Sau một đêm vật lộn qua lại không ngừng nghỉ, Lạc Hương Mẫn vừa hé mở mắt đã cảm thấy cơ thể mình như muốn rã rời. Cô gắng gượng dậy khỏi chiếc giường nhưng rồi lại phải nằm xuống vì phía bên dưới quá đau.

"Đừng cố sức nữa, nằm thêm lát nữa đi." Từ cánh cửa phòng tắm Vương Mặc Bắc đi ra, vừa hay đã thấy hết cảnh cô đang vật vã thì lên tiếng.

Lạc Hương Mẫn khó chịu, đôi mắt đỏ hoe rơi lệ. Tính ra lần này anh thật sự làm đau cô thật rồi.

Nhanh chân đi đến cạnh giường, anh vội vàng tận tình đau lòng mà lấy lòng cô "Có gì thì từ từ nói, đừng khóc được không?"

'Anh ta đang cầu xin mình ư? Không, không thể nào. Người đạo mạo như anh ta làm gì có cái cớ đó chứ...' Những dòng suy nghĩ cứ thế mà cuộn trào bên trong đầu của Lạc Hương Mẫn, dù cho thế nào đi nữa cô cũng không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Mãi mà không thấy cô ngừng khóc, Vương Mặc Bắc lần đầu hạ mình mà nói "Được rồi, tôi sai. Chỉ cần cô ngừng khóc muốn tồi làm gì cũng được."


"Từ nay anh không được chạm vào tôi nếu chưa được tôi cho phép..." Lạc Hương Mẫn nhanh miệng nói nhanh.

"..." Bất chợt bị ra cái điều kiện khó nhằn như vậy Vương Mặc Bắc tái mặt đi một lúc rồi mới lên gật đầu đồng ý.

Chờ cho Lạc Hương Mẫn thay xong quần áo, anh mới đỡ cô đi xuống phòng khách ngồi một lát trong lúc chờ người đi lái xe. Viên Đình lần này mới thật sự nhìn thấy rõ mặt của Lạc Hương Mẫn, ông bất giác nhớ đến lần trước thiếu gia nhà mình cũng đưa một người phụ nữ về nhà.

Ông liền mạnh dạn mà đoán rằng Lạc Hương Mẫn không ai khác chính là người phụ nữ lúc trước Vương Mặc Bắc mang về biệt uyển. Vì ông rõ biết thừa tính của thiếu gia nhà mình, ông không tin anh là kẻ lăng nhăng hôm trước chơi cô này ngày mai chơi cô kia đâu.

…………

Tầm 9 giờ sáng.

Thời tiết hôm nay rõ là không quá lạnh, cây cối bắt đầu đổi màu áo. Những đàn chim cũng ít dạo chơi hẳn trên những cành cây vì hẳn chúng lại đang ùa nhau mà di cư để tránh mùa đông lạnh giá sắp tới.

Mây nhiều rõ thấy, Mạc Uyển Kinh giờ này vẫn như thường lệ lại lon ton chạy ra phía trước vườn chờ xem mấy cây hoa ly mới ươm. Hách Liên Tử Mục cũng ngủ được kha khá giấc rồi, anh lờ mờ mở đảo hai con ngươi quanh phòng một lúc rồi mới nhớn người rời khỏi chiếc giường.

Vẫn thói quen cũ, dù có dậy muộn hay sớm thì việc đầu tiên anh làm vẫn là tắm gội sạch sẽ đã.

"Cậu chủ, cậu có muốn ăn gì không? Tôi cho người chuẩn bị nhé?" Hàn Phong thấy Hách Liên Tử Mục đang đi về hướng phòng khách thì liền chạy lại gần mà hỏi.

Nhưng anh lại chỉ phẩy tay ra hiệu không cần rồi bảo Hàn Phong cứ làm gì thì đi làm đi không cần quan tâm đến anh.


"Lalala...Ơ, anh dậy khi nào vậy? Không ăn sáng à? Lúc sáng Trương Quốc gọi anh nhưng không có chuyện gì nên tôi nghe máy thay anh rồi." Mạc Uyển Kinh vừa đi vừa ngân nga giai điệu âm nhạc mà cô yêu thích thì vừa hay ngang qua phòng khách cô lại thấy Hách Liên Tử Mục nên đi vào rồi nói.

Nhíu mày liếc nhìn Mạc Uyển Kinh rồi lại chăm chú gõ phím trên chiếc máy tính làm việc. Thấy cô có vẻ khó chịu rồi anh mới khàn khàn giọng lên tiếng "Tôi ăn rồi...Tối nay có một bữa tiệc do Alec Hanara, người đầu tiên đạt mốc doanh thu cả tỉ USD về nền tảng kinh doanh tổ chức. Tôi sẽ cho người đưa lễ phục đến, cô cứ việc thể thể hiện hết tài giao tiếp năm ngôn ngữ của mình là được. Còn nhiệm vụ chính tôi sẽ nói với cô sau."

'Hửm, anh ta còn biết chuyện mình nói được năm thứ tiếng sao? Cái này đến cả mấy người trong Mạc gia còn không biết cơ mà, không lẽ anh ta đã điều tra về mình...Người đàn ông này quả thực là làm việc không chút sơ sẩy này nhỉ?' Lời của Hách Liên Tử Mục làm cho Mạc Uyển Kinh có chút ngạc nhiên, cô không ngờ được rằng anh lại biết nhiều về những chuyện bí mật của cô đến vậy.

Tối đến.

Hách Liên Tử Mục anh không quá cầu kì mà khoác lên mình một bộ âu phục đen trong rất đỗi bắt mắt. Từng đường nét sắc sảo của khuôn mặt như được tô điểm rõ ràng, càng làm nổi bật cái khí chất tổng tài vốn có của người đàn ông lên một tầm khác.

Anh đứng dưới chân cầu thang chờ Mạc Uyển Kinh nhưng mãi không thấy cô đâu, nhìn chiếc đồng hồ Richard Mille RM005 trị giá 180000 USD trên tay mà anh chỉ biết lắc đầu. Đang tính đi lên phòng cô xem sao thì anh lại khựng lại trong giây lát.

Không biết phải mô tả như thế nào nhưng quả thực ai rồi cũng phải tán phục tài chọn quần áo của Mạc Uyển Kinh thôi. Mặc dù cô chọn chiếc váy bó sát người ít xẻ nhất nhưng nó lại là mẫu thiết kế được đặt riêng ở Pháp đắt tiền nhất.


Chiếc váy được tính những hạt kim cương sáng lấp lánh quanh viền cổ của chiếc váy, còn phía bên dưới chân váy lại chỉ xẻ một đường khá ngắn bên phía chân phải. Làn da cô từ trước tới nay đã luôn sáng hồng không tì vết nên khi diện chiếc váy này rõ là rất sáng, lại tôn lên vẻ đẹp quý phái phần nào của một quý cô giàu có.

Đến cả Hách Liên Tử Mục còn lỡ đi mấy nhịp thì mấy tên đàn ông khác phải làm sao đây. Nhưng anh không thể vì cái vẻ đẹp kia mà làm mất đi cái sĩ diện cao ngạo của mình được, sửa lại chất giọng rồi mới lên tiếng "Nhanh lên, sắp muộn rồi đấy."

"Nhanh cũng phải chờ tôi đi xuống mấy cái bậc thang này đã. Anh nghĩ tôi có thể bay được hay sao mà cứ hở miệng là giục thế." Mạc Uyển Kinh bĩu môi mà đáp trả.

Tưởng chừng hai cái người này có thể nhường nhau chút ít nhưng không ngờ cứ một lát không đấu khẩu là bọn họ không chịu yên.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương