Hải Đường - Nam Bắc Tây Đông
-
Chương 2
3.
Sứ thần đến thông báo, nói rằng chúng ta nên xuất phát rồi.
Vẫn là vị sứ thần năm xưa. Hiện giờ, tóc ông ta đã bắt đầu bạc.
Ngũ huynh, lục huynh và bát muội đi theo.
Tuy bát muội còn nhỏ, nhưng muội ấy được nuông chiều hết mực, càng muốn theo cùng.
Còn có Vân Huyên nữa.
Bây giờ, Vân Huyên chính là truyền kỳ của Mạc Nam, là Vân tiểu tướng quân tài giỏi nhất.
Sau khi biết ta phải quay về, chàng đã im lặng, không nói chuyện với ta rất lâu.
Mãi cho đến hôm qua, một ngày trước khi xuất phát, chàng mới dẫn ta lên sườn núi cao nhất trên thảo nguyên mà ngồi.
“Nàng thật sự quyết định như vậy?”
“Ừm.”
“A Tranh, ta sẽ đón nàng quay về.”
“Được.”
“Chờ nàng quay về, chúng ta sẽ thành hôn.”
Ta muốn nói cho chàng biết, có lẽ ta sẽ trở về, nhưng không chắc chắn là sống hay chết. Nhưng ta vẫn không nỡ nói ra, ngàn vạn lời muốn nói đến cuối cùng chỉ hoá thành một câu “Được, ta chờ chàng.”
Ta còn đến gặp mẹ.
“Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý, con sẽ mãi mãi là con gái của mẹ, là A Tranh của Mạc Nam!”
Trong ký ức của ta, mẹ không rơi nước mặt, bởi vì bà ấy sẽ được cha dỗ dành. Nhưng lần này, ngay cả cha cũng không có cách nào dỗ mẹ nín được.
Trên đường đến Cảnh Đô, lục huynh ngồi cùng với ta.
“A Tranh yên tâm, một ngày nào đó, ca ca sẽ đường đường chính chính đón muội về nhà.”
“Đừng nói là ngàn dặm, cho dù có là vạn dặm, ca ca cũng sẽ đưa muội trở về..
Là nam nhi, thà đổ máu chứ không rơi lệ, nhưng khi xuống xe, hốc mắt của ngũ huynh đã đỏ au.
Ngũ huynh vỗ vỗ vai ta, “Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng mình là sao chổi. Trong mắt ngũ huynh, muội mãi mãi là ngôi sao may mắn của chúng ta.”
“Nếu có ai ức hiếp muội, chờ đến ngày ca ca đón muội trở về, ca ca sẽ giúp muội báo thù.”
“Nhưng A Tranh này, hãy hứa với ca ca, muội nhất định phải sống sót nhé.”
Trong đại điện Cảnh Đô, ta gặp lại phụ hoàng mẫu hậu của mình.
Sau khi bái kiến phụ hoàng của ta, nhóm người ngũ huynh, lục huynh đều rời khỏi. Lúc bọn họ bước ra khỏi cổng thành, ta cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Ánh mắt Vân Huyên nhìn ta khi đó, là kiên định, là trấn an, là không nỡ.
Thiếu niên của ta không chút sợ hãi khi đối mặt với máu tươi và chém giết, nhưng lại cảm thấy hối hận và sợ hãi sau khi để ta ở lại Cảnh Đô.
Lúc rời khỏi, bát muội nhìn về phía hai chữ “Cảnh Đô” trên cổng thành, hét lớn.
“Người Đại Cảnh hãy nghe cho rõ, nếu có người nào dám ức hiếp tỷ tỷ A Tranh của ta, sớm muộn sẽ có một ngày Yến Dao Ngọc ta cầm trường thương của cha ta đến tính sổ với Đại Cảnh!”
Ta nhìn thấy sự ngưỡng mộ của người xung quanh khi nhìn vào gương mặt của ta, cũng nhìn thấy sự sợ hãi và chán ghét trong mắt bọn họ.
“Con là thập tứ à?”
“Lại gần đây, để phụ hoàng nhìn con cho rõ.”
Người đàn ông ngồi trên ghế rồng chính là phụ hoàng của ta. Ta chỉ cảm thấy mình cách ông ta rất rất xa.
“Công chúa An Hoa đến!”
Giọng nói the thé vang lên, kéo ta về thực tại. Đã rất lâu rồi, ta không nghe thấy âm thanh nào như thế này.
Mạc Nam không có thái giám.
Công chúa An Hoa chính là vị đích tỷ đang ôm bệnh nặng mà lục huynh đã nhắc đến.
Nàng ta tên là Tần Ánh, là công chúa duy nhất có phong hào trong số các công chúa của hoàng tộc Đại Cảnh.
“Khụ… Khụ khụ…”
Ta tận mắt chứng kiến, vị mẫu hậu một giây trước còn lạnh lùng với ta, vừa nghe thấy tiếng ho của Tần Ánh đã lo lắng đứng bật dậy từ trên ghế phượng. Lúc bước qua bên cạnh ta, bà ta thậm chí không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ một cái.
“Ánh Nhi, chẳng phải đã nói con không cần đến đây hay sao? Trời hôm nay lạnh như vậy, nếu như con cảm lạnh thì phải làm thế nào? Con cứ ở yên trong cung điện nghỉ ngơi là được rồi.”
Tần Ánh rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan hài hoà, mày lá liễu cong vút, chỉ cần nở một nụ cười nhạt đã khiến người ta đem lòng yêu mến.
“Khụ… Khụ khụ, nghe, nghe nói thập tứ muội muội… đã trở về… Con làm tỷ tỷ… đáng lẽ ra nên đến… khụ khụ… gặp mặt.”
Mẫu hậu đỡ nàng ta ngồi xuống, thân thiết ngồi bên cạnh nàng ta. Phụ hoàng dường như hiền lành hơn.
“Thập tứ, nhanh lên, đây là thập tỷ tỷ của con.”
Ta không muốn truy cứu việc ông ta có nhớ tên của ta hay không.
Ta hành lễ với Tần Ánh theo như lời của ông ta, “A Tranh tham kiến thập tỷ tỷ.”
Phụ hoàng tuyên bố bắt đầu yến tiệc.
Nhưng không một ai nói cho ta biết ta nên ngồi ở đâu.
Mẫu hậu lộ ra biểu cảm ghét bỏ, nói với ta, “Thấy có chỗ trống thì tự ngồi lên đi, chẳng lẽ con ở Mạc Nam gặp chuyện gì cũng phải hỏi à?”
Ta muốn nói Mạc Nam không như vậy.
Ta vừa chuẩn bị ăn thì mẫu hậu đã quát lên ngăn ta lại, “Làm càn! Ở Mạc Nam, con cũng vô kỷ luật như thế này hay sao? Làm gì có chuyện phụ hoàng của con còn chưa ăn mà con đã ăn trước rồi?”
Các đại thần nhìn nhau, thậm chí, ta còn nghe thấy tiếng cười mỉa mai.
“Được rồi, thập tứ trở về, bệnh tình của An Hoa cũng có chuyển biến tốt, đây là chuyện vui, bắt đầu bữa tiệc đi.”
Việc ta trở về không phải là chuyện vui. Bệnh của Tần Ánh có thể chữa trị mới là chuyện vui.
Lục huynh nói không sai, ta chính là bước ngoặt xui xẻo kia.
Ta nhìn móng giò ngấn mỡ trên bàn, trong lòng chỉ cảm thấy kinh tởm.
Vị tứ tỷ thích đổ thêm dầu vào lửa kia của ta muốn ta cảm thấy may mắn vì có thể ăn những món ăn trên bàn, vậy nên đã ép ta phải ăn món móng giò mà An Hoa muốn ăn nhưng lại không thể ăn được, không cho phép ta phụ lòng An Hoa.
Đó là thứ khó nuốt nhất mà ta từng ăn trong đời.
Ta nghĩ, nếu không phải vì ca ca yêu cầu ta phải sống sót, ta đã sớm đá đổ bàn ăn, bỏ của chạy lấy người.
Sau bữa tiệc, phụ hoàng gọi ta vào điện Minh Tâm.
Mắt ông ta đục ngầu, có lẽ là do không ngủ đủ giấc, đôi mắt ngập tràn tơ máu.
“Mười mấy năm con ở Mạc Nam sống có tốt không?”
“Thưa phụ hoàng, rất tốt.”
“Chuyện năm xưa, phụ hoàng rất hối hận, vẫn luôn cảm thấy mình đã khiến con chịu thiệt thòi, nhưng dù sao khi đó… Thôi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
“Phụ hoàng, nữ nhi không trách ngài.”
“Tình hình của Ánh Nhi, con cũng đã thấy rồi. Thần y trong cung nói, chỉ cần một chút máu của con là có thể chữa khỏi bệnh cho tỷ tỷ của con. Các con là tỷ muội do cùng một mẹ sinh ra, phụ hoàng nghĩ chắc chắn con sẽ không…”
Nhắc đến Tần Ánh, đôi mắt đục ngầu của ông ta như sáng lên một chút.
“A Tranh đồng ý.”
Ta không biết vì sao họ lại thiên vị Tần Ánh như vậy, thậm chí còn thiên vị hơn cả hoàng huynh. Nhưng ta cũng không cần sự thiên vị của bọn họ.
Ta đã có được tình cảm chân thành và tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Ta vẫn ở trong điện Triều Vận.
Cung điện lạnh như băng kia, ngay cả cỏ dại cũng không có ai nhổ.
Quãng đường từ điện Minh Tâm đến điện Triều Vận rất dài, còn dài hơn cả quãng đường từ quân doanh đến hoàng cung khi ta còn ở Mạc Nam. Có lẽ là phụ hoàng sợ sát khí của ta ảnh hưởng đến vận may của ông ta.
Lúc đi ngang qua hồ hoa sen, ta nghe thấy có người đang nói chuyện.
Một nam một nữ.
“Ánh Nhi, đừng quá mềm lòng, chỉ nhìn qua là đã biết nàng ta sống ở Mạc Nam rất tốt, muội nên lo cho bản thân mình thì hơn.”
“Hoàng huynh, muội biết rồi… Khụ khụ… Nhưng mà, A Tranh xa cách chúng ta nhiều năm như vậy, muội ấy không thích muội cũng là chuyện bình thường, huynh đừng trách muội ấy.”
“Muội muội của ta tốt như vậy, vì sao nàng ta lại không thích, cũng không phải là muội đưa nàng ta đi. Ánh Nhi, nếu nàng ta dám ức hiếp muội, muội cứ nói cho hoàng huynh, hoàng huynh sẽ chống lưng cho muội.”
“A Tranh… Khụ… Cũng là muội muội… của hoàng huynh… Khụ… Huynh đối xử tốt với muội ấy một chút…”
“Muội muội của ta… Sao lại mềm lòng như vậy chứ.”
Là tam hoàng huynh và Tần Ánh.
Ta không có hứng thú nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ. Điện Triều Vận còn có một sân đầy cỏ dại kia kìa. Nếu phụ hoàng thật sự quan tâm đến đứa con gái này, sao có thể không sai người nhổ cỏ dù chỉ một chút.
Chăn đã không được phơi rất nhiều năm, sau khi vứt đi, ta nằm trên chiếc giường cứng như đá. Đêm nay hẳn sẽ là một đêm khó ngủ. Đây là lần đầu tiên ta mất ngủ suốt nhiều năm qua. Dù sao cũng không ngủ được, thôi thì đành nhớ lại Mạc Nam vậy.
Tứ huynh nói, Mạc Nam nằm ở hướng Tây Nam, nếu nhớ nhà thì hãy nhìn về phía Tây Nam.
Bà đưa cho ta rất nhiều điểm tâm, nhiều nhất là những món điểm tâm hình hoa hải đường. Lúc bà lải nhải nói chuyện bên tai ta, đó là lần đầu tiên ta cảm thấy bà đã già rồi.
Cũng không biết khi không có ta ở đây tranh giành điểm tâm với A Ngọc, muội ấy có quen hay không.
Ta vừa ăn điểm tâm do bà làm, vừa nhớ lại mỗi một người ở Mạc Nam.
Sức khoẻ của mẹ không tốt. Lần đầu tiên ta gặp mẹ, bà ấy mỉm cười vẫy tay với ta, “Sau này, con làm con gái của mẹ được không?”
Bà ấy cười rộ lên trông rất đẹp.
Cha rất nóng tính. Ông ấy và Yến bá phụ là huynh đệ sống chết có nhau. Thời trẻ, cha và Yến bá phụ cùng nhau xông pha chiến trường, thời gian sống trong quân doanh đã khiến tính tình của ông ấy càng ngày càng cáu kỉnh. Nhưng ông ấy đối xử rất rất tốt với mẹ.
Đại huynh và nhị huynh đều đã lập gia đình. Lúc ta đi, tẩu tử nắm tay ta nói chuyện suốt hơn nửa buổi.
Sứ thần đến thông báo, nói rằng chúng ta nên xuất phát rồi.
Vẫn là vị sứ thần năm xưa. Hiện giờ, tóc ông ta đã bắt đầu bạc.
Ngũ huynh, lục huynh và bát muội đi theo.
Tuy bát muội còn nhỏ, nhưng muội ấy được nuông chiều hết mực, càng muốn theo cùng.
Còn có Vân Huyên nữa.
Bây giờ, Vân Huyên chính là truyền kỳ của Mạc Nam, là Vân tiểu tướng quân tài giỏi nhất.
Sau khi biết ta phải quay về, chàng đã im lặng, không nói chuyện với ta rất lâu.
Mãi cho đến hôm qua, một ngày trước khi xuất phát, chàng mới dẫn ta lên sườn núi cao nhất trên thảo nguyên mà ngồi.
“Nàng thật sự quyết định như vậy?”
“Ừm.”
“A Tranh, ta sẽ đón nàng quay về.”
“Được.”
“Chờ nàng quay về, chúng ta sẽ thành hôn.”
Ta muốn nói cho chàng biết, có lẽ ta sẽ trở về, nhưng không chắc chắn là sống hay chết. Nhưng ta vẫn không nỡ nói ra, ngàn vạn lời muốn nói đến cuối cùng chỉ hoá thành một câu “Được, ta chờ chàng.”
Ta còn đến gặp mẹ.
“Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý, con sẽ mãi mãi là con gái của mẹ, là A Tranh của Mạc Nam!”
Trong ký ức của ta, mẹ không rơi nước mặt, bởi vì bà ấy sẽ được cha dỗ dành. Nhưng lần này, ngay cả cha cũng không có cách nào dỗ mẹ nín được.
Trên đường đến Cảnh Đô, lục huynh ngồi cùng với ta.
“A Tranh yên tâm, một ngày nào đó, ca ca sẽ đường đường chính chính đón muội về nhà.”
“Đừng nói là ngàn dặm, cho dù có là vạn dặm, ca ca cũng sẽ đưa muội trở về..
Là nam nhi, thà đổ máu chứ không rơi lệ, nhưng khi xuống xe, hốc mắt của ngũ huynh đã đỏ au.
Ngũ huynh vỗ vỗ vai ta, “Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng mình là sao chổi. Trong mắt ngũ huynh, muội mãi mãi là ngôi sao may mắn của chúng ta.”
“Nếu có ai ức hiếp muội, chờ đến ngày ca ca đón muội trở về, ca ca sẽ giúp muội báo thù.”
“Nhưng A Tranh này, hãy hứa với ca ca, muội nhất định phải sống sót nhé.”
Trong đại điện Cảnh Đô, ta gặp lại phụ hoàng mẫu hậu của mình.
Sau khi bái kiến phụ hoàng của ta, nhóm người ngũ huynh, lục huynh đều rời khỏi. Lúc bọn họ bước ra khỏi cổng thành, ta cảm thấy trái tim mình trống rỗng.
Ánh mắt Vân Huyên nhìn ta khi đó, là kiên định, là trấn an, là không nỡ.
Thiếu niên của ta không chút sợ hãi khi đối mặt với máu tươi và chém giết, nhưng lại cảm thấy hối hận và sợ hãi sau khi để ta ở lại Cảnh Đô.
Lúc rời khỏi, bát muội nhìn về phía hai chữ “Cảnh Đô” trên cổng thành, hét lớn.
“Người Đại Cảnh hãy nghe cho rõ, nếu có người nào dám ức hiếp tỷ tỷ A Tranh của ta, sớm muộn sẽ có một ngày Yến Dao Ngọc ta cầm trường thương của cha ta đến tính sổ với Đại Cảnh!”
Ta nhìn thấy sự ngưỡng mộ của người xung quanh khi nhìn vào gương mặt của ta, cũng nhìn thấy sự sợ hãi và chán ghét trong mắt bọn họ.
“Con là thập tứ à?”
“Lại gần đây, để phụ hoàng nhìn con cho rõ.”
Người đàn ông ngồi trên ghế rồng chính là phụ hoàng của ta. Ta chỉ cảm thấy mình cách ông ta rất rất xa.
“Công chúa An Hoa đến!”
Giọng nói the thé vang lên, kéo ta về thực tại. Đã rất lâu rồi, ta không nghe thấy âm thanh nào như thế này.
Mạc Nam không có thái giám.
Công chúa An Hoa chính là vị đích tỷ đang ôm bệnh nặng mà lục huynh đã nhắc đến.
Nàng ta tên là Tần Ánh, là công chúa duy nhất có phong hào trong số các công chúa của hoàng tộc Đại Cảnh.
“Khụ… Khụ khụ…”
Ta tận mắt chứng kiến, vị mẫu hậu một giây trước còn lạnh lùng với ta, vừa nghe thấy tiếng ho của Tần Ánh đã lo lắng đứng bật dậy từ trên ghế phượng. Lúc bước qua bên cạnh ta, bà ta thậm chí không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ một cái.
“Ánh Nhi, chẳng phải đã nói con không cần đến đây hay sao? Trời hôm nay lạnh như vậy, nếu như con cảm lạnh thì phải làm thế nào? Con cứ ở yên trong cung điện nghỉ ngơi là được rồi.”
Tần Ánh rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan hài hoà, mày lá liễu cong vút, chỉ cần nở một nụ cười nhạt đã khiến người ta đem lòng yêu mến.
“Khụ… Khụ khụ, nghe, nghe nói thập tứ muội muội… đã trở về… Con làm tỷ tỷ… đáng lẽ ra nên đến… khụ khụ… gặp mặt.”
Mẫu hậu đỡ nàng ta ngồi xuống, thân thiết ngồi bên cạnh nàng ta. Phụ hoàng dường như hiền lành hơn.
“Thập tứ, nhanh lên, đây là thập tỷ tỷ của con.”
Ta không muốn truy cứu việc ông ta có nhớ tên của ta hay không.
Ta hành lễ với Tần Ánh theo như lời của ông ta, “A Tranh tham kiến thập tỷ tỷ.”
Phụ hoàng tuyên bố bắt đầu yến tiệc.
Nhưng không một ai nói cho ta biết ta nên ngồi ở đâu.
Mẫu hậu lộ ra biểu cảm ghét bỏ, nói với ta, “Thấy có chỗ trống thì tự ngồi lên đi, chẳng lẽ con ở Mạc Nam gặp chuyện gì cũng phải hỏi à?”
Ta muốn nói Mạc Nam không như vậy.
Ta vừa chuẩn bị ăn thì mẫu hậu đã quát lên ngăn ta lại, “Làm càn! Ở Mạc Nam, con cũng vô kỷ luật như thế này hay sao? Làm gì có chuyện phụ hoàng của con còn chưa ăn mà con đã ăn trước rồi?”
Các đại thần nhìn nhau, thậm chí, ta còn nghe thấy tiếng cười mỉa mai.
“Được rồi, thập tứ trở về, bệnh tình của An Hoa cũng có chuyển biến tốt, đây là chuyện vui, bắt đầu bữa tiệc đi.”
Việc ta trở về không phải là chuyện vui. Bệnh của Tần Ánh có thể chữa trị mới là chuyện vui.
Lục huynh nói không sai, ta chính là bước ngoặt xui xẻo kia.
Ta nhìn móng giò ngấn mỡ trên bàn, trong lòng chỉ cảm thấy kinh tởm.
Vị tứ tỷ thích đổ thêm dầu vào lửa kia của ta muốn ta cảm thấy may mắn vì có thể ăn những món ăn trên bàn, vậy nên đã ép ta phải ăn món móng giò mà An Hoa muốn ăn nhưng lại không thể ăn được, không cho phép ta phụ lòng An Hoa.
Đó là thứ khó nuốt nhất mà ta từng ăn trong đời.
Ta nghĩ, nếu không phải vì ca ca yêu cầu ta phải sống sót, ta đã sớm đá đổ bàn ăn, bỏ của chạy lấy người.
Sau bữa tiệc, phụ hoàng gọi ta vào điện Minh Tâm.
Mắt ông ta đục ngầu, có lẽ là do không ngủ đủ giấc, đôi mắt ngập tràn tơ máu.
“Mười mấy năm con ở Mạc Nam sống có tốt không?”
“Thưa phụ hoàng, rất tốt.”
“Chuyện năm xưa, phụ hoàng rất hối hận, vẫn luôn cảm thấy mình đã khiến con chịu thiệt thòi, nhưng dù sao khi đó… Thôi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
“Phụ hoàng, nữ nhi không trách ngài.”
“Tình hình của Ánh Nhi, con cũng đã thấy rồi. Thần y trong cung nói, chỉ cần một chút máu của con là có thể chữa khỏi bệnh cho tỷ tỷ của con. Các con là tỷ muội do cùng một mẹ sinh ra, phụ hoàng nghĩ chắc chắn con sẽ không…”
Nhắc đến Tần Ánh, đôi mắt đục ngầu của ông ta như sáng lên một chút.
“A Tranh đồng ý.”
Ta không biết vì sao họ lại thiên vị Tần Ánh như vậy, thậm chí còn thiên vị hơn cả hoàng huynh. Nhưng ta cũng không cần sự thiên vị của bọn họ.
Ta đã có được tình cảm chân thành và tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Ta vẫn ở trong điện Triều Vận.
Cung điện lạnh như băng kia, ngay cả cỏ dại cũng không có ai nhổ.
Quãng đường từ điện Minh Tâm đến điện Triều Vận rất dài, còn dài hơn cả quãng đường từ quân doanh đến hoàng cung khi ta còn ở Mạc Nam. Có lẽ là phụ hoàng sợ sát khí của ta ảnh hưởng đến vận may của ông ta.
Lúc đi ngang qua hồ hoa sen, ta nghe thấy có người đang nói chuyện.
Một nam một nữ.
“Ánh Nhi, đừng quá mềm lòng, chỉ nhìn qua là đã biết nàng ta sống ở Mạc Nam rất tốt, muội nên lo cho bản thân mình thì hơn.”
“Hoàng huynh, muội biết rồi… Khụ khụ… Nhưng mà, A Tranh xa cách chúng ta nhiều năm như vậy, muội ấy không thích muội cũng là chuyện bình thường, huynh đừng trách muội ấy.”
“Muội muội của ta tốt như vậy, vì sao nàng ta lại không thích, cũng không phải là muội đưa nàng ta đi. Ánh Nhi, nếu nàng ta dám ức hiếp muội, muội cứ nói cho hoàng huynh, hoàng huynh sẽ chống lưng cho muội.”
“A Tranh… Khụ… Cũng là muội muội… của hoàng huynh… Khụ… Huynh đối xử tốt với muội ấy một chút…”
“Muội muội của ta… Sao lại mềm lòng như vậy chứ.”
Là tam hoàng huynh và Tần Ánh.
Ta không có hứng thú nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ. Điện Triều Vận còn có một sân đầy cỏ dại kia kìa. Nếu phụ hoàng thật sự quan tâm đến đứa con gái này, sao có thể không sai người nhổ cỏ dù chỉ một chút.
Chăn đã không được phơi rất nhiều năm, sau khi vứt đi, ta nằm trên chiếc giường cứng như đá. Đêm nay hẳn sẽ là một đêm khó ngủ. Đây là lần đầu tiên ta mất ngủ suốt nhiều năm qua. Dù sao cũng không ngủ được, thôi thì đành nhớ lại Mạc Nam vậy.
Tứ huynh nói, Mạc Nam nằm ở hướng Tây Nam, nếu nhớ nhà thì hãy nhìn về phía Tây Nam.
Bà đưa cho ta rất nhiều điểm tâm, nhiều nhất là những món điểm tâm hình hoa hải đường. Lúc bà lải nhải nói chuyện bên tai ta, đó là lần đầu tiên ta cảm thấy bà đã già rồi.
Cũng không biết khi không có ta ở đây tranh giành điểm tâm với A Ngọc, muội ấy có quen hay không.
Ta vừa ăn điểm tâm do bà làm, vừa nhớ lại mỗi một người ở Mạc Nam.
Sức khoẻ của mẹ không tốt. Lần đầu tiên ta gặp mẹ, bà ấy mỉm cười vẫy tay với ta, “Sau này, con làm con gái của mẹ được không?”
Bà ấy cười rộ lên trông rất đẹp.
Cha rất nóng tính. Ông ấy và Yến bá phụ là huynh đệ sống chết có nhau. Thời trẻ, cha và Yến bá phụ cùng nhau xông pha chiến trường, thời gian sống trong quân doanh đã khiến tính tình của ông ấy càng ngày càng cáu kỉnh. Nhưng ông ấy đối xử rất rất tốt với mẹ.
Đại huynh và nhị huynh đều đã lập gia đình. Lúc ta đi, tẩu tử nắm tay ta nói chuyện suốt hơn nửa buổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook