Hai Ba Chuyện Ở Dược Vương Cốc
-
Chương 3
Lương Uyên trở lại biệt viện của mình thì đã đến thời gian dùng cơm trưa. Bước vào trong phòng, cơm nước vẫn còn chưa dọn lên, Lục Tiện Anh cũng không ở đó.
“Liên Kiều?” Lương Uyên nhìn quanh một vòng, ngay cả nha đầu Liên Kiều cũng không biết chạy đi đâu. Ngẫm lại có chút kỳ quái, liền có linh cảm chẳng lành.
Cất bước đi tới nhà bếp phía bên kia, quả nhiên bên trong vây quanh một đám người, phòng bếp khí thế ngất trời. Không, phải nói là ‘gà bay chó sủa’ để hình dung thì đúng hơn. Lương Uyên vừa muốn tới gần, nha hoàn tiểu tư đang vây xem đều nhanh nhẹn nhường ra một con đường, tiếp theo một vật thể cháy đen bay tới trước mặt. Lương Uyên vội vàng né qua, thấy Lục Tiện Anh cầm cái chảo lăng lăng nhìn mình, tiểu nha hoàn Lục Uyển theo hắn vào cửa cũng ở bên cạnh, nâng một giỏ rau, trên búi tóc còn cắm một mảnh lá.
“Công tử, ngài đã trở lại.” Liên Kiều tiến lên cúi người chào.
“Đây là… Đang nấu cơm?”
Lục Tiện Anh gật gật đầu, tựa hồ muốn nói gì, nhưng nhìn một đám người xung quanh liền ngậm miệng. Lương Uyên thấy thế, gọi Liên Kiều đưa những người khác ra ngoài. Liên Kiều đáp một tiếng, đi được hai bước liền trở về túm Lục Uyển đang bưng giỏ rau.
Chờ mọi người đều rời khỏi, Lương Uyên mới tiến lên phía trước, hỏi, “Sao lại muốn xuống bếp?”
Lục Tiện Anh thấy không còn người khác, mím môi một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Trước lúc đón dâu mẫu thân nói với ta, ta vốn là nam tử, nếu cái gì cũng không làm, sợ ngươi không thích…” Lương Uyên quay đầu lại liếc nhìn vật thể cháy đen kia, cảm thấy nhạc mẫu đại nhân nhất định vẫn chưa thấy qua tay nghề của Lục Tiện Anh. Nếu đã biết mà còn nói điều này… Trong lòng nhạc mẫu đại nhân nhất định rất hận chính mình.
Lương Uyên vừa cười vừa lắc đầu, lấy đi chảo cơm trong tay Lục Tiện Anh, “Tiện Anh… Ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại dùng thân nam tử gả cho ta, mà ta nếu đã đáp ứng hôn sự này, sẽ không dùng thân phận ‘ngươi là nam tử’ mà làm khó dễ ngươi. Cho dù là ngươi gả cho ta, cũng sẽ không quen lấy lòng ta. Phải chứ?”
Nghe lời này, Lục Tiện Anh sửng sốt, “…Tử Thâm…” Lúc hắn nói không nên lời, sẽ gọi Lương Uyên như vậy. Lương Uyên ngược lại là vô cùng sung sướng, Lục Tiện Anh chỉ dùng thanh âm trầm thấp nói ra hai chữ này, làm cho y kích động mà muốn ôm hắn, hôn hắn. Không đợi suy nghĩ Lương Uyên biến thành hành động, Lục Tiện Anh cũng đã sáp tới. Trước tiên hôn lên hai má, thấy Lương Uyên không có chán ghét cùng mâu thuẫn, liền hôn một cái lên đôi môi y.
“Tử Thâm… Cám ơn ngươi…”
Ngày đó sau khi dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi một chút, Lương Uyên liền dẫn Lục Tiện Anh đi ngắm cảnh trong cốc. Nói là “Cốc”, kỳ thực nhìn vị trí của ngọn núi, dựa vào núi mà xây dinh thự. Dược Vương thành lập Dược Vương cốc cũng không ở nơi này, mà là tận sâu trong núi. Năm đó vì để tránh né hỗn loạn trên giang hồ, Dược Vương dẫn dắt các đệ tử cùng người thân vào núi ẩn cư trăm năm, sau đó gọi là Dược Vương cốc. Rồi giang hồ được dẹp loạn, hậu nhân Dược Vương cốc mới chậm rãi chuyển ra ngoài, đến thôn trấn gần dưới chân núi định cư, trải qua mấy đời mới có quy mô như bây giờ, mà ‘Dược Vương cốc’ cũng trở thành tên môn phái.
“Thì ra là như vậy, lời đồn về Dược Vương cốc là thật,” Lục Tiện Anh nghe xong lộ ra một chút khó hiểu, “Tử Thâm ngươi cũng biết vị trí Dược Vương cốc?”
Lương Uyên lắc lắc đầu, đáp, “Vị trí chính xác của Dược Vương cốc chỉ có Cốc chủ mỗi đời mới biết, chuẩn bị khi thời điểm tai họa diệt môn xảy ra, thì có thể mang thân nhân đệ tử tránh trong đó. Cốc chủ đời tiếp theo là đại ca ta, cho nên, ta không cách nào biết được.” Thấy Lục Tiện Anh hình như có điều suy nghĩ, Lương Uyên lại nói, “Nhưng ta có thể dẫn ngươi xuống thôn trấn dưới chân núi đi dạo, ngày mai có hội chùa.”
Đáng tiếc, ngày thứ hai hai người cũng không thể đi hội chùa, bởi vì đến nửa đêm, Lục Tiện Anh đột nhiên phát sốt.
Lương Uyên luôn ngủ không sâu, thời điểm thân thể Lục Tiện Anh nóng lên, y gần như là lập tức nhận ra được. Chỉ là sốt quá cao, Lục Tiện Anh lại không có nội lực, căn bản không chống đỡ được mà mê man. Trên người nóng như lửa, trong miệng lại không ngừng kêu lạnh. Đầu tiên Lương Uyên vận khí qua mạch cho hắn, thấy không có hiệu quả nhiều, liền chuẩn bị cho hắn dược dục (tắm nước thuốc). Ai ngờ lúc nước thuốc chuẩn bị xong, muốn cởi quần áo, Lục Tiện Anh lại chống cự rất lợi hại, cho dù mơ mơ màng màng sống chết ôm chặt y phục. Không có cách nào dùng nội lực, chỉ bằng vào khí lực Lương Uyên vẫn tìm cách cởi áo ra cho hắn.
“Không… Không thể…”
“Tiện Anh, Tiện Anh?” Lương Uyên thấy hắn không chịu phối hợp, không thể làm gì khác là chịu khó dỗ dành, “Tiện Anh, là ta, ngươi nhìn ta đi.” Lương Uyên đem người ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ như dỗ hài tử.
“Ai…? Ngươi là ai?”
“Lương Uyên, ta là Lương Uyên.”
“Lương Uyên?” Lục Tiện Anh giãy dụa hơi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt không có cách nào tập trung. Nhưng hắn giống như nhìn thấy Lương Uyên, “Lương Uyên… Không, Tử Thâm, ngươi là Tử Thâm…”
“Ừm, ta là Tử Thâm.”
Nghe đến Lương Uyên nói như vậy, Lục Tiện Anh đột nhiên thanh tĩnh lại, dựa vào Lương Uyên để y cởi bỏ y phục. Đập vào mắt y là đường nét thân thể duyên dáng, da thịt đều đặn được che bởi lớp da màu mật ong. Lương Uyên đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng. Thế nhưng khi y cởi ra tiết khố Lục Tiện Anh, lại thấy được hình ảnh làm cho y càng rung động. Trong phòng ánh sáng đầy đủ, Lương Uyên thấy được sự dị thường giữa hai chân người nọ —— nơi đó chỉ có phân thân tượng trưng cho nam giới, phía dưới lẽ ra phải có hai khoả tinh hoàn vốn có. Nhưng thay vào đó, chính là hoa huy*t nữ giới. (cái này hình như là BUG của tg nè, không có túi túi thì làm sao mà bắn được, vậy mà mấy chương H bắn như đúng rồi)
Lương Uyên hơi kinh ngạc, mà Lục Tiện Anh khó chịu rên rỉ đã gọi trở về thần trí của y. Y rối rắm suy nghĩ, nhưng động tác không ngừng mà ôm Lục Tiện Anh đi dược dục. Đem người bỏ vào mộc dục, lại phát hiện hắn không có cách nào tự mình ngồi vững vàng, Lương Uyên cũng bỏ đi quần áo, ngồi phía sau lưng đem hắn ôm lấy, một bên vì hắn xoa bóp huyệt vị.
Thân thể trong tay đúng là nam tử, mà nơi vừa nãy kia, bản thân cũng tận mắt nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Phụ thân có biết hay không, hiện tại không thể nào xác định được. Chỉ là thân thể hắn như vậy, Lục gia không thể không biết. Đã như vậy, Lục gia căn bản không thể nào biết được chính mình có phản ứng với thân thể này hay không, vậy thì tại sao còn đem hắn gả cho mình? Còn có người này, hắn cũng không thể nào biết được thái độ của mình, vẫn gả tới, không sợ…
Lương Uyên không nghĩ tiếp nữa, tất cả suy đoán trước đây của y đều bị sụp đổ. Tột cùng là vì sao Lục gia đem trưởng tử gả tới Dược Vương cốc, phụ thân liền đồng ý? Thân thể người này đã như vậy, lẽ ra phải che giấu đến cùng, nhưng vì sao tự tiện đồng ý gả cho chính mình? Phụ thân biết nhiều hay ít, trong chuyện này sắm vai gì? Rốt cuộc là có âm mưu gì, hay là… Ẩn tình?
Lương Uyên trong lúc nhất thời đối với người trong lòng có suy nghĩ cực kỳ phức tạp, nhưng là… Mới vừa rồi còn liều mạng chống cự, vừa nghe thấy tên của y liền hoàn toàn yên tâm giao ra, tùy ý để chính mình dò xét bí mật hắn cực lực che dấu, cho dù chỉ trong chốc lát, còn kêu tên chính mình…
“Tử Thâm… Tử Thâm?”
Lương Uyên đột nhiên phát hiện, từ hôm qua tiến vào động phòng cho đến hôm nay, người này chưa từng nhiều lời, mở miệng thì hơn phân nửa là kêu tên của mình.
“Đây, là ta, ta ở chỗ này.”
Lục Tiện Anh là mơ mơ màng màng, nhưng khi nghe thấy Lương Uyên trả lời như vậy, liền trầm trầm đi vào giấc ngủ.
“Liên Kiều?” Lương Uyên nhìn quanh một vòng, ngay cả nha đầu Liên Kiều cũng không biết chạy đi đâu. Ngẫm lại có chút kỳ quái, liền có linh cảm chẳng lành.
Cất bước đi tới nhà bếp phía bên kia, quả nhiên bên trong vây quanh một đám người, phòng bếp khí thế ngất trời. Không, phải nói là ‘gà bay chó sủa’ để hình dung thì đúng hơn. Lương Uyên vừa muốn tới gần, nha hoàn tiểu tư đang vây xem đều nhanh nhẹn nhường ra một con đường, tiếp theo một vật thể cháy đen bay tới trước mặt. Lương Uyên vội vàng né qua, thấy Lục Tiện Anh cầm cái chảo lăng lăng nhìn mình, tiểu nha hoàn Lục Uyển theo hắn vào cửa cũng ở bên cạnh, nâng một giỏ rau, trên búi tóc còn cắm một mảnh lá.
“Công tử, ngài đã trở lại.” Liên Kiều tiến lên cúi người chào.
“Đây là… Đang nấu cơm?”
Lục Tiện Anh gật gật đầu, tựa hồ muốn nói gì, nhưng nhìn một đám người xung quanh liền ngậm miệng. Lương Uyên thấy thế, gọi Liên Kiều đưa những người khác ra ngoài. Liên Kiều đáp một tiếng, đi được hai bước liền trở về túm Lục Uyển đang bưng giỏ rau.
Chờ mọi người đều rời khỏi, Lương Uyên mới tiến lên phía trước, hỏi, “Sao lại muốn xuống bếp?”
Lục Tiện Anh thấy không còn người khác, mím môi một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Trước lúc đón dâu mẫu thân nói với ta, ta vốn là nam tử, nếu cái gì cũng không làm, sợ ngươi không thích…” Lương Uyên quay đầu lại liếc nhìn vật thể cháy đen kia, cảm thấy nhạc mẫu đại nhân nhất định vẫn chưa thấy qua tay nghề của Lục Tiện Anh. Nếu đã biết mà còn nói điều này… Trong lòng nhạc mẫu đại nhân nhất định rất hận chính mình.
Lương Uyên vừa cười vừa lắc đầu, lấy đi chảo cơm trong tay Lục Tiện Anh, “Tiện Anh… Ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại dùng thân nam tử gả cho ta, mà ta nếu đã đáp ứng hôn sự này, sẽ không dùng thân phận ‘ngươi là nam tử’ mà làm khó dễ ngươi. Cho dù là ngươi gả cho ta, cũng sẽ không quen lấy lòng ta. Phải chứ?”
Nghe lời này, Lục Tiện Anh sửng sốt, “…Tử Thâm…” Lúc hắn nói không nên lời, sẽ gọi Lương Uyên như vậy. Lương Uyên ngược lại là vô cùng sung sướng, Lục Tiện Anh chỉ dùng thanh âm trầm thấp nói ra hai chữ này, làm cho y kích động mà muốn ôm hắn, hôn hắn. Không đợi suy nghĩ Lương Uyên biến thành hành động, Lục Tiện Anh cũng đã sáp tới. Trước tiên hôn lên hai má, thấy Lương Uyên không có chán ghét cùng mâu thuẫn, liền hôn một cái lên đôi môi y.
“Tử Thâm… Cám ơn ngươi…”
Ngày đó sau khi dùng cơm trưa xong, nghỉ ngơi một chút, Lương Uyên liền dẫn Lục Tiện Anh đi ngắm cảnh trong cốc. Nói là “Cốc”, kỳ thực nhìn vị trí của ngọn núi, dựa vào núi mà xây dinh thự. Dược Vương thành lập Dược Vương cốc cũng không ở nơi này, mà là tận sâu trong núi. Năm đó vì để tránh né hỗn loạn trên giang hồ, Dược Vương dẫn dắt các đệ tử cùng người thân vào núi ẩn cư trăm năm, sau đó gọi là Dược Vương cốc. Rồi giang hồ được dẹp loạn, hậu nhân Dược Vương cốc mới chậm rãi chuyển ra ngoài, đến thôn trấn gần dưới chân núi định cư, trải qua mấy đời mới có quy mô như bây giờ, mà ‘Dược Vương cốc’ cũng trở thành tên môn phái.
“Thì ra là như vậy, lời đồn về Dược Vương cốc là thật,” Lục Tiện Anh nghe xong lộ ra một chút khó hiểu, “Tử Thâm ngươi cũng biết vị trí Dược Vương cốc?”
Lương Uyên lắc lắc đầu, đáp, “Vị trí chính xác của Dược Vương cốc chỉ có Cốc chủ mỗi đời mới biết, chuẩn bị khi thời điểm tai họa diệt môn xảy ra, thì có thể mang thân nhân đệ tử tránh trong đó. Cốc chủ đời tiếp theo là đại ca ta, cho nên, ta không cách nào biết được.” Thấy Lục Tiện Anh hình như có điều suy nghĩ, Lương Uyên lại nói, “Nhưng ta có thể dẫn ngươi xuống thôn trấn dưới chân núi đi dạo, ngày mai có hội chùa.”
Đáng tiếc, ngày thứ hai hai người cũng không thể đi hội chùa, bởi vì đến nửa đêm, Lục Tiện Anh đột nhiên phát sốt.
Lương Uyên luôn ngủ không sâu, thời điểm thân thể Lục Tiện Anh nóng lên, y gần như là lập tức nhận ra được. Chỉ là sốt quá cao, Lục Tiện Anh lại không có nội lực, căn bản không chống đỡ được mà mê man. Trên người nóng như lửa, trong miệng lại không ngừng kêu lạnh. Đầu tiên Lương Uyên vận khí qua mạch cho hắn, thấy không có hiệu quả nhiều, liền chuẩn bị cho hắn dược dục (tắm nước thuốc). Ai ngờ lúc nước thuốc chuẩn bị xong, muốn cởi quần áo, Lục Tiện Anh lại chống cự rất lợi hại, cho dù mơ mơ màng màng sống chết ôm chặt y phục. Không có cách nào dùng nội lực, chỉ bằng vào khí lực Lương Uyên vẫn tìm cách cởi áo ra cho hắn.
“Không… Không thể…”
“Tiện Anh, Tiện Anh?” Lương Uyên thấy hắn không chịu phối hợp, không thể làm gì khác là chịu khó dỗ dành, “Tiện Anh, là ta, ngươi nhìn ta đi.” Lương Uyên đem người ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ như dỗ hài tử.
“Ai…? Ngươi là ai?”
“Lương Uyên, ta là Lương Uyên.”
“Lương Uyên?” Lục Tiện Anh giãy dụa hơi mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt không có cách nào tập trung. Nhưng hắn giống như nhìn thấy Lương Uyên, “Lương Uyên… Không, Tử Thâm, ngươi là Tử Thâm…”
“Ừm, ta là Tử Thâm.”
Nghe đến Lương Uyên nói như vậy, Lục Tiện Anh đột nhiên thanh tĩnh lại, dựa vào Lương Uyên để y cởi bỏ y phục. Đập vào mắt y là đường nét thân thể duyên dáng, da thịt đều đặn được che bởi lớp da màu mật ong. Lương Uyên đột nhiên cảm thấy có chút khô nóng. Thế nhưng khi y cởi ra tiết khố Lục Tiện Anh, lại thấy được hình ảnh làm cho y càng rung động. Trong phòng ánh sáng đầy đủ, Lương Uyên thấy được sự dị thường giữa hai chân người nọ —— nơi đó chỉ có phân thân tượng trưng cho nam giới, phía dưới lẽ ra phải có hai khoả tinh hoàn vốn có. Nhưng thay vào đó, chính là hoa huy*t nữ giới. (cái này hình như là BUG của tg nè, không có túi túi thì làm sao mà bắn được, vậy mà mấy chương H bắn như đúng rồi)
Lương Uyên hơi kinh ngạc, mà Lục Tiện Anh khó chịu rên rỉ đã gọi trở về thần trí của y. Y rối rắm suy nghĩ, nhưng động tác không ngừng mà ôm Lục Tiện Anh đi dược dục. Đem người bỏ vào mộc dục, lại phát hiện hắn không có cách nào tự mình ngồi vững vàng, Lương Uyên cũng bỏ đi quần áo, ngồi phía sau lưng đem hắn ôm lấy, một bên vì hắn xoa bóp huyệt vị.
Thân thể trong tay đúng là nam tử, mà nơi vừa nãy kia, bản thân cũng tận mắt nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Phụ thân có biết hay không, hiện tại không thể nào xác định được. Chỉ là thân thể hắn như vậy, Lục gia không thể không biết. Đã như vậy, Lục gia căn bản không thể nào biết được chính mình có phản ứng với thân thể này hay không, vậy thì tại sao còn đem hắn gả cho mình? Còn có người này, hắn cũng không thể nào biết được thái độ của mình, vẫn gả tới, không sợ…
Lương Uyên không nghĩ tiếp nữa, tất cả suy đoán trước đây của y đều bị sụp đổ. Tột cùng là vì sao Lục gia đem trưởng tử gả tới Dược Vương cốc, phụ thân liền đồng ý? Thân thể người này đã như vậy, lẽ ra phải che giấu đến cùng, nhưng vì sao tự tiện đồng ý gả cho chính mình? Phụ thân biết nhiều hay ít, trong chuyện này sắm vai gì? Rốt cuộc là có âm mưu gì, hay là… Ẩn tình?
Lương Uyên trong lúc nhất thời đối với người trong lòng có suy nghĩ cực kỳ phức tạp, nhưng là… Mới vừa rồi còn liều mạng chống cự, vừa nghe thấy tên của y liền hoàn toàn yên tâm giao ra, tùy ý để chính mình dò xét bí mật hắn cực lực che dấu, cho dù chỉ trong chốc lát, còn kêu tên chính mình…
“Tử Thâm… Tử Thâm?”
Lương Uyên đột nhiên phát hiện, từ hôm qua tiến vào động phòng cho đến hôm nay, người này chưa từng nhiều lời, mở miệng thì hơn phân nửa là kêu tên của mình.
“Đây, là ta, ta ở chỗ này.”
Lục Tiện Anh là mơ mơ màng màng, nhưng khi nghe thấy Lương Uyên trả lời như vậy, liền trầm trầm đi vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook