Hải Âu Chi Thương
Quyển 2 - Chương 30



Gian phòng ở Hiên Văn các phát ra tiếng thút thít nỉ non, tiếng khóc thút thít tựa như bị kiềm nén, trong lầu các, Xuân Thanh và Thu Tranh nhìn nhau, nhớ đến mệnh lệnh của đại thiếu gia lúc rời đi, ngoại trừ mỗi ngày mang cơm nước cùng thuốc vào phòng ra, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần gian phòng đó.

Có khi nằm mơ, Võ Kinh sẽ nhớ tới cơn hoả hoạn kia, ngọn lửa tựa như cây phong đỏ rực điên cuồng. Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên phóng hoả chính là rất ung dung, thầm nghĩ sẽ thiêu huỷ đi tất cả, thiêu huỷ cả nỗi lòng này, nhưng ngay khi đó bản thân lại nghĩ đến người đó sẽ tại trong ngọn lửa cuồn cuộn mà đau đớn thét lên, khuôn mặt mỹ lệ cùng thân thể trộn lẫn vào tro bụi, hoà thành một thể, lúc đó muốn tìm cũng không được, Võ Kinh liền lùi bước, vào lúc mở miệng kêu gọi A Thổ cùng lão phu nhân, Võ Kinh không tự chủ được mà liều mạng mở toang gian phòng của Phiêu Thịnh rồi chạy đi.

Vậy lần thứ hai nguyên nhân là gì? Là hận? Là sợ hãi? Vẫn là vì sợ a. Tựa hồ như nơi đó là mồ chôn của chính mình, mỗi khi bản thân nghĩ đến nó, nhìn đến nó đều phảng phất ngửi được mùi vị tanh tưởi từ trong cơ thể mình phát ra, giống như mùi vị cả thân thể bị đốt trọi, liên tục nhắc nhở bản thân diện mạo vốn có của mình, một Võ Kinh từng liều mạng yêu đại thiếu gia, một Võ Kinh điên cuồng si tình, một Võ Kinh có trái tim vô cùng ôn nhu, chỉ là tất cả đều biến mất vào năm đó, chi bằng thiêu huỷ hết cho xong.

Lần thứ ba, vì sao ta muốn phóng hoả lần thứ ba? Chính là vì hận Trần phủ, hận bọn họ tài đại khí thô (khoe khoang giàu có), hận bọn họ huỷ hoại chính mình, thậm chí là hận bọn họ vì sao lúc đó không cho mình chết đi, kì thực nếu sớm biết rằng bản thân sẽ biến thành như vậy, Võ Kinh ngay lúc đó còn không bằng chết đi. Nguyên nhân chính là bởi vì Niếp Nham, bởi vì nhà hắn cũng mở tiệm buôn vải, đây là trận hoả hoạn duy nhất chính mình có kế hoạch, chỉ là trước khi phóng hỏa biết được Niếp Nham đã chạy ra ngoài, sau khi phóng hoả thấy được thủ hạ của Điền Bân, bản thân vẫn còn nhớ rõ khi vừa trò chuyện với người kia vừa ngửi được mùi của ngọn lửa bừng bừng đó.

Ta bình thường năm mơ, mơ về quá khứ, chỉ là mỗi lần luôn từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Bởi vì trong giấc mộng kia có hai người luôn mãi hạnh phúc như vậy, rõ ràng là mình cùng Phiêu Thịnh, hưng phấn chạy về phía trước nhìn xem, nhưng rồi lại phải kinh tâm khi phát hiện ra cái người đang cười đến xán lạn đó nguyên lai không phải là mình mà là Niếp Nham. Ngay cả trong mộng của bản thân cũng bị người thác thay thế mất. Đố kị không sao ức chế được rốt cuộc triệt để bạo phát, muốn phá huỷ Niếp Nham kia, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của hắn thì kinh sợ, vẫn là thuỷ chung không có biện pháp hạ thủ đối với khuôn mặt này, vì vậy Điền Bân lại một lần nữa lên sân khấu.

Võ kinh ngây thơ, thiện lương, ôn nhu, xinh đẹp cùng thành thật biến mất.

A Nê âm hiểm, thù hận, độc ác, xấu xa cùng dối trá được sinh ra.

Ngay cả bản thân cũng nói không nên lời, ta nếu vẫn gọi là Võ Kinh, chỉ sợ làm bẩn cái tên mà phụ mẫu đã ban tặng cho. Không dám tự sát, chỉ sợ những người thương yêu Võ Kinh dưới hoàng tuyền sẽ dùng một đôi song nhãn oán hận mà nhìn A Nê, ta đã hoàn toàn không rõ tình cảm của mình đối với nhân thế như thế nào, tình cảm đối với Trần Phiêu Thịnh ra sao, chỉ cảm thấy bản thân mình là một con rối, bị sợi dây vô hình điều khiển, chạy không thoát mà trốn cũng không xong.

********

Phiêu Thịnh bị những lời từ miệng Võ Kinh nói ra mà cuồng nộ, sau đó sợ ngây người, rồi lại bán tín bán nghi. Thật không nghĩ đến đoạn quá khứ kia hoang đường không thể chịu được như thế, suy xét thực giả của lời nói, nhìn thấy rõ biểu tình tất cả tình cảm đan xen lẫn lộn của Võ Kinh, tựa như một dây cung căng tức sắp đứt, hắn biết hiện tại phải đi gặp một người-Lục Châu. Nàng là người duy nhất từ khi hắn còn sinh bệnh cho đến khi bản thân xa nhà trị bệnh vẫn luôn một mực bên người hầu hạ.

Hoàng hôn, Lục Châu mang theo hàng hoá chuẩn bị cho ngày mai bày bán, lại đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, vừa mở rộng cửa ra nhìn, gần như bị người một thân xám tro xuất hiện ngoài cửa doạ sợ ngây người.

“_Đại…thiếu gia.” Thanh âm run run, Lục Châu không tin vào hai mắt mình.

Phiêu Thịnh nhìn nữ tử một thân áo trắng đứng trước mặt, khuôn mặt thật quen thuộc, nghe được từ trong miệng nàng gọi mình, Phiêu Thịnh biết nữ nhân trước mặt chính là Lục Châu, tuy rằng đã hai ngày không chợp mắt, tinh thần Phiêu Thịnh vẫn hưng phấn mang theo tươi cười nói:

“_Lục Châu tỷ tỷ.”

“_Đại thiếu gia, ngươi sao lại một mình tới đây?”

Nhìn xem phía sau không một người đi theo, Lục Châu vừa mừng vừa nghi hoặc, lau nước mắt rồi tiếp đón Phiêu Thịnh vào phòng.

“_Thật sự là không khéo, Đại Sinh rời nhà đi nhập hàng, con ta cũng bị tiểu di của hắn dẫn ra ngoài chơi, sớm biết như vậy đã không để bọn họ đi. Đại thiếu gia, mời vào trong nhà, nhà cửa bừa bộn lắm.”

Vừa nói Lục Châu vừa nhanh nhẹn đem hàng hoá đang cầm đặt một bên trên mặt đất, đẩy cửa buồng trong ra, không chờ Phiêu Thịnh ngồi xuống đã lấy khăn tay lau ghế ngồi thật sạch sẽ.

“_Lục Châu tỷ tỷ, kì thực lần này đến là có chuyện muốn hỏi.”

Cảm giác được Phiêu Thịnh tinh thần mệt mỏi, Lục Châu vừa pha trà giúp nâng cao tinh thần vừa nói:

“_Đại thiếu gia, nhìn ngươi nói như vậy, có chuyện gì cứ việc hỏi.”

“_Vậy được rồi, ta sẽ không dông dài nữa, ngươi biết một người tên là Võ Kinh không?”

Thấy rõ Lục Châu vừa nghe đến tên này sắc mặt liền trắng nhợt, thần sắc trở nên bối rối cùng căng thẳng, cố gắng chuyên tâm pha trà nhưng liền ngay cả nước trà tràn ra ngoài cũng không phát hiện, nửa ngày mới phản ứng lại, cuống quít cầm lấy khăn lau khô nước trên mặt bàn.

“_Coi, ta thật sơ ý, đại thiếu gia, nghe đến tên này, Lục Châu thế nào nghe đều cảm thấy xa lạ.”

“_Lục Châu tỷ tỷ, ngươi không cần giấu diếm, kì thực ta đã biết người này.” Phiêu Thịnh bình tĩnh nói.

Lục Châu chần chờ hỏi:

“_Ngươi làm sao mà biết?” Trong lòng cũng vừa sợ vừa ngạc nhiên, nghĩ năm đó Trần gia sau biến cố này liền yêu cầu phải thủ khẩu như bình chuyện này.

“_Lục Châu tỷ tỷ, những chuyện này…ngươi đều không cần biết, chỉ cần nói cho ta biết sự thật của năm đó, hắn rốt cuộc phạm vào chuyện gì?”

Nhìn nam nhân trước mặt ánh mắt kiên định, Lục Châu do dự:

“_Đại thiếu gia, có một số việc đã là quá khứ, cần gì phải truy vấn nữa?”

“_Nếu như việc đó còn chưa là quá khứ thì sao.”

Phiêu Thịnh tự nói, thanh âm tuy nhỏ nhưng Lục Châu vẫn nghe được rõ ràng, suy ngẫm nửa ngày, Lục Châu cắn răng, nói:

“_Nếu như đại thiếu gia thật muốn biết, vậy Lục Châu sẽ không giấu diếm nữa. Kì thực Võ Kinh vốn là một người hầu bên cạnh đại thiếu gia, chuyên môn hầu hạ đại thiếu gia.”

Lục Châu còn nhớ rõ Võ Kinh có bộ dáng gì, khuôn mặt sạch sẽ, hai mắt sáng sủa mà cố chấp nhưng có lúc mang theo vài phần ngượng ngùng nhìn người khác, thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt, tính tình lại rất quật cường. Nhớ đến lúc đó hắn bị phái đi hầu hạ đại thiếu gia, chính mình cũng kinh ngạc, đoán rằng không quá vài ngày sẽ khóc nháo mà mặc kệ, kết quả lại tốt hơn so với bất luận kẻ nào, nhìn đại thiếu gia nguyên bản thích kề cận mình nay lại càng ngày càng không rời Võ Kinh, Lục Châu không rõ trong lòng mình là hâm mộ hay là vui mừng, vui mừng vì đại thiếu gia có thêm một người yêu thương chăm sóc, nhưng không ngờ tới sau đó lại phát sinh cố sự, đêm đó triệt để làm điên đảo tất cả, không nghĩ đến Võ Kinh cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy với đại thiếu gia.

Nghe Lục Châu kể lại nhưng chuyện đã qua, nghe đến những tình tiết nhỏ giữa mình và Võ Kinh, nét mặt Phiêu Thịnh căng thẳng, những hồi ức vụn vặt kia lại loé lên trong đầu, càng lúc càng rõ ràng, nhưng thuỷ chung không nhớ nổi lúc đó tâm tình của bản thân ra sao, có loại cảm giác gì, đặc biệt khi Lục Châu nói đến đêm hôm đó thì vẻ mặt Phiêu Thịnh xanh đen lại.

“_Ta chưa bao giờ nghĩ tới Võ Kinh lại có thể đối đại thiếu gia làm ra chuyện như vậy, đại thiếu gia khi đó rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ…”

Lục Châu cúi đầu không nói được nữa, nghĩ đến Võ Kinh triệt để huỷ diệt ấn tượng tốt trong lòng mình, nghĩ đến tâm tình mình lúc đó chính là căm hận cùng phỉ nhổ.

“_Ta thực sự khóc nháo đòi Võ Kinh không được rời đi?” Phiêu Thịnh nghiến răng nghiến lợi hỏi, có chút không tin biểu hiện của mình trước sự kiện này, đối với một kẻ đê tiện, vô sỉ lại lộ ra vẻ lưu luyến, một tên nam nhân đối mình làm ra hành vi quấy rối, chưa từng nghĩ đến sự thật bị Trần gia che giấu dĩ nhiên lại khó nghe như vậy.

Không nói gì, Lục Châu gật đầu đã thấy đại thiếu gia đột nhiên đứng lên chạy ra khỏi cửa, vội vàng nói với theo người chạy ra ngoài cửa:

“_Đại thiếu gia, ta còn chưa…nói xong…” Nhưng chỉ thấy đêm đen bao phủ không một bóng người.

Lục Châu chậm rãi đóng cửa lại, quay về phòng, tâm bắt đầu luống cuống, chuyện cũ còn chưa kể xong, chưa hiểu rõ tâm tình của bản thân khiến Lục Châu càng lúc càng hối hận những lời vừa nói ra mà chưa kịp suy nghĩ thấu đáo. Ngồi ở trên ghế, Lục Châu hoảng hốt nhớ về quá khứ, nhớ về đêm hôm đó, nhớ tới cặp mắt nóng rực cùng bi thương kia, thanh âm sắt nhọn kia gọi tên đại thiếu gia. Lục Châu không bao giờ…muốn nhẫn tâm nhìn thấy nữa, liền đóng cửa lại, bịt lấy lỗ tai.

Nhớ tới sau đêm hôm đó, đại thiếu gia tinh thần hốt hoảng ôm phong thụ, ánh mắt đại thiếu gia lần đầu tiên nhiễm một tầng bi thương. Đại thiếu gia điên cuồng tìm kiếm thân ảnh của Võ Kinh tại Trần phủ. Còn có giấc mộng kia, trong mộng nam hài đứng khóc dưới táng cây phong, nhẹ nhàng nói:

“_Ta thương hắn…”

Sau đó phong diệp huyết hồng đầy trời, ùn ùn kéo đến, chờ đến khi Lục Châu từ trong mộng tỉnh lại thì phát hiện ra Hiên Văn Các đã nổi lửa bốn phía, mọi người rối loạn tông cửa mà chạy, sau một hồi lửa cháy, triệt để thiêu rụi Hiên Văn Các. Hồi tưởng lại cơn hoả hoạn trong mộng, Lục Châu mơ hồ cảm thấy được hình như nàng đã làm sai cái gì, hiểu lầm cái gì, mang theo khế ước đã đến kì hạn, Lục Châu rời khỏi Trần phủ.

Sau đó chính là sống một cuộc sống vật lộn để mưu sinh, cảm tạ Trần phủ đã cho phu phụ bọn họ khá nhiều ngân lượng, vì vậy hai người mở một tiệm tạp hoá nhỏ, mua hàng hoá dùng hằng ngày, quan sát những việc vặt xảy ra xung quanh, lĩnh hội nhân tình thế thái mà trước đây ở Trần phủ không lĩnh hội được. Ngày hài tử chào đời, nhìn Đại Sinh mừng rỡ sung sướng ôm con vào lòng, nắm lấy tay mình nói rằng:

“_Con của chúng ta, cảm tạ trời cao tặng cho chúng ta lễ vật tuyệt vời như vậy, cũng cảm tạ trời cao mang nàng đưa đến bên ta, ta yêu nàng, Lục Châu.”

Trong nháy mắt, Lục Châu khóc, nàng rốt cuộc hiểu ra tất cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương