Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
-
C32: Thứghêtởm
Sáng hôm sau.
Mạc Uyển Kinh lại mơ thấy ác mộng, trán cô đầm đìa mô hôi mặc cho không khí trong căn phòng đã rất thấp.
Hách Liên Tử Mục từ sáng sớm nhận được đầy đủ tin tức của vụ tai nạn của chiếc máy bay S375. Tính chờ đến lúc Mạc Uyển Kinh dậy rồi nói trực tiếp nhưng khi đó cô còn chưa ngủ dậy với lại công ty có cuộc họp gấp nên thôi, anh liền đến công ty trước. Rồi sau đó mới sai Trương Quốc sửa soạn mọi dữ liệu mà Giác Dương điều tra được thành một bản mềm mà gửi qua điện thoại cô.
Mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh đáng răng rửa mặt, thay quần áo xong cô mới cầm lấy chiếc điện thoại xem thử. Nhưng trên màn hình lại chi chít tin nhắn của một vài người.
Đầu tiên là trả lời dòng tin nhắn của Lạc Hương Mẫn rồi mới chuyển qua tin nhắn của Hách Liên Tử Mục.
“Không có mẹ và anh trai của Alec HiaLy sao? Vậy hai người đó đang ở đâu?” Đôi môi dày căng bóng của Mạc Uyển Kinh bất giác nhấc lên mà tự đặt câu hỏi.
Rồi cô lại ấn vào hòm thư đọc lướt qua thứ gì đó, ánh mắt dần trở nên khó tả, thâm sâu hơn. Chỉ thấy Mạc Uyển Kinh nhanh chóng gửi lại một dòng tin nhắn cho người nhận ở bên kia với nội dung như sau “Anh thử điều tra vị trí của hai người đó hiện đang ở đâu, rồi gửi một tin nhắn nặc danh báo cho Hách Liên Tử Mục là được.”
………
Ở một nơi nào đó khá kín tiếng trong Vân thành.
“Ông xử lý việc đó sao rồi, đừng để Hách Liên Tử Mục phát hiện ra tôi không thì ông chết chắc đó hiểu chưa.” Một người đội mũ da kín kẽ, khoác ngoài mình một bộ đồ Âu dài như đang muốn che dấu đi thân phận của mình.
Trái lại Mạc Nam Báu lại có vẻ rất nịnh nọt, dựa hơi người này như thể ông ta là một viên quan chức có quyền, có tiếng, một tay che trời vậy. Ngang nhiên đáp lời “Ngài cứ yên tâm, tối nay tôi sẽ cho người xử hai kẻ kia để Hách Liên Tử Mục không thể thực hiện được kế hoạch của hắn như đã dự định.”
“Nhanh ra tay đi, để tránh đêm dài lắm mộng. Nếu thành công thì tôi sẽ không để ông phải chịu thiệt ở cái Vân thành này nữa, nhưng nếu không thành công thì…” Vừa nói vừa đe dọa, có vẻ người này rất cao tay nên hắn sẽ không để một con ruồi như Mạc Nam Báu chậm trễ chuyện chính sự của mình.
Thấy tình hình bản thân nếu không thành công thì chỉ có con đường chết nên Mạc Nam Báu nhanh chóng cướp lời mà hứa hẹn “Ngài Hách Liên yên tâm, tôi sẽ không làm ngài thất vọng đâu.”
Sau vụ bàn bạc đó, người thần bí vẫn không yên tâm về Mạc Nam Báu. Hắn liền cho người theo sát đám người của tên họ Mạc kia để nhằm lúc giữa chừng chúng có sơ suất thì một đao xử sạch chứng cứ.
………
Trời hôm nay ngã màu mây hồng, có lẽ như muốn báo điềm cho Mạc Uyển Kinh. Lòng cô cứ như lửa đốt mà ngồi chờ đợi thứ gì đó trên màn hình điện thoại.
Ting, Ting!
“Tra được rồi, Alec HiaLy và Alec Wiliwason bọn họ đang bị nhốt ở trong một ngôi nhà hoang trên đỉnh núi ngoại ô Vân thành. Anh đã gửi thông tin này cho Hách Liên Tử Mục nhưng để đề phòng thì anh đã phái thêm người lên đó ẩn nấp trước rồi.” Một dòng tin nhắn được gửi đến trong hòm thư của Mạc Uyển Kinh.
Nhận được tin này rồi cô vẫn không khỏi lo cho hai mẹ con Alec. Bởi trong suốt mấy ngày họ đến đây đã mang lại cảm giác hạnh phúc, hơi ấm của một gia đình khiến cô rất ngưỡng mộ. Lại thêm Alec Hanara cũng xem cô như con gái mà hết lời tâm tự chân thành khiến cô rất đỗi lo cho họ khi nghe tin máy bay xảy ra trục trặc.
‘Lại đang là mùa đông nữa chứ, không biết hai người họ có chịu được nhiệt độ nơi đó không?..’ Mạc Uyển Kinh nghĩ ngợi.
Bên này, dù không nhận được tin nặc danh thì Giác Dương cũng đã tra được nơi nhà Alec bị giam cầm. Anh gấp rút nhanh chóng lái xe ra ngoại ô trước rồi chờ lệnh của Hách Liên Tử Mục sau.
Một mẻ là muốn tóm tên đầu sỏ nên Hách Liên Tử Mục đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy. Còn phía mình thì chờ Trương Quốc lái trực thăng tư nhân đến thẳng điểm hẹn cho nhanh.
Căn nhà hoang ngoại ô Vân Nam.
“A…các người là ai?” Alec HiaLy không hiểu mấy về tiếng nơi đây nên bà chỉ thầm cầu hét lên bằng tiếng Anh.
Song đám người ngu dốt này cũng chỉ là bọn cấp dưới của đám người tay trên, là tầng lớp làm thuê thấp kém không có lương tâm nên cũng chẳng hiểu được Alec Hanara đang muốn truyền đạt điều gì. Đã đành bọn chúng còn nghĩ rằng những gì bà đang nói là những lời mắng nhiếc vào thẳng bản mặt của chúng.
“Haha, con mụ già này có im mồm đi không? Tao cắt lưỡi mày bây giờ, già rồi nhưng vẫn còn khá đẹp đấy.”
“Bọn nhà giàu mà, có tiền nhan sắc chắc chắn phải được chau chuốt rồi, mày có hiểu không cái đồ ngu?”
“Thằng kia cũng đẹp mỗi tội cái số của hắn cũng chỉ sống được đến hôm nay, nếu kiếp sau thật thì nên đầu thai làm động vật đi cho lành chứ làm người như nó tao cũng thấy mệt thay. Giàu quá thì sống cũng chẳng được mấy.”
“Mé, mấy thằng ngu. Kéo tên nước ngoài kia sang phòng kế đi, ông đây lại muốn nếm thử mùi vị của mấy con mụ già nhưng thân hình vẫn ngon như này.” Tên đại ca mặt mày đen lì, cạnh mắt còn có một vết sẹo lớn lâu năm. Hắn như kiểu thèm khát hương vị mới vậy mà mồm mép chải dãi rồi hét lớn.
Đổi lại Alec Wiliwason cũng từng học qua tiếng mẹ đẻ nơi đây nên có hiểu mấy tên này đang nói gì. Anh cố vùng vẫy mà hét lớn “Đừng đụng vào mẹ tao, chúng mày là lũ đê tiện.”
“À, thì ra thằng này hiểu chúng ta nói gì. Vã mồm nó đi.” Tên đại ca lên tiếng vẻ mặt thích thú rồi lại ghét bỏ ra lệnh cho mấy tên đàn em.
Hắn mặc kệ sống chết của Alec Wiliwason, dù cho anh đã máu me đầy mặt thì hắn vẫn rất thích thú vuốt lên khuôn mặt có dính đôi chút bùn đất của Alec Hanara mà đưa đẩy chiếc lưỡi mình.
“Thứ…ghê…tởm.” Alec Hanara cố nói mấy chữ bà có thể biết.
Chat.
“Già mà còn đòi lắm giá à, mày có biết mày là thứ sắp chết rồi không mà lắm mồm. Thôi thì để ông đây cho mày sướng…Aaaa…” Vừa nói còn chưa dứt câu hắn đã bị hai phát súng trúng chân ngã lăn ra mà ôm vết thương la lên.
Pằng, pằng!
Mạc Uyển Kinh lại mơ thấy ác mộng, trán cô đầm đìa mô hôi mặc cho không khí trong căn phòng đã rất thấp.
Hách Liên Tử Mục từ sáng sớm nhận được đầy đủ tin tức của vụ tai nạn của chiếc máy bay S375. Tính chờ đến lúc Mạc Uyển Kinh dậy rồi nói trực tiếp nhưng khi đó cô còn chưa ngủ dậy với lại công ty có cuộc họp gấp nên thôi, anh liền đến công ty trước. Rồi sau đó mới sai Trương Quốc sửa soạn mọi dữ liệu mà Giác Dương điều tra được thành một bản mềm mà gửi qua điện thoại cô.
Mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh đáng răng rửa mặt, thay quần áo xong cô mới cầm lấy chiếc điện thoại xem thử. Nhưng trên màn hình lại chi chít tin nhắn của một vài người.
Đầu tiên là trả lời dòng tin nhắn của Lạc Hương Mẫn rồi mới chuyển qua tin nhắn của Hách Liên Tử Mục.
“Không có mẹ và anh trai của Alec HiaLy sao? Vậy hai người đó đang ở đâu?” Đôi môi dày căng bóng của Mạc Uyển Kinh bất giác nhấc lên mà tự đặt câu hỏi.
Rồi cô lại ấn vào hòm thư đọc lướt qua thứ gì đó, ánh mắt dần trở nên khó tả, thâm sâu hơn. Chỉ thấy Mạc Uyển Kinh nhanh chóng gửi lại một dòng tin nhắn cho người nhận ở bên kia với nội dung như sau “Anh thử điều tra vị trí của hai người đó hiện đang ở đâu, rồi gửi một tin nhắn nặc danh báo cho Hách Liên Tử Mục là được.”
………
Ở một nơi nào đó khá kín tiếng trong Vân thành.
“Ông xử lý việc đó sao rồi, đừng để Hách Liên Tử Mục phát hiện ra tôi không thì ông chết chắc đó hiểu chưa.” Một người đội mũ da kín kẽ, khoác ngoài mình một bộ đồ Âu dài như đang muốn che dấu đi thân phận của mình.
Trái lại Mạc Nam Báu lại có vẻ rất nịnh nọt, dựa hơi người này như thể ông ta là một viên quan chức có quyền, có tiếng, một tay che trời vậy. Ngang nhiên đáp lời “Ngài cứ yên tâm, tối nay tôi sẽ cho người xử hai kẻ kia để Hách Liên Tử Mục không thể thực hiện được kế hoạch của hắn như đã dự định.”
“Nhanh ra tay đi, để tránh đêm dài lắm mộng. Nếu thành công thì tôi sẽ không để ông phải chịu thiệt ở cái Vân thành này nữa, nhưng nếu không thành công thì…” Vừa nói vừa đe dọa, có vẻ người này rất cao tay nên hắn sẽ không để một con ruồi như Mạc Nam Báu chậm trễ chuyện chính sự của mình.
Thấy tình hình bản thân nếu không thành công thì chỉ có con đường chết nên Mạc Nam Báu nhanh chóng cướp lời mà hứa hẹn “Ngài Hách Liên yên tâm, tôi sẽ không làm ngài thất vọng đâu.”
Sau vụ bàn bạc đó, người thần bí vẫn không yên tâm về Mạc Nam Báu. Hắn liền cho người theo sát đám người của tên họ Mạc kia để nhằm lúc giữa chừng chúng có sơ suất thì một đao xử sạch chứng cứ.
………
Trời hôm nay ngã màu mây hồng, có lẽ như muốn báo điềm cho Mạc Uyển Kinh. Lòng cô cứ như lửa đốt mà ngồi chờ đợi thứ gì đó trên màn hình điện thoại.
Ting, Ting!
“Tra được rồi, Alec HiaLy và Alec Wiliwason bọn họ đang bị nhốt ở trong một ngôi nhà hoang trên đỉnh núi ngoại ô Vân thành. Anh đã gửi thông tin này cho Hách Liên Tử Mục nhưng để đề phòng thì anh đã phái thêm người lên đó ẩn nấp trước rồi.” Một dòng tin nhắn được gửi đến trong hòm thư của Mạc Uyển Kinh.
Nhận được tin này rồi cô vẫn không khỏi lo cho hai mẹ con Alec. Bởi trong suốt mấy ngày họ đến đây đã mang lại cảm giác hạnh phúc, hơi ấm của một gia đình khiến cô rất ngưỡng mộ. Lại thêm Alec Hanara cũng xem cô như con gái mà hết lời tâm tự chân thành khiến cô rất đỗi lo cho họ khi nghe tin máy bay xảy ra trục trặc.
‘Lại đang là mùa đông nữa chứ, không biết hai người họ có chịu được nhiệt độ nơi đó không?..’ Mạc Uyển Kinh nghĩ ngợi.
Bên này, dù không nhận được tin nặc danh thì Giác Dương cũng đã tra được nơi nhà Alec bị giam cầm. Anh gấp rút nhanh chóng lái xe ra ngoại ô trước rồi chờ lệnh của Hách Liên Tử Mục sau.
Một mẻ là muốn tóm tên đầu sỏ nên Hách Liên Tử Mục đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy. Còn phía mình thì chờ Trương Quốc lái trực thăng tư nhân đến thẳng điểm hẹn cho nhanh.
Căn nhà hoang ngoại ô Vân Nam.
“A…các người là ai?” Alec HiaLy không hiểu mấy về tiếng nơi đây nên bà chỉ thầm cầu hét lên bằng tiếng Anh.
Song đám người ngu dốt này cũng chỉ là bọn cấp dưới của đám người tay trên, là tầng lớp làm thuê thấp kém không có lương tâm nên cũng chẳng hiểu được Alec Hanara đang muốn truyền đạt điều gì. Đã đành bọn chúng còn nghĩ rằng những gì bà đang nói là những lời mắng nhiếc vào thẳng bản mặt của chúng.
“Haha, con mụ già này có im mồm đi không? Tao cắt lưỡi mày bây giờ, già rồi nhưng vẫn còn khá đẹp đấy.”
“Bọn nhà giàu mà, có tiền nhan sắc chắc chắn phải được chau chuốt rồi, mày có hiểu không cái đồ ngu?”
“Thằng kia cũng đẹp mỗi tội cái số của hắn cũng chỉ sống được đến hôm nay, nếu kiếp sau thật thì nên đầu thai làm động vật đi cho lành chứ làm người như nó tao cũng thấy mệt thay. Giàu quá thì sống cũng chẳng được mấy.”
“Mé, mấy thằng ngu. Kéo tên nước ngoài kia sang phòng kế đi, ông đây lại muốn nếm thử mùi vị của mấy con mụ già nhưng thân hình vẫn ngon như này.” Tên đại ca mặt mày đen lì, cạnh mắt còn có một vết sẹo lớn lâu năm. Hắn như kiểu thèm khát hương vị mới vậy mà mồm mép chải dãi rồi hét lớn.
Đổi lại Alec Wiliwason cũng từng học qua tiếng mẹ đẻ nơi đây nên có hiểu mấy tên này đang nói gì. Anh cố vùng vẫy mà hét lớn “Đừng đụng vào mẹ tao, chúng mày là lũ đê tiện.”
“À, thì ra thằng này hiểu chúng ta nói gì. Vã mồm nó đi.” Tên đại ca lên tiếng vẻ mặt thích thú rồi lại ghét bỏ ra lệnh cho mấy tên đàn em.
Hắn mặc kệ sống chết của Alec Wiliwason, dù cho anh đã máu me đầy mặt thì hắn vẫn rất thích thú vuốt lên khuôn mặt có dính đôi chút bùn đất của Alec Hanara mà đưa đẩy chiếc lưỡi mình.
“Thứ…ghê…tởm.” Alec Hanara cố nói mấy chữ bà có thể biết.
Chat.
“Già mà còn đòi lắm giá à, mày có biết mày là thứ sắp chết rồi không mà lắm mồm. Thôi thì để ông đây cho mày sướng…Aaaa…” Vừa nói còn chưa dứt câu hắn đã bị hai phát súng trúng chân ngã lăn ra mà ôm vết thương la lên.
Pằng, pằng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook