Hai Đám Cưới
-
Chương 19
Khi về đến buồng cậu Hoàng đặt tôi nằm lên giường rồi lấy thuốc chấm lên vết thương trên mặt tức giận gào lên:
– Thằng Tài đâu, vào đây!
Bên ngoài thằng Tài run rẩy bước vào, cậu Hoàng nhìn nó cười nhạt nói:
– Mày cũng giỏi thật, dám đụng đến người của tao trong khi tao đã cảnh báo rồi
– Dạ con nào dám, là do ông sai con con không làm cũng không được.
Cậu Hoàng bật cười thành tiếng đáp lại:
– Ông sai mày hay là mày cũng nhân cơ hội này mà ra tay mạnh hơn?
– Không… cậu ơi… con không phải như vậy
– Mày dám cãi? Mày tưởng tao không biết mày có thành kiến với vợ tao à? Giờ mày nói xem tao nên xử mày thế nào?
Thằng Tài tái mét mặt quỳ sụp xuống van xin:
– Cậu ơi, con xin cậu tha cho con, con không dám nữa đâu.
– Tha? Mày xem mày đánh người ta ra thế này mà mày nói dễ dàng tha thế sao?
– Con xin cậu, con không hề cố ý, thật lòng… cậu tha cho con
Còn chưa nói hết câu cậu Hoàng đã lao vào túm cổ nó gằn từng chữ:
– Cả mặt cả người vợ tao máu chảy ra thế này mà mày nói không cố ý? Lần này tao không xử mày làm gương cho đám gia nô lần sau chúng mày lại quen thói bắt nạt chủ
Nói rồi cậu Hoàng lôi xềnh xệch thằng Tài ra sân ra lệnh:
– Tự đánh mình giống mày đánh vợ tao cho tao xem
Thằng Tài nghe xong lắp bắp đáp:
– Thưa cậu… cậu tha cho con.
Cậu Hoàng cầm chiếc roi mây lên nói tiếp:
– Mày muốn tự mày đánh mày hay tao phải ra tay?
Thằng Tài nghe xong vội đưa tay tự vả lên mặt mạnh đến nỗi tôi nhìn qua cửa sổ còn thấy mặt nó in hằn cả năm ngón tay.
Cậu Hoàng nhìn nó hừ một tiếng:
– Cứ tiếp tục vả đến khi nào cảm thấy không chịu được nữa thì thôi.
Thằng Tài lại vả, vả đến mức máu mũi chảy ra cậu Hoàng gằn từng chữ:
– Cả lũ chúng bay dỏng tai lên đây mà nghe cho rõ, cô ấy (chỉ vào tôi) là vợ tao! Là vợ của thằng Hoàng này, nếu chúng bay thích nhơn với tao, thích đụng vào cô ấy dù chỉ là một sợi lông chân thì tao sẽ vặt trụi lông từng đứa một!
Nói xong cậu đi về buồng, trên nhà chị Huệ nhìn xuống mặt đầy căm phẫn.
Tôi nhìn vẻ mặt của chị ta càng khẳng định chuyện hôm nay do chị ta gây lên.
Chỉ có điều tôi vẫn thắc mắc rốt cuộc vì sao chị ta lại biết thân thế thật sự của tôi.
Tôi day day trán nghĩ lại, liệu có phải do hôm mợ Linh sẩy thai cái Giao vì tôi mà đỡ cho tôi vài cái roi nên chị ta nghi ngờ? Nhớ lại hôm ấy tôi lại thêm tò mò, rõ ràng hôm ấy chị Huệ sang chơi cứ thậm thà thậm thụt với bà Hân trên nhà, khả năng việc bôi xạ hương lên quần áo mà tôi đan cho mợ Linh cũng là do chị.
Chẳng phải việc này là một mũi tên trúng hai đích sao? Vừa khiến tôi phải chịu trận vừa che giấu được tội ác của bà Hân.
Có điều nghĩ như vậy nhưng làm sao để tìm ra được chứng cứ mới khó.
Xạ hương! Tôi ngẫm nghĩ một lúc, ở đây đa số là tiệm thuốc Tây, từ hồi giải phóng đến giờ các tiệm thuốc Tây mọc lên nhan nhản nên các tiệm thuốc Đông Y cũng dần không còn chỗ đứng.
Hình như cả huyện chỉ có duy nhất hai tiệm thuốc đông mà thôi.
Cậu Hoàng vẫn đang bôi thuốc cho tôi, tôi nhìn lên thấy mặt cậu vẫn dính đầy những mùn cưa.
Dạo này cậu rất bận rộn, tôi cũng không muốn cậu phải bận tâm chuyện này nên quyết định không nói ra mà sẽ tự mình tìm hiểu.
Bôi thuốc xong cho tôi cậu Hoàng khẽ nói:
– Nằm nghỉ ngơi đi, tôi lên nói với thầy vài câu rồi đi ra xưởng gỗ nữa.
Đừng nghĩ ngợi gì nhiều tối tôi về với em
Cậu nói xong thì xoay lưng đi, tôi nhìn bóng lưng cậu bỗng dưng tôi không kìm được ngồi dậy ôm lấy cậu.
Tôi thương cậu quá, thương cậu vì tôi mà vất vả, thương cậu lo toan gánh vác mọi việc.
Cậu Hoàng khẽ xoay người lại, hoá ra mắt tôi đã ướt nhoẹt, cậu đưa tay chạm lên mắt tôi vội hỏi:
– Sao mà lại khóc rồi? Tủi thân à? Hay vẫn đau?
Tôi lắc lắc đầu đáp:
– Không có.
– Vậy sao khóc?
– Tại tôi thương cậu… thương lắm lắm luôn.
Thấy cậu vất vả quá.
Cậu Hoàng gõ nhẹ lên trán tôi rồi bật cười:
– Đồ điên! Đừng khóc lóc nữa trông giống con điên lắm.
Nín đi nhé tối tôi về!
Trời ạ! Đây là câu dỗ dành của cậu dành cho tôi sao? Tôi nhìn cậu xì một tiếng, gã đàn ông này vẫn chẳng có chút lãng mạn nào.
Khi cậu Hoàng đi khuất tôi mới leo lên giường nằm.
Trên nhà có tiếng cậu Hoàng nói chuyện với ông Hạnh.
Tôi không biết cậu nói những gì, chỉ nghe vú Dần nói cậu bảo tôi và cái Giao vốn dĩ không phải chị em ruột nên có lấy cậu ấy cũng không ảnh hưởng gì, còn nghe nói cậu ấy với ông Hạnh tranh luận rất lâu, cuối cùng ông Hạnh cũng đành chấp nhận tôi làm vợ cậu.
Buổi đêm hôm ấy cậu Hoàng về rất muộn, tôi chẳng biết cậu về lúc nào, đến tận nửa đêm về sáng khi tôi tỉnh dậy đi vệ sinh mới thấy cậu nằm ngủ ngon lành bên cạnh.
Đến sáng hôm sau khi tôi đã dậy cậu Hoàng đã đi ra xưởng gỗ từ lúc nào.
Hôm nay ông Hạnh với cậu Đạt đi ăn cỗ chỉ có mấy người phụ nữ ở nhà.
Từ hôm qua tôi không ra đến ngoài, dù cậu Hoàng nói ông Hạnh đã chấp nhận tôi nhưng tôi vẫn có cảm giác ái ngại khi tiếp xúc với ông.
Hôm nay nhân lúc ông đi vắng tôi mới mò ra ngoài.
Lúc đi qua buồng cái Tâm thấy chị Huệ đang nhặt quần áo gấp cho cái Tâm còn nó thì ngủ.
Nhìn cách chị chăm sóc nó thật khiến người ta cảm động, đáng tiếc rằng tôi lại biết phía sau bộ mặt xinh đẹp kia là một tâm hồn không hề hiền lành gì.
Mà dù sao thì cũng phải khen chị, dù chị ta mưu kế với tôi nhưng đối với cái Tâm lại rất tốt.
Đợt trước lúc bà Hân bị điên cái Tâm nó suốt ngày suốt đêm không ngủ cứ thức rồi gào thét, thế nhưng cũng may nhờ chị Huệ giờ nó cũng đã dần ăn ngủ điều độ hơn, chính vì điều này ông Hạnh càng muốn giữ chị ta ở lại.
Khi xuống đến buồng vú Dần vú Dần lại đi ra ao vớt bèo nên tôi lại tạt lên chỗ cái Giao.
Lên đến buồng nó thấy nó đang ngồi khâu lại chiếc áo cho cậu Đạt vẻ mặt đầy vui tươi.
Vừa thấy tôi nó liền nói:
– Chị, sao lại lên đây?
Tôi nhìn vẻ mặt của nó liền hỏi lại:
– Có chuyện gì mà vui thế? Em với cậu Đạt…
– Vâng… cậu ấy… cậu ấy hứa với em từ nay sẽ chuyên tâm cùng cậu Hoàng lo toan xưởng gỗ, cũng sẽ bớt nhậu nhẹt say xỉn rồi.
Hôm qua cậu ấy còn tặng em chiếc vòng cổ nữa.
Tôi nghe cái Giao nói cũng mừng thầm cho nó, từ hôm qua mọi người trong nhà cũng biết mối quan hệ giữa tôi và nó rồi nên giờ gặp nó tôi cũng không cần phải sợ sệt giấu giếm nữa.
Khi đang nói chuyện tôi sực nhớ ra việc chị Huệ biết thân thế của tôi liền hỏi nó:
– Giao, em có nói với ai việc chúng ta là chị em không?
Cái Giao nhìn tôi, vẻ mặt hơi ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao chị lại hỏi vậy?
– Vì hôm qua nhà ông Hộ đến đây…
Còn chưa kịp nói hết câu cái Giao đã ngắt lời:
– Chị thừa biết cậu Đạt vốn ghét chị, mà em là vợ cậu ấy, nếu em bô bô cái mồm để lộ ra chuyện này chẳng phải em là người thiệt thòi nhất sao? Em không có dại, mà cậu ấy hôm qua say nên cũng chưa biết rõ trên nhà có chuyện gì đâu, em giấu còn chẳng được nữa là.
Hôm qua vú Dần lên còn phải giả vờ hỏi cậu Hoàng ở đâu vú tìm vì có người đến thương lượng xưởng gỗ cậu ấy mới nói chứ mà nói chị nhờ chắc cậu ấy còn lâu mới nói.
Nghe cái Giao nói tôi cũng không biết nói gì nữa.
Đúng là cậu Đạt đến giờ vẫn còn thành kiến với tôi, cậu ta mà biết cái Giao là em tôi kiểu gì cũng khó sống.
Cái Giao vừa luồn sợi chỉ vừa nói tiếp:
– Có khả năng do hôm chị Linh sẩy thai em đứng ra bênh chị nên có người trong nhà này nghi ngờ.
Tôi ngẫm lời cái Giao cũng giống với suy nghĩ của tôi, tôi nhìn cái Giao nhớ lại việc mình và nó bị gả đi liền hỏi:
– Thầy mẹ có viết thư thăm hỏi gì em không?
Cái Giao nhìn tôi cười buồn đáp:
– Em cũng bị lừa gả đi làm lẽ thì làm sao mà họ còn viết thư lại cho em chứ?
Cái Giao vừa nói xong thì có tiếng bước chân vú Dần ngoài cổng, thấy vậy tôi nhìn nó dặn dò vài câu rồi chạy ra ngoài.
Vú Dần xách làn chuẩn bị đi chợ, thấy vậy tôi đề nghị vú hôm nay cho tôi đi cùng ra chợ huyện mua ít đồ.
Vú Dần tất nhiên xưa nay chẳng hề từ chối liền đồng ý luôn, vừa đi vú Dần vừa nói:
– Trưa nay cậu Hoàng về sớm ăn cơm đấy nên cô có muốn đi đâu thì đi sơm sớm nhé.
Cậu ấy ra xưởng gỗ một lát thôi là về, tôi phải về nấu cơm cho cậu ấy nữa nên không lề mề được đâu.
Tôi nhìn vú Dần gật gật đầu.
Lúc ra đến chợ tôi dặn vú Dần cứ đi chợ trước còn tôi thì đi vào tiệm thuốc Đông Y.
Khi đang đi trên gần đến tiệm đầu tiên đột nhiên tôi thấy một bóng người cao cao gầy gầy quen thuộc.
Tôi mở to mắt nhìn theo suýt tưởng mình nhìn nhầm nhưng rõ ràng ngay trước mắt tôi… thầy tôi đang đi vào một con ngõ nhỏ.
Sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Không phải ông ta lừa dối chúng tôi bán nhà lên tỉnh rồi sao? Ông ta mặc chiếc áo đen sang trọng không để ý đến tôi mà cứ đi thẳng.
Thấy vậy tôi liền chạy theo vào ngõ, thế nhưng vừa chạy được vài bước đột nhiên tôi thấy thầy tôi khẽ dừng lại, còn chưa kịp định thần ông ta bất chợt lao thẳng vào con hẻm bên trái, thấy vậy tôi cũng vội lao lên không thấy bóng dáng ông ta đâu nữa.
Tôi chạy vào hẻm rồi chạy thêm vài lối tắt nữa nhưng rồi cũng vẫn không thấy thầy tôi đâu nữa.
Tôi không hề hoa mắt, mắt tôi thấy rõ mồn một gương mặt ấy của thầy tôi.
Ông ta không có vẻ gì của người bệnh tật thậm chí tất khoẻ mạnh.
Có lẽ ông ta cảm nhận được có người phía sau nên mới chạy nhanh như vậy.
Chết tiệt thật! Tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Tại sao sau bao nhiêu lâu không biết tung tích xuất hiện ở đây cơ chứ? Tôi khẽ lau mồ hôi, cả người ướt đẫm cuối cùng đành quay lại tiệm thuốc!
Tiệm đầu tiên ở ngay sát chợ, khi vào hỏi tôi phải đưa cho ông ta chút tiền ông ta mới chịu giở sổ ra xem.
Thế nhưng sau khi tra sổ ông chủ tiệm khẳng định suốt một tuần trước và một tuần sau ngày mợ Linh mất cửa hàng của ông không hề bán chút xạ hương nào.
Đến tiệm thứ hai cách đó khá xa, vừa vào tôi cũng đưa cho ông ta một khoản tiền rồi hỏi.
Thế nhưng còn chẳng hề giở sổ ra mà ông ta liền nói luôn:
– Sáng hai mươi lăm (ngày mợ Linh sẩy thai) tôi có bán xạ hương cho một cô trẻ trẻ rất xinh.
Tôi nhìn ông chủ tiệm thuốc hỏi lại:
– Ông có nhớ chị ta nhìn thế nào không?
– Nhớ chứ, cô ấy có nốt ruồi ngay trên lông mày, người dong dỏng, ăn mặc sang trọng.
Quả thực theo lời tả của ông chủ tiệm thì nghe có vẻ giống với chị Huệ, có điều mợ Linh sẩy thai tính ra cách đây cũng khá lâu rồi nhưng ông chủ tiệm thuốc vẫn nhớ được.
Thấy vậy tôi liền thắc mắc:
– Sao ông vẫn nhớ được chuyện đã lâu rồi?
Ông chủ tiệm cười khà khà nói:
– Nhớ chứ, vì cô ta cả tháng nay đến đây mua thuốc ngủ liên tục.
Hôm qua cô ta còn nhờ tôi mua hộ thuốc…
Ông chủ tiệm nói đến đây thì dừng lại, thấy vậy tôi liền hỏi:
– Thuốc gì?
Ông ta nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:
– Thuốc kíƈɦ ɖụƈ với ít thuốc mê.
Cô ta nhờ tôi mua bên tiệm thuốc Tây cho chứ tôi không có bán, mua hẳn liều cao cơ.
Câu nói của ông chủ tiệm khiến tôi đột nhiên sững sờ lại.
Vì mải đuổi theo thầy tôi nên giờ tôi mới để ý đã gần trưa rồi.
Thuốc kíƈɦ ɖụƈ, cậu Hoàng… tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa cũng không gọi vú Dần nữa mà ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà.
Đường về nhà đi qua biết bao con đê, tôi mặc kệ cái nắng chang chang cứ thế mà chạy.
Mồ hôi từ trên đầu nhỏ xuống mắt cay xè.
Tôi không quan tâm, trong đầu tôi chỉ nghĩ tới cậu Hoàng lúc này.
Không biết tôi đã chạy bao lâu chỉ biết khi về đến sân cũng gần không thở nổi, trên nhà vắng lặng, buồng cái Tâm mở ra, tôi chỉ nhìn thấy nó đang nằm ngủ say sưa còn chị Huệ không thấy đâu.
Có tiếng cái Hĩm cất lên:
– Mợ về rồi đấy à?
Tôi nhìn nó vội hỏi:
– Cậu Hoàng về chưa? Cô Huệ đâu?
Nó ôm chậu quần áo đáp lại:
– Cậu ấy về lâu rồi hình như ở dưới buồng đó mợ, cô Huệ ban nãy mang nước cam cho cậu Hoàng chưa lên hay sao ấy.
Con đem quần áo đi phơi đã nha mợ.
Tôi nghe xong toàn thân cũng sững cả lại không đáp mà lao thẳng vào buồng!
---------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook