Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
-
C90: Tra hỏi
Nước D.
Tử Thích bị trùm kín đầu rồi được dẫn đến một căn phòng bí mật, xung quanh toàn là những món đồ bằng bạc tự rèn đúc sắc bén đến mức lóe sáng lên chói mắt.
Nói vậy thôi chứ ai mà không biết đây là nơi thẩm vấn người của hoàng gia nước D. Tử Thích bị đám người thuộc hạ của Đế Diêu Mộc Long bắt về trói lên thanh xà đứng, cởi trùm đầu ra thì anh vô cùng ngạc nhiên bởi cái khung cảnh trước mắt.
“Đây là đâu?” Gằn giọng hỏi.
Cạch!
Không phải tiếng mở khóa cửa thông thường mà là dây xích và ổ khóa sắt, từ bên ngoài đi vào là một dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai cùng bộ quần áo được thiết kế bắt mắt, sang trọng. Nhưng điều đặc biệt nhất ở đây là người này có đôi mắt xanh biếc mà trước đó Mạc Uyển Kinh đã nhờ anh điều tra giúp cho, nắm được phần nào về thân thế của người này Tử Thích lại lên tiếng tiếp “Thái tử, tại sao ngài lại đích thân tới đây?”
“Hừ, ngươi biết ta? Ngươi thông minh như vậy hẳn đã biết ta muốn hỏi gì rồi nhỉ, Tử Thích thị vệ?” Đế Diêu Mộc Long ngồi xuống chiếc ghế có lông hổ trả lên, đôi chân vắt chéo nhìn người đàn ông đang bị trói trước mặt rồi cứ thế nhếch môi xem trọng anh.
Quả đúng là người thông minh thì thường rất biết điều, Tử Thích đoán ngay ra được mục đích của nước D khi rình mò tìm kiếm con mồi như anh lâu như vậy là có việc cần hỏi, bọn họ chắc chắn sẽ không làm hại anh.
“Nếu ngài đã nói vậy thì tôi cũng không giấu gì nhưng có một điều trước khi nói tôi mong muốn điện hạ ngài sẽ chấp thuận.” Nhìn xiềng xích trói tay chân của mình, Tử Thích cố ý vừa nói vừa bảy tỏ mình sẽ không bỏ trốn mà ngoan ngoãn phục tùng Đế Diêu Mộc Long.
Ra hiệu bằng mắt cho Hắc Y cởi trói, Đế Diêu Mộc Long mới tra hỏi tiếp “Ngươi biết tung tích của em gái ta đúng không, người có đôi mắt màu xanh biếc?”
‘Màu mắt xanh biếc, đúng thật là cô ấy…’ Suy nghĩ một lúc kha khá lâu, Tử Thích mới cúi người nghiêm giọng trả lời “Vâng, cô ấy là con gái của cố phu nhân Trân Châu tên là Mạc Uyển Kinh.”
“Cố phu nhân Trân Châu? Chứ không phải là mẹ tôi, Hồng Tuyết Như sao?” Thắc mắc với cái người tên Trân Châu đó, vị thái tử của chúng ta thật sự không thể nghĩ ra tại sao mẹ mình qua lời của Tử Thích lại biến thành một người khác rồi.
“…”
Thấy tình hình này thì khó mà nói hết một lời được nên Tử Thích liền đề nghị Đế Diêu Mộc Long để mình lấy tài liệu đối chiếu cho anh. Quả thật sau khi xem ảnh của Trân Châu và Hồng Tuyết Như thì anh mới chợt nhận ra mẹ mình khi đến Vân Nam đã đổi tên và che dấu màu mắt của mình suốt bao nhiêu năm.
…………
Ở Vân Nam.
Hàn Yết Kiêu bị Khiêm Lăng Hoành truy sát bấy lâu nay không ngừng nghỉ nên liền nảy ra suy nghĩ nhờ đến sự giúp đỡ của nước H. Nhưng hắn lại không ngờ đến rằng cũng chính vì điều này mà nước H lại gặp nguy khi bị Tôn Tân Hạo phát hiện ra điểm đáng nghi và bắt thóp được địa điểm hắn đang lẩn trốn.
“Bắt sống cho tôi.” Khiêm Lăng Hoành đứng ở ngoài căn hầm của một nhà máy sản xuất dây chuyền quần áo cũ nát ở thôn Địa Lang ngay Yến thành cạnh Vân Nam. Dáng người cường tráng, cao ngạo không chút sắc cảm ra lệnh cho đám người của mình đi vào trong lục tìm tên Hàn Yết Kiêu dám lợi dụng người phụ nữ. ủa anh ra bằng giọng nói lạnh lùng.
“Vâng!” Tạ Hiện nhận lệnh dẫn theo một số người vào trong rồi lại phân bố một số người đứng ở quanh mọi ngóc nhách có thể trốn thoát để chặn hẳn lối ra của Hàn Yết Kiêu.
Đời này quả thực chấm hết rồi, giá như hắn không cầu cứu nước H thì có phải sẽ sống thêm được ít ngày không? Nhưng sống ở đời làm gì có nhiều ‘giá như’ đến thế, số phận không nằm ở tay mình thì nằm ở tay người khác là lẽ thường tình.
Tiếng bước chân ngày một tiến gần, Hàn Yết Kiêu tay cầm súng mà chỉa ra trước mặt nhằm bảo vệ tính mạng mình lúc nào thì hay lúc đó.
“Bốn người tìm bên kia đi, những người còn lại theo tôi.” Tạ Hiện ra chủ huy đường đánh cho cả nhóm tầm chục người gì đó một cách hợp lý nhất vì ở đây có tận hai đường rẽ.
Két! Két! Tiếng cửa sắt bị mở ra là âm thanh khiến Hàn Yết Kiêu lo sợ nhất, hắn co rúm người ở một góc mà lo sợ bị tóm. Nhưng quả đúng là Tạ Hiện mở đến tận cánh cửa thứ mười lăm thì mới phát hiện ra hắn.
Pằng! Pằng!
“Né súng đi…rồi tóm hắn lại…Hự…” Tạ Hiện vừa kịp ra lệnh cho đám người theo mình thì lại ăn ngay một phát đạn vào ngực trái của Hàn Yết Kiêu “pằng” một âm thanh lại vang lên trong căn hầm rõ nghe thấy tiếng cho dù có ở bên ngoài.
“Aaaaa…thả tao ra, chúng mày chán sống rồi, chúng mày biết tao có ai chống lưng không? Là hoàng tộc nước H đó…” Hàn Yết Kiêu bị Tạ Hiện bắn một phát vào chân mà la lên đầy đau điếng, hắn không ngừng vùng vẫy hét om sòm ra oai rồi lại tự mình nói ra cả nguồn cơ đứng đằng sau nhưng lại nhanh chóng bị đám người bịt miệng lại.
“Đưa hắn giải ra ngoài đi…”
“Đội trưởng Tạ, ngài không sao chứ?” Một tên đàn ông dưới trướng của Tạ Hiện thấy anh bị thương nên gấp gáp chạy đến đỡ lấy anh, hỏi han. Giữ lấy miệng vết thương, Tạ Hiện lại giơ tay ra hiệu với người đàn ông đó không sao, không cân lo cho mình mà thay vào đó là may đi báo cáo với Khiêm Lăng Hoành.
Tử Thích bị trùm kín đầu rồi được dẫn đến một căn phòng bí mật, xung quanh toàn là những món đồ bằng bạc tự rèn đúc sắc bén đến mức lóe sáng lên chói mắt.
Nói vậy thôi chứ ai mà không biết đây là nơi thẩm vấn người của hoàng gia nước D. Tử Thích bị đám người thuộc hạ của Đế Diêu Mộc Long bắt về trói lên thanh xà đứng, cởi trùm đầu ra thì anh vô cùng ngạc nhiên bởi cái khung cảnh trước mắt.
“Đây là đâu?” Gằn giọng hỏi.
Cạch!
Không phải tiếng mở khóa cửa thông thường mà là dây xích và ổ khóa sắt, từ bên ngoài đi vào là một dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai cùng bộ quần áo được thiết kế bắt mắt, sang trọng. Nhưng điều đặc biệt nhất ở đây là người này có đôi mắt xanh biếc mà trước đó Mạc Uyển Kinh đã nhờ anh điều tra giúp cho, nắm được phần nào về thân thế của người này Tử Thích lại lên tiếng tiếp “Thái tử, tại sao ngài lại đích thân tới đây?”
“Hừ, ngươi biết ta? Ngươi thông minh như vậy hẳn đã biết ta muốn hỏi gì rồi nhỉ, Tử Thích thị vệ?” Đế Diêu Mộc Long ngồi xuống chiếc ghế có lông hổ trả lên, đôi chân vắt chéo nhìn người đàn ông đang bị trói trước mặt rồi cứ thế nhếch môi xem trọng anh.
Quả đúng là người thông minh thì thường rất biết điều, Tử Thích đoán ngay ra được mục đích của nước D khi rình mò tìm kiếm con mồi như anh lâu như vậy là có việc cần hỏi, bọn họ chắc chắn sẽ không làm hại anh.
“Nếu ngài đã nói vậy thì tôi cũng không giấu gì nhưng có một điều trước khi nói tôi mong muốn điện hạ ngài sẽ chấp thuận.” Nhìn xiềng xích trói tay chân của mình, Tử Thích cố ý vừa nói vừa bảy tỏ mình sẽ không bỏ trốn mà ngoan ngoãn phục tùng Đế Diêu Mộc Long.
Ra hiệu bằng mắt cho Hắc Y cởi trói, Đế Diêu Mộc Long mới tra hỏi tiếp “Ngươi biết tung tích của em gái ta đúng không, người có đôi mắt màu xanh biếc?”
‘Màu mắt xanh biếc, đúng thật là cô ấy…’ Suy nghĩ một lúc kha khá lâu, Tử Thích mới cúi người nghiêm giọng trả lời “Vâng, cô ấy là con gái của cố phu nhân Trân Châu tên là Mạc Uyển Kinh.”
“Cố phu nhân Trân Châu? Chứ không phải là mẹ tôi, Hồng Tuyết Như sao?” Thắc mắc với cái người tên Trân Châu đó, vị thái tử của chúng ta thật sự không thể nghĩ ra tại sao mẹ mình qua lời của Tử Thích lại biến thành một người khác rồi.
“…”
Thấy tình hình này thì khó mà nói hết một lời được nên Tử Thích liền đề nghị Đế Diêu Mộc Long để mình lấy tài liệu đối chiếu cho anh. Quả thật sau khi xem ảnh của Trân Châu và Hồng Tuyết Như thì anh mới chợt nhận ra mẹ mình khi đến Vân Nam đã đổi tên và che dấu màu mắt của mình suốt bao nhiêu năm.
…………
Ở Vân Nam.
Hàn Yết Kiêu bị Khiêm Lăng Hoành truy sát bấy lâu nay không ngừng nghỉ nên liền nảy ra suy nghĩ nhờ đến sự giúp đỡ của nước H. Nhưng hắn lại không ngờ đến rằng cũng chính vì điều này mà nước H lại gặp nguy khi bị Tôn Tân Hạo phát hiện ra điểm đáng nghi và bắt thóp được địa điểm hắn đang lẩn trốn.
“Bắt sống cho tôi.” Khiêm Lăng Hoành đứng ở ngoài căn hầm của một nhà máy sản xuất dây chuyền quần áo cũ nát ở thôn Địa Lang ngay Yến thành cạnh Vân Nam. Dáng người cường tráng, cao ngạo không chút sắc cảm ra lệnh cho đám người của mình đi vào trong lục tìm tên Hàn Yết Kiêu dám lợi dụng người phụ nữ. ủa anh ra bằng giọng nói lạnh lùng.
“Vâng!” Tạ Hiện nhận lệnh dẫn theo một số người vào trong rồi lại phân bố một số người đứng ở quanh mọi ngóc nhách có thể trốn thoát để chặn hẳn lối ra của Hàn Yết Kiêu.
Đời này quả thực chấm hết rồi, giá như hắn không cầu cứu nước H thì có phải sẽ sống thêm được ít ngày không? Nhưng sống ở đời làm gì có nhiều ‘giá như’ đến thế, số phận không nằm ở tay mình thì nằm ở tay người khác là lẽ thường tình.
Tiếng bước chân ngày một tiến gần, Hàn Yết Kiêu tay cầm súng mà chỉa ra trước mặt nhằm bảo vệ tính mạng mình lúc nào thì hay lúc đó.
“Bốn người tìm bên kia đi, những người còn lại theo tôi.” Tạ Hiện ra chủ huy đường đánh cho cả nhóm tầm chục người gì đó một cách hợp lý nhất vì ở đây có tận hai đường rẽ.
Két! Két! Tiếng cửa sắt bị mở ra là âm thanh khiến Hàn Yết Kiêu lo sợ nhất, hắn co rúm người ở một góc mà lo sợ bị tóm. Nhưng quả đúng là Tạ Hiện mở đến tận cánh cửa thứ mười lăm thì mới phát hiện ra hắn.
Pằng! Pằng!
“Né súng đi…rồi tóm hắn lại…Hự…” Tạ Hiện vừa kịp ra lệnh cho đám người theo mình thì lại ăn ngay một phát đạn vào ngực trái của Hàn Yết Kiêu “pằng” một âm thanh lại vang lên trong căn hầm rõ nghe thấy tiếng cho dù có ở bên ngoài.
“Aaaaa…thả tao ra, chúng mày chán sống rồi, chúng mày biết tao có ai chống lưng không? Là hoàng tộc nước H đó…” Hàn Yết Kiêu bị Tạ Hiện bắn một phát vào chân mà la lên đầy đau điếng, hắn không ngừng vùng vẫy hét om sòm ra oai rồi lại tự mình nói ra cả nguồn cơ đứng đằng sau nhưng lại nhanh chóng bị đám người bịt miệng lại.
“Đưa hắn giải ra ngoài đi…”
“Đội trưởng Tạ, ngài không sao chứ?” Một tên đàn ông dưới trướng của Tạ Hiện thấy anh bị thương nên gấp gáp chạy đến đỡ lấy anh, hỏi han. Giữ lấy miệng vết thương, Tạ Hiện lại giơ tay ra hiệu với người đàn ông đó không sao, không cân lo cho mình mà thay vào đó là may đi báo cáo với Khiêm Lăng Hoành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook