Hai Đứa Trẻ Vô Tư
-
Chương 32: Hôm nay lại học
Bầu không khí như ngưng đọng lại, Doãn Thiên Dương và Kiến Cương nhìn nhau chòng chọc, cả hai đều có phần hoảng hốt.
“Đây là thầy Vương rất dày dạn kinh nghiệm, đã dạy được rất nhiều lớp tốt nghiệp.” Nhân viên giáo vụ bắt đầu giới thiệu, giới thiệu xong thì đẩy Doãn Thiên Dương vào trong phòng, “Cứ nghe thử ba mươi phút trước đi, bắt đầu được rồi.”
Cửa phòng học đóng lại, Doãn Thiên Dương siết chặt quai cặp sách như đang bị phạt đứng, cậu vừa tò mò vừa cẩn thận hỏi: “Thầy đổi sang họ Vương lúc nào vậy ạ, em thấy họ Lưu rất hay mà.”
Theo quy định thì giáo viên trường công lập không được dạy thêm ở bên ngoài, nếu như bị báo cáo lại, nghiêm trọng nhất là bị đuổi việc, vậy nên có rất nhiều giáo viên không sử dụng tên thật.
Kiến Cương đã từng bị báo cáo hai lần, nếu không phải do kỹ năng giảng dạy vững vàng thì ông đã bị đuổi việc từ lâu rồi. Đối mặt với câu hỏi của Doãn Thiên Dương ông không trả lời mà chỉ thở dài nói: “Dù thế nào tôi cũng không ngờ người đăng ký học thêm lại là em.”
“Em cũng thế, nếu em biết giáo viên là thầy thì chắc chắn đã không đến rồi.” Doãn Thiên Dương đi tới ngồi xuống ghế, “Thầy Lưu hoặc là thầy Vương ơi, một buổi tối của thầy bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Kiến Cương sống bốn mươi mấy năm nay, đây là lần đầu tiên gặp được người hỏi ông một tối bao nhiêu tiền.
Doãn Thiên Dương cũng thấy lời nói của mình không ổn nên ngậm miệng lại, ngoan ngoãn lấy sách vở và đề thi ra. Kiến Cương quen tay cầm bình nước lên uống, đoạn nói: “Ở trường tôi lên lớp dạy em miễn phí, giải đáp thắc mắc sau giờ học cũng không cần tiền nhưng em không chịu học, bây giờ lại phải bỏ tiền ra để học thêm, em nói xem em định làm gì đây?”
Doãn Thiên Dương đực người ra rồi trả lời: “Nếu bọn em đều lên lớp tập trung nghe giảng, sau khi tan học thì tìm giáo viên hỏi bài thì thầy kiếm thêm thu nhập thế nào ạ?”
“Em còn lý luận nữa à?” Kiến Cương đi tới cạnh bàn để kiểm tra bài tập của Doãn Thiên Dương thì đột nhiên cánh tay bị tóm lấy.
Ánh mắt Doãn Thiên Dương trở nên rất phức tạp, trong vẻ ngây dại còn ánh lên sự tuyệt vọng, trong tuyệt vọng lại có một chút đấu tranh, cậu cầm tay Kiến Cương cầu xin: “Thầy Lưu hay là thầy Vương cũng được, sau ba mươi phút chúng ta đều nói là không phù hợp có được không ạ? Ra khỏi cánh cửa này coi như không ai biết ai, cứ coi như tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì, thầy nói cho em biết thầy dạy những đâu đi, em sẽ tránh hết, em sẽ ra ngoài vành đai năm tìm lớp học thêm có được không ạ?”
Kiến Cương không để lộ chút cảm xúc nào: “Tôi đi dạy thêm là để kiếm tiền nhưng nếu dạy thêm cho em thì điều tôi hy vọng hơn hết là em có thể tiến bộ, em bị hổng kiến thức ở đâu tôi là người rõ nhất cho nên để tôi dạy em sẽ thích hợp hơn so với người khác, mà hiệu quả cũng sẽ cao hơn.”
Doãn Thiên Dương rũ lông mày bĩu môi, vẫn còn muốn cố thêm lần nữa nên nhẹ nhàng đe dọa: “Thầy không sợ em báo cáo thầy à, em đã nói với thầy là em dễ làm xằng làm bậy lắm đấy, thầy đừng ép em…”
“Em sẽ không làm.” Kiến Cương cười khẽ rồi rút tay ra vỗ vỗ vai Doãn Thiên Dương, “Tuy thành tích của em không tốt nhưng thầy biết em là thằng nhóc tốt bụng hiểu chuyện, thầy tin là em sẽ không làm vậy, đúng không?”
Doãn Thiên Dương sụp đổ nói: “Thầy đừng có nịnh em!”
Kiến Cương quay lại đứng trước bảng đen, chỉ để lại một bóng lưng đậm chắc cho đối phương, đoạn nói: “Doãn Thiên Dương, đã sắp thi học kỳ rồi, không cần biết em có tự nguyện lên lớp hay không nhưng thầy hy vọng em có thể kiên trì đến khi kết thúc kỳ thi, dù gì thành tích cũng tăng lên một chút để bố mẹ có một năm mới vui vẻ, em thấy sao?”
“Thế nhỡ sau đó thành tích của em lại giảm xuống thì làm sao bây giờ ạ, tâm lý của bố mẹ em không nên phải chịu sự đả kích đâu á.” Vẻ mặt Doãn Thiên Dương buồn rười rượi, cúi đầu xuống thì con số trên đề thi làm cậu hoa mắt, ngẩng đầu lên thì bóng lưng của Kiến Cương làm cậu đau đầu, hết thuốc chữa rồi.
Kiến Cương vẽ hình xong rồi quay người nói: “Nhìn đề này rồi em nói thử suy nghĩ của mình đi.”
Doãn Thiên Dương quăng bút: “Không có suy nghĩ gì ạ!”
Kiến Cương giống như đang chờ câu nói này: “Thế mà còn có mặt mũi mà bối rối à, đề này thầy mới giảng qua trong tiết Toán hôm nay.”
“Giảng qua thì sao chứ ạ! Em nghe không hiểu!” Doãn Thiên Dương chợt phấn chấn rồi xắn tay áo, cầm bút lên, “Giảng lại một lần đi ạ! Em trả tiền mà, đề này thầy giảng mười lần cho em!”
Kiến Cương không nói lời thừa thãi nữa, đầu tiên ông phân tích đề sau đó thì giảng giải, mỗi kiến thức đều nói thật tường tận rồi tranh thủ hỏi Doãn Thiên Dương còn không hiểu chỗ nào nữa không, đến khi kết thúc bài giảng thì cổ họng ông đã khàn cả đi, có cảm giác chỉ cần nói lớn tiếng một chút cũng sẽ nứt ra.
Doãn Thiên Dương vừa viết bài vừa nói nhỏ: “Thầy uống ngụm nước đi ạ, không cần họng nữa ạ?”
Kiến Cương vặn bình nước uống mấy ngụm lớn, sau khi nghỉ ngơi thì hỏi: “Những lời giảng vừa nãy em có hiểu không? Những điểm quan trọng thì cứ từ từ mà nghĩ, nhất định phải hiểu.”
Doãn Thiên Dương còn chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên giáo vụ đi vào hỏi về nội dung bài giảng thử, sau đó hỏi: “Cảm giác thế nào rồi, cách thức và tác phong dạy học có thể chấp nhận được không? Mấy vấn đề nhỏ như tốc độ giảng hay giọng địa phương cũng có thể nói ra, tất nhiên hầu hết mọi người đều cần làm quen một, hai tiết rồi sau đó sẽ tốt lên.”
Doãn Thiên Dương rầm rì không nói lời nào rồi giương mắt nhìn Kiến Cương, đột nhiên lúc này điện thoại rung lên, cậu nghĩ thầm có thể kéo dài được phút nào hay phút ấy nên không thèm liếc mắt đã nhận máy.
Ở đầu bên kia điện thoại, Bạch Mỹ Tiên nói: “Mẹ không làm ảnh hưởng gì chứ, nghe giảng thử xong rồi đúng không, mẹ nói cho mày biết nên ngoan ngoãn lên lớp đi, đừng có làm mẹ không vui.”
“Như thế nào thì coi là làm mẹ không vui ạ?” Doãn Thiên Dương đã chẳng còn ôm hy vọng gì nữa rồi.
Bạch Mỹ Tiên trả lời: “Hỏi mày có hài lòng với giáo viên không thì mày nói hài lòng, sau đó tiếp tục lên lớp, đừng có kiếm chuyện.”
Điện thoại ngắt máy, Doãn Thiên Dương nói như đưa đám: “Rất tốt ạ, học tiếp đi.”
Nhân viên giáo vụ cực kỳ vui, lúc bỏ đi còn nói: “Chắc chắn thầy Vương sẽ không có vấn đề gì đâu, ông ấy là giáo viên tốt nhất của chúng tôi, có rất nhiều phụ huynh tìm đến ông ấy, ai cũng tranh nhau để được xếp vào lớp của ông ấy.”
Không ngờ Kiến Cương còn là đầu bảng!
Còn nửa tiếng nữa, Doãn Thiên Dương ngồi lẳng lặng tại chỗ, trong lòng thì trống rỗng.
Đến mười rưỡi kết thúc, Kiến Cương nói: “Hôm nay đã giải quyết hết bài tập nhưng buổi sau thì không thế nữa, thầy muốn hệ thống lại kiến thức để bổ túc cho em, còn bài tập thì em đến trường hỏi thầy.”
Doãn Thiên Dương thu dọn xong sách vở rồi nói với vẻ phờ phạc: “Cảm ơn thầy Lưu ạ, em chào thầy Vương.”
“Không cần,” Kiến Cương suy nghĩ một chút rồi nói, “Em không giống những học sinh khác nhưng học phí thì thầy không có quyền thay đổi, vậy nên thầy có thể thêm giờ dạy cho em.”
“Thầy đừng hào phóng vậy mà!” Doãn Thiên Dương nhanh nhảu bỏ chạy, nếu thêm giờ dạy thì thà rằng giết cậu đi cho xong, hiện tại quan hệ của Kiến Cương và cậu đã không còn đơn thuần, cậu cứ luôn có cảm giác nếu còn tiếp tục thế này thì có khi thậm chí Kiến Cương còn nhận cậu làm con nuôi luôn.
Chạy thẳng một mạch xuống tầng, lúc lao ra khỏi cửa còn suýt chút nữa trượt chân, cậu hít một hơi khí lạnh vào phổi rồi bỗng trông thấy Nhiếp Duy Sơn đang chờ ở bên kia đường.
Lúc này đây trong mắt cậu Nhiếp Duy Sơn không phải là một con người mà là một cọng cỏ cứu mạng.
Trên mặt đường tích lại một lớp băng dày, nếu đi xe điện thì rất dễ ngã nhưng Doãn Thiên Dương ngồi ở yên sau lại ngập tràn cảm giác an toàn. Cậu ôm eo Nhiếp Duy Sơn thật chặt, mặt áp vào lưng Nhiếp Duy Sơn, đoạn nói: “Không phải đã nói không cần cậu đón à, sao cậu chẳng nghe lời tớ gì cả.”
Nhiếp Duy Sơn nghe thấy giọng nói của đối phương khác thường nên cố ý nói: “Cậu cũng đâu phải bố tớ, sao tớ phải nghe cậu.”
Quả nhiên, tâm trạng của Doãn Thiên Dương xấu đi, vòng ôm cũng lỏng hơn một chút, nhưng chưa kịp buông ra hoàn toàn đã bị giữ lại. Nhiếp Duy Sơn ấn tay của đối phương lên hông mình rồi vừa lái bằng một tay vừa hỏi: “Sao vậy, giáo viên mắng cậu à? Không phải chứ, mấy trung tâm dạy thêm này đều có quy định giống nhau là không được mắng học sinh mà.”
Doãn Thiên Dương rũ mắt: “Cậu biết giáo viên là ai không, là Kiến Cương.”
Nhiếp Duy Sơn phanh gấp: “Cậu nói ai cơ?”
“Kiến Cương! Lưu Kiến Cương! Ông ấy đổi thành Vương Kiến Cương nhưng vẫn là Kiến Cương!” Doãn Thiên Dương gào mồm lên, gào xong lại cọ loạn lên lưng Nhiếp Duy Sơn, còn đập đập mấy cái để trút giận.
Nhiếp Duy Sơn cũng không ngờ được, sau khi bình tĩnh lại thì tiếp tục khởi động xe: “Đệch, trùng hợp vậy, thế cậu còn học nữa không?”
Doãn Thiên Dương nói: “Không học thì mẹ tớ sẽ từ Bạch Mỹ Tiên biến thành Black Widow, để về nhà tớ hỏi thử xem mẹ tớ đăng ký bao nhiêu giờ dạy, xem đến bao giờ mới có thể thoát khỏi bể khổ, ít nhất còn có cái mà hy vọng.”
Nhiếp Duy Sơn an ủi: “Chắc là không nhiều giờ lắm đâu, hôm đấy tớ có nghe chú Doãn bàn bạc với dì Tiên, nói là cậu chẳng kiên trì được mấy tiết nên sẽ không đăng ký nhiều.”
Doãn Thiên Dương nửa tin nửa ngờ nhưng trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm, dù sao đăng ký học thêm cho cậu cũng là một loại đầu tư nguy hiểm, tính khả thi của việc tiền sẽ đổ xuống sông xuống biển cao tới tám mươi phần trăm.
Đi đến đầu hẻm, Nhiếp Duy Sơn cười nói: “Còn ăn mì nữa không, tớ nấu cho.”
Doãn Thiên Dương nhìn thời gian cũng đã mười một giờ nên đành lưu luyến mà nói: “Thôi, muộn quá rồi, làm phiền đến chú ba và thím ba cũng không tốt.” Nói xong thì dán sát vào cắn lên môi Nhiếp Duy Sơn một cái, “No rồi, hì hì.”
Trong nhà Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên còn chưa ngủ, chờ Doãn Thiên Dương trở về thì vội vây quanh hết hỏi đông lại tới hỏi tây. Doãn Thiên Dương ngồi thừ trên sô pha, nói thẳng vào chủ đề chính: “Mẹ, mẹ đăng ký bao nhiêu giờ học cho con vậy ạ? Bao giờ thì học xong?”
“Mày mới học được một tiết đã nghĩ đến việc bao giờ nghỉ rồi à?” Bạch Mỹ Tiên đứng cạnh bàn nước, “Bình thường mày phải đi huấn luyện nên không thể học hàng ngày được, đợi đến khi nghỉ đông thì có thể thêm tiết, tính sơ thì chắc đến Tiết Thanh minh năm sau chắc cũng xong.”
Doãn Thiên Dương nhảy dựng lên: “Mẹ muốn con học đến chết ạ! Học tới Tiết Thanh minh năm sau thì con cũng tạch luôn, rồi mọi người hóa vàng mã cho con luôn đi á!”
Bạch Mỹ Tiên bực mình nói: “Mày kêu la cái gì, muốn học xong sớm thì sử dụng giờ dạy nhiều hơn đi, không còn cách nào khác đâu.”
“Không còn cách nào khác đâu, mẹ đang ép con trai mẹ vào đường chết đấy ạ.” Doãn Thiên Dương thì thầm rồi đứng dậy cầm cặp sách đi về phòng, vừa đi vừa tiếp tục lẩm bẩm, “Cuộc phiêu lưu đến lớp học thêm, anh đây đã cắn răng đảm nhận vai diễn chính cả buổi tối, kết quả lại nói với anh đây là phải diễn đến Thanh minh, giờ anh đây cảm thấy sửa xe đạp cũng rất tốt.”
Doãn Thiên Kết ngồi xem từ đầu đến cuối, bỗng nói: “Vốn chỉ là hơi ngốc một chút thôi nhưng giờ lại khiến cho con trai biến thành điên điên dở dở rồi, cái được không bù nổi cái mất đâu ạ.”
Bạch Mỹ Tiên cũng thấy oan ức: “Là tự nó yêu cầu đăng ký mà, cũng đâu phải mẹ ép nó đâu, nếu mẹ có thể nhẫn tâm ép buộc nó thì thành tích của nó đã chẳng thấp như vậy.”
Doãn Thiên Kết không đành lòng nên đi vào phòng cùng với Doãn Thiên Dương, đoạn nói: “Cục cưng đừng rầu rĩ nữa, nhỡ đâu cưng đi đánh nhau lại làm gẫy chân thì sao đây, chỉ cần không đi một thời gian dài thì sẽ tự bỏ học thôi.”
Doãn Thiên Dương cắn răng nghiến lợi nói: “Đều tại chị làm em sợ! Chị còn không biết ngại mà nói ạ!”
“Chị làm gì cưng.” Doãn Thiên Kết sợ hết hồn, dứt khoát đi trải chăn đệm cho em trai, trải xong thì cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, “Không phải vừa này em cũng nghe thấy rồi sao, muốn học xong sớm thì dùng nhiều giờ dạy vào, một tuần em học bốn buổi tốn tám tiếng dạy, nếu như thêm một người nữa vậy thì chẳng phải dùng hết mười sáu tiếng dạy à.”
Doãn Thiên Dương bừng tỉnh: “Đúng nhỉ, ngày mai em sẽ động viên Tiểu Sơn!”
Ở hẻm bên cạnh Nhiếp Duy Sơn đang mơ một giấc mơ đẹp, lúc tỉnh ngủ rời giường tâm trạng còn rất tốt, không hề hay biết sắp có chuyện tìm tới cửa. Sửa soạn xong rồi đi học, ra tới đầu hẻm thì trông thấy Doãn Thiên Dương đang chờ hắn, còn chưa nói gì đã được đưa cho một chiếc bánh rán to đùng.
Nhiếp Duy Sơn không nhận chỉ cắn một miếng lên chiếc bánh đang cầm trong tay Doãn Thiên Dương: “Cậu ăn đi, ở nhà tớ ăn cháo rồi.”
Doãn Thiên Dương nắm chặt bánh rán nói: “Hôm nay cậu thật là đẹp trai.”
Nhiếp Duy Sơn nhướng mày, cảm thấy thời tiết không tệ, có vẻ như đã bắt đầu ấm lên. Hai người sóng vai đi ra ngoài, ngày hôm nay ra cửa sớm nên không phải vội vội vàng vàng như bình thường.
Đi tới đầu ngõ, đột nhiên Doãn Thiên Dương dừng lại, chợt hỏi: “Cậu còn nhớ buổi tối hôm đấy không?”
Cạnh đó chính là con ngõ sau lưng siêu thị, Nhiếp Duy Sơn có thể không nhớ rõ sao, tối đó bọn họ đã ca hát thổ lộ tại đây, cũng khá là lãng mạn. Doãn Thiên Dương cảm thấy bầu không khí đã thích hợp bèn gọi một tiếng “Tiểu Sơn ơi”.
“Ừ, tớ đây.” Nhiếp Duy Sơn đứng giữa trời đông giá rét mà say mê trong gió xuân, ánh mắt cũng ẩn hiện ý cười.
Doãn Thiên Dương nói với giọng tràn ngập mong đợi: “Cậu có thể đi học thêm cùng tớ không?”
Nụ cười trên gương mặt của Nhiếp Duy Sơn cứng đờ lại: “Cậu nói cái gì?”
Doãn Thiên Dương lặp lại một lần. Nhiếp Duy Sơn không còn say mê nữa, trái tim như bị gió lạnh thổi ập tới, hương vị của bánh rán còn lưu lại trong khoang miệng, tiếng khen hắn đẹp trai vẫn còn phảng phất bên tai, ba chữ “Tiểu Sơn ơi” chứa đựng đầy sự mềm yếu còn chưa bay mất thế nhưng những thứ này đều là để làm nền cho lời mời hắn đi học thêm cùng.
Hắn nói: “Không được đâu.”
Doãn Thiên Dương sững sờ, dường như là chưa từng nghĩ tới sẽ bị từ chối, cậu hỏi với giọng khó mà tin nổi: “Tại sao chứ, nếu học cùng nhau thì sẽ tiêu bớt được nhiều giờ dạy lắm, vậy thì có thể kết thúc sớm.”
Nhiếp Duy Sơn nói: “Cùng là thi được ba trăm điểm nên chắc cậu hiểu rõ đi học thêm đau khổ như thế nào, hơn nữa giáo viên còn là Kiến Cương. Nên Dương nhi à, tự cậu chọn học thêm thì tự mình học đi, tớ sẽ lặng lẽ ủng hộ cậu nhưng đừng bắt tớ và cậu cùng đau khổ được không?”
Doãn Thiên Dương như bị phản bội, cảm thấy niềm hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa, cậu lùi về sau một bước nhìn Nhiếp Duy Sơn nói: “Rốt cuộc cậu có thích tớ không vậy, tại sao ngay cả cùng chung hoạn nạn cũng không được?”
Nhiếp Duy Sơn nói lời từ chối: “Cùng chung hoạn nạn thì không thành vấn đề nhưng cùng học tập thì không thể.”
Doãn Thiên Dương sắp phát điên thật rồi, so với việc kế hoạch tiêu bớt giờ dạy bị thất bại thì cậu càng không thể chấp nhận chuyện Nhiếp Duy Sơn từ chối dứt khoát như vậy, hôm nay cậu ăn bánh nhân thịt chắc chắn sẽ không thấy ngon.
Nhiếp Duy Sơn đi theo phía sau mà trong lòng cũng có phần ấm ức, vốn chuyện học thêm đâu liên quan gì tới hắn chứ, hắn thật oan uổng mà. Hơn nữa quan trọng nhất là học phí đắt như vậy, lúc trước thím ba bảo hắn đi hắn đã không muốn rồi, huồng hồ lần này là tiêu tiền của Bạch Mỹ Tiên.
Chiến tranh lạnh lần thứ hai bắt đầu, lần này người chủ động lại là Doãn Thiên Dương, sau khi đến trường thì hai người tách ra, giờ nghỉ trưa cũng không ăn cơm cùng nhau. Cho đến tận buổi chiều lúc Doãn Thiên Dương đi huấn luyện thì bọn họ cũng không thèm liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết nên việc kiểm tra bị trì hoãn, thời gian huấn luyện mỗi ngày cũng bị rút ngắn lại, huấn luyện xong mọi người đều ở lì trong ký túc xá lười biếng, Doãn Thiên Dương nằm trên giường của Tần Triển, mở mắt trừng trừng mà ngẩn người.
Vé tàu mà Tần Triển đã đặt trước cần phải thay đổi, cậu ta ngồi cạnh giường oán giận: “Tết nhất muốn mua một vé cũng khó, thay đổi xong cũng chẳng được vị trí tốt, phiền chết đi được.”
Doãn Thiên Dương nói: “Sao ông không đi máy bay á?”
“Năm ngoái đặt vé máy bay nhưng kết quả lại vì tuyết rơi nên các chuyến bay bị lùi lại, tôi sợ.” Tần Triển đổi vé xong thì ném điện thoại lên giường, “Tôi mua vé giường nằm, ngủ một giấc là về đến nhà rồi, giờ chỉ cần chờ kiểm tra xong rồi nghỉ thôi.”
Doãn Thiên Dương “Ừ” một tiếng, rồi ngồi dậy nắm lấy vai Tần Triển nói: “Thế thì có phải mấy ngày nay ông rất rảnh đúng không? Có thể giúp tôi một chuyện không?”
Tần Triển vỗ đùi: “Không thành vấn đề! Tôi chẳng có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi lòng nhiệt tình!”
Buổi chiều thứ sau, sau khi Tần Triển ngồi trong lớp học thêm mới hiểu Doãn Thiên Dương bảo giúp đỡ là giúp đỡ cái gì, “Thiên Dương à, tôi rất muốn đi.” Trường Thể thao của bọn họ không chú trọng các tiết học văn hóa, kiến thức trong sách giáo khoa trung học cậu ta còn chưa nắm được hết, mà mấu chốt là cậu ta ghét học.
Doãn Thiên Dương ấn Tần Triển ngồi xuống ghế: “Người anh em tốt à, ông giúp tôi chút đi, không cần phải nghe cứ ngồi ngẩn ra đấy là được. Đây là giáo viên chủ nhiệm của tôi, gia đình ông ấy khó khăn, trên có mẹ già dưới có con trẻ, chúng ta cứ coi như là làm từ thiện có được không?”
Tần Triển đỡ trán: “Sao ông không gọi anh Sơn đến ấy, không phải anh Sơn đối xử rất tốt với ông à?”
“Ông đừng nhắc đến cậu ấy nữa, không khéo hai bọn tôi phải chia ——” Suýt chút nữa Doãn Thiên Dương đã nói toạc ra, “Chia nhau hành động, tôi đi học thêm ở trung tâm còn cậu ấy tìm gia sư, xem cái nào hiệu quả tốt hơn.”
Tần Triển nói với giọng đau khổ: “Hai ngươi đừng làm chuyện điên rồ nữa, tôi thấy cũng thế thôi…”
Ở nhà Nhiếp Duy Sơn nhận được thư của Nhiếp Phong, trong thư cũng chỉ trả lời mỗi vấn đề mà hắn hỏi, Nhiếp Dĩnh Vũ ngồi bên cạnh giúp vui: “Thư viết gì vậy ạ, em đọc chả hiểu gì cả.”
Nhiếp Duy Sơn cất thư thật cẩn thận: “Toàn là những lời trong nghề và thuật ngữ nên tất nhiên mày đọc không hiểu.”
Nhiếp Dĩnh Vũ kỳ quái nói: “Anh này, anh đã lạnh lùng mấy ngày nay rồi, sao nhận được thư mà cũng không thấy vui hơn chút nào vậy. Kết hợp với việc mấy ngày nay anh không sang nhà anh Dương Dương, sao rồi, hai người cãi nhau à?”
“Xuất hiện một vết rạn nứt.” Nhiếp Duy Sơn cầm chìa khóa xe, “Anh ra cửa hàng, mày trông nhà đi.”
Trước cửa Nhĩ Ký treo một tấm mành dày để chắn gió, Nhiếp Duy Sơn đến nơi thì đi thẳng vào phòng làm việc, hắn mở thư ra đọc lại lần nữa muốn thử làm theo lời chỉ dạy của Nhiếp Phong.
Ngọc lam có hình dáng không đồng đều, rất nhẹ, lúc đi dao phải chú ý kỹ thuật, hắn ngồi trước bàn làm việc, ngay khi chuẩn bị đặt dao thì bỗng dừng lại trong chốc lát.
Hắn nhớ tới Doãn Thiên Dương ngồi trông ở bên cạnh hắn, vì hắn mà cãi nhau với Nhiếp Dĩnh Vũ.
Lại nghĩ tới khi Doãn Thiên Dương nhìn hắn khắc chữ đã không kiềm chế được mà hôn lên thái dương của hắn.
“Shhh.” Mũi dao trượt một đường trên miếng Ngọc lam xanh biếc, rồi cứa ra một vết đứt trên ngón tay trỏ của Nhiếp Duy Sơn. Hắn quấn một chiếc băng keo cá nhân vào sau đó thu dọn sạch sẽ bàn làm việc, tâm không yên tĩnh thì chẳng làm được điều gì.
Cưỡi xe điện rồi chạy thẳng đến trung tâm học thêm, Nhiếp Duy Sơn rất hối hận biết thế lúc đó đã đồng ý rồi, chịu tội mấy ngày nay lại còn thêm một vết thương. Chỉ là không biết Doãn Thiên Dương đã nguôi giận hay chưa, tên kia sau khi đăng ký học thêm thì tính tình thay đổi rất lớn, có phần khó đoán trước được.
“Chào chị, em tìm Doãn Thiên Dương ạ, hôm nay cậu ấy học Toán ở đây.”
Nhiếp Duy Sơn báo mục đích của mình ở quầy lễ tân, sau đó được nhân viên giáo vụ dẫn tới trước cửa phòng học, hắn còn đang nghĩ không biết có tạo được một niềm vui bất ngờ cho đối phương không. Đẩy nhẹ ra một khe nhỏ hắn nhìn thấy Doãn Thiên Dương đang tính toán trên giấy nháp, còn trên vai Doãn Thiên Dương là Tần Triển đang buồn ngủ dựa vào.
Nhiếp Duy Sơn bật ra một ý nghĩ khác thường, thì ra không phải hắn cũng được.
Đóng cửa lại, Nhiếp Duy Sơn bỏ đi, chiều hôm đó hắn lái xe điện chạy qua chạy lại không mục đích đến mức điện cũng sắp hết. Đang chạy trên đường bỗng ở ngã tư hắn nhìn thấy có người bán chó đất.
Hắn không kiềm được mà nghĩ, Doãn Thiên Dương còn muốn chó đất con nữa không?
Có còn thích hắn không?
Tiết học hai tiếng đã tra tấn Tần Triển gần chết, sau khi hết giờ cậu ta đứng dậy cúi chào Kiến Cương một cái, dù sao ngủ gật lại còn chảy cả nước bọt cũng quá thiếu tôn trọng người ta. Nhưng mà thật sự không phải cậu ta cố ý, chỉ là vì hoàn toàn không khống chế được bản thân, cậu ta cũng rất oán hận chính mình.
Doãn Thiên Dương chỉnh sửa lại vở ghi xong rồi mới đi, trên đường về thì mời Tần Triển ăn một bát đậu phụ thối Thiệu Hưng, đoạn nói: “Hôm nay cảm ơn ông, lần sau không cần nữa đâu, tôi cũng thấy được ông khổ sở cỡ nào.”
Tần Triển khoát tay: “Ông bảo tôi làm việc gì cũng được chứ việc này cao siêu quá tôi chịu thôi.”
Xe buýt vào bến, hai người lên hai chiếc khác nhau, Doãn Thiên Dương ôm cặp sách ngồi vào vị trí cuối cùng sát cửa sổ, cậu hơi hối hận vì ngày đó đã nặng lời như vậy nếu không thì hiện tại Nhiếp Duy Sơn đã đón cậu, rồi bọn họ còn có thể dạo chơi một vòng.
Qua mười trạm thì xuống xe, cậu bước chầm chập đi về nhà, thỉnh thoảng lại đá một hòn sỏi hoặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như một học sinh tiểu học không muốn về nhà sau khi tan học. Đi tới đầu hẻm, cậu nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn ngồi trên con sư tử đá, trên tay còn kẹp một điếu thuốc lá.
Doãn Thiên Dương bước tới gần, vừa định khuyên răn mấy câu thì nhận ra thuốc không châm lửa, rồi lại phát hiện trên ngón tay được quấn một miếng băng cá nhân. Nhiếp Duy Sơn mở miệng trước: “Vốn tớ định hút một điếu nhưng nhớ ra đã đồng ý với cậu là không hút nên không đốt, chỉ ngửi một chút thôi.”
“Tay bị sao vậy, đúng là không cẩn thận gì cả.” Doãn Thiên Dương rút điếu thuốc đi rồi cúi đầu, “Hôm nay tớ nhờ Tần Triển đi học với tớ, làm cậu ấy khó chịu gần chết.”
Nhiếp Duy Sơn không ngờ đối phương sẽ nói thẳng cho hắn nên trong giây lát không biết trả lời thế nào, Doãn Thiên Dương nói tiếp: “Hôm đó cũng không phải là tớ muốn giày vò cậu đâu, chị tớ nói học cùng nhau thì sẽ kết thúc sớm nên tớ chỉ muốn đi cùng cậu chứ không suy nghĩ nhiều đến vậy.”
Trời vẫn còn sáng, thỉnh thoảng lại có người đi qua nên Nhiếp Duy Sơn đành phải kiềm chế không cầm tay đối phương, hắn nói lời xin lỗi: “Là hôm đó tớ không đúng, đừng giận tớ nữa.”
Doãn Thiên Dương mím môi lắc đầu, có hơi xấu hổ, cậu quay người đi vào trong hẻm, Nhiếp Duy Sơn cũng theo ở phía sau, bước đi không nhanh không chậm.
“Gâu!”
Theo tiếng động Doãn Thiên Dương nhìn về phía cửa nhà thì trông thấy một chú chó đất nhỏ màu vàng nhạt đứng ở trên bậc thang, một đầu dây thừng buộc trên khuyên đồng, cậu vui mừng chạy tới rồi ôm chú chó lên vuốt ve, bỗng hỏi nó: “Mày là ai đấy? Ai buộc mày vậy?”
Nhiếp Duy Sơn đứng dưới bậc thang hỏi: “Dương nhi à, cậu còn thích nó không?”
Câu hỏi này được thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng Doãn Thiên Dương hiểu được ý nghĩa ẩn đằng sau nó, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Nhiếp Duy Sơn rồi gật đầu trả lời: “Vẫn luôn thích nó.”
“Mãi mãi thích cậu.”
______________________________
Editor: Tôi thích cách xây dựng nhân vật của Bắc Nam lắm á, không bao giờ bị quá đà hay vô lí. Ví dụ như bạn Dương hồn nhiên, vô tư nhưng luôn có giới hạn, biết nhận ra những điều không phải của bản thân, giống như Bắc Nam vẫn nói về Doãn Thiên Dương đó là hiểu chuyện ấy. Còn như bạn Sơn thì nhìn tưởng dịu dàng, trưởng thành là thế nhưng vẫn có một mặt trẻ con, đáng yêu rất đúng với tuổi.
“Đây là thầy Vương rất dày dạn kinh nghiệm, đã dạy được rất nhiều lớp tốt nghiệp.” Nhân viên giáo vụ bắt đầu giới thiệu, giới thiệu xong thì đẩy Doãn Thiên Dương vào trong phòng, “Cứ nghe thử ba mươi phút trước đi, bắt đầu được rồi.”
Cửa phòng học đóng lại, Doãn Thiên Dương siết chặt quai cặp sách như đang bị phạt đứng, cậu vừa tò mò vừa cẩn thận hỏi: “Thầy đổi sang họ Vương lúc nào vậy ạ, em thấy họ Lưu rất hay mà.”
Theo quy định thì giáo viên trường công lập không được dạy thêm ở bên ngoài, nếu như bị báo cáo lại, nghiêm trọng nhất là bị đuổi việc, vậy nên có rất nhiều giáo viên không sử dụng tên thật.
Kiến Cương đã từng bị báo cáo hai lần, nếu không phải do kỹ năng giảng dạy vững vàng thì ông đã bị đuổi việc từ lâu rồi. Đối mặt với câu hỏi của Doãn Thiên Dương ông không trả lời mà chỉ thở dài nói: “Dù thế nào tôi cũng không ngờ người đăng ký học thêm lại là em.”
“Em cũng thế, nếu em biết giáo viên là thầy thì chắc chắn đã không đến rồi.” Doãn Thiên Dương đi tới ngồi xuống ghế, “Thầy Lưu hoặc là thầy Vương ơi, một buổi tối của thầy bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Kiến Cương sống bốn mươi mấy năm nay, đây là lần đầu tiên gặp được người hỏi ông một tối bao nhiêu tiền.
Doãn Thiên Dương cũng thấy lời nói của mình không ổn nên ngậm miệng lại, ngoan ngoãn lấy sách vở và đề thi ra. Kiến Cương quen tay cầm bình nước lên uống, đoạn nói: “Ở trường tôi lên lớp dạy em miễn phí, giải đáp thắc mắc sau giờ học cũng không cần tiền nhưng em không chịu học, bây giờ lại phải bỏ tiền ra để học thêm, em nói xem em định làm gì đây?”
Doãn Thiên Dương đực người ra rồi trả lời: “Nếu bọn em đều lên lớp tập trung nghe giảng, sau khi tan học thì tìm giáo viên hỏi bài thì thầy kiếm thêm thu nhập thế nào ạ?”
“Em còn lý luận nữa à?” Kiến Cương đi tới cạnh bàn để kiểm tra bài tập của Doãn Thiên Dương thì đột nhiên cánh tay bị tóm lấy.
Ánh mắt Doãn Thiên Dương trở nên rất phức tạp, trong vẻ ngây dại còn ánh lên sự tuyệt vọng, trong tuyệt vọng lại có một chút đấu tranh, cậu cầm tay Kiến Cương cầu xin: “Thầy Lưu hay là thầy Vương cũng được, sau ba mươi phút chúng ta đều nói là không phù hợp có được không ạ? Ra khỏi cánh cửa này coi như không ai biết ai, cứ coi như tối nay chưa từng xảy ra chuyện gì, thầy nói cho em biết thầy dạy những đâu đi, em sẽ tránh hết, em sẽ ra ngoài vành đai năm tìm lớp học thêm có được không ạ?”
Kiến Cương không để lộ chút cảm xúc nào: “Tôi đi dạy thêm là để kiếm tiền nhưng nếu dạy thêm cho em thì điều tôi hy vọng hơn hết là em có thể tiến bộ, em bị hổng kiến thức ở đâu tôi là người rõ nhất cho nên để tôi dạy em sẽ thích hợp hơn so với người khác, mà hiệu quả cũng sẽ cao hơn.”
Doãn Thiên Dương rũ lông mày bĩu môi, vẫn còn muốn cố thêm lần nữa nên nhẹ nhàng đe dọa: “Thầy không sợ em báo cáo thầy à, em đã nói với thầy là em dễ làm xằng làm bậy lắm đấy, thầy đừng ép em…”
“Em sẽ không làm.” Kiến Cương cười khẽ rồi rút tay ra vỗ vỗ vai Doãn Thiên Dương, “Tuy thành tích của em không tốt nhưng thầy biết em là thằng nhóc tốt bụng hiểu chuyện, thầy tin là em sẽ không làm vậy, đúng không?”
Doãn Thiên Dương sụp đổ nói: “Thầy đừng có nịnh em!”
Kiến Cương quay lại đứng trước bảng đen, chỉ để lại một bóng lưng đậm chắc cho đối phương, đoạn nói: “Doãn Thiên Dương, đã sắp thi học kỳ rồi, không cần biết em có tự nguyện lên lớp hay không nhưng thầy hy vọng em có thể kiên trì đến khi kết thúc kỳ thi, dù gì thành tích cũng tăng lên một chút để bố mẹ có một năm mới vui vẻ, em thấy sao?”
“Thế nhỡ sau đó thành tích của em lại giảm xuống thì làm sao bây giờ ạ, tâm lý của bố mẹ em không nên phải chịu sự đả kích đâu á.” Vẻ mặt Doãn Thiên Dương buồn rười rượi, cúi đầu xuống thì con số trên đề thi làm cậu hoa mắt, ngẩng đầu lên thì bóng lưng của Kiến Cương làm cậu đau đầu, hết thuốc chữa rồi.
Kiến Cương vẽ hình xong rồi quay người nói: “Nhìn đề này rồi em nói thử suy nghĩ của mình đi.”
Doãn Thiên Dương quăng bút: “Không có suy nghĩ gì ạ!”
Kiến Cương giống như đang chờ câu nói này: “Thế mà còn có mặt mũi mà bối rối à, đề này thầy mới giảng qua trong tiết Toán hôm nay.”
“Giảng qua thì sao chứ ạ! Em nghe không hiểu!” Doãn Thiên Dương chợt phấn chấn rồi xắn tay áo, cầm bút lên, “Giảng lại một lần đi ạ! Em trả tiền mà, đề này thầy giảng mười lần cho em!”
Kiến Cương không nói lời thừa thãi nữa, đầu tiên ông phân tích đề sau đó thì giảng giải, mỗi kiến thức đều nói thật tường tận rồi tranh thủ hỏi Doãn Thiên Dương còn không hiểu chỗ nào nữa không, đến khi kết thúc bài giảng thì cổ họng ông đã khàn cả đi, có cảm giác chỉ cần nói lớn tiếng một chút cũng sẽ nứt ra.
Doãn Thiên Dương vừa viết bài vừa nói nhỏ: “Thầy uống ngụm nước đi ạ, không cần họng nữa ạ?”
Kiến Cương vặn bình nước uống mấy ngụm lớn, sau khi nghỉ ngơi thì hỏi: “Những lời giảng vừa nãy em có hiểu không? Những điểm quan trọng thì cứ từ từ mà nghĩ, nhất định phải hiểu.”
Doãn Thiên Dương còn chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên giáo vụ đi vào hỏi về nội dung bài giảng thử, sau đó hỏi: “Cảm giác thế nào rồi, cách thức và tác phong dạy học có thể chấp nhận được không? Mấy vấn đề nhỏ như tốc độ giảng hay giọng địa phương cũng có thể nói ra, tất nhiên hầu hết mọi người đều cần làm quen một, hai tiết rồi sau đó sẽ tốt lên.”
Doãn Thiên Dương rầm rì không nói lời nào rồi giương mắt nhìn Kiến Cương, đột nhiên lúc này điện thoại rung lên, cậu nghĩ thầm có thể kéo dài được phút nào hay phút ấy nên không thèm liếc mắt đã nhận máy.
Ở đầu bên kia điện thoại, Bạch Mỹ Tiên nói: “Mẹ không làm ảnh hưởng gì chứ, nghe giảng thử xong rồi đúng không, mẹ nói cho mày biết nên ngoan ngoãn lên lớp đi, đừng có làm mẹ không vui.”
“Như thế nào thì coi là làm mẹ không vui ạ?” Doãn Thiên Dương đã chẳng còn ôm hy vọng gì nữa rồi.
Bạch Mỹ Tiên trả lời: “Hỏi mày có hài lòng với giáo viên không thì mày nói hài lòng, sau đó tiếp tục lên lớp, đừng có kiếm chuyện.”
Điện thoại ngắt máy, Doãn Thiên Dương nói như đưa đám: “Rất tốt ạ, học tiếp đi.”
Nhân viên giáo vụ cực kỳ vui, lúc bỏ đi còn nói: “Chắc chắn thầy Vương sẽ không có vấn đề gì đâu, ông ấy là giáo viên tốt nhất của chúng tôi, có rất nhiều phụ huynh tìm đến ông ấy, ai cũng tranh nhau để được xếp vào lớp của ông ấy.”
Không ngờ Kiến Cương còn là đầu bảng!
Còn nửa tiếng nữa, Doãn Thiên Dương ngồi lẳng lặng tại chỗ, trong lòng thì trống rỗng.
Đến mười rưỡi kết thúc, Kiến Cương nói: “Hôm nay đã giải quyết hết bài tập nhưng buổi sau thì không thế nữa, thầy muốn hệ thống lại kiến thức để bổ túc cho em, còn bài tập thì em đến trường hỏi thầy.”
Doãn Thiên Dương thu dọn xong sách vở rồi nói với vẻ phờ phạc: “Cảm ơn thầy Lưu ạ, em chào thầy Vương.”
“Không cần,” Kiến Cương suy nghĩ một chút rồi nói, “Em không giống những học sinh khác nhưng học phí thì thầy không có quyền thay đổi, vậy nên thầy có thể thêm giờ dạy cho em.”
“Thầy đừng hào phóng vậy mà!” Doãn Thiên Dương nhanh nhảu bỏ chạy, nếu thêm giờ dạy thì thà rằng giết cậu đi cho xong, hiện tại quan hệ của Kiến Cương và cậu đã không còn đơn thuần, cậu cứ luôn có cảm giác nếu còn tiếp tục thế này thì có khi thậm chí Kiến Cương còn nhận cậu làm con nuôi luôn.
Chạy thẳng một mạch xuống tầng, lúc lao ra khỏi cửa còn suýt chút nữa trượt chân, cậu hít một hơi khí lạnh vào phổi rồi bỗng trông thấy Nhiếp Duy Sơn đang chờ ở bên kia đường.
Lúc này đây trong mắt cậu Nhiếp Duy Sơn không phải là một con người mà là một cọng cỏ cứu mạng.
Trên mặt đường tích lại một lớp băng dày, nếu đi xe điện thì rất dễ ngã nhưng Doãn Thiên Dương ngồi ở yên sau lại ngập tràn cảm giác an toàn. Cậu ôm eo Nhiếp Duy Sơn thật chặt, mặt áp vào lưng Nhiếp Duy Sơn, đoạn nói: “Không phải đã nói không cần cậu đón à, sao cậu chẳng nghe lời tớ gì cả.”
Nhiếp Duy Sơn nghe thấy giọng nói của đối phương khác thường nên cố ý nói: “Cậu cũng đâu phải bố tớ, sao tớ phải nghe cậu.”
Quả nhiên, tâm trạng của Doãn Thiên Dương xấu đi, vòng ôm cũng lỏng hơn một chút, nhưng chưa kịp buông ra hoàn toàn đã bị giữ lại. Nhiếp Duy Sơn ấn tay của đối phương lên hông mình rồi vừa lái bằng một tay vừa hỏi: “Sao vậy, giáo viên mắng cậu à? Không phải chứ, mấy trung tâm dạy thêm này đều có quy định giống nhau là không được mắng học sinh mà.”
Doãn Thiên Dương rũ mắt: “Cậu biết giáo viên là ai không, là Kiến Cương.”
Nhiếp Duy Sơn phanh gấp: “Cậu nói ai cơ?”
“Kiến Cương! Lưu Kiến Cương! Ông ấy đổi thành Vương Kiến Cương nhưng vẫn là Kiến Cương!” Doãn Thiên Dương gào mồm lên, gào xong lại cọ loạn lên lưng Nhiếp Duy Sơn, còn đập đập mấy cái để trút giận.
Nhiếp Duy Sơn cũng không ngờ được, sau khi bình tĩnh lại thì tiếp tục khởi động xe: “Đệch, trùng hợp vậy, thế cậu còn học nữa không?”
Doãn Thiên Dương nói: “Không học thì mẹ tớ sẽ từ Bạch Mỹ Tiên biến thành Black Widow, để về nhà tớ hỏi thử xem mẹ tớ đăng ký bao nhiêu giờ dạy, xem đến bao giờ mới có thể thoát khỏi bể khổ, ít nhất còn có cái mà hy vọng.”
Nhiếp Duy Sơn an ủi: “Chắc là không nhiều giờ lắm đâu, hôm đấy tớ có nghe chú Doãn bàn bạc với dì Tiên, nói là cậu chẳng kiên trì được mấy tiết nên sẽ không đăng ký nhiều.”
Doãn Thiên Dương nửa tin nửa ngờ nhưng trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm, dù sao đăng ký học thêm cho cậu cũng là một loại đầu tư nguy hiểm, tính khả thi của việc tiền sẽ đổ xuống sông xuống biển cao tới tám mươi phần trăm.
Đi đến đầu hẻm, Nhiếp Duy Sơn cười nói: “Còn ăn mì nữa không, tớ nấu cho.”
Doãn Thiên Dương nhìn thời gian cũng đã mười một giờ nên đành lưu luyến mà nói: “Thôi, muộn quá rồi, làm phiền đến chú ba và thím ba cũng không tốt.” Nói xong thì dán sát vào cắn lên môi Nhiếp Duy Sơn một cái, “No rồi, hì hì.”
Trong nhà Doãn Hướng Đông và Bạch Mỹ Tiên còn chưa ngủ, chờ Doãn Thiên Dương trở về thì vội vây quanh hết hỏi đông lại tới hỏi tây. Doãn Thiên Dương ngồi thừ trên sô pha, nói thẳng vào chủ đề chính: “Mẹ, mẹ đăng ký bao nhiêu giờ học cho con vậy ạ? Bao giờ thì học xong?”
“Mày mới học được một tiết đã nghĩ đến việc bao giờ nghỉ rồi à?” Bạch Mỹ Tiên đứng cạnh bàn nước, “Bình thường mày phải đi huấn luyện nên không thể học hàng ngày được, đợi đến khi nghỉ đông thì có thể thêm tiết, tính sơ thì chắc đến Tiết Thanh minh năm sau chắc cũng xong.”
Doãn Thiên Dương nhảy dựng lên: “Mẹ muốn con học đến chết ạ! Học tới Tiết Thanh minh năm sau thì con cũng tạch luôn, rồi mọi người hóa vàng mã cho con luôn đi á!”
Bạch Mỹ Tiên bực mình nói: “Mày kêu la cái gì, muốn học xong sớm thì sử dụng giờ dạy nhiều hơn đi, không còn cách nào khác đâu.”
“Không còn cách nào khác đâu, mẹ đang ép con trai mẹ vào đường chết đấy ạ.” Doãn Thiên Dương thì thầm rồi đứng dậy cầm cặp sách đi về phòng, vừa đi vừa tiếp tục lẩm bẩm, “Cuộc phiêu lưu đến lớp học thêm, anh đây đã cắn răng đảm nhận vai diễn chính cả buổi tối, kết quả lại nói với anh đây là phải diễn đến Thanh minh, giờ anh đây cảm thấy sửa xe đạp cũng rất tốt.”
Doãn Thiên Kết ngồi xem từ đầu đến cuối, bỗng nói: “Vốn chỉ là hơi ngốc một chút thôi nhưng giờ lại khiến cho con trai biến thành điên điên dở dở rồi, cái được không bù nổi cái mất đâu ạ.”
Bạch Mỹ Tiên cũng thấy oan ức: “Là tự nó yêu cầu đăng ký mà, cũng đâu phải mẹ ép nó đâu, nếu mẹ có thể nhẫn tâm ép buộc nó thì thành tích của nó đã chẳng thấp như vậy.”
Doãn Thiên Kết không đành lòng nên đi vào phòng cùng với Doãn Thiên Dương, đoạn nói: “Cục cưng đừng rầu rĩ nữa, nhỡ đâu cưng đi đánh nhau lại làm gẫy chân thì sao đây, chỉ cần không đi một thời gian dài thì sẽ tự bỏ học thôi.”
Doãn Thiên Dương cắn răng nghiến lợi nói: “Đều tại chị làm em sợ! Chị còn không biết ngại mà nói ạ!”
“Chị làm gì cưng.” Doãn Thiên Kết sợ hết hồn, dứt khoát đi trải chăn đệm cho em trai, trải xong thì cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, “Không phải vừa này em cũng nghe thấy rồi sao, muốn học xong sớm thì dùng nhiều giờ dạy vào, một tuần em học bốn buổi tốn tám tiếng dạy, nếu như thêm một người nữa vậy thì chẳng phải dùng hết mười sáu tiếng dạy à.”
Doãn Thiên Dương bừng tỉnh: “Đúng nhỉ, ngày mai em sẽ động viên Tiểu Sơn!”
Ở hẻm bên cạnh Nhiếp Duy Sơn đang mơ một giấc mơ đẹp, lúc tỉnh ngủ rời giường tâm trạng còn rất tốt, không hề hay biết sắp có chuyện tìm tới cửa. Sửa soạn xong rồi đi học, ra tới đầu hẻm thì trông thấy Doãn Thiên Dương đang chờ hắn, còn chưa nói gì đã được đưa cho một chiếc bánh rán to đùng.
Nhiếp Duy Sơn không nhận chỉ cắn một miếng lên chiếc bánh đang cầm trong tay Doãn Thiên Dương: “Cậu ăn đi, ở nhà tớ ăn cháo rồi.”
Doãn Thiên Dương nắm chặt bánh rán nói: “Hôm nay cậu thật là đẹp trai.”
Nhiếp Duy Sơn nhướng mày, cảm thấy thời tiết không tệ, có vẻ như đã bắt đầu ấm lên. Hai người sóng vai đi ra ngoài, ngày hôm nay ra cửa sớm nên không phải vội vội vàng vàng như bình thường.
Đi tới đầu ngõ, đột nhiên Doãn Thiên Dương dừng lại, chợt hỏi: “Cậu còn nhớ buổi tối hôm đấy không?”
Cạnh đó chính là con ngõ sau lưng siêu thị, Nhiếp Duy Sơn có thể không nhớ rõ sao, tối đó bọn họ đã ca hát thổ lộ tại đây, cũng khá là lãng mạn. Doãn Thiên Dương cảm thấy bầu không khí đã thích hợp bèn gọi một tiếng “Tiểu Sơn ơi”.
“Ừ, tớ đây.” Nhiếp Duy Sơn đứng giữa trời đông giá rét mà say mê trong gió xuân, ánh mắt cũng ẩn hiện ý cười.
Doãn Thiên Dương nói với giọng tràn ngập mong đợi: “Cậu có thể đi học thêm cùng tớ không?”
Nụ cười trên gương mặt của Nhiếp Duy Sơn cứng đờ lại: “Cậu nói cái gì?”
Doãn Thiên Dương lặp lại một lần. Nhiếp Duy Sơn không còn say mê nữa, trái tim như bị gió lạnh thổi ập tới, hương vị của bánh rán còn lưu lại trong khoang miệng, tiếng khen hắn đẹp trai vẫn còn phảng phất bên tai, ba chữ “Tiểu Sơn ơi” chứa đựng đầy sự mềm yếu còn chưa bay mất thế nhưng những thứ này đều là để làm nền cho lời mời hắn đi học thêm cùng.
Hắn nói: “Không được đâu.”
Doãn Thiên Dương sững sờ, dường như là chưa từng nghĩ tới sẽ bị từ chối, cậu hỏi với giọng khó mà tin nổi: “Tại sao chứ, nếu học cùng nhau thì sẽ tiêu bớt được nhiều giờ dạy lắm, vậy thì có thể kết thúc sớm.”
Nhiếp Duy Sơn nói: “Cùng là thi được ba trăm điểm nên chắc cậu hiểu rõ đi học thêm đau khổ như thế nào, hơn nữa giáo viên còn là Kiến Cương. Nên Dương nhi à, tự cậu chọn học thêm thì tự mình học đi, tớ sẽ lặng lẽ ủng hộ cậu nhưng đừng bắt tớ và cậu cùng đau khổ được không?”
Doãn Thiên Dương như bị phản bội, cảm thấy niềm hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa, cậu lùi về sau một bước nhìn Nhiếp Duy Sơn nói: “Rốt cuộc cậu có thích tớ không vậy, tại sao ngay cả cùng chung hoạn nạn cũng không được?”
Nhiếp Duy Sơn nói lời từ chối: “Cùng chung hoạn nạn thì không thành vấn đề nhưng cùng học tập thì không thể.”
Doãn Thiên Dương sắp phát điên thật rồi, so với việc kế hoạch tiêu bớt giờ dạy bị thất bại thì cậu càng không thể chấp nhận chuyện Nhiếp Duy Sơn từ chối dứt khoát như vậy, hôm nay cậu ăn bánh nhân thịt chắc chắn sẽ không thấy ngon.
Nhiếp Duy Sơn đi theo phía sau mà trong lòng cũng có phần ấm ức, vốn chuyện học thêm đâu liên quan gì tới hắn chứ, hắn thật oan uổng mà. Hơn nữa quan trọng nhất là học phí đắt như vậy, lúc trước thím ba bảo hắn đi hắn đã không muốn rồi, huồng hồ lần này là tiêu tiền của Bạch Mỹ Tiên.
Chiến tranh lạnh lần thứ hai bắt đầu, lần này người chủ động lại là Doãn Thiên Dương, sau khi đến trường thì hai người tách ra, giờ nghỉ trưa cũng không ăn cơm cùng nhau. Cho đến tận buổi chiều lúc Doãn Thiên Dương đi huấn luyện thì bọn họ cũng không thèm liếc mắt nhìn nhau một cái.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết nên việc kiểm tra bị trì hoãn, thời gian huấn luyện mỗi ngày cũng bị rút ngắn lại, huấn luyện xong mọi người đều ở lì trong ký túc xá lười biếng, Doãn Thiên Dương nằm trên giường của Tần Triển, mở mắt trừng trừng mà ngẩn người.
Vé tàu mà Tần Triển đã đặt trước cần phải thay đổi, cậu ta ngồi cạnh giường oán giận: “Tết nhất muốn mua một vé cũng khó, thay đổi xong cũng chẳng được vị trí tốt, phiền chết đi được.”
Doãn Thiên Dương nói: “Sao ông không đi máy bay á?”
“Năm ngoái đặt vé máy bay nhưng kết quả lại vì tuyết rơi nên các chuyến bay bị lùi lại, tôi sợ.” Tần Triển đổi vé xong thì ném điện thoại lên giường, “Tôi mua vé giường nằm, ngủ một giấc là về đến nhà rồi, giờ chỉ cần chờ kiểm tra xong rồi nghỉ thôi.”
Doãn Thiên Dương “Ừ” một tiếng, rồi ngồi dậy nắm lấy vai Tần Triển nói: “Thế thì có phải mấy ngày nay ông rất rảnh đúng không? Có thể giúp tôi một chuyện không?”
Tần Triển vỗ đùi: “Không thành vấn đề! Tôi chẳng có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi lòng nhiệt tình!”
Buổi chiều thứ sau, sau khi Tần Triển ngồi trong lớp học thêm mới hiểu Doãn Thiên Dương bảo giúp đỡ là giúp đỡ cái gì, “Thiên Dương à, tôi rất muốn đi.” Trường Thể thao của bọn họ không chú trọng các tiết học văn hóa, kiến thức trong sách giáo khoa trung học cậu ta còn chưa nắm được hết, mà mấu chốt là cậu ta ghét học.
Doãn Thiên Dương ấn Tần Triển ngồi xuống ghế: “Người anh em tốt à, ông giúp tôi chút đi, không cần phải nghe cứ ngồi ngẩn ra đấy là được. Đây là giáo viên chủ nhiệm của tôi, gia đình ông ấy khó khăn, trên có mẹ già dưới có con trẻ, chúng ta cứ coi như là làm từ thiện có được không?”
Tần Triển đỡ trán: “Sao ông không gọi anh Sơn đến ấy, không phải anh Sơn đối xử rất tốt với ông à?”
“Ông đừng nhắc đến cậu ấy nữa, không khéo hai bọn tôi phải chia ——” Suýt chút nữa Doãn Thiên Dương đã nói toạc ra, “Chia nhau hành động, tôi đi học thêm ở trung tâm còn cậu ấy tìm gia sư, xem cái nào hiệu quả tốt hơn.”
Tần Triển nói với giọng đau khổ: “Hai ngươi đừng làm chuyện điên rồ nữa, tôi thấy cũng thế thôi…”
Ở nhà Nhiếp Duy Sơn nhận được thư của Nhiếp Phong, trong thư cũng chỉ trả lời mỗi vấn đề mà hắn hỏi, Nhiếp Dĩnh Vũ ngồi bên cạnh giúp vui: “Thư viết gì vậy ạ, em đọc chả hiểu gì cả.”
Nhiếp Duy Sơn cất thư thật cẩn thận: “Toàn là những lời trong nghề và thuật ngữ nên tất nhiên mày đọc không hiểu.”
Nhiếp Dĩnh Vũ kỳ quái nói: “Anh này, anh đã lạnh lùng mấy ngày nay rồi, sao nhận được thư mà cũng không thấy vui hơn chút nào vậy. Kết hợp với việc mấy ngày nay anh không sang nhà anh Dương Dương, sao rồi, hai người cãi nhau à?”
“Xuất hiện một vết rạn nứt.” Nhiếp Duy Sơn cầm chìa khóa xe, “Anh ra cửa hàng, mày trông nhà đi.”
Trước cửa Nhĩ Ký treo một tấm mành dày để chắn gió, Nhiếp Duy Sơn đến nơi thì đi thẳng vào phòng làm việc, hắn mở thư ra đọc lại lần nữa muốn thử làm theo lời chỉ dạy của Nhiếp Phong.
Ngọc lam có hình dáng không đồng đều, rất nhẹ, lúc đi dao phải chú ý kỹ thuật, hắn ngồi trước bàn làm việc, ngay khi chuẩn bị đặt dao thì bỗng dừng lại trong chốc lát.
Hắn nhớ tới Doãn Thiên Dương ngồi trông ở bên cạnh hắn, vì hắn mà cãi nhau với Nhiếp Dĩnh Vũ.
Lại nghĩ tới khi Doãn Thiên Dương nhìn hắn khắc chữ đã không kiềm chế được mà hôn lên thái dương của hắn.
“Shhh.” Mũi dao trượt một đường trên miếng Ngọc lam xanh biếc, rồi cứa ra một vết đứt trên ngón tay trỏ của Nhiếp Duy Sơn. Hắn quấn một chiếc băng keo cá nhân vào sau đó thu dọn sạch sẽ bàn làm việc, tâm không yên tĩnh thì chẳng làm được điều gì.
Cưỡi xe điện rồi chạy thẳng đến trung tâm học thêm, Nhiếp Duy Sơn rất hối hận biết thế lúc đó đã đồng ý rồi, chịu tội mấy ngày nay lại còn thêm một vết thương. Chỉ là không biết Doãn Thiên Dương đã nguôi giận hay chưa, tên kia sau khi đăng ký học thêm thì tính tình thay đổi rất lớn, có phần khó đoán trước được.
“Chào chị, em tìm Doãn Thiên Dương ạ, hôm nay cậu ấy học Toán ở đây.”
Nhiếp Duy Sơn báo mục đích của mình ở quầy lễ tân, sau đó được nhân viên giáo vụ dẫn tới trước cửa phòng học, hắn còn đang nghĩ không biết có tạo được một niềm vui bất ngờ cho đối phương không. Đẩy nhẹ ra một khe nhỏ hắn nhìn thấy Doãn Thiên Dương đang tính toán trên giấy nháp, còn trên vai Doãn Thiên Dương là Tần Triển đang buồn ngủ dựa vào.
Nhiếp Duy Sơn bật ra một ý nghĩ khác thường, thì ra không phải hắn cũng được.
Đóng cửa lại, Nhiếp Duy Sơn bỏ đi, chiều hôm đó hắn lái xe điện chạy qua chạy lại không mục đích đến mức điện cũng sắp hết. Đang chạy trên đường bỗng ở ngã tư hắn nhìn thấy có người bán chó đất.
Hắn không kiềm được mà nghĩ, Doãn Thiên Dương còn muốn chó đất con nữa không?
Có còn thích hắn không?
Tiết học hai tiếng đã tra tấn Tần Triển gần chết, sau khi hết giờ cậu ta đứng dậy cúi chào Kiến Cương một cái, dù sao ngủ gật lại còn chảy cả nước bọt cũng quá thiếu tôn trọng người ta. Nhưng mà thật sự không phải cậu ta cố ý, chỉ là vì hoàn toàn không khống chế được bản thân, cậu ta cũng rất oán hận chính mình.
Doãn Thiên Dương chỉnh sửa lại vở ghi xong rồi mới đi, trên đường về thì mời Tần Triển ăn một bát đậu phụ thối Thiệu Hưng, đoạn nói: “Hôm nay cảm ơn ông, lần sau không cần nữa đâu, tôi cũng thấy được ông khổ sở cỡ nào.”
Tần Triển khoát tay: “Ông bảo tôi làm việc gì cũng được chứ việc này cao siêu quá tôi chịu thôi.”
Xe buýt vào bến, hai người lên hai chiếc khác nhau, Doãn Thiên Dương ôm cặp sách ngồi vào vị trí cuối cùng sát cửa sổ, cậu hơi hối hận vì ngày đó đã nặng lời như vậy nếu không thì hiện tại Nhiếp Duy Sơn đã đón cậu, rồi bọn họ còn có thể dạo chơi một vòng.
Qua mười trạm thì xuống xe, cậu bước chầm chập đi về nhà, thỉnh thoảng lại đá một hòn sỏi hoặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, giống như một học sinh tiểu học không muốn về nhà sau khi tan học. Đi tới đầu hẻm, cậu nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn ngồi trên con sư tử đá, trên tay còn kẹp một điếu thuốc lá.
Doãn Thiên Dương bước tới gần, vừa định khuyên răn mấy câu thì nhận ra thuốc không châm lửa, rồi lại phát hiện trên ngón tay được quấn một miếng băng cá nhân. Nhiếp Duy Sơn mở miệng trước: “Vốn tớ định hút một điếu nhưng nhớ ra đã đồng ý với cậu là không hút nên không đốt, chỉ ngửi một chút thôi.”
“Tay bị sao vậy, đúng là không cẩn thận gì cả.” Doãn Thiên Dương rút điếu thuốc đi rồi cúi đầu, “Hôm nay tớ nhờ Tần Triển đi học với tớ, làm cậu ấy khó chịu gần chết.”
Nhiếp Duy Sơn không ngờ đối phương sẽ nói thẳng cho hắn nên trong giây lát không biết trả lời thế nào, Doãn Thiên Dương nói tiếp: “Hôm đó cũng không phải là tớ muốn giày vò cậu đâu, chị tớ nói học cùng nhau thì sẽ kết thúc sớm nên tớ chỉ muốn đi cùng cậu chứ không suy nghĩ nhiều đến vậy.”
Trời vẫn còn sáng, thỉnh thoảng lại có người đi qua nên Nhiếp Duy Sơn đành phải kiềm chế không cầm tay đối phương, hắn nói lời xin lỗi: “Là hôm đó tớ không đúng, đừng giận tớ nữa.”
Doãn Thiên Dương mím môi lắc đầu, có hơi xấu hổ, cậu quay người đi vào trong hẻm, Nhiếp Duy Sơn cũng theo ở phía sau, bước đi không nhanh không chậm.
“Gâu!”
Theo tiếng động Doãn Thiên Dương nhìn về phía cửa nhà thì trông thấy một chú chó đất nhỏ màu vàng nhạt đứng ở trên bậc thang, một đầu dây thừng buộc trên khuyên đồng, cậu vui mừng chạy tới rồi ôm chú chó lên vuốt ve, bỗng hỏi nó: “Mày là ai đấy? Ai buộc mày vậy?”
Nhiếp Duy Sơn đứng dưới bậc thang hỏi: “Dương nhi à, cậu còn thích nó không?”
Câu hỏi này được thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng Doãn Thiên Dương hiểu được ý nghĩa ẩn đằng sau nó, cậu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Nhiếp Duy Sơn rồi gật đầu trả lời: “Vẫn luôn thích nó.”
“Mãi mãi thích cậu.”
______________________________
Editor: Tôi thích cách xây dựng nhân vật của Bắc Nam lắm á, không bao giờ bị quá đà hay vô lí. Ví dụ như bạn Dương hồn nhiên, vô tư nhưng luôn có giới hạn, biết nhận ra những điều không phải của bản thân, giống như Bắc Nam vẫn nói về Doãn Thiên Dương đó là hiểu chuyện ấy. Còn như bạn Sơn thì nhìn tưởng dịu dàng, trưởng thành là thế nhưng vẫn có một mặt trẻ con, đáng yêu rất đúng với tuổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook