Hai Đứa Nhỏ Vô Tư
-
Chương 5
Lúc Chu Hạo lên lớp bốn, Chu bà bà cầm lương hưu đi mua một chiếc xe đạp, xe đạp khá lớn, hắn cưỡi có chút mất sức, ở dưới lầu tập luyện trong sân mấy ngày mới yên tâm chở Tề Nhạc.
Sau khi khai giảng, Chu mẹ không còn dẫn bọn hắn đi học nữa, mỗi ngày sau khi tan học đều là Chu Hạo đạp xe chở Tề Nhạc về nhà.
Hôm nay, Tề Nhạc vừa ngồi vào yên sau, ôm eo Chu Hạo chuẩn bị đi về thì Hứa Đồng Đồng từ bên kia chạy đến. Cô vươn tay cản xe đạp lại, không để cho Chu Hạo về nhà.
Cô gái nhỏ tóc cột đuôi ngựa, thắt bím tóc, lớn lên cũng xinh đẹp, thỉnh thoảng cũng nhận được vài tờ giấy nhỏ của các bạn nam trong lớp.
Tề Nhạc ôm eo Chu Hạo thật chặt, không chịu xuống dưới, nhìn Hứa Đồng Đồng nói: “Chị tránh ra, em phải về nhà xem “cao thủ bóng rổ”.”
Hứa Đồng Đồng vẫy vẫy tóc, không thèm để ý tới Tề Nhạc, nói với Chu Hạo: “Sau này mỗi ngày tớ đều sẽ mang đồ ăn vặt đến cho cậu, còn cậu thì phải chở tớ về nhà.”
Chu Hạo quay đầu lại nhìn Tề Nhạc một cái, cười: “Đồ ăn vặt đều đưa cho Tề Nhạc ăn.”
Trong miệng Tề Nhạc còn nhai kẹo cao su, lúc vừa mới tan học Chu Hạo đưa cho cậu, cậu ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đồng Đồng rồi thổi một cái bong bóng thật to.
Hứa Đồng Đồng tức giận, đỏ mặt đạp một phát lên bánh trước: “Chu Hạo, cậu là đồ khốn nạn!” Nói xong cũng chạy đi, phía sau cô còn có hai bạn nữ khác.
Chu Hạo phải chống cả hai chân xuống đất, mới không để Tề Nhạc rơi xuống.
Tề Nhạc cười híp mắt, hỏi Chu Hạo: “Cậu thích Hứa Đồng Đồng không? Bữa Cậu tớ đến nhà tớ chơi, cậu nói là chị ấy nhận được vài mẫu giấy nhỏ của các bạn nam trong lớp.”
“Không thích, tớ cũng không có viết cho bạn ấy.”Chu Hạo giữ chặt ghi đông, chậm rãi chạy về nhà.
“Vậy đêm nay tớ đến nhà cậu ngủ, cậu viết cho tớ đi!”
“Viết cái gì?”
Tề Nhạc suy nghĩ một lát: “Viết Chu Hạo thích Tề Nhạc.”
Lúc lên dốc, Tề Nhạc từ trên yên nhảy xuống, treo cặp sách lên đầu xe, rồi đẩy xe đạp cùng với Chu Hạo.
Chu Hạo lượm một hòn đá nhỏ ven đường, nhìn lên tường rào, thấy có thể vẽ bậy, dừng xe lại, viết lên trên tường: Chu Hạo thích Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười tít cả mắt, cầm lấy cục đá nói với Chu Hạo: “Tớ cũng phải viết.”
Dưới hàng chữ kia, cậu viết: Tề Nhạc cũng thích Chu Hạo.
Chu Hạo xóa chữ kia đi, viết lại một lần nữa, nói: “”Hạo” không phải viết như vậy.”
Tề Nhạc méo miệng: “Tên của cậu thật là phức tạp, tớ chưa học qua mà.”
“Vậy buổi tối tớ dạy cậu viết.”
Trở về nhà, Tề Nhạc sung sướng xem xong cao thủ bóng rổ, rồi cầm bài tập chạy qua nhà Chu Hạo cùng hắn làm bài.
Chu bà bà bưng đĩa dưa hấu để vào bên cạnh, rồi cầm một cuộn len ra phòng khách, vừa xem TV vừa đan áo.
Bài tập của Tề Nhạc không nhiều lắm, làm xong lại thấy Chu Hạo vẫn còn đang viết, cậu dọn sách của Chu Hạo sang một bên, lấy một quyển làm mẫu rồi nghiêm túc ngồi tập viết chữ “Hạo”, sau đó viết lên sách: Tề Nhạc thích Chu Hạo.
Đợi đến Chu Hạo làm xong bài tập, Tề Nhạc giống như hiến vật quý giơ sách cho hắn xem.
“Vậy cậu thích tớ chứ?”Tề Nhạc hỏi Chu Hạo.
“Thích.”Chu Hạo rất nghiêm túc gật đầu.
Tề Nhạc cười: “Vậy cậu phải hôn tớ nha.”
“Tại sao?”
Tề Nhạc chớp chớp mắt: “Trên TV đều nói như vậy mà, nếu thích thì phải hôn nhẹ. Cậu hôn tớ, tớ cũng hôn cậu.”
Chu Hạo quay đầu lại, hôn lên má Tề Nhạc một cái, Tề Nhạc bụm mặt cười, đến gần Chu Hạo chu miệng “bẹp” một phát, Chu Hạo cúi đầu, mặt có chút hồng.
==============
Hứa Đồng Đồng không đưa đồ ăn vặt cho Chu Hạo nữa, nhìn thấy hắn cũng chỉ rên một tiếng rồi xoay người rời đi.
Chu Hạo không có tiền tiêu vặt, bèn tiết kiệm tiền ăn sáng của mình, mỗi ngày đều mua cho Tề Nhạc một viên kẹo cao su. Bản thân Tề Nhạc cũng có tiền tiêu vặt, mỗi ngày dẫn Chu Hạo đến quán nhỏ gần trường ăn bánh, ăn xong lại ăn kẹo Chu Hạo mua cho cậu.
Thành tích tại lớp của Chu Hạo chỉ bậc trung, lên lớp sáu mỗi ngày Tề mẹ đều gọi hắn qua nhà làm bài tập, mỗi ngày đều cho hắn một đề bài mới. Chu Hạo vốn rất thông minh, chỉ là hai năm nay thân thể của bà nội không được khỏe, hắn thường xuyên phải đi bệnh viện lấy thuốc và chăm sóc bà, nên việc học tập bị trễ nãi rất nhiều. Một học kỳ sau, dưới sự hỗ trợ của Tề mẹ, thành tích của hắn tăng lên không ít, còn vượt quá chỉ tiêu ban đầu thi đậu vào trường trung học trọng điểm của huyện.
Tề Nhạc so với Chu Hạo sung sướng hơn nhiều, thành tích của cậu rất tốt, cậu chỉ sợ Chu Hạo không thi đậu trường trung học trọng điểm, sau này sẽ không thể học chung với cậu được.
Lên trung học cơ sở có tiết tự học buổi tối, Chu Hạo không thể tiếp tục đưa đón Tề Nhạc được nữa, Tề Nhạc lúc này mới tự mình học đi xe đạp, mỗi ngày cùng Hầu Gia Kha đạp xe đi học. Hiện tại Hầu Gia Kha rất cao, vẫn đen đúa gầy gò, chơi bóng rổ rất tốt, lại thích đùa giỡn, ở trong trường học cũng coi như là một anh chàng đẹp trai. Nhà hắn dời vào khu chung cư mới sửa ở phía đối diện, hắn thích Hứa Đồng Đồng, nhưng Hứa Đồng Đồng lại không thèm để ý tới hắn, hắn cũng chỉ có thể làm thân với Tề Nhạc để moi tin tức.
Tề Nhạc không thích Hầu Gia Kha chút nào, cậu thù dai vô cùng, khi còn bé Hầu Gia Kha mắng Chu Hạo cậu vẫn còn nhớ. Thế nhưng từ khi biết Hầu Gia Kha thích Hứa Đồng Đồng, cậu lại vui vẻ đi cùng hắn, thuận tiện mang theo chút tin tức của Hứa Đồng Đồng nói cho Hầu Gia Kha biết, để cho Hầu Gia Kha theo đuổi Hứa Đồng Đồng.
Hiện tại, Tề Nhạc chỉ có thể gặp được Chu Hạo khi hắn học xong tiết tự học vào buổi tối, có lúc Chu Hạo còn ở lại trường học để làm bài tập, lúc về nhà thì Tề Nhạc đã ngủ mất rồi.
Chờ đến khi Tề Nhạc rốt cuộc cũng tốt nghiệp tiểu học, có thể tiếp tục đi học cùng Chu Hạo thì mới phát hiện hắn đã cao hơn cậu hẳn một cái đầu.
Trung học cơ sở đều là những đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, đám con trai thường truyền tay nhau những quyển sách kỳ kỳ quái quái. Khi đi học cũng có người truyền cho Tề Nhạc một quyển, Tề Nhạc mới mở ra, nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai, ném sách trả lại.
Buổi tối, sau khi xong tiết tự học, cậu và Chu Hạo cùng nhau về nhà, đột nhiên ngừng xe, hỏi Chu Hạo: “Lớp các cậu cũng có loại sách kia sao?”
“Sách gì?” Chu Hạo cũng xuống xe, dắt bộ đi song song với Tề Nhạc.
“Chính là loại sách kia ý, sách nam với nữ ý.”
Chu Hạo đã hiểu ra, cười xấu xa nắm lấy bả vai Tề Nhạc: “Nhạc Nhạc, có phải cậu đã mở ra xem rồi hay không?”
Tề Nhạc liếc hắn một cái, hỏi: “Cậu xem rồi?”
Chu Hạo lấy cặp sách xuống: “Tớ có cầm nè, tý nữa chúng ta về nhà cùng nhau mở ra xem.”
Tề Nhạc méo miệng: “Tớ mới không thèm xem.”
Chu Hạo búng lên đầu cậu một cái, hỏi cậu: “Có phải là có bạn nữ nào viết thư tình cho cậu hay không?”
Tề Nhạc khẽ hừ một tiếng: “Tớ không thích dù chỉ một cái.”
Tề Nhạc giật lấy cặp sách của Chu Hạo, tìm quyển sách nhỏ kẹp trong đó, giấu vào cặp sách của mình: “Không cho phép cậu xem.”
Chu Hạo nở một nụ cười xấu xa: “Tớ biết cậu thích nó mà.”
Tề Nhạc vẫn còn muốn lục lọi, nhưng không tìm được sách, chỉ thấy một mẩu giấy nhỏ được kẹp trong sách giáo khoa: Chu Hạo, tan học chờ tớ ở cổng trường.
Tề Nhạc cầm tờ giấy lên, lắc lắc nhìn Chu Hạo: “Ai viết cho cậu?”
Chu Hạo gãi đầu một cái: “Không biết.”
“Cậu dám giấu tớ kết giao bạn gái!”Tề Nhạc có chút tức giận.
“Không có.” Chu Hạo đoạt tờ giấy lại, xé thành những mảnh nhỏ rồi ném đi: “Hứa Đồng Đồng viết, tớ nói với bạn ấy là không cần chờ.”
“Chị ấy thích cậu sao?”
“Không biết.”
“Vậy cậu thích chị ấy sao?”
“Không thích.”
“Vậy cậu không được nói chuyện tình cảm với chị ấy.”
“Sẽ không đàm luận.”
“Vậy trong đám con gái cùng lớp, cậu có thích ai không?”
“Không thích ai cả.”
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, thân ảnh của hai người kéo ra thật dài, ở bức tường bên rìa đường, vẫn mơ hồ nhìn thấy hai hàng chữ viết từ mấy năm trước.
Chu Hạo thích Tề Nhạc.
Tề Nhạc cũng thích Chu Hạo, chữ “Hạo” trước bị gạch gạch xóa xóa, bên cạnh còn được thay thế bằng một chữ “Hạo” khác.
Sau khi khai giảng, Chu mẹ không còn dẫn bọn hắn đi học nữa, mỗi ngày sau khi tan học đều là Chu Hạo đạp xe chở Tề Nhạc về nhà.
Hôm nay, Tề Nhạc vừa ngồi vào yên sau, ôm eo Chu Hạo chuẩn bị đi về thì Hứa Đồng Đồng từ bên kia chạy đến. Cô vươn tay cản xe đạp lại, không để cho Chu Hạo về nhà.
Cô gái nhỏ tóc cột đuôi ngựa, thắt bím tóc, lớn lên cũng xinh đẹp, thỉnh thoảng cũng nhận được vài tờ giấy nhỏ của các bạn nam trong lớp.
Tề Nhạc ôm eo Chu Hạo thật chặt, không chịu xuống dưới, nhìn Hứa Đồng Đồng nói: “Chị tránh ra, em phải về nhà xem “cao thủ bóng rổ”.”
Hứa Đồng Đồng vẫy vẫy tóc, không thèm để ý tới Tề Nhạc, nói với Chu Hạo: “Sau này mỗi ngày tớ đều sẽ mang đồ ăn vặt đến cho cậu, còn cậu thì phải chở tớ về nhà.”
Chu Hạo quay đầu lại nhìn Tề Nhạc một cái, cười: “Đồ ăn vặt đều đưa cho Tề Nhạc ăn.”
Trong miệng Tề Nhạc còn nhai kẹo cao su, lúc vừa mới tan học Chu Hạo đưa cho cậu, cậu ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đồng Đồng rồi thổi một cái bong bóng thật to.
Hứa Đồng Đồng tức giận, đỏ mặt đạp một phát lên bánh trước: “Chu Hạo, cậu là đồ khốn nạn!” Nói xong cũng chạy đi, phía sau cô còn có hai bạn nữ khác.
Chu Hạo phải chống cả hai chân xuống đất, mới không để Tề Nhạc rơi xuống.
Tề Nhạc cười híp mắt, hỏi Chu Hạo: “Cậu thích Hứa Đồng Đồng không? Bữa Cậu tớ đến nhà tớ chơi, cậu nói là chị ấy nhận được vài mẫu giấy nhỏ của các bạn nam trong lớp.”
“Không thích, tớ cũng không có viết cho bạn ấy.”Chu Hạo giữ chặt ghi đông, chậm rãi chạy về nhà.
“Vậy đêm nay tớ đến nhà cậu ngủ, cậu viết cho tớ đi!”
“Viết cái gì?”
Tề Nhạc suy nghĩ một lát: “Viết Chu Hạo thích Tề Nhạc.”
Lúc lên dốc, Tề Nhạc từ trên yên nhảy xuống, treo cặp sách lên đầu xe, rồi đẩy xe đạp cùng với Chu Hạo.
Chu Hạo lượm một hòn đá nhỏ ven đường, nhìn lên tường rào, thấy có thể vẽ bậy, dừng xe lại, viết lên trên tường: Chu Hạo thích Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười tít cả mắt, cầm lấy cục đá nói với Chu Hạo: “Tớ cũng phải viết.”
Dưới hàng chữ kia, cậu viết: Tề Nhạc cũng thích Chu Hạo.
Chu Hạo xóa chữ kia đi, viết lại một lần nữa, nói: “”Hạo” không phải viết như vậy.”
Tề Nhạc méo miệng: “Tên của cậu thật là phức tạp, tớ chưa học qua mà.”
“Vậy buổi tối tớ dạy cậu viết.”
Trở về nhà, Tề Nhạc sung sướng xem xong cao thủ bóng rổ, rồi cầm bài tập chạy qua nhà Chu Hạo cùng hắn làm bài.
Chu bà bà bưng đĩa dưa hấu để vào bên cạnh, rồi cầm một cuộn len ra phòng khách, vừa xem TV vừa đan áo.
Bài tập của Tề Nhạc không nhiều lắm, làm xong lại thấy Chu Hạo vẫn còn đang viết, cậu dọn sách của Chu Hạo sang một bên, lấy một quyển làm mẫu rồi nghiêm túc ngồi tập viết chữ “Hạo”, sau đó viết lên sách: Tề Nhạc thích Chu Hạo.
Đợi đến Chu Hạo làm xong bài tập, Tề Nhạc giống như hiến vật quý giơ sách cho hắn xem.
“Vậy cậu thích tớ chứ?”Tề Nhạc hỏi Chu Hạo.
“Thích.”Chu Hạo rất nghiêm túc gật đầu.
Tề Nhạc cười: “Vậy cậu phải hôn tớ nha.”
“Tại sao?”
Tề Nhạc chớp chớp mắt: “Trên TV đều nói như vậy mà, nếu thích thì phải hôn nhẹ. Cậu hôn tớ, tớ cũng hôn cậu.”
Chu Hạo quay đầu lại, hôn lên má Tề Nhạc một cái, Tề Nhạc bụm mặt cười, đến gần Chu Hạo chu miệng “bẹp” một phát, Chu Hạo cúi đầu, mặt có chút hồng.
==============
Hứa Đồng Đồng không đưa đồ ăn vặt cho Chu Hạo nữa, nhìn thấy hắn cũng chỉ rên một tiếng rồi xoay người rời đi.
Chu Hạo không có tiền tiêu vặt, bèn tiết kiệm tiền ăn sáng của mình, mỗi ngày đều mua cho Tề Nhạc một viên kẹo cao su. Bản thân Tề Nhạc cũng có tiền tiêu vặt, mỗi ngày dẫn Chu Hạo đến quán nhỏ gần trường ăn bánh, ăn xong lại ăn kẹo Chu Hạo mua cho cậu.
Thành tích tại lớp của Chu Hạo chỉ bậc trung, lên lớp sáu mỗi ngày Tề mẹ đều gọi hắn qua nhà làm bài tập, mỗi ngày đều cho hắn một đề bài mới. Chu Hạo vốn rất thông minh, chỉ là hai năm nay thân thể của bà nội không được khỏe, hắn thường xuyên phải đi bệnh viện lấy thuốc và chăm sóc bà, nên việc học tập bị trễ nãi rất nhiều. Một học kỳ sau, dưới sự hỗ trợ của Tề mẹ, thành tích của hắn tăng lên không ít, còn vượt quá chỉ tiêu ban đầu thi đậu vào trường trung học trọng điểm của huyện.
Tề Nhạc so với Chu Hạo sung sướng hơn nhiều, thành tích của cậu rất tốt, cậu chỉ sợ Chu Hạo không thi đậu trường trung học trọng điểm, sau này sẽ không thể học chung với cậu được.
Lên trung học cơ sở có tiết tự học buổi tối, Chu Hạo không thể tiếp tục đưa đón Tề Nhạc được nữa, Tề Nhạc lúc này mới tự mình học đi xe đạp, mỗi ngày cùng Hầu Gia Kha đạp xe đi học. Hiện tại Hầu Gia Kha rất cao, vẫn đen đúa gầy gò, chơi bóng rổ rất tốt, lại thích đùa giỡn, ở trong trường học cũng coi như là một anh chàng đẹp trai. Nhà hắn dời vào khu chung cư mới sửa ở phía đối diện, hắn thích Hứa Đồng Đồng, nhưng Hứa Đồng Đồng lại không thèm để ý tới hắn, hắn cũng chỉ có thể làm thân với Tề Nhạc để moi tin tức.
Tề Nhạc không thích Hầu Gia Kha chút nào, cậu thù dai vô cùng, khi còn bé Hầu Gia Kha mắng Chu Hạo cậu vẫn còn nhớ. Thế nhưng từ khi biết Hầu Gia Kha thích Hứa Đồng Đồng, cậu lại vui vẻ đi cùng hắn, thuận tiện mang theo chút tin tức của Hứa Đồng Đồng nói cho Hầu Gia Kha biết, để cho Hầu Gia Kha theo đuổi Hứa Đồng Đồng.
Hiện tại, Tề Nhạc chỉ có thể gặp được Chu Hạo khi hắn học xong tiết tự học vào buổi tối, có lúc Chu Hạo còn ở lại trường học để làm bài tập, lúc về nhà thì Tề Nhạc đã ngủ mất rồi.
Chờ đến khi Tề Nhạc rốt cuộc cũng tốt nghiệp tiểu học, có thể tiếp tục đi học cùng Chu Hạo thì mới phát hiện hắn đã cao hơn cậu hẳn một cái đầu.
Trung học cơ sở đều là những đứa nhỏ mới mười mấy tuổi, đám con trai thường truyền tay nhau những quyển sách kỳ kỳ quái quái. Khi đi học cũng có người truyền cho Tề Nhạc một quyển, Tề Nhạc mới mở ra, nhất thời mặt đỏ đến tận mang tai, ném sách trả lại.
Buổi tối, sau khi xong tiết tự học, cậu và Chu Hạo cùng nhau về nhà, đột nhiên ngừng xe, hỏi Chu Hạo: “Lớp các cậu cũng có loại sách kia sao?”
“Sách gì?” Chu Hạo cũng xuống xe, dắt bộ đi song song với Tề Nhạc.
“Chính là loại sách kia ý, sách nam với nữ ý.”
Chu Hạo đã hiểu ra, cười xấu xa nắm lấy bả vai Tề Nhạc: “Nhạc Nhạc, có phải cậu đã mở ra xem rồi hay không?”
Tề Nhạc liếc hắn một cái, hỏi: “Cậu xem rồi?”
Chu Hạo lấy cặp sách xuống: “Tớ có cầm nè, tý nữa chúng ta về nhà cùng nhau mở ra xem.”
Tề Nhạc méo miệng: “Tớ mới không thèm xem.”
Chu Hạo búng lên đầu cậu một cái, hỏi cậu: “Có phải là có bạn nữ nào viết thư tình cho cậu hay không?”
Tề Nhạc khẽ hừ một tiếng: “Tớ không thích dù chỉ một cái.”
Tề Nhạc giật lấy cặp sách của Chu Hạo, tìm quyển sách nhỏ kẹp trong đó, giấu vào cặp sách của mình: “Không cho phép cậu xem.”
Chu Hạo nở một nụ cười xấu xa: “Tớ biết cậu thích nó mà.”
Tề Nhạc vẫn còn muốn lục lọi, nhưng không tìm được sách, chỉ thấy một mẩu giấy nhỏ được kẹp trong sách giáo khoa: Chu Hạo, tan học chờ tớ ở cổng trường.
Tề Nhạc cầm tờ giấy lên, lắc lắc nhìn Chu Hạo: “Ai viết cho cậu?”
Chu Hạo gãi đầu một cái: “Không biết.”
“Cậu dám giấu tớ kết giao bạn gái!”Tề Nhạc có chút tức giận.
“Không có.” Chu Hạo đoạt tờ giấy lại, xé thành những mảnh nhỏ rồi ném đi: “Hứa Đồng Đồng viết, tớ nói với bạn ấy là không cần chờ.”
“Chị ấy thích cậu sao?”
“Không biết.”
“Vậy cậu thích chị ấy sao?”
“Không thích.”
“Vậy cậu không được nói chuyện tình cảm với chị ấy.”
“Sẽ không đàm luận.”
“Vậy trong đám con gái cùng lớp, cậu có thích ai không?”
“Không thích ai cả.”
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, thân ảnh của hai người kéo ra thật dài, ở bức tường bên rìa đường, vẫn mơ hồ nhìn thấy hai hàng chữ viết từ mấy năm trước.
Chu Hạo thích Tề Nhạc.
Tề Nhạc cũng thích Chu Hạo, chữ “Hạo” trước bị gạch gạch xóa xóa, bên cạnh còn được thay thế bằng một chữ “Hạo” khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook