Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
-
C113: Tam hôn ngoại truyện
Hai tháng sau - Thành phố Vân Nam.
“Mời các cô dâu cùng bước vào lễ đường nào.” Vị MC được mời hôm nay có chút quen mắt vậy nhỉ, đúng là không ai khác ngoài Hách Liên Tuấn người có khiếu hài hước nhất trong đám người này.
Hôm nay là ngày 12 tháng 2 năm 2025, cũng là ngày mà Vương Mặc Bắc và Lạc Hương Mẫn chính thức quen nhau tròn một năm. Lời hứa ấy cuối cùng cũng thành hiện thực, người đàn ông này đã kết thúc nó bằng một hôn lễ hoành tráng.
“Ơ khoan đã, tại sao lại có tận ba chú rễ?”
“Nào nào, đừng sốt ruột. Các bạn sẽ được giải đáp thắc mắc ngay bây giờ thôi thôi.” Hách Liên Tuấn nhanh chóng bảo mọi người im lặng chờ ngay giây phút hồi hộp nhất trong đời, từ sau cánh cửa được bày biện đầy hoa kia là Lạc Sâm, bàn tay ông đưa ra thì Lạc Hương Mẫn cũng theo đó đặt lên mà sải đôi chân của mình lên chiếc thảm xanh trời hài hòa. Ánh mắt của Vương Mặc Bắc bấy giờ không thể hướng sang chỗ khác được nữa mà chỉ mãi nhìn về phía cô dâu của mình.
Bộp bộp!
Tiếng vô tay ngân vang, Lạc Hương Mẫn thoải mái sải bước đến gần Vương Mặc Bắc, đứng trước mặt anh ánh mắt cô chan hòa tình yêu, chiếc váy dài nhưng lại khá rộng ở phần bụng có chút nhô to rõ ràng. Song tất cả khách mời đều không quan tâm đến điều này mà chỉ hướng về sự hạnh phúc, tay trong tay của bọn họ.
Vì hôn lễ có tận ba chú rễ thì chắc hẳn cũng sẽ có ba cô dâu, người đầu tiên là Lạc Hương Mẫn. Sau đó là Mạc Uyển Kinh, theo tập tục của nước D cô thì khi công chúa gã đi sẽ do mẹ và người con cả dắt tay cô dâu vào lễ đường.
Hôm nay Đế Diêu Mộc Long đúng chuẩn là người anh tuyệt vời nhất, khoác lên mình bộ âu phục trắng đỏ có gắn huy hiệu hoàng gia tượng trưng cho sức mạnh của bên nữ. Hồng Tuyết Như với chiếc sườn xám đỏ rực màu của sức sống tươi mới, tương lai mĩ mãn cùng nắm tay cô dâu bước trên chiếc thảm hồng pha lẫn ánh tím đi đến trước mặt Hách Liên Tử Mục.
Đế Diêu Mộc Long muốn khóc quá nhưng anh lại cố giữ thể diện, mạnh mẽ lên tiếng “Nhìn tôi mà sống cho đàng hoàng vào, nếu sau này cậu dám làm tổn thương em gái tôi thì cứ liệu hồn đấy. Tôi sẽ san bằng địa phận của dòng họ nhà cậu cho xem, hôm nay là ngày trọng đại nên tôi chỉ nhắc thế thôi cậu đã nhớ chưa?”
Hồng Tuyết Như và Mạc Uyển Kinh đều bật cười trước cái trò của Đế Diêu Mộc Long, bọn họ không ngờ rằng anh lại có thể thốt lên những lời đe dọa oai hùm như vậy. Nhưng mỗi cái Hách Liên Tử Mục cũng hùa theo mà nhận lời chứ đùa, đón lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Uyển Kinh anh như thể được tiếp thêm sức mạnh của tình yêu, sự dung hòa cảm xúc.
Nói nhỏ với cô dâu của mình “Người phụ nữ của anh hôm nay rất đẹp, anh thật sự không muốn để cho bất kì kẻ có cơ hội được nhìn ngắm em ngoài anh. Nhưng mà ai bảo em lại là người hướng lung tung chứ không phải hướng nội cơ chứ, bất lực thật đấy!”
“Anh đừng có mà nuôi lớn cái suy nghĩ chiếm hữu em cho riêng của mình như thế, thấy mắc sợ quá!” Đáp lời ngay, hai người đúng hơn là nổi bật nhất cái sân khấu của đám cưới này.
Những tràng pháo tay liên tiếp vang lên sau đó, Tần Sang Bình cũng là người khởi xướng cho việc để chú rể thứ ba tự cầm micro đón cô dâu của mình.
“Hay, hay…” Cả hết đống thành hô hào lên.
Hách Liên Tuấn cũng chiều theo ý của mọi người mà đưa micro cho vị chú rể còn lại “Xin mời anh tự gọi tình yêu của mình bước vào lễ đường.”
Khiêm Lăng Hoành không khỏi có nhiều cung bậc cảm xúc, anh hôm nay quả thực rẫy đặc biệt với bộ âu phục trắng cùng mái tóc gọn gàng lịch lãm. Ôi chao, tự dưng hôm nay tôi phát hiện ra anh còn đeo thêm một chiếc kính lên mặt, một con người vốn đã tri thức nay lại càng tô màu cho vẻ đẹp hiếm có này hơn nhưng có lẽ đây không phải là lý do đeo kính cho đẹp mà hẳn là để nhìn người phụ nữ của mình một cách thật rõ ràng chăng?
Khiêm Lăng Hoành đắn đo một lúc rồi mới chịu thốt ra những lời mật ngọt, chân thành, anh rất mong chờ vị hôn thê của mình bước đến trước mặt anh ngay bây giờ để anh có thể nhìn ngắm cô kĩ hơn. Anh muốn trao thân cho cô, cái gọi là mãi mãi với anh cả đời này cũng chỉ trao riêng cho Mộ Diệp Nhi.
Sau tràng pháo tay bởi phát biểu của Khiêm Lăng Hoành, bố của Mộ Diệp Nhi liền dẫn cô con gái cưng của mình đến trước mặt anh mà dặn dò đôi câu. Nhìn cô con gái bé bỏng ngày nào nay đã trưởng thành và sắp có một mái ấm ông không khỏi buồn nhưng lại vui nhiều hơn “Nhà ta chỉ có một đứa con gái là Diệp Nhi, hy vọng con đường sau này con sẽ đối xử chân thành, một chồng một vợ với nó như con vừa mới nói. Một con đường đầy hoa trải rộng trước mắt đừng vì một lối rẽ nào mà quên đi con đường thẳng vốn có từ đầu nhé Lăng Hoành. Ta trao trách nhiệm bảo vệ Diệp Nhi lại cho con, chúc hai đứa một đời viên mãn, hòa hợp.”
Khiêm Lăng Hoành không kiềm được nước mắt mà cầm lấy bàn tay của Mộ Diệp Nhi, anh cũng đã đồng ý với bố của cô cả đời này sẽ không vao giờ phụ người con gái của mình. Mộ Diệp Nhi lấy tay lau nước mắt cho người đàn ông trước mặt mà không khỏi động lòng, trái tim lỡ mất đi một nhịp.
Người ta nói “đồng vợ đồng chồng, tát nước sông cũng cạn” là có thật nhưng liệu những cặp đôi của chúng ta có thực hiện được nghĩa vụ mà họ đã hứa hẹn?
“Mời các cô dâu cùng bước vào lễ đường nào.” Vị MC được mời hôm nay có chút quen mắt vậy nhỉ, đúng là không ai khác ngoài Hách Liên Tuấn người có khiếu hài hước nhất trong đám người này.
Hôm nay là ngày 12 tháng 2 năm 2025, cũng là ngày mà Vương Mặc Bắc và Lạc Hương Mẫn chính thức quen nhau tròn một năm. Lời hứa ấy cuối cùng cũng thành hiện thực, người đàn ông này đã kết thúc nó bằng một hôn lễ hoành tráng.
“Ơ khoan đã, tại sao lại có tận ba chú rễ?”
“Nào nào, đừng sốt ruột. Các bạn sẽ được giải đáp thắc mắc ngay bây giờ thôi thôi.” Hách Liên Tuấn nhanh chóng bảo mọi người im lặng chờ ngay giây phút hồi hộp nhất trong đời, từ sau cánh cửa được bày biện đầy hoa kia là Lạc Sâm, bàn tay ông đưa ra thì Lạc Hương Mẫn cũng theo đó đặt lên mà sải đôi chân của mình lên chiếc thảm xanh trời hài hòa. Ánh mắt của Vương Mặc Bắc bấy giờ không thể hướng sang chỗ khác được nữa mà chỉ mãi nhìn về phía cô dâu của mình.
Bộp bộp!
Tiếng vô tay ngân vang, Lạc Hương Mẫn thoải mái sải bước đến gần Vương Mặc Bắc, đứng trước mặt anh ánh mắt cô chan hòa tình yêu, chiếc váy dài nhưng lại khá rộng ở phần bụng có chút nhô to rõ ràng. Song tất cả khách mời đều không quan tâm đến điều này mà chỉ hướng về sự hạnh phúc, tay trong tay của bọn họ.
Vì hôn lễ có tận ba chú rễ thì chắc hẳn cũng sẽ có ba cô dâu, người đầu tiên là Lạc Hương Mẫn. Sau đó là Mạc Uyển Kinh, theo tập tục của nước D cô thì khi công chúa gã đi sẽ do mẹ và người con cả dắt tay cô dâu vào lễ đường.
Hôm nay Đế Diêu Mộc Long đúng chuẩn là người anh tuyệt vời nhất, khoác lên mình bộ âu phục trắng đỏ có gắn huy hiệu hoàng gia tượng trưng cho sức mạnh của bên nữ. Hồng Tuyết Như với chiếc sườn xám đỏ rực màu của sức sống tươi mới, tương lai mĩ mãn cùng nắm tay cô dâu bước trên chiếc thảm hồng pha lẫn ánh tím đi đến trước mặt Hách Liên Tử Mục.
Đế Diêu Mộc Long muốn khóc quá nhưng anh lại cố giữ thể diện, mạnh mẽ lên tiếng “Nhìn tôi mà sống cho đàng hoàng vào, nếu sau này cậu dám làm tổn thương em gái tôi thì cứ liệu hồn đấy. Tôi sẽ san bằng địa phận của dòng họ nhà cậu cho xem, hôm nay là ngày trọng đại nên tôi chỉ nhắc thế thôi cậu đã nhớ chưa?”
Hồng Tuyết Như và Mạc Uyển Kinh đều bật cười trước cái trò của Đế Diêu Mộc Long, bọn họ không ngờ rằng anh lại có thể thốt lên những lời đe dọa oai hùm như vậy. Nhưng mỗi cái Hách Liên Tử Mục cũng hùa theo mà nhận lời chứ đùa, đón lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Uyển Kinh anh như thể được tiếp thêm sức mạnh của tình yêu, sự dung hòa cảm xúc.
Nói nhỏ với cô dâu của mình “Người phụ nữ của anh hôm nay rất đẹp, anh thật sự không muốn để cho bất kì kẻ có cơ hội được nhìn ngắm em ngoài anh. Nhưng mà ai bảo em lại là người hướng lung tung chứ không phải hướng nội cơ chứ, bất lực thật đấy!”
“Anh đừng có mà nuôi lớn cái suy nghĩ chiếm hữu em cho riêng của mình như thế, thấy mắc sợ quá!” Đáp lời ngay, hai người đúng hơn là nổi bật nhất cái sân khấu của đám cưới này.
Những tràng pháo tay liên tiếp vang lên sau đó, Tần Sang Bình cũng là người khởi xướng cho việc để chú rể thứ ba tự cầm micro đón cô dâu của mình.
“Hay, hay…” Cả hết đống thành hô hào lên.
Hách Liên Tuấn cũng chiều theo ý của mọi người mà đưa micro cho vị chú rể còn lại “Xin mời anh tự gọi tình yêu của mình bước vào lễ đường.”
Khiêm Lăng Hoành không khỏi có nhiều cung bậc cảm xúc, anh hôm nay quả thực rẫy đặc biệt với bộ âu phục trắng cùng mái tóc gọn gàng lịch lãm. Ôi chao, tự dưng hôm nay tôi phát hiện ra anh còn đeo thêm một chiếc kính lên mặt, một con người vốn đã tri thức nay lại càng tô màu cho vẻ đẹp hiếm có này hơn nhưng có lẽ đây không phải là lý do đeo kính cho đẹp mà hẳn là để nhìn người phụ nữ của mình một cách thật rõ ràng chăng?
Khiêm Lăng Hoành đắn đo một lúc rồi mới chịu thốt ra những lời mật ngọt, chân thành, anh rất mong chờ vị hôn thê của mình bước đến trước mặt anh ngay bây giờ để anh có thể nhìn ngắm cô kĩ hơn. Anh muốn trao thân cho cô, cái gọi là mãi mãi với anh cả đời này cũng chỉ trao riêng cho Mộ Diệp Nhi.
Sau tràng pháo tay bởi phát biểu của Khiêm Lăng Hoành, bố của Mộ Diệp Nhi liền dẫn cô con gái cưng của mình đến trước mặt anh mà dặn dò đôi câu. Nhìn cô con gái bé bỏng ngày nào nay đã trưởng thành và sắp có một mái ấm ông không khỏi buồn nhưng lại vui nhiều hơn “Nhà ta chỉ có một đứa con gái là Diệp Nhi, hy vọng con đường sau này con sẽ đối xử chân thành, một chồng một vợ với nó như con vừa mới nói. Một con đường đầy hoa trải rộng trước mắt đừng vì một lối rẽ nào mà quên đi con đường thẳng vốn có từ đầu nhé Lăng Hoành. Ta trao trách nhiệm bảo vệ Diệp Nhi lại cho con, chúc hai đứa một đời viên mãn, hòa hợp.”
Khiêm Lăng Hoành không kiềm được nước mắt mà cầm lấy bàn tay của Mộ Diệp Nhi, anh cũng đã đồng ý với bố của cô cả đời này sẽ không vao giờ phụ người con gái của mình. Mộ Diệp Nhi lấy tay lau nước mắt cho người đàn ông trước mặt mà không khỏi động lòng, trái tim lỡ mất đi một nhịp.
Người ta nói “đồng vợ đồng chồng, tát nước sông cũng cạn” là có thật nhưng liệu những cặp đôi của chúng ta có thực hiện được nghĩa vụ mà họ đã hứa hẹn?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook