Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
-
Chương 7
NGOẠI TRUYỆN —— TẦN HOÀI NGỌC
Ta là Tần Hoài Ngọc, nhị hoàng tử của Cảnh triều.
Mẫu phi của ta là cháu gái của thái hậu, là Dung phi nương nương lương thiện nhất trong cung. Phụ hoàng từng yêu chiều bà ấy một thời gian, bởi vì ông ta cần cữu cữu* của ta thay ông ta đi chiến đấu với Kim Nguyệt.
(* Cữu cữu: Cậu.)
Sau đó, cữu cữu bại trận, phụ hoàng giận dữ muốn lưu đày cữu cữu đến vùng biên giới phía Tây Nam. Dù cho mẫu phi có đập vỡ đầu, phụ hoàng cúng không thèm liếc mắt nhìn bà ấy một cái.
Cữu cữu cả đời trung dũng, huống chi Kim Nguyệt hoang vắng đã lâu, mười mấy vạn binh làm sao có thể thắng được 30 vạn đại quân của Cảnh triều chúng ta?
Ta biết đó là do ai làm.
Dần dà, mẫu phi không thích ra ngoài, cũng không thích nói chuyện nữa.
Ta theo cữu cữu đi đến Tây Nam. Nơi đó rất gần Mạc Nam.
Ngày hôm ấy, ta kiệt sức, ngất xỉu giữa cát vàng mênh mông. Đến khi tỉnh lại, ta nhìn thấy lửa trại, cá nướng, còn có một vị cô nương.
Nàng ấy nói, nàng ấy tên là Mạnh Tang Nhiên, là công chúa Lạc Anh của Mạc Nam.
Ta nhớ rõ, phụ thân nàng là Mạnh tướng quân đã tử thủ thành trì trong trận chiến Bắc Thành.
Nàng khác hẳn với thập muội của ta, là một cô nương ngây thơ dũng cảm mà ta chưa từng gặp bao giờ. Sau đó, chúng ta thường xuyên gặp mặt, ta dần phải lòng nàng.
Sau này, ta quay về Đại Cảnh. Trước khi đi, ta đã nói với nàng ấy rằng ta muốn cưới nàng ấy. Nàng đã đồng ý, nói nàng sẽ chờ ta.
Đó là lần ta hối hận nhất trong đời.
Phụ hoàng đồng ý lời thỉnh cầu của ta. Ta được như ước nguyện, thành công đưa A Tang về Đại Cảnh.
Nàng có thể làm mẫu phi cười. Đã rất lâu rồi, ta không được nhìn thấy nụ cười của mẫu phi.
Nàng rất uyên bác, thậm chí còn hiểu rõ về đạo trị quốc, không thua kém nam tử nào. Có A Tang đưa ra ý kiến giúp ta, phụ hoàng dần nhìn ta bằng đôi mắt khác, mặc cho ta chẳng có chút hứng thú gì với vị trí kia.
Tần Hoài Cẩm là nhi tử của hoàng hậu. Phụ hoàng mãi mà không chịu lập thái tử, bà ta sợ ta cướp đi vị trí thái tử của con trai mình, một ngày nọ, nhân lúc ta vắng mặt, bà ta đã gọi A Tang đi.
A Tang thường xuyên ngồi chơi xích đu trong đình viện, nhưng ta đã không còn gặp lại nàng nữa. Thậm chí, ngay cả thi thể của nàng, ta cũng không nhìn thấy.
Chỉ có một ngọc bội hình hoa hải đường được đưa đến trong phủ, là hoa hải đường mà A Tang thích nhất.
Ta cầu xin phụ hoàng điều tra rõ ràng, nhưng ông ta lại nói sẽ tìm cho ta một cô nương khác tốt hơn.
Trên đời này có nhiều cô nương tốt đến như vậy, nhưng lại chỉ có một A Tang.
Ta chợt nhớ đến A Tranh, thập tứ muội muội của ta. Đúng rồi, ngay cả nữ nhi ruột thịt mà hoàng hậu còn nỡ vứt bỏ, nói chi là cô nương uy hiếp đến nhi tử của bà ta.
Hai năm sau, ta nghe nói, thập tứ muội muội kia sắp trở về.
Ta ghét tham dự cung yến, ai nấy đều giữ mưu ma chước quỷ trong lòng. Trực giác nói cho ta biết, thập tứ không phải cô nương nhút nhát như vẻ bề ngoài. Nếu hoàng hậu đã ghét bỏ muội ấy, vậy thì ta càng phải giúp muội ấy.
Lúc Tần Hoài Cẩm gây sự với muội ấy, ta đã ra tay hỗ trợ, nhưng tiểu cô nương này lại không nói câu cảm ơn nào, rất giống A Tang của ta.
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra hệt như suy đoán của ta. Trong lúc vô tình, Tần Hoài Cẩm đã giao sổ sách thật ra, ma ma bên cạnh hoàng hậu bị điều tra ra là kẻ hạ độc. Một ngày nọ, Tần Ánh bỗng dưng ngã xuống nước. Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến thập tứ muội muội kia của ta.
Muội ấy vẫn còn giá trị, phụ hoàng muốn giữ muội ấy lại, đương nhiên sẽ không làm gì muội ấy.
Mỗi ngày, muội ấy đều ở trong sân trồng hoa phơi nắng. Nếu A Tang còn sống, hoa do nàng ấy trồng chắc chắn còn đẹp hơn muội ấy nhiều.
Ngày hôm ấy, ta thấy muội ấy đỏ mắt chạy ra khỏi điện Minh Tâm, nghe nói là tướng quân của Mạc Nam đã bị bắt. A Tang đã kể cho ta nghe rồi, người đó là đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Mạc Nam, bá tánh Mạc Nam rất tin tưởng và kính trọng y.
Sau đó, ta nghe nói tướng quân Lăng Vân chết trong ngục giam, nhưng ta đoán mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vậy nên, ta đã giúp thập tứ truyền đạt thư hồi âm. Chỉ dựa vào thân muội ấy thì chắc chắn không thể đưa thư đi được.
Mấy năm nay, ta đã đến Mạc Nam rất nhiều lần. Ta còn thử đến sa mạc, hy vọng có thể gặp lại A Tang một lần. Nàng ấy chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của ta, chẳng lẽ là đang trách ta hay sao?
Sức khỏe của phụ hoàng không được như xưa, là do thập tứ hạ độc vào trong nước canh của ông ta. Ta giúp muội ấy che giấu. Người bao che cho kẻ tội đồ là người đáng chết. Dù sao thì, vị phụ thân nào cũng sẽ chết đi.
Ngày hôm ấy, ta giữ chặt tay muội ấy, hỏi muội ấy có thể giúp ta điều tra tung tích của Tang Nhiên hay không. Để đáp lại, ta sẽ nghĩ cách đưa muội ấy về nhà. Muội ấy vẫn luôn muốn quay về Mạc Nam.
Muội ấy đã đồng ý.
Phụ hoàng băng hà.
Hoàng hậu nương nương là người khóc lóc thảm thiết nhất.
Ta không quan tâm bà ta có tình cảm như thế nào với phụ hoàng của ta, cho dù là vì con trai hay là vì trượng phu của bà ta, bà ta đều không nên đụng đến A Tang của ta.
Nhanh, rất nhanh thôi.
Tần Hoài Cẩm tìm ra một thế thân.
Ta không thể giết chết hắn, nhưng thánh chỉ nằm trong tay ta.
Điều duy nhất nằm ngoài ý muốn của ta là thập tứ nhảy từ trên thành cao xuống.
Thị nữ của muội ấy đã cứu sống muội ấy.
Nhóm Vệ Chương đã đưa muội ấy đi.
Về phần hiệp ước gì đó, đã bị ta thiêu rụi từ lâu rồi.
Thập tứ muội muội của ta có thể về nhà rồi.
Cuối cùng, ta vẫn phải ngồi lên vị trí mà ta không muốn ngồi chút nào.
A Tang của ta vốn nên là một tiểu hoàng hậu vui vẻ.
Hoàng hậu giờ đã trở thành thái hậu.
Ta nói, ta sẽ chừa một đường sống cho con trai bà ta, nhưng bà ta phải nói cho ta biết mình đã giấu A Tang đi đâu rồi.
Bà ta nói với ta rằng, bà ta đã thiêu rụi thi thể của nàng ấy, không giữ lại toàn thây cho A Tang.
Đáp lại, ta cũng cho bà ta biết một sự thật.
Tần Ánh mới là đứa con mà bà ta sinh hạ sau khi tư thông với thị vệ.
Năm đó, sau khi bà ta sinh hạ thập tứ, tên thị vệ kia mới nói cho bà ta biết rằng đứa con đó là của hắn ta.
Trên thực tế, đứa con mà thị vệ nhắc đến là Tần Ánh, nhưng thái hậu lại cho rằng đó chính là A Tranh.
Tần Ánh chỉ lớn hơn A Tranh một tuổi.
Một năm trước khi sinh hạ Tần Ánh, trong bữa tiệc cung đình, bởi vì thấy không khỏe trong người nên hoàng hậu đã về cung điện trước, nào ngờ lại bị người ta chuốc thuốc mê. Trong lúc mơ mơ màng màng, tên thị vệ kia đã bị đưa vào phòng của bà ta. Sau khi tỉnh lại, bà ta mới nhận ra mình đã bị bỏ thuốc. Lúc này, thị vệ kia đã mất tích, bà ta cũng không thể công khai đi tìm tung tích của thị vệ.
Thật ra, ngày hôm đó, ta đã đứng bên ngoài.
Ta lạnh lùng nhìn Đức phi đưa tiền thưởng cho tên thị vệ kia. Vừa thu tiền xong, hắn hằm hè xoa xoa tay, sau khi vào trong rồi thì không bước ra nữa.
Ta cũng nhìn thấy nụ cười đắc ý của Đức phi khi thực hiện được âm mưu.
Nhưng ta nhìn thấy thì sao? Năm xưa, mẫu phi của ta cũng quỳ gối bên ngoài đại điện, bà ta cũng như Đức phi, hào hứng sơn móng tay.
Nha hoàn lấy thuốc tránh thai cho bà ta đã bin thu mua, thứ thuốc mà bà ta uống vào thực chất chỉ là thuốc bổ bình thường.
Bà ta sợ sự việc bại lộ, sợ mình bị trượng phu ruồng bỏ, trời vừa sẩm tối đã nghĩ mọi cách để được thị tẩm, sau đó bèn có thai Tần Ánh.
Sau khi có thai, phụ hoàng đương nhiên đã quan tâm bà ta nhiều hơn. Một thời gian sau khi sinh hạ Tần Ánh, thị vệ nhân lúc bà ta say rượu, lại cưỡng bức bà ta thêm lần nữa.
Trước khi sinh hạ A Tranh, bà ta đi chùa cầu may, phụ hoàng sai thị vệ đến bảo vệ bà ta. Bà ta đã bày sẵn bẫy rập, sắp xếp người từ trước, chỉ cần thị vệ vừa bước vào phòng, thanh kiếm sắc bén sẽ cứa cổ hắn ta.
Trước khi chết, thị vệ nói với bà ta rằng, đứa con do bà ta sinh ra là của hắn.
Nhầm lẫn thế nào mà bà ta lại xem A Tranh thành vết nhơ.
Bà ta điên rồi.
Mỗi khi thấy Tần Ánh là lại hét lên.
Hoặc là sẽ luôn miệng nhắc “A Tranh” mãi.
Rõ ràng là chính bản thân bà ta thiên vị Tần Ánh hơn, vậy nên mới cho rằng A Tranh chính là vết nhơ kia.
Ta nhờ Vệ Trinh chuyển lời cho A Tranh, nhờ muội ấy lập một bia mộ giúp Tang Nhiên.
Cô nương của ta cũng phải về nhà.
Ngày hôm ấy, ta gặp lại A Tang trong giấc mơ. Nàng ấy cười rộ lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Nàng nói, “A Hoài, tiếp tục bước về phía trước, đừng quay đầu lại.”
Ba tháng sau, Mạc Nam truyền tin, năm Cảnh Trinh thứ mười lăm, công chúa Thường Tuế Vệ Tranh hương tiêu ngọc vẫn, hưởng dương 18 tuổi.
Cả nước Mạc Nam tiếc thương.
Ta nhớ rõ có một lần, bên hồ hoa sen, muội ấy nói rằng các ca ca muốn muội ấy sống sót, muốn muội ấy chờ họ đón muội ấy về nhà, cho nên muội ấy mới nhẫn nhịn.
A Tang, nếu năm xưa nàng có thể chờ thêm một chút thì hay biết mấy.
Các đại thần khuyên ta lập hậu, khuyên ta nạp phi.
Ta nổi trận lôi đình ngay tại chỗ. Ai nói phải dựa vào tam thê tứ thiếp để kéo dài vận mệnh quốc gia?
A Tang đã từng nhận nuôi một đứa trẻ ở Thiện Đường*, ta sửa tên lại cho nó, đặt tên là Tần Kỳ Tang.
(* Thiện Đường là nơi giúp đỡ người nghèo, người có hoàn cảnh khó khăn, chuyên cung cấp các dịch vụ từ thiện như: phát thuốc miễn phí, cứu trợ thực phẩm, hỗ trợ tổ chức tang lễ, cung cấp giáo dục cơ bản.)
Nó sẽ trở thành hoàng đế của Cảnh triều.
Năm 49 tuổi, ta nằm trên giường.
Kỳ Tang đã có thể một mình gánh vác giang sơn.
Ta gặp lại A Tang. Nàng nói, nàng đến đón ta đi, đưa ta rời khỏi nơi khiến người ta chán ghét này.
Ta nói, được.
Ta là Tần Hoài Ngọc, nhị hoàng tử của Cảnh triều.
Mẫu phi của ta là cháu gái của thái hậu, là Dung phi nương nương lương thiện nhất trong cung. Phụ hoàng từng yêu chiều bà ấy một thời gian, bởi vì ông ta cần cữu cữu* của ta thay ông ta đi chiến đấu với Kim Nguyệt.
(* Cữu cữu: Cậu.)
Sau đó, cữu cữu bại trận, phụ hoàng giận dữ muốn lưu đày cữu cữu đến vùng biên giới phía Tây Nam. Dù cho mẫu phi có đập vỡ đầu, phụ hoàng cúng không thèm liếc mắt nhìn bà ấy một cái.
Cữu cữu cả đời trung dũng, huống chi Kim Nguyệt hoang vắng đã lâu, mười mấy vạn binh làm sao có thể thắng được 30 vạn đại quân của Cảnh triều chúng ta?
Ta biết đó là do ai làm.
Dần dà, mẫu phi không thích ra ngoài, cũng không thích nói chuyện nữa.
Ta theo cữu cữu đi đến Tây Nam. Nơi đó rất gần Mạc Nam.
Ngày hôm ấy, ta kiệt sức, ngất xỉu giữa cát vàng mênh mông. Đến khi tỉnh lại, ta nhìn thấy lửa trại, cá nướng, còn có một vị cô nương.
Nàng ấy nói, nàng ấy tên là Mạnh Tang Nhiên, là công chúa Lạc Anh của Mạc Nam.
Ta nhớ rõ, phụ thân nàng là Mạnh tướng quân đã tử thủ thành trì trong trận chiến Bắc Thành.
Nàng khác hẳn với thập muội của ta, là một cô nương ngây thơ dũng cảm mà ta chưa từng gặp bao giờ. Sau đó, chúng ta thường xuyên gặp mặt, ta dần phải lòng nàng.
Sau này, ta quay về Đại Cảnh. Trước khi đi, ta đã nói với nàng ấy rằng ta muốn cưới nàng ấy. Nàng đã đồng ý, nói nàng sẽ chờ ta.
Đó là lần ta hối hận nhất trong đời.
Phụ hoàng đồng ý lời thỉnh cầu của ta. Ta được như ước nguyện, thành công đưa A Tang về Đại Cảnh.
Nàng có thể làm mẫu phi cười. Đã rất lâu rồi, ta không được nhìn thấy nụ cười của mẫu phi.
Nàng rất uyên bác, thậm chí còn hiểu rõ về đạo trị quốc, không thua kém nam tử nào. Có A Tang đưa ra ý kiến giúp ta, phụ hoàng dần nhìn ta bằng đôi mắt khác, mặc cho ta chẳng có chút hứng thú gì với vị trí kia.
Tần Hoài Cẩm là nhi tử của hoàng hậu. Phụ hoàng mãi mà không chịu lập thái tử, bà ta sợ ta cướp đi vị trí thái tử của con trai mình, một ngày nọ, nhân lúc ta vắng mặt, bà ta đã gọi A Tang đi.
A Tang thường xuyên ngồi chơi xích đu trong đình viện, nhưng ta đã không còn gặp lại nàng nữa. Thậm chí, ngay cả thi thể của nàng, ta cũng không nhìn thấy.
Chỉ có một ngọc bội hình hoa hải đường được đưa đến trong phủ, là hoa hải đường mà A Tang thích nhất.
Ta cầu xin phụ hoàng điều tra rõ ràng, nhưng ông ta lại nói sẽ tìm cho ta một cô nương khác tốt hơn.
Trên đời này có nhiều cô nương tốt đến như vậy, nhưng lại chỉ có một A Tang.
Ta chợt nhớ đến A Tranh, thập tứ muội muội của ta. Đúng rồi, ngay cả nữ nhi ruột thịt mà hoàng hậu còn nỡ vứt bỏ, nói chi là cô nương uy hiếp đến nhi tử của bà ta.
Hai năm sau, ta nghe nói, thập tứ muội muội kia sắp trở về.
Ta ghét tham dự cung yến, ai nấy đều giữ mưu ma chước quỷ trong lòng. Trực giác nói cho ta biết, thập tứ không phải cô nương nhút nhát như vẻ bề ngoài. Nếu hoàng hậu đã ghét bỏ muội ấy, vậy thì ta càng phải giúp muội ấy.
Lúc Tần Hoài Cẩm gây sự với muội ấy, ta đã ra tay hỗ trợ, nhưng tiểu cô nương này lại không nói câu cảm ơn nào, rất giống A Tang của ta.
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra hệt như suy đoán của ta. Trong lúc vô tình, Tần Hoài Cẩm đã giao sổ sách thật ra, ma ma bên cạnh hoàng hậu bị điều tra ra là kẻ hạ độc. Một ngày nọ, Tần Ánh bỗng dưng ngã xuống nước. Tất cả những chuyện này đều có liên quan đến thập tứ muội muội kia của ta.
Muội ấy vẫn còn giá trị, phụ hoàng muốn giữ muội ấy lại, đương nhiên sẽ không làm gì muội ấy.
Mỗi ngày, muội ấy đều ở trong sân trồng hoa phơi nắng. Nếu A Tang còn sống, hoa do nàng ấy trồng chắc chắn còn đẹp hơn muội ấy nhiều.
Ngày hôm ấy, ta thấy muội ấy đỏ mắt chạy ra khỏi điện Minh Tâm, nghe nói là tướng quân của Mạc Nam đã bị bắt. A Tang đã kể cho ta nghe rồi, người đó là đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Mạc Nam, bá tánh Mạc Nam rất tin tưởng và kính trọng y.
Sau đó, ta nghe nói tướng quân Lăng Vân chết trong ngục giam, nhưng ta đoán mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vậy nên, ta đã giúp thập tứ truyền đạt thư hồi âm. Chỉ dựa vào thân muội ấy thì chắc chắn không thể đưa thư đi được.
Mấy năm nay, ta đã đến Mạc Nam rất nhiều lần. Ta còn thử đến sa mạc, hy vọng có thể gặp lại A Tang một lần. Nàng ấy chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của ta, chẳng lẽ là đang trách ta hay sao?
Sức khỏe của phụ hoàng không được như xưa, là do thập tứ hạ độc vào trong nước canh của ông ta. Ta giúp muội ấy che giấu. Người bao che cho kẻ tội đồ là người đáng chết. Dù sao thì, vị phụ thân nào cũng sẽ chết đi.
Ngày hôm ấy, ta giữ chặt tay muội ấy, hỏi muội ấy có thể giúp ta điều tra tung tích của Tang Nhiên hay không. Để đáp lại, ta sẽ nghĩ cách đưa muội ấy về nhà. Muội ấy vẫn luôn muốn quay về Mạc Nam.
Muội ấy đã đồng ý.
Phụ hoàng băng hà.
Hoàng hậu nương nương là người khóc lóc thảm thiết nhất.
Ta không quan tâm bà ta có tình cảm như thế nào với phụ hoàng của ta, cho dù là vì con trai hay là vì trượng phu của bà ta, bà ta đều không nên đụng đến A Tang của ta.
Nhanh, rất nhanh thôi.
Tần Hoài Cẩm tìm ra một thế thân.
Ta không thể giết chết hắn, nhưng thánh chỉ nằm trong tay ta.
Điều duy nhất nằm ngoài ý muốn của ta là thập tứ nhảy từ trên thành cao xuống.
Thị nữ của muội ấy đã cứu sống muội ấy.
Nhóm Vệ Chương đã đưa muội ấy đi.
Về phần hiệp ước gì đó, đã bị ta thiêu rụi từ lâu rồi.
Thập tứ muội muội của ta có thể về nhà rồi.
Cuối cùng, ta vẫn phải ngồi lên vị trí mà ta không muốn ngồi chút nào.
A Tang của ta vốn nên là một tiểu hoàng hậu vui vẻ.
Hoàng hậu giờ đã trở thành thái hậu.
Ta nói, ta sẽ chừa một đường sống cho con trai bà ta, nhưng bà ta phải nói cho ta biết mình đã giấu A Tang đi đâu rồi.
Bà ta nói với ta rằng, bà ta đã thiêu rụi thi thể của nàng ấy, không giữ lại toàn thây cho A Tang.
Đáp lại, ta cũng cho bà ta biết một sự thật.
Tần Ánh mới là đứa con mà bà ta sinh hạ sau khi tư thông với thị vệ.
Năm đó, sau khi bà ta sinh hạ thập tứ, tên thị vệ kia mới nói cho bà ta biết rằng đứa con đó là của hắn ta.
Trên thực tế, đứa con mà thị vệ nhắc đến là Tần Ánh, nhưng thái hậu lại cho rằng đó chính là A Tranh.
Tần Ánh chỉ lớn hơn A Tranh một tuổi.
Một năm trước khi sinh hạ Tần Ánh, trong bữa tiệc cung đình, bởi vì thấy không khỏe trong người nên hoàng hậu đã về cung điện trước, nào ngờ lại bị người ta chuốc thuốc mê. Trong lúc mơ mơ màng màng, tên thị vệ kia đã bị đưa vào phòng của bà ta. Sau khi tỉnh lại, bà ta mới nhận ra mình đã bị bỏ thuốc. Lúc này, thị vệ kia đã mất tích, bà ta cũng không thể công khai đi tìm tung tích của thị vệ.
Thật ra, ngày hôm đó, ta đã đứng bên ngoài.
Ta lạnh lùng nhìn Đức phi đưa tiền thưởng cho tên thị vệ kia. Vừa thu tiền xong, hắn hằm hè xoa xoa tay, sau khi vào trong rồi thì không bước ra nữa.
Ta cũng nhìn thấy nụ cười đắc ý của Đức phi khi thực hiện được âm mưu.
Nhưng ta nhìn thấy thì sao? Năm xưa, mẫu phi của ta cũng quỳ gối bên ngoài đại điện, bà ta cũng như Đức phi, hào hứng sơn móng tay.
Nha hoàn lấy thuốc tránh thai cho bà ta đã bin thu mua, thứ thuốc mà bà ta uống vào thực chất chỉ là thuốc bổ bình thường.
Bà ta sợ sự việc bại lộ, sợ mình bị trượng phu ruồng bỏ, trời vừa sẩm tối đã nghĩ mọi cách để được thị tẩm, sau đó bèn có thai Tần Ánh.
Sau khi có thai, phụ hoàng đương nhiên đã quan tâm bà ta nhiều hơn. Một thời gian sau khi sinh hạ Tần Ánh, thị vệ nhân lúc bà ta say rượu, lại cưỡng bức bà ta thêm lần nữa.
Trước khi sinh hạ A Tranh, bà ta đi chùa cầu may, phụ hoàng sai thị vệ đến bảo vệ bà ta. Bà ta đã bày sẵn bẫy rập, sắp xếp người từ trước, chỉ cần thị vệ vừa bước vào phòng, thanh kiếm sắc bén sẽ cứa cổ hắn ta.
Trước khi chết, thị vệ nói với bà ta rằng, đứa con do bà ta sinh ra là của hắn.
Nhầm lẫn thế nào mà bà ta lại xem A Tranh thành vết nhơ.
Bà ta điên rồi.
Mỗi khi thấy Tần Ánh là lại hét lên.
Hoặc là sẽ luôn miệng nhắc “A Tranh” mãi.
Rõ ràng là chính bản thân bà ta thiên vị Tần Ánh hơn, vậy nên mới cho rằng A Tranh chính là vết nhơ kia.
Ta nhờ Vệ Trinh chuyển lời cho A Tranh, nhờ muội ấy lập một bia mộ giúp Tang Nhiên.
Cô nương của ta cũng phải về nhà.
Ngày hôm ấy, ta gặp lại A Tang trong giấc mơ. Nàng ấy cười rộ lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Nàng nói, “A Hoài, tiếp tục bước về phía trước, đừng quay đầu lại.”
Ba tháng sau, Mạc Nam truyền tin, năm Cảnh Trinh thứ mười lăm, công chúa Thường Tuế Vệ Tranh hương tiêu ngọc vẫn, hưởng dương 18 tuổi.
Cả nước Mạc Nam tiếc thương.
Ta nhớ rõ có một lần, bên hồ hoa sen, muội ấy nói rằng các ca ca muốn muội ấy sống sót, muốn muội ấy chờ họ đón muội ấy về nhà, cho nên muội ấy mới nhẫn nhịn.
A Tang, nếu năm xưa nàng có thể chờ thêm một chút thì hay biết mấy.
Các đại thần khuyên ta lập hậu, khuyên ta nạp phi.
Ta nổi trận lôi đình ngay tại chỗ. Ai nói phải dựa vào tam thê tứ thiếp để kéo dài vận mệnh quốc gia?
A Tang đã từng nhận nuôi một đứa trẻ ở Thiện Đường*, ta sửa tên lại cho nó, đặt tên là Tần Kỳ Tang.
(* Thiện Đường là nơi giúp đỡ người nghèo, người có hoàn cảnh khó khăn, chuyên cung cấp các dịch vụ từ thiện như: phát thuốc miễn phí, cứu trợ thực phẩm, hỗ trợ tổ chức tang lễ, cung cấp giáo dục cơ bản.)
Nó sẽ trở thành hoàng đế của Cảnh triều.
Năm 49 tuổi, ta nằm trên giường.
Kỳ Tang đã có thể một mình gánh vác giang sơn.
Ta gặp lại A Tang. Nàng nói, nàng đến đón ta đi, đưa ta rời khỏi nơi khiến người ta chán ghét này.
Ta nói, được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook