái chân gà rồi đặt lên vỉ nướng, mọi người cũng làm theo nàng mà xâu xâu xiên xiên, rải gia vị. Trong lúc nhất thời, ngoài sân Đường Viên chỉ nghe tiếng Hải Đường kêu la í ới, “Tiểu Cam, ngươi đừng tham ăn quá, muốn ăn thì tự nướng mà ăn…Trầm nhũ mẫu, chân gà này nướng thêm một chút, bên trong còn chưa chín đâu…Phương Sở Đình, ngươi xem, thứ nào ngươi đụng tới cũng cháy khét, đúng là đại thiếu gia mà…Đô Đô, tại sao ngươi chỉ ăn mỗi xà lách, ông trời của ta a, ngươi biến thành con thỏ rồi sao. Ngoan, nương cho ngươi cái chân gà, ai nha~, cái này không cần ăn chung với rau xà lách…”
Một lúc lâu sau, người trong Đường Viên đều nằm phơi bụng trên ghế dựa, Đô Đô ăn no óc ách, “Tiểu Tình, ngươi mang trà đến đây, tối nay mọi người đã ăn rất no!”. Phương Sở Đình ôm Đô Đô vỗ vỗ lưng hắn.
“Ăn ngon ăn no a!”, Hải Đường đứng lên đi qua đi lại vài bước.
“Quân tử không cầu ăn no, ngươi như vậy có thể gọi là rượu chè ăn uống quá độ”
Hải Đường cười nhạt, “Ngươi là quân tử nhưng ta không phải, thứ bổn tiểu thư thờ phụng chính là ăn phải ăn thật no, ngủ phải ngủ cho đẩy giấc, đó mới là cuộc sống tốt đẹp!”
Đêm đã khuya, thời điểm Phương Sờ Đình rời đi, hắn đứng trước mặt Hải Đường nhìn chằm chằm vào nàng, Hải Đường cảm thấy da đầu có chút tê tê, “Tướng công, sao còn chưa chịu quay về?”
Hắn cười cười tiến đến trước mặt nàng, “Bởi vì còn có việc chưa làm”
Có chỗ không đúng, Hải Đường cảm thấy khóe mắt giật giật, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Phương Sở Đình càng cười càng tà dị, hắn vươn tay chỉ chỉ vào mặt của chính mình, có ý tứ gì? Động tác này sao lại quen thuộc như vậy? Ai đó đắc ý nhíu mày, “Không nhớ hả? Hay muốn ta chủ động làm trước?”
Hải Đường ngây ngốc gật đầu, Phương Sở Đình cười hắc hắc kéo nàng ôm vào lòng rồi hôn một cái thật mạnh vào mặt nàng, Hải Đường có chút kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc nhất thời liền nhớ lại toàn bộ, thật sự…ngượng chết người! Hải Đường đỏ mặt nhắm mắt lại, tiến đến gần mặt Phương Sở Đình rồi nhẹ nhàng “moa” một cái, sau đó nàng vội vàng đẩy hắn ra, xoay người chạy thẳng vào nội viện, ngã người xuống giường, đem mặt chôn trong gối, dùng sức quẹt quẹt môi lên áo gối.
Đêm qua uống rượu say, lúc Phương Sở Đình gần đi, chính mình lại không chịu thả hắn đi, lại còn ôm cổ hắn đòi hắn phải cho mình một cái “goodnight kiss”, còn nói về sau mỗi lần đến đây đều phải cho nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon, bằng không thì không cần đến Đường Viên nữa. Uống rượu thật tai hại a! Trần Niên Trúc Diệp Thanh đúng là lợi hại, lúc mới uống cảm thấy không thể say, nhưng đến lúc say thì chẳng biết trời trăng mây nước gì ráo, báo hại nàng về sau phải gặp mặt người ta thế nào a! Về sau nhất định phải đổi loại rượu, uống say rồi trực tiếp đi ngủ là tốt nhất!
Hải Đường cùng Đô Đô ở trong thư phòng vẽ tranh đến giờ ngọ, trên mặt đất đã tràn đầy những bức tranh tiểu tử Đô Đô phá hư, hoàn hảo là Phương gia có tiền, nhưng những trang giấy này đều là loại tốt nhất a, Hải Đường đau lòng chết lặng. Đô Đô đối với bức tranh heo con phi thường hứng thú, đã vẽ không dưới mấy chục mặt heo, mặt to mặt nhỏ mặt tròn mặt méo, mỗi bên bức tranh còn ghi chú cẩn thận để không nhầm lẫn, “Một con heo, hai con heo, ba con heo”. Hải Đường đã kể chuyện ngụ ngôn “Ba chú heo con” cho hắn nghe vài lần, mỗi lần kể xong hắn đều cười ha ha, có lần hắn còn giả làm heo, lấy gối chất chồng thành bức tường rồi ngồi đợi sói đến, nhưng hắn đợi mãi vẫn không thấy sói liền giận dỗi quơ tay đẩy “sập tường”, sau đó hắn vỗ tay cười to. Đúng là phá hư thành cuồng!
Phương Sở Đình bước vào thư phòng, nơi này vốn đã trở thành bình địa hỗn độn, hắn khẽ cau mày vừa đi vừa né tránh những bức tranh rải đầy trên mặt đất rồi ghé vào cầm án để xem bức tranh trên đó vẽ cái gì. Trong Đường Viên, cầm án đã hoàn toàn mất đi công dụng ban đầu của nó mà biến thành tranh án của hai mẫu tử bọn họ, ngay cả huyền cầm kia cũng bị tiểu gia hỏa làm đứt toàn bộ dây đàn, nếu Văn Tiệp trông thấy cảnh này thì không đau lòng mới lạ. Phương Sở Đình cúi người nhặt kiệt tác của con trai rồi vừa cười vừa đi đến bên cạnh hắn, “Đô Đô, ngươi vẽ gì vậy?”
Đô Đô ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn dính đầy mực, “Cha, con heo”
Hải Đường nghe được cười khúc khích, Phương Sở Đình trừng mắt liếc nàng một cái, ta là heo thì ngươi là cái gì? Chỉ là khi hắn nhìn thấy gương mặt lấm lem của Hải Đường thì không thể không mỉm cười, “Hóa ra là vẽ heo a, ta còn tưởng rằng ngươi vẽ tranh mèo mướp nữa chứ?”
Đứa con nghiêng đầu nhìn phụ thân hắn, Sở Đình chỉ vào mặt Hải Đường, “Nhìn mặt nương của ngươi xem có giống mèo mướp không?”
Đô Đô nhìn chằm chằm mặt Hải Đường, hắn vươn tay định giúp mẫu thân lau sạch vết mực nhưng không ngờ càng lau càng dây bẩn thêm, hắn cười khanh khách, cười đến ngã trái ngã phải. Hải Đường bực mình tà tà liếc Sở Đình một cái, sau đó liền xoay sang Đô Đô giương nanh múa vuốt học tiếng mèo kêu, “Meo meo, meo meo!” làm hai cha con cười vỡ bụng.
Tiểu Tình bê khay trà đứng trước cửa, trong mắt có chút ôn nhu, nhìn một nhà ba người vui vẻ như vậy hẳn phu nhân dưới suối vàng có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy an ủi. Nàng hít mũi một cái rồi gõ gõ cửa tiến vào, “Cô gia, trà Long Tĩnh của ngài đây. Tiểu thư, người nói món kia gọi là gì? Di tẩu đã chuẩn bị xong này nọ, khi nào thì có thể ăn được?”
Hải Đường nhanh chóng đứng lên, “Chuẩn bị xong rồi sao? Để ta bắt Tiểu Cam đi nướng mới được?”. Tiểu Tình mỉm cười gật đầu.
“Nhóc, không vẽ nữa, tối nay chúng ta sẽ ăn barbecue”, Hải Đường vội vàng rửa mặt rồi chạy ra ngoài sân phía sau hậu viện, nơi đấy đã đặt sẵn vài lò than hồng, một chiếc bàn thức ăn nhỏ cùng ghế dựa. Tiểu Cam đã thổi lửa sẵn sàng, trên lò than đặt vỉ nướng, gia vị đặt trên bàn, còn có thịt để ăn cùng rau dưa mới hái mang vào. Hải Đường hướng dẫn Tiểu Cam sử dụng vỉ nướng, sau đó dùng xiên sắt đâm xuyên qua những khối thịt ba chỉ, bôi thêm đó một lớp mỡ rồi đặt lên vỉ nướng. Phương Sở Đình nắm tay con trai đứng một bên, cả hai nhìn ngó một lúc lâu cũng không nhúc nhích, “Ê, hai cha con ngươi cũng không thể đứng xem, đến đây tự mình động thủ đi, món này a, phải tự mình làm ăn mới cảm thấy ngon!”, Hải Đường đang nói thì xâu thịt nướng trong tay nàng đã bắt đầu bốc khói, hương thức ăn thơm phức tràn ngập khắp sân Đường Viên, nàng trở xâu thịt hai lần, rải lên đó một chút ớt, hạt nêm xương gà, tiếp tục nướng nướng, gở thịt sắp lên dĩa, dùng rau xà lách bao thành một khối rồi nhét vào miệng, “A, ta thích thịt nướng nhất a, rốt cuộc cũng được ăn rồi!”
Hải Đường nhắm mắt từ từ nhai nhai nhai, bên tai truyền đến một tiếng “Khụ!”, nàng mở mắt nhìn gương mặt nhăn nhó của Sở Đình cùng Đô Đô đã bắt đầu chảy nước miếng. Hải Đường có chút ngượng ngùng cười cười rồi bật người đi làm cho con trai một khối thịt ba chỉ khác. Đô Đô cầm thịt cắn một miếng, hắn trợn mắt nhai nhai nhai rồi lại cắn thêm một miếng, “Ăn ngon không?”, tiểu tử này liền dùng sức gật đầu, Hải Đường lại làm thêm một khối thịt đưa cho Sở Đình, hắn cầm khối thịt ngó trái ngó phải một chút rồi hỏi, “Chín chưa?”
“Không dám ăn thì quên đi, về chỗ của ngươi mà ăn!”, Hải Đường vươn tay định cướp lại, Phương Sở Đình nghiêng người né qua một bên, hắn cau mày nhét khối thịt vào miệng, thần sắc nghiêm trọng nhai nhai nhìn không ra biểu tình, thật dối trá mà!
Tiểu Cam cũng học theo nàng mà dùng xà lách bao một khối thịt, “Ưm, thiếu phu nhân, ăn ngon thật! Tiểu Tình tỷ tỷ, nướng nhiều thêm mấy khối đi”, Hải Đường đắc ý cười hắc hắc, nàng xiên thêm một cái chân gà rồi đặt lên vỉ nướng, mọi người cũng làm theo nàng mà xâu xâu xiên xiên, rải gia vị. Trong lúc nhất thời, ngoài sân Đường Viên chỉ nghe tiếng Hải Đường kêu la í ới, “Tiểu Cam, ngươi đừng tham ăn quá, muốn ăn thì tự nướng mà ăn…Trầm nhũ mẫu, chân gà này nướng thêm một chút, bên trong còn chưa chín đâu…Phương Sở Đình, ngươi xem, thứ nào ngươi đụng tới cũng cháy khét, đúng là đại thiếu gia mà…Đô Đô, tại sao ngươi chỉ ăn mỗi xà lách, ông trời của ta a, ngươi biến thành con thỏ rồi sao. Ngoan, nương cho ngươi cái chân gà, ai nha~, cái này không cần ăn chung với rau xà lách…”
Một lúc lâu sau, người trong Đường Viên đều nằm phơi bụng trên ghế dựa, Đô Đô ăn no óc ách, “Tiểu Tình, ngươi mang trà đến đây, tối nay mọi người đã ăn rất no!”. Phương Sở Đình ôm Đô Đô vỗ vỗ lưng hắn.
“Ăn ngon ăn no a!”, Hải Đường đứng lên đi qua đi lại vài bước.
“Quân tử không cầu ăn no, ngươi như vậy có thể gọi là rượu chè ăn uống quá độ”
Hải Đường cười nhạt, “Ngươi là quân tử nhưng ta không phải, thứ bổn tiểu thư thờ phụng chính là ăn phải ăn thật no, ngủ phải ngủ cho đẩy giấc, đó mới là cuộc sống tốt đẹp!”
Đêm đã khuya, thời điểm Phương Sờ Đình rời đi, hắn đứng trước mặt Hải Đường nhìn chằm chằm vào nàng, Hải Đường cảm thấy da đầu có chút tê tê, “Tướng công, sao còn chưa chịu quay về?”
Hắn cười cười tiến đến trước mặt nàng, “Bởi vì còn có việc chưa làm”
Có chỗ không đúng, Hải Đường cảm thấy khóe mắt giật giật, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Phương Sở Đình càng cười càng tà dị, hắn vươn tay chỉ chỉ vào mặt của chính mình, có ý tứ gì? Động tác này sao lại quen thuộc như vậy? Ai đó đắc ý nhíu mày, “Không nhớ hả? Hay muốn ta chủ động làm trước?”
Hải Đường ngây ngốc gật đầu, Phương Sở Đình cười hắc hắc kéo nàng ôm vào lòng rồi hôn một cái thật mạnh vào mặt nàng, Hải Đường có chút kinh ngạc nhìn hắn, trong lúc nhất thời liền nhớ lại toàn bộ, thật sự…ngượng chết người! Hải Đường đỏ mặt nhắm mắt lại, tiến đến gần mặt Phương Sở Đình rồi nhẹ nhàng “moa” một cái, sau đó nàng vội vàng đẩy hắn ra, xoay người chạy thẳng vào nội viện, ngã người xuống giường, đem mặt chôn trong gối, dùng sức quẹt quẹt môi lên áo gối.
Đêm qua uống rượu say, lúc Phương Sở Đình gần đi, chính mình lại không chịu thả hắn đi, lại còn ôm cổ hắn đòi hắn phải cho mình một cái “goodnight kiss”, còn nói về sau mỗi lần đến đây đều phải cho nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon, bằng không thì không cần đến Đường Viên nữa. Uống rượu thật tai hại a! Trần Niên Trúc Diệp Thanh đúng là lợi hại, lúc mới uống cảm thấy không thể say, nhưng đến lúc say thì chẳng biết trời trăng mây nước gì ráo, báo hại nàng về sau phải gặp mặt người ta thế nào a! Về sau nhất định phải đổi loại rượu, uống say rồi trực tiếp đi ngủ là tốt nhất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook