Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O
-
Chương 3: Anh nghĩ tôi thèm anh chắc?!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Tùng Ý theo thói quen ngồi ở phía sau còn Bách Hoài không biết vì nguyên nhân gì lại ngồi ghế phụ bên cạnh chú Trương.
Hắn nhìn tóc ướt dính sau ót Bách Hoài thì mới thấy vui lên. Giản Tùng Ý ngả người ngồi trêи ghế da, lấy điện thoại ra mở nhóm chat trêи WeChat tên ”Hai A với một O”.
Mặc dù Giản Tùng Ý nói không rảnh nhưng vẫn mở link WeChat dẫn tới diễn đàn trường Nhất Trung lên.
Quả thật banh chành!
Một trang hai mươi post mà đã có mười post có tên Bách Hoài, năm cái viết ‘anh đại’.
Mà topic đang hot nhất tên là ”Người đàn ông kia, anh ta đã trở lại!”
Hắn mở topic ra, chủ thớt đăng ảnh Bách Hoài đang đứng ngoài cửa Nam Ngoại.
Anh che dù đứng ở trong màn mưa, áo sơ mi trắng được ủi thẳng tôn lên đôi vai rộng của một Alpha ưu việt. Đôi chân dài thẳng tắp, ống quần được cắt thẳng lộ ra xương mắt cá chân rõ ràng hữu lực. Tỉ lệ khung xương của anh vô cùng đẹp, đẹp đến độ khó tin.
Sự trưởng thành thuần thục đầy mạnh mẽ này so với lúc mười bốn tuổi lại càng thêm một bậc, chỉ có nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt kia vẫn không thay đổi.
Chủ thớt thả comment: Người đàn ông kia sau khi ra đi suốt ba năm đã trở lại rồi, hơn nữa anh ấy càng lúc càng trở nên hoàn mĩ!
[Nam thần của em trở lại! Không biết có cơ hội không đây…]
[Gâu gâu! Alpha trong Alpha của thành A rốt cuộc đã trở lại! Mong chuyện tình đôi ta đừng bao giờ là BE!]
[Ủa chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy? Làm sao càng lúc càng đẹp thế này?! Mắt tôi mang thai rồi, anh phải chịu trách nhiệm!]
[Mấy bà có cửa sao? Bách Hoài trở lại thì liên quan gì đến mấy bà chứ?]
[Chết thật, lần này số người vào Hoa Thanh tại Bắc thành không những thiếu đi một đâu! Tôi đi nộp đơn chuyển trường đây, hẹn gặp lại cả nhà!]
[Cho tôi một slot!]
[A A A, tại sao nam thần lại tới Nam Ngoại! Nhanh trí search chuyển trường tới Nam Ngoại giờ còn kịp hay không!]
…
[Sao Bách Hoài không quay lại Nhất Trung (ノಥ,_」ಥ)ノ彡┻━┻]
Mấy trăm comment trong một topic cứ nhảy liên tục, không có dấu hiệu ngừng lại.
Giống như quả tim đã nhảy rào đi theo người khác vậy.
Giản Tùng Ý thoát khỏi topic, thở hắt ra một tiếng liền nhớ về mấy câu comment ở kia, đám người này trí nhớ dai thật đấy.
Hơn nữa topic kia càng lúc càng cháy. Lúc Bách Hoài rời đi mới có mười bốn tuổi, một đứa trẻ nít làm gì có sức quyến rũ lớn như vậy? Một đám người mù mắt chó càng thổi phồng lên, Alpha trong Alpha của Nam thành cái gì chứ…
Còn Alpha là hắn thì sao?
Giản Tùng Ý nghĩ tới đây liền mở lại link, nhìn bức ảnh kia ba giây.
Ừ, quả thật không Alpha một góc bằng hắn! Mấy người ở Nhất Trung cùng một loại với Chu Lạc, gu thẩm mĩ chẳng ra làm sao cả.
Hắn nhìn một chút rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhướng mày một cái.
Không phải người này mang dù sao?
Nhất định là bị con heo thất đức nào thuận tay cắp đi mất rồi, kết quả hại hắn bị Bách Hoài vô cớ cười nhạo về chiều cao.
Giản đại thiếu gia rất không vui, môi mím thành một đường thẳng.
Bách Hoài ngước mắt nhìn gương chiếu hậu rồi quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Mây đen nặng nề đè lên những tòa cao ốc, sắc trời ảm đạm. Từng hạt mưa lớn rơi lên khắp mọi kiến trúc của thành phố, thấm vào vạn vật. Lúc này cả thành phố sầm uất như phủ thêm một lớp áo đậm màu, lộ ra phồn hoa u ám.
Tất cả đều giống như kí ức của anh.
[…]
Giản gia và Bách gia là thế giao (gia đình thân thiết với nhau mấy đời). Cùng nhau trở về từ nơi chiến hào, ông nội của cả hai nhà bắt đầu làm anh em từ lúc đó.
Thời gian sau, ông nội của Giản Tùng Ý và Bách Hoài cùng nhau từ Bắc thành chuyển về Nam thành, làm hàng xóm của nhau.
Sau đó nữa, ông nội của Giản Tùng Ý qua đời, ba của hắn lựa chọn con đường thành thương nhân còn ba của Bách Hoài quay về lại Bắc thành. Ông nhờ vào sản nghiệp và tập đoàn mà ông nội Bách để lại rồi phất lên mây xanh.
Vốn là hàng xóm mà càng lúc lại càng xa nhau, dì của Bách Hoài đi theo cha của Giản Tùng Ý xuống vùng duyên hải rồi thâu tóm đất đai và bất động sản ở Nam thành. Ông nội Bách lại lưu luyến người anh em đã quá cố của mình, mấy lần từ chối chuyển về Bắc thành. Vì vậy người nhà của họ dứt khoát mua hai căn nhà đối diện nhau luôn cho ông lão vừa ý.
Những căn biệt thự ở trung tâm thành phố được với diện tích rất lớn. Vài cây ngô đồng che bóng xuống một tòa biệt thự phong cách châu Âu, hai nhà chỉ cách nhau một cái đài phun nước và thảm cỏ, từ cửa sổ nhà bên này có thể nhìn được nhà bên kia.
Giản Tùng Ý và Bách Hoài chính là lớn lên cùng nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Chi có điều nhà họ Giản thì xót con trai, từ bé đến lớn đều cho con học ở trường tư lập điều kiện tốt nhất, một chút ấm ức cũng không muốn tiểu thiếu gia phải chịu. Nhưng cha của Bách Hoài thì khác, cha của anh chỉ thích danh dự mà thôi. Chín năm giáo ɖu͙ƈ bắt buộc đều quăng đại anh vào trường công lập nào đó, đến cấp ba thì chuyển hẳn anh ra Bắc thành cho nên hai người thật sự gặp mặt cũng không nhiều.
Giản Tùng Ý cảm thấy nếu Bách Hoài là con gái, không chừng bọn họ có thể thành thanh mai trúc mã xứng đôi vừa lứa như trong truyền thuyết.
Chỉ tiếc Bách Hoài không phải là con gái.
Chậc.
Hắn nhìn lá ngô đồng bị nước mưa xối đến mức rơi lả tả đầy đất, hơi tiếc nuối rồi đẩy cửa ra bước xuống xe.
Sau khi Bách Hoài chuyển trường đi, hai cha con họ không trở về Nam thành nữa. Chỉ có khi ăn Tết, ông nội Bách mới ra Bắc thành đoàn tụ gia đình mà thôi, cho nên suốt ba năm qua Giản Tùng Ý thân cận với ông nội của Bách Hoài còn hơn cả anh.
Vào nhà của Bách Hoài cũng giống như vào nhà hắn vậy, lúc ăn cơm Giản Tùng Ý luôn nhắc ông nội Bách cao huyết áp đừng ăn mấy thứ này nọ, nhân tiện còn nhắc ông uống thuốc đúng giờ.
Điều này chẳng phải gián tiếp cho Bách đại thiếu gia tức cháu đích tôn là người ngoài chẳng biết gì hay sao?
Chẳng qua cháu ruột rốt cuộc vẫn là cháu ruột, ông nắm tay Giản Tùng Ý nhưng lại nói chuyện về Bách Hoài: ”Tiểu Ý à, ông nội biết cháu có thành tích tốt. Bây giờ tiểu Hoài chuyển tới lớp cháu, cháu rảnh thì kèm cặp nó giùm ông nhé, nếu không ông sợ nó không theo kịp bài vở trêи lớp mất.”
Giản Tùng Ý liếc Bách Hoài ngồi ở ghế salon đối diện, cảm thấy nên mang cao thượng mà mình ném ra chuồng gà nhặt về.
Hắn ngoan ngoãn gật đầu: ”Được ông ơi. Chuyện này cháu có thể lo được, chẳng qua ông cũng biết cháu hơi thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ lúc chỉ bài không được, cháu nóng lên lại cãi nhau với Bách Hoài, ông cũng đừng trách cháu nha.”
Nói xong khóe mắt hắn bắn qua bên kia, quét Bách Hoài một cái.
Cặp mắt đào hoa cong cong lên của Giản Tùng Ý đảo qua người anh, thể hiện rõ mùi vị khiêu khích một cách tinh tế.
Hắn làm gì muốn thật sự kèm cặp Bách Hoài, hơn nữa tính tình của Bách Hoài như con khổng tước đứng trêи đỉnh núi, lẽ nào lại chịu cúi đầu để hắn dạy dỗ hay sao?
Không thể nào.
Hắn cũng không muốn đi tìm xấu hổ cho mình.
Mà thật không nghĩ tới, Bách Hoài thản nhiên nhìn hắn một cái rồi mở miệng.
”Nhà cậu hay nhà tôi?”
”Hả?”
Mẹ nó, đúng là cái miệng hại cái thân mà!
[…]
Khi Giản Tùng Ý ngồi ở bàn đọc sách trong phòng ngủ của Bách Hoài, hai người chỉ cách nhau có một khuỷu tay với một quyển sách thì hắn ngẩng đầu lên nhìn về phòng ngủ của mình ở phía đối diện. Hai nhà rất gần nên hắn có thể nhìn rõ chậu tuyết tùng đặt bên ngoài rồi trầm mặc.
Rốt cuộc là hắn có bệnh hay Bách Hoài có bệnh vậy?
Làm sao lại nhảy thành gia sư dạy kèm rồi?
Quan hệ giữa hai người bọn họ từ lúc nào thân thiện hài hòa như vậy?
Giản Tùng Ý trầm ngâm đến đờ đẫn ra.
Một bàn tay đưa ra trước mặt hắn.
Thon dài đều tăm tắp, khớp xương rõ ràng, dưới mu bàn tay còn có thể thấy được mạch máu xanh trong.
Bàn tay hạ xuống bàn, cong lên rồi gõ xuống một cái: ”Tỉnh đi.”
Lúc Bách Hoài gõ bàn, Giản Tùng Ý mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó, cau mày lại.
”Bách Hoài, anh muộn tao như vậy sao? Xịt nước hoa ở cổ tay luôn à?”
Bách Hoài liếc hắn một cái, hỏi như không hỏi: ”Lỗ mũi cậu ngửi được?”
Giản Tùng Ý nghiêm túc nói: ”Tôi làm sao biết mũi tôi ngửi được hay không, hai khoang mũi nó gần nhau như vậy mà đã báo cáo cho tôi đâu.”
”…”
Bách Hoài quay đầu rồi nhìn hắn như kẻ ngu.
Mí mắt của anh hẹp dài, mắt lại không sâu. Thời điểm hai người mặt đối mặt, Bách Hoài cũng không đeo kính, ánh mắt liền trở nên hơi mất tập trung, chỉ một cái nhìn nhẹ lại khiến người khác cảm thấy hờ hững khinh thường. Đã thế anh còn nắm cổ tay mình, khiêu khích nhấc tay lên: ”Nếu không cậu ngửi lại một cái xem sao?”
”Được thôi.”
”…”
Giản Tùng Ý thật sự bắt cổ tay của anh lại rồi cúi đầu xuống, nhích lại gần rồi khịt mũi hai cái, ngửi xong mới nghi ngờ nhăn mi lại: ”Quái thật, tại sao lại không có mùi gì hết vậy.”
Hô hấp của hắn mang theo hơi thở nóng bỏng của thiếu niên, rơi xuống làn da lành lạnh nơi cổ tay khiến anh hơi ngưa ngứa.
Bách Hoài tỉnh bơ rút tay về: ”Vì tôi không hề xịt nước hoa.”
”Không phải, lúc nãy tôi ngửi thấy thật mà.”
Giản đại thiếu gia cảm thấy mình chịu nỗi oan thấu trời xanh, ”Mũi tôi thính lắm, mỗi lần ông nội anh ăn tối, tôi ở nhà đều ngửi ra ông ăn món gì. Tuyệt đối không thể nào ngửi sai được, có gan thì để tôi ngửi lại lần nữa đi!”
Vừa dứt lời, tay trái hắn choàng lên lưng ghế của Bách Hoài, nghiêng đầu, hạ người ngửi sau cổ của Bách Hoài.
Giản Tùng Ý suy luận rất đơn giản, nếu xịt nước hoa ở cổ tay, vậy động mạch chủ như ở cổ chắc chắn cũng xịt.
Thời điểm từng sợi tóc lòa xòa của hắn quét qua cổ Bách Hoài, cánh tay đang vịn ghế của Giản Tùng Ý đột nhiên bị đẩy ra sau một chút.
Bách Hoài nhanh chóng dứt khoát đứng lên, nghiêng người sang tránh hắn, con ngươi lạnh lùng, chất giọng lại che giấu nóng nảy khó phát hiện.
”Giản Tùng Ý, cậu có bình thường không vậy?”
Ngớ người.
Giản Tùng Ý ngớ người rồi mới phản ứng, đây chẳng phải là Bách Hoài không coi mặt mũi hắn ra gì, tính khí đại thiếu gia bùng lên như núi lửa phun trào.
”Tôi chỉ ngửi trêи người anh có xịt nước hoa hay không thôi, không bình thưởng ở chỗ nào chứ?! Hai thằng đàn ông với nhau cả, chẳng lẽ anh xấu hổ à?!”
Bách Hoài không đáp lại, gấp quyển sách luyện tập cái bộp rồi bình tĩnh nói: ”Đề lớn tôi cũng làm xong rồi, cậu về nhà đi.”
Mẹ nó, anh còn dám hạ lệnh trục khách?
Giản Tùng Ý bỗng thấy tức cười, không nói hai lời liền đứng dậy, bởi vì động tác quá mạnh nên cái ghế bị đẩy ra đằng sau một đoạn dài, ma sát với sàn gỗ phát ra âm thanh chói tai.
”Anh tưởng tôi thèm anh chắc?!”
Nói xong hắn rầm rầm đi xuống lầu, cửa cũng bị đóng lại hết sức dã man, ầm một tiếng rõ là đóng cho bõ ghét.
Mặc dù Giản Tùng Ý tính tình nóng nảy, dưới tình huống bực bội như vậy vẫn chú ý lời lẽ với người lớn tuổi hơn mình.
Coi như anh giỏi!
Nhìn căn phòng đối diện phòng mình sáng lên ánh đèn màu cam, anh thả quyển sách luyện tập xuống, nhéo thái dương rồi cầm điện thoại mở khung đối thoại ra.
Nếu như đặt Giản Tùng Ý là đại thiếu gia nhà giàu thời xa xưa, vậy Bách Hoài thế nào cũng nên vào vai con trai trưởng của nhà Thừa tướng, tính tình đáng lẽ ra còn phải bạo hơn hắn nữa chứ đâu có chuyện anh cứ mãi nhường nhịn như vậy.
Ưu điểm lớn nhất của Giản Tùng Ý là không sợ cường quyền, hắn cảm thấy Bách Hoài suốt ngày giả bộ, sợ cái gì chứ, vì vậy tính tình đại thiếu gia một chút cũng không tém lại khi ở trước mặt anh.
Hết lần này tới lần khác, từ bé đến lớn, không biết là Bách Hoài lười so đo với Giản Tùng Ý hay vì nguyên nhân gì khác mà anh cứ vừa vô tình vừa cố ý dung túng cho hắn mọi chuyện, là tự tay nuôi tính tình hắn đến độ một chút uất ức cũng nhịn không được.
Chẳng qua Giản Tùng Ý tính tình cũng rất phổi bò, bực nhanh mà hết bực cũng nhanh, tắm một cái là quên hết ráo.
Một tay cầm khăn lông lau tóc, một tay hắn mò điện thoại định nhắn cho ông nội Bách lời xin lỗi.
Lúc hắn đi khỏi Bách gia quên mất chúc ông ngủ ngon, thật không lễ phép chút nào.
Giản Tùng Ý mở hộp thư WeChat ra, một icon quen thuộc hình cái đầu hiện lên chấm đỏ.
Ảnh đại diện là đầu người mặc định, tên riêng cũng chỉ có một chữ B.
Phía trêи khung chat chỉ là vài câu hỏi ghi chép bài vở với mấy lời chúc Tết mà mẹ hắn đứng sau lưng cưỡng chế hắn gửi.Giọt nước tích từ trêи đuôi tóc rơi xuống một tiếng tách trêи màn hình điện thoại.
Thì ra… Thì ra là như vậy…
Hắn biết hắn không bình thường ở chỗ nào rồi.
Xấu hổ chết tôi!
Trời ạ, trách hắn bỏ tiết sinh học phần phân hóa cho nên chứ ngu ngốc không chú ý khoảng cách với người khác, cũng không thể trách Bách đại thiếu gia hôm nay xấu tính được.
Là mình sai, phải xí xóa lỗi lầm.
Hắn khẽ nhấc đầu ngón tay lên bấm mấy chữ thật nhanh.Mặc dù Bách Hoài không chịu thừa nhận là anh ta xịt nước hoa nhưng Giản Tùng Ý chắc chắn mũi mình không ngửi sai được.
Mùi rất thơm.
Đó là mùi hương lạnh lẽo tựa như cây tuyết tùng ngày đông giá rét.
Hơn nữa trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy người mình thoải mái đến khó nói nên lời, cho nên tuyệt đối không phải là ảo giác được.
Tên muộn tao này chắc chắn xịt nước hoa mà.
Lúc Bách Hoài nhận được tin nhắn, anh ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng rực rỡ nhạt nhòa phía sau rèm cửa nhà đối diện.
Có chàng trai viết thiếu đòn trêи mặt.
Nhưng mà dẫu sao thì người kia bắt đầu có thể ngửi được mùi của tin tức tố rồi, thời kì phân hóa sẽ sớm đến thôi.
Tác giả có nhời muốn nói: Làm sao, phân hóa liền thu phục con Pokemon này đúng không?
Giản Tùng Ý theo thói quen ngồi ở phía sau còn Bách Hoài không biết vì nguyên nhân gì lại ngồi ghế phụ bên cạnh chú Trương.
Hắn nhìn tóc ướt dính sau ót Bách Hoài thì mới thấy vui lên. Giản Tùng Ý ngả người ngồi trêи ghế da, lấy điện thoại ra mở nhóm chat trêи WeChat tên ”Hai A với một O”.
Mặc dù Giản Tùng Ý nói không rảnh nhưng vẫn mở link WeChat dẫn tới diễn đàn trường Nhất Trung lên.
Quả thật banh chành!
Một trang hai mươi post mà đã có mười post có tên Bách Hoài, năm cái viết ‘anh đại’.
Mà topic đang hot nhất tên là ”Người đàn ông kia, anh ta đã trở lại!”
Hắn mở topic ra, chủ thớt đăng ảnh Bách Hoài đang đứng ngoài cửa Nam Ngoại.
Anh che dù đứng ở trong màn mưa, áo sơ mi trắng được ủi thẳng tôn lên đôi vai rộng của một Alpha ưu việt. Đôi chân dài thẳng tắp, ống quần được cắt thẳng lộ ra xương mắt cá chân rõ ràng hữu lực. Tỉ lệ khung xương của anh vô cùng đẹp, đẹp đến độ khó tin.
Sự trưởng thành thuần thục đầy mạnh mẽ này so với lúc mười bốn tuổi lại càng thêm một bậc, chỉ có nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt kia vẫn không thay đổi.
Chủ thớt thả comment: Người đàn ông kia sau khi ra đi suốt ba năm đã trở lại rồi, hơn nữa anh ấy càng lúc càng trở nên hoàn mĩ!
[Nam thần của em trở lại! Không biết có cơ hội không đây…]
[Gâu gâu! Alpha trong Alpha của thành A rốt cuộc đã trở lại! Mong chuyện tình đôi ta đừng bao giờ là BE!]
[Ủa chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy? Làm sao càng lúc càng đẹp thế này?! Mắt tôi mang thai rồi, anh phải chịu trách nhiệm!]
[Mấy bà có cửa sao? Bách Hoài trở lại thì liên quan gì đến mấy bà chứ?]
[Chết thật, lần này số người vào Hoa Thanh tại Bắc thành không những thiếu đi một đâu! Tôi đi nộp đơn chuyển trường đây, hẹn gặp lại cả nhà!]
[Cho tôi một slot!]
[A A A, tại sao nam thần lại tới Nam Ngoại! Nhanh trí search chuyển trường tới Nam Ngoại giờ còn kịp hay không!]
…
[Sao Bách Hoài không quay lại Nhất Trung (ノಥ,_」ಥ)ノ彡┻━┻]
Mấy trăm comment trong một topic cứ nhảy liên tục, không có dấu hiệu ngừng lại.
Giống như quả tim đã nhảy rào đi theo người khác vậy.
Giản Tùng Ý thoát khỏi topic, thở hắt ra một tiếng liền nhớ về mấy câu comment ở kia, đám người này trí nhớ dai thật đấy.
Hơn nữa topic kia càng lúc càng cháy. Lúc Bách Hoài rời đi mới có mười bốn tuổi, một đứa trẻ nít làm gì có sức quyến rũ lớn như vậy? Một đám người mù mắt chó càng thổi phồng lên, Alpha trong Alpha của Nam thành cái gì chứ…
Còn Alpha là hắn thì sao?
Giản Tùng Ý nghĩ tới đây liền mở lại link, nhìn bức ảnh kia ba giây.
Ừ, quả thật không Alpha một góc bằng hắn! Mấy người ở Nhất Trung cùng một loại với Chu Lạc, gu thẩm mĩ chẳng ra làm sao cả.
Hắn nhìn một chút rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhướng mày một cái.
Không phải người này mang dù sao?
Nhất định là bị con heo thất đức nào thuận tay cắp đi mất rồi, kết quả hại hắn bị Bách Hoài vô cớ cười nhạo về chiều cao.
Giản đại thiếu gia rất không vui, môi mím thành một đường thẳng.
Bách Hoài ngước mắt nhìn gương chiếu hậu rồi quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Mây đen nặng nề đè lên những tòa cao ốc, sắc trời ảm đạm. Từng hạt mưa lớn rơi lên khắp mọi kiến trúc của thành phố, thấm vào vạn vật. Lúc này cả thành phố sầm uất như phủ thêm một lớp áo đậm màu, lộ ra phồn hoa u ám.
Tất cả đều giống như kí ức của anh.
[…]
Giản gia và Bách gia là thế giao (gia đình thân thiết với nhau mấy đời). Cùng nhau trở về từ nơi chiến hào, ông nội của cả hai nhà bắt đầu làm anh em từ lúc đó.
Thời gian sau, ông nội của Giản Tùng Ý và Bách Hoài cùng nhau từ Bắc thành chuyển về Nam thành, làm hàng xóm của nhau.
Sau đó nữa, ông nội của Giản Tùng Ý qua đời, ba của hắn lựa chọn con đường thành thương nhân còn ba của Bách Hoài quay về lại Bắc thành. Ông nhờ vào sản nghiệp và tập đoàn mà ông nội Bách để lại rồi phất lên mây xanh.
Vốn là hàng xóm mà càng lúc lại càng xa nhau, dì của Bách Hoài đi theo cha của Giản Tùng Ý xuống vùng duyên hải rồi thâu tóm đất đai và bất động sản ở Nam thành. Ông nội Bách lại lưu luyến người anh em đã quá cố của mình, mấy lần từ chối chuyển về Bắc thành. Vì vậy người nhà của họ dứt khoát mua hai căn nhà đối diện nhau luôn cho ông lão vừa ý.
Những căn biệt thự ở trung tâm thành phố được với diện tích rất lớn. Vài cây ngô đồng che bóng xuống một tòa biệt thự phong cách châu Âu, hai nhà chỉ cách nhau một cái đài phun nước và thảm cỏ, từ cửa sổ nhà bên này có thể nhìn được nhà bên kia.
Giản Tùng Ý và Bách Hoài chính là lớn lên cùng nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Chi có điều nhà họ Giản thì xót con trai, từ bé đến lớn đều cho con học ở trường tư lập điều kiện tốt nhất, một chút ấm ức cũng không muốn tiểu thiếu gia phải chịu. Nhưng cha của Bách Hoài thì khác, cha của anh chỉ thích danh dự mà thôi. Chín năm giáo ɖu͙ƈ bắt buộc đều quăng đại anh vào trường công lập nào đó, đến cấp ba thì chuyển hẳn anh ra Bắc thành cho nên hai người thật sự gặp mặt cũng không nhiều.
Giản Tùng Ý cảm thấy nếu Bách Hoài là con gái, không chừng bọn họ có thể thành thanh mai trúc mã xứng đôi vừa lứa như trong truyền thuyết.
Chỉ tiếc Bách Hoài không phải là con gái.
Chậc.
Hắn nhìn lá ngô đồng bị nước mưa xối đến mức rơi lả tả đầy đất, hơi tiếc nuối rồi đẩy cửa ra bước xuống xe.
Sau khi Bách Hoài chuyển trường đi, hai cha con họ không trở về Nam thành nữa. Chỉ có khi ăn Tết, ông nội Bách mới ra Bắc thành đoàn tụ gia đình mà thôi, cho nên suốt ba năm qua Giản Tùng Ý thân cận với ông nội của Bách Hoài còn hơn cả anh.
Vào nhà của Bách Hoài cũng giống như vào nhà hắn vậy, lúc ăn cơm Giản Tùng Ý luôn nhắc ông nội Bách cao huyết áp đừng ăn mấy thứ này nọ, nhân tiện còn nhắc ông uống thuốc đúng giờ.
Điều này chẳng phải gián tiếp cho Bách đại thiếu gia tức cháu đích tôn là người ngoài chẳng biết gì hay sao?
Chẳng qua cháu ruột rốt cuộc vẫn là cháu ruột, ông nắm tay Giản Tùng Ý nhưng lại nói chuyện về Bách Hoài: ”Tiểu Ý à, ông nội biết cháu có thành tích tốt. Bây giờ tiểu Hoài chuyển tới lớp cháu, cháu rảnh thì kèm cặp nó giùm ông nhé, nếu không ông sợ nó không theo kịp bài vở trêи lớp mất.”
Giản Tùng Ý liếc Bách Hoài ngồi ở ghế salon đối diện, cảm thấy nên mang cao thượng mà mình ném ra chuồng gà nhặt về.
Hắn ngoan ngoãn gật đầu: ”Được ông ơi. Chuyện này cháu có thể lo được, chẳng qua ông cũng biết cháu hơi thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ lúc chỉ bài không được, cháu nóng lên lại cãi nhau với Bách Hoài, ông cũng đừng trách cháu nha.”
Nói xong khóe mắt hắn bắn qua bên kia, quét Bách Hoài một cái.
Cặp mắt đào hoa cong cong lên của Giản Tùng Ý đảo qua người anh, thể hiện rõ mùi vị khiêu khích một cách tinh tế.
Hắn làm gì muốn thật sự kèm cặp Bách Hoài, hơn nữa tính tình của Bách Hoài như con khổng tước đứng trêи đỉnh núi, lẽ nào lại chịu cúi đầu để hắn dạy dỗ hay sao?
Không thể nào.
Hắn cũng không muốn đi tìm xấu hổ cho mình.
Mà thật không nghĩ tới, Bách Hoài thản nhiên nhìn hắn một cái rồi mở miệng.
”Nhà cậu hay nhà tôi?”
”Hả?”
Mẹ nó, đúng là cái miệng hại cái thân mà!
[…]
Khi Giản Tùng Ý ngồi ở bàn đọc sách trong phòng ngủ của Bách Hoài, hai người chỉ cách nhau có một khuỷu tay với một quyển sách thì hắn ngẩng đầu lên nhìn về phòng ngủ của mình ở phía đối diện. Hai nhà rất gần nên hắn có thể nhìn rõ chậu tuyết tùng đặt bên ngoài rồi trầm mặc.
Rốt cuộc là hắn có bệnh hay Bách Hoài có bệnh vậy?
Làm sao lại nhảy thành gia sư dạy kèm rồi?
Quan hệ giữa hai người bọn họ từ lúc nào thân thiện hài hòa như vậy?
Giản Tùng Ý trầm ngâm đến đờ đẫn ra.
Một bàn tay đưa ra trước mặt hắn.
Thon dài đều tăm tắp, khớp xương rõ ràng, dưới mu bàn tay còn có thể thấy được mạch máu xanh trong.
Bàn tay hạ xuống bàn, cong lên rồi gõ xuống một cái: ”Tỉnh đi.”
Lúc Bách Hoài gõ bàn, Giản Tùng Ý mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó, cau mày lại.
”Bách Hoài, anh muộn tao như vậy sao? Xịt nước hoa ở cổ tay luôn à?”
Bách Hoài liếc hắn một cái, hỏi như không hỏi: ”Lỗ mũi cậu ngửi được?”
Giản Tùng Ý nghiêm túc nói: ”Tôi làm sao biết mũi tôi ngửi được hay không, hai khoang mũi nó gần nhau như vậy mà đã báo cáo cho tôi đâu.”
”…”
Bách Hoài quay đầu rồi nhìn hắn như kẻ ngu.
Mí mắt của anh hẹp dài, mắt lại không sâu. Thời điểm hai người mặt đối mặt, Bách Hoài cũng không đeo kính, ánh mắt liền trở nên hơi mất tập trung, chỉ một cái nhìn nhẹ lại khiến người khác cảm thấy hờ hững khinh thường. Đã thế anh còn nắm cổ tay mình, khiêu khích nhấc tay lên: ”Nếu không cậu ngửi lại một cái xem sao?”
”Được thôi.”
”…”
Giản Tùng Ý thật sự bắt cổ tay của anh lại rồi cúi đầu xuống, nhích lại gần rồi khịt mũi hai cái, ngửi xong mới nghi ngờ nhăn mi lại: ”Quái thật, tại sao lại không có mùi gì hết vậy.”
Hô hấp của hắn mang theo hơi thở nóng bỏng của thiếu niên, rơi xuống làn da lành lạnh nơi cổ tay khiến anh hơi ngưa ngứa.
Bách Hoài tỉnh bơ rút tay về: ”Vì tôi không hề xịt nước hoa.”
”Không phải, lúc nãy tôi ngửi thấy thật mà.”
Giản đại thiếu gia cảm thấy mình chịu nỗi oan thấu trời xanh, ”Mũi tôi thính lắm, mỗi lần ông nội anh ăn tối, tôi ở nhà đều ngửi ra ông ăn món gì. Tuyệt đối không thể nào ngửi sai được, có gan thì để tôi ngửi lại lần nữa đi!”
Vừa dứt lời, tay trái hắn choàng lên lưng ghế của Bách Hoài, nghiêng đầu, hạ người ngửi sau cổ của Bách Hoài.
Giản Tùng Ý suy luận rất đơn giản, nếu xịt nước hoa ở cổ tay, vậy động mạch chủ như ở cổ chắc chắn cũng xịt.
Thời điểm từng sợi tóc lòa xòa của hắn quét qua cổ Bách Hoài, cánh tay đang vịn ghế của Giản Tùng Ý đột nhiên bị đẩy ra sau một chút.
Bách Hoài nhanh chóng dứt khoát đứng lên, nghiêng người sang tránh hắn, con ngươi lạnh lùng, chất giọng lại che giấu nóng nảy khó phát hiện.
”Giản Tùng Ý, cậu có bình thường không vậy?”
Ngớ người.
Giản Tùng Ý ngớ người rồi mới phản ứng, đây chẳng phải là Bách Hoài không coi mặt mũi hắn ra gì, tính khí đại thiếu gia bùng lên như núi lửa phun trào.
”Tôi chỉ ngửi trêи người anh có xịt nước hoa hay không thôi, không bình thưởng ở chỗ nào chứ?! Hai thằng đàn ông với nhau cả, chẳng lẽ anh xấu hổ à?!”
Bách Hoài không đáp lại, gấp quyển sách luyện tập cái bộp rồi bình tĩnh nói: ”Đề lớn tôi cũng làm xong rồi, cậu về nhà đi.”
Mẹ nó, anh còn dám hạ lệnh trục khách?
Giản Tùng Ý bỗng thấy tức cười, không nói hai lời liền đứng dậy, bởi vì động tác quá mạnh nên cái ghế bị đẩy ra đằng sau một đoạn dài, ma sát với sàn gỗ phát ra âm thanh chói tai.
”Anh tưởng tôi thèm anh chắc?!”
Nói xong hắn rầm rầm đi xuống lầu, cửa cũng bị đóng lại hết sức dã man, ầm một tiếng rõ là đóng cho bõ ghét.
Mặc dù Giản Tùng Ý tính tình nóng nảy, dưới tình huống bực bội như vậy vẫn chú ý lời lẽ với người lớn tuổi hơn mình.
Coi như anh giỏi!
Nhìn căn phòng đối diện phòng mình sáng lên ánh đèn màu cam, anh thả quyển sách luyện tập xuống, nhéo thái dương rồi cầm điện thoại mở khung đối thoại ra.
Nếu như đặt Giản Tùng Ý là đại thiếu gia nhà giàu thời xa xưa, vậy Bách Hoài thế nào cũng nên vào vai con trai trưởng của nhà Thừa tướng, tính tình đáng lẽ ra còn phải bạo hơn hắn nữa chứ đâu có chuyện anh cứ mãi nhường nhịn như vậy.
Ưu điểm lớn nhất của Giản Tùng Ý là không sợ cường quyền, hắn cảm thấy Bách Hoài suốt ngày giả bộ, sợ cái gì chứ, vì vậy tính tình đại thiếu gia một chút cũng không tém lại khi ở trước mặt anh.
Hết lần này tới lần khác, từ bé đến lớn, không biết là Bách Hoài lười so đo với Giản Tùng Ý hay vì nguyên nhân gì khác mà anh cứ vừa vô tình vừa cố ý dung túng cho hắn mọi chuyện, là tự tay nuôi tính tình hắn đến độ một chút uất ức cũng nhịn không được.
Chẳng qua Giản Tùng Ý tính tình cũng rất phổi bò, bực nhanh mà hết bực cũng nhanh, tắm một cái là quên hết ráo.
Một tay cầm khăn lông lau tóc, một tay hắn mò điện thoại định nhắn cho ông nội Bách lời xin lỗi.
Lúc hắn đi khỏi Bách gia quên mất chúc ông ngủ ngon, thật không lễ phép chút nào.
Giản Tùng Ý mở hộp thư WeChat ra, một icon quen thuộc hình cái đầu hiện lên chấm đỏ.
Ảnh đại diện là đầu người mặc định, tên riêng cũng chỉ có một chữ B.
Phía trêи khung chat chỉ là vài câu hỏi ghi chép bài vở với mấy lời chúc Tết mà mẹ hắn đứng sau lưng cưỡng chế hắn gửi.Giọt nước tích từ trêи đuôi tóc rơi xuống một tiếng tách trêи màn hình điện thoại.
Thì ra… Thì ra là như vậy…
Hắn biết hắn không bình thường ở chỗ nào rồi.
Xấu hổ chết tôi!
Trời ạ, trách hắn bỏ tiết sinh học phần phân hóa cho nên chứ ngu ngốc không chú ý khoảng cách với người khác, cũng không thể trách Bách đại thiếu gia hôm nay xấu tính được.
Là mình sai, phải xí xóa lỗi lầm.
Hắn khẽ nhấc đầu ngón tay lên bấm mấy chữ thật nhanh.Mặc dù Bách Hoài không chịu thừa nhận là anh ta xịt nước hoa nhưng Giản Tùng Ý chắc chắn mũi mình không ngửi sai được.
Mùi rất thơm.
Đó là mùi hương lạnh lẽo tựa như cây tuyết tùng ngày đông giá rét.
Hơn nữa trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy người mình thoải mái đến khó nói nên lời, cho nên tuyệt đối không phải là ảo giác được.
Tên muộn tao này chắc chắn xịt nước hoa mà.
Lúc Bách Hoài nhận được tin nhắn, anh ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng rực rỡ nhạt nhòa phía sau rèm cửa nhà đối diện.
Có chàng trai viết thiếu đòn trêи mặt.
Nhưng mà dẫu sao thì người kia bắt đầu có thể ngửi được mùi của tin tức tố rồi, thời kì phân hóa sẽ sớm đến thôi.
Tác giả có nhời muốn nói: Làm sao, phân hóa liền thu phục con Pokemon này đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook