Hắc Vũ Chi Lâm
-
Chương 32: Một điệu múa
Trên cửa đá tổng cộng có 39 khối vuống vó thể di chuyển được. Xếp nó về đúng vị trí thì sẽ mở đc cửa là không hề sai, nhưng vấn đề là bức họa mẫu cần ghép đc là gì.
Vấn đề này không khó giải quyết. Cả hai chỉ cần nhìn và ghi nhớ lại họa tiết trên mỗi khối vuông, sau đó là suy nghĩ để ghép lại là đc. Chẳng mấy chốc cả hai đã biết đc hình mẫu của nó. Theo như hai người suy nghĩ đc thì đây là bức tranh về một khu rừng không hề rõ ràng, đặc biệt trong đó có hai nhân vật là một người 1 thú, nói chuẩn thì là một thiếu nữ và một con thú không rõ.
Tuy vậy khi bắt tay vào việc thì điều xảy ra làm cả hai không biết nói gì nữa. Khi Hắc Vũ thử di chuyển một khối đá thì chỉ trong chốc nát họa tiết của chúng lại bị hoán đổi cho khối khác. Hắn thử đi thử lại nhiều lần nhưng chỉ đc một lát thì họa tiết lại đổi vị trí. Cứ thế này thì hắn cả đời chắc cũng chẳng xếp hình xong đc.
Mộc Hân thấy hắn không đc thì cũng lên thử xem sao, tuy nhiên kết quả cũng vẫn vậy, chỉ một chốc là họa tiết lại bỉ đổi chỗ. Mà kể cũng khổ, cuốn sách lại bị mất thông tin ở ngay đoank này, trừ cấu tạo bên ngoài thì chẳng biết đc thêm một tí nào cả.
Cả hai người cứ thay phiên nhau mà loay hoay cả ngày nhưng vẫn vô ích. Điều này là một thông báo xấu cho cả hai, vì nếu thể này chắc cả hai chỉ có thể ở lại đây mà sinh con dưỡng cái mất.
Thực tế mỗi thí sinh khi vào Huyền Vũ Lâm đều có một tiểu trận truyền tống nhỏ ở trên mộc bài. Khi thời gian 6 tháng kết thúc thì sẽ đc đưa ra ngoài nếu người đó còn sống, cho dù là bất cứ đâu. Nhưng mà hai người lại số quá là đen đủi. Ngôi mộ này khi đã vào đc trong khu vực chính của mộ thì tất cả các trận pháp đó dều không còn tác dụng. Đại trận đc bố trí ở đây khiến cho không thể truyền tống ra đc, trừ bỏ ở khu vực trung tâm.
Nên cách duy nhất để thoát là đến đc cuối cùng của ngôi mộ.
Hắc Vũ và Mộc Hân bây giờ đang phải suy nvhix nát óc. Theo cả hai thì trên mỗi khối này đều là một tiểu huyễn trận tạo hình ảnh, khi di chuyển không đúng cách sẽ làm kích hoạt nó làm cho hình ảnh hiện lên bị thay đổi.
Bỗng ngồi suy nghĩ một lúc, Hắc Vũ thấy một điều nghi vấn. Ở cổng vào dược viên là một cái tiểu âm dương trận. Mở trận đó cần nam và nữ. Nhưng có khi nào để mở đc cái của này cũng vậy, cần cả nam và nữ phối hợp. Nhưng mà phối hợp như nào đc a.
Chẳng mấy chốc linh quang hắn lóe lên. Hắc Vũ lại đi đến trước cửa đá mà di chuyển một khối. Khi hắn di chuyển nó sang bên thì không có việc gì xảy ra. Nhưng mà khi di chuyển nó xuống vị trí dưới thì ngay lập tức hình ảnh bị thay đổi. Hắc Vũ gọi Mộc Hân đến thử lại một lần để kiểm tra suy nghĩ của mình. Chỉ thấy khối gạch bị di chuyển xuống không bị đỏi hình, nhưng đưa sang bén thì lại tiếp diễn.
Thấy vậy Hắc Vũ cũng không ngạc nhiên nhiều lắm. Hắn lại tiếp tục thử một lần nữa. Bận này hắn đưa khôi đá di chuyển sang bên, tuy nhiên người di chuyển nó xuống vị trí dưới lại là Mộc Hân. Lần này kì tich đã xảy ra. Hình ảnh không hề bị thay đổi nữa.
" Quả là như vậy a, ngôi mộ này hình như đc bày trí và thiết lập trận pháp theo âm dương. Từ cửa vào cho đến cửa đá này đều liên quan đến âm dương, điển hình là nam và nữ. Thật không biết là bọn hắn nghĩ gì mà bố chí như vậy. Nếu không phải ta và Mộc Hân vừa may là 1 đôi tình lữ thù chắc chẳng bao giờ có ai vào đc bên trong mất.
Chắc là do may mắn thôi a."
...
Khi đã có phương hướng thì hoán thành nó chỉ là trong chốc lát mà thôi. Chẳng mấy chốc tất cả đã hoàn thành. Đúng như hai người suy đoán. Bức tranh này là mộ khu rừng rậm. Những thân cây to um tùm. Ở giữa là một thiếu nữ đang ngồi xổm xuống, bàn tay mảnh khảnh vủa nàng đưa về phía trước. Khuôn mặt không rõ ràng nhưng ít nhất có thể thấy sơ qua vẻ tú lệ, thanh thuần ở nàng. Còn theo hướng bàn tay của nàng là một con thú màu đen không rõ. Nhìn sơ rất giống một con sói. Nó đang tiến gần tưngg bước về phía thiếu nữ.
Nhưng điều kì lạ lain đc lặp lại. Bức hạo như sống lại, cảnh vật di chuyển, những tán cây đung đưa, mái tóc dài của thiếu nữ bay phất phơ trong gió. Con thú chạy từng bước đền phía cô gái một cách vui mùng. Nó nhảy nhào bào lòng cô...
BIẾN MẤT.
Bức họa chỉ diễn biến đến đó thì lại kết thúc. Các họa tiết biến mất toàn bộ. Chỉ để lại là những mặt đá sần sùi cũ kĩ đầy rêu phong. Chỉ trong thoáng chốc cách của đá bắt đầu chuyển động. Nó dã đc mở ra một cách từ từ.
Lại là những bậc thanh dài đẫn sâu xuống dưới. Mộc Hân và Hắc Vũ tiếp tục hành trình. Chẳng mấy chốc cầu thanh không còn nữa, thanh vào đó là một đường hành lang dài. Hai bên chúng không còn là những họa tiết đơn sơ mà thấy vào đó, cứ cách một đoạn thì lại có một cánh cửa đá.
Những cánh của này không hề lớn, kích cỡ chỉ giống một cánh cửa nhà bình thường. Hắc Vũ và Mộc Hân tò mò đi đến một cánh của gần đó mà dùng thần thức quét qua. Vừa xem xét xog thì cả hai chỉ kết luận bên trong như là một căn phòng bình thường, trừ việc trong đó chẳng có gì cả.
Thấy vậy Hắc Vũ dùng lực đẩy cánh của mở ra. Quà thật bên trong không hề có gì. Tuy nhiên trên bức tường đối diện cửa vào lại là một bức họa. Bức họa vẽ một đôi nam nữ đứng đối diện nhau. Trang phục họ đang mặc toát lên vẻ thanh lịch.
Bỏ qua nó, cả hai lại nhìn sang căn phòng thứ hai, vẫn là một phòng trống trơn và 1 bức họa trên tường vẽ 1 đôi nam nữ. Tuy vậy lần này lại khác, một tay của người nam nhân vòng qua ôm eo của người con gái. Tay còn lại nắm lấy tay nàng.
Cứ như vậy, sau khi đi đc nửa ngày đường, tổng cộng xem qua hơn 200 căn phòng như vậy. Mỗi cái đều là trống trơn tuy nhiên hình ảnh đôi nam nữ lại khác biệt không phòng nào giống phòng nào.
Hiển nhiên các bức họa đó không phải vẽ để chơi rồi. Mộc Hân nói cho Hắc Vũ biết rằng rất có thể đó là một loại kỹ thuật múa nào đó. Nhưng mà nó đc dùng làm gì cơ chứ.
.....
Thế là mất hơn 1 ngày đường để đi. Cả hai đã xem qua tổng cộng 548 căn phòng với 547 bức tranh. Sở dĩ như vậy vì ở căn phòng cuối cùng bức họa đã bị mờ nhạt đi gần như hoàn toàn không còn nhìn rõ nữa.
Cuối hành lang không có cánh cửa nào cả, thay vào đó là một căn phòng vô cùng rộng lớn.
Khi cả hai đến gần, cả gian phòng sáng bừng lên. Những vách tường trải đầy rêu phong, những tấm màn rách rưới, những cây cột đầy vết nứt. Tất cả chứa đầy nét ưu thương do tuế nguyệt tàn phá. Từ hai bên căn phòng, những dòng hắc khí lượn lờ trong không trung rồi tụ tập lại.
Chỉ thấy hắc khí diễn hóa ra cả trăm ma nhân. Có nam có nữ, nam cầm sáo trúc trên tay, nữ cầm đàn ngọc. Chia ra bao xung quanh trung tâm căn phòng tạo thành bòng tròn rộng lớn. Những ma nhân này quần áo chỉnh tề cho thây thân phận người hầu. Tuy nhiên tất cả đều không hề có mắt, chỉ còn lại những hốc trống rỗng máu đen chảy thành dòng.
Cả bầu không khí toát lên vẻ kì dị khiến người ta lạnh sống lưng nhưng ní lại mang sự uy nghiêm khó tả.
Hắc Vũ đang quan sát thì thấy bên tay mình đang rung rung. Nhìn lại, hóa ra là Mộc Hân đang bấu chặt lây tay hắn cả người ép sát vào Hắc Vũ, thân thể run không ngừng.
Hắc Vũ thấy vậy không khỏi ngạc nhiên cùng với buồn cười. Hắn đưa miệng kề vào gần tai nàng.
HÙ!!!!
Á á á!!!!
Ngay lập tức tiếng hét sợ hãi của thiếu nữ vang vọng khắp căn phòng, mãi một lúc lâu mớ dừng lại. Chỉ thấy Mộc Hân bây giờ như con mèo nhỏ hai tay chăm chú mà ôm lấy cổ hắn. Hai mắt nhắm nghiền. Cả cơ thể đc Hắc Vũ bế kiểu công chúa.
- Ha haha ha...
Nghe thấy tiếng cười của Hắc Vũ, Mộc Hân mới từ từ mở mắt ra nhìn lại xung quanh. Nàng bây giờ mặt đỏ bừng vì vừa ngượng vừa giận. Hai nắm tay đấm liên tục vào người Hắc Vũ.
- Đồ đại phôi đản!!. Giám trêu thiếp này, đánh chết chàng cái tên đáng ghét này..!
- Haha.. Rồi rồi đừng đánh nữa, nàng đánh chết lão công của mình thì mai sau con ta lại không có cha mất. Haha
- Hứ!! Ai mà thèm có con với chàng.. Ưm!!
Không đợi nói hết câu, Hắc Vũ đã ngay lập tức đáp trả nàng. Một nụ hôn dài như không muốn kết thúc. Mãi khi cả hai tách ra, Mộc Hân chỉ còn thở gấp mặt mo đỏ ửng đã hàm xuân.
- Thật không tin được một Nguyên Anh như nàng lại sợ ma a.
Hắc Vũ lại ngay lập tức cắn nhẹ tai nàng mà mở lời trêu đùa. Nghe thấy thế Mộc Hân bây giờ chỉ hận không có lỗ mà chui vào cho đỡ ngượng thôi. Một Nguyên Anh lão quái mà sợ ma thì đúng là trò cười cho toàn thiên hạ mất.
Nhìn thấy tiểu thê tử của mình ngượng chín mặt như vậy rôi Hắc Vũ cũng không đành lòng trêu chọc nàng tiếp.
Hắc Vũ vẫn ôm Mộc Hân trong lòng mà suy nghĩ.
Hắn thử bước tới một bước, ngay lập tức những ma nhân xung quanh bắt đầu chơi nhạc khí. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, ngay lập tức Hắc Vũ cảm nhận đc cái chết đến gần hơn bao giờ hết. Hắn vội vàng lui lại ngay lập tức. Chỉ thấy vạt áo phía trước bị một thứ gì đo sắc bén cắt phăng đi.
Hắc Vũ vừa lui lại thì hai bên ma nhân cũng dừng lại dứng yên bất động
Nhìn thấy vậy, cả hai không khỏi cảm thấy lạnh cả người. Mộc Hân cũng không còn vẻ ngượng ngùng nữa tuy nhiên hai má nàng vẫn hơi đỏ hồng trông rất diễm lệ.
- Uy! Tiểu Hắc, lần sau chàng đừng có thử liều như vậy a.
- Haha, không biết vừa rồi ai còn đòi đánh chết ta cơ mà, sao bây giờ lại không muốn nữa rồi!
Nghe thấy hắn lại tiếp tục trêu tức mình, Mộc Hân chỉ đành phòng hai má nhìn hắn mà thị uy. Trông vô cùng khả ái.
- Thôi! Không đùa nữa, vào chính sự nào. Hân Hân nàng nghĩ ra đc gì không?
Thấy Hắc Vũ nói vào vấn đề chính thì nàng cũng trở lên nghiêm túc hơn.
- Theo thiếp thấy thì đây là một âm sát trân, mỗi ma nhân đều có tu vi Kim Đan kì. Nếu là nguyên trạng thực lực của thiếp thì chắc may ra có thể đánh bại từng ma nhân để phá trận, nhưng đó không phải cách hay mà chưa kể tu vi của thiếp cũng bị phong ấn rồi.
- Ta cũng nghĩ vây. Ma nhân ở đây công kích rất mạnh a. Ít nhất có thể gây thương tổn cho tu sĩ Kim Đan. Trận này là âm trận. Nếu mà đi vào trong trận sẽ ngay lập tức bị âm nhận giết chết. Thật sự là khó đây.
Âm Sát trận này đc bố trí bao trùm cả căn phòng, hễ di chuyển là sẽ kích hoạt trận pháp. Mỗi âm nhận có thể giết Hắc Vũ dễ như chơi. Cả hai lại phải đau đầu suy nghĩ một phen. Bỗng Mộc Hân đang ngồi trong lòng Hắc Vũ suy tư thì nhảy bật dậy vẻ mặt đầy vui mừng.
- Hihi! Thiếp đoán đc rồi đó, đồ ngốc nhà chàng!
Hắc Vũ nhìn thấy thế cũng đành cười khổ vậy.
" Ha hả, tiểu bà cô của tôi ơi, ta đoán ra từ lúc nàng bắt đầu suy nghĩ kìa". Hắn tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra miệng. Giả vẻ mặt đầy hứng khởi mà nhìn nàng hỏi
- Ồ! Tiểu Hân Hân nhà ta thật giỏi a.
- Hứ! Đương nhiên là vậy rồi. Nghe thấy Hắc Vũ khen, nàng bày ra tư thế đứng hiên ngang tỏ vẻ đầy kiêu ngạo.
Thấy nàng như vậy, Hắc Vũ trong lòng dâng lên đầy ngọt ngào. Một tay vươn ra, kéo ngã Mộc Hân đang đứng vào trong lòng. Cúi đầu xuống hôn nàng lần nữa.
- Ưm.. Ưm. Đồ đại phô đản nhà chàng, người ta đang nói chính sự đó.!!
Mộc Hân cố hết sức mình mới thoát đc đợt tấn công của Hắc Vũ một lần nữa.
- Rồi rồi!!. Ta vẫn đang làm chính sự đây mà ha.
Mộc Hân thật không thể nói gì đc nữa. Hắc Vũ bây giờ phải gọi là vô sỉ vô cùng luôn. Trái ngược hẳn với lúc đàu nàng gặp hắn. Con người hắn cứ như hai thái cực bất phân vậy.
- Không đùa với chàng nữa!. Bây giờ nói chính sự đi.
Hắc Vũ một mặt nhìn nàng tỏ vẻ ta đang nghe rất chăm chú nhưng mà hai tay hắn thì đã hành quân khắp người nàng một lượt rồi. Mộc Hân bị hắn đùa cho hai má đỏ phừng không nói gì đc hơn nữa. Nàng cũng chỉ còn cách bơ hắn mà tiếp tục nói.
- Âm sát trận này đc bố trí để kích hoạt khi có người bước vào. Ma nhân hai bên sẽ tấu nhạc tạo âm nhận mà công kích. Chúng ta với thực lực hiện tai không thể cản đc nó nên chỉ còn cách duy nhất là tránh né thôi.
- Uhum!! Nhưng mà tránh kiểu gì a, âm nhận này rất nhanh thêm nữa nó còn khó dùng thần thức cảm nhận đc a.
- Hi hi, chẳng biết là chàng ngốc hay giả vờ nữa. Đương nhiên chúng ta phải múa mà đi qua rồi.
- Hửm?? Múa!? Múa bài nào đc a, ta còn chưa múa lần nào nữa.
- Chàng còn nhớ mấy bức họa đó chứ. Đó chính là một bài múa a.
-Ồ thì ra là vậy! Tiểu Hân của ta thật thông minh nha!
Nói xog Hắc Vũ lại tặng cho nàng một nụ hôn vào bên má mềm mại của nàng.
Cả hai biết cách để đi qua nên cũng nhanh chóng chuẩn bị thực hiện. Để đảm bảo an toàn cả hai đành phải múa thử ở bên ngoài trước vài lần.
Nói thật thì Hắc Vũ đúng là tên óc lợn trong khoảng này. Có hơn 500 động tác thì hắn múa sai cả 300 chi tiết rồi. Lần thì bươc sai chân, lần thì di chuyển sai vị trí. Mộc Hân thật sự rất đau đầu khi dạy hắn. Nhưng ít nhất bây giờ nàng cung biết đc sở đoản của hắn.
Lại mất hơn 2 ngày, cả hai người chỉ có luyện múa cùng nhau. Sau hơn 50 lần tập luyện và bị Mộc Hân cốc đầu cả vạn lần thì cuối cùng Hắc Vũ cũng múa đc tốt, tuy nhiên vẫn còn một vài lỗi sai nho nhỏ nhưng chỉ còn rất it.
Cả hai múa hơn 50 lần nhưng không có lần nào là hoàn chỉnh. Đương nhiên là vì thiếu bức họa cuối cùng rồi.
Tuy vậy thì cả hai vẫn phải liều thôi, tât cả đành tùy cơ ứng biến.
........
Hôm nay, cả hai quyết định múa thật sự.
Hai người đứng đối diện nhau. Ánh mắt thâm tình của cả hai giao nhau không rời.
Hắc Vũ bắt đầu trước. Chỉ thấy hắn một tay nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Mộc Hân. Tay còn lại vòng qua sau eo nàng.
Ma nhân hai bên bắt đầu phổ nhạc. Cả hai người cũng bắt đầu từng bước múa. Tiếng nhạc du dương đầy trầm lắng. Những mũi âm nhận phi qua lại giữa hai người. Kì diệu thay như một phép màu, cả hai đứng giữa làn âm nhận mà nhảy múa tuy nhiên chẳng có chút thương tổn nào.
( Các bác cứ tưởng tưởng hai đứa nó múa trong khi hai bên là hai dàn súng 6 lòng xả đạn liên tục là đc)
Dần dần từ hai bên căn phòng một luồng hắc khí monhr manh lan tỏa ra khắp nơi. Chúng tập trung lại vào chỗ hai người. Nhưng chẳng ai trong cả hai để ý đến nó cả. Dường như tất cả đã u mê trong vũ điệu và âm nhạc mất rồi.
...
Hắc Vũ cảm thấy càng múa càng thấy đầu óc mơ hồ dần. Dần dần hắn chỉ còn cảm nhận đc tiếng nhạc du dương, xung quanh căn phòng chẳng biết từ lúc nào đã biến đổi một cách long trời nở đất. Căn phòng tồi tàn đầy rêu phong đã không còn, thay vào đó là những bức tường vàng óng treo đầy những bức tranh sơn thủy đẹp đẽ. những cây cột sừng sững đc điểm họa rồng phượng uy nghi, trên nền nhà là tấm thảm nhung đầy màu sắc. Những ma nhân chẳng biết từ bao giờ đã thành những tuấn nam, thiếu nữ quần áo người hầu chỉnh tề sạch sẽ, tất cả đều mỉm cười một cách nhẹ nhàng mà hièn hòa còn đâu sự dữ tợn lúc trước.
Nhưng điều làm hắn khó thể tin đc lại xuất hiện tại người con gái trước mặt hắn. Chỉ thấy nàng một thân xiêm y màu đen tuyền, mái tóc dài buỗng xõa, đôi môi đỏ mọng hút hồn, mắt đẹp ngập nước tràn đầy mê man. Chiếc eo mảnh khảnh của nàng đang đc hăn ôm trong tay. Bàn tay mềm mại đang được hắn nắm chặt lấy.
Nàng là Mộc Hân nhưng dường như lại không phải. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng như mông lung mờ ảo. Có lúc nàng như Diễm My, có lúc nàng lại như Ánh Nguyệt, co lúc vẫn là Mộc Hân, thậm chí có lúc nàng lại là một thiếu nữ tuyệt mỹ xa lạ. Tuy vậy Hắc Vũ lại cảm thấy nàng càng gần gũi hơn bao giờ hết.
Đôi môi đỏ mọng của nàng nói nê những lời khó hiểu nhưng mặt nàng hiện lên vẻ hạnh phúc hơn bao giờ hết.
- Tiểu lang à!!! Cuối cùng thiếp cũng chờ đc chàng rồi.!!
...
Mộc Hân khi khiêu vũ cũng cảm thấy đầu óc mình khó tỉnh táo, u mê dần. Chảng biêt từ lúc nào mà cảnh vật xung quanh nàng thnh đổi đến không thể tin đc. Tuy nhiên điều thanh đổi nhiều nhất lại xuất hiện ở nam tử trước mặt nàng. Y phục hắn vẫn như vậy, vẫn khuôn mặt tuấn tú ấy nhưng bây giờ nó không còn vẻ ngây thơ nữa. Thay vào đó là sự tang thương sâu đậm hiện rõ trên khuôn mặt hắn, một sự mệt mỏi khó nói, mang trong mình nỗi buồn khó tả. Tất cả làm hắn càng cuốn hút hơn bao hơn bao giờ hết.
Mộc Hân nhìn thấy mà lòng nàng nhói đau khó hiểu.
...
Cả hai người trong vô thức mà sắp hoàn thành điệu múa đó, làn khói đen bao xung quanh hai người bắt đầu mờ nhạt dần, nó không hề biến mất mà là đang thâm nhập vào trong tâm trí hai người.
Dần dần thì cũng đến hồi kết. Hắc khí tan hết hoàn toàn. Ma nhân hai bên khúc nhạc tấu lên càng dồn dập hơn. Cao trào đã đến vầ đó là màn kết thúc của bản nhạc.
Cả hai đã múa xong tất cả các động tác họ biết tuy nhiên vẫn còn thiếu 1 đọng tác cuối cùng.
Bây giờ ngàn mũi âm nhận phóng về phía hai người, mang hàng vạn sát cơ mà lao đến.
Chỉ thấy Hắc Vũ và Mộc Hân không hề tránh né mà, hai đôi môi lại dán vào nhau.
Điều lạ kì xảy ra. Không hề có mũi âm nhânj nào đánh trúng cả. Cả hai đều vô sự.
Khi hai đôi môi vừa tách ra.
Hắc Vũ cả thân thể ngay lập tức phải khụy xuống, một dòng máu đỏ từ khóe miệng hắn chảy ra. Mộc Hân trong lòng hắn chẳng biết đã hôn mê từ lúc nào.
Tình thế vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc
...........
Vấn đề này không khó giải quyết. Cả hai chỉ cần nhìn và ghi nhớ lại họa tiết trên mỗi khối vuông, sau đó là suy nghĩ để ghép lại là đc. Chẳng mấy chốc cả hai đã biết đc hình mẫu của nó. Theo như hai người suy nghĩ đc thì đây là bức tranh về một khu rừng không hề rõ ràng, đặc biệt trong đó có hai nhân vật là một người 1 thú, nói chuẩn thì là một thiếu nữ và một con thú không rõ.
Tuy vậy khi bắt tay vào việc thì điều xảy ra làm cả hai không biết nói gì nữa. Khi Hắc Vũ thử di chuyển một khối đá thì chỉ trong chốc nát họa tiết của chúng lại bị hoán đổi cho khối khác. Hắn thử đi thử lại nhiều lần nhưng chỉ đc một lát thì họa tiết lại đổi vị trí. Cứ thế này thì hắn cả đời chắc cũng chẳng xếp hình xong đc.
Mộc Hân thấy hắn không đc thì cũng lên thử xem sao, tuy nhiên kết quả cũng vẫn vậy, chỉ một chốc là họa tiết lại bỉ đổi chỗ. Mà kể cũng khổ, cuốn sách lại bị mất thông tin ở ngay đoank này, trừ cấu tạo bên ngoài thì chẳng biết đc thêm một tí nào cả.
Cả hai người cứ thay phiên nhau mà loay hoay cả ngày nhưng vẫn vô ích. Điều này là một thông báo xấu cho cả hai, vì nếu thể này chắc cả hai chỉ có thể ở lại đây mà sinh con dưỡng cái mất.
Thực tế mỗi thí sinh khi vào Huyền Vũ Lâm đều có một tiểu trận truyền tống nhỏ ở trên mộc bài. Khi thời gian 6 tháng kết thúc thì sẽ đc đưa ra ngoài nếu người đó còn sống, cho dù là bất cứ đâu. Nhưng mà hai người lại số quá là đen đủi. Ngôi mộ này khi đã vào đc trong khu vực chính của mộ thì tất cả các trận pháp đó dều không còn tác dụng. Đại trận đc bố trí ở đây khiến cho không thể truyền tống ra đc, trừ bỏ ở khu vực trung tâm.
Nên cách duy nhất để thoát là đến đc cuối cùng của ngôi mộ.
Hắc Vũ và Mộc Hân bây giờ đang phải suy nvhix nát óc. Theo cả hai thì trên mỗi khối này đều là một tiểu huyễn trận tạo hình ảnh, khi di chuyển không đúng cách sẽ làm kích hoạt nó làm cho hình ảnh hiện lên bị thay đổi.
Bỗng ngồi suy nghĩ một lúc, Hắc Vũ thấy một điều nghi vấn. Ở cổng vào dược viên là một cái tiểu âm dương trận. Mở trận đó cần nam và nữ. Nhưng có khi nào để mở đc cái của này cũng vậy, cần cả nam và nữ phối hợp. Nhưng mà phối hợp như nào đc a.
Chẳng mấy chốc linh quang hắn lóe lên. Hắc Vũ lại đi đến trước cửa đá mà di chuyển một khối. Khi hắn di chuyển nó sang bên thì không có việc gì xảy ra. Nhưng mà khi di chuyển nó xuống vị trí dưới thì ngay lập tức hình ảnh bị thay đổi. Hắc Vũ gọi Mộc Hân đến thử lại một lần để kiểm tra suy nghĩ của mình. Chỉ thấy khối gạch bị di chuyển xuống không bị đỏi hình, nhưng đưa sang bén thì lại tiếp diễn.
Thấy vậy Hắc Vũ cũng không ngạc nhiên nhiều lắm. Hắn lại tiếp tục thử một lần nữa. Bận này hắn đưa khôi đá di chuyển sang bên, tuy nhiên người di chuyển nó xuống vị trí dưới lại là Mộc Hân. Lần này kì tich đã xảy ra. Hình ảnh không hề bị thay đổi nữa.
" Quả là như vậy a, ngôi mộ này hình như đc bày trí và thiết lập trận pháp theo âm dương. Từ cửa vào cho đến cửa đá này đều liên quan đến âm dương, điển hình là nam và nữ. Thật không biết là bọn hắn nghĩ gì mà bố chí như vậy. Nếu không phải ta và Mộc Hân vừa may là 1 đôi tình lữ thù chắc chẳng bao giờ có ai vào đc bên trong mất.
Chắc là do may mắn thôi a."
...
Khi đã có phương hướng thì hoán thành nó chỉ là trong chốc lát mà thôi. Chẳng mấy chốc tất cả đã hoàn thành. Đúng như hai người suy đoán. Bức tranh này là mộ khu rừng rậm. Những thân cây to um tùm. Ở giữa là một thiếu nữ đang ngồi xổm xuống, bàn tay mảnh khảnh vủa nàng đưa về phía trước. Khuôn mặt không rõ ràng nhưng ít nhất có thể thấy sơ qua vẻ tú lệ, thanh thuần ở nàng. Còn theo hướng bàn tay của nàng là một con thú màu đen không rõ. Nhìn sơ rất giống một con sói. Nó đang tiến gần tưngg bước về phía thiếu nữ.
Nhưng điều kì lạ lain đc lặp lại. Bức hạo như sống lại, cảnh vật di chuyển, những tán cây đung đưa, mái tóc dài của thiếu nữ bay phất phơ trong gió. Con thú chạy từng bước đền phía cô gái một cách vui mùng. Nó nhảy nhào bào lòng cô...
BIẾN MẤT.
Bức họa chỉ diễn biến đến đó thì lại kết thúc. Các họa tiết biến mất toàn bộ. Chỉ để lại là những mặt đá sần sùi cũ kĩ đầy rêu phong. Chỉ trong thoáng chốc cách của đá bắt đầu chuyển động. Nó dã đc mở ra một cách từ từ.
Lại là những bậc thanh dài đẫn sâu xuống dưới. Mộc Hân và Hắc Vũ tiếp tục hành trình. Chẳng mấy chốc cầu thanh không còn nữa, thanh vào đó là một đường hành lang dài. Hai bên chúng không còn là những họa tiết đơn sơ mà thấy vào đó, cứ cách một đoạn thì lại có một cánh cửa đá.
Những cánh của này không hề lớn, kích cỡ chỉ giống một cánh cửa nhà bình thường. Hắc Vũ và Mộc Hân tò mò đi đến một cánh của gần đó mà dùng thần thức quét qua. Vừa xem xét xog thì cả hai chỉ kết luận bên trong như là một căn phòng bình thường, trừ việc trong đó chẳng có gì cả.
Thấy vậy Hắc Vũ dùng lực đẩy cánh của mở ra. Quà thật bên trong không hề có gì. Tuy nhiên trên bức tường đối diện cửa vào lại là một bức họa. Bức họa vẽ một đôi nam nữ đứng đối diện nhau. Trang phục họ đang mặc toát lên vẻ thanh lịch.
Bỏ qua nó, cả hai lại nhìn sang căn phòng thứ hai, vẫn là một phòng trống trơn và 1 bức họa trên tường vẽ 1 đôi nam nữ. Tuy vậy lần này lại khác, một tay của người nam nhân vòng qua ôm eo của người con gái. Tay còn lại nắm lấy tay nàng.
Cứ như vậy, sau khi đi đc nửa ngày đường, tổng cộng xem qua hơn 200 căn phòng như vậy. Mỗi cái đều là trống trơn tuy nhiên hình ảnh đôi nam nữ lại khác biệt không phòng nào giống phòng nào.
Hiển nhiên các bức họa đó không phải vẽ để chơi rồi. Mộc Hân nói cho Hắc Vũ biết rằng rất có thể đó là một loại kỹ thuật múa nào đó. Nhưng mà nó đc dùng làm gì cơ chứ.
.....
Thế là mất hơn 1 ngày đường để đi. Cả hai đã xem qua tổng cộng 548 căn phòng với 547 bức tranh. Sở dĩ như vậy vì ở căn phòng cuối cùng bức họa đã bị mờ nhạt đi gần như hoàn toàn không còn nhìn rõ nữa.
Cuối hành lang không có cánh cửa nào cả, thay vào đó là một căn phòng vô cùng rộng lớn.
Khi cả hai đến gần, cả gian phòng sáng bừng lên. Những vách tường trải đầy rêu phong, những tấm màn rách rưới, những cây cột đầy vết nứt. Tất cả chứa đầy nét ưu thương do tuế nguyệt tàn phá. Từ hai bên căn phòng, những dòng hắc khí lượn lờ trong không trung rồi tụ tập lại.
Chỉ thấy hắc khí diễn hóa ra cả trăm ma nhân. Có nam có nữ, nam cầm sáo trúc trên tay, nữ cầm đàn ngọc. Chia ra bao xung quanh trung tâm căn phòng tạo thành bòng tròn rộng lớn. Những ma nhân này quần áo chỉnh tề cho thây thân phận người hầu. Tuy nhiên tất cả đều không hề có mắt, chỉ còn lại những hốc trống rỗng máu đen chảy thành dòng.
Cả bầu không khí toát lên vẻ kì dị khiến người ta lạnh sống lưng nhưng ní lại mang sự uy nghiêm khó tả.
Hắc Vũ đang quan sát thì thấy bên tay mình đang rung rung. Nhìn lại, hóa ra là Mộc Hân đang bấu chặt lây tay hắn cả người ép sát vào Hắc Vũ, thân thể run không ngừng.
Hắc Vũ thấy vậy không khỏi ngạc nhiên cùng với buồn cười. Hắn đưa miệng kề vào gần tai nàng.
HÙ!!!!
Á á á!!!!
Ngay lập tức tiếng hét sợ hãi của thiếu nữ vang vọng khắp căn phòng, mãi một lúc lâu mớ dừng lại. Chỉ thấy Mộc Hân bây giờ như con mèo nhỏ hai tay chăm chú mà ôm lấy cổ hắn. Hai mắt nhắm nghiền. Cả cơ thể đc Hắc Vũ bế kiểu công chúa.
- Ha haha ha...
Nghe thấy tiếng cười của Hắc Vũ, Mộc Hân mới từ từ mở mắt ra nhìn lại xung quanh. Nàng bây giờ mặt đỏ bừng vì vừa ngượng vừa giận. Hai nắm tay đấm liên tục vào người Hắc Vũ.
- Đồ đại phôi đản!!. Giám trêu thiếp này, đánh chết chàng cái tên đáng ghét này..!
- Haha.. Rồi rồi đừng đánh nữa, nàng đánh chết lão công của mình thì mai sau con ta lại không có cha mất. Haha
- Hứ!! Ai mà thèm có con với chàng.. Ưm!!
Không đợi nói hết câu, Hắc Vũ đã ngay lập tức đáp trả nàng. Một nụ hôn dài như không muốn kết thúc. Mãi khi cả hai tách ra, Mộc Hân chỉ còn thở gấp mặt mo đỏ ửng đã hàm xuân.
- Thật không tin được một Nguyên Anh như nàng lại sợ ma a.
Hắc Vũ lại ngay lập tức cắn nhẹ tai nàng mà mở lời trêu đùa. Nghe thấy thế Mộc Hân bây giờ chỉ hận không có lỗ mà chui vào cho đỡ ngượng thôi. Một Nguyên Anh lão quái mà sợ ma thì đúng là trò cười cho toàn thiên hạ mất.
Nhìn thấy tiểu thê tử của mình ngượng chín mặt như vậy rôi Hắc Vũ cũng không đành lòng trêu chọc nàng tiếp.
Hắc Vũ vẫn ôm Mộc Hân trong lòng mà suy nghĩ.
Hắn thử bước tới một bước, ngay lập tức những ma nhân xung quanh bắt đầu chơi nhạc khí. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, ngay lập tức Hắc Vũ cảm nhận đc cái chết đến gần hơn bao giờ hết. Hắn vội vàng lui lại ngay lập tức. Chỉ thấy vạt áo phía trước bị một thứ gì đo sắc bén cắt phăng đi.
Hắc Vũ vừa lui lại thì hai bên ma nhân cũng dừng lại dứng yên bất động
Nhìn thấy vậy, cả hai không khỏi cảm thấy lạnh cả người. Mộc Hân cũng không còn vẻ ngượng ngùng nữa tuy nhiên hai má nàng vẫn hơi đỏ hồng trông rất diễm lệ.
- Uy! Tiểu Hắc, lần sau chàng đừng có thử liều như vậy a.
- Haha, không biết vừa rồi ai còn đòi đánh chết ta cơ mà, sao bây giờ lại không muốn nữa rồi!
Nghe thấy hắn lại tiếp tục trêu tức mình, Mộc Hân chỉ đành phòng hai má nhìn hắn mà thị uy. Trông vô cùng khả ái.
- Thôi! Không đùa nữa, vào chính sự nào. Hân Hân nàng nghĩ ra đc gì không?
Thấy Hắc Vũ nói vào vấn đề chính thì nàng cũng trở lên nghiêm túc hơn.
- Theo thiếp thấy thì đây là một âm sát trân, mỗi ma nhân đều có tu vi Kim Đan kì. Nếu là nguyên trạng thực lực của thiếp thì chắc may ra có thể đánh bại từng ma nhân để phá trận, nhưng đó không phải cách hay mà chưa kể tu vi của thiếp cũng bị phong ấn rồi.
- Ta cũng nghĩ vây. Ma nhân ở đây công kích rất mạnh a. Ít nhất có thể gây thương tổn cho tu sĩ Kim Đan. Trận này là âm trận. Nếu mà đi vào trong trận sẽ ngay lập tức bị âm nhận giết chết. Thật sự là khó đây.
Âm Sát trận này đc bố trí bao trùm cả căn phòng, hễ di chuyển là sẽ kích hoạt trận pháp. Mỗi âm nhận có thể giết Hắc Vũ dễ như chơi. Cả hai lại phải đau đầu suy nghĩ một phen. Bỗng Mộc Hân đang ngồi trong lòng Hắc Vũ suy tư thì nhảy bật dậy vẻ mặt đầy vui mừng.
- Hihi! Thiếp đoán đc rồi đó, đồ ngốc nhà chàng!
Hắc Vũ nhìn thấy thế cũng đành cười khổ vậy.
" Ha hả, tiểu bà cô của tôi ơi, ta đoán ra từ lúc nàng bắt đầu suy nghĩ kìa". Hắn tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra miệng. Giả vẻ mặt đầy hứng khởi mà nhìn nàng hỏi
- Ồ! Tiểu Hân Hân nhà ta thật giỏi a.
- Hứ! Đương nhiên là vậy rồi. Nghe thấy Hắc Vũ khen, nàng bày ra tư thế đứng hiên ngang tỏ vẻ đầy kiêu ngạo.
Thấy nàng như vậy, Hắc Vũ trong lòng dâng lên đầy ngọt ngào. Một tay vươn ra, kéo ngã Mộc Hân đang đứng vào trong lòng. Cúi đầu xuống hôn nàng lần nữa.
- Ưm.. Ưm. Đồ đại phô đản nhà chàng, người ta đang nói chính sự đó.!!
Mộc Hân cố hết sức mình mới thoát đc đợt tấn công của Hắc Vũ một lần nữa.
- Rồi rồi!!. Ta vẫn đang làm chính sự đây mà ha.
Mộc Hân thật không thể nói gì đc nữa. Hắc Vũ bây giờ phải gọi là vô sỉ vô cùng luôn. Trái ngược hẳn với lúc đàu nàng gặp hắn. Con người hắn cứ như hai thái cực bất phân vậy.
- Không đùa với chàng nữa!. Bây giờ nói chính sự đi.
Hắc Vũ một mặt nhìn nàng tỏ vẻ ta đang nghe rất chăm chú nhưng mà hai tay hắn thì đã hành quân khắp người nàng một lượt rồi. Mộc Hân bị hắn đùa cho hai má đỏ phừng không nói gì đc hơn nữa. Nàng cũng chỉ còn cách bơ hắn mà tiếp tục nói.
- Âm sát trận này đc bố trí để kích hoạt khi có người bước vào. Ma nhân hai bên sẽ tấu nhạc tạo âm nhận mà công kích. Chúng ta với thực lực hiện tai không thể cản đc nó nên chỉ còn cách duy nhất là tránh né thôi.
- Uhum!! Nhưng mà tránh kiểu gì a, âm nhận này rất nhanh thêm nữa nó còn khó dùng thần thức cảm nhận đc a.
- Hi hi, chẳng biết là chàng ngốc hay giả vờ nữa. Đương nhiên chúng ta phải múa mà đi qua rồi.
- Hửm?? Múa!? Múa bài nào đc a, ta còn chưa múa lần nào nữa.
- Chàng còn nhớ mấy bức họa đó chứ. Đó chính là một bài múa a.
-Ồ thì ra là vậy! Tiểu Hân của ta thật thông minh nha!
Nói xog Hắc Vũ lại tặng cho nàng một nụ hôn vào bên má mềm mại của nàng.
Cả hai biết cách để đi qua nên cũng nhanh chóng chuẩn bị thực hiện. Để đảm bảo an toàn cả hai đành phải múa thử ở bên ngoài trước vài lần.
Nói thật thì Hắc Vũ đúng là tên óc lợn trong khoảng này. Có hơn 500 động tác thì hắn múa sai cả 300 chi tiết rồi. Lần thì bươc sai chân, lần thì di chuyển sai vị trí. Mộc Hân thật sự rất đau đầu khi dạy hắn. Nhưng ít nhất bây giờ nàng cung biết đc sở đoản của hắn.
Lại mất hơn 2 ngày, cả hai người chỉ có luyện múa cùng nhau. Sau hơn 50 lần tập luyện và bị Mộc Hân cốc đầu cả vạn lần thì cuối cùng Hắc Vũ cũng múa đc tốt, tuy nhiên vẫn còn một vài lỗi sai nho nhỏ nhưng chỉ còn rất it.
Cả hai múa hơn 50 lần nhưng không có lần nào là hoàn chỉnh. Đương nhiên là vì thiếu bức họa cuối cùng rồi.
Tuy vậy thì cả hai vẫn phải liều thôi, tât cả đành tùy cơ ứng biến.
........
Hôm nay, cả hai quyết định múa thật sự.
Hai người đứng đối diện nhau. Ánh mắt thâm tình của cả hai giao nhau không rời.
Hắc Vũ bắt đầu trước. Chỉ thấy hắn một tay nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Mộc Hân. Tay còn lại vòng qua sau eo nàng.
Ma nhân hai bên bắt đầu phổ nhạc. Cả hai người cũng bắt đầu từng bước múa. Tiếng nhạc du dương đầy trầm lắng. Những mũi âm nhận phi qua lại giữa hai người. Kì diệu thay như một phép màu, cả hai đứng giữa làn âm nhận mà nhảy múa tuy nhiên chẳng có chút thương tổn nào.
( Các bác cứ tưởng tưởng hai đứa nó múa trong khi hai bên là hai dàn súng 6 lòng xả đạn liên tục là đc)
Dần dần từ hai bên căn phòng một luồng hắc khí monhr manh lan tỏa ra khắp nơi. Chúng tập trung lại vào chỗ hai người. Nhưng chẳng ai trong cả hai để ý đến nó cả. Dường như tất cả đã u mê trong vũ điệu và âm nhạc mất rồi.
...
Hắc Vũ cảm thấy càng múa càng thấy đầu óc mơ hồ dần. Dần dần hắn chỉ còn cảm nhận đc tiếng nhạc du dương, xung quanh căn phòng chẳng biết từ lúc nào đã biến đổi một cách long trời nở đất. Căn phòng tồi tàn đầy rêu phong đã không còn, thay vào đó là những bức tường vàng óng treo đầy những bức tranh sơn thủy đẹp đẽ. những cây cột sừng sững đc điểm họa rồng phượng uy nghi, trên nền nhà là tấm thảm nhung đầy màu sắc. Những ma nhân chẳng biết từ bao giờ đã thành những tuấn nam, thiếu nữ quần áo người hầu chỉnh tề sạch sẽ, tất cả đều mỉm cười một cách nhẹ nhàng mà hièn hòa còn đâu sự dữ tợn lúc trước.
Nhưng điều làm hắn khó thể tin đc lại xuất hiện tại người con gái trước mặt hắn. Chỉ thấy nàng một thân xiêm y màu đen tuyền, mái tóc dài buỗng xõa, đôi môi đỏ mọng hút hồn, mắt đẹp ngập nước tràn đầy mê man. Chiếc eo mảnh khảnh của nàng đang đc hăn ôm trong tay. Bàn tay mềm mại đang được hắn nắm chặt lấy.
Nàng là Mộc Hân nhưng dường như lại không phải. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng như mông lung mờ ảo. Có lúc nàng như Diễm My, có lúc nàng lại như Ánh Nguyệt, co lúc vẫn là Mộc Hân, thậm chí có lúc nàng lại là một thiếu nữ tuyệt mỹ xa lạ. Tuy vậy Hắc Vũ lại cảm thấy nàng càng gần gũi hơn bao giờ hết.
Đôi môi đỏ mọng của nàng nói nê những lời khó hiểu nhưng mặt nàng hiện lên vẻ hạnh phúc hơn bao giờ hết.
- Tiểu lang à!!! Cuối cùng thiếp cũng chờ đc chàng rồi.!!
...
Mộc Hân khi khiêu vũ cũng cảm thấy đầu óc mình khó tỉnh táo, u mê dần. Chảng biêt từ lúc nào mà cảnh vật xung quanh nàng thnh đổi đến không thể tin đc. Tuy nhiên điều thanh đổi nhiều nhất lại xuất hiện ở nam tử trước mặt nàng. Y phục hắn vẫn như vậy, vẫn khuôn mặt tuấn tú ấy nhưng bây giờ nó không còn vẻ ngây thơ nữa. Thay vào đó là sự tang thương sâu đậm hiện rõ trên khuôn mặt hắn, một sự mệt mỏi khó nói, mang trong mình nỗi buồn khó tả. Tất cả làm hắn càng cuốn hút hơn bao hơn bao giờ hết.
Mộc Hân nhìn thấy mà lòng nàng nhói đau khó hiểu.
...
Cả hai người trong vô thức mà sắp hoàn thành điệu múa đó, làn khói đen bao xung quanh hai người bắt đầu mờ nhạt dần, nó không hề biến mất mà là đang thâm nhập vào trong tâm trí hai người.
Dần dần thì cũng đến hồi kết. Hắc khí tan hết hoàn toàn. Ma nhân hai bên khúc nhạc tấu lên càng dồn dập hơn. Cao trào đã đến vầ đó là màn kết thúc của bản nhạc.
Cả hai đã múa xong tất cả các động tác họ biết tuy nhiên vẫn còn thiếu 1 đọng tác cuối cùng.
Bây giờ ngàn mũi âm nhận phóng về phía hai người, mang hàng vạn sát cơ mà lao đến.
Chỉ thấy Hắc Vũ và Mộc Hân không hề tránh né mà, hai đôi môi lại dán vào nhau.
Điều lạ kì xảy ra. Không hề có mũi âm nhânj nào đánh trúng cả. Cả hai đều vô sự.
Khi hai đôi môi vừa tách ra.
Hắc Vũ cả thân thể ngay lập tức phải khụy xuống, một dòng máu đỏ từ khóe miệng hắn chảy ra. Mộc Hân trong lòng hắn chẳng biết đã hôn mê từ lúc nào.
Tình thế vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc
...........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook