Hai Cục Đá
-
11: Cách Xa Như Ngọn Núi
Đào Đào hại hai cô phải tham gia vào một cuộc thi nhảy cao, vậy nên buổi tối cô ấy mời hai cô đi ăn một bữa.
Phó Sảng và La Mạn đã chọn một quán thịt nướng trên một con phố phía sau khu trường học.Ba người vừa đẩy cửa vào thì bất ngờ nhìn thấy nhóm của Lục Dư, Trần Duy Lặc cũng nằm trong số đó.Lục Dư thấy Phó Sảng tự đưa mình đến cửa lại rất hợp với ý mình bèn ngoắc tay: “Ba em khỏi gọi món, tới đây ăn chung luôn đi.”Đào Đào là người phóng khoáng, thích kết giao bạn bè và càng không biết lợi dụng người khác, nên cô ấy nhường hai cô đi vào trước, còn mình thì xoay người đi về phía chủ quầy thịt nướng gọi thêm một trăm xiên que.Bên cạnh Lục Dư có chỗ trống, anh ta chừa ra một chỗ rồi ra hiệu cho Phó Sảng tới ngồi.
Nhưng cô còn chưa bước tới thì đã bị La Mạn đẩy đến chỗ ngồi bên kia.Ngồi đối diện với Phó Sảng là Trần Duy Lặc, cô chỉ nhìn thoáng qua cũng thấy được anh đã thay bộ đồ thể thao đó.Trần Duy Lặc hỏi La Mạn: “Em uống gì?”La Mạn gãi cổ: “Hồng trà đá.”Trần Duy Lặc gật đầu rồi không hỏi tới Phó Sảng – người đang ngồi đối diện với mình.
Sau khi anh quay lại bàn thì trong tay có thêm một lon Coca đưa cho Phó Sảng.“Em không muốn uống Coca.” Cô ngước mắt lên nhìn anh.Trần Duy Lặc đưa cho cô một cái ống hút rồi nhét lon Coca vào trong tay cô: “Anh cấm em uống rượu.”Lục Dư hăng hái: “Em ấy muốn uống rượu thì mày cứ để em ấy uống đi, mày quản lý em ấy nghiêm khắc như vậy làm gì? Em ấy cũng đâu phải bạn gái mày!”Phó Sảng lập tức siết chặt ống hút trong tay mình rồi nhìn Trần Duy Lặc.Trần Duy Lặc dời mắt sang Lục Dư đang khó chịu: “Có phải chuyện của mày không?”Trong lòng Phó Sảng luôn có ý phản nghịch.
Trần Duy Lặc càng cấm cô không được làm gì thì cô càng muốn làm chuyện đó.
Nhưng trong lúc phản nghịch thì cô lại muốn thỏa hiệp với anh vì làm vậy anh sẽ săn sóc cô.
Ít nhất tự tận đáy lòng anh mà nói thì Phó Sảng là một người thực sự tồn tại, cho dù vai trò của cô đã được định sẵn là một người em gái.Phó Sảng mở lon nước ngọt ra rồi cắm ống hút vào — và uống một ngụm thật to để giải khát.
Sau khi Đào Đào ngồi xuống bàn, cô ấy trở thành người huyên thuyên nhất vì cô ấy nói từ chuyện thể thao cho tới những tin kỳ lạ xuất hiện trong trường.Phó Sảng uống hết hai lon Coca nên bị ứ nước phải rời khỏi bàn đi vệ sinh.
Quán thịt nướng không có nhà vệ sinh, vừa ra khỏi quán cô đã che kín mình bằng áo khoác rồi đi đến nhà vệ sinh công cộng ở phía đối diện.Lúc này trời đã về khuya, đa số mọi người đều đang ăn cơm trong tiệm và những học sinh trên đường đều lũ lượt tan trường.Nhà vệ sinh công cộng bị hư mất một bóng đèn, ánh sáng cứ liên tục chập chờn.
Một mình Phó Sảng đứng bên ngoài chờ nhà vệ sinh.
Sau khi có một người đi ra thì cô vội vã đi vào, cô muốn nhân lúc có người ở đây thì giải quyết thật nhanh.Phó Sảng vừa bước vào lúc hai nhà vệ sinh kế bên đang xả nước.
Bầu không khí càng lúc càng yên tĩnh, Phó Sảng quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Khi cô đang kéo quần lên thì đột nhiên Phó Sảng nghe thấy tiếng kêu chít chít chít.
Cô nuốt nước miếng để lấy can đảm quay đầu lại nhìn, mặt Phó Sảng trắng bệch, còn tim cô thì đột ngột ngừng đập vì con chuột to lớn kia.
Sau đó Phó Sảng hét lên một tiếng rồi vội vã mở cửa chạy ra ngoài.Phó Sảng vừa hét lên thì con chuột kia cũng bị dọa sợ, sau khi cánh cửa mở ra, cô và nó đều lao ra ngoài.
Nhưng con chuột không chạy đi mất mà thay vào đó, trong lúc cô đang hoảng sợ nó lại đứng im ngay mũi chân cô.Cô chợt dừng lại rồi lui về sau vài bước đến khi cô đạp phải nước.
Đầu gối khuỵu xuống trên đất, nhưng Phó Sảng không dám quỳ lâu bèn vội vã đứng dậy duy trì khoảng cách xa nhất với con chuột.Từ nhỏ tới lớn, Phó Sảng sợ nhất là ma và những con vật nhỏ có đuôi dài như chuột.
Phó Hào biết cô sợ ma nên khi còn bé, anh ta hay gây sự với cô bằng cách giả ma dọa Phó Sảng và lần nào cô cũng bị dọa sợ hết hồn.
Bình thường, khi Phó Sảng thấy mấy con chuột này trong ngõ là cô luôn nhắm chặt mắt và giậm chân vì cô hy vọng tiếng động sẽ xua đuổi chúng nó đi.Nhưng giờ phút này, Phó Sảng lại giữ nguyên trạng thái địch không động thì ta cũng không động.Từ trước tới nay, con chuột đó là con to nhất mà Phó Sảng từng thấy.
Cô nghĩ mình không thể đợi ở đây thêm một giây một phút nào nữa, nhưng khi cô di chuyển một bước thì đột nhiên con chuột kia quay người lại khiến cô sợ đến mức không dám động đậy, rồi cô bật khóc nức nở.Trần Duy Lặc vừa đi vệ sinh xong.
Bỗng nhiên bên nhà vệ sinh nữ lại có tiếng thét chói tai vang lên, tro thuốc lá ngoài miệng xém chút nữa đã làm phỏng cậu nhỏ của anh, Trần Duy lặc nhanh chóng kéo quần lên.Anh quay đầu lại thì phát hiện tiếng thét kia rất quen thuộc.
Sau khi Trần Duy Lặc rời khỏi chỗ đó, tiếng thét nức nở và cầu xin trong nhà vệ sinh nữ càng rõ ràng hơn.Phó Sảng cầm cây lau nhà vệ sinh trong tay và luôn để nó ngăn giữa mình cùng con chuột.
Cô run rẩy cầu xin nó: “Tao không đánh mày thì mày cũng đừng lại gần tao.”Phó Sảng bước thêm một bước, con chuột đứng ngay đó cũng xoay thêm vài vòng khiến cô sợ đến mức đứng tựa vào bức tường gạch không dám nhúc nhích.
Phó Sảng nhớ ra mình có thể dùng điện thoại gọi cho Roman nhưng khi cô sờ vào túi thì lại nhận ra mình đã quên mang theo điện thoại.Khi Phó Sảng đang nghĩ xem nên chấm dứt chuyện này như thế nào, đột nhiên có một người xuất hiện ở cửa, ngơ ngác nhìn về phía nhà vệ sinh nữ.Trần Duy Lặc nhìn chăm chú con chuột to trên mặt đất, anh vội ném điếu thuốc đi.Anh còn chưa mở miệng thì Phó Sảng giống như tìm được vị cứu tinh: “Trần Duy Lặc, anh mang nó đi đi.”Trần Duy Lặc hơi sửng sốt, làm sao anh có thể mang con này đi được? Anh thoáng nhìn nó vài lần rồi vớ lấy cây chổi cạnh cửa đập nó.
Con chuột kia nhanh chóng tránh thoát rồi kêu chít chít chạy vào lòng bàn chân cô.Phó Sảng sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu.
Khi thấy nó vọt tới chỗ mình cô vộ ném cây lau nhà rồi nhắm chặt hai mắt nhảy cẫng lên.Màng nhĩ Trần Duy Lặc hơi đau, anh ném cán chổi qua và kéo cô sang phía mình.
Phó Sảng chẳng thấy gì vì cô đã nhắm mắt lại trong lúc hoảng sợ.Trần Duy Lặc ôm vai cô ra khỏi nhà vệ sinh và tiện tay đóng cửa lại.Phó Sảng liên tục cúi đầu co người lại.
Trần Duy Lặc cảm nhận được vai cô đang run rẩy anh lập tức vỗ vào lưng cô: “Anh đã đóng cửa nhà vệ sinh nên nó sẽ không chạy ra ngoài đâu.”Phó Sảng mở mắt ra thấy trên sàn nhà có vài giọt nước, cô vội vã lau sạch nước mắt.“Chẳng phải gan em lớn lắm ư? Tại sao em lại sợ một con chuột chứ?” Trần Duy Lặc nhớ lại dáng vẻ hồi nãy của cô.
Từ nhỏ đến lớn, anh không gặp được cô mấy lần, nhưng anh cũng chưa từng thấy cô sợ như vậy khi bị Phó Hào nhát ma.Gan lớn của Phó Sảng có thể dùng cho những việc khác, ví dụ như lấy hết can đảm để hôn anh, nhưng ngay cả người bạo dạn nhất cũng có một nỗi sợ cho riêng mình.
Trong lòng cô rất thích anh, nhưng dù cô thấy anh yêu người con gái khác thì cô cũng chưa từng khó chịu đến mức phải bật khóc.
Nhưng trong hoàn cảnh sợ hãi hồi nãy, Phó Sảng chợt nhận ra cô không có người nào để che chở cho mình cả.
Vì cảm giác hư vô mờ mịt ấy mà cô mới để lộ ra nỗi sợ hãi và sự bất an của mình.Phó Sảng ngẩng đầu lên nhìn Trần Duy Lặc với đôi mắt đỏ hoe.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt anh lập tức biến mất vì khi anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, anh mới nhận ra Phó Sảng thực sự sợ thứ đó.Giờ phút này, Phó Sảng mới nhớ ra dường như Trần Duy Lặc không sợ thứ gì cả.
Vì trong mắt cô, anh vĩnh viên không biết sợ là gì.
Ngay cả khi năm lớp mười hai anh bị nhà trường thông báo và phê bình với phụ huynh vì chuyện yêu đương, anh vẫn dũng cảm ngẩng cao đầu.
Trời sinh Trần Duy Lặc không có nhược điểm nào, con đường anh đi luôn sáng như hoa hướng dương.Nhưng Phó Sảng, người bị che bởi ánh sáng ấy luôn hy vọng sẽ có ai đó trở thành người mà cô nghĩ tới đầu tiên mỗi khi cô thấy sợ hãi.
Trong một trận đấu tranh tư tưởng, dường như Phó Sảng đã thấy rõ thực lực của mình, như chuẩn 1.6 mét, cuối cùng cô đành chấp nhận dừng chân tại chỗ.Phó Sảng từng hy vọng nhưng rồi lại bị hy vọng đó kéo xuống vực sâu.“Từ nhỏ em đã sợ chuột.
Con ngỏ nhà em thường có chuột chạy ra mỗi khi trời tối, nhưng lần nào anh và anh em cũng bỏ mặc em rồi chạy thật nhanh thì sao anh biết em sợ chuột được chứ.
Trần Duy Lặc, cảm ơn anh.”Giọng điệu Phó Sảng có chút khàn khàn nhưng cô cố nén cảm xúc đang trào ra như lũ trong lòng mình, vì sau bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên mà cô nói cảm ơn với Trần Duy Lặc.Chẳng biết tại sao Trần Duy Lặc lại cảm thấy giây phút này, mình cách Phó Sảng đến một ngọn núi.
Câu nói cảm ơn kia của cô như vọng đến từ nơi xa xôi càng khiến anh rơi vào hoang mang.Đầu gối Phó Sảng lại bị thương, bây giờ cô chỉ có thể đi khập khiễng bằng một chân.
Thay vì quay về quán thịt nướng lấy điện thoại, Phó Sảng lại đi đến sân trường dọc theo hàng đèn đường trên phố.Đêm nay, tâm trạng của Trần Duy Lặc cũng không ổn định.
Trong lòng anh như bị một mớ bông gòn lướt qua người khiến anh không thể ngủ yên.
Mỗi khi anh nhắm mắt lại thì khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ hoe của Phó Sảng lại hiện lên trong đầu.Bên cạnh gối Trần Duy Lặc là chiếc điện thoại, nhân lúc chưa đến mười hai giờ đêm, anh gửi một tin ncậu ta Wechat cho Phó Hào.[Phó Sảng sợ chuột ư?]Bấy giờ Phó Hào đang chơi game.
Trong khi đang đợi hồi máu thì anh ta ăn một miếng hamburger và với tay lấy điện thoại.
Sau khi xem xong tin nhắn, Phó Hào bật cười rồi nhớ lại hồi nhỏ, hễ cô nhóc đó nhìn thấy chuột là lại kêu anh ơi, cứu em.[Nó cực kỳ sợ chuột.
Mỗi khi nó thấy trong nhà có chuột là nó chỉ muốn trèo lên nóc nhà trốn.]Trần Duy Lặc ngẩn người sờ mái tóc trên trán mình.
Lời cảm ơn của Phó Sảng lại vang bên tai anh như thể anh đang chuẩn bị nghênh đón cái lạnh giá đầu đông sắp đến..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook