Hai Cục Đá
-
Chương 7: Lột xác
Sinh nhật 18 tuổi của Phó Sảng có ý nghĩa rất đặc biệt. Tiền Nhã Lan cố ý kêu cô về để mọi người trong nhà đón lễ trưởng thành cùng cô, vậy nên Phó Hào cũng trở về.
Phó Sảng luôn mong muốn có một bộ trang điểm. Phó Hào nghĩ dù gì cô đã 18 tuổi rồi, lên đại học cũng nên ăn mặc đẹp chút nên anh đã từ bi bỏ tiền túi ra mua cho cô.
Lúc Phó Sảng nhận được quà, trái gọi một tiếng anh hai, phải gọi một tiếng anh hết sức thân mật.
Phó Hào cười lạnh: “Bây giờ mới biết gọi anh sao?”
Phó Sảng vui vẻ ôm quà trong ngực, bĩu môi: “Nếu như vậy chưa đủ thì em hôn anh cũng được!”
Phó Hào vội vàng đẩy cô ra.
Tiền Nhã Lan bưng bánh sinh nhật bước ra, nhìn ngày trưởng thành của Phó Sảng mà vui tận đáy lòng, “bông hoa” do bà chăm sóc cuối cùng cũng lớn rồi. Bà bảo Phó Hào cắm nến. Sau khi cây nến 18 tuổi được cắm xong, Phó Hào hắng giọng, hai người bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật Phó Sảng.
Sau đó là im lặng, chỉ có Phó Sảng chắp hai tay trước ngực, khủy tay chống xuống bàn cầu nguyện.
Cô đang ước. Phó Sảng không nhớ bắt đầu từ cái gì mà mình đã học được lòng tham không đáy, cô sẽ ước 3 điều ước.
Hi vọng mình càng lớn càng xinh đẹp; hi vọng mẹ và Phó Hào luôn luôn khỏe mạnh; hi vọng Trần Duy Lặc có thể thích cô.
Ngày lễ trưởng thành hôm đó, Phó Sảng chỉ ước 1 điều: Để Trần Duy Lặc hoàn toàn trở thành người của cô.
Tiền Nhã Lan chưa mua quà nhưng lại đưa cho cô một xấp tiền dày, bà nói cô tự đến trung tâm mua sắm, muốn mua gì thì mua.
Phó Sảng thích như vậy, nếu không với sở thích của Tiền Nhã Lan nhất định bà lại mua dây chuyền, vòng tay các kiểu. Bà luôn nói con gái phải đeo cái gì đó trên cổ mới đẹp.
Buổi tối hôm đó, Phó Sảng nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, trong lòng bất an không nguôi. Lúc cô nhắm mắt kéo chăn đắp, điện thoại trên gối bỗng sáng lên.
Cô vội cầm lên nhìn, đôi môi mím chặt rồi từ từ thả lỏng, mắt nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình rồi mỉm cười.
[Chúc Phó Sảng sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, trưởng thành rồi muốn làm gì thì làm.]
Sau khi Phó Sảng nhận được tin nhắn của Trần Duy Lặc, trong lòng sướng rơn. Có điều vui sướng chưa được mấy phút, cô lại ném điện thoại xuống, chẳng quan tâm tới dòng tin nhắn đó.
Ngày đó khi bạn gái cũ đến tìm anh làm lành, anh không khước từ cũng chẳng chấp nhận, không biết chuyện gì xảy ra đằng sau. Dù gì cũng chỉ là một câu chúc mừng sinh nhật thôi, tuy rằng cô vẫn luôn đợi câu chúc này nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể vui nổi.
Phó Sảng hẹn Lưu Mẫn ra ngoài đi dạo trung tâm mua sắm. Lúc Lưu Mẫn tới, trên tay còn cầm theo quà sinh nhật tặng cô.
Phó Sảng nhìn món quà của cô ấy, hóa ra là một cái túi xách đeo vai, trông kiểu dáng của chiếc túi cũng không rẻ. Cô ấy nói muốn mời cô ăn tối rồi chỉ về một con phố để cô tùy ý chọn.
Lúc dạo phố, Phó Sảng luôn lựa những bộ quần áo mới. Mùa thu tháng 10, gió mát thổi xào xạc, nhưng những thứ cô cầm trên tay đều là váy, không phải kiểu váy xếp ly mà là kiểu ôm sát body.
“Trời sắp chuyển lạnh rồi, cậu mua cái này rồi mặc làm sao?”
Phó Sảng chọn một chiếc váy ôm màu đen, với cổ len màu hồng, cô nhìn Lưu Mẫn: “Cái này thế nào?”
“Cậu muốn thay đổi phong cách à? Có phải gặp chuyện gì vui đúng không?” Lưu Mẫn đánh hơi thấy một mùi gì đó bèn tiến lại gần, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phó Sảng.
“Tớ đã lên đại học rồi, lẽ nào lại ăn mặc như trước kia?”
“Cậu mặc như này là muốn quyến rũ ai đây?” Lưu Mẫn biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Phó Sảng vào phòng thử đồ thay quần áo, cô bĩu môi nhìn Lưu Mẫn đang cười gian xảo bên ngoài rồi kéo rèm cửa lại.
Sau khi cô bước ra, Lưu Mẫn nhìn cô từ trên xuống dưới. Từ lâu Lưu Mẫn đã biết Phó Sảng là một cô gái mang đến nhiều kinh ngạc, nhưng khi cô vừa bước ra, Lưu Mẫn cảm thấy dường như cô gái trước mặt mình vừa phá kén.
“Người đẹp vì lụa, đúng là không phải chỉ nói miệng. Phó Sảng, cậu mặc bộ này đi hẹn hò với Trần Duy Lặc hả.” Lưu Mẫn trêu cô.
Phó Sảng nhìn mình trong gương. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mình mặc như vậy, vừa dịu dàng vừa dễ thương, cảm giác rất mới mẻ. Sau khi cởi bỏ những bộ quần áo giả ngoan hiền vốn có, Phó Sảng mới biết mình thật sự có thể trở nên xinh đẹp hơn.
Cô quay đầu cười: “Sao cậu biết tớ muốn hẹn hò?”
“Cậu thật sự hẹn hò với Trần Duy Lạc?” Lưu Mẫn tròn mắt.
“Ai nói là anh ấy chứ.”
Lưu Mẫn khó hiểu hỏi: “Không phải cậu thích anh ấy hả?”
Phó Sảng nghiêm túc nói: “Tớ thích anh ấy không có nghĩa là tớ không thể hẹn hò với chàng trai khác. Hơn nữa bây giờ tớ với Trần Duy Lặc không là gì cả, vậy tại sao tớ phải vì anh ấy mà thủ thân như ngọc chứ.”
Lưu Mẫn kinh ngạc, cô cảm thấy cực kỳ có lý: “Unbelievable, mẹ kiếp Phó Sảng cậu được nha!”
Phó Sảng luôn mong muốn có một bộ trang điểm. Phó Hào nghĩ dù gì cô đã 18 tuổi rồi, lên đại học cũng nên ăn mặc đẹp chút nên anh đã từ bi bỏ tiền túi ra mua cho cô.
Lúc Phó Sảng nhận được quà, trái gọi một tiếng anh hai, phải gọi một tiếng anh hết sức thân mật.
Phó Hào cười lạnh: “Bây giờ mới biết gọi anh sao?”
Phó Sảng vui vẻ ôm quà trong ngực, bĩu môi: “Nếu như vậy chưa đủ thì em hôn anh cũng được!”
Phó Hào vội vàng đẩy cô ra.
Tiền Nhã Lan bưng bánh sinh nhật bước ra, nhìn ngày trưởng thành của Phó Sảng mà vui tận đáy lòng, “bông hoa” do bà chăm sóc cuối cùng cũng lớn rồi. Bà bảo Phó Hào cắm nến. Sau khi cây nến 18 tuổi được cắm xong, Phó Hào hắng giọng, hai người bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật Phó Sảng.
Sau đó là im lặng, chỉ có Phó Sảng chắp hai tay trước ngực, khủy tay chống xuống bàn cầu nguyện.
Cô đang ước. Phó Sảng không nhớ bắt đầu từ cái gì mà mình đã học được lòng tham không đáy, cô sẽ ước 3 điều ước.
Hi vọng mình càng lớn càng xinh đẹp; hi vọng mẹ và Phó Hào luôn luôn khỏe mạnh; hi vọng Trần Duy Lặc có thể thích cô.
Ngày lễ trưởng thành hôm đó, Phó Sảng chỉ ước 1 điều: Để Trần Duy Lặc hoàn toàn trở thành người của cô.
Tiền Nhã Lan chưa mua quà nhưng lại đưa cho cô một xấp tiền dày, bà nói cô tự đến trung tâm mua sắm, muốn mua gì thì mua.
Phó Sảng thích như vậy, nếu không với sở thích của Tiền Nhã Lan nhất định bà lại mua dây chuyền, vòng tay các kiểu. Bà luôn nói con gái phải đeo cái gì đó trên cổ mới đẹp.
Buổi tối hôm đó, Phó Sảng nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, trong lòng bất an không nguôi. Lúc cô nhắm mắt kéo chăn đắp, điện thoại trên gối bỗng sáng lên.
Cô vội cầm lên nhìn, đôi môi mím chặt rồi từ từ thả lỏng, mắt nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình rồi mỉm cười.
[Chúc Phó Sảng sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, trưởng thành rồi muốn làm gì thì làm.]
Sau khi Phó Sảng nhận được tin nhắn của Trần Duy Lặc, trong lòng sướng rơn. Có điều vui sướng chưa được mấy phút, cô lại ném điện thoại xuống, chẳng quan tâm tới dòng tin nhắn đó.
Ngày đó khi bạn gái cũ đến tìm anh làm lành, anh không khước từ cũng chẳng chấp nhận, không biết chuyện gì xảy ra đằng sau. Dù gì cũng chỉ là một câu chúc mừng sinh nhật thôi, tuy rằng cô vẫn luôn đợi câu chúc này nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể vui nổi.
Phó Sảng hẹn Lưu Mẫn ra ngoài đi dạo trung tâm mua sắm. Lúc Lưu Mẫn tới, trên tay còn cầm theo quà sinh nhật tặng cô.
Phó Sảng nhìn món quà của cô ấy, hóa ra là một cái túi xách đeo vai, trông kiểu dáng của chiếc túi cũng không rẻ. Cô ấy nói muốn mời cô ăn tối rồi chỉ về một con phố để cô tùy ý chọn.
Lúc dạo phố, Phó Sảng luôn lựa những bộ quần áo mới. Mùa thu tháng 10, gió mát thổi xào xạc, nhưng những thứ cô cầm trên tay đều là váy, không phải kiểu váy xếp ly mà là kiểu ôm sát body.
“Trời sắp chuyển lạnh rồi, cậu mua cái này rồi mặc làm sao?”
Phó Sảng chọn một chiếc váy ôm màu đen, với cổ len màu hồng, cô nhìn Lưu Mẫn: “Cái này thế nào?”
“Cậu muốn thay đổi phong cách à? Có phải gặp chuyện gì vui đúng không?” Lưu Mẫn đánh hơi thấy một mùi gì đó bèn tiến lại gần, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phó Sảng.
“Tớ đã lên đại học rồi, lẽ nào lại ăn mặc như trước kia?”
“Cậu mặc như này là muốn quyến rũ ai đây?” Lưu Mẫn biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Phó Sảng vào phòng thử đồ thay quần áo, cô bĩu môi nhìn Lưu Mẫn đang cười gian xảo bên ngoài rồi kéo rèm cửa lại.
Sau khi cô bước ra, Lưu Mẫn nhìn cô từ trên xuống dưới. Từ lâu Lưu Mẫn đã biết Phó Sảng là một cô gái mang đến nhiều kinh ngạc, nhưng khi cô vừa bước ra, Lưu Mẫn cảm thấy dường như cô gái trước mặt mình vừa phá kén.
“Người đẹp vì lụa, đúng là không phải chỉ nói miệng. Phó Sảng, cậu mặc bộ này đi hẹn hò với Trần Duy Lặc hả.” Lưu Mẫn trêu cô.
Phó Sảng nhìn mình trong gương. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mình mặc như vậy, vừa dịu dàng vừa dễ thương, cảm giác rất mới mẻ. Sau khi cởi bỏ những bộ quần áo giả ngoan hiền vốn có, Phó Sảng mới biết mình thật sự có thể trở nên xinh đẹp hơn.
Cô quay đầu cười: “Sao cậu biết tớ muốn hẹn hò?”
“Cậu thật sự hẹn hò với Trần Duy Lạc?” Lưu Mẫn tròn mắt.
“Ai nói là anh ấy chứ.”
Lưu Mẫn khó hiểu hỏi: “Không phải cậu thích anh ấy hả?”
Phó Sảng nghiêm túc nói: “Tớ thích anh ấy không có nghĩa là tớ không thể hẹn hò với chàng trai khác. Hơn nữa bây giờ tớ với Trần Duy Lặc không là gì cả, vậy tại sao tớ phải vì anh ấy mà thủ thân như ngọc chứ.”
Lưu Mẫn kinh ngạc, cô cảm thấy cực kỳ có lý: “Unbelievable, mẹ kiếp Phó Sảng cậu được nha!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook