Lục Tiện lễ cùng Lục Tiện Nghĩa đến, dĩ nhiên là mời Lương Uyên đi dạo hội chùa. Lương Uyên có chút dở khóc dở cười, mà Lục Tiện Anh cũng không phản đối, y cũng thuận thế đáp ứng, chính mình cũng có chuyện muốn nghe. Đi trên đường, thay vì Lục Tiện Anh, hai huynh đệ ngược lại cùng Lương Uyên nói càng nhiều hơn, so với mấy ngày trước đây chưa quen thuộc thì phóng ra rất nhiều, hỏi đông hỏi tây. Đặc biệt là Lục Tiện Nghĩa, đặc biệt nói nhiều, chỉ hỏi những vấn đề có  chút cổ quái kỳ lạ khiến Lương Uyên đôi lúc không biết đáp lại như thế nào, Lục Tiện Anh cũng không tiếp lời, ở một bên ôn nhu nhìn bọn họ.

Bốn người đi theo dòng người nhìn đông nhìn tây, đột nhiên đoàn người ồn ào lên, tự động đứng sát hai bên đường, vươn cổ nhìn về phía đường bên kia. Lương Uyên nghe thấy đầu kia mơ hồ truyền đến tiếng nhạc, hình như là đội ngũ biểu diễn tới đây. Lúc này Lục Tiện Nghĩa rối cả lên, thiếu niên vóc người chưa phát triển, bị đoàn người che khuất không thấy rõ, gấp gáp mà nhảy nhót tưng bừng, lôi kéo Lục Tiện lễ cùng Lương Uyên chen về phía trước. Nhìn nó còn nhỏ tuổi mà khí lực lại không nhỏ, Lương Uyên bị túm có chút không ổn định, vẫn là dựa vào Lục Tiện Anh mới bảo trì cân bằng.

“Nhà các ngươi… Khí lực lớn là do di truyền đi?” Lương Uyên nhớ tới việc lúc trước không dùng nội lực suýt chút nữa không đè ép được Lục Tiện Anh.

Lục Tiện Anh cười cười, không nói gì.

“Ôi chao, đến đến!” Lục Tiện Nghĩa hưng phấn kêu to, chỉ kém không nhảy dựng lên.

Lương Uyên cùng Lục Tiện Anh nghe vậy, hồi thần nhìn lại, mới biết hai huynh đệ này hôm nay có ý định gì. Toàn bộ đội ngũ đều là ca vũ biểu diễn (biểu diễn hát múa), mà người phía dưới đều là làm nền, vai chính nhờ mười mấy tráng hán đỡ di chuyển trên sàn gỗ. Hai cô nương đều dùng lụa mỏng che mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng người uyển chuyển, một người gảy đàn tỳ bà, một người nhẹ nhàng nhảy múa. Hai huynh đệ đều nhìn chằm chằm người trên đài, mắt không hề chớp, mãi cho đến khi đội ngũ đi xa mới thu tầm mắt.

Lục Tiện Nghĩa thấy Lương Uyên cùng Lục Tiện Anh đều nhìn hai người bọn họ, dường như đang chờ giải thích, liền tự giác nói, “Hai người kia là hồng bài của thanh lâu Thiên Quan Tiểu Trúc – Hướng Nhan cùng Tịch Nhan, thế nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, cho đến nay chưa có người nào thấy qua dung mạo thật sự của hai người bọn họ. Vậy mà tối hôm nay, hai nàng sẽ chọn ở với khách nhân mà mình ngưỡng mộ, một mình nghe đàn, còn có thể chứng kiến dung mạo tuyệt mỹ.”

“Cho nên?” Lương Uyên nhíu nhíu mày.

“Cho nên…” Lục Tiện Nghĩa lộ ra biểu tình lấy lòng, “Chúng ta muốn tự mình đến,  nếu bị phụ thân biết được chắc phải bị đánh chết…” Nói tới đây còn nịnh nọt cười cười, “Năm ngoái biết được đại ca năm sau sẽ trở về thăm người thân, chúng ta lại tốn gấp ba giá tiền đặt thêm hai chỗ ngồi…”

Lương Uyên liền nhìn sang Lục Tiện Lễ, phát hiện nó cũng vẻ mặt mong đợi. Lương Uyên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, liền nhìn Lục Tiện Anh. Lục Tiện Lễ cùng Lục Tiện Nghĩa thấy thế hiểu được, đồng thời lấy lòng mà nhìn đại ca nhà mình. Lục Tiện Anh cùng hai vị đệ đệ này từ trước đến giờ không thân cận lắm, đột nhiên bị bốn con ánh mắt sáng lóng lánh nhìn chằm chằm, dĩ nhiên không đành lòng từ chối, thần xui quỷ khiến mà gật đầu đáp ứng. Lương Uyên vốn tưởng Lục Tiện Anh thường ngày nghiêm túc thận trọng, thoạt nhìn có mấy phần uy nghiêm, bây giờ nhìn hắn dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hai huynh đệ được đại ca đồng ý, nhảy cẫng hoan hô, lôi kéo hai người rời khỏi hội chùa, chạy đến cửa hiện bán yên chi thuỷ phấn (son phấn) nói muốn mua chút lễ ra mắt, làm giống như mình được chọn trúng không bằng. Lương Uyên nhìn hai huynh đệ như nhìn đứa ngốc, một hồi liền xoay quay đầu lại đùa giỡn Lục Tiện Anh, “Tiện Anh a, chúng mình có phải cũng nên chuẩn bị một chút không? Vạn nhất bị chọn trúng cũng có chút thành ý.”

Lục Tiện Anh bối rối một hồi, thành khẩn đáp trả, “Nhưng là… Ta đối với cái này một chút cũng không biết…”

Bốn người ở trong thành đi dạo nửa ngày, chờ sắc trời chạng vạng mới đến Thiên Quan Tiểu Trúc.

Nói là ‘Tiểu Trúc’ quả thực quá khiêm nhường, thực tế quy mô như vậy toàn bộ khu vực Trung Nguyên chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay. Lục Tiện lễ lấy ra thư mời, bốn người liền được đón vào, trực tiếp dẫn tới chỗ ngồi. Đại khái là để tiện cho hai ‘Hồng bài’ thấy rõ diện mạo khách nhân, ánh đèn đại sảnh vô cùng sáng ngời. Vũ đài được dựng ở giữa, so với bàn của khách hơn không ít. Hai tiểu huynh đệ phỏng chừng tốn không ít tiền, mua chỗ ngồi rất cao. Lúc bốn người vào chỗ, chỗ ngồi xung quanh hầu như đều đầy, không lâu sau biểu diễn bắt đầu. Mở màn là người khác ca vũ, biểu diễn nữ có nam có. Nhưng lúc mọi người không kịp phản ứng, ánh đèn bốn phía đột nhiên tối sầm, nháy mắt im lặng, tiếng đàn tì bà nhanh chóng vang lên dồn dập, khiến mọi người không khỏi khẩn trương, ngay sau đó một nữ tử che mặt ôm đàn tỳ bà từ phía trên vũ đài nhẹ nhàng phiêu xuống. Bốn phía khen hay cùng tiếng vỗ tay nhất thời liên tiếp, tiếng tỳ bà dần dần chuyển chậm.

“Người gảy đàn tỳ bà chính là Hướng Nhan.” Lục Tiện Nghĩa một bên vỗ tay một bên giải thích với Lương Uyên.

Tiếng tỳ bà trở nên nhu hòa, một bóng người khác từ trên đỉnh đầu lướt qua, phiêu phiêu hạ xuống sân khấu. Người này, hẳn là Tịch Nhan đi.

Cho dù là Hướng Nhan diễn tấu đàn tỳ bà, hay là Tịch Nhan khởi vũ, cũng không phải là phong cách Trung Nguyên. So với Trung Nguyên ôn nhu, các nàng biểu diễn nghiêng về buông thả nhiều hơn, cũng hiện ra một loại sức quyến rũ nữ tính khác. Nhưng phong cách này hình như đã gặp qua ở đâu, Lương Uyên nhất thời không nhớ ra được, nghiêng đầu dự định hỏi Lục Tiện Anh một chút. Còn chưa mở miệng, ánh đèn lại đột nhiên sáng lên, mọi người kinh ngạc thốt lên, Lương Uyên cảm thấy một luồng mùi thơm kỳ dị bay về phía này —— rơi vào bên người Lục Tiện Anh.

Trời đất?

Tịch Nhan còn đang uyển chuyển nhảy múa, nhưng là quay xung quanh Lục Tiện Anh, cái tay còn thỉnh thoảng khiêu khích mà lộng tóc Lục Tiện Anh, lướt qua gò má của hắn. Theo động tác của nàng, mùi thơm kia bay ra, không hề nồng nặc, còn mang theo từng tia thanh mát. Người khác hoàn hồn lại, bao gồm hai huynh đệ Lục gia đều quăng ánh mắt hâm mộ tới Lục Tiện Anh. Lục Tiện Anh ngồi ở đằng kia, trốn không được, né không xong, không nghĩ tới bị nữ tử này kéo đi, nhìn bộ dáng dự định dẫn hắn về phòng. Lương Uyên gân xanh nảy lên, lại dám ra tay với người của y! Lương Uyên đang định ra tay, mùi thơm như có như không nhẹ nhàng thoảng qua, trong nháy mắt động tác của y dừng lại.

“Tử Thâm, Tử Thâm?” Tay chân Lục Tiện Anh luống cuống, ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía Lương Uyên, ai ngờ lúc này Lương Uyên không những không giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh mà còn gật đầu ra hiệu hắn cứ đi. Đối với biểu hiện của Lương Uyên, không chỉ có Lục Tiện Anh, Lục Tiện Lễ cùng Lục Tiện Nghĩa cũng kinh ngạc không thôi.

“Lương, Lương đại ca…”

“Không sao không sao.”

Lương Uyên nói chuyện trống rỗng, Lục Tiện Anh đã bị một đám thiếu nữ vây quanh, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người. Không để cho khách nhân tiếp tục hâm mộ, biểu diễn trên sân khấu lại tiếp tục. Khách nhâ dưới đài, có người tiếp tục xem biểu diễn, có người thì lại không hứng thú lắm rời đi.

Hai huynh đệ Lục gia đứng không được, ngồi không xong, Lương Uyên liền lên tiếng, “Ta còn có chuyện phải làm, đi trước một bước.”

“Ôi chao, Lương đại ca!”

Không để ý hai huynh đệ hô hoán, Lương Uyên cấp tốc biến mất ở cửa.

Lương Uyên chạy đi đương nhiên có chuyện khác, y ra khỏi đại sảnh cũng không hề rời đi Thiên Quan Tiểu Trúc, mà là dựa vào khinh công hơn người vòng qua khách nhân, thẳng đến phòng nhỏ phía sau. Nghĩ đến hai nữ tử kia dùng thân phận ‘hồng bài’ kia, đãi ngộ có lẽ cùng người khác bất đồng. Lương Uyên xông thẳng đến gian sương phòng sang trọng nhất kia mà đi, quả nhiên tại cửa ngửi được cỗ mùi thơm quen thuộc. Y lặng lẽn không tiếng động đem cửa đẩy ra một cái khe, Lục Tiện Anh quả nhiên ở bên trong, ngồi ngay ngắn như tượng phật, ngược lại là hai cô gái kia, vây quanh hắn chúc rượu, muốn đút hoa quả, cố ý muốn ngã ngồi trên đùi hắn. Lương Uyên thấy tình cảnh này, huyệt thái dương nảy lên một cái.

Ling: Sắp có màn nóng bỏng ahihi ♥

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương