Ngô Ưu hì hà hì hục mà xách theo cái túi và đùi gà chạy biến, mãi đến lúc nhìn không tới quầy quà vặt thì nó mới ngồi xuống trong một góc ở cửa hàng.
Sau đó cậu nhóc Ngô Ưu nhìn đùi gà to bự trong tay mình mà nhếch môi nở nụ cười, cười đến một nửa cậu đột nhiên hoảng hốt, vụt một phát đứng dậy vội la lên: "Anh Kim! Em còn hai đồng bác kia chưa đưa em!"
Một cái đùi gà rán tám đồng tiền, cậu đưa 10 đồng, còn thừa hai đồng đó! Vừa nãy cậu nhóc chỉ lo chạy trốn khỏi bác gái, cũng chưa kịp lấy tiền thối.

Hai đồng đấy tương đương với 20 cái chai đó!
Kim Sơn lại một chút cũng không gấp, ngược lại cười hết sức không có hình tượng.

Ngô Ưu trông thấy y nhẹ nhàng mà búng tay một cái, phía sau lập tức xuất hiện một cái ghế dựa thoạt nhìn cực kì thoải mái, sau đó anh Kim ngồi lên, vắt chéo chân lên đùi.

【 Đừng nhớ thương hai đồng tiền kia của em, chút nữa em trở về bảo bọn họ trả bọn họ khẳng định sẽ đưa cho em.

Rốt cuộc cửa hàng này có camera.


【 Trước để anh xem xem cái nhiệm vụ dùng vũ lực dọa nạt của em có thành công hay không? 】 Kim Sơn vừa nói vừa cười: 【 Ha ha ha, em nghĩ nửa ngày nghĩ tới vũ lực kinh sợ chính là bóp lon?! Không tồi không tồi, đây là vũ lực kinh sợ đặc biệt nhất hung tàn nhất mà anh từng thấy.

Chú nói có phải hay không, chú em Doanh? 】
Doanh Thắng đứng thẳng tắp ở bên cạnh, biểu tình trên mặt tựa hồ càng thêm lạnh lẽo.

Hắn đầu tiên là liếc mắt nhìn Kim Sơn giống như không xương sống ngồi trên sô pha do tinh thần mô phỏng ra một cái: 【 Chỉ xem tướng mạo là biết tôi lớn hơn anh.

Ăn nói lung tung với anh không có chỗ tốt đâu.


Rồi sau đó hắn mới nhìn về phía Ngô Ưu, trực tiếp nhìn tới mức Ngô Ưu rụt cổ lại.

Ngay cả chính Ngô Ưu đều cảm thấy cái việc bóp chai kia cậu phát huy thật sự là quá bình thường.

Cậu cho rằng bản thân dù sao cũng có thể bóp cho cái lon Coca đó bẹp dúm hai đầu cong lên.

Nhưng mà......!
Thật sự là không quá dám hỏi nhiệm vụ vũ lực kinh sợ đó của mình có hoàn thành hay không, cứ cảm thấy hỏi sẽ bị ăn đập.

Doanh Thắng mắt lạnh nhìn ký chủ siêu cấp yếu ớt này, khuôn mặt cuồng bá khốc suất cũng không cách nào che đậy ghét bỏ sắp hóa thành thực chất của hắn
【 Nhìn! 】
Doanh Thắng tiện tay vung một cái, trong tay hắn liền xuất hiện một bình không vặn cực kì chặt.

Ngô Ưu nhìn cái chai này liền muốn lui ra sau, đáng tiếc đã muộn rồi —— Đại boss Doanh Thắng biểu diễn cho cậu xem cách chính xác sử dụng cái chai tới vũ lực kinh sợ.

Chai nhựa rỗng vặn chặt nắp bình kia bị Doanh Thắng mặt không cảm xúc nhanh chóng bóp, giây tiếp theo, nó trực tiếp nổ tung.

Nổ - tung.

Cái cảnh đáy bình bị nứt toác cực kỳ giống một đóa hoa nhựa bị tàn phá.

Ngô Ưu sao chịu được âm thanh như pháo đốt trực tiếp nổ vang ở bên tai, sợ tới mức nhóc lại đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.

Sau đó Ngô Ưu liền nghe được giọng nói âm trầm của ngài Doanh: 【 Lần đầu tiên tôi sẽ không yêu cầu quá nghiêm khắc.


Chỉ có điều, nhờ vậy tôi nghĩ tới một cái phương pháp rèn luyện mới, rèn luyện có thể giúp cho cậu lúc đầu không tốn tiền vẫn đạt được mục đích."
Ngô Ưu: "!!!" Tui tui tui có dự cảm không tốt.

Doanh Thắng: 【 Về sau mỗi ngày cậu phải bóp nát ít nhất 5 cái chai.

Đây là nhiệm vụ hằng ngày 2.


Ngô Ưu nhớ tới cái lon Coca bị mình bóp xẹp có chút xíu hồi này, mặt chù ụ.

Cố tình Doanh Thắng còn ở bên cạnh tiếp tục bổ đao: 【 Là đàn ông thì phải có được sức mạnh chân chính.

Bằng không có nhiều tiền cỡ nào đi nữa cũng rơi vào kết cục bị người đoạt! 】
Nói xong Doanh Thắng liền liếc mắt nhìn Kim Sơn ngồi trên ghế sô pha bằng tinh thần, hiển nhiên mục tiêu thật sự của một câu cuối cùng là tên thống rác rưởi nào đó chỉ có tiền không có sức mạnh.

Kim Sơn lộ ra một nụ cười giả lả với hắn, giây tiếp theo trên vai đã khiêng một ống pháo năng lượng cao cấp.

Họng pháo chĩa thẳng về phía boss Thắng.

Boss Kim cười tủm tỉm mà phản bác: 【 Có tiền là có sức mạnh.

Anh đoạt một cái thử xem xem? 】
Doanh Thắng: 【......】 Đây nếu mà là hệ thống tiền tài rác rưởi cấp bậc thấp hơn hắn một chút, hắn nhất định thấy một lần đánh một lần làm hắn về sau cũng không dám lấy tiền khoe ra nữa.

Ngô Ưu ngồi dưới đất nhìn hai đại boss hệ thống giữa không trung chuẩn bị khịa nhau tiếp, khe khẽ thở dài ấn ấn giữa mày, bắt đầu gặm đùi gà.

Ở ngay lúc này, thiếu niên Ngô Ưu đột nhiên liền ngộ đạo kỹ năng cao cấp "Im lặng là vàng", "Làm như không thấy".

Tuy rằng còn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ cái kỹ năng "Mắt điếc tai ngơ" này, nhưng mà một ngày nào đó cũng sẽ có thể tự mình nắm giữ.

Ngô Ưu gặm đùi gà tự cổ vũ mình.

Cậu ăn đùi gà ăn được một nửa cảm thấy có hơi ngán, cậu cảm thấy nếu lúc này có bánh màn thầu bự ăn kèm thì tốt rồi.

Cũng may hiện tại hai đại boss đã không còn đối chọi gay gắt nữa, Kim Sơn ngồi trên sô pha xa hoa dành riêng cho y đưa ra kiến nghị: 【 Chỉ ăn đùi gà không cũng không thể xem như cơm trưa, hơn nữa em cũng nhặt được hơn một nửa ve chai rồi, trước đi lấy lại hai đồng kia, sau đó đi quán ăn vặt bên cạnh cửa hàng bách hóa mua hai cái bánh hoặc là bánh bao ăn đi.

Đống chai này bán thì cũng được cỡ 5 đồng tiền.


Ngô Ưu gật gật đầu, cảm thấy đây là một ý kiến hay.

Nhóc bỏ đùi gà gặm được một nửa vào trong túi, nhanh chóng chạy tới bên cạnh quầy quà vặt.

Cậu nhóc thấy được bác gái sắc mặt xanh mét, ánh mắt như dao nhỏ bắn lại đây, nhưng Ngô Ưu lại cảm thấy ánh mắt này còn không đáng sợ bằng một nửa ngài Doanh.

Cậu nhóc trực tiếp tìm cái bác bán đùi gà cho mình hồi nãy, "Bác ơi, hồi nãy con chạy có chút gấp, quên lấy hai đồng tiền thối của mình."
Bác gái kia không phải người quỵt nợ, hơn nữa nơi này là cửa hàng bách hóa lớn nhất huyện, cũng chẳng đáng vì hai đồng tiền mà làm mất thanh danh.

Bác gái liền nở nụ cười: "Nhóc à vừa rồi con chạy nhanh quá bác cũng không kêu con kịp, vẫn còn giữ giùm con nè, lần sau đừng có gấp như vậy nữa nhé! Không phải ai cũng giữ tiền lại giùm con đâu."
Ngô Ưu tiếp nhận hai đồng tiền kia, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích: "Cảm ơn bác."

Sau đó nhóc xoay người đi rồi.

Bác gái đó nhìn bóng dáng Ngô Ưu, cười tủm tỉm nói: "Thằng nhóc này còn rất có lễ phép, nhưng mà nó đi nhặt ve chai, chắc là điều kiện gia đình không tốt lắm.

Cũng là một đứa nhỏ đáng thương."
Triệu Lệ Quyên rốt cuộc nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Cũng không phải là phải có lễ phép sao? Ba nó đều vào tù rồi, nếu nó không lễ phép thì cũng giống như ba nó thôi!"
Nháy mắt, bác gái thối tiền cho Ngô Ưu liền thay đổi sắc mặt: "Vô tù?"
Triệu Lệ Quyên trong lòng mới thoải mái một chút trào phúng nói: "Đúng vậy, ẩu đả giết người kia kìa.

Cũng không phải là thứ gì tốt."
Ngô Ưu đã sắp chạy tới cổng chính bách hóa, nhóc cũng không nghe được lời nói tràn ngập ác ý kia của bác gái mình.

Cơ mà, Kim Sơn lại ngồi ở trên sô pha lơ lửng nhìn thoáng qua phía sau, y hơi hơi cong cong môi, vẻ trào phúng thoáng lướt qua trong mắt.

Người ấy mà, có đôi khi chính là cùng hung, cực ác như vậy.

————————
Sau khi ra khỏi cửa hàng Ngô Ưu dùng một đồng tiền mua cái bánh nướng lớn, lại gắp một đồng rau xanh cùng khoai tây sợi liền xài hết hai đồng tiền thối kia.

Nhưng mà nhóc cũng được ăn một bữa cơm trưa phong phú hiếm có, mặc dù là bánh nướng kẹp đùi gà kèm đồ ăn khiến cậu có hơi nghẹn, cậu cũng ăn ngon lành.

Ăn cơm no thì càng có sức lực đi làm việc, khoảng gần 3 giờ chiều, Ngô Ưu cũng đã nhặt xong 100 chai Kim Sơn yêu cầu.

Lúc cậu nhóc xách theo cái túi bự căng phồng kia đi ra cửa hàng bách hóa, trong lòng thế nhưng tràn ngập cảm giác tự hào.

Nhưng mà, kế tiếp phải đi đâu bán chai đây?
Ngô Ưu đứng bên ngoài cửa hàng, có chút phát ngốc.

Lúc này, đại boss Kim liền phát huy tác dụng thần kỳ của đại boss hệ thống.

Mỗi một boss thống đều sẽ có được bản đồ sinh hoạt toàn diện nhất, lại còn cả nghề nghiệp.

【 Hướng đông dọc theo con đường này, cái ngõ nhỏ thứ ba tận cùng bên trong, chính là nơi thu mua ve chai có lương tâm nhất anh chọn sau khi đã so sánh ba nơi.

Đi thôi Tiểu Ưu! Tuy rằng anh có thể dạy em cách kiếm tiền, làm đạo sư cuộc đời em, dạy em dùng tư thế tiêu sái nhất nghịch tập vả mặt, nhưng cuối cùng nắm giữ bao nhiêu, phát huy tới trình độ nào lại là chuyện của em.

Trên thế giới này không có chuyện tốt không làm mà hưởng, bắt đầu vụ mua bán đầu tiên trong cuộc đời em đi! 】
Ngô Ưu bị canh gà có độc của đại boss Kim Sơn rót đến tinh thần phấn chấn, nhóc một bên đi tới địa điểm thu mua ve chai mà Kim Sơn chỉ, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói,mô phỏng trước xem sau đó nên nói gì với người mua.

Kim Sơn ở trên đường cho cậu ba nhắc nhở, cuối cùng khi đứng ở trước mặt ông chú mua ve chai, cậu nhóc Ngô Ưu đã không còn quá khẩn trương.

"Chào, chào chú ạ."
"Con tới bán, bán ve chai.

Chú mua chai nhựa bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông trung niên đứng ở cửa đang chống một chồng báo chí cũ, què một chân nhìn thoáng qua cái túi mà Ngô Ưu xách trong tay.

"Chai nhựa thống nhất 6 xu một cái, lon và chai bia 8 xu một cái."

Lúc này Kim Sơn ở bên cạnh Ngô Ưu gật đầu: 【 Đây là nơi ra giá tốt nhất trong ba nơi.

Hơn nữa tuy rằng ông ta thoạt nhìn khá dữ, nhưng cũng không có báo giá sai cho em.


【 Cơ mà, có lẽ em có thể thử một lần mời ông ta hợp tác lâu dài, sau đó nói giá cả một chút.


Ngô Ưu nghe Kim Sơn nói xong, khe khẽ hít một hơi.

"Dạ.

Cảm ơn chú.

Con bán mớ chai này.

Tổng cộng có 116 chai.

Chai nhựa nhiều hơn lon một chút.

Lon có......33 cái."
Ông chú què kia gật gật đầu.

Ngó mấy cái chai đổ trên mặt đất tiến lên đếm nhẩm một chút.

Ông ta đếm rất mau, cuối cùng gật đầu.

Sau đó lấy máy tính mang theo bên người tính một chút, cho ra giá cả cuối cùng.

"7 đồng 6 xu 2.

Chú đưa con 7 đồng 6."
Ngô Ưu nhìn thành quả phấn đấu một ngày của mình, trong lòng siêu vui vẻ, nhanh chóng gật gật đầu.

Chờ sau khi nhận một tờ năm đồng, hai tờ một đồng và sáu đồng xu, Ngô Ưu cẩn thận bỏ tiền vào túi.

Mới lộ ra nụ cười hé tám cái răng với chú mua ve chai.

Ông chú vựa ve chai: "......" Sao thằng nhãi này cười khó coi thế?
Kim Sơn: 【 Đúng, chính là cười như vậy.

Duỗi tay không đánh người mặt cười, đặc biệt là khi em có việc cần nhờ người ta, thái độ nhất định phải tốt.


Ngô Ưu nỗ lực lộ ra tám cái răng trên dưới của mình.

"Chú ơi, con muốn thương lượng với chú một chuyện."
Hiện tại ông chú mua ve chai cũng không có khách hàng khác, liền chuẩn bị nghe một chút xem thằng nhóc này nói cái gì.

"Sau này tất cả chai lọ và báo cũ, hộp cũ con nhặt được đều sẽ bán ở chỗ chú, chú có thể cho con giá cả ưu đãi lâu dài một chút không?"
Lưu què nghe thằng nhóc này đang mặc cả với gã, trong lòng khà một tiếng.

Trên mặt lại không có biểu tình gì.

"Ve chai chỉ có một giá.

Chú thu của con cũng chẳng lời bao nhiêu tiền."
Biểu tình trên mặt Ngô Ưu trực tiếp trở nên thất vọng, cậu không biết tiếp theo nên nói cái gì, liền nhớ đến anh Kim nhắc nhở.


Nụ cười cứng đờ trên mặt cậu nhóc biến mất, đổi thành biểu tình có chút khổ sở: "Nhà con chỉ còn mỗi mình con, con muốn tiếp tục đi học thì phải tự mình kiếm tiền đóng học phí và tiền sinh hoạt, nhưng con không có kỹ năng gì, tạm thời chỉ có thể nhặt ve chai tiết kiệm tiền.

Con nghe nói nếu mua đồ thời gian dài sẽ có ưu đãi, vậy nếu con bán lâu dài, có thể cho con chút ưu đãi được không chú? Con bảo đảm mấy chai con nhặt nhất định là ngăn nắp và sạch sẽ nhất!"
Lưu què không ngờ tới nhà thằng nhóc này không còn ai.

Nghe câu bảo đảm gọn gàng và sạch sẽ cuối cùng của nhóc lại nhịn không được ở trong lòng bật cười.

Thôi, thằng nhóc này cũng không dễ dàng.

"Nhiều nhất mỗi cái thêm cho con một xu.

Nhiều nữa không được."
Ngô Ưu không nghĩ tới bản thân có thể thành công tăng giá chai, tức khắc liền đặc biệt cảm kích nhìn về phía Lưu què.

"Dạ chú! Cảm ơn chú! Một xu đã nhiều lắm rồi!"
Lưu què liền cảm thấy thằng nhóc này càng khó được, trong ánh mắt cảm kích của Ngô Ưu, mặt già của gã hơi giãn ra, "Được rồi.

Hôm nay rất lạnh.

Thừa lúc trời còn chưa tối, nhanh nhanh về đi."
"Về sau ve chai bán ở chỗ chú, không thiệt con đâu."
Ngô Ưu gật đầu một cái thật mạnh: "Dạ! Chú ơi chú cũng về phòng đi.

Trời lạnh.

Con đi trước."
Đường về nhà lúc sau tuy rằng rất dài, nhưng bước chân Ngô Ưu lại nhẹ nhàng hơn khi đi học buổi sáng rất nhiều.

"Phù! Tuyết càng rơi càng lớn, mình phải nhanh lên giường chui vào ổ chăn."
Sau khi Ngô Ưu vào nhà dậm dậm chân vỗ vỗ tuyết trên người liền muốn trèo lên giường.

Kết quả giọng của hai boss bự đồng thời vang lên.

【 Sao em có thể không rửa chân rửa mặt đã chui thẳng lên giường chứ!! 】
【 Cậu còn chưa hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày tôi ra, không được lên giường.


Người cậu nhóc Ngô Ưu cứng đờ, trong lòng cũng run lên.

Mười phút lúc sau, Ngô Ưu bắt đầu một bên thụt dầu tiêu chuẩn dưới sự giám sát nghiêm khắc của ngài Doanh, một bên nhìn các loại sản phẩm trong cửa hàng VIP mà anh Kim triển lãm cho nhóc chảy nước miếng.

A, cửa hàng VIP của anh Kim có nhiều đồ tốt thiệt ta!
【 Một, hai, ba......!Bảy! Cái này không tính, cậu chưa hoàn toàn ngồi xổm xuống! 】
Hức, đáng tiếc giờ mình mới có 7 điểm......!Chỉ có thể mua nổi một hộp sữa bò với hai quả trứng luộc nước trà......!
【 Hừ! Chân đứng vững vàng, mới làm hai mươi cái đã bắt đầu run lên, cậu quả thực là ký chủ kém cỏi nhất mà tôi từng mang! 】
Ừm, chân mình tê quá, ngài Doanh thiệt nghiêm khắc.

Nơi này thế nhưng còn có khu dành riêng cho ẩm thực! Có quá trời đồ ăn ngon luôn!!
【 Còn thừa 30 cái cuối cùng, tranh thủ một hơi toàn bộ làm xong, cậu còn có một trăm cái hít đất và gập bụng đấy! 】
Bịch!
Ngô Ưu tê chân đặt mông ngồi ở trên mặt đất, cảm thấy chân của mình không còn là chân nữa rồi.

"Mình thiệt muốn có 100 điểm, mua một cái bánh kem trái bơ ăn quá......"
Doanh Thắng nói chuyện nãy giờ: 【......】 Có phải từ đầu tới cuối nhóc hoàn toàn không nghe thấy hay không?!
Kim Sơn nãy giờ không nói chuyện: 【 Ha ha ha ha! 】 Y không đánh mà thắng!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương