Hải Đường Hoa Lệ
-
Chương 8
"Em muốn viết sách?" Tiệp Tích Ngôn ngồi nửa người trên giường, tay lướt trên ipad, cất tiếng hỏi.
"Ừm." Lâm Hải Đường gật đầu.
Tiệp Tích Ngôn rời mắt khỏi ipad, cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên đùi mình, lúc nãy có nghe cô nói muốn nhờ anh cài phần mềm Brai*, anh mỉm cười "Ừ, đợi ngày mai anh sẽ cài giúp em." Cô gái của anh xem ra đã dần tươi tỉnh, còn biết nghĩ cho sau này, cô ở nhà cũng rất chán, có thể ngồi viết sách, sau đó anh sẽ giúp cô soạn thảo thành hai bản, một chữ nổi, một chữ bình thường. Anh sẽ giúp Lâm Hải Đường thực hiện ước mơ của mình.
* Có thể viết chữ Braille bằng các dụng cụ bảng viết và dùi hoặc đánh trên máy Perkins. Nếu làm sách, trước hết, chúng ta soạn thảo các tập tin trên máy vi tính, sau đó dùng phần mềm MATA Braille Translator để chuyển sang chữ Braille, rồi kết nối với máy in chữ Braille để in thành sách.
Sức khỏe đã ổn định nên Tiệp Tích Ngôn cũng đi làm lại, Lâm Hải Đường ở nhà chuyên tâm viết sách, rãnh rỗi lại ra ngoài ban công hóng gió. Anh cầm áo vest to rộng rời khỏi bàn ăn, lái xe đến công ty. Thời điểm Tiệp Tích Ngôn vừa bước vào công ty đã thấy bóng dáng Tiêu Mặc Linh, cô ta vui mừng chạy đến "Tích Ngôn, aiz.. sao anh lại không liên lạc với em?"
Tiệp Tích Ngôn mặt không biến sắc, đúng lúc muốn tìm cô thì cô tự chạy đến. Anh điềm nhiên cất tiếng "Đến quán cà phê kia." Sau đó bước thẳng vào bên trong, gọi một ly cà phê.
Tiêu Mặc Linh mặt mày vui vẻ, rất lâu rồi cô chưa được gặp anh, hôm nay không ngờ thật may mắn, cô kéo ghế ngồi cạnh Tiêpn Tích Ngôn, anh lặp tức nhíu mày "Sang bên kia."
Tiêu Mặc Linh tuy ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh làm bộ dáng nũng nịu, ôm lấy cánh tay chắc nịch "Tích Ngôn, anh sao vậy? Giận em chuyện gì à?"
Một tay hất mạnh nữ nhân, khiến cô mất thăng bằng ngã xuống đất, trước sự kinh ngạc của hàng chục con mắt xung quanh, đôi mắt đen láy hằn tia lửa đỏ, Tiệp Tích Ngôn kìm hãm sự tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên trông rất đáng sợ, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo chậm rãi nói "Tiêu Mặc Linh, tôi nhân nhượng với cô quá rồi nhỉ. Đừng tưởng chuyện cô làm tôi không biết và đừng quên tôi là Tiệp Tích Ngôn. Từ nay trở đi, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi và Hải Đường. Chỉ cần để tôi thấy cô, nhất định tôi sẽ không để yên!"
Nói xong, anh đặt tờ tiền trên bàn rồi nhàn nhã bỏ đi, vốn định nói chuyện đàng hoàng nhưng xem ra không cần thiết. Tiêu Mặc Linh run rẩy, vội đuổi theo, níu tay anh "Tích Ngôn, em làm sao gì sao? Anh đừng bỏ em, Tích Ngôn..."
"Buông ra." Tiệp Tích Ngôn gằn giọng, không buồn chán mà nhìn cô ta. Tiêu Mặc Linh khóc lóc, cố tình lớn tiếng "Tiệp Tích Ngôn, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em đã trao hết ...."
Câu nói bị đứt ngoãng khi đối diện với cặp mắt như chất đầy cuồng phong thịnh nộ của anh, Tiệp Tích Ngôn hung hăng bóp chặt mặt Tiêu Mặc Linh, nhếch môi cười khẩy đầy khinh miệt "Cô có tài bịa chuyện đấy, Tiêu Mặc Linh, điếc không sợ súng sao? Đừng để tôi giết cô."
Một lần nữa bị hất ra, Tiêu Mặc Linh run rẩy bần thần nhìn anh dần rời khỏi, sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Tiêu Mặc Linh cắn chặt môi dưới, trong lòng không ngừng oán trách: Không phải từ trước đến nay anh rất ghét Lâm Hải Đường? Lâm Hải Đường, Lâm Hải Đường, chỉ cần nghe thôi tôi đã thấy kinh tởm rồi, chết tiệt, tôi sẽ không thua mày đâu, cứ chờ đấy.
****
Lâm Hải Đường vừa hoàn thành mấy trang sách muốn đưa cho Tiệp Tích Ngôn xem nhưng không thấy anh liền đi tìm, cô đi xuống sảnh hỏi quản gia "Quản gia, bà có ở đây không? "
Bà quản gia già nghe gọi liền chạy đến, cung kính nói "Tiểu thư cần gì sao?"
"Bà có thấy Tích Ngôn đâu không?"
"À... thiếu gia đang ở trên sân thượng. Để tôi đưa cô lên."
Lâm Hải Đường gật đầu cảm ơn, ở Tiệp gia có hai hồ bơi, một là ở ngoài sân, hồ bơi ấy chỉ dùng mùa hè hoặc rãnh rỗi vừa bơi vừa thưởng thức không khí, còn ở trên tầng thượng, là hồ bơi trong nhà, rất rộng, được lợp kính xung quanh tựa hồ như nhà kính, trần nhà có thể mở ra. Đây là kiểu hồ bơi thiết kế rất đặc biệt còn có lắp đặt hệ thống nước nóng-lạnh, trong phòng cũng có phòng thay đồ riêng. Người nhà họ Tiệp rất thích lên đây để thư giãn, nhưng Lâm Hải Đường lại không hứng thú vì cô không biết bơi còn sợ nước nên mỗi khi như vậy cô đều ngồi im đọc sách.
Đẩy cửa đi vào, Lâm Hải Đường nghe rõ tiếng lướt nước, đoán rằng anh đang bơi. Quản gia cẩn thận dắt cô vào trong, Lâm Hải Đường cất tiếng "Tích Ngôn."
Tiệp Tích Ngôn quay mặt nhìn, phẩy tay muốn quản gia lui ra, anh bước lên thềm, sàn nhà lợp đá hoa cương cao cấp lạnh buốt vương vài vũng nước theo bước chân to lớn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé áp vào mặt, anh cười khẽ "Sao vậy?"
Cảm nhận hơi lạnh từ lòng bàn tay, cô nhíu mày "Đang là mùa đông đấy. Anh không lạnh à? Sẽ bị cảm"
"Là nước ấm." Anh sao có thể dễ dàng bị cảm? Tiệp Tích Ngôn kéo tay cô, chọn một chỗ khô ráo gần bể bơi một chút để cô ngồi xuống. Sau đó ngồi cạnh cô, thả hai chân xuống nước. Lâm Hải Đường lúc trước rất thích dáng vẻ anh lúc bơi, rất phong độ và quyến rũ, mỗi lần như vậy cô đều không thể rời mắt khỏi Tiệp Tích Ngôn.
Cô cười tươi "Tích Ngôn, em vừa viết xong vài trang, muốn đưa anh xem."
"Ừ." Tiệp Tích Ngôn nhìn khuôn mặt tràn ngập ánh nắng của Lâm Hải Đường trong lòng vô cùng xúc động, anh vuốt mái tóc đen huyền, cưng chiều nói "Một lát anh sẽ xem. Bảo bối, em nên về phòng, ở đây sẽ cảm lạnh."
Lâm Hải Đường gật đầu "Vâng, ừm... tới giờ cơm rồi." Cô là muốn cùng anh ăn cơm.
Tiệp Tích Ngôn nhìn đồng hồ trên tay, anh chỉ định lúc cô đang viết sách sẽ bơi một chút nhưng không ngờ lại quá giờ cơm trưa. Anh đứng dậy, xoa đầu cô "Được, đợi anh thay đồ sẽ xuống cùng em."
Cô gật đầu, ngồi im chờ anh, Lâm Hải Đường cũng muốn thử cảm giác ngâm mình dưới nước. Lúc nhỏ do sơ ý mà ngã xuống biển, từ đó cô rất sợ nước nhưng khi nhìn thấy Tiệp Tích Ngôn tham gia thi bơi ở trường trong lòng đột nhiên muốn thử một lần, rốt cuộc cũng không thể. Cô thơ thẫn lắng nghe tiếng bước chân của anh, chợt nhớ ra một chuyện vội đứng dậy...
Thời điểm Lâm Hải Đường chống tay đứng lên vô tình chạm vào vũng nước nên trượt tay ngã xuống hồ bơi. Tiệp Tích Ngôn vừa mở cửa nghe thấy tiếng động liền quay lại, không nghĩ ngợi thêm nhảy xuống, dù khoảng cách khá xa nhưng anh rất nhanh bơi đến bên nâng người cô lên. Lâm Hải Đường sợ hãi, cả thân run rẩy ôm chặt lấy anh vừa ho vừa thở dốc.
Tiệp Tích Ngôn bị dọa sợ, ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng phun ra làn khói "Em... không sao chứ?" Sao anh lại bất cẩn để cô ngồi một mình như thế?
Lâm Hải Đường lắc nhẹ, khi định thần mới phát hiện móng tay đang ghim sâu vào lưng anh vội buông ra "Xin lỗi."
"Cẩn thận." Vì mạnh tay nên Lâm Hải Đường xém chút ngã về phía sau, anh chụp lấy bàn tay nhỏ bé, tay còn lại siết lấy hông cô "Anh có thể giữ được em."
Hai bên mặt cô ửng đỏ, tim đập liên tục giống như muốn nhảy ra ngoài "Anh... đưa em lên trên..."
"Không muốn."
Câu nói của anh khiến cô ngẩn người. Tiệp Tích Ngôn si mê nhìn nữ nhân trước mặt, sao anh có thể dễ dàng để cô đi. Nhìn xem, dáng vẻ bây giờ rất khiêu khích dục tâm của anh. Tấc da thịt trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo mỏng manh thấm ướt, mái tóc đen huyền phũ xuống khuôn mặt trái xoan xinh đẹp vì anh mà ửng đỏ, đã vậy cô còn áp sát vào người anh, những nơi không nên chạm cũng đã chạm rồi. Thật yêu nghiệt! Anh nhẹ nhàng chạm vào đôi môi anh đào, say sưa liếm mút, cả hô hấp cũng không muốn thoát ra ngoài.
Lâm Hải Đường không thể đẩy anh vì như thế cô sẽ bị chìm, càng không thể chống cự. Chiếc lưỡi tà ác quấn lấy lưỡi cô, mang theo dòng nước ngọt bí mật trao đổi, hơi thở nam tính cường hãn chiếm trọng lấy cô, bức cô đến nghẹn thở.
Một lúc lâu sau, Tiệp Tích Ngôn mời rời khỏi môi cô. Lâm Hải Đường vội thở dốc, khuôn mặt si mê cúi thấp, Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, cắn vành tai khiến cô kêu lên một tiếng, giọng điệu tà ác "Ha...em nhạy cảm vậy sao?"
Lâm Hải Đường xấu hổ, gằn giọng "Mau đưa em lên, em... không thích ở dưới nước."
"Anh đã nói rồi, không thích." Một tay ôm cô, một tay chạm vào nơi đẫy đà nhìn rất thuận mắt, khiến cô hoảng sợ thét lên "Ưm... anh..."
"Anh làm sao?" Tiếng cười rất khẽ, như làn gió vừa đưa qua, Tiệp Tích Ngôn mạnh mẽ giật áo cô ném lên thành hồ. Lâm Hải Đường lập tức đưa tay che lại. Ai đó cười tươi dụ dỗ "Bảo bối, lấy tay ra."
Lâm Hải Đường im lặng, một mực giữ lấy ngực, Tiệp Tích Ngôn đành dùng thủ đoạn "Vậy anh buông tay nhé."
"Đừng...." Rõ ràng biết cô không biết bơi còn dọa như thế, Lâm Hải Đường ôm chặt lấy cổ anh, tức giận cắn một cái ngay vai, mày đẹp nhíu lại sau đó lại giãn ra, cười một cách thoải mái, nghe tiếng cười chế nhạo, Lâm Hải Đường như một đứa trẻ càng cắn mạnh hơn, không chịu buông.
Tiệp Tích Ngôn bị đau mới cất tiếng "Em định ngậm vai anh cả đời sao?" dùng sức nâng cô lên cao, cánh tay rắn chắc làm ghế, Tiệp Tích Ngôn rất nhàn nhã cởi áo ngực ném ra xa, xấu xa nói "Là em cắn anh trước"
Tiệp Tích Ngôn cắn nhẹ đỉnh hồng khiến Lâm Hải Đường bất giác run lên, anh nhớ rõ từng nơi mẫn cảm của cô, chỉ cần chạm nhẹ sẽ phát ra những âm thanh kiều mỹ êm tai, bàn tay kia luồng vào lớp váy, cô hoảng sợ đánh anh "Dừng lại, Tích Ngôn, em sai rồi, em xin lỗi, em xin lỗi." Cô chỉ là giận quá mất khôn, cắn anh một cái thôi, khôg cần phải trả đũa cô vậy chứ...
Tiệp Tích Ngôn cứ coi như không nghe thấy, cô nói dừng thì nhất định phải dừng sao? Nơi nhạy cảm vì ở dưới nước sớm đã ướt bị anh chạm vào càng thêm trơn mượt, Lâm Hải Đường run rẩy, hơi thở nóng gấp gáp phun ra. Anh mỉm cười, dáng vẻ này không tệ "Ngoan, anh sẽ không giận em. Đồng ý đi."
Tâm tư Lâm Hải Đường vô cùng hỗn loạn, lần trước chỉ nghĩ anh tức giận nên mới làm chuyện đó với cô. Còn lần này lại dịu dàng muốn cô gật đầu. Rất muốn cự tuyệt nhưng sợ anh giận, cuối cùng đầu óc rối ren trả lời bừa "Đồng ý."
Lời nói ra rồi, hận không thể nuốt vào. Cô điên rồi hay sao mà gật đầu. Tiệp Tích Ngôn nghe vậy rất hài lòng ôm cô đặt lên thành sàn buốt lạnh, cúi đầu hôn say sưa, Lâm Hải Đường ngẩn ngơ suy nghĩ, anh vì sao lại trở nên khác thường như thế? Mặc dù thường ngày anh rất dịu dàng với cô nhưng bản chất lạnh lùng vẫn không thay đổi. Đang suy nghĩ, ngón tay thon dài của Tiệp Tích Ngôn len vào u cốc khiến cô hoàn hồn, không nhịn được mà rên lên.
Tiệp Tích Ngôn tiếp tục đùa giỡn với nơi đầy đà tròn trịa, đầu óc Lâm Hải Đường mơ hồ. Không muốn bị anh giày vò thêm nữa, vì cô sợ cảm giác này, kiếp trước từng thấy anh cùng người phụ nữ khác thân mật, vô tình thấy hai người đang quan hệ, hết lần này đến lần khác anh với nhiều nữ nhân xinh đẹp mặn nồng bên nhau, còn cô ngay cả một cái nhìn ôn nhu từ anh cũng không có. Niềm chua xót trong lòng dâng lên mãnh liệt, cô cắn chặt môi dưới, khóe mắt ngấn lệ. Mỗi khi bên cạnh anh, cô đều lo lắng, sợ một lúc nào đó anh sẽ bỏ đi, cứ mãi thấp thỏm trong lo sợ, gồng mình mà sống...
Tiệp Tích Ngôn nhìn khuôn mặt khổ sợ của cô, trong lòng rất đau, khuôn mặt này cả đời anh cũng không muốn nhìn thấy. Tâm tư Lâm Hải Đường rất dễ nhìn thấu, chỉ cần cử chỉ nhỏ cũng đủ để anh đoán được. Lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ xinh, Tiệp Tích Ngôn gục đầu xuống vai cô, vùi mặt vào lớp tóc thơm đen láy "Hải Đường... Chúng ta sẽ duy trì mãi như vậy nhé."
Cô chắc chắn đang rất sợ anh sẽ bỏ rơi mình, cảnh tượng thấy anh cùng người khác ân ái đã khiến cô ám ảnh, Lâm Hải Đường bình thường tuy chậm chạp nhưng cô có thể nhớ rõ những thứ mình từng thấy, từng nghe qua, dù muốn quên cũng không thể. Anh giờ đang rất hối lỗi, tại sao trước kia lại lạnh nhạt với Lâm Hải Đường, trong khoảng thời gian dài đó luôn làm cô tổn thương. Bây giờ lại sợ, sợ cô sẽ không chịu được mà cự tuyệt anh. Mỗi ngày anh đều muốn ở cạnh cô, đi làm cũng không muốn. Tầm mắt không một phút muốn rời khỏi, bây giờ thì anh đã biết là tại sao, là vì anh sợ, phải, chính là loại cảm giác hèn mọn này, sợ người phụ nữ của anh một lúc nào đó đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt mình...
Như một lời cầu xin thành khẩn, Tiệp Tích Ngôn cất tiếng "Chúng ta sẽ kết hôn, sinh con, già cỗi rồi chết đi. Cho đến lúc đó, hãy để anh được yêu và chăm sóc em."
Lâm Hải Đường nhịn không được lại bật khóc, đôi mắt to tròn vô hồn mở to, dòng nước lạnh từ hốc mắt không ngừng nghỉ càng lúc càng lăn dài. Cô vươn tay ôm lấy anh, cảm xúc ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên, đối với người đàn ông này cô vẫn vạn kiếp si mê, nhịp tim, giọng nói mãi mãi không muốn quên. Tiệp Tích Ngôn hôn khắp khuôn mặt cô, cơ thể to lớn cường hãn bao trùm lấy Lâm Hải Đường, mạnh mẽ, cuồng nhiệt.
Trong phòng kính là nơi khá lạnh nhưnh bây giờ nhiệt độ tăng cao, sức nóng khiến cho hai cơ thể kia đổ mồ hôi, những âm thanh khiến người đỏ mặt luôn phát ra, dục ái, chính là thứ tình cảm điền cuồng nhất...
Ôm cô từ phòng tắm bước ra, mặc áo choàng lông ấm áp mới bước xuống tầng dưới đi vào phòng ngủ của anh. Vì mệt mỏi nên Lâm Hải Đường ngủ rất say, bị ai đó bế tới bế lui cũng không động đậy. Dù sao cũng đã quá giờ cơm vậy thì không cần nữa. Xoay người ôm nữ nhân, đôi mắt đen láy nhắm lại, chìm vào giấc ngủ cùng Lâm Hải Đường.
Thời điểm Tiệp Tích Ngôn thức dậy là khoảng bốn giờ chiều, khi nhìn Lâm Hải Đường vẫn thấy cô chôn đầu vào gối. Nâng cơ thể cao lớn lên, chống tay si mê ngắm cô. Vì khá mỏi, Lâm Hải Đường muốn trở người lại bị anh giữ chặt. Mày nhỏ nhíu lại, Lâm Hải Đường cựa quậy muốn xoay người, mí mắt lại không muốn mở, Tiệp Tích Ngôn nín cười đến nỗi khuôn mặt phút chốc đỏ bừng, cứ im lặng giữ chặt tay cô. Cứ nghĩ Lâm Hải Đường sẽ uất ức mà khóc nhưng cô lại ngoan ngoãn nằm im, vòng tay ôm lấy anh. Hừ?! Cứ coi như cô vì buồn ngủ nên không muốn đôi co với ai đó.
Tiệp Tích Ngôn vuốt mái tóc mềm mượt, ánh mắt hẹp dài ôn nhu ngắm nhìn nữ nhân của mình, để cô gối đầu lên tay, một lần nữa cùng cô chìm vào mộng đẹp. Anh từ khi nào đã có thói quen lười biếng suốt ngày ngủ như vậy??
"Ừm." Lâm Hải Đường gật đầu.
Tiệp Tích Ngôn rời mắt khỏi ipad, cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên đùi mình, lúc nãy có nghe cô nói muốn nhờ anh cài phần mềm Brai*, anh mỉm cười "Ừ, đợi ngày mai anh sẽ cài giúp em." Cô gái của anh xem ra đã dần tươi tỉnh, còn biết nghĩ cho sau này, cô ở nhà cũng rất chán, có thể ngồi viết sách, sau đó anh sẽ giúp cô soạn thảo thành hai bản, một chữ nổi, một chữ bình thường. Anh sẽ giúp Lâm Hải Đường thực hiện ước mơ của mình.
* Có thể viết chữ Braille bằng các dụng cụ bảng viết và dùi hoặc đánh trên máy Perkins. Nếu làm sách, trước hết, chúng ta soạn thảo các tập tin trên máy vi tính, sau đó dùng phần mềm MATA Braille Translator để chuyển sang chữ Braille, rồi kết nối với máy in chữ Braille để in thành sách.
Sức khỏe đã ổn định nên Tiệp Tích Ngôn cũng đi làm lại, Lâm Hải Đường ở nhà chuyên tâm viết sách, rãnh rỗi lại ra ngoài ban công hóng gió. Anh cầm áo vest to rộng rời khỏi bàn ăn, lái xe đến công ty. Thời điểm Tiệp Tích Ngôn vừa bước vào công ty đã thấy bóng dáng Tiêu Mặc Linh, cô ta vui mừng chạy đến "Tích Ngôn, aiz.. sao anh lại không liên lạc với em?"
Tiệp Tích Ngôn mặt không biến sắc, đúng lúc muốn tìm cô thì cô tự chạy đến. Anh điềm nhiên cất tiếng "Đến quán cà phê kia." Sau đó bước thẳng vào bên trong, gọi một ly cà phê.
Tiêu Mặc Linh mặt mày vui vẻ, rất lâu rồi cô chưa được gặp anh, hôm nay không ngờ thật may mắn, cô kéo ghế ngồi cạnh Tiêpn Tích Ngôn, anh lặp tức nhíu mày "Sang bên kia."
Tiêu Mặc Linh tuy ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh làm bộ dáng nũng nịu, ôm lấy cánh tay chắc nịch "Tích Ngôn, anh sao vậy? Giận em chuyện gì à?"
Một tay hất mạnh nữ nhân, khiến cô mất thăng bằng ngã xuống đất, trước sự kinh ngạc của hàng chục con mắt xung quanh, đôi mắt đen láy hằn tia lửa đỏ, Tiệp Tích Ngôn kìm hãm sự tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên trông rất đáng sợ, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo chậm rãi nói "Tiêu Mặc Linh, tôi nhân nhượng với cô quá rồi nhỉ. Đừng tưởng chuyện cô làm tôi không biết và đừng quên tôi là Tiệp Tích Ngôn. Từ nay trở đi, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi và Hải Đường. Chỉ cần để tôi thấy cô, nhất định tôi sẽ không để yên!"
Nói xong, anh đặt tờ tiền trên bàn rồi nhàn nhã bỏ đi, vốn định nói chuyện đàng hoàng nhưng xem ra không cần thiết. Tiêu Mặc Linh run rẩy, vội đuổi theo, níu tay anh "Tích Ngôn, em làm sao gì sao? Anh đừng bỏ em, Tích Ngôn..."
"Buông ra." Tiệp Tích Ngôn gằn giọng, không buồn chán mà nhìn cô ta. Tiêu Mặc Linh khóc lóc, cố tình lớn tiếng "Tiệp Tích Ngôn, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em đã trao hết ...."
Câu nói bị đứt ngoãng khi đối diện với cặp mắt như chất đầy cuồng phong thịnh nộ của anh, Tiệp Tích Ngôn hung hăng bóp chặt mặt Tiêu Mặc Linh, nhếch môi cười khẩy đầy khinh miệt "Cô có tài bịa chuyện đấy, Tiêu Mặc Linh, điếc không sợ súng sao? Đừng để tôi giết cô."
Một lần nữa bị hất ra, Tiêu Mặc Linh run rẩy bần thần nhìn anh dần rời khỏi, sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Tiêu Mặc Linh cắn chặt môi dưới, trong lòng không ngừng oán trách: Không phải từ trước đến nay anh rất ghét Lâm Hải Đường? Lâm Hải Đường, Lâm Hải Đường, chỉ cần nghe thôi tôi đã thấy kinh tởm rồi, chết tiệt, tôi sẽ không thua mày đâu, cứ chờ đấy.
****
Lâm Hải Đường vừa hoàn thành mấy trang sách muốn đưa cho Tiệp Tích Ngôn xem nhưng không thấy anh liền đi tìm, cô đi xuống sảnh hỏi quản gia "Quản gia, bà có ở đây không? "
Bà quản gia già nghe gọi liền chạy đến, cung kính nói "Tiểu thư cần gì sao?"
"Bà có thấy Tích Ngôn đâu không?"
"À... thiếu gia đang ở trên sân thượng. Để tôi đưa cô lên."
Lâm Hải Đường gật đầu cảm ơn, ở Tiệp gia có hai hồ bơi, một là ở ngoài sân, hồ bơi ấy chỉ dùng mùa hè hoặc rãnh rỗi vừa bơi vừa thưởng thức không khí, còn ở trên tầng thượng, là hồ bơi trong nhà, rất rộng, được lợp kính xung quanh tựa hồ như nhà kính, trần nhà có thể mở ra. Đây là kiểu hồ bơi thiết kế rất đặc biệt còn có lắp đặt hệ thống nước nóng-lạnh, trong phòng cũng có phòng thay đồ riêng. Người nhà họ Tiệp rất thích lên đây để thư giãn, nhưng Lâm Hải Đường lại không hứng thú vì cô không biết bơi còn sợ nước nên mỗi khi như vậy cô đều ngồi im đọc sách.
Đẩy cửa đi vào, Lâm Hải Đường nghe rõ tiếng lướt nước, đoán rằng anh đang bơi. Quản gia cẩn thận dắt cô vào trong, Lâm Hải Đường cất tiếng "Tích Ngôn."
Tiệp Tích Ngôn quay mặt nhìn, phẩy tay muốn quản gia lui ra, anh bước lên thềm, sàn nhà lợp đá hoa cương cao cấp lạnh buốt vương vài vũng nước theo bước chân to lớn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé áp vào mặt, anh cười khẽ "Sao vậy?"
Cảm nhận hơi lạnh từ lòng bàn tay, cô nhíu mày "Đang là mùa đông đấy. Anh không lạnh à? Sẽ bị cảm"
"Là nước ấm." Anh sao có thể dễ dàng bị cảm? Tiệp Tích Ngôn kéo tay cô, chọn một chỗ khô ráo gần bể bơi một chút để cô ngồi xuống. Sau đó ngồi cạnh cô, thả hai chân xuống nước. Lâm Hải Đường lúc trước rất thích dáng vẻ anh lúc bơi, rất phong độ và quyến rũ, mỗi lần như vậy cô đều không thể rời mắt khỏi Tiệp Tích Ngôn.
Cô cười tươi "Tích Ngôn, em vừa viết xong vài trang, muốn đưa anh xem."
"Ừ." Tiệp Tích Ngôn nhìn khuôn mặt tràn ngập ánh nắng của Lâm Hải Đường trong lòng vô cùng xúc động, anh vuốt mái tóc đen huyền, cưng chiều nói "Một lát anh sẽ xem. Bảo bối, em nên về phòng, ở đây sẽ cảm lạnh."
Lâm Hải Đường gật đầu "Vâng, ừm... tới giờ cơm rồi." Cô là muốn cùng anh ăn cơm.
Tiệp Tích Ngôn nhìn đồng hồ trên tay, anh chỉ định lúc cô đang viết sách sẽ bơi một chút nhưng không ngờ lại quá giờ cơm trưa. Anh đứng dậy, xoa đầu cô "Được, đợi anh thay đồ sẽ xuống cùng em."
Cô gật đầu, ngồi im chờ anh, Lâm Hải Đường cũng muốn thử cảm giác ngâm mình dưới nước. Lúc nhỏ do sơ ý mà ngã xuống biển, từ đó cô rất sợ nước nhưng khi nhìn thấy Tiệp Tích Ngôn tham gia thi bơi ở trường trong lòng đột nhiên muốn thử một lần, rốt cuộc cũng không thể. Cô thơ thẫn lắng nghe tiếng bước chân của anh, chợt nhớ ra một chuyện vội đứng dậy...
Thời điểm Lâm Hải Đường chống tay đứng lên vô tình chạm vào vũng nước nên trượt tay ngã xuống hồ bơi. Tiệp Tích Ngôn vừa mở cửa nghe thấy tiếng động liền quay lại, không nghĩ ngợi thêm nhảy xuống, dù khoảng cách khá xa nhưng anh rất nhanh bơi đến bên nâng người cô lên. Lâm Hải Đường sợ hãi, cả thân run rẩy ôm chặt lấy anh vừa ho vừa thở dốc.
Tiệp Tích Ngôn bị dọa sợ, ôm chặt lấy cô, đôi môi mỏng phun ra làn khói "Em... không sao chứ?" Sao anh lại bất cẩn để cô ngồi một mình như thế?
Lâm Hải Đường lắc nhẹ, khi định thần mới phát hiện móng tay đang ghim sâu vào lưng anh vội buông ra "Xin lỗi."
"Cẩn thận." Vì mạnh tay nên Lâm Hải Đường xém chút ngã về phía sau, anh chụp lấy bàn tay nhỏ bé, tay còn lại siết lấy hông cô "Anh có thể giữ được em."
Hai bên mặt cô ửng đỏ, tim đập liên tục giống như muốn nhảy ra ngoài "Anh... đưa em lên trên..."
"Không muốn."
Câu nói của anh khiến cô ngẩn người. Tiệp Tích Ngôn si mê nhìn nữ nhân trước mặt, sao anh có thể dễ dàng để cô đi. Nhìn xem, dáng vẻ bây giờ rất khiêu khích dục tâm của anh. Tấc da thịt trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo mỏng manh thấm ướt, mái tóc đen huyền phũ xuống khuôn mặt trái xoan xinh đẹp vì anh mà ửng đỏ, đã vậy cô còn áp sát vào người anh, những nơi không nên chạm cũng đã chạm rồi. Thật yêu nghiệt! Anh nhẹ nhàng chạm vào đôi môi anh đào, say sưa liếm mút, cả hô hấp cũng không muốn thoát ra ngoài.
Lâm Hải Đường không thể đẩy anh vì như thế cô sẽ bị chìm, càng không thể chống cự. Chiếc lưỡi tà ác quấn lấy lưỡi cô, mang theo dòng nước ngọt bí mật trao đổi, hơi thở nam tính cường hãn chiếm trọng lấy cô, bức cô đến nghẹn thở.
Một lúc lâu sau, Tiệp Tích Ngôn mời rời khỏi môi cô. Lâm Hải Đường vội thở dốc, khuôn mặt si mê cúi thấp, Tiệp Tích Ngôn mỉm cười, cắn vành tai khiến cô kêu lên một tiếng, giọng điệu tà ác "Ha...em nhạy cảm vậy sao?"
Lâm Hải Đường xấu hổ, gằn giọng "Mau đưa em lên, em... không thích ở dưới nước."
"Anh đã nói rồi, không thích." Một tay ôm cô, một tay chạm vào nơi đẫy đà nhìn rất thuận mắt, khiến cô hoảng sợ thét lên "Ưm... anh..."
"Anh làm sao?" Tiếng cười rất khẽ, như làn gió vừa đưa qua, Tiệp Tích Ngôn mạnh mẽ giật áo cô ném lên thành hồ. Lâm Hải Đường lập tức đưa tay che lại. Ai đó cười tươi dụ dỗ "Bảo bối, lấy tay ra."
Lâm Hải Đường im lặng, một mực giữ lấy ngực, Tiệp Tích Ngôn đành dùng thủ đoạn "Vậy anh buông tay nhé."
"Đừng...." Rõ ràng biết cô không biết bơi còn dọa như thế, Lâm Hải Đường ôm chặt lấy cổ anh, tức giận cắn một cái ngay vai, mày đẹp nhíu lại sau đó lại giãn ra, cười một cách thoải mái, nghe tiếng cười chế nhạo, Lâm Hải Đường như một đứa trẻ càng cắn mạnh hơn, không chịu buông.
Tiệp Tích Ngôn bị đau mới cất tiếng "Em định ngậm vai anh cả đời sao?" dùng sức nâng cô lên cao, cánh tay rắn chắc làm ghế, Tiệp Tích Ngôn rất nhàn nhã cởi áo ngực ném ra xa, xấu xa nói "Là em cắn anh trước"
Tiệp Tích Ngôn cắn nhẹ đỉnh hồng khiến Lâm Hải Đường bất giác run lên, anh nhớ rõ từng nơi mẫn cảm của cô, chỉ cần chạm nhẹ sẽ phát ra những âm thanh kiều mỹ êm tai, bàn tay kia luồng vào lớp váy, cô hoảng sợ đánh anh "Dừng lại, Tích Ngôn, em sai rồi, em xin lỗi, em xin lỗi." Cô chỉ là giận quá mất khôn, cắn anh một cái thôi, khôg cần phải trả đũa cô vậy chứ...
Tiệp Tích Ngôn cứ coi như không nghe thấy, cô nói dừng thì nhất định phải dừng sao? Nơi nhạy cảm vì ở dưới nước sớm đã ướt bị anh chạm vào càng thêm trơn mượt, Lâm Hải Đường run rẩy, hơi thở nóng gấp gáp phun ra. Anh mỉm cười, dáng vẻ này không tệ "Ngoan, anh sẽ không giận em. Đồng ý đi."
Tâm tư Lâm Hải Đường vô cùng hỗn loạn, lần trước chỉ nghĩ anh tức giận nên mới làm chuyện đó với cô. Còn lần này lại dịu dàng muốn cô gật đầu. Rất muốn cự tuyệt nhưng sợ anh giận, cuối cùng đầu óc rối ren trả lời bừa "Đồng ý."
Lời nói ra rồi, hận không thể nuốt vào. Cô điên rồi hay sao mà gật đầu. Tiệp Tích Ngôn nghe vậy rất hài lòng ôm cô đặt lên thành sàn buốt lạnh, cúi đầu hôn say sưa, Lâm Hải Đường ngẩn ngơ suy nghĩ, anh vì sao lại trở nên khác thường như thế? Mặc dù thường ngày anh rất dịu dàng với cô nhưng bản chất lạnh lùng vẫn không thay đổi. Đang suy nghĩ, ngón tay thon dài của Tiệp Tích Ngôn len vào u cốc khiến cô hoàn hồn, không nhịn được mà rên lên.
Tiệp Tích Ngôn tiếp tục đùa giỡn với nơi đầy đà tròn trịa, đầu óc Lâm Hải Đường mơ hồ. Không muốn bị anh giày vò thêm nữa, vì cô sợ cảm giác này, kiếp trước từng thấy anh cùng người phụ nữ khác thân mật, vô tình thấy hai người đang quan hệ, hết lần này đến lần khác anh với nhiều nữ nhân xinh đẹp mặn nồng bên nhau, còn cô ngay cả một cái nhìn ôn nhu từ anh cũng không có. Niềm chua xót trong lòng dâng lên mãnh liệt, cô cắn chặt môi dưới, khóe mắt ngấn lệ. Mỗi khi bên cạnh anh, cô đều lo lắng, sợ một lúc nào đó anh sẽ bỏ đi, cứ mãi thấp thỏm trong lo sợ, gồng mình mà sống...
Tiệp Tích Ngôn nhìn khuôn mặt khổ sợ của cô, trong lòng rất đau, khuôn mặt này cả đời anh cũng không muốn nhìn thấy. Tâm tư Lâm Hải Đường rất dễ nhìn thấu, chỉ cần cử chỉ nhỏ cũng đủ để anh đoán được. Lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ xinh, Tiệp Tích Ngôn gục đầu xuống vai cô, vùi mặt vào lớp tóc thơm đen láy "Hải Đường... Chúng ta sẽ duy trì mãi như vậy nhé."
Cô chắc chắn đang rất sợ anh sẽ bỏ rơi mình, cảnh tượng thấy anh cùng người khác ân ái đã khiến cô ám ảnh, Lâm Hải Đường bình thường tuy chậm chạp nhưng cô có thể nhớ rõ những thứ mình từng thấy, từng nghe qua, dù muốn quên cũng không thể. Anh giờ đang rất hối lỗi, tại sao trước kia lại lạnh nhạt với Lâm Hải Đường, trong khoảng thời gian dài đó luôn làm cô tổn thương. Bây giờ lại sợ, sợ cô sẽ không chịu được mà cự tuyệt anh. Mỗi ngày anh đều muốn ở cạnh cô, đi làm cũng không muốn. Tầm mắt không một phút muốn rời khỏi, bây giờ thì anh đã biết là tại sao, là vì anh sợ, phải, chính là loại cảm giác hèn mọn này, sợ người phụ nữ của anh một lúc nào đó đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt mình...
Như một lời cầu xin thành khẩn, Tiệp Tích Ngôn cất tiếng "Chúng ta sẽ kết hôn, sinh con, già cỗi rồi chết đi. Cho đến lúc đó, hãy để anh được yêu và chăm sóc em."
Lâm Hải Đường nhịn không được lại bật khóc, đôi mắt to tròn vô hồn mở to, dòng nước lạnh từ hốc mắt không ngừng nghỉ càng lúc càng lăn dài. Cô vươn tay ôm lấy anh, cảm xúc ngọt ngào từ đáy lòng dâng lên, đối với người đàn ông này cô vẫn vạn kiếp si mê, nhịp tim, giọng nói mãi mãi không muốn quên. Tiệp Tích Ngôn hôn khắp khuôn mặt cô, cơ thể to lớn cường hãn bao trùm lấy Lâm Hải Đường, mạnh mẽ, cuồng nhiệt.
Trong phòng kính là nơi khá lạnh nhưnh bây giờ nhiệt độ tăng cao, sức nóng khiến cho hai cơ thể kia đổ mồ hôi, những âm thanh khiến người đỏ mặt luôn phát ra, dục ái, chính là thứ tình cảm điền cuồng nhất...
Ôm cô từ phòng tắm bước ra, mặc áo choàng lông ấm áp mới bước xuống tầng dưới đi vào phòng ngủ của anh. Vì mệt mỏi nên Lâm Hải Đường ngủ rất say, bị ai đó bế tới bế lui cũng không động đậy. Dù sao cũng đã quá giờ cơm vậy thì không cần nữa. Xoay người ôm nữ nhân, đôi mắt đen láy nhắm lại, chìm vào giấc ngủ cùng Lâm Hải Đường.
Thời điểm Tiệp Tích Ngôn thức dậy là khoảng bốn giờ chiều, khi nhìn Lâm Hải Đường vẫn thấy cô chôn đầu vào gối. Nâng cơ thể cao lớn lên, chống tay si mê ngắm cô. Vì khá mỏi, Lâm Hải Đường muốn trở người lại bị anh giữ chặt. Mày nhỏ nhíu lại, Lâm Hải Đường cựa quậy muốn xoay người, mí mắt lại không muốn mở, Tiệp Tích Ngôn nín cười đến nỗi khuôn mặt phút chốc đỏ bừng, cứ im lặng giữ chặt tay cô. Cứ nghĩ Lâm Hải Đường sẽ uất ức mà khóc nhưng cô lại ngoan ngoãn nằm im, vòng tay ôm lấy anh. Hừ?! Cứ coi như cô vì buồn ngủ nên không muốn đôi co với ai đó.
Tiệp Tích Ngôn vuốt mái tóc mềm mượt, ánh mắt hẹp dài ôn nhu ngắm nhìn nữ nhân của mình, để cô gối đầu lên tay, một lần nữa cùng cô chìm vào mộng đẹp. Anh từ khi nào đã có thói quen lười biếng suốt ngày ngủ như vậy??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook