Hai Chàng Đại Gia
-
Chương 46
Tôi bỗng không còn có ý chống đối và ghét bỏ Doãn An Thất nhiều như trước nữa, con người vốn là thế đấy, chỉ cần có lần dao động thứ nhất, thì không lâu sau sẽ lại dao động lần thứ hai. Sau khi thử bước được một bước thì sẽ phát hiện à, hóa ra chặng đường không khó khăn đến mức ấy, và cứ thế khám phá bước tiếp theo.
Cuộc sống dần trở nên suôn sẻ hơn khi tôi đã trút hết lớp gai nhọn trên mình và không còn cự tuyệt khi Doãn An Thất dựa gần nữa.
Tôi nộp đơn xin làm giảng viên vào một trường học trong vùng, áp lực công việc không nặng và các em học sinh đều rất dễ mến.
Doãn An Thất quay trở lại nhịp sống hằng ngày, sáng chín giờ đi làm tối sáu giờ về nhà, có khi đến công ty, có khi đến chi nhánh khác làm việc, có khi anh đi đâu tôi cũng chẳng biết, tóm lại là mỗi ngày vẫn kiên trì về nhà ăn cơm tối với tôi.
Thỉnh thoảng vào thứ bảy cuối tuần chúng tôi sẽ tụ tập với đám bạn, không khí trò chuyện rất hài hòa và vui vẻ.
Số lần làm tình một tuần khoảng bốn năm lần, chúng tôi thay phiên nhau, anh ở trên một lần rồi lại đến lượt tôi, đời sống tình dục khá ổn định, không hề gây gổ hay xích mích gì.
Khi nhịp sống trở nên có quy luật thì thời gian cũng trôi rất nhanh, mới chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua.
Sắp đến sinh nhật lần thứ ba mươi của Doãn An Thất.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái tôi và anh vẫn còn xa cách nhau, tôi đã tưởng cả đời này mình sẽ không sống với anh nữa.
Thế nhưng sự đời khó lường, giữa cả hai, tôi là người đã đi sai một nước cờ.
Tôi gặp bố mẹ Doãn An Thất trong bữa tiệc tối, nghe bảo họ rất bận rộn, lần trước chúng tôi gặp mặt là trong buổi lễ kết hôn, gương mặt mà lúc nhỏ tôi vẫn thấy rất hòa nhã, hiền lành chẳng hiểu sao giờ đây lại hiện diện chút gượng gạo, miễn cưỡng trên nét cười của họ.
Tôi lễ phép chào hỏi và trò chuyện với họ đôi ba câu, đoạn Doãn An Thất khoác tay tôi đi bảo tiệc khiêu vũ sắp bắt đầu.
Buổi tiệc sinh nhật hôm nay Doãn An Thất đã mời Trần Đông Đông đến, hiện giờ giá cát-xê của cậu cao chót vót, chính thức xếp vào hàng ngũ những gương mặt trẻ có triển vọng, có thể xem như đứng trong top đầu.
Tôi và Doãn An Thất lót đường cho cậu không biết bao nhiêu là tiền của, người trong giới đều bảo Trần Đông Đông là chàng trai có hai vị đại gia chống lưng cho.
Có đôi khi tôi cảm thấy tất cả dũng khí đối đầu với thế giới và sự điên cuồng, bướng bỉnh của mình đã hoàn toàn kiệt quệ, khi tất cả những góc cạnh đã bị mài mòn thì giờ đây tôi bắt đầu tìm cho mình một con đường và môi trường sống thoải mái nhất, phù hợp với mình nhất.
Tôi dần thôi miên bản thân, không ngừng tự nói với mình rằng tôi rất yêu Doãn An Thất, và Doãn An Thất cũng rất yêu tôi, hãy để những khúc mắc trong quá khứ ấy dần tan biến và quên chúng đi thôi.
Và hãy đề tình yêu xóa nhòa mọi đau khổ, dung hòa mọi xa cách, thế rồi tôi dần xem nhẹ những ký ức ấy, cố gắng thay đổi chúng và trang hoàng cho cuộc sống của mình.
Tôi nói với chính mình nếu đổi lại tôi là Doãn An Thất thì có lẽ tôi sẽ không giải quyết mọi chuyện tốt được như anh.
Có lẽ tôi sẽ dần biến thành con người mà tôi đã từng rất căm ghét, âu cũng do số phận.
Thế nhưng số phận vẫn không bao giờ cho tôi được như ý.
Khi tôi và Doãn An Thất cùng nhau cầm con dao nhựa chuẩn bị cắt bánh kem thì trong sảnh chợt vang lên tiếng ồn.
Chúng tôi nhìn sang sân khấu, nơi lẽ ra phải chẳng có ai nay bỗng xuất hiện một bé trai đang đứng ngay chính giữa.
Bé trai mặc một bộ quần áo màu trắng rất xinh đẹp, ngoại hình thanh tú, đầu để húi cua hệt như Doãn An Thất lúc bé, có ai đó lao đến định bế cậu bé xuống —— Người đó là mẹ của Doãn An Thất.
Cậu bé mỉm cười với chúng tôi, trên mặt cậu có hai cái má lúm đồng tiền be bé, cậu mỉm cười ngọt ngào: "Bố ơi, chúc bố sinh nhật vui vẻ."
Thế giới tôi gầy dựng gần như sắp hoàn mỹ bỗng chốc rầm rầm đổ nát.
Đầu óc tôi như đơ ra mất mấy giây, bởi vì tất cả những thông tin sau khi trải qua chắt lọc chảy đến trung tâm não tôi thì chỉ còn sót lại duy nhất một từ.
LIE
Anh nói, đứa trẻ ấy là việc ngoài ý muốn.
Anh nói, đứa trẻ ấy không phải con ruột mình.
Anh nói, anh sẽ chẳng quan tâm đến đứa trẻ và mẹ nó.
Anh đang lừa dối tôi.
Họ đều lừa dối tôi.
Tôi không dám nhìn vẻ mặt anh lúc này, tôi sợ mình sẽ nhìn thấy nét mặt mình không muốn thấy.
Cảm giác tuyệt vọng chỉ cần nếm trải một lần thôi là đủ rồi, con người ai cũng nên đối xử tử tế với chính mình mà, phải không?
Tôi đã trưởng thành, không còn là tôi hoang mang bối rối của tám năm trước nữa, không còn là kẻ chỉ biết trút hết tức giận bằng một chai rượu, không còn là một tôi cực đoan, quá khích đến mức muốn cả thế giới này phải trở thành vật hiến tế cho tình yêu của mình nữa.
Tôi sải bước về phía trước, tay áo tôi bị ai đó kéo lại, tôi không quay đầu nhìn người đàn ông đang kéo áo tôi, cứ thế cố chấp tiến thêm bước thứ hai về phía trước.
"Tiểu Bạch, đừng qua đó."
Chắc là tôi điên rồi.
Tôi vẫn cố chấp bước tiếp, chất lượng vải cũng không bền chắc gì mấy, mới thế thôi mà đã rách toạc.
Người đó không còn ngăn tôi lại nữa, có rất nhiều gương mặt quen thuộc định khuyên nhủ tôi, thế nhưng khi bị tôi nhìn thì họ chầm chậm tránh đường cho tôi đi.
Mẹ Doãn An Thất định bế đứa bé lên nhưng nó lại đang chơi trò trốn tìm với bà trên sân khấu, đến khi tôi bước đến mép sân khấu thì cậu bé cười với tôi, nhảy từ trên sân khấu cao hơn một mét xuống.
Tôi giang hai tay vững vàng đón lấy đứa bé, nó choàng hai tay ôm cổ tôi, giương đôi mắt tò mò lên ngắm nhìn tôi.
Gần như đồng thời có vô số người vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bế đứa bé bước từng bước về bên cạnh Doãn An Thất, buổi tiệc tiếp tục diễn ra, khách khứa và chủ tiệc ai nấy đều vui vẻ, hòa thuận ấm áp, không những thế còn có rất nhiều bạn bè trong giới truyền thông chụp cả tá ảnh cho chúng tôi.
Khi tiệc kết thúc đứa bé cũng đã mệt mỏi buồn ngủ, Doãn An Thất ôm lấy đứa bé từ trong lòng tôi đưa sang cho người giúp việc.
Mọi người dần dần ra về, chỉ còn lại tôi và Doãn An Thất.
Khung cảnh này gần như trùng khớp với năm ngoái, cả hai trầm mặc nhìn nhau, không ai muốn làm người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Qua một lúc lâu sau Doãn An Thất mới mở miệng.
"Anh cứ tưởng em sẽ cầm chai rượu lên đập vào đầu anh giống năm đó chứ."
"Khi đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."
Gương mặt tôi vương nét cười hời hợt, Doãn An Thất thì mím chặt môi.
"Anh có muốn giải thích gì với em không?"
Tôi đợi khoảng vài phút, có vô vàn suy nghĩ cuộn trào trong lòng tôi.
"Đã là chuyện của quá khứ cả rồi..."
"Ừ nhỉ, mọi chuyện đều đã qua hết rồi mà."
Chúng tôi quay về phòng ngủ, cởi quần áo, hôn môi, làm tình.
Sau cùng cả hai nằm song song trên chiếc giường mềm mại, cơ thể gần trong gang tấc nhưng trái tim lại xa cách nghìn trùng.
Doãn An Thất châm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi dập, lại châm thêm một điếu, rít rồi dập.
Khắp căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá anh hay dùng.
"Tiểu Bạch, nếu như anh đón đứa bé ấy về nhà mình thì em có chấp nhận được không?
Nếu là trước đây thì tôi sẽ không tin Doãn An Thất có thể nói thế, nhưng giờ đã khác, có lẽ cho dù anh nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ ngạc nhiên.
Lồng ngực tôi như bị khoét mất một lỗ thật to, kêu gào tôi phải đau đớn và khóc lóc, thế nhưng phần nhiều lại là một cảm giác trống rỗng, nó như thể đang nhắc nhở rằng một bộ phận trên cơ thể tôi đã biến đâu mất rồi.
Một Doãn An Thất mình yêu và từng yêu mình đã hoàn toàn thay đổi, chẳng thấy đâu nữa.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, giơ tay che kín hai tai bày ra tư thế chống cự.
Doãn An Thất ôm lấy tôi, cằm anh đặt lên trán tôi, những giọt nước lạnh buốt trên gương mặt anh nhỏ xuống lưng tôi.
Lạnh thấu xương cốt.
Thật lâu sau tôi mới nghe tiếng Doãn An Thất cất lên.
"Thôi, ngày mai mình ly dị vậy, em cứ đi đi, anh không giữ em lại nữa."
Giọng điệu anh như thể chỉ đang trò chuyện xem thời tiết ngày mai thế nào, bình tĩnh đến mức khiến tôi căm ghét tột cùng.
Thế này thì tính là gì nhỉ.
Khi giữa tôi và con anh nảy ra mâu thuẫn thì anh cứ thế dễ dàng vứt bỏ tôi thế ư?
Muôn vàn thủ đoạn lúc trước của anh dùng để làm gì, có phải đấy là trò đùa trả đũa do chính anh sắp đặt?
Dáng vẻ nồng nàn yêu thương của anh thì sao, có phải anh muốn khiến tôi lại tin tưởng vào tình yêu sâu đậm nơi anh để rồi đập nát nó thêm lần nữa?
Tôi muốn bắt lấy tay anh hỏi cho ra lẽ, thế mà anh lại bình tĩnh đứng dậy quay đi bỏ lại cho tôi một bóng lưng.
"Em nghỉ đi, sáng mai anh sẽ chở em đi."
Tôi như phát điên nắm lấy tóc mình, sau đó điên cuồng cấu xé ga giường, thế nhưng ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc, tôi nghe thấy tiếng súc miệng trong nhà vệ sinh.
Tôi chậm rãi ngồi dậy như một chiếc máy đã rệu rã, thay quần áo rồi vặn mở cửa.
Vẻ mặt tôi trong gương trông trắng bệch chẳng khác gì cô hồn dã quỷ.
Gương mặt ấy đang cười nhạo tôi, nó nói, "Tôi đã chẳng còn muốn nói thêm gì với cậu nữa."
Tôi ra khỏi phòng, Doãn An Thất đang ăn cháo, hai tay tôi bưng chén cháo lên hớp từng hớp đến cạn đáy.
Anh đi đằng trước còn tôi theo sau, cả đoạn đường từ cửa nhà đến ga ra vốn rất dài, nhưng chẳng biết sao hôm nay lại trở nên ngắn đến vô cùng.
"Doãn An Thất, anh có yêu tôi không?"
Tôi không thể ngăn được mình muốn hỏi cho rõ.
"Thế em thì sao?"
Anh hỏi ngược lại tôi.
Vào rất lâu rất lâu trước đây, dưới ánh hoàng hôn, tôi đè trên người Doãn An Thất, anh thở hồng hộc, quần áo ướt đẫm.
Tôi lau mồ hôi cho anh, sau đó ngọ ngoạy muốn tiếp tục nhưng anh lại không chịu.
Anh hỏi: "Tiểu Bạch, em có yêu anh không?"
Tôi hổn hển hỏi lại: "Thế anh thì sao?"
"Anh yêu em." Anh vô cùng nghiêm túc quay đầu sang nhìn tôi, "Cho dù em có yêu anh hay không thì anh vẫn yêu em."
"Anh yêu em."
Bước chân Doãn An Thất không hề dừng lại, anh vẫn cứ thế đi về phía trước, chẳng có bất kỳ lời nói hay sự ràng buộc nào có thể níu kéo bước chân anh trong chớp mắt ấy.
Chúng tôi lên xe.
Doãn An Thất đạp chân ga.
Tôi bắt đầu liên tục xoa ngón tay như thể bị ma nhập.
Anh định chở tôi đi đâu đây, có lẽ là công ty, nơi đó tiện cho việc phân chia tài sản, có lẽ là nhà tôi, đến đó thì dễ bề giải thích, hoặc có lẽ là một nơi nào đó, nói tóm lại là một nơi cho chúng tôi hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ này.
Trong thoáng chốc tôi vừa mới trút hết lớp áo giáp và phòng ngự của mình xuống, vừa tìm lại được cảm giác mới yêu để bắt đầu mọi thứ thêm lần nữa thì anh chợt bảo trò chơi đã đến hồi kết.
Anh thật nhẫn tâm, tôi thật ngu ngốc, cứ thế rơi xuống một cái hố những hai lần.
Tôi nhắm hai mắt lại.
Anh luôn thích đứng sau lưng vòng tay che lấy hai mắt tôi rồi giả giọng thành người khác hỏi tôi anh là ai.
Mỗi khi tôi nói là Doãn An Thất anh sẽ cười bảo không, không phải.
Tôi nói anh là hoàng tử bé đẹp trai anh lại nói thế cũng không phải.
Tôi nói anh là người mà tôi yêu thương, những khi đó anh luôn lặng im dựa gần đến và hôn lên sườn mặt tôi.
Có lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi tất thảy.
Làm phai nhòa đi tình yêu sâu đậm, biến mất chẳng còn.
Tôi mở mắt xoay đầu sang nhìn thì thấy Doãn An Thất đang nhắm mắt.
Vành mắt anh cũng có vết thâm quầng thật đậm, có lẽ đêm qua anh cũng không chợp mắt.
Tôi biết giờ phút này mình nên gọi anh dậy, anh vẫn đang đạp chân ga, một trăm mét trước mặt chúng tôi là một lối rẽ.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời biết mấy, hôm nay Doãn An Thất lại lái ngay chiếc xe không có túi hơi.
Anh chết, tôi chết, thế là được đoàn tụ nơi chín suối.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, vách tường cao đằng xa ngày càng gần hơn, Doãn An Thất vẫn nhắm hai mắt, thậm chí còn ngáy nhỏ.
Mọi chuyện đã hoàn mỹ không chút thiếu sót.
Chỉ trừ việc ngay vào giây cuối cùng cơ thể tôi chợt không nghe theo điều khiển của mình nữa mà nhào vào người Doãn An Thất —— Cảm giác đau đớn thấu xương lan tràn từ sau lưng đến khắp cả người.
Anh mở bừng mắt hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi chẳng thể hiểu được tại sao cơ thể mình lại không muốn anh chết.
Hết chương 46
Cuộc sống dần trở nên suôn sẻ hơn khi tôi đã trút hết lớp gai nhọn trên mình và không còn cự tuyệt khi Doãn An Thất dựa gần nữa.
Tôi nộp đơn xin làm giảng viên vào một trường học trong vùng, áp lực công việc không nặng và các em học sinh đều rất dễ mến.
Doãn An Thất quay trở lại nhịp sống hằng ngày, sáng chín giờ đi làm tối sáu giờ về nhà, có khi đến công ty, có khi đến chi nhánh khác làm việc, có khi anh đi đâu tôi cũng chẳng biết, tóm lại là mỗi ngày vẫn kiên trì về nhà ăn cơm tối với tôi.
Thỉnh thoảng vào thứ bảy cuối tuần chúng tôi sẽ tụ tập với đám bạn, không khí trò chuyện rất hài hòa và vui vẻ.
Số lần làm tình một tuần khoảng bốn năm lần, chúng tôi thay phiên nhau, anh ở trên một lần rồi lại đến lượt tôi, đời sống tình dục khá ổn định, không hề gây gổ hay xích mích gì.
Khi nhịp sống trở nên có quy luật thì thời gian cũng trôi rất nhanh, mới chớp mắt đã hơn nửa năm trôi qua.
Sắp đến sinh nhật lần thứ ba mươi của Doãn An Thất.
Vào khoảng thời gian này năm ngoái tôi và anh vẫn còn xa cách nhau, tôi đã tưởng cả đời này mình sẽ không sống với anh nữa.
Thế nhưng sự đời khó lường, giữa cả hai, tôi là người đã đi sai một nước cờ.
Tôi gặp bố mẹ Doãn An Thất trong bữa tiệc tối, nghe bảo họ rất bận rộn, lần trước chúng tôi gặp mặt là trong buổi lễ kết hôn, gương mặt mà lúc nhỏ tôi vẫn thấy rất hòa nhã, hiền lành chẳng hiểu sao giờ đây lại hiện diện chút gượng gạo, miễn cưỡng trên nét cười của họ.
Tôi lễ phép chào hỏi và trò chuyện với họ đôi ba câu, đoạn Doãn An Thất khoác tay tôi đi bảo tiệc khiêu vũ sắp bắt đầu.
Buổi tiệc sinh nhật hôm nay Doãn An Thất đã mời Trần Đông Đông đến, hiện giờ giá cát-xê của cậu cao chót vót, chính thức xếp vào hàng ngũ những gương mặt trẻ có triển vọng, có thể xem như đứng trong top đầu.
Tôi và Doãn An Thất lót đường cho cậu không biết bao nhiêu là tiền của, người trong giới đều bảo Trần Đông Đông là chàng trai có hai vị đại gia chống lưng cho.
Có đôi khi tôi cảm thấy tất cả dũng khí đối đầu với thế giới và sự điên cuồng, bướng bỉnh của mình đã hoàn toàn kiệt quệ, khi tất cả những góc cạnh đã bị mài mòn thì giờ đây tôi bắt đầu tìm cho mình một con đường và môi trường sống thoải mái nhất, phù hợp với mình nhất.
Tôi dần thôi miên bản thân, không ngừng tự nói với mình rằng tôi rất yêu Doãn An Thất, và Doãn An Thất cũng rất yêu tôi, hãy để những khúc mắc trong quá khứ ấy dần tan biến và quên chúng đi thôi.
Và hãy đề tình yêu xóa nhòa mọi đau khổ, dung hòa mọi xa cách, thế rồi tôi dần xem nhẹ những ký ức ấy, cố gắng thay đổi chúng và trang hoàng cho cuộc sống của mình.
Tôi nói với chính mình nếu đổi lại tôi là Doãn An Thất thì có lẽ tôi sẽ không giải quyết mọi chuyện tốt được như anh.
Có lẽ tôi sẽ dần biến thành con người mà tôi đã từng rất căm ghét, âu cũng do số phận.
Thế nhưng số phận vẫn không bao giờ cho tôi được như ý.
Khi tôi và Doãn An Thất cùng nhau cầm con dao nhựa chuẩn bị cắt bánh kem thì trong sảnh chợt vang lên tiếng ồn.
Chúng tôi nhìn sang sân khấu, nơi lẽ ra phải chẳng có ai nay bỗng xuất hiện một bé trai đang đứng ngay chính giữa.
Bé trai mặc một bộ quần áo màu trắng rất xinh đẹp, ngoại hình thanh tú, đầu để húi cua hệt như Doãn An Thất lúc bé, có ai đó lao đến định bế cậu bé xuống —— Người đó là mẹ của Doãn An Thất.
Cậu bé mỉm cười với chúng tôi, trên mặt cậu có hai cái má lúm đồng tiền be bé, cậu mỉm cười ngọt ngào: "Bố ơi, chúc bố sinh nhật vui vẻ."
Thế giới tôi gầy dựng gần như sắp hoàn mỹ bỗng chốc rầm rầm đổ nát.
Đầu óc tôi như đơ ra mất mấy giây, bởi vì tất cả những thông tin sau khi trải qua chắt lọc chảy đến trung tâm não tôi thì chỉ còn sót lại duy nhất một từ.
LIE
Anh nói, đứa trẻ ấy là việc ngoài ý muốn.
Anh nói, đứa trẻ ấy không phải con ruột mình.
Anh nói, anh sẽ chẳng quan tâm đến đứa trẻ và mẹ nó.
Anh đang lừa dối tôi.
Họ đều lừa dối tôi.
Tôi không dám nhìn vẻ mặt anh lúc này, tôi sợ mình sẽ nhìn thấy nét mặt mình không muốn thấy.
Cảm giác tuyệt vọng chỉ cần nếm trải một lần thôi là đủ rồi, con người ai cũng nên đối xử tử tế với chính mình mà, phải không?
Tôi đã trưởng thành, không còn là tôi hoang mang bối rối của tám năm trước nữa, không còn là kẻ chỉ biết trút hết tức giận bằng một chai rượu, không còn là một tôi cực đoan, quá khích đến mức muốn cả thế giới này phải trở thành vật hiến tế cho tình yêu của mình nữa.
Tôi sải bước về phía trước, tay áo tôi bị ai đó kéo lại, tôi không quay đầu nhìn người đàn ông đang kéo áo tôi, cứ thế cố chấp tiến thêm bước thứ hai về phía trước.
"Tiểu Bạch, đừng qua đó."
Chắc là tôi điên rồi.
Tôi vẫn cố chấp bước tiếp, chất lượng vải cũng không bền chắc gì mấy, mới thế thôi mà đã rách toạc.
Người đó không còn ngăn tôi lại nữa, có rất nhiều gương mặt quen thuộc định khuyên nhủ tôi, thế nhưng khi bị tôi nhìn thì họ chầm chậm tránh đường cho tôi đi.
Mẹ Doãn An Thất định bế đứa bé lên nhưng nó lại đang chơi trò trốn tìm với bà trên sân khấu, đến khi tôi bước đến mép sân khấu thì cậu bé cười với tôi, nhảy từ trên sân khấu cao hơn một mét xuống.
Tôi giang hai tay vững vàng đón lấy đứa bé, nó choàng hai tay ôm cổ tôi, giương đôi mắt tò mò lên ngắm nhìn tôi.
Gần như đồng thời có vô số người vừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bế đứa bé bước từng bước về bên cạnh Doãn An Thất, buổi tiệc tiếp tục diễn ra, khách khứa và chủ tiệc ai nấy đều vui vẻ, hòa thuận ấm áp, không những thế còn có rất nhiều bạn bè trong giới truyền thông chụp cả tá ảnh cho chúng tôi.
Khi tiệc kết thúc đứa bé cũng đã mệt mỏi buồn ngủ, Doãn An Thất ôm lấy đứa bé từ trong lòng tôi đưa sang cho người giúp việc.
Mọi người dần dần ra về, chỉ còn lại tôi và Doãn An Thất.
Khung cảnh này gần như trùng khớp với năm ngoái, cả hai trầm mặc nhìn nhau, không ai muốn làm người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
Qua một lúc lâu sau Doãn An Thất mới mở miệng.
"Anh cứ tưởng em sẽ cầm chai rượu lên đập vào đầu anh giống năm đó chứ."
"Khi đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện."
Gương mặt tôi vương nét cười hời hợt, Doãn An Thất thì mím chặt môi.
"Anh có muốn giải thích gì với em không?"
Tôi đợi khoảng vài phút, có vô vàn suy nghĩ cuộn trào trong lòng tôi.
"Đã là chuyện của quá khứ cả rồi..."
"Ừ nhỉ, mọi chuyện đều đã qua hết rồi mà."
Chúng tôi quay về phòng ngủ, cởi quần áo, hôn môi, làm tình.
Sau cùng cả hai nằm song song trên chiếc giường mềm mại, cơ thể gần trong gang tấc nhưng trái tim lại xa cách nghìn trùng.
Doãn An Thất châm một điếu thuốc, rít vài hơi rồi dập, lại châm thêm một điếu, rít rồi dập.
Khắp căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá anh hay dùng.
"Tiểu Bạch, nếu như anh đón đứa bé ấy về nhà mình thì em có chấp nhận được không?
Nếu là trước đây thì tôi sẽ không tin Doãn An Thất có thể nói thế, nhưng giờ đã khác, có lẽ cho dù anh nói gì đi nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ ngạc nhiên.
Lồng ngực tôi như bị khoét mất một lỗ thật to, kêu gào tôi phải đau đớn và khóc lóc, thế nhưng phần nhiều lại là một cảm giác trống rỗng, nó như thể đang nhắc nhở rằng một bộ phận trên cơ thể tôi đã biến đâu mất rồi.
Một Doãn An Thất mình yêu và từng yêu mình đã hoàn toàn thay đổi, chẳng thấy đâu nữa.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, giơ tay che kín hai tai bày ra tư thế chống cự.
Doãn An Thất ôm lấy tôi, cằm anh đặt lên trán tôi, những giọt nước lạnh buốt trên gương mặt anh nhỏ xuống lưng tôi.
Lạnh thấu xương cốt.
Thật lâu sau tôi mới nghe tiếng Doãn An Thất cất lên.
"Thôi, ngày mai mình ly dị vậy, em cứ đi đi, anh không giữ em lại nữa."
Giọng điệu anh như thể chỉ đang trò chuyện xem thời tiết ngày mai thế nào, bình tĩnh đến mức khiến tôi căm ghét tột cùng.
Thế này thì tính là gì nhỉ.
Khi giữa tôi và con anh nảy ra mâu thuẫn thì anh cứ thế dễ dàng vứt bỏ tôi thế ư?
Muôn vàn thủ đoạn lúc trước của anh dùng để làm gì, có phải đấy là trò đùa trả đũa do chính anh sắp đặt?
Dáng vẻ nồng nàn yêu thương của anh thì sao, có phải anh muốn khiến tôi lại tin tưởng vào tình yêu sâu đậm nơi anh để rồi đập nát nó thêm lần nữa?
Tôi muốn bắt lấy tay anh hỏi cho ra lẽ, thế mà anh lại bình tĩnh đứng dậy quay đi bỏ lại cho tôi một bóng lưng.
"Em nghỉ đi, sáng mai anh sẽ chở em đi."
Tôi như phát điên nắm lấy tóc mình, sau đó điên cuồng cấu xé ga giường, thế nhưng ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc, tôi nghe thấy tiếng súc miệng trong nhà vệ sinh.
Tôi chậm rãi ngồi dậy như một chiếc máy đã rệu rã, thay quần áo rồi vặn mở cửa.
Vẻ mặt tôi trong gương trông trắng bệch chẳng khác gì cô hồn dã quỷ.
Gương mặt ấy đang cười nhạo tôi, nó nói, "Tôi đã chẳng còn muốn nói thêm gì với cậu nữa."
Tôi ra khỏi phòng, Doãn An Thất đang ăn cháo, hai tay tôi bưng chén cháo lên hớp từng hớp đến cạn đáy.
Anh đi đằng trước còn tôi theo sau, cả đoạn đường từ cửa nhà đến ga ra vốn rất dài, nhưng chẳng biết sao hôm nay lại trở nên ngắn đến vô cùng.
"Doãn An Thất, anh có yêu tôi không?"
Tôi không thể ngăn được mình muốn hỏi cho rõ.
"Thế em thì sao?"
Anh hỏi ngược lại tôi.
Vào rất lâu rất lâu trước đây, dưới ánh hoàng hôn, tôi đè trên người Doãn An Thất, anh thở hồng hộc, quần áo ướt đẫm.
Tôi lau mồ hôi cho anh, sau đó ngọ ngoạy muốn tiếp tục nhưng anh lại không chịu.
Anh hỏi: "Tiểu Bạch, em có yêu anh không?"
Tôi hổn hển hỏi lại: "Thế anh thì sao?"
"Anh yêu em." Anh vô cùng nghiêm túc quay đầu sang nhìn tôi, "Cho dù em có yêu anh hay không thì anh vẫn yêu em."
"Anh yêu em."
Bước chân Doãn An Thất không hề dừng lại, anh vẫn cứ thế đi về phía trước, chẳng có bất kỳ lời nói hay sự ràng buộc nào có thể níu kéo bước chân anh trong chớp mắt ấy.
Chúng tôi lên xe.
Doãn An Thất đạp chân ga.
Tôi bắt đầu liên tục xoa ngón tay như thể bị ma nhập.
Anh định chở tôi đi đâu đây, có lẽ là công ty, nơi đó tiện cho việc phân chia tài sản, có lẽ là nhà tôi, đến đó thì dễ bề giải thích, hoặc có lẽ là một nơi nào đó, nói tóm lại là một nơi cho chúng tôi hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ này.
Trong thoáng chốc tôi vừa mới trút hết lớp áo giáp và phòng ngự của mình xuống, vừa tìm lại được cảm giác mới yêu để bắt đầu mọi thứ thêm lần nữa thì anh chợt bảo trò chơi đã đến hồi kết.
Anh thật nhẫn tâm, tôi thật ngu ngốc, cứ thế rơi xuống một cái hố những hai lần.
Tôi nhắm hai mắt lại.
Anh luôn thích đứng sau lưng vòng tay che lấy hai mắt tôi rồi giả giọng thành người khác hỏi tôi anh là ai.
Mỗi khi tôi nói là Doãn An Thất anh sẽ cười bảo không, không phải.
Tôi nói anh là hoàng tử bé đẹp trai anh lại nói thế cũng không phải.
Tôi nói anh là người mà tôi yêu thương, những khi đó anh luôn lặng im dựa gần đến và hôn lên sườn mặt tôi.
Có lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi tất thảy.
Làm phai nhòa đi tình yêu sâu đậm, biến mất chẳng còn.
Tôi mở mắt xoay đầu sang nhìn thì thấy Doãn An Thất đang nhắm mắt.
Vành mắt anh cũng có vết thâm quầng thật đậm, có lẽ đêm qua anh cũng không chợp mắt.
Tôi biết giờ phút này mình nên gọi anh dậy, anh vẫn đang đạp chân ga, một trăm mét trước mặt chúng tôi là một lối rẽ.
Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nghĩ đây là một cơ hội tuyệt vời biết mấy, hôm nay Doãn An Thất lại lái ngay chiếc xe không có túi hơi.
Anh chết, tôi chết, thế là được đoàn tụ nơi chín suối.
Chiếc xe lao nhanh về phía trước, vách tường cao đằng xa ngày càng gần hơn, Doãn An Thất vẫn nhắm hai mắt, thậm chí còn ngáy nhỏ.
Mọi chuyện đã hoàn mỹ không chút thiếu sót.
Chỉ trừ việc ngay vào giây cuối cùng cơ thể tôi chợt không nghe theo điều khiển của mình nữa mà nhào vào người Doãn An Thất —— Cảm giác đau đớn thấu xương lan tràn từ sau lưng đến khắp cả người.
Anh mở bừng mắt hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi chẳng thể hiểu được tại sao cơ thể mình lại không muốn anh chết.
Hết chương 46
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook