Hách Liên Phu Nhân Ở Trên Anh Ở Dưới
-
C110: Paris - điểm đến đầu tiên
Sau khi ngồi máy bay khoảng hơn chín tiếng.
Một thành phố mộng mơ hiện ra trước mặt họ, Paris điểm đến đầu tiên của chuyến du lịch thật sự rất hấp dẫn, một thủ đô hoa lệ bà lãng mạn bậc nhất nước Pháp.
Mạc Uyển Kinh hít sâu một hơi không khí nơi đây, quả thực trên cao là bầu trời đầy những đám mây trắng xanh bay bổng, trước mặt là những con đường đang giao hưởng mùa thu có chút nhè nhẹ gió thoảng qua làm những cành lá phong đung đưa khẽ rơi lá.
“Oa, thật không ngờ ước mơ lúc nhỏ cũng sẽ có ngày mình thật sự thực hiện được.” Mạc Uyển Kinh vui vẻ ngân vang.
Hách Liên Tử Mục không ngạc nhiên vì trước đây anh từng hỏi cô trong tương lai muốn làm gì và điều đầu tiên người phụ nữ này nói đó chính là được đặt chân đến Pháp một lần trong đời. Nhưng điều này có khó với Hách Liên Tử Mục anh không, đừng nói là đi một lần mà sau này cô muốn đến đây bao nhiêu lần đi nữa hay thích thú dạo quang thế giới thì anh cũng chiều theo ý cô.
“Anh đưa em đến một chỗ này ăn thử, xem xem có hợp khẩu vị không?” Nói rồi Hách Liên Tử Mục liền nắm lấy tay của Mạc Uyển Kinh đi dọc theo con đường vỉa hè gần đó. Không lạ gì với Pháp vì anh từng đi du học ở đây cùng Phó Thiết Thấu và Vương Mặc Bắc, ba người lúc đó mặc dù đã sử dụng thẻ đen vô hạn nhưng rất ít khi đưa ra để thanh toán hóa đơn bởi họ rất tiết kiệm.
Đây cũng không hẳn là lý do chính, đi một lúc cuối cùng cũng đến một quán ăn nằm trên đường Pigalle. Nhìn từ bên ngoài đã khiến du khách nước ngoài yên tâm về mức độ sạch sẽ và biển hiệu cũng thật sự độc đáo với hình con mực to chà bá gắn vào. Mạc Uyển Kinh phì cười dịch từng dòng chữ giới thiệu quán của ông bà chủ “Nơi đây là mái nhà của những chú mực khổng lồ, đã vào đây thì bạn hãy sống theo cách mà một con mực thường sống hiểu không?”
“Vào đi, bên trong còn có thứ hay hơn em nghĩ nhiều.” Hách Liên Tử Mục vừa nói vừa dẫn cô vào bên trong nếm thử ẩm thực cửa quán. Quả thực cô khá bất ngờ với cách bày biện mọi thứ toàn hình bóng của những chú mực từ nhỏ đến lớn này, khiến cô vui như thế Hách Liên Tử Mục cũng bất giác cười theo.
Bà chủ quán thấy có khách ngoại quốc thì thích lắm, giao lại việc ở bếp cho chồng và con gái rồi nhanh chân tiến đến gần chỗ ngồi của Hách Liên Tử Mục hỏi “Đã bước chân vào đây rồi thì chắc chắn là người quen…Mục, ôi trời. Xém tí là tôi quên mất, mấy năm rồi mới gặp lại đúng là điển trai hẳn.Thấu với Bắc không đến sao? Đây là…?”
Anri nghe mẹ thốt lên một cái tên quen thuộc thì liền bỏ luôn bố chạy ra xem sao, cô nhóc hơn mười mười lăm tuổi vừa thấy Hách Liên Tử Mục thì hân hoan ráo riết lên “Anh Mục.”
Mạc Uyển Kinh không nên lời mà chỉ nhìn xem tình hình vì cô hiểu tiếng Pháp nên không quá lạ với cuộc đối thoại của bọn họ. Nhưng ánh mắt của Hách Liên Tử Mục thì cứ đăm đăm dán trên người vợ mình nên Anri rất đỗi bất mãn mà quay qua hỏi danh tính Mạc Uyển Kinh.
“Chị là gì của anh ấy? Tại sao lần này người đến không phải là anh Thấu và anh Bắc?” Anri không dùng tiếng Anh mà thuận miệng thốt ra tiếng Pháp khiến KeLit mẹ của cô ngõ ý muốn dịch sang tiếng Anh giúp nhưng lại bị cô làm cho bất ngờ.
Mạc Uyển Kinh giải đáp lưu loát tất thảy thắc mắc bằng tiếc Pháp “Chị là vợ của người đàn ông kia, không tin thì em có thể hỏi. Còn việc tại sao chị đến đây cùng anh ấy chứ không phải là hai người anh mà em vừa nhắc đến là vì bọn họ thật sự quá bận còn chị thì rảnh nên chị muốn đến đây dạo chơi.”
Anri nghe thấy Mạc Uyển Kinh nói mình là vợ của Hách Liên Tử Mục thì liền nhảy dựng, cô không chịu mà cầm lấy tay bà KeLit cau mày. Hách Liên Tử Mục không giải thích nhưng nhìn cái biểu cảm hài lòng với lời Mạc Uyển Kinh kia thì ai cũng tự biết mà không hỏi nữa.
“Cho tôi mấy món như cũ, nhưng không quá mặn và cay như trước vì vợ tôi đang mang thai.” Hách Liên Tử Mục nhìn KeLit gọi món, tinh tế dặn thêm một số thứ khiến bà chủ cảm thán, đầu lắc nhẹ hiểu ý rồi kéo Anri vào trong quầy.
Mạc Uyển Kinh chậc môi, thở một hơi cố tình thốt lên “Haiz, số đào hoa của anh đúng là ghê gớm. Đến cả một đứa bé cũng không tha.”
“Oan cho anh quá, trước đây anh cũng không thể cản hào quang của chính mình còn bây giờ không phải em có thể cản giúp anh rồi sao?..” Hách Liên Tử Mục đang nói thì bị một người đàn ông cắt ngang bởi những xiên mực có màu đỏ óng, nóng hổi.
Đó là ông chủ của quán này, cười rồi lên tiếng “Mới mấy năm thôi mà bây giờ có hẳn cả vợ lẫn con rồi, cậu đúng là làm chuyện gì cũng nhanh.”
Mạc Uyển Kinh ngạc nhiên khi thấy ông chủ bắn tiếng bản địa Vân Nam mà không sai lệch vào đâu. Sau một lúc vừa ăn vừa nói thì mới biết thì ra quê gốc của ông là ở Vân Nam thật xong cũng đi du học rồi gặp KaLit thì yêu bà mà định cư ở đây luôn. Bọn họ cũng có một mối tình đẹp khá dài vài năm tiếp theo mới sinh được một mụn con là Anri bây giờ.
Một thành phố mộng mơ hiện ra trước mặt họ, Paris điểm đến đầu tiên của chuyến du lịch thật sự rất hấp dẫn, một thủ đô hoa lệ bà lãng mạn bậc nhất nước Pháp.
Mạc Uyển Kinh hít sâu một hơi không khí nơi đây, quả thực trên cao là bầu trời đầy những đám mây trắng xanh bay bổng, trước mặt là những con đường đang giao hưởng mùa thu có chút nhè nhẹ gió thoảng qua làm những cành lá phong đung đưa khẽ rơi lá.
“Oa, thật không ngờ ước mơ lúc nhỏ cũng sẽ có ngày mình thật sự thực hiện được.” Mạc Uyển Kinh vui vẻ ngân vang.
Hách Liên Tử Mục không ngạc nhiên vì trước đây anh từng hỏi cô trong tương lai muốn làm gì và điều đầu tiên người phụ nữ này nói đó chính là được đặt chân đến Pháp một lần trong đời. Nhưng điều này có khó với Hách Liên Tử Mục anh không, đừng nói là đi một lần mà sau này cô muốn đến đây bao nhiêu lần đi nữa hay thích thú dạo quang thế giới thì anh cũng chiều theo ý cô.
“Anh đưa em đến một chỗ này ăn thử, xem xem có hợp khẩu vị không?” Nói rồi Hách Liên Tử Mục liền nắm lấy tay của Mạc Uyển Kinh đi dọc theo con đường vỉa hè gần đó. Không lạ gì với Pháp vì anh từng đi du học ở đây cùng Phó Thiết Thấu và Vương Mặc Bắc, ba người lúc đó mặc dù đã sử dụng thẻ đen vô hạn nhưng rất ít khi đưa ra để thanh toán hóa đơn bởi họ rất tiết kiệm.
Đây cũng không hẳn là lý do chính, đi một lúc cuối cùng cũng đến một quán ăn nằm trên đường Pigalle. Nhìn từ bên ngoài đã khiến du khách nước ngoài yên tâm về mức độ sạch sẽ và biển hiệu cũng thật sự độc đáo với hình con mực to chà bá gắn vào. Mạc Uyển Kinh phì cười dịch từng dòng chữ giới thiệu quán của ông bà chủ “Nơi đây là mái nhà của những chú mực khổng lồ, đã vào đây thì bạn hãy sống theo cách mà một con mực thường sống hiểu không?”
“Vào đi, bên trong còn có thứ hay hơn em nghĩ nhiều.” Hách Liên Tử Mục vừa nói vừa dẫn cô vào bên trong nếm thử ẩm thực cửa quán. Quả thực cô khá bất ngờ với cách bày biện mọi thứ toàn hình bóng của những chú mực từ nhỏ đến lớn này, khiến cô vui như thế Hách Liên Tử Mục cũng bất giác cười theo.
Bà chủ quán thấy có khách ngoại quốc thì thích lắm, giao lại việc ở bếp cho chồng và con gái rồi nhanh chân tiến đến gần chỗ ngồi của Hách Liên Tử Mục hỏi “Đã bước chân vào đây rồi thì chắc chắn là người quen…Mục, ôi trời. Xém tí là tôi quên mất, mấy năm rồi mới gặp lại đúng là điển trai hẳn.Thấu với Bắc không đến sao? Đây là…?”
Anri nghe mẹ thốt lên một cái tên quen thuộc thì liền bỏ luôn bố chạy ra xem sao, cô nhóc hơn mười mười lăm tuổi vừa thấy Hách Liên Tử Mục thì hân hoan ráo riết lên “Anh Mục.”
Mạc Uyển Kinh không nên lời mà chỉ nhìn xem tình hình vì cô hiểu tiếng Pháp nên không quá lạ với cuộc đối thoại của bọn họ. Nhưng ánh mắt của Hách Liên Tử Mục thì cứ đăm đăm dán trên người vợ mình nên Anri rất đỗi bất mãn mà quay qua hỏi danh tính Mạc Uyển Kinh.
“Chị là gì của anh ấy? Tại sao lần này người đến không phải là anh Thấu và anh Bắc?” Anri không dùng tiếng Anh mà thuận miệng thốt ra tiếng Pháp khiến KeLit mẹ của cô ngõ ý muốn dịch sang tiếng Anh giúp nhưng lại bị cô làm cho bất ngờ.
Mạc Uyển Kinh giải đáp lưu loát tất thảy thắc mắc bằng tiếc Pháp “Chị là vợ của người đàn ông kia, không tin thì em có thể hỏi. Còn việc tại sao chị đến đây cùng anh ấy chứ không phải là hai người anh mà em vừa nhắc đến là vì bọn họ thật sự quá bận còn chị thì rảnh nên chị muốn đến đây dạo chơi.”
Anri nghe thấy Mạc Uyển Kinh nói mình là vợ của Hách Liên Tử Mục thì liền nhảy dựng, cô không chịu mà cầm lấy tay bà KeLit cau mày. Hách Liên Tử Mục không giải thích nhưng nhìn cái biểu cảm hài lòng với lời Mạc Uyển Kinh kia thì ai cũng tự biết mà không hỏi nữa.
“Cho tôi mấy món như cũ, nhưng không quá mặn và cay như trước vì vợ tôi đang mang thai.” Hách Liên Tử Mục nhìn KeLit gọi món, tinh tế dặn thêm một số thứ khiến bà chủ cảm thán, đầu lắc nhẹ hiểu ý rồi kéo Anri vào trong quầy.
Mạc Uyển Kinh chậc môi, thở một hơi cố tình thốt lên “Haiz, số đào hoa của anh đúng là ghê gớm. Đến cả một đứa bé cũng không tha.”
“Oan cho anh quá, trước đây anh cũng không thể cản hào quang của chính mình còn bây giờ không phải em có thể cản giúp anh rồi sao?..” Hách Liên Tử Mục đang nói thì bị một người đàn ông cắt ngang bởi những xiên mực có màu đỏ óng, nóng hổi.
Đó là ông chủ của quán này, cười rồi lên tiếng “Mới mấy năm thôi mà bây giờ có hẳn cả vợ lẫn con rồi, cậu đúng là làm chuyện gì cũng nhanh.”
Mạc Uyển Kinh ngạc nhiên khi thấy ông chủ bắn tiếng bản địa Vân Nam mà không sai lệch vào đâu. Sau một lúc vừa ăn vừa nói thì mới biết thì ra quê gốc của ông là ở Vân Nam thật xong cũng đi du học rồi gặp KaLit thì yêu bà mà định cư ở đây luôn. Bọn họ cũng có một mối tình đẹp khá dài vài năm tiếp theo mới sinh được một mụn con là Anri bây giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook