Hai Cái Lỗ Tai Dựng Thẳng Lên
-
Chương 92: Tiên lộc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm gà gáy vang bốn phía, trên nóc nhà phiêu phiêu cột khói trắng xóa, Hoắc Tranh đang ở nhà bếp nấu cơm, Hồ Nghiễm mang Hắc Trân Châu và Miêu Nhi ra ngoài đi dạo cũng đã trở về, Lan bà ở trong sân xoa bóp vận động chân tay, chỉ có Bạch Tế là không thấy bóng dáng.
Ánh nắng sớm chiếu vào đến trong phòng, ấm áp mà yên tĩnh.
Bạch Tế vẫn còn ngủ, gối đầu bị vứt một bên, mặt vùi vào chăn mềm mơ đẹp, đến khóe miệng cũng cong lên.
Hoắc Tranh bưng một chậu nước vào phòng, thấm ướt khăn lau mặt cho y, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức Bạch Tế.
Hắn lẳng lặng nhìn, chợt thấy Bạch Tế không biết đang mơ gì mà lẩm bẩm, gò má y nằm đè lên tóc mai còn để lại dấu hồng hồng.
Hoắc Tranh gạt tóc y ra, lòng bàn tay vuốt ve trên da thịt non mịn, cúi đầu hôn một cái.
Hắn hôn một lát, khi ngừng lại thấy hàng mi dài nhẹ nhàng run run, sau đó mở ra để lộ đôi mắt mơ màng ngập nước.
“Tiểu Bạch.”
Hoắc Tranh hôn lên mí mắt y, khi nói chuyện hơi ấm thở ra trên mắt Bạch Tế.
“Nên thức dậy, mặt trời chiếu đến mông rồi.”
Đôi mắt Bạch Tế trong trẻo trở lại, khóe miệng cười đến cong cong, cánh tay y ôm lấy bả vai Hoắc Tranh, cụng trán thân mật với hắn. Tiểu vô lại trở nên lười biếng làm nũng, “Oaa Tranh Tranh, tay chân của ta không động đậy được.”
Hoắc Tranh không vạch trần y, cố nén cười bế y lên như em bé, tận tâm tận lực hầu hạ y mặc quần áo mang giày, chải đầu búi tóc.
Rửa mặt sạch sẽ, hai người dắt tay nhau ra khỏi phòng, Hồ Nghiễm buông cái xẻng lắc đầu nhìn bọn họ ngọt ngào, không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Hồ Nghiễm lại nhớ tới tiểu thiếu gia ngu ngốc kia, không biết về nhà có bị Yến lão gia phạt hay không?
Ba người cộng thêm một cặp chó mèo ngồi dưới bóng cây dùng cơm sáng, ăn được một nửa bỗng ngoài cửa như có cái gì cụng vào, tiếng vang không nhỏ.
Hồ Nghiễm khó hiểu, “Ai lại đến sớm như vậy?” Tiểu ngu ngốc Yến Tuyết Sùng kia còn bị thương, sẽ không lết thân tới đây đi.
Hoắc Tranh buông đũa ra mở cửa, hắn giật mình ngạc nhiên, đối diện hắn là cặp mắt hươu to tròn vô tội đang mở to, hắn đành mở rộng cửa cho nó đi vào bên trong.
“Tiểu Bạch, mau lại đây nhìn xem.”
Bạch Tế chạy đến, một màu trắng bạc chiếm cứ tầm mắt y.
Tiên lộc toàn thân màu trắng đối với nơi này tràn ngập tò mò, cái đầu nhìn trái ngó phải, đôi sừng hươu phía sau phản chiếu ánh nắng như phát sáng.
“A!” Bạch Tế kêu lên, Hắc Trân Châu và Miêu Nhi đi theo phía sau y, tiên lộc hạ thấp cổ ánh mắt nhìn Bạch Tế cực kì dịu ngoan.
Hắc Trân Châu vẫn không ngừng cào móng xuống đất, phát ra tiếng grừ grừ trong cổ họng nhưng vẫn duy trì khoảng cách không nhào lên.
“Hắc Trân Châu đừng nóng nảy, nó không có ác ý đâu.”
Tiên lộc trước mắt đúng là con mà Bạch Tế đã cứu lúc ở Lộc Sơn.
Bạch Tế đến trước mặt hỏi nó vì sao lại đến đây, tiên lộc cúi thấp người, giống như sắp khóc nói với Bạch Tế.
Nó từ nơi xa tìm tới đây, một là muốn báo ân cứu mạng của Bạch Tế, thứ hai là chúng nó bị săn bắt quá nhiều.
Lộc Sơn đã hoàn toàn trở thành nơi săn thú, lúc trước mỗi hai mùa xuân thu mới có người vào núi đi săn, mà năm nay cách mỗi quý đều có người đến, các con vật không muốn ở lại đó nữa, chúng nó đều bỏ đi. Có khi trên đường chạy trốn bị bắt được sẽ bị lột da, cắt lấy sừng.
Ánh mắt tiên lộc tràn ngập cầu xin, hy vọng Bạch Tế có thể thu dưỡng nó. Vũ Thành trước gần sông sau dựa núi, tiên lộc sẽ không cảm thấy quá khó chịu.
Bạch Tế vốn dễ mềm lòng, thấy vậy không đành lòng cự tuyệt, hướng Hoắc Tranh hỏi ý kiến.
Y muốn làm gì, Hoắc Tranh sẽ không phản đối, “Ngươi cứ quyết định.”
Kể từ đó, Bạch Tế cho tiên lộc ở lại trong nhà, Lan bà cũng là lần đầu thấy được một con hươu xinh đẹp như thế.
Hồ Nghiễm nhìn chó mèo hươu trong viện, lại nghĩ tới nguyên hình của mình và Bạch Tế, cúi đầu cười thầm.
- -----------------------------------------
Buổi trưa nắng gắt, tiếng ve kêu liên tục ngoài sân, bọn học sinh mệt mỏi đọc sách, quạt cầm trong tay không ngừng phe phẩy, dù vậy vẫn nóng đến đổ mồi hôi.
Phu tử nói: “Tâm yên tĩnh tự nhiên sẽ mát.”
Bọn họ đành ngừng quạt, nghẹn chờ đến tan học, không thể không cùng nhau chạy đến hồ nước ngoài thành, hóng mát một chút.
Yến Tuyết Sùng mềm nhũng cả người nằm trên bàn, lúc mơ màng sắp ngủ bỗng thấy một bóng trắng trước mặt, thì ra là Hồ Nghiễm đang khoanh tay đứng phía trước.
Hồ Nghiễm bảo hắn: “Ngươi qua đây một lát.”
Còn mấy học sinh khác hai mặt nhìn nhau, chờ khi bọn họ đi rồi lại trộm suy đoán, nhưng không ai có thể hiểu được.
- ------------------------------------------------
“Tiên sinh...”
Đi qua hành lang gấp khúc, thấy xung quanh không có người, Hồ Nghiễm nắm lấy cánh tay Yến Tuyết Sùng, nhìn tư thế đi đường cổ quái của hắn, “Về nhà phụ thân lại đánh ngươi?”
“Không có không có.” Yến Tuyết Sùng nói, “Phụ thân chỉ phạt ta diện bích ở thư phòng một canh giờ.”
Hồ Nghiễm không vui, “Trên người ngươi bị thương, một canh giờ làm sao chịu nổi.”
Đem Yến Tuyết Sùng vào phòng, Hồ Nghiễm ngồi xuống muốn kéo ống quần hắn lên.
Yến Tuyết Sùng hốt hoảng đẩy ra, “Ta, ta tự mình làm, tiên sinh đứng lên đi, đừng ngồi xổm...”
Do ban đêm nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt Yến Tuyết Sùng trắng bệch, thân thể vẫn mệt mỏi, qua chừng mười ngày nửa tháng mới bồi bổ lại được dương khí bị hao mất.
Hắn trước ánh nhìn chăm chú của Hồ Nghiễm cởi giày vớ, kéo quần lên lộ ra vết thương đã khép lại, không có bị nhiễm trùng.
Hồ Nghiễm lại nói: “Còn sau lưng.”
Yến Tuyết Sùng đỏ mặt mà kéo áo lên, hơi thở ấm áp phất qua da thịt hắn làm nổi lên một mảng đỏ hồng.
Hồ Nghiễm tỉ mỉ mà nhìn, “Cũng may miệng vết thương trên lưng không bị nhiễm trùng, ngày hôm qua ngươi có bôi thuốc không? Yến gia lớn như vậy, vì sao tiểu thiếu gia được sủng ái nhất cũng không chiếu cố được?”
“Là ta sơ sót, tiên sinh đừng nóng giận.” Yến Tuyết Sùng nhỏ giọng giải thích.
Hắn mất đi dương khí nên mệt mỏi, hôm qua chịu phạt xong mí mắt đều không nhấc lên nổi, sau khi đuổi hết người hầu ra ngoài không cho họ đến quấy rầy, Yến Tuyết Sùng lập tức ngã đầu ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Bộ dáng hắn nhận sai nhìn nhu nhược đáng thương, Hồ Nghiễm giận không được càng không thể mắng, nghĩ ngợi suốt đêm trong lòng càng khó chịu, tức giận nói: “Đợi một lát ta kêu người mang đồ ăn vào, không được ta cho phép thì không được ra ngoài, ngươi cần bôi thuốc rồi.”
Chuyện Yến Tuyết Sùng bị Hồ Nghiễm gọi đi hơn nửa ngày, thực mau đã truyền khắp học viện.
Đến giờ nghỉ ngơi Bạch Tế liền chạy đến sân tập luyện tìm Hoắc Tranh, kêu hắn mau đi xem Yến Tuyết Sùng.
Hoắc Tranh tùy ý lau mồ hôi trên người, “Ta đi với ngươi.”
Phòng phía sau học viện chỉ có phu tử mới được vào, khi Hoắc Tranh dẫn Bạch Tế đến chỗ Hồ Nghiễm, hai người dừng ngoài hành lang, song song bất động.
Cành lá yên lặng, ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa, thời gia như ngưng đọng vào lúc này.
Nhìn vào cửa sổ, Hoắc Tranh và Bạch Tế thấy hai người ngồi một chỗ trong phòng. Có một số việc, chỉ cần hiểu rõ trong lòng là được.
......
"Hế lô mình là tiên lộc"
Hết chương 92
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Các cô tưởng tới đây là hết ngược rồi à, chưa đâu hihi=))))
Sáng sớm gà gáy vang bốn phía, trên nóc nhà phiêu phiêu cột khói trắng xóa, Hoắc Tranh đang ở nhà bếp nấu cơm, Hồ Nghiễm mang Hắc Trân Châu và Miêu Nhi ra ngoài đi dạo cũng đã trở về, Lan bà ở trong sân xoa bóp vận động chân tay, chỉ có Bạch Tế là không thấy bóng dáng.
Ánh nắng sớm chiếu vào đến trong phòng, ấm áp mà yên tĩnh.
Bạch Tế vẫn còn ngủ, gối đầu bị vứt một bên, mặt vùi vào chăn mềm mơ đẹp, đến khóe miệng cũng cong lên.
Hoắc Tranh bưng một chậu nước vào phòng, thấm ướt khăn lau mặt cho y, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức Bạch Tế.
Hắn lẳng lặng nhìn, chợt thấy Bạch Tế không biết đang mơ gì mà lẩm bẩm, gò má y nằm đè lên tóc mai còn để lại dấu hồng hồng.
Hoắc Tranh gạt tóc y ra, lòng bàn tay vuốt ve trên da thịt non mịn, cúi đầu hôn một cái.
Hắn hôn một lát, khi ngừng lại thấy hàng mi dài nhẹ nhàng run run, sau đó mở ra để lộ đôi mắt mơ màng ngập nước.
“Tiểu Bạch.”
Hoắc Tranh hôn lên mí mắt y, khi nói chuyện hơi ấm thở ra trên mắt Bạch Tế.
“Nên thức dậy, mặt trời chiếu đến mông rồi.”
Đôi mắt Bạch Tế trong trẻo trở lại, khóe miệng cười đến cong cong, cánh tay y ôm lấy bả vai Hoắc Tranh, cụng trán thân mật với hắn. Tiểu vô lại trở nên lười biếng làm nũng, “Oaa Tranh Tranh, tay chân của ta không động đậy được.”
Hoắc Tranh không vạch trần y, cố nén cười bế y lên như em bé, tận tâm tận lực hầu hạ y mặc quần áo mang giày, chải đầu búi tóc.
Rửa mặt sạch sẽ, hai người dắt tay nhau ra khỏi phòng, Hồ Nghiễm buông cái xẻng lắc đầu nhìn bọn họ ngọt ngào, không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
Hồ Nghiễm lại nhớ tới tiểu thiếu gia ngu ngốc kia, không biết về nhà có bị Yến lão gia phạt hay không?
Ba người cộng thêm một cặp chó mèo ngồi dưới bóng cây dùng cơm sáng, ăn được một nửa bỗng ngoài cửa như có cái gì cụng vào, tiếng vang không nhỏ.
Hồ Nghiễm khó hiểu, “Ai lại đến sớm như vậy?” Tiểu ngu ngốc Yến Tuyết Sùng kia còn bị thương, sẽ không lết thân tới đây đi.
Hoắc Tranh buông đũa ra mở cửa, hắn giật mình ngạc nhiên, đối diện hắn là cặp mắt hươu to tròn vô tội đang mở to, hắn đành mở rộng cửa cho nó đi vào bên trong.
“Tiểu Bạch, mau lại đây nhìn xem.”
Bạch Tế chạy đến, một màu trắng bạc chiếm cứ tầm mắt y.
Tiên lộc toàn thân màu trắng đối với nơi này tràn ngập tò mò, cái đầu nhìn trái ngó phải, đôi sừng hươu phía sau phản chiếu ánh nắng như phát sáng.
“A!” Bạch Tế kêu lên, Hắc Trân Châu và Miêu Nhi đi theo phía sau y, tiên lộc hạ thấp cổ ánh mắt nhìn Bạch Tế cực kì dịu ngoan.
Hắc Trân Châu vẫn không ngừng cào móng xuống đất, phát ra tiếng grừ grừ trong cổ họng nhưng vẫn duy trì khoảng cách không nhào lên.
“Hắc Trân Châu đừng nóng nảy, nó không có ác ý đâu.”
Tiên lộc trước mắt đúng là con mà Bạch Tế đã cứu lúc ở Lộc Sơn.
Bạch Tế đến trước mặt hỏi nó vì sao lại đến đây, tiên lộc cúi thấp người, giống như sắp khóc nói với Bạch Tế.
Nó từ nơi xa tìm tới đây, một là muốn báo ân cứu mạng của Bạch Tế, thứ hai là chúng nó bị săn bắt quá nhiều.
Lộc Sơn đã hoàn toàn trở thành nơi săn thú, lúc trước mỗi hai mùa xuân thu mới có người vào núi đi săn, mà năm nay cách mỗi quý đều có người đến, các con vật không muốn ở lại đó nữa, chúng nó đều bỏ đi. Có khi trên đường chạy trốn bị bắt được sẽ bị lột da, cắt lấy sừng.
Ánh mắt tiên lộc tràn ngập cầu xin, hy vọng Bạch Tế có thể thu dưỡng nó. Vũ Thành trước gần sông sau dựa núi, tiên lộc sẽ không cảm thấy quá khó chịu.
Bạch Tế vốn dễ mềm lòng, thấy vậy không đành lòng cự tuyệt, hướng Hoắc Tranh hỏi ý kiến.
Y muốn làm gì, Hoắc Tranh sẽ không phản đối, “Ngươi cứ quyết định.”
Kể từ đó, Bạch Tế cho tiên lộc ở lại trong nhà, Lan bà cũng là lần đầu thấy được một con hươu xinh đẹp như thế.
Hồ Nghiễm nhìn chó mèo hươu trong viện, lại nghĩ tới nguyên hình của mình và Bạch Tế, cúi đầu cười thầm.
- -----------------------------------------
Buổi trưa nắng gắt, tiếng ve kêu liên tục ngoài sân, bọn học sinh mệt mỏi đọc sách, quạt cầm trong tay không ngừng phe phẩy, dù vậy vẫn nóng đến đổ mồi hôi.
Phu tử nói: “Tâm yên tĩnh tự nhiên sẽ mát.”
Bọn họ đành ngừng quạt, nghẹn chờ đến tan học, không thể không cùng nhau chạy đến hồ nước ngoài thành, hóng mát một chút.
Yến Tuyết Sùng mềm nhũng cả người nằm trên bàn, lúc mơ màng sắp ngủ bỗng thấy một bóng trắng trước mặt, thì ra là Hồ Nghiễm đang khoanh tay đứng phía trước.
Hồ Nghiễm bảo hắn: “Ngươi qua đây một lát.”
Còn mấy học sinh khác hai mặt nhìn nhau, chờ khi bọn họ đi rồi lại trộm suy đoán, nhưng không ai có thể hiểu được.
- ------------------------------------------------
“Tiên sinh...”
Đi qua hành lang gấp khúc, thấy xung quanh không có người, Hồ Nghiễm nắm lấy cánh tay Yến Tuyết Sùng, nhìn tư thế đi đường cổ quái của hắn, “Về nhà phụ thân lại đánh ngươi?”
“Không có không có.” Yến Tuyết Sùng nói, “Phụ thân chỉ phạt ta diện bích ở thư phòng một canh giờ.”
Hồ Nghiễm không vui, “Trên người ngươi bị thương, một canh giờ làm sao chịu nổi.”
Đem Yến Tuyết Sùng vào phòng, Hồ Nghiễm ngồi xuống muốn kéo ống quần hắn lên.
Yến Tuyết Sùng hốt hoảng đẩy ra, “Ta, ta tự mình làm, tiên sinh đứng lên đi, đừng ngồi xổm...”
Do ban đêm nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt Yến Tuyết Sùng trắng bệch, thân thể vẫn mệt mỏi, qua chừng mười ngày nửa tháng mới bồi bổ lại được dương khí bị hao mất.
Hắn trước ánh nhìn chăm chú của Hồ Nghiễm cởi giày vớ, kéo quần lên lộ ra vết thương đã khép lại, không có bị nhiễm trùng.
Hồ Nghiễm lại nói: “Còn sau lưng.”
Yến Tuyết Sùng đỏ mặt mà kéo áo lên, hơi thở ấm áp phất qua da thịt hắn làm nổi lên một mảng đỏ hồng.
Hồ Nghiễm tỉ mỉ mà nhìn, “Cũng may miệng vết thương trên lưng không bị nhiễm trùng, ngày hôm qua ngươi có bôi thuốc không? Yến gia lớn như vậy, vì sao tiểu thiếu gia được sủng ái nhất cũng không chiếu cố được?”
“Là ta sơ sót, tiên sinh đừng nóng giận.” Yến Tuyết Sùng nhỏ giọng giải thích.
Hắn mất đi dương khí nên mệt mỏi, hôm qua chịu phạt xong mí mắt đều không nhấc lên nổi, sau khi đuổi hết người hầu ra ngoài không cho họ đến quấy rầy, Yến Tuyết Sùng lập tức ngã đầu ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Bộ dáng hắn nhận sai nhìn nhu nhược đáng thương, Hồ Nghiễm giận không được càng không thể mắng, nghĩ ngợi suốt đêm trong lòng càng khó chịu, tức giận nói: “Đợi một lát ta kêu người mang đồ ăn vào, không được ta cho phép thì không được ra ngoài, ngươi cần bôi thuốc rồi.”
Chuyện Yến Tuyết Sùng bị Hồ Nghiễm gọi đi hơn nửa ngày, thực mau đã truyền khắp học viện.
Đến giờ nghỉ ngơi Bạch Tế liền chạy đến sân tập luyện tìm Hoắc Tranh, kêu hắn mau đi xem Yến Tuyết Sùng.
Hoắc Tranh tùy ý lau mồ hôi trên người, “Ta đi với ngươi.”
Phòng phía sau học viện chỉ có phu tử mới được vào, khi Hoắc Tranh dẫn Bạch Tế đến chỗ Hồ Nghiễm, hai người dừng ngoài hành lang, song song bất động.
Cành lá yên lặng, ánh mặt trời sáng ngời ngoài cửa, thời gia như ngưng đọng vào lúc này.
Nhìn vào cửa sổ, Hoắc Tranh và Bạch Tế thấy hai người ngồi một chỗ trong phòng. Có một số việc, chỉ cần hiểu rõ trong lòng là được.
......
"Hế lô mình là tiên lộc"
Hết chương 92
<Edit: Thỏ Cụp Tai>
Các cô tưởng tới đây là hết ngược rồi à, chưa đâu hihi=))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook