Hắc Vũ Chi Lâm
-
Chương 49: Rời khỏi Huyền Vũ Lâm
Ninh Hải Tông
Hôm nay Ninh Hải tông vô cùng nhộn nhịp.
Trước bia đá đen bây giờ là một trận pháp truyền tống bán kín cả trăm mét được vẽ bởi những đường vân kỳ dị. Xung quang được bao quanh bởi một hàng các đệ tử Ninh Hải Tông đứng canh một cách nghiêm ngặt. Bọn họ chính là những thành viên của chấp pháp đoàn của tông môn.
Phía sau bọn họ là đám đệ tử cuae Ninh Hải Tông đang nhao nhao mà đến xem xét bình luận. Những tên tài tuấn thì xem mặt những tiểu đệ mớ tiện thể xem có em nào xinh tươi thì nhìn ngắm. Đám nữ đệ tử thì chủ yếu đến để ngắm những soái ca trong trận thí luyện tuyển đệ tử này. Nhưng trong đám ngườ đoa còn có phần đông là những người dân cư chú ở dưới chân núi trong thành cũng đến xem góp vui.
Ở một khu vực trước bia đá nơi phát ra những cỗ khí tức khiến đám đệ tử cũng đều phải lạnh gáy. ở đó được phân chia hai hàng ghế đặt đối xứng ai bên bia đá. Bên phải là chỗ ngời của những trưởng lão Ninh Hải tông. Bên trái là những vị khách của tông môn. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được đại đa số đó là tông chủ của những tông môn yếu kém ở Nam quốc, họ nhân dịp này mà mong có thể chiêu mộ được một số đệ tử trong kỳ thi tuyển này. Hiển nhiên là những đệ tử bị loại rồi. Tuy không được vào Ninh Hải tông nhưng bọn hắn cũng có thể lựa chọn vào những tông môn này. Dù gì thì cũng là kẻ sống sót sau kỳ thi tuyển nên vẫn là kẻ có thực lực.
Những đệ tử này nếu vào những tông môn đó thì cũng sẽ được những đặc quyền hậu hĩnh và địa vị cao đây cũng được coi là xứng đáng khi họ phải đối mặt với sinh tử.
Một số ít những cao thủ khác ở đây thì là những lão quái từ các gia tộc có thế hệ trẻ đến đây thi tuyển. Ai nấy tro g chỗ này đều có tu vi kinh khủng, ít nhất cũng là Kim Đan tu vi. Nhưng có một người không phải.
Đó là một vị đại mị nữ được sắp xếp ngồi chính giữ trước bi đa. Sau lưng nàng là hai tên thiếu nữ Ninh Hải tông đang hết sức cung kính mà phục vụ. Nàng đẹp đẽ một cách kiêu sa. Trên vai nàng đang đậu một con chim nhỏ màu vàng. Nàng đẹp như vậy những chẳng có aii dám đưa mắt ngắm nhìn. Cơ bản thì họ cũng không điên mà muốn đi tìm chết nhanh. Mỹ nữ này không ai khác chính là Diệp Cốc chủ của Hồ Điệp Cốc tu vi Nguyên Anh kỳ.
Hôm nay nàng ngồi đây với cương vị một người khách mời đặc biệt.
........
Ở bên hàng ghế của trưởng lão, đang ngồi đó một tên thanh niên anh tuấn, vẻ mặt âm trầm suy tư. Đừng nhìn vẻ ngoài trẻ như vậy mà đánh giá nhầm. Hắn là một kim đan lão quái trăm tuổi rồi. Hắn tên Phùng Viễn một đời anh tài của Ninh Hải tông. Tài năng nổi trội dù không có kinh khủng như Diễm My đệ tử do đích thân Tông chủ Ninh Hải tông bồi dưỡng những cũng là kẻ đứng đầu một đời đệ tử. Hắn còn có gia thế cũng kinh không kém tài năng của hắn. Là cháu rể của hoàng đế đương nhiệm, có cô cô là hoàng hậu Nam Quốc. Anh tuấn, tài năng, gia thế to lớn, tưởng chừng không gì là hắn không có được nhưng sự thật lại phũ phàng. Người ta vẫn nói: " Anh hùng khó qua ải mỹ nhân". Phùng Viễn cũng vậy.
Từ hơn mười năm trước thấy được vẻ đẹp của Vũ Diễm My đã làm hắn mê mẩn không thôi. Vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu sa thánh khiết khiến hắn không thể nào quên được. Sau khi biết được nàng hắn đã dành mấy năm liền để theo đuổi nhưng lần nào cũng bị từ chối thẩng thừng. Hắn thậm chí đã báo lên cô cô mình nhờ nàng đến Ninh Hải tông cầu thân nhưng mà vẫn bị thẳng thừng từ chối. Khi đó hai bên vô cùng căng thẳng. Để giải hòa Hoàng Hậu đã cho cho con gái út của mình theo Diễm My tu luyện mới cứu vãn được tình hình.
Gần năm nay Diễm My mới quay trở lại tông môn. Phùng Viễn trông thấy nàng càng mê đăm hơn nhưng hắn cảm giác thấy nàng càng ngày cacha càng xa.
Thấy Phùng Viễn đang trầm ngâm suy tư, một trưởng lão khác ngồi bên cạnh mà vỗ vai hắn.
- Phùng trưởng lão lại đang suy tư gì vậy. Chắc hẳn lại nghĩ đến Vũ trưởng lão a??
- Trần trưởng lão cứ nói đùa. Ta chỉ là đang suy nghĩ cách phá bình cảnh tu luyên mà thôi - Phùng Viễn tỉnh trong suy tư mà vôj vàng phủ nhận.
Thấy hắn phủ nhận như vậy thì Trần trưởng lão sao không hiểu là hắn đang nói dối.
- Phùng đệ còn dấu làm gì!! Trong tông môn ai mà chẳng biết đệ thầm mến Vũ trưởng lão cơ chứ??.
Phùng Viễn nghe vậy cũng không có phản bác nữa mà từ từ nhấm một ngụm trà mà thở dài nói:
- Trần huynh cứ nói đùa. Vũ trưởng lão bây giờ ai chẳng biết nàng là hoa có chủ. Tiểu đệ làm sao có cơ hội nữa.
-Tiểu đệ nói như vậy là sai rồi. Tên kia là ai chứ, đằng nào thì hắn cũng bỏ xác trong Huyền Vũ Lâm rồi.
- Nhưng dù vậy nàng cũng sẽ không để ý đến ta a!!! - Phùng Viẽn tỏ vẻ hết hi vọng mà đáp.
- Ây da!! Thế là tiểu đệ không hiểu tình thế rồi. Vũ trưởng lão đang đau buồn mất tình lang đây không phải cơ hội cho đệ sao.!!??
Phùng Viễn nghe thế thì hai mắt hai lóe tinh quang. Đang đinhn nói gì đó thì bỗng thấy truyền tống trận lóe sáng lên. Truyền tống đã được khởi động. Các thí sinh bắt đầu trở về từ Huyền Vũ Lâm. Các trưởng lão và khách cũng dừng lại việc trò chuyện mà tập trung quan sát trận pháp
Lần thí luyện này thật sự có rất nhiều biến cố mà không ai đoán trước được. Từ việc những biến đổi kinh khủng trên bảng điểm đến sự xuất hiện hiện của những tên quái thai nhưng cứ ngỡ là vậy nhưng ai ngờ được hai tên này lại chết trong Huyền Vũ Lâm cơ chứ. Mọi người bên ngoài cũng phải cảm thấy tiếc thay cho Ninh Hải tông. Gần 20 mươi ngày trước thì cái tên đầu bảng đen thui - mỹ nữ trưởng lão khóc dòng vì mất tình lang. Đến khi gần kết thúc thì Cái tên Mộc Hân cũng biến màu đen nôt. Thật sự là vận đen mà.
Gác lại một số biến cô thì cơ bản lần thí luyện tuyển đệ tử này cũng thu hoạch được kết quả khá tốt.
Từ trong trận pháp bắt đầu xuất hiện vài thân ảnh bước ra. Ai nấy đều vẻ mặt mệt mỏi hoảng hốt. Thậm chí có tên còn ôm đất mà khóc. Âu cũng không trách được. Dù gì thì đa số cũng là những công tử tiểu thư nào đã phải vật lộn sống chết như thế này. Có khi thấy ma thú đã sợ phát khiếp, thêm nữa việc bị bọn quân lính của Cốt Hoàng giam cầm chờ chết cũng ảnh hưởng lớn đến tâm lý. Nhưng dẫu sao thì sau đợt này bọn hắn cũng có được bài học quý giá về hiện thực tàn khốc của tu chân.
Bọn thí sinh khi đi ra ngay lập tức đã được chấp pháp đội của Ninh Hả tông quản thúc xếp hàng báo danh. Mỗi người đều phải đúa ra mộc bài của mình và xưng danh để đối chiếu. Sau đó sẽ được giám quan thông báo cho toàn trường.Cứ thế thoáng chốc lại có kẻ bước ra. Đến gần 3 giờ trôi qua mới có hohơn một nửa số người sông sót đi ra.
Trận pháp lại lóe lên một đôi soái ca xuất hiện. Sự xuất hiện của hai ngườ này làm biết bao nữ đệ tử phải ồ lên. Một người thì anh khí lẫm liêt, khí thế bừng bừng, oai vệ. Một người thì nho nhã lễ độ. Cả hai tiêu sái mà bước đi. Nhị gia chủ Lý gia thấy hai người này thì hài lòng không thôi.
Thấy hai người tiến đến thì giám quan lên tiếng yêu cầu
- Để lại mộc bài, xưng danh!!.
Cả hai tên thiếu niên đều lấy ra mộc bài bên hông mà đưa cho giám quan mà lần lượt xưng danh.
- Lý Võ Minh.
- Nhạc Tử Lam.
Tên giám qua nhận lấy mộc bài mà đối chiếu sau đó mà hô to báo kết quả.
- Lý Võ Minh - Tổng điểm 23 460. Xếp hạng 2
- Nhạc Tử Lam - Tổng điểm 20 340. Xếp hạng 4
Lời nơi vừa dứt thì toàn trường phải náo động. Các thiếu nữ thì xuân tâm càng nhộn nhạo hơn. Phải biết từ đầu đến giờ những tên báo danh toàn từ top 100 trở ra. Có vài tên trong top một trăm thì điểm số cũng chỉ lèo tèo ở vài nghìn điểm. Mà hai soái ca này lại đều nằm trong top 10. Tuy vậy nhưng vẻ mặt Lý Võ Minh lại không hè tỏ ra vui vẻ " Tại sao ta vẫn chỉ có hạng 2, dốt cuộc là ai ở hạng 1 cơ chứ ".
Nghĩ vậy hắn liền chú ý đến trên bia đá. Nhưng khi nhìn vào cái tên đó thì hắn không khỏi ức đên thổ huyết đến nơi.
- Lý Uyển Phượng - 50 200.
" Sao lại là con ngốc đó chứ ". Thấy con trai mình có vẻ khó chịu Lý Ngự Long cũng chỉ đành truyền âm cho hắn mà an ủi đôi chút. Tuy được phụ thân an ủi nhưng Lý Võ Minh vẫn còn cảm thây khó chịu. Hắn tương lai sẽ là gia chủ của Lý gia hùng mạnh ấy vậy mà lại để thua một quân cờ cơ chứ. Nỗi nhục này ai hiểu được cho hắn.
Mang tâm tình bực bội mà trở về khu vực nghỉ ngơi giành cho đám thí sinh. Lão Lý thấy vậy thì cũng đành thở dài. Đàm Tướng quân ngồi bên hắn thấy vậy cũng không nói gì nhiều chỉ an ủi hắn đôi chút. Ánh mắt lão thì lại để ý đến một phương khác trong đám đệ tử Ninh Hải tông.
......
Theo hướng Đàm Huân nhìn, một tên thanh niên nho nhã đang nhìn Lý Võ Minh mà nói:
- Đại thiếu gia của Lý gia a, tuy thực lực không tồi lắm. Nhưng mà tính cách nóng nảy, không biết thu liễm. Khó thành đại sự. Người này chỉ làm kẻ tay chân được thôi.
Bên cạnh một mỹ nữ nóng bỏng nghe thấy hắn nói vậy thì cũng cười khanh khách mà hỏi:
- Con mắt của Vân sư huynh thật là cao nha. Không biết ai mới vừa mắt huynh được đây. Chẳng lẽ là vị hôn thê kia của huynh??
Nàng nói với giọng đầy quyến rũ nhưng khi nhắc đến hai chữ " vị hôn thê " thì giọng không khỏi đầy mùi chua chua. Thanh niên này sao không khỏi ý vị của nàng, hắn cũng không biết nói gì hơn. Vị Chúc sư muội này từ khi hắn nhập tông thì đã luôn dính với hắn rồi. Nhiều lần nàng cũng biểu đạt tình ý của nàng với hắn nhưng thực chất thì hắn chỉ coi nàng giống một vị muội muội nên vẫn luôn từ chối.
- Haha sư muội nói đùa rồi. Thực chất thì Uyển Phượng cũng không có thực lực mạnh như vậy để ta chú ý. Nói ra thì nàng ta cũng bạc phận sống mà lại phải làm quân cờ cho kẻ khác.
Nói đến đây giọng hắn cũng mang hơi chút buồn buồn. Thấy vậy thì thiếu nữ bên cạnh cũng nói tiếp.
- Thế chẳng nhẽ chỉ có tên kia mới làm sư huynh vừa mắt hay sao??
Nghe vậy thì tên thanh niên giọng hứng thú mà hỏi
- Muội nghĩ sao??
- Nghĩ gì nữa!! Nhìn mặt huynh là biết vừa mắt hắn rồi. Nhưng mà tiêc a kẻ đó lại đoản mệnh rồi.
- Haha muội nghĩ hắn chết đươc sao??.
- Chẳng nhẽ không phải?? Bia đá kia làm sao hiện sai được.?? - Thiếu nữ họ Chúc nghe thế lại càng thắc mắc.
Thanh niên kia chỉ có cười mỉm không trả lời mà nhìn về phía trận pháp. Mội người nghĩ tên Hắc Vũ đó đã chết nhưng hắn lại không nghĩ vậy. Một phần là do trực giác của hắn mách bảo. Một phần là từ qua sát. Một kẻ khiến muội muôi của hắn phải quan tâm nhiều đến vậy, thậm chí Vũ trưởng lão nổi tiếng khó tính cũng nhã vào lòng hắn thì thực lực không thể tầm thường được. Lý do cho việc tên hắn màu đen có thể là do mộc bài không may bị phá hủy. Mà việc này cũng không hẳn không thể xảy ra.
......
Thời gian cứ trôi qua dần dần. Các anh tài trong đợt thí luyện này cũng đã bắt đầu thoát khỉ Huyền Vũ Lâm rồi. Nhưng tất cả vẫn ngồi đó chờ. Chờ. người có thứ hạng cao nhất xuất hiện. Điểm lại thì cũng chỉ thiếu có mỗi nàng ta.
4 giờ nữa trôi qua. Tất cả mọi người đã chờ hơn 4 giờ rồi mà thí sinh cuối cùng này vẫn chưa xuất hiện. Những đệ tử xung quanh đã về vơi bớt. Thậm chí còn có vài tên tông chủ cũng đã chiêu mộ xong đệ tử mà rời đi.
Khi đám đệ tử đang xôn xao thì cuối cùng trận pháp cũng sáng lên chứng tỏ có người đi ra rồi. Diệp mỹ nữ từ đấu đến cuối vẫn luôn ngồi im nhắm mắt định thần từ đầu đến cuối không quan tâm việc gì cả thì bây giờ nàng bỗng mở mắt nhìn về phía trận pháp mà không khỏi lẩm bẩm.
- 3 ngươi.. Không! 2 người.
Ánh mắt nàng nhìn truyền tống trận mà không khỏi nghi hoặc. Lời nàng vừa dứt. Đã có hai bóng người đi ra. Đó là một thiếu nữ gần đôi mươi khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ, nước da trắng mịn. Nhìn thấy nàng như thế này thì ai mà tương tượng được nàng là thí sinh vó điểm cao nhất hiện nay.
Đi không xa bên cạnh nàng là một tên thiếu niên. Cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn vào hắn chỉ có một chữ.
Lạnh!!
Toàn thân hắn là y phục đen tuyền, mái tóc đen dài tung bay, khuôn mặt anh tuấn lạnh băng, xung quanh tỏa ra sát khí bức người như hàng ngàn hồn ma bay bổng bao trùm hắn. Đặc điểm làm người ta chú ý hơn cả là một dải tóc dài màu bạc và một bên mắt của hắn cũng trắng dã. Khí tức hắn lạnh như băng hàn tỏa ra sug quanh làn người ta có cảm giác run sợ. Hắn trông như vậy lại tạo ra cảm giác cuốn hút lạ thường. Một vài thiếu nữ trong thấy hắn có khi còn xuýt ngất mê vì hắn.
Sự xuất hiện của tên thiếu niên này làm cho toàn trường chấn động. Không ai có thể ngờ được còn có một thí sinh nữa xuất hiện. Đây cũng là sự bất ngờ, nhưng mấy người trưởng lão cũng nhanh chóng bình tĩnh lại nhưng cũng động dung mà suy đoán hắn là ai. Mấy lão này đều nhìn ra được tên này tu vi đã đên Dung Linh hậu kỳ, nhưng mà cái khí tức tỏa ra từ người tên này khá bất thường. Mỗi lần thí luyện trong Huyền Vũ Lâm không phải không có trường hợp người tưởng đã chết lại sẽ trở về nhưng xác xuất là rất thấp. Còn vị Diệp Cốc chủ ngồi kia cũng hơi nheo mắt đẹp lại mà đánh giá thiếu niên này. Nàng cảm thấy khí tức rõ khí tức lạnh lẽo từ người hắn. Nàng còn nhìn ra được tên thiếu niên này cơ thể còn khá là thú vị. Khí tức của hắn còn khiến cho sủng vật của nàng cũng có vài phần run rẩy đôi chút. Và tên này là ai. Theo nàng cảm thấy được thì tên này là người mạnh nhất trong đám thí sinh. Thậm chí hắn còn gần như ngang ngửa với một Kim Đan sơ kỳ tu sĩ. Là một Nguyên Anh cao thủ nên nàng tin vào cảm nhận của mình.
Cũng không để mọi người đoán già đoán non lâu la. Hai người này đã tiến đến trước mặt giám quan nộp lên mộc bài và báo danh của mình.
- Lý Uyển Phượng!
Tên giám quan biết nàng là người đứng đầu trong lần thí luyện tuyển đệ tử nay. Tương lai sẽ vô khả hạn lượng nên rất cung kính nhận mộc bài từ nàng. Đối chiếu với thân phận sau đó mà hô to.
- Lý Uyển Phượng - Tổng tích điểm 50 200 xếp hạng 1.
Nghe thấy mình được xếp hạng một cô bé không khỏi vui sướng nhảy cẫng lên. Nhưng chỉ được một lúc nàng lại thấy điều gì đó không đúng. Nàng được hạng 1 a. Nhưng thế thì Hắc Vũ ca ca lại được hạng mấy cơ chứ. Nàng biết số điểm của mình cao nhưng làm sao cao bằng vị ca ca này được. Chắc chắn có nhầm lẫn gì ở đây.
Tên giám quan thấy vẻ mặt Uyển Phượng hồ nghi thì cũng chỉ nghĩ rằng nàng vì được điểm cao quá mà không tưởng được. Hắn quay sang phía Hắc Vũ, hắn cảm thấy là lạ khi nhìn thấy Hắc Vũ nhưng nghĩ rằng thanh niên trước mặt hắn cũng chẳng là nhân vật quan trọng nào nên cũng cử chỉ cũng bình thường. Hắn đưa tay đến trước mặt Hắc Vũ giọng như ra lệnh mà nói:
- Đưa mộc bài đây rồi xưng danh.
Hắc Vũ thấy thế cũng chẳng để tâm lắm.Hắc Vũ lấy mộc bài bên hông mình đưa cho tên giám quan. Nhận lấy mộc bài của Hắc Vũ, cảm nhận được linh hồn ấn ký trên nó đã biến mất thì cơ bản tên giám quan này cũng hiểu lý do tai sao tên thiếu niên trước mặt hắn tên trên bia đá không sáng được lên.
Hắc Vũ sau đó cũng báo danh với tên giám quan kia.
- Hắc Vũ!!
- À thì ra là Hắc.. Ngươi... ngươi nói tên ngươi là gì!!??- Tên giám quan nghẽ thấy thế thì không khỏi giật thót tim.
Hắc Vũ thấy phản ứng lạ thường của hắn thì cũng đành nhẫn lại mà nói lại tên của mình.
- Ta tên Hắc Vũ!
Nghe thấy thế thì mặt tên giám quan kinh ngạc hết cỡ, quay ngay đầu vè phía đám trưởng lão Ninh Hải tông mà nói ta.
- HẮN BÁO HẮN TÊN LÀ HẮC VŨ!!.
Lời nói vừa dứt thì cả đám người đều trấn động. Đám đệ tử còn lại thì không khỏi sôi nôi4 mà bàn tán khắp nơi. Còn tên thanh niên họ Vân kia thì trong đám đệ tử kia vẻ mặt hưng phấn vô cùng, ánh mắt lóe chiến ý hừng hực khi nhìn Hắc Vũ.
Đám Kim Đan lão quái thì vẻ mặt mỗi người một kiểu. Lý Ngự Long thì vẻ mặt đầy suy tư không nói gì. Đàm Huân tướng quân thì có ánh mắt tràn đầy hưng phấn mà nhìn tên thiếu niên kia.
Đám trưởng lão Ninh Hải tông thì đang loạn thành một đoàn. Đa số là vẻ mặt vui mùng khi tên quái thai này vẫn sông trở về. Chỉ có hai người là vẻ mặt khác biệt. Một là Phùng Viễn, vẻ mặt hắn bây giờ rất miễn cưỡng, ánh mắt toát ra vẻ ghen ghét không thể tả. Hai tay nắm chặt như muốn bóp chết tên kia. Hai là mặt đại trưởng lão. Hắn lại là vẻ mặt hỗn tạp vùa mừng vừa lo. Mừng là tông môn có thêm một anh tài kiệt xuất, lo là vì vị anh tài này khi còn chưa trở về đã gây ra một trận sóng to gió lơn trong tông môn. Tông chủ biết được truyện này thì không biết sử lý thế nào nữa đây.
Còn một người nữa là vị Diệp cốc chủ vẫn đang ngồi đằng kia, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn còn che một màng xương lạnh. Bỗng chốc nàng đứng dậy chỉ một cái nháy mắt đã biến mất tại chỗ mà xuất hiện ở trước mặt Hắc Vũ. Giọng nói lạnh băng mà hỏi hắn.
- Ngươi chính là Hắc Vũ??
Hắc Vũ đang hồ nghi nhìn xung quanh thì bỗng trước mặt hắn xuất hiện xuất hiện một vị mỹ nữ tóc trắng. Hắc Vũ cảm giác được khí thế kinh người từ nàng đang bao trùm mình khí thế này còn mạnh hơn cả phân hồn của Cốt Hoàng. Hắn không thể nhìn thấy bất kỳ thông tin gì tử nàng. Hắc Vũ biết có khi trước mặt hắn chính là một Nguyên Anh lão quái nên nhanh chóng cung kính mà đáp lại.
- Phải thưa tiền bối, vãn bối tên Hắc Vũ.
Nhưng bỗng nhiên sát khí từ vị mỹ nữ kia bỗng bao trùm hắn. Hắc Vũ cảm giác được nguy cơ không thể tả. Một vệt sáng kiếm khí lao ngay về phía hắn.
Hôm nay Ninh Hải tông vô cùng nhộn nhịp.
Trước bia đá đen bây giờ là một trận pháp truyền tống bán kín cả trăm mét được vẽ bởi những đường vân kỳ dị. Xung quang được bao quanh bởi một hàng các đệ tử Ninh Hải Tông đứng canh một cách nghiêm ngặt. Bọn họ chính là những thành viên của chấp pháp đoàn của tông môn.
Phía sau bọn họ là đám đệ tử cuae Ninh Hải Tông đang nhao nhao mà đến xem xét bình luận. Những tên tài tuấn thì xem mặt những tiểu đệ mớ tiện thể xem có em nào xinh tươi thì nhìn ngắm. Đám nữ đệ tử thì chủ yếu đến để ngắm những soái ca trong trận thí luyện tuyển đệ tử này. Nhưng trong đám ngườ đoa còn có phần đông là những người dân cư chú ở dưới chân núi trong thành cũng đến xem góp vui.
Ở một khu vực trước bia đá nơi phát ra những cỗ khí tức khiến đám đệ tử cũng đều phải lạnh gáy. ở đó được phân chia hai hàng ghế đặt đối xứng ai bên bia đá. Bên phải là chỗ ngời của những trưởng lão Ninh Hải tông. Bên trái là những vị khách của tông môn. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được đại đa số đó là tông chủ của những tông môn yếu kém ở Nam quốc, họ nhân dịp này mà mong có thể chiêu mộ được một số đệ tử trong kỳ thi tuyển này. Hiển nhiên là những đệ tử bị loại rồi. Tuy không được vào Ninh Hải tông nhưng bọn hắn cũng có thể lựa chọn vào những tông môn này. Dù gì thì cũng là kẻ sống sót sau kỳ thi tuyển nên vẫn là kẻ có thực lực.
Những đệ tử này nếu vào những tông môn đó thì cũng sẽ được những đặc quyền hậu hĩnh và địa vị cao đây cũng được coi là xứng đáng khi họ phải đối mặt với sinh tử.
Một số ít những cao thủ khác ở đây thì là những lão quái từ các gia tộc có thế hệ trẻ đến đây thi tuyển. Ai nấy tro g chỗ này đều có tu vi kinh khủng, ít nhất cũng là Kim Đan tu vi. Nhưng có một người không phải.
Đó là một vị đại mị nữ được sắp xếp ngồi chính giữ trước bi đa. Sau lưng nàng là hai tên thiếu nữ Ninh Hải tông đang hết sức cung kính mà phục vụ. Nàng đẹp đẽ một cách kiêu sa. Trên vai nàng đang đậu một con chim nhỏ màu vàng. Nàng đẹp như vậy những chẳng có aii dám đưa mắt ngắm nhìn. Cơ bản thì họ cũng không điên mà muốn đi tìm chết nhanh. Mỹ nữ này không ai khác chính là Diệp Cốc chủ của Hồ Điệp Cốc tu vi Nguyên Anh kỳ.
Hôm nay nàng ngồi đây với cương vị một người khách mời đặc biệt.
........
Ở bên hàng ghế của trưởng lão, đang ngồi đó một tên thanh niên anh tuấn, vẻ mặt âm trầm suy tư. Đừng nhìn vẻ ngoài trẻ như vậy mà đánh giá nhầm. Hắn là một kim đan lão quái trăm tuổi rồi. Hắn tên Phùng Viễn một đời anh tài của Ninh Hải tông. Tài năng nổi trội dù không có kinh khủng như Diễm My đệ tử do đích thân Tông chủ Ninh Hải tông bồi dưỡng những cũng là kẻ đứng đầu một đời đệ tử. Hắn còn có gia thế cũng kinh không kém tài năng của hắn. Là cháu rể của hoàng đế đương nhiệm, có cô cô là hoàng hậu Nam Quốc. Anh tuấn, tài năng, gia thế to lớn, tưởng chừng không gì là hắn không có được nhưng sự thật lại phũ phàng. Người ta vẫn nói: " Anh hùng khó qua ải mỹ nhân". Phùng Viễn cũng vậy.
Từ hơn mười năm trước thấy được vẻ đẹp của Vũ Diễm My đã làm hắn mê mẩn không thôi. Vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu sa thánh khiết khiến hắn không thể nào quên được. Sau khi biết được nàng hắn đã dành mấy năm liền để theo đuổi nhưng lần nào cũng bị từ chối thẩng thừng. Hắn thậm chí đã báo lên cô cô mình nhờ nàng đến Ninh Hải tông cầu thân nhưng mà vẫn bị thẳng thừng từ chối. Khi đó hai bên vô cùng căng thẳng. Để giải hòa Hoàng Hậu đã cho cho con gái út của mình theo Diễm My tu luyện mới cứu vãn được tình hình.
Gần năm nay Diễm My mới quay trở lại tông môn. Phùng Viễn trông thấy nàng càng mê đăm hơn nhưng hắn cảm giác thấy nàng càng ngày cacha càng xa.
Thấy Phùng Viễn đang trầm ngâm suy tư, một trưởng lão khác ngồi bên cạnh mà vỗ vai hắn.
- Phùng trưởng lão lại đang suy tư gì vậy. Chắc hẳn lại nghĩ đến Vũ trưởng lão a??
- Trần trưởng lão cứ nói đùa. Ta chỉ là đang suy nghĩ cách phá bình cảnh tu luyên mà thôi - Phùng Viễn tỉnh trong suy tư mà vôj vàng phủ nhận.
Thấy hắn phủ nhận như vậy thì Trần trưởng lão sao không hiểu là hắn đang nói dối.
- Phùng đệ còn dấu làm gì!! Trong tông môn ai mà chẳng biết đệ thầm mến Vũ trưởng lão cơ chứ??.
Phùng Viễn nghe vậy cũng không có phản bác nữa mà từ từ nhấm một ngụm trà mà thở dài nói:
- Trần huynh cứ nói đùa. Vũ trưởng lão bây giờ ai chẳng biết nàng là hoa có chủ. Tiểu đệ làm sao có cơ hội nữa.
-Tiểu đệ nói như vậy là sai rồi. Tên kia là ai chứ, đằng nào thì hắn cũng bỏ xác trong Huyền Vũ Lâm rồi.
- Nhưng dù vậy nàng cũng sẽ không để ý đến ta a!!! - Phùng Viẽn tỏ vẻ hết hi vọng mà đáp.
- Ây da!! Thế là tiểu đệ không hiểu tình thế rồi. Vũ trưởng lão đang đau buồn mất tình lang đây không phải cơ hội cho đệ sao.!!??
Phùng Viễn nghe thế thì hai mắt hai lóe tinh quang. Đang đinhn nói gì đó thì bỗng thấy truyền tống trận lóe sáng lên. Truyền tống đã được khởi động. Các thí sinh bắt đầu trở về từ Huyền Vũ Lâm. Các trưởng lão và khách cũng dừng lại việc trò chuyện mà tập trung quan sát trận pháp
Lần thí luyện này thật sự có rất nhiều biến cố mà không ai đoán trước được. Từ việc những biến đổi kinh khủng trên bảng điểm đến sự xuất hiện hiện của những tên quái thai nhưng cứ ngỡ là vậy nhưng ai ngờ được hai tên này lại chết trong Huyền Vũ Lâm cơ chứ. Mọi người bên ngoài cũng phải cảm thấy tiếc thay cho Ninh Hải tông. Gần 20 mươi ngày trước thì cái tên đầu bảng đen thui - mỹ nữ trưởng lão khóc dòng vì mất tình lang. Đến khi gần kết thúc thì Cái tên Mộc Hân cũng biến màu đen nôt. Thật sự là vận đen mà.
Gác lại một số biến cô thì cơ bản lần thí luyện tuyển đệ tử này cũng thu hoạch được kết quả khá tốt.
Từ trong trận pháp bắt đầu xuất hiện vài thân ảnh bước ra. Ai nấy đều vẻ mặt mệt mỏi hoảng hốt. Thậm chí có tên còn ôm đất mà khóc. Âu cũng không trách được. Dù gì thì đa số cũng là những công tử tiểu thư nào đã phải vật lộn sống chết như thế này. Có khi thấy ma thú đã sợ phát khiếp, thêm nữa việc bị bọn quân lính của Cốt Hoàng giam cầm chờ chết cũng ảnh hưởng lớn đến tâm lý. Nhưng dẫu sao thì sau đợt này bọn hắn cũng có được bài học quý giá về hiện thực tàn khốc của tu chân.
Bọn thí sinh khi đi ra ngay lập tức đã được chấp pháp đội của Ninh Hả tông quản thúc xếp hàng báo danh. Mỗi người đều phải đúa ra mộc bài của mình và xưng danh để đối chiếu. Sau đó sẽ được giám quan thông báo cho toàn trường.Cứ thế thoáng chốc lại có kẻ bước ra. Đến gần 3 giờ trôi qua mới có hohơn một nửa số người sông sót đi ra.
Trận pháp lại lóe lên một đôi soái ca xuất hiện. Sự xuất hiện của hai ngườ này làm biết bao nữ đệ tử phải ồ lên. Một người thì anh khí lẫm liêt, khí thế bừng bừng, oai vệ. Một người thì nho nhã lễ độ. Cả hai tiêu sái mà bước đi. Nhị gia chủ Lý gia thấy hai người này thì hài lòng không thôi.
Thấy hai người tiến đến thì giám quan lên tiếng yêu cầu
- Để lại mộc bài, xưng danh!!.
Cả hai tên thiếu niên đều lấy ra mộc bài bên hông mà đưa cho giám quan mà lần lượt xưng danh.
- Lý Võ Minh.
- Nhạc Tử Lam.
Tên giám qua nhận lấy mộc bài mà đối chiếu sau đó mà hô to báo kết quả.
- Lý Võ Minh - Tổng điểm 23 460. Xếp hạng 2
- Nhạc Tử Lam - Tổng điểm 20 340. Xếp hạng 4
Lời nơi vừa dứt thì toàn trường phải náo động. Các thiếu nữ thì xuân tâm càng nhộn nhạo hơn. Phải biết từ đầu đến giờ những tên báo danh toàn từ top 100 trở ra. Có vài tên trong top một trăm thì điểm số cũng chỉ lèo tèo ở vài nghìn điểm. Mà hai soái ca này lại đều nằm trong top 10. Tuy vậy nhưng vẻ mặt Lý Võ Minh lại không hè tỏ ra vui vẻ " Tại sao ta vẫn chỉ có hạng 2, dốt cuộc là ai ở hạng 1 cơ chứ ".
Nghĩ vậy hắn liền chú ý đến trên bia đá. Nhưng khi nhìn vào cái tên đó thì hắn không khỏi ức đên thổ huyết đến nơi.
- Lý Uyển Phượng - 50 200.
" Sao lại là con ngốc đó chứ ". Thấy con trai mình có vẻ khó chịu Lý Ngự Long cũng chỉ đành truyền âm cho hắn mà an ủi đôi chút. Tuy được phụ thân an ủi nhưng Lý Võ Minh vẫn còn cảm thây khó chịu. Hắn tương lai sẽ là gia chủ của Lý gia hùng mạnh ấy vậy mà lại để thua một quân cờ cơ chứ. Nỗi nhục này ai hiểu được cho hắn.
Mang tâm tình bực bội mà trở về khu vực nghỉ ngơi giành cho đám thí sinh. Lão Lý thấy vậy thì cũng đành thở dài. Đàm Tướng quân ngồi bên hắn thấy vậy cũng không nói gì nhiều chỉ an ủi hắn đôi chút. Ánh mắt lão thì lại để ý đến một phương khác trong đám đệ tử Ninh Hải tông.
......
Theo hướng Đàm Huân nhìn, một tên thanh niên nho nhã đang nhìn Lý Võ Minh mà nói:
- Đại thiếu gia của Lý gia a, tuy thực lực không tồi lắm. Nhưng mà tính cách nóng nảy, không biết thu liễm. Khó thành đại sự. Người này chỉ làm kẻ tay chân được thôi.
Bên cạnh một mỹ nữ nóng bỏng nghe thấy hắn nói vậy thì cũng cười khanh khách mà hỏi:
- Con mắt của Vân sư huynh thật là cao nha. Không biết ai mới vừa mắt huynh được đây. Chẳng lẽ là vị hôn thê kia của huynh??
Nàng nói với giọng đầy quyến rũ nhưng khi nhắc đến hai chữ " vị hôn thê " thì giọng không khỏi đầy mùi chua chua. Thanh niên này sao không khỏi ý vị của nàng, hắn cũng không biết nói gì hơn. Vị Chúc sư muội này từ khi hắn nhập tông thì đã luôn dính với hắn rồi. Nhiều lần nàng cũng biểu đạt tình ý của nàng với hắn nhưng thực chất thì hắn chỉ coi nàng giống một vị muội muội nên vẫn luôn từ chối.
- Haha sư muội nói đùa rồi. Thực chất thì Uyển Phượng cũng không có thực lực mạnh như vậy để ta chú ý. Nói ra thì nàng ta cũng bạc phận sống mà lại phải làm quân cờ cho kẻ khác.
Nói đến đây giọng hắn cũng mang hơi chút buồn buồn. Thấy vậy thì thiếu nữ bên cạnh cũng nói tiếp.
- Thế chẳng nhẽ chỉ có tên kia mới làm sư huynh vừa mắt hay sao??
Nghe vậy thì tên thanh niên giọng hứng thú mà hỏi
- Muội nghĩ sao??
- Nghĩ gì nữa!! Nhìn mặt huynh là biết vừa mắt hắn rồi. Nhưng mà tiêc a kẻ đó lại đoản mệnh rồi.
- Haha muội nghĩ hắn chết đươc sao??.
- Chẳng nhẽ không phải?? Bia đá kia làm sao hiện sai được.?? - Thiếu nữ họ Chúc nghe thế lại càng thắc mắc.
Thanh niên kia chỉ có cười mỉm không trả lời mà nhìn về phía trận pháp. Mội người nghĩ tên Hắc Vũ đó đã chết nhưng hắn lại không nghĩ vậy. Một phần là do trực giác của hắn mách bảo. Một phần là từ qua sát. Một kẻ khiến muội muôi của hắn phải quan tâm nhiều đến vậy, thậm chí Vũ trưởng lão nổi tiếng khó tính cũng nhã vào lòng hắn thì thực lực không thể tầm thường được. Lý do cho việc tên hắn màu đen có thể là do mộc bài không may bị phá hủy. Mà việc này cũng không hẳn không thể xảy ra.
......
Thời gian cứ trôi qua dần dần. Các anh tài trong đợt thí luyện này cũng đã bắt đầu thoát khỉ Huyền Vũ Lâm rồi. Nhưng tất cả vẫn ngồi đó chờ. Chờ. người có thứ hạng cao nhất xuất hiện. Điểm lại thì cũng chỉ thiếu có mỗi nàng ta.
4 giờ nữa trôi qua. Tất cả mọi người đã chờ hơn 4 giờ rồi mà thí sinh cuối cùng này vẫn chưa xuất hiện. Những đệ tử xung quanh đã về vơi bớt. Thậm chí còn có vài tên tông chủ cũng đã chiêu mộ xong đệ tử mà rời đi.
Khi đám đệ tử đang xôn xao thì cuối cùng trận pháp cũng sáng lên chứng tỏ có người đi ra rồi. Diệp mỹ nữ từ đấu đến cuối vẫn luôn ngồi im nhắm mắt định thần từ đầu đến cuối không quan tâm việc gì cả thì bây giờ nàng bỗng mở mắt nhìn về phía trận pháp mà không khỏi lẩm bẩm.
- 3 ngươi.. Không! 2 người.
Ánh mắt nàng nhìn truyền tống trận mà không khỏi nghi hoặc. Lời nàng vừa dứt. Đã có hai bóng người đi ra. Đó là một thiếu nữ gần đôi mươi khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ, nước da trắng mịn. Nhìn thấy nàng như thế này thì ai mà tương tượng được nàng là thí sinh vó điểm cao nhất hiện nay.
Đi không xa bên cạnh nàng là một tên thiếu niên. Cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn vào hắn chỉ có một chữ.
Lạnh!!
Toàn thân hắn là y phục đen tuyền, mái tóc đen dài tung bay, khuôn mặt anh tuấn lạnh băng, xung quanh tỏa ra sát khí bức người như hàng ngàn hồn ma bay bổng bao trùm hắn. Đặc điểm làm người ta chú ý hơn cả là một dải tóc dài màu bạc và một bên mắt của hắn cũng trắng dã. Khí tức hắn lạnh như băng hàn tỏa ra sug quanh làn người ta có cảm giác run sợ. Hắn trông như vậy lại tạo ra cảm giác cuốn hút lạ thường. Một vài thiếu nữ trong thấy hắn có khi còn xuýt ngất mê vì hắn.
Sự xuất hiện của tên thiếu niên này làm cho toàn trường chấn động. Không ai có thể ngờ được còn có một thí sinh nữa xuất hiện. Đây cũng là sự bất ngờ, nhưng mấy người trưởng lão cũng nhanh chóng bình tĩnh lại nhưng cũng động dung mà suy đoán hắn là ai. Mấy lão này đều nhìn ra được tên này tu vi đã đên Dung Linh hậu kỳ, nhưng mà cái khí tức tỏa ra từ người tên này khá bất thường. Mỗi lần thí luyện trong Huyền Vũ Lâm không phải không có trường hợp người tưởng đã chết lại sẽ trở về nhưng xác xuất là rất thấp. Còn vị Diệp Cốc chủ ngồi kia cũng hơi nheo mắt đẹp lại mà đánh giá thiếu niên này. Nàng cảm thấy khí tức rõ khí tức lạnh lẽo từ người hắn. Nàng còn nhìn ra được tên thiếu niên này cơ thể còn khá là thú vị. Khí tức của hắn còn khiến cho sủng vật của nàng cũng có vài phần run rẩy đôi chút. Và tên này là ai. Theo nàng cảm thấy được thì tên này là người mạnh nhất trong đám thí sinh. Thậm chí hắn còn gần như ngang ngửa với một Kim Đan sơ kỳ tu sĩ. Là một Nguyên Anh cao thủ nên nàng tin vào cảm nhận của mình.
Cũng không để mọi người đoán già đoán non lâu la. Hai người này đã tiến đến trước mặt giám quan nộp lên mộc bài và báo danh của mình.
- Lý Uyển Phượng!
Tên giám quan biết nàng là người đứng đầu trong lần thí luyện tuyển đệ tử nay. Tương lai sẽ vô khả hạn lượng nên rất cung kính nhận mộc bài từ nàng. Đối chiếu với thân phận sau đó mà hô to.
- Lý Uyển Phượng - Tổng tích điểm 50 200 xếp hạng 1.
Nghe thấy mình được xếp hạng một cô bé không khỏi vui sướng nhảy cẫng lên. Nhưng chỉ được một lúc nàng lại thấy điều gì đó không đúng. Nàng được hạng 1 a. Nhưng thế thì Hắc Vũ ca ca lại được hạng mấy cơ chứ. Nàng biết số điểm của mình cao nhưng làm sao cao bằng vị ca ca này được. Chắc chắn có nhầm lẫn gì ở đây.
Tên giám quan thấy vẻ mặt Uyển Phượng hồ nghi thì cũng chỉ nghĩ rằng nàng vì được điểm cao quá mà không tưởng được. Hắn quay sang phía Hắc Vũ, hắn cảm thấy là lạ khi nhìn thấy Hắc Vũ nhưng nghĩ rằng thanh niên trước mặt hắn cũng chẳng là nhân vật quan trọng nào nên cũng cử chỉ cũng bình thường. Hắn đưa tay đến trước mặt Hắc Vũ giọng như ra lệnh mà nói:
- Đưa mộc bài đây rồi xưng danh.
Hắc Vũ thấy thế cũng chẳng để tâm lắm.Hắc Vũ lấy mộc bài bên hông mình đưa cho tên giám quan. Nhận lấy mộc bài của Hắc Vũ, cảm nhận được linh hồn ấn ký trên nó đã biến mất thì cơ bản tên giám quan này cũng hiểu lý do tai sao tên thiếu niên trước mặt hắn tên trên bia đá không sáng được lên.
Hắc Vũ sau đó cũng báo danh với tên giám quan kia.
- Hắc Vũ!!
- À thì ra là Hắc.. Ngươi... ngươi nói tên ngươi là gì!!??- Tên giám quan nghẽ thấy thế thì không khỏi giật thót tim.
Hắc Vũ thấy phản ứng lạ thường của hắn thì cũng đành nhẫn lại mà nói lại tên của mình.
- Ta tên Hắc Vũ!
Nghe thấy thế thì mặt tên giám quan kinh ngạc hết cỡ, quay ngay đầu vè phía đám trưởng lão Ninh Hải tông mà nói ta.
- HẮN BÁO HẮN TÊN LÀ HẮC VŨ!!.
Lời nói vừa dứt thì cả đám người đều trấn động. Đám đệ tử còn lại thì không khỏi sôi nôi4 mà bàn tán khắp nơi. Còn tên thanh niên họ Vân kia thì trong đám đệ tử kia vẻ mặt hưng phấn vô cùng, ánh mắt lóe chiến ý hừng hực khi nhìn Hắc Vũ.
Đám Kim Đan lão quái thì vẻ mặt mỗi người một kiểu. Lý Ngự Long thì vẻ mặt đầy suy tư không nói gì. Đàm Huân tướng quân thì có ánh mắt tràn đầy hưng phấn mà nhìn tên thiếu niên kia.
Đám trưởng lão Ninh Hải tông thì đang loạn thành một đoàn. Đa số là vẻ mặt vui mùng khi tên quái thai này vẫn sông trở về. Chỉ có hai người là vẻ mặt khác biệt. Một là Phùng Viễn, vẻ mặt hắn bây giờ rất miễn cưỡng, ánh mắt toát ra vẻ ghen ghét không thể tả. Hai tay nắm chặt như muốn bóp chết tên kia. Hai là mặt đại trưởng lão. Hắn lại là vẻ mặt hỗn tạp vùa mừng vừa lo. Mừng là tông môn có thêm một anh tài kiệt xuất, lo là vì vị anh tài này khi còn chưa trở về đã gây ra một trận sóng to gió lơn trong tông môn. Tông chủ biết được truyện này thì không biết sử lý thế nào nữa đây.
Còn một người nữa là vị Diệp cốc chủ vẫn đang ngồi đằng kia, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn còn che một màng xương lạnh. Bỗng chốc nàng đứng dậy chỉ một cái nháy mắt đã biến mất tại chỗ mà xuất hiện ở trước mặt Hắc Vũ. Giọng nói lạnh băng mà hỏi hắn.
- Ngươi chính là Hắc Vũ??
Hắc Vũ đang hồ nghi nhìn xung quanh thì bỗng trước mặt hắn xuất hiện xuất hiện một vị mỹ nữ tóc trắng. Hắc Vũ cảm giác được khí thế kinh người từ nàng đang bao trùm mình khí thế này còn mạnh hơn cả phân hồn của Cốt Hoàng. Hắn không thể nhìn thấy bất kỳ thông tin gì tử nàng. Hắc Vũ biết có khi trước mặt hắn chính là một Nguyên Anh lão quái nên nhanh chóng cung kính mà đáp lại.
- Phải thưa tiền bối, vãn bối tên Hắc Vũ.
Nhưng bỗng nhiên sát khí từ vị mỹ nữ kia bỗng bao trùm hắn. Hắc Vũ cảm giác được nguy cơ không thể tả. Một vệt sáng kiếm khí lao ngay về phía hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook