Buổi tối đến giờ cơm, Lâm Hải Đường chậm rãi đứng dậy, cầm lấy cây gậy có gắn một cái chuông nhỏ, khập khiễng đi đến cửa. Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên "Chẳng phải nói em dùng điện thoại nội bộ?"

Lâm Hải Đường lùi lại vài bước, trả lời "Tớ có chân."

"Nhưng đã bị thương."

Lâm Hải Đường mím môi, đi lướt qua anh, Tiệp Tích Ngôn liền đưa tay giữ lấy cô, kéo vào phòng, đặt ngồi trên sopha, anh nói "Tôi mang cơm cho em."

Lâm Hải Đường lựa chọn im lặng, cô đứng dậy, lại bị ép ngời xuống. Cứ như thế, Tiếp Tích Ngôn phải sử dụng bạo lực ép cô ngồi vào lòng mình, một tay ôm eo nhỏ một tay gắp thức ăn. Lâm Hải Đường đẩy tay anh "Cậu làm trò gì vậy, mau buông ra."

Anh bình thản đáp "Đút cơm."

Cô tức giận hét lên "Tớ không phải bị tật nguyền, vì thế, đừng có như vậy. Tớ không cần. Không cần, không cần." Lâm Hải Đường đánh anh, chẳng phải đã nói anh nên chán ghét cô, đừng tỏ ra thương hại hay sao? Hay anh đang buồn chán nên tìm cô đùa giỡn?

Tiệp Tích Ngôn buông cô ra, ném thìa xuống bàn tạo ra tiếng "keng" khiến Lâm Hải Đường giật mình, nhận ra mình vừa lớn tiếng với anh, trong lòng liền sợ hãi. Tiệp Tích Ngôn buông ra vài từ "Lâm Hải Đường, em có hai lựa chọn: Một, ngoan ngoãn ngồi yên ăn cơm, hai, tôi đè em ra đút cơm."

Lâm Hải Đường vừa đỏ mặt vừa sợ hãi. Ngồi ngay ngắn ăn cơm, hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, Tiệp Tích Ngôn cứ thế ngồi cạnh cô ăn cơm. Tay luân phiên gắp thức ăn. Lâm Hải Đường chậm rãi ăn từng chút một, ngồi cạnh anh như thế khiến cô cảm thấy rất hồi hộp, phải gồng mình để không run rẩy. Ăn một ít rồi đứng lên, Tiệp Tích Ngôn kéo cô ngồi xuống "Tôi chưa ăn xong."

Lâm Hải Đường trầm mặc, ngồi im mặc kệ anh. Tiệp Tích Ngôn ăn xong rồi, nhàn nhã cất tiếng "Tôi đáng sợ thế sao?"

Lâm Hải Đường định lắc đầu nhưng lại thôi. Cô chỉ là không muốn ở cạnh anh, cô bây giờ ngay cả tư cách để yêu anh cũng không có. Tiệp Tích Ngôn thấy cô không trả lời, đôi mắt rũ xuống, bê khay thức ăn đi ra ngoài. Lâm Hải Đường vẫn ngồi trên ghế, thầm thở dài, giọng nói nhẹ hẫng "Tích Ngôn....chán ghét em đi..."

Em đã không thể nhìn thấy anh, vậy thì anh cũng nên giả vờ không thấy em.... Chúng ta, đến cuối cùng cũng chỉ là hai người dưng....

-----

Tiệp mẫu đưa trái cây cho Lâm Hải Đường, dịu dàng nói "Hải Đường, vài ngày nữa bố mẹ đi Mỹ có việc, con có muốn đi chung không?"

Lâm Hải Đường lắc đầu "Bố mẹ bận việc, con đi làm gì? Chỉ phiền hai người thôi."

"Sao lại phiền, con ở nhà mãi không thấy chán sao? Con đừng lo, cứ đi đi."

"Con ở nhà quen rồi." Lâm Hải Đường mỉm cười, sao cô có thể làm phiền hai người? Một người mù như cô, tốt nhất nên ở yên một chỗ. Tiệp Minh ngồi cạnh định lên tiếng thì Tiệp Tích Ngôn đã nói trước "Cứ để cô ấy ở nhà. Con chăm sóc."

Mọi người vì câu nói của anh mà kinh ngạc, Tiệp Minh nhíu mày "Con đang đùa với ta?"

Anh lạnh lùng đáp "Việc ở công ty con sẽ sắp xếp ổn thỏa."

Tiệp mẫu trầm tư, con trai bà mấy ngày nay cư xử khá kì lạ, rất quan tâm đến Lâm Hải Đường, chẳng phải lúc trước anh luôn tìm cách tránh mặt cô? Chẳng lẽ... nếu là yêu thì tốt, còn nếu như Tiệp Tích Ngôn chỉ vì thương hại cô thì bà tuyệt nhiên phải ngăn cản. Bà không muốn Lâm Hải Đường phải chịu thêm tổn thương.

Mấy ngày sau đó, vợ chồng Tiệp Minh đi Mỹ, công việc ở công ty đã chính thức giao cho anh, Tiệp Tích Ngôn cũng đã được tổ chức một buổi ra mắt giám đốc mới, Điềm Thẩm Lang trở thành trợ lý của anh. Hắn và anh có thể nói là bằng hữu tốt, lực học vượt bậc, có thể tốt nghiệp trong vòng hai năm, còn đạt bằng thạc sĩ.

Lâm Hải Đường đối với anh, một quan tâm, một hạnh phúc nhưng cũng lo lắng. Chỉ cần anh quan tâm cô một chút, cô liền rung động, tình yêu mỗi lúc thêm sâu nặng không có cách nào dứt ra. Vết thương ở mắt đã đỡ hơn nhiều, nhưng phải quấn băng thêm vài tuần. Nhớ lại lần đầu biết mình bị mù, mắt đau đến mức muốn khóc cũng không thể. Mỗi lần vô tình chạm vào liền đau nhức giống như bị hàng vạn con kiến cấu xé.

Mỗi ngày, Tiệp Tích Ngôn đều cùng cô ăn cơm ba bữa, anh không nói nhiều, cô vẫn giữ im lặng. Suốt ngày ở trong phòng, ngoài việc đọc sách thì ngồi yên lặng thẫn thờ một mình. Tiệp mẫu mua rất nhiều sách chữ nổi cho cô, Lâm Hải Đường tự học chữ, điện thoại cũng chuyển chế độ "người khiếm thị". Mỗi sáng nhờ đồng hồ báo thức để dậy, sau đó lại ngồi yên lặng. Cô có thể cảm nhận mọi thứ xung quanh, từ ánh nắng đến cơn gió, tai cũng thính hơn trước.

Tháng mười hai đến rất nhanh, tiết trời trở lạnh, áo quần mùa đông ở trong tủ Lâm Hải Đường có rất nhiều, cô nhờ mẹ ghi sẵn trên đó kiểu hình từng bộ đồ, chỉ cần sờ qua là biết nó thế nào. Hôm nay, Tiệp Tích Ngôn không về nhà ăn cơm trưa, cô có chút thất vọng nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, vì như vậy cũng tốt. Đối diện với anh cô vừa vui mừng vừa khẩn trương lại e dè.

Tối, ăn cơm xong, cô đi lên phòng, tìm kiếm điện thoại, mở tin tức lên nghe. Rồi ngồi im lặng, tháng ngày bình lặng của cô rất tẻ nhạt không có gì nổi bật, nên Lâm Hải Đường cũng không mấy quan tâm đến xung quanh, hôm nay mọi chuyện thế nào? Ai làm gì? Hay trong nhà có việc gì? Lâm Hải Đường giống như một người vô hình, lặng lẽ sống qua ngày...

Bên ngòai có tiếng gõ cửa, Lâm Hải Đường giật mình, không hiểu tại sao, từ khi sống lại, mỗi lần nghe có tiếng động, dù là nhỏ hay lớn đều khiến cô giật mình, Lâm Hải Đường cất tiếng "Mời vào."

Người vừa mở cửa, nhàn nhã bước đến, ngồi xuống ghế sopha, khuôn mặt góc cạnh quan sát cô gái trước mặt, sau đó cất giọng "Có muốn ăn sủi cảo không?"

Là Tiệp Tích Ngôn ?! Anh về rồi sao? Nhìn Lâm Hải Đường ngẩn ngơ, anh nói tiếp "Tôi nghe người giúp việc nói em ăn rất ít nên mua sủi cảo cho em. Không phải em rất thích ăn sủi cảo? Nào, há miệng ra."

Ngửi được mùi sủi cảo vừa thơm lại có khói nhẹ phảng phất, Lâm Hải Đường khẽ cười, đây là món cô rất thích ăn, lúc trước mỗi khi không chịu ăn cơm mẹ đều làm sủi cảo cho cô. Vì mãi suy nghĩ, Lâm Hải Đường không trả lời anh. Tiệp Tích Ngôn thở dài "Tôi mỏi tay."

Lâm Hải Đường sực tỉnh, vội nói "Tớ, có thể tự gắp."

"Há miệng ra." Như một lời mệnh lệnh buộc cô phải làm theo, Lâm Hải Đường mím môi há miệng nhận lấy miếng sủi cảo. Ừm... quả thật rất ngon, mùi vị rất quen thuộc, nghĩ một chút, mới phát hiện ra đây là tiệm sủi cảo gần nhà của cô lúc trước, khi bố mẹ mất Lâm Hải Đường thường chạy đến đó để mua sủi cảo, người chủ đó làm sủi cảo có mùi vị khá giống mẹ làm nên khiến cô mỗi khi ăn đều nhớ lại chuyện trước, không ngờ Tiệp Tích Ngôn cũng biết chuyện này, thật cảm động. Lâm Hải Đường mỉm cười, hít hít mũi "Ngon lắm, cảm ơn cậu."

Tiệp Tích Ngôn hài lòng với câu nói của cô, khóe miệng cong cong, nhìn dáng vẻ cười nói này, khiến anh thực muốn hôn cô. Lâm Hải Đường dường như quên mất bản thân đang muốn cự tuyệt anh, nên lớn gan nói "Tớ muốn ăn thêm."

Anh mỉm cười, ôn nhu nói "Há miệng...."

Lâm Hải Đường nghe theo, chỉ chờ khi cô mở miệng, Tiệp Tích Ngôn tức khắc nhướn người, chiếm lấy cánh môi mềm mại, Lâm Hải Đường kinh ngạc, lấy tay chống cự, lại bị anh mạnh mẽ hôn sâu. Chiếc lưỡi ấm áp dạo quanh khoang miệng, nuốt lấy hơi thở gấp gáp, như một liều kích thích dục vọng của Tiệp Tích Ngôn.

Lâm Hải Đường bị hôn đến nghẹn thở mới được thả. Cô ấm ức, đánh mạnh về trước, không biết là đánh ở đâu chỉ biết, cô đang rất sợ hãi. Vội đẩy anh ra, loạng choạng khẩn trương bỏ chạy. Tiệp Tích Ngôn quay mặt, nắm chặt lấy cô, Lâm Hải Đường vùng vẫy, cắn vào tay anh. Tiệp Tích Ngôn than lên một tiếng, tay vì đau mà buông ra. Cô gấp gáp bước nhanh, vô tình vấp ngã xuống đất. Cơn đau từ chân truyền lên, rõ ràng chấn thương đã lành nhưng lại đau nhức vô cùng. Ngay lúc này, cô rất muốn có lại đôi mắt, bộ dạng thảm hại khiến cô muốn bỏ chạy.

Tiệp Tích Ngôn bước đến, bế cô lên đặt trên giường, Lâm Hải Đường chưa kịp cất tiếng liền bị anh đè xuống giường, hăng say gặm nhấm môi cô. Lâm Hải Đường hoảng sợ không thôi, anh làm sao lại như thế? Đáng sợ! Phải, chính là đáng sợ! Nụ hôn rất thô bạo nhưng cũng có phần dịu dàng khiến đầu óc cô mơ màng, một nụ hôn mãnh liệt như vậy cô đã từng ham muốn nhưng đáng tiếc kiếp trước dù là một lần cũng không được Tiệp Tích Ngôn chấp nhận. Bây giờ đang nằm trong vòng tay anh, nhưng ngoài sợ hãi ra cô không còn bất cứ cảm giác nào.

Có lẽ, một người sống hai kiếp như cô, đối với tình yêu chỉ sợ giống như loại tình cảm nhất thời không thể mãi lưu giữ trong tim một người.

Tiệp Tích Ngôn hăng say liếm mút đôi môi ẩm ướt ngọt ngào, sau đó di chuyển xuống cổ ngọc ngà, Lâm Hải Đường than một tiếng thật khẽ, bất chợt khiến lửa nóng trong tâm Tiệp Tích Ngôn nâng lên một bậc. Bàn tay to rộng xoa nắn nơi đẫy đà tròn trĩnh vừa vặn, Lâm Hải Đường giật mình cất tiếng "Đừng, cậu làm gì vậy?"

Bỏ ngoài tai câu hỏi của cô, tay kia vuốt ve đường cong mượt mà thuận thế tiến xuống dưới, dọa cho Lâm Hải Đường thần sắc trắng bệch, hét lên "Không...!???"

Tiệp Tích Ngôn ngước mặt, thấy cô không ngừng run rẩy, muốn ép dục vọng mà dừng lại, nhưng khi ánh mắt nhìn bộ dạng yêu kiều, khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi hơi sưng phun ra làn khói nhạt, áo sơmi bị anh làm nhăn nheo không chỉnh tề. Chết tiệt ! Anh muốn cô! Không thể dừng lại được.

Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở mang tính, chất đầy dục vọng vang lên "Tôi muốn em."

Cởi chiếc váy ném sang một bên, ngón tay thon dài đùa cợt nơi bí ẩn được người che dấu, Lâm Hải Đường vặn người, rên lên thanh âm dục cảm. Bàn tay phía trên luồng vào áo xoa xoa nắn nắn bờ ngực căng mịn. Anh là đàn ông tất nhiên đối với da thịt phụ nữ phải khác xa, cảm gíac mềm mại, ấm áp khiến anh càng hứng thú bỡn cợt nhụy hoa nhỏ. Lâm Hải Đường thống khổ van xin "Dừng lại, cậu, dừng lại đi... đừng mà..." tiếng cuối cùng chỉ còn lại tiếng nấc nhẹ.

Tiệp Tích Ngôn đưa lưỡi liếm giọt nước mặn trên khuôn mặt thon nhỏ, ngón tay phía dưới liên tục đưa ra đút vào, anh cúi người, ngậm đỉnh phiếm hồng, không nhân nhượng cắn nhẹ một cái. Lâm Hải Đường hét lên. Đây chính là cảm giác bị khi dễ sao? Tại sao, lúc cô muốn từ bỏ anh, thì anh lại liên tục giữ chặt lấy cô. Nếu trước kia anh cũng như vậy thì mọi chuyện không như bây giờ.

Cảm nhận một làn nước ấm lan tỏa lấy ngón tay, Tiệp Tích Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt như gió xuân, thêm một ngón tay nữa xâm nhập vào cơ thể Lâm Hải Đường, cô thở dốc, khóc không lên lời. Anh cất tiếng trêu chọc "Nhìn xem, em rất muốn..."

Lâm Hải Đường lắc đầu, khổ sở than khóc "Không.... không...."

"Thực không thành thật." Buông ra vài chữ, Tiệp Tích Ngôn tiếp tục đùa giỡn với cơ thể mảnh mai trắng nõn của cô, ánh đèn sáng lập lòe, khiến anh có thể thấy rõ từng tấc da thịt của Lâm Hải Đường, cảnh xuân phía dưới càng không thể che giấu, làn da mịn màng bị anh trêu chọc mà đỏ ửng, hai điểm gò bồng phập phồng lên xuống theo hơi thở của cô thật kích thích người nhìn.

Sao anh không sớm nhận ra, cô gái nhỏ bé này đã trở thành một thiếu nữ hấp dẫn người nhìn như thế. Cảm nhận cô đã thích nghi với ngón tay của mình, Tiệp Tích Ngôn cởi bỏ lớp y phục trên người, vật nam tính sớm đã vươn lên lộ rõ chỉ là người dưới thân không thể thấy. Anh nhàn nhã hỏi, giống như mình là quân tử "Tôi muốn em, chấp nhận tôi?"

Lâm Hải Đường càng lắc mạnh "Không thích, không, mau để tớ đi, không thích, không thích, huhu...."

Tiệp Tích Ngôn rũ lòng thương, đưa tay lau nước mắt, lại tiếp tục dụ dỗ "Ngoan, bảo bối, sẽ không làm đau em."

Anh nói dối? Tưởng cô không biết sao, dù hiện tại là năm cô mười tám tuổi, nhưng thật chất cô cũng đã gần ba mươi, giáo dục giới tính nắm rất rõ, về "chuyện ấy" càng hiểu hơn. Anh nói không làm đau thì sẽ không làm đau sao? Thứ tình thú này cô không muốn biết, Tiệp Tích Ngôn, anh chẳng qua đang có ý muốn bỡn cợt cô, Lâm Hải Đường bây giờ không còn mù quáng, ngộ nhận tình yêu vì anh, cô không muốn bị anh khi dễ như vậy. Lâm Hải Đường nhất quyết cự tuyệt "Không...."

Hết cách, Tiệp Tích Ngôn mặc kệ cô, nắm chặt hai chân thon dài, tiến thẳng vào sâu u cốc. Lâm Hải Đường cong người lên, kêu to một tiếng hòa cùng nước mắt "A... Đau...."

Nghe tiếng thét của cô, Tiệp Tích Ngôn cũng rất đau lòng, cô quá nhỏ, quá non nớt không đủ để dung nạp anh, nhưng anh cũng không cách nào dừng lại. Bị ép chặt đến nghẹn thở, nghe tiếng khóc của cô khiến anh càng thêm khẩn trương, muốn một lần tiến nhanh vào nhưng sợ tổn thương cô nên không dám động đậy. Cố gắng khuyên nhủ cô gái nhỏ "Bảo bối, ngoan... thả lỏng.... đừng sợ."

Lâm Hải Đường khóc nức nở, cố gắng thả lỏng, cô lúc này, đau chân, đau hạ thân, cả mắt cũng khó chịu. Tiệp Tích Ngôn sắp bức chết cô rồi.

Tiệp Tích Ngôn mặt mày nhăn nhó, đen hết một nửa, anh lần đầu tiên hạ giọng với con gái hơn nữa còn dỗ dành "Hải Đường, đừng khóc, xin lỗi, xin lỗi em."

Lâm Hải Đường nghe anh dỗ càng thêm đau lòng, lời nói ngọt ngào chất đầy yêu thương, cô chỉ lo đây là giấc mơ sẽ sớm tỉnh giấc. Cô lần đầu được anh ban tặng sự dịu dàng, trân trọng, Lâm Hải Đường thống khổ khóc lớn "Sao lại đối xử với em như vậy? Em không cần anh thương hại đến mức này, cũng không phải là thú vui của anh, nên đừng tự tiện khi dễ em. Cầu xin anh, cứ coi em như từng tồn tại, trước kia cũng vậy bây giờ cũng vậy, không phải anh rất ghét em sao??? Buông tha em đi... em bây giờ không đủ thảm hại sao?"

Cô không phải đang trách anh là đang cầu xin, kiếp trước, Lâm Hải Đường cầu xin tình yêu của anh, còn kiếp này cầu xin anh buông tay cô. Cứ mãi như vậy, cả hai người đều chịu tổn thương. Một lần gây phiền phức cho anh là quá đủ, cô không muốn lặp lại sai lầm đó. Tiệp Tích Ngôn thương xót Lâm Hải Đường, ngậm lấy môi cô, hạ thân từ từ tiến sát, cuối cùng là mạnh mẽ xâm nhập.

Lâm Hải Đường muốn than nhưng môi bị anh chặn lại, lời từ cổ họng chỉ có thể nuốt vào. Tiệp Tích Ngôn nhẹ nhàng di chuyển, mồ hôi từ khuôn mặt tuấn mỹ rơi xuống cơ thể Lâm Hải Đường. Rõ ràng là điều hòa mở khá thấp nhưng trong phòng lại rất nóng, cơ thể bị anh chiếm giữ, luân phiên ra vào. Lâm Hải Đường rên rỉ từng âm thanh dâm dục, khuôn mặt đỏ muốn rỉ máu.

Anh vươn tay nâng người cô dậy để cô ngồi trên đùi mình, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn thắt lưng giúp cô đỡ đau. Giọng nói Tiệp Tích Ngôn trở nên khàn đục "Hải Đường, một lần thôi, gật đầu chấp nhận anh." Hôn nhẹ lên lớp vải trắng, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô "Nếu em muốn nhìn thấy mọi thứ, anh chấp nhận là đôi mắt của em. Nếu em muốn được hạnh phúc, anh sẽ là người thực hiện điều đó. Vì thế, thay vì khóc lóc, em hãy cười thật tươi. Hãy sống vì bản thân mình hoặc là vì anh cũng được."

Lâm Hải Đường bật khóc, nước mắt lăn liên tục rơi xuống tấm lưng chắc rộng, cô siết lấy anh, đau đớn kêu than. Cuối cùng cô vẫn không thể ngừng yêu anh. Người đàn ông này dù kiếp trước hay kiếp này, luôn khiến cô điên cuồng theo đuổi....

Tiệp Tích Ngôn cảm nhận hơi thở gấp gáp của Lâm Hải Đường, cứ như thế, hai cơ thể dây dưa với nhau rất lâu. Trong căn phòng, xen lẫn những tiếng thở gấp, rên rỉ là âm thanh dục cảm khiến người nghe phải đỏ mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương