Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O
Chương 12: Nếu Bách Hoài thích Giản Tùng Ý thì Giản Tùng Ý sẽ vui chứ?

Nói xong Giản Tùng Ý đeo tai nghe, lấy ra quyển luyện đề văn mẫu mà mình chưa từng đụng tới trong cuộc đời, cắm cúi làm chỉ chừa cho Bách Hoài một cái mặt lạnh ngắt.

Từ bé hắn đã sở hữu một cặp mắt đào hoa, bên trong cong cong như nét vẽ, mắt hai mí to đều rất xinh. Con ngươi đen nhánh, lông mi mảnh dài còn hơi cong phớt lên, nhìn góc nào cũng thấy đa tình ong bướm.

Ví dụ như khi hắn lạnh mặt giống bây giờ, con ngươi đen nhánh kia như hằn lên hai chữ không vui, không lấp lánh rực rỡ trêu người như mặt trời nhỏ nhưng không hiểu tại sao luôn khiến một đống bạn học rụng tim.

Bách Hoài cảm thấy hai ngày nay chọc người hơi bị nhiều, có lẽ làm mất mặt tiểu thiếu gia, lời kia anh chỉ là muốn trêu một tí thôi không ngờ lại khiến người ta cáu thành như vậy.

Anh sẽ không rời khỏi Nam Ngoại, Giản Tùng Ý cũng không có khả năng không trở thành Alpha được. Lời nói cay cú như vậy rõ ràng là ghi hận, nếu không thì lại đòi cá chết lưới rách với mình.

Bách Hoài xoa thái dương đau nhức.

Thôi, cái đồ trẻ con này ghi hận mình cũng ghi vài chục năm rồi chứ có phải bây giờ mới thế đâu.

Nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm đất vậy.

Hết giờ học, Bách Hoài không nói câu nào đi ra khỏi lớp.

Đương nhiên Giản Tùng Ý chỉ muốn anh đi càng xa càng tốt, mắt không thấy tâm không phiền, chẳng qua không hiểu sao Bách Hoài vừa đi, cảm giác đau nhức trong cơ thể càng lúc càng rõ.

Cả người bủn rủn mất sức, đầu choáng váng, từng dây thần kinh căng lên. Nơi đốt xương nối giữa cổ và xương sống rất đau, tim gan phèo phổi như bị nướng trêи lửa.

Phản ứng phân hóa mãnh liệt như vậy à…

Thật giống như lời giải thích phân hóa càng muộn thì phản ứng càng mạnh hắn từng đọc, tốt nhất mấy ngày tới hắn vẫn nên nghỉ ở nhà thì tốt hơn.

Hắn tính nhẩm thử, cũng sắp đến ngày Đường nữ sĩ quay về rồi, lúc đó dù cho mình có không muốn thì bà cũng sẽ không cho hắn đi ra khỏi cửa.

Nghĩ như vậy, Giản Tùng Ý định nhắn cho Đường nữ sĩ một cái tin nhắn, sờ túi thì mới nhớ điện thoại di động đã bị tịch thu, điện thoại dự phòng thì không mang theo, máy nghe nhạc cũng đồng thời hết pin.

Nhất thời tâm lí như bị ai trùm túi bóng, ngộp đến khó thở.

Hôm nay ra đường không xem ngày, chuyện gì cũng không suôn sẻ, xúi quẩy muốn chết.

Giản Tùng Ý gục xuống bàn, vùi đầu vào khuỷu tay. Từng ngón tay thon gầy hơi gấp khúc lại sờ vị trí tuyến thể sẽ phân hóa, khớp xương hơi dùng sức nhấn nhấn. Tóc đen theo kẽ ngón tay tràn ra ngoài.

Người không vui nên trêи gáy viết mấy chữ không vui thật lớn.

Nằm úp sấp vậy được một lát thì đột nhiên hắn cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, giống như có một bàn tay khẽ lướt qua vạt áo đồng phục mà thò vào hộc bàn hắn vậy.

Vạt áo bị chạm rất khẽ, động tác tay của người kia rất dè dặt, cẩn thận tránh không chạm vào hắn.

Dám cả gan làm kẻ gian!

Giản Tùng Ý tức giận chộp lấy cái tay đang lén lút, bật người dậy, khóe mắt ánh lên tia lửa cháy.

Quả nhiên cầm tang vật!

Lúc bình tĩnh nhìn lại, hóa ra đó chính là di động bị tịch thu của mình!

Hắn ngẩn ngơ mấy giây.

Bách Hoài khom người, một tay chống lên bàn, một tay bị Giản Tùng Ý nắm lại, nhìn người đối diện vì úp mặt xuống mà tóc tai xuề xòa, khóe môi nhấc lên: ”Thì ra không ngủ.”

”…”

Anh lắc lắc điện thoại trong tay: ”Vốn còn muốn tặng cậu niềm vui bất ngờ.”

“…”

”Đồ trả về rồi, đừng giận tôi nữa có được không?”

“…”

Bành Minh Hồng nổi tiếng là giáo sư ma quỷ, rất khó đối phó, có thể đem điện thoại về từ chỗ ông ta hẳn tốn không ít miệng lưỡi, thậm chí có thể làm mấy chuyện trao đổi bẩn thỉu không muốn người khác biết.

Tốt, nhân tính của anh còn chưa mất!

Hắn buông tay Bách Hoài ra, cầm lấy điện thoại di động rồi nhét vào bụng áo hoodie, rũ mắt ồm ồm nói hai chữ: ”Tính sau.”

”Ừ, chịu mở miệng nói chuyện là tốt rồi.”

Bách Hoài cong môi cười, cúi đầu dùng bàn tay mới được Giản Tùng Ý nắm chặt để vuốt mấy cọng tóc ngúc nghích mất trật tự trêи trán hắn.

Rồi anh đẩy ly giữ nhiệt trêи bàn mình qua bàn Giản Tùng Ý, ngồi vào chỗ, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Tất cả tự nhiên như nước chảy mây trôi, tự nhiên đến nỗi Giản Tùng Ý ngúc nghích không kịp phản ứng với chuyện mình bị người ta xoa đầu.

Dương Nhạc liếc mắt một cái rồi quay người, kéo tay áo của Từ Gia Hành rồi nhích lại gần đè giọng nói nhỏ: ”Cậu có thấy… Vừa rồi Bách gia nói chuyện với Tùng ca giọng điệu ôn nhu khϊế͙p͙ đi được, giống như dỗ em bé vậy.”

Từ Gia Hành nghi nghi ngờ ngờ lén lén lút lút nhìn hai lão đại ở đằng sau, ngay lập tức bị bầu không khí từ hai địa cực bắn tới đông cứng người, run lập cập như gà con.

”Có thể anh ấy hạ độc trong ly giữ nhiệt, lương tâm bất an, muốn cho Tùng ca hưởng sự quan tâm cuối cùng trước khi chết.”

Dương Nhạc suy nghĩ một chút: ”Cậu nói cũng có lí đấy.”

[…]

Giờ tự học buổi tối, Bách Hoài nhận được tin nhắn từ chị em mới quen tên Viên Kem Nhỏ.

Cô rất tức giận.

[Bảo bối à, cậu nói đám người này có phải mù mắt hay không? Làm sao lại thấy cục bột chưa lên men cái mặt cứng ngắc Bách Hoài lại đẹp trai hơn cục cưng của chúng ta được chứ!]

Bách Hoài: “…”

Anh nhận ra hóa ra biểu cảm trêи mặt của mình còn rất phong phú trong mắt người khác.

Người ta miêu tả đến là sinh động như thế cơ mà.

Nhưng anh không thể ở trong fan club của Giản Tùng Ý bảo vệ bản thân mình, bình tĩnh nhắn lại.

[Đúng vậy, tôi thấy Giản Tùng Ý đẹp hơn. Nhưng sao bạn lại gọi cậu ấy là cục cưng?]

Viên Kem Nhỏ: Bởi vì tớ là fan mẹ mà! Đương nhiên fan mẹ* phải gọi anh í là cục cưng rồi!

(* chỉ những người phụ nữ trung niên từ 30-40 tuổi hâm mộ thần tượng nhỏ tuổi hơn mình.)

Viên Kem Nhỏ: Chờ chút, cậu có phải là fan girl cuồng không đấy?

Bách Hoài nghẹn họng.

Viên Kem Nhỏ: Cậu không thể làm fan girl cuồng đâu! Con yêu của chúng ta giờ mới có mười bảy tuổi, chưa nhớn cũng chưa phân hóa, chưa thi vào đại học thì tuyệt đối không thể nói chuyện yêu đương! Phải tập trung học tập cho giỏi! Mẹ không cho phép cục cưng nói chuyện yêu đương đâu! Nếu như cậu là fan girl cuồng thì chúng ta là kẻ thù của nhau!

Bách Hoài: “…”

B.S: Tôi không phải.

Viên Kem Nhỏ: Thật chứ?

B.S: Thật.

Viên Kem Nhỏ: Vậy thì tốt, tớ an tâm rồi!

Viên Kem Nhỏ: Hôm nay tớ đi học nhìn thấy con mình ở đằng xa, hình như con tâm trạng vô cùng không tốt đó TT_TT Đau lòng quá đi, đều tại tên siêu cấp bại hoại Bách Hoài! Vote Nam vương lại kéo đám người bên Nhất Trung tham gia, đã vậy thi còn hơn con mình mười điểm. Cậu nói xem, con chúng ta ưu tú như vậy thì gặp loại đả kϊƈɦ như này bao giờ chưa?

Viên Kem Nhỏ: Không biết làm như nào cục cưng của chúng ta mới vui đây, haiz (〜 ̄ △ ̄)〜

Bách Hoài nghiêng đầu nhìn cục cưng Giản Tùng Ý ỷ mình ngồi ở cuối lớp nên uể oải gà gật ngủ, chính anh cũng rất muốn biết đáp án của vấn đề này.

Viên Kem Nhỏ lại spam tới: Chỉ khi cục bột chưa lên men cái mặt cứng ngắc Bách Hoài bị ngược đãi mấy lần hoặc chuyển trường thì con mình mới có thể vui vẻ trở lại. Này, chúng ta nghĩ cách đá đít tên Bách Hoài ra khỏi trường đi!

Bách Hoài cảm thấy độ hot của mình rất cao, lần đầu tiên gặp hai người trong cùng một ngày muốn đuổi anh đi.

Anh cười khổ một cái, nhắn tin lại.

[Bách Hoài sẽ không đi.]

Viên Kem Nhỏ: Ừm, tớ cũng nghĩ vậy, vất vả như thế trở về thì sao có thể đi được? Vậy thì chỉ có thể hi vọng con cưng phân hóa thành một Alpha cao cấp, dùng tin tức tố ép chết tên mặt than đó đi!

Viên Kem Nhỏ: Không được, càng nghĩ càng đau lòng. Hôm nay tâm trạng của con mình tuột dốc quá. Nếu con chúng ta vui lại, tớ tình nguyện một năm không ăn khoai sọ, khẩn cầu trời xanh có mắt để tên Bách Hoài đó yêu con mình, vì con mình mà thần hồn điên đảo, ngày nhớ đêm mong, mất ăn mất ngủ. Lúc đó chắc chắn con sẽ vui trở lại!

Bách Hoài cảm thấy mình đứng thứ nhất cũng vô dụng, anh không theo kịp tốc độ suy nghĩ của Omega này, chần chừ nhắn.

[Nếu Bách Hoài thích Giản Tùng Ý thì bạn nghĩ Giản Tùng Ý có vui không?]

Viên Kem Nhỏ: Đương nhiên rồi! Bởi vì con mình nó sẽ không thích tên đó! Đoạt vị trí Nam vương, đoạt cả vị trí trùm trường, con nó tức như vậy chẳng lẽ lại có thể nhịn được hay sao? Bây giờ hắn đang ở trêи cao, mấy bữa nữa bị hất xuống sẽ thê thảm đến cỡ nào! Nhất định hắn sẽ cầu mà không được, truy thê hỏa táng tràng*, để cho cục cưng cường bạo mới được! Mới nghĩ thôi mà đã thấy thoải mái rồi!

(* Những người ban đầu lạnh lùng hắt hủi đối phương, sau đó vì theo đuổi người ta mà đốt hết mặt mũi của mình.)

Bách Hoài: ”…”

Cường bạo, truy thê hỏa táng tràng…

Anh không trả lời lại.

Lúc về tới nhà ăn cơm, tắm rửa xong xuôi, khi nằm ở trêи giường lại tự dưng nhớ mấy câu này.

Chuyện bình chọn anh không có ý định thắng hắn, hơn nữa là do dân số bên Nhất Trung đông hơn nên mới thắng, cái này không tính.

Còn chuyện đứng nhất cũng chỉ là anh vừa vặn gặp dạng bài anh đã làm rồi, lỡ tay thế là hơn điểm hắn mất tiêu.

Anh không muốn chọc Giản Tùng Ý bực bội, chẳng qua trời xui đất khiến, mọi chuyện cứ cố tình là như vậy.

Theo như lời của Viên Kem Nhỏ, cách vuốt đám lông xù là anh nên thua hắn vài lần. Mà Giản Tùng Ý kiêu ngạo như vậy, nếu mình cố ý thua bị phát hiện ra, cậu ấy lại muốn cá chết lưới rách mất.

Còn cái gì lung ta lung tung, cầu mà không được, truy thê hỏa táng tràng…

Bách Hoài nằm ở trêи giường, im lặng nhìn cửa sổ phía đối diện. Đột nhiên anh đứng dậy mở cửa phòng.

”Dì Lưu, bộ đồng phục hôm nay dì ủi khô chưa ạ? Để cháu đem trả cho hàng xóm.”

[…]

Giản Tùng Ý phải tự nhận hắn là một người không hề tốt tính, rất kiêu ngạo, thích giả vờ, thích gây sự, nói chung là tính thối đầy người.

Không phải là không chấp nhận chuyện mình thua…

Hắn không có thói quen thua người khác, mà nếu có thua thì cũng không đến nỗi ghi hận người ta như vậy.

Thật ra hắn bực bội chỉ bởi vì người kia là Bách Hoài.

Không biết tại sao cứ phải là Bách Hoài mới được, Bách Hoài Bách Hoài Bách Hoài!

Từ nhỏ đến lớn đều như thế này cả.

Hắn cảm giác mình hôm nay nói chuyện cay nghiệt thật, giờ nghĩ lại thấy hối hận. Dẫu sao cuộc bình chọn kia Bách Hoài cũng đâu tham gia, đánh cược thì cũng là mình đánh, thua là bởi vì mình không giỏi bằng người ta. Giờ nghĩ lại, hắn thấy tính tình mình vô lí quá mức rồi.

Chẳng qua lời nói như bát nước đổ ra không có cách nào hốt lại được, đã nói thế thì phải cố làm cho bằng được. Rốt cuộc hắn chỉ muốn Bách Hoài thua một cách tâm phục khẩu phục thôi mà, một núi không thể có hai A đâu!

Giản Tùng Ý cười tự giễu mình, đột nhiên cuống họng co rút lại đau đến trợn mắt.

Cả ngày hôm nay hắn rất đau, tối đến thống khổ khó chịu càng mãnh liệt hơn nữa.

Hắn đoán rằng mình đã đến lúc phải phân hóa rồi.

Cũng may hắn đọc thông tin rằng Alpha phân hóa không cần chuẩn bị gì hết, để chốc nữa nói cho Đường nữ sĩ biết, tránh việc bà lo lắng.

Giản Tùng Ý hít sâu một hơi, điều chỉnh tư thế thoải mái một chút nhưng vô dụng.

Alpha phân hóa đau như vậy sao? Nghe nói Omega lúc phân hóa còn đau hơn Alpha gấp mười lần, thật không hiểu làm sao bọn họ sống qua mấy ngày đó được.

Giản Tùng Ý hơi đau lòng cho mấy bé Omega đáng thương kia.

Hắn muốn ép mình ngủ để quên đi đau đớn, mơ mơ màng màng rốt cuộc cũng ngủ được. Lúc Giản Tùng Ý tỉnh lại, môi hắn khô muốn nứt ra, cổ họng nóng đến bốc khói, bụng thì quặn đau từng cơn từng cơn, như có ai dùng cái cào mà cào từ trêи xuống dưới.

Giản Tùng Ý muốn uống nước, chưa kịp đứng lên thì trước mắt tối sầm, té ngã xuống giường.

Cả người mất thăng bằng, lúc lạnh lúc nóng.

Sốt rồi.

Giản Tùng Ý lờ mờ đoán vậy nhưng không còn sức lực để làm bất cứ chuyện gì, dựa vào bản năng của em bé mà cuộn chặt người trong chăn, hắn trùm kín đầu mặc cho cơ thể từ đầu đến chân bỏng rát khó chịu.

Điện thoại di động vang lên, Giản Tùng Ý không còn sức mà vươn tay ra khỏi chăn, cũng không còn sức há miệng trả lời.

Tiếng chuông vẫn kiên trì reo liên tục, hình như người gọi rất gấp mà hiện tại Giản Tùng Ý đã lực bất tòng tâm, không có cách nào để bắt máy cả.

Cả đời này hắn chưa từng trải qua đau đớn như vậy, đau đến tê dại quay cuồng, đứng bên bờ vực tối đen muốn nuốt chửng mình. Trước khi hắn mê man ngất đi liền nghe được tiếng mở khóa mật mã dưới nhà.

Cửa bật ra!

Tiếng bước chân của ai đó chạy lên lầu rất rất nhanh.

Hắn ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu.

Rồi tiếp theo như được tuyết đầu đông ôm lấy, xoá dịu đau đớn nóng rát, trấn an tất cả những cồn cào.

Rồi Giản Tùng Ý nghe được một âm thanh quen thuộc.

”Không sao mà, anh đây rồi…”

╰( ͡° ͜ʖ ͡° )つ──☆*:・゚

Bách Hoài có lời cần phát biểu: Tôi không phải fan girl, tôi là fan husband, cho nên tôi không nói dối.

Tác giả vỗ về: Tôi biết các mẹ đau lòng con giai, tôi cũng đau lòng vậy. Nhưng sau đau lòng sẽ vì con mà cảm thấy hãnh diện lẫn tự hào!

Con trở thành Omega sẽ trở nên mạnh hơn, trở thành bản thể tốt hơn của chính mình. Chẳng qua giờ đổi lại không cần phải nộp tiền phạt giới tính thôi, nhưng mà giờ phải giả vờ như thế nào để qua mắt người khác thì mọi người cùng đón đọc nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương