Hắc Thánh Thần Tiêu
-
Chương 16: Lại vào hổ huyệt
Trương Quả Lão ngước mặt nhìn trời, ức độ thời gian đoạn nói :
- Nơi đây cách Nhạc Dương không xa, mình vào thành kiếm cái gì ăn rồi hẵng tính.
Khi cả hai đến thành, trời đã sáng tỏ. Họ đi quanh quẩn một lúc theo các con đường lớn, rồi các con đường nhỏ mới tìm được một quán ăn mở cửa sớm. Trong quán, thực khách chưa được đông lắm.
Cả hai bước vào gọi mấy món điểm tâm, không quên bảo mang một bình rượu nóng.
Nhấp một hơi trà trong khi chờ đợi thức ăn, Trương Quả Lão thấp giọng gọi Tiết Thiếu Lăng :
- Tiểu hữu ạ! Vừa rồi tiểu hữu điểm trúng huyệt “Chưởng Môn” của Lăng đường chủ, chừng như hắn thương thế không nhẹ đấy!
Tiết Thiếu Lăng kinh dị hỏi :
- Hắn bị tôi đả thương?
Trương Quả Lão gật đầu :
- Phải đó! Thương thế không nhẹ đâu! Bởi nếu hắn còn phần nào công lực, hắn đã xuất thủ ngăn trở bọn ta rồi, đâu để cho ta tự do?
Tiết Thiếu Lăng trầm ngâm một chút :
- Kỳ quái thật! Hắn phất tay áo lên, đẩy một đạo kình phong trụ ngay đầu tiêu của tôi, rồi không hiểu tại sao đầu tiêu bỗng trầm xuống, lại nhích tới. Nếu quả hắn bị thương, thì quả là có người nấp đâu đó ngầm tiếp trợ.
Trương Quả Lão vuốt râu cười ha hả :
- Dĩ nhiên rồi!
Tiết Thiếu Lăng kinh ngạc :
- Lão tiền bối biết rõ? Vị cao nhân nào mà có hảo ý giúp mình?
Chàng chợt nhớ đến người bí mật chữa trị thương thế cho chàng sau cuộc giao thủ với Lăng đường chủ, liền hỏi tiếp :
- Đêm qua, lão tiền bối đã chữa trị vết thương cho tôi phải không?
Trương Quả Lão thở dài :
- Hôm qua, lão bị bọn Bạch Y tứ linh đánh trọng thương cơ hồ mất mạng, tưởng vĩnh viễn sẽ là một phế nhân rồi, may thay đêm đến có người bí mật chữa trị cho lão phu, nhờ vậy mà công lực mới khôi phục hoàn toàn. Chính lão phu cũng đang tìm hiểu muốn biết vị cao nhân đó là ai? Đã ngầm theo dõi mình để tùy cơ tiếp ứng! Có lẽ người chữa trị cho tiểu hữu cũng là vị cao nhân đó.
Tiết Thiếu Lăng không vội tìm hiểu vị cao nhân đó là ai, bởi hiện tại, chàng quá lo nghĩ về số phận của Tiết thần y. Chàng bỏ qua câu chuyện đó, hỏi qua vấn đề mà chàng đang tha thiết :
- Lão tiền bối bảo là gia phụ không có ở trong tòa nhà tôi bị giam cầm, chẳng hay hiện người ở đâu?
Trương Quả Lão lắc đầu :
- Tuy lão phu đã nhờ vị cao nhân đó chữa lành nội thương, song ngươn khí tiêu hao quá nhiều, trong khoảnh khắc không thể lấy lại bình thường được. Vả lại, lúc đó là ban ngày không thể ngang nhiên hành động được, lão phu phải vờ mê man bất tỉnh cho chúng không nghi ngờ. Chúng tưởng là lão phu hôn mê trầm trọng nên nói năng không dè dặt. Do đó, lão biết được chúng mời Tiết thần y đến, rồi Đường chủ lại bảo Thiên Lang Trảo Đổng Bách Xuyên hộ tống trả về chỗ cũ. Lão chỉ biết có vậy thôi, còn như chỗ cũ ở địa phương nào lão phu không được rõ. Điều chắc chắn là Tiết thần y không bị quản thúc cùng một nơi với lão phu và tiểu hữu.
Vừa lúc đó, tiểu nhị dọn thức ăn và rượu ra.
Trương Quả Lão cầm bình rượu rót ra một chén uống cạn, đoạn lau vội mép, nhìn Tiết Thiếu Lăng từ từ hỏi :
- Tiểu hữu có biết hiện tại lệnh sư ở đâu không?
Tiết Thiếu Lăng hỏi lại :
- Tiền bối biết gia sư?
Trương Quả Lão mỉm cười nói :
- Chắc tiểu hữu cũng đã nghe lệnh sư nói đến Nam Bút, Bắc Tiêu chứ? Lão phu cùng lệnh sư kết giao mấy mươi năm rồi, tự nhiên là phải biết lệnh sư!
Tiết Thiếu Lăng “à” lên một tiếng :
- Thì ra tiền bối hỏi đến Tang lão tiền bối!
Trương Quả Lão trố mắt :
- Thế lệnh sư không phải là Tang lão đầu?
Tiết Thiếu Lăng cười nhẹ :
- Không phải! Gia sư không hề xuất hiện trên giang hồ. Người là Vưu sư phó, hiện lãnh phần việc săn sóc vườn hoa của gia phụ. Còn Tang lão tiền bối trước đây mười hai năm có đến nhà gia phụ, lưu lại chiếc Thiết tiêu. Từ đó đến nay người không trở lại nữa. Gia phụ không được biết tin tức của người ra sao trong suốt thời gian qua...
Trương Quả Lão chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười :
- Vưu sư phó đó chính là Tang lão đầu ở nhà tiểu hữu đã mười hai năm rồi, vậy mà vẫn giữ được bí mật đối với Tiết thần y và tiểu hữu, kể ra lão ấy cũng khá kín đáo cẩn thận.
Tiết Thiếu Lăng giật mình :
- Vưu sư phó là Tang lão tiền bối?
Trương Quả Lão gật đầu :
- Đúng vậy rồi! Lão tự xưng là họ Vưu, mà biệt hiệu của lão là Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long. Vưu với Du đồng âm, lão lấy họ Vưu là do ẩn ý đó. Hơn nữa, tiêu pháp tiểu hữu sử dụng là tuyệt học của lão, vừa trông thấy tiểu hữu giao thủ với Lăng đường chủ lão phu nhận ra ngay, Thiên Vương tiêu pháp thập bát thức của Tang lão đầu. Cũng vì nhận ra tiểu hữu là truyền nhân của lão Tang nên lão phu dù đang bị thương nặng cần bảo dưỡng ngươn thần, bắt buộc phải dùng chân khí dùng phép “Truyền âm nhập mật” đề tỉnh tiểu hữu! Tiểu hữu thấy lão phu ngã liền sau đó chứ?
Tiết Thiếu Lăng hết sức lấy làm lạ :
- Nếu đúng với lời lão tiền bối, Vưu sư phó là Tang lão tiền bối thì tại sao người không ra mặt? Cố giấu diếm chân tướng với cha con tôi?
Trương Quả Lão thở dài :
- Con người ta lắm lúc bắt buộc phải làm những việc ngược với ý muốn. Chính Tang lão đầu ở trong trường hợp đó. Tang lão đầu có điều thẹn với Tiết thần y cho nên không để lộ chân tướng. Đáng lẽ lão không đến nhà Tiết thần y, song vì có tiểu hữu ở đó, lão ta đến để truyền thụ võ công cho tiểu hữu.
Tiết Thiếu Lăng càng nghe càng mơ hồ :
- Tang lão tiền bối là vị ân nhân cứu mạng cho gia phụ, hai mươi năm qua gia phụ mãi nhắc đến người, thì có gì đâu mà Tang lão tiền bối lại thẹn gặp mặt?
Trương Quả Lão nhẹ giọng :
- Tiểu hữu không rõ lai lịch của mình sao?
Tiết Thiếu Lăng nghĩ thầm :
- Trương Quả Lão và Tang lão tiền bối là chỗ giao tình thâm hậu, tự nhiên đôi bên có nói nhiều về ta.
Chàng đáp :
- Gia sư sai tôi đến Bạch Nhược Phố tại Trường Sa, tìm gặp tiền bối. Lúc tôi lên đường người có trao cho một cẩm nang, trong đó, ngoài việc chỉ dẫn đường đi nước bước, người còn có nói là tôi có một mối huyết hải thâm thù. Người mong tiền bối thành toàn cho tôi bằng cách giới thiệu tôi với một cao nhân để học nghệ, hầu có đủ sức báo phục thù nhà. Như vậy là lão tiền bối thừa hiểu cha mẹ ruột tôi là ai?
Trương Quả Lão trầm ngâm một chút :
- Lão phu bất quá chỉ nghe Tang lão đầu thuật lại sự tình mà thôi, chứ thật ra chẳng hiểu được gì cho nhiều! Mười hai năm trước, một người bằng hữu thâm giao của Tang lão đầu bị kẻ thù sát hại cả chồng lẫn vợ. Lúc đó, tiểu hữu được năm tuổi, tiểu hữu cũng bị thương nặng trong cuộc giao tranh, Tang lão đầu mang tiểu hữu vượt ngàn dặm đến tìm gặp Tiết thần y nhờ cứu chữa.
Lão dừng lại một chút, rồi tiếp :
- Tiểu hữu cũng biết là Tang lão đầu rất tinh thông về môn cải sửa dung mạo, cho nên trên giang hồ, ngoài lão phu ra, rất ít người biết được mặt thật của lão. Tự nhiên, Tiết thần y làm gì nhận ra được ân nhân dưới một hình thức giả tạo?
Lão nâng chén rượu, nốc một hơi cạn :
- Sau khi xem xét thương thế tiểu hữu, Tiết thần y cho Tang lão đầu biết ít nhất cũng phải một năm, thương thế tiểu hữu mới lành hẳn. Trong lúc hai bên hội diện với nhau thì đứa con gái lên bốn tuổi của Tiết thần y đến gọi cha. Tang lão đầu bỗng nảy sinh một ý niệm, đặt tiểu hữu lên bàn, bế con của Tiết thần y mang đi làm con tin, dùng áp lực bắt buộc Tiết thần y phải tận tâm chữa trị cho tiểu hữu. Tang lão đầu có hẹn năm sau trở lại, gặp nhau tại Thiên Tân kiều tiếp nhận tiểu hữu, trao trả con lại cho Tiết thần y.
Tiết Thiếu Lăng trố mắt :
- Nghĩa phụ tôi có một người con gái? Thế mà sao trong mười mấy năm qua tôi không hề nghe nói đến?
Trương Quả Lão thở dài :
- Vấn đề phát xuất từ nơi đứa bé đó! Vừa mang nó ra khỏi nhà Tiết thần y, Tang lão đầu lại gặp kẻ thù hết sức lợi hại, đánh lão trọng thương thừa chết thiếu sống! Lão ngã xuống hôn mê, kẻ thù bắt luôn con gái mang đi...
Tiết Thiếu Lăng kêu lên :
- Tang lão tiền bối có võ công cao cường như vậy, còn kẻ nào lợi hại hơn đánh bại được?
Trương Quả Lão lắc đầu :
- Cho đến bây giờ lão vẫn không hiểu được kẻ đó là ai? Tang lão đầu bị trúng thương nơi ngực rất nặng, nằm hôn mê một lúc lâu, tỉnh lại, thử vận khí xem tình trạng nặng nhẹ như thế nào, lão lấy làm lạ nghe trong người không còn cảm thấy quá đau đớn như trước, thương thế đã giảm đi rất nhiều. Đến lúc đó, lão mới phát giác ra con gái của Tiết thần y đã bị kẻ thù bắt mang đi...
Lão lại hớp một ngụm rượu rồi tiếp :
- Đại khái, lão phu được Tang lão đầu thuật cho nghe như thế, và lão có nhờ lão phu khi tiểu hữu trưởng thành, đưa tiểu hữu đến gặp ân sư của lão phu nhờ người truyền thụ võ công.
Lão dàu dàu nét mặt, mơ màng ánh mắt :
- Từ đó đến nay, lão phu không còn gặp Tang lão đầu nữa! Theo lão phu ức đoán, thì Tang lão đầu nương náu tại Lạc Dương, nơi nhà Tiết thần y, cam tâm làm một tên nô bộc để chuộc lại cái tội làm mất con gái của Tiết thần y.
Tiết Thiếu Lăng thất vọng.
Thì ra Trương Quả Lão cũng không biết gì rõ rệt về lai lịch chàng, chàng trầm lặng suy tư một lúc, rồi hỏi :
- Lão tiền bối định tìm gia sư, có ý tứ gì?
Trương Quả Lão suy nghĩ một chút, buông tiếng thở dài :
- Hai mươi năm trước lão phu ẩn tích mai tung, tránh việc thị phi trong giang hồ, không ngờ mình muốn nhàn mà đời lại không cho nhàn, khiến bọn Nam Nhạc quán chủ tìm đến...
Lão mơ màng nhìn ra xa bên ngoài cửa quán, lâu lắm lão mới tiếp :
- Tình hình của Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư ra sao tiểu hữu đã hiểu rồi, dù muốn dù không lão phu cũng bị ràng buộc vào việc đó. Sự tình vô cùng khẩn cấp, có lẽ ba tên giả mạo kia đã đến tận căn cứ của bọn Nam Nhạc quán chủ rồi... Bây giờ lão phu trước hết phải đến Nam Nhạc Quán trên Hành Sơn, phân trần cùng Nam Vân đạo trưởng...
Lão trầm ngâm, gương mặt lộ vẻ lo ngại :
- Nhưng có chắc gì Nam Vân đạo trưởng lại tin lời lão phu? Nhất là tên giả mạo Nam Nhạc quán chủ đã đến đấy rồi.
Tiết Thiếu Lăng “Ạ” lên một tiếng, đoạn đem việc Nam Nhạc quán chủ trao cho thanh tiểu kiếm làm tín vật, bảo chàng mang đến Nam Nhạc Quán tìm Nam Vân đạo trưởng, thuật lại sự tình. Thanh tiểu kiếm đó là biểu tượng quyền Chưởng môn, thấy nó thì Nam Vân đạo trưởng tin ngay.
Trương Quả Lão sáng mắt, lộ vẻ hân hoan :
- Hay lắm! Có thanh tiểu kiếm tự nhiên Nam Vân đạo trưởng phải tin ngay. Phần lão phu lo việc đó, còn sự tình tại đây lão phu sẽ nhờ Tang lão đầu đối phó.
Tiết Thiếu Lăng tiếp nối :
- Tôi muốn cùng đi với lão tiền bối đến Hành Sơn, trên đường về sẽ ghé lại Lạc Dương thăm sư phụ.
Trương Quả Lão chấp thuận liền :
- Có tiểu hữu cùng đi, lão phu còn muốn gì hơn!
Tiết Thiếu Lăng lần tay vào mình định lấy thanh tiểu kiếm trao cho Trương Quả Lão. Bỗng chàng biến sắc mặt, kêu lên :
- Trời! Thanh tiểu kiếm... Lão tiền bối ơi!
Trương Quả Lão đặt mạnh chén rượu xuống bàn :
- Việc gì thế?
Tiết Thiếu Lăng bối rối :
- Mất thanh tiểu kiếm rồi!
Trương Quả Lão xanh mặt :
- Hay là chúng lục soát trong mình tiểu hữu lấy được rồi?
Tiết Thiếu Lăng thiểu não :
- Vật gì không mất lại mất thanh tiểu kiếm, thế này thì làm sao?
Trương Quả Lão ngưng trọng thần sắc :
- Tiểu hữu ăn no đi rồi hãy tính!
Tiết Thiếu Lăng còn ăn làm sao nổi, chàng nhìn thẳng vào mặt lão :
- Lão tiền bối...
Trương Quả Lão khoát tay :
- Ăn đi! Đừng nói nhiều! Cần ăn thật no để còn hành sự!
Tiết Thiếu Lăng nghi ngờ :
- Còn lão tiền bối?
Trương Quả Lão điềm nhiên :
- Uống thôi! Uống cũng đủ, không cần ăn! Tiểu hữu để mặc lão.
Tiết Thiếu Lăng cố nuốt cho xong tô mì.
Trương Quả Lão đứng lên bước lại quầy trả tiền, rồi cùng Tiết Thiếu Lăng rời quán gấp.
Tiết Thiếu Lăng hỏi :
- Lão tiền bối định đi đâu?
Trương Quả Lão buông gọn :
- Trở về chỗ cũ.
Tiết Thiếu Lăng lấy làm lạ :
- Để tìm lại thanh tiểu kiếm?
Trương Quả Lão gật đầu :
- Dĩ nhiên rồi! Làm việc cầu may xem sao.
Không bao lâu, họ trông thấy tòa nhà cũ hiện ra xa xa.
Trương Quả Lão chậm chân lại, quay đầu nhìn chàng :
- Chắc chắn là sẽ có một trận kịch chiến với chúng rồi. Nếu tiểu hữu thấy trong người không được khỏe thì dừng chân tại đây, vận khí điều tức một lúc rồi hãy đi vào.
Tiết Thiếu Lăng lắc đầu :
- Không cần! Tôi đã hoàn toàn khôi phục công lực, lão tiền bối yên tâm.
Trương Quả Lão mỉm cười nói :
- Được lắm! Nhưng tiểu hữu nên nhớ mục đích của mìn trở lại là tìm thanh tiểu kiếm chứ không phải so tài, nên tuyệt đối không được ham chiến đấy nhé! Gặp Tiểu Yến rồi, tiểu hữu hãy cố gắng chế trụ nàng, dù lão phu chiến đấu làm sao với chúng thắng hay bại, cứ mặc lão phu, không được can thiệp mà hỏng việc.
Tiết Thiếu Lăng gật đầu :
- Tôi hiểu!
Trương Quả Lão rút trong lòng trượng trúc ra một chiếc Thiết bút dài độ một thước nhồi nhồi nơi tay, ngưng trọng thần sắc miệng lẩm bẩm :
- Hơn hai mươi năm rồi lão phu không sử dụng đến, giờ đây đã đến lúc phải cần nó!
Cả hai tiếp tục tiến dần đến tòa nhà cũ, nhưng, Trương Quả Lão không vội vàng như trước, chứng tỏ lão hết sức dè dặt.
Khoảng cách giữa tòa nhà và thành Lạc Dương không xa lắm, song những loại hành động thuộc về dọ thám thì luôn luôn phải thực hiện về ban đêm, cho nên cả hai do thời gian với tốc độ, liệu sau khi đến nơi thì trời đã tối.
Nương theo bóng trăng, cả hai tiến dần đến chân ngoài vòng tường bao bọc quanh nhà.
Tiết Thiếu Lăng khẩn trương vô cùng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi mà chàng không hay biết.
Tòa nhà không có một ánh sáng, họ đứng bên ngoài rình rập một lúc lâu, không nghe một tiếng động, không thấy một bóng người. Toàn khu viện im lặng trong đêm tối như cảnh hoang.
Trương Quả Lão thấp giọng bảo :
- Tiểu hữu theo sau lão phu, giữ khoảng cách độ một trượng nhé! Tuyệt đối không nên tụ vào một chỗ.
Tiết Thiếu Lăng gật đầu.
Trương Quả Lão quắc mắt nhìn quanh một lượt, đoạn giục :
- Vào ngay!
Lão nhún chân nhảy vọt lên đầu tường, Tiết Thiếu Lăng nhảy theo liền.
Cả hai đáp xuống bên trong, kẻ sau cách kẻ trước độ một trượng, chuyền trên nóc nhà tiến sâu vào.
Họ đã vượt qua ba dãy nhà mà vẫn không thấy ánh đèn, không bóng người, không nghe thấy tiếng động.
Chợt! Trương Quả Lão dừng chân. Tiết Thiếu Lăng cũng dừng chân theo lão.
Lão đưa tay về phía sau khoác khoác, ra dấu cho chàng phải cẩn thận.
Chàng đảo mắt nhìn quanh, thấy dựa chân tường về phía Đông, có một con ngựa thuần sắc trắng, dây cương cột vào cội cây. Con tuấn mã đang ăn cỏ, đuôi quất qua quất lại hai bên mình nghe chách chách.
Cạnh con ngựa là một gian lầu, cửa sổ mở toang, ánh đèn từ bên trong chiếu rọi ra ngoài. Toàn khu trang viện chỉ có nơi đó là có ánh đèn.
Tiết Thiếu Lăng nhận ra, đó chính là gian lầu mà chàng bị giam trong đó đêm trước.
Trương Quả Lão nhún chân nhảy lên nóc lầu núp vào chỗ tối.
Tiết Thiếu Lăng không chậm trễ, nhảy theo liền.
Trương Quả Lão dùng phép “Truyền âm nhập mật” bảo chàng :
- Liệu cách nào vào bên trong, đã có lão phu phòng thủ bên ngoài.
Tiết Thiếu Lăng vội buông mình đáp nhẹ xuống bao lơn, định ghé mắt nhìn vào bên trong.
Vừa lúc đó, ba tiếng “Rẹt, rẹt, rẹt” vang lên, ba vật sáng xé gió bay đến nhắm đúng vào người chàng.
Biết là ám khí, Tiết Thiếu Lăng cấp tốc khoa tay, đón bắt. Ba vật sáng nằm gọn trong tay chàng, nhưng nội lực kẻ phóng ám khí quá mạnh, dù chàng bắt được nhưng tay cũng nghe đau nhói.
Ba vật đó là ba hạt bồ đề.
Không rõ từ đâu đến, một bóng người vút qua khung cửa sổ vào phòng trước Tiết Thiếu Lăng.
Bên tai chàng, có giọng nói gấp rút của Trương Quả Lão đưa đến theo phép “Truyền âm nhập mật” :
- Vào ngay chế ngự nàng!
Nhưng, chàng chưa kịp nhích động thân mình, ba hạt bồ đề nữa bay đến.
Đồng thời bóng đó bay vút trở ra, đúng lúc Trương Quả Lão lao mình định vào theo chàng.
Tiết Thiếu Lăng đón bắt xong ba hạt bồ đề thì có tiếng binh khí chạm nhau bên ngoài.
Thì ra, bóng đó đụng đầu Trương Quả Lão xuất chiêu ngăn chặn lão. Võ khí chạm nhau, cả bóng đó lẫn Trương Quả Lão đáp xuống đất, nơi chân lầu.
Bóng đó cất tiếng lạnh lùng nói :
- Khá đó!
Trương Quả Lão “Hừ” một tiếng :
- Chiêu kiếm phát xuất nhanh như thế, bình sinh lão phu mới trông thấy chỉ có một các hạ!
Người đó cười mỉa :
- Hai vị là ai? Vâng lệnh người nào mà nửa đêm, nửa hôm xâm nhập vào phòng ngủ của kẻ khác, định làm gì? Hãy nói thật, bằng không thì phải chết dưới lưỡi kiếm này!
- Nơi đây cách Nhạc Dương không xa, mình vào thành kiếm cái gì ăn rồi hẵng tính.
Khi cả hai đến thành, trời đã sáng tỏ. Họ đi quanh quẩn một lúc theo các con đường lớn, rồi các con đường nhỏ mới tìm được một quán ăn mở cửa sớm. Trong quán, thực khách chưa được đông lắm.
Cả hai bước vào gọi mấy món điểm tâm, không quên bảo mang một bình rượu nóng.
Nhấp một hơi trà trong khi chờ đợi thức ăn, Trương Quả Lão thấp giọng gọi Tiết Thiếu Lăng :
- Tiểu hữu ạ! Vừa rồi tiểu hữu điểm trúng huyệt “Chưởng Môn” của Lăng đường chủ, chừng như hắn thương thế không nhẹ đấy!
Tiết Thiếu Lăng kinh dị hỏi :
- Hắn bị tôi đả thương?
Trương Quả Lão gật đầu :
- Phải đó! Thương thế không nhẹ đâu! Bởi nếu hắn còn phần nào công lực, hắn đã xuất thủ ngăn trở bọn ta rồi, đâu để cho ta tự do?
Tiết Thiếu Lăng trầm ngâm một chút :
- Kỳ quái thật! Hắn phất tay áo lên, đẩy một đạo kình phong trụ ngay đầu tiêu của tôi, rồi không hiểu tại sao đầu tiêu bỗng trầm xuống, lại nhích tới. Nếu quả hắn bị thương, thì quả là có người nấp đâu đó ngầm tiếp trợ.
Trương Quả Lão vuốt râu cười ha hả :
- Dĩ nhiên rồi!
Tiết Thiếu Lăng kinh ngạc :
- Lão tiền bối biết rõ? Vị cao nhân nào mà có hảo ý giúp mình?
Chàng chợt nhớ đến người bí mật chữa trị thương thế cho chàng sau cuộc giao thủ với Lăng đường chủ, liền hỏi tiếp :
- Đêm qua, lão tiền bối đã chữa trị vết thương cho tôi phải không?
Trương Quả Lão thở dài :
- Hôm qua, lão bị bọn Bạch Y tứ linh đánh trọng thương cơ hồ mất mạng, tưởng vĩnh viễn sẽ là một phế nhân rồi, may thay đêm đến có người bí mật chữa trị cho lão phu, nhờ vậy mà công lực mới khôi phục hoàn toàn. Chính lão phu cũng đang tìm hiểu muốn biết vị cao nhân đó là ai? Đã ngầm theo dõi mình để tùy cơ tiếp ứng! Có lẽ người chữa trị cho tiểu hữu cũng là vị cao nhân đó.
Tiết Thiếu Lăng không vội tìm hiểu vị cao nhân đó là ai, bởi hiện tại, chàng quá lo nghĩ về số phận của Tiết thần y. Chàng bỏ qua câu chuyện đó, hỏi qua vấn đề mà chàng đang tha thiết :
- Lão tiền bối bảo là gia phụ không có ở trong tòa nhà tôi bị giam cầm, chẳng hay hiện người ở đâu?
Trương Quả Lão lắc đầu :
- Tuy lão phu đã nhờ vị cao nhân đó chữa lành nội thương, song ngươn khí tiêu hao quá nhiều, trong khoảnh khắc không thể lấy lại bình thường được. Vả lại, lúc đó là ban ngày không thể ngang nhiên hành động được, lão phu phải vờ mê man bất tỉnh cho chúng không nghi ngờ. Chúng tưởng là lão phu hôn mê trầm trọng nên nói năng không dè dặt. Do đó, lão biết được chúng mời Tiết thần y đến, rồi Đường chủ lại bảo Thiên Lang Trảo Đổng Bách Xuyên hộ tống trả về chỗ cũ. Lão chỉ biết có vậy thôi, còn như chỗ cũ ở địa phương nào lão phu không được rõ. Điều chắc chắn là Tiết thần y không bị quản thúc cùng một nơi với lão phu và tiểu hữu.
Vừa lúc đó, tiểu nhị dọn thức ăn và rượu ra.
Trương Quả Lão cầm bình rượu rót ra một chén uống cạn, đoạn lau vội mép, nhìn Tiết Thiếu Lăng từ từ hỏi :
- Tiểu hữu có biết hiện tại lệnh sư ở đâu không?
Tiết Thiếu Lăng hỏi lại :
- Tiền bối biết gia sư?
Trương Quả Lão mỉm cười nói :
- Chắc tiểu hữu cũng đã nghe lệnh sư nói đến Nam Bút, Bắc Tiêu chứ? Lão phu cùng lệnh sư kết giao mấy mươi năm rồi, tự nhiên là phải biết lệnh sư!
Tiết Thiếu Lăng “à” lên một tiếng :
- Thì ra tiền bối hỏi đến Tang lão tiền bối!
Trương Quả Lão trố mắt :
- Thế lệnh sư không phải là Tang lão đầu?
Tiết Thiếu Lăng cười nhẹ :
- Không phải! Gia sư không hề xuất hiện trên giang hồ. Người là Vưu sư phó, hiện lãnh phần việc săn sóc vườn hoa của gia phụ. Còn Tang lão tiền bối trước đây mười hai năm có đến nhà gia phụ, lưu lại chiếc Thiết tiêu. Từ đó đến nay người không trở lại nữa. Gia phụ không được biết tin tức của người ra sao trong suốt thời gian qua...
Trương Quả Lão chớp chớp mắt, đột nhiên bật cười :
- Vưu sư phó đó chính là Tang lão đầu ở nhà tiểu hữu đã mười hai năm rồi, vậy mà vẫn giữ được bí mật đối với Tiết thần y và tiểu hữu, kể ra lão ấy cũng khá kín đáo cẩn thận.
Tiết Thiếu Lăng giật mình :
- Vưu sư phó là Tang lão tiền bối?
Trương Quả Lão gật đầu :
- Đúng vậy rồi! Lão tự xưng là họ Vưu, mà biệt hiệu của lão là Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long. Vưu với Du đồng âm, lão lấy họ Vưu là do ẩn ý đó. Hơn nữa, tiêu pháp tiểu hữu sử dụng là tuyệt học của lão, vừa trông thấy tiểu hữu giao thủ với Lăng đường chủ lão phu nhận ra ngay, Thiên Vương tiêu pháp thập bát thức của Tang lão đầu. Cũng vì nhận ra tiểu hữu là truyền nhân của lão Tang nên lão phu dù đang bị thương nặng cần bảo dưỡng ngươn thần, bắt buộc phải dùng chân khí dùng phép “Truyền âm nhập mật” đề tỉnh tiểu hữu! Tiểu hữu thấy lão phu ngã liền sau đó chứ?
Tiết Thiếu Lăng hết sức lấy làm lạ :
- Nếu đúng với lời lão tiền bối, Vưu sư phó là Tang lão tiền bối thì tại sao người không ra mặt? Cố giấu diếm chân tướng với cha con tôi?
Trương Quả Lão thở dài :
- Con người ta lắm lúc bắt buộc phải làm những việc ngược với ý muốn. Chính Tang lão đầu ở trong trường hợp đó. Tang lão đầu có điều thẹn với Tiết thần y cho nên không để lộ chân tướng. Đáng lẽ lão không đến nhà Tiết thần y, song vì có tiểu hữu ở đó, lão ta đến để truyền thụ võ công cho tiểu hữu.
Tiết Thiếu Lăng càng nghe càng mơ hồ :
- Tang lão tiền bối là vị ân nhân cứu mạng cho gia phụ, hai mươi năm qua gia phụ mãi nhắc đến người, thì có gì đâu mà Tang lão tiền bối lại thẹn gặp mặt?
Trương Quả Lão nhẹ giọng :
- Tiểu hữu không rõ lai lịch của mình sao?
Tiết Thiếu Lăng nghĩ thầm :
- Trương Quả Lão và Tang lão tiền bối là chỗ giao tình thâm hậu, tự nhiên đôi bên có nói nhiều về ta.
Chàng đáp :
- Gia sư sai tôi đến Bạch Nhược Phố tại Trường Sa, tìm gặp tiền bối. Lúc tôi lên đường người có trao cho một cẩm nang, trong đó, ngoài việc chỉ dẫn đường đi nước bước, người còn có nói là tôi có một mối huyết hải thâm thù. Người mong tiền bối thành toàn cho tôi bằng cách giới thiệu tôi với một cao nhân để học nghệ, hầu có đủ sức báo phục thù nhà. Như vậy là lão tiền bối thừa hiểu cha mẹ ruột tôi là ai?
Trương Quả Lão trầm ngâm một chút :
- Lão phu bất quá chỉ nghe Tang lão đầu thuật lại sự tình mà thôi, chứ thật ra chẳng hiểu được gì cho nhiều! Mười hai năm trước, một người bằng hữu thâm giao của Tang lão đầu bị kẻ thù sát hại cả chồng lẫn vợ. Lúc đó, tiểu hữu được năm tuổi, tiểu hữu cũng bị thương nặng trong cuộc giao tranh, Tang lão đầu mang tiểu hữu vượt ngàn dặm đến tìm gặp Tiết thần y nhờ cứu chữa.
Lão dừng lại một chút, rồi tiếp :
- Tiểu hữu cũng biết là Tang lão đầu rất tinh thông về môn cải sửa dung mạo, cho nên trên giang hồ, ngoài lão phu ra, rất ít người biết được mặt thật của lão. Tự nhiên, Tiết thần y làm gì nhận ra được ân nhân dưới một hình thức giả tạo?
Lão nâng chén rượu, nốc một hơi cạn :
- Sau khi xem xét thương thế tiểu hữu, Tiết thần y cho Tang lão đầu biết ít nhất cũng phải một năm, thương thế tiểu hữu mới lành hẳn. Trong lúc hai bên hội diện với nhau thì đứa con gái lên bốn tuổi của Tiết thần y đến gọi cha. Tang lão đầu bỗng nảy sinh một ý niệm, đặt tiểu hữu lên bàn, bế con của Tiết thần y mang đi làm con tin, dùng áp lực bắt buộc Tiết thần y phải tận tâm chữa trị cho tiểu hữu. Tang lão đầu có hẹn năm sau trở lại, gặp nhau tại Thiên Tân kiều tiếp nhận tiểu hữu, trao trả con lại cho Tiết thần y.
Tiết Thiếu Lăng trố mắt :
- Nghĩa phụ tôi có một người con gái? Thế mà sao trong mười mấy năm qua tôi không hề nghe nói đến?
Trương Quả Lão thở dài :
- Vấn đề phát xuất từ nơi đứa bé đó! Vừa mang nó ra khỏi nhà Tiết thần y, Tang lão đầu lại gặp kẻ thù hết sức lợi hại, đánh lão trọng thương thừa chết thiếu sống! Lão ngã xuống hôn mê, kẻ thù bắt luôn con gái mang đi...
Tiết Thiếu Lăng kêu lên :
- Tang lão tiền bối có võ công cao cường như vậy, còn kẻ nào lợi hại hơn đánh bại được?
Trương Quả Lão lắc đầu :
- Cho đến bây giờ lão vẫn không hiểu được kẻ đó là ai? Tang lão đầu bị trúng thương nơi ngực rất nặng, nằm hôn mê một lúc lâu, tỉnh lại, thử vận khí xem tình trạng nặng nhẹ như thế nào, lão lấy làm lạ nghe trong người không còn cảm thấy quá đau đớn như trước, thương thế đã giảm đi rất nhiều. Đến lúc đó, lão mới phát giác ra con gái của Tiết thần y đã bị kẻ thù bắt mang đi...
Lão lại hớp một ngụm rượu rồi tiếp :
- Đại khái, lão phu được Tang lão đầu thuật cho nghe như thế, và lão có nhờ lão phu khi tiểu hữu trưởng thành, đưa tiểu hữu đến gặp ân sư của lão phu nhờ người truyền thụ võ công.
Lão dàu dàu nét mặt, mơ màng ánh mắt :
- Từ đó đến nay, lão phu không còn gặp Tang lão đầu nữa! Theo lão phu ức đoán, thì Tang lão đầu nương náu tại Lạc Dương, nơi nhà Tiết thần y, cam tâm làm một tên nô bộc để chuộc lại cái tội làm mất con gái của Tiết thần y.
Tiết Thiếu Lăng thất vọng.
Thì ra Trương Quả Lão cũng không biết gì rõ rệt về lai lịch chàng, chàng trầm lặng suy tư một lúc, rồi hỏi :
- Lão tiền bối định tìm gia sư, có ý tứ gì?
Trương Quả Lão suy nghĩ một chút, buông tiếng thở dài :
- Hai mươi năm trước lão phu ẩn tích mai tung, tránh việc thị phi trong giang hồ, không ngờ mình muốn nhàn mà đời lại không cho nhàn, khiến bọn Nam Nhạc quán chủ tìm đến...
Lão mơ màng nhìn ra xa bên ngoài cửa quán, lâu lắm lão mới tiếp :
- Tình hình của Nam Nhạc quán chủ, Ngọc Chân Tử và Đại Thông thiền sư ra sao tiểu hữu đã hiểu rồi, dù muốn dù không lão phu cũng bị ràng buộc vào việc đó. Sự tình vô cùng khẩn cấp, có lẽ ba tên giả mạo kia đã đến tận căn cứ của bọn Nam Nhạc quán chủ rồi... Bây giờ lão phu trước hết phải đến Nam Nhạc Quán trên Hành Sơn, phân trần cùng Nam Vân đạo trưởng...
Lão trầm ngâm, gương mặt lộ vẻ lo ngại :
- Nhưng có chắc gì Nam Vân đạo trưởng lại tin lời lão phu? Nhất là tên giả mạo Nam Nhạc quán chủ đã đến đấy rồi.
Tiết Thiếu Lăng “Ạ” lên một tiếng, đoạn đem việc Nam Nhạc quán chủ trao cho thanh tiểu kiếm làm tín vật, bảo chàng mang đến Nam Nhạc Quán tìm Nam Vân đạo trưởng, thuật lại sự tình. Thanh tiểu kiếm đó là biểu tượng quyền Chưởng môn, thấy nó thì Nam Vân đạo trưởng tin ngay.
Trương Quả Lão sáng mắt, lộ vẻ hân hoan :
- Hay lắm! Có thanh tiểu kiếm tự nhiên Nam Vân đạo trưởng phải tin ngay. Phần lão phu lo việc đó, còn sự tình tại đây lão phu sẽ nhờ Tang lão đầu đối phó.
Tiết Thiếu Lăng tiếp nối :
- Tôi muốn cùng đi với lão tiền bối đến Hành Sơn, trên đường về sẽ ghé lại Lạc Dương thăm sư phụ.
Trương Quả Lão chấp thuận liền :
- Có tiểu hữu cùng đi, lão phu còn muốn gì hơn!
Tiết Thiếu Lăng lần tay vào mình định lấy thanh tiểu kiếm trao cho Trương Quả Lão. Bỗng chàng biến sắc mặt, kêu lên :
- Trời! Thanh tiểu kiếm... Lão tiền bối ơi!
Trương Quả Lão đặt mạnh chén rượu xuống bàn :
- Việc gì thế?
Tiết Thiếu Lăng bối rối :
- Mất thanh tiểu kiếm rồi!
Trương Quả Lão xanh mặt :
- Hay là chúng lục soát trong mình tiểu hữu lấy được rồi?
Tiết Thiếu Lăng thiểu não :
- Vật gì không mất lại mất thanh tiểu kiếm, thế này thì làm sao?
Trương Quả Lão ngưng trọng thần sắc :
- Tiểu hữu ăn no đi rồi hãy tính!
Tiết Thiếu Lăng còn ăn làm sao nổi, chàng nhìn thẳng vào mặt lão :
- Lão tiền bối...
Trương Quả Lão khoát tay :
- Ăn đi! Đừng nói nhiều! Cần ăn thật no để còn hành sự!
Tiết Thiếu Lăng nghi ngờ :
- Còn lão tiền bối?
Trương Quả Lão điềm nhiên :
- Uống thôi! Uống cũng đủ, không cần ăn! Tiểu hữu để mặc lão.
Tiết Thiếu Lăng cố nuốt cho xong tô mì.
Trương Quả Lão đứng lên bước lại quầy trả tiền, rồi cùng Tiết Thiếu Lăng rời quán gấp.
Tiết Thiếu Lăng hỏi :
- Lão tiền bối định đi đâu?
Trương Quả Lão buông gọn :
- Trở về chỗ cũ.
Tiết Thiếu Lăng lấy làm lạ :
- Để tìm lại thanh tiểu kiếm?
Trương Quả Lão gật đầu :
- Dĩ nhiên rồi! Làm việc cầu may xem sao.
Không bao lâu, họ trông thấy tòa nhà cũ hiện ra xa xa.
Trương Quả Lão chậm chân lại, quay đầu nhìn chàng :
- Chắc chắn là sẽ có một trận kịch chiến với chúng rồi. Nếu tiểu hữu thấy trong người không được khỏe thì dừng chân tại đây, vận khí điều tức một lúc rồi hãy đi vào.
Tiết Thiếu Lăng lắc đầu :
- Không cần! Tôi đã hoàn toàn khôi phục công lực, lão tiền bối yên tâm.
Trương Quả Lão mỉm cười nói :
- Được lắm! Nhưng tiểu hữu nên nhớ mục đích của mìn trở lại là tìm thanh tiểu kiếm chứ không phải so tài, nên tuyệt đối không được ham chiến đấy nhé! Gặp Tiểu Yến rồi, tiểu hữu hãy cố gắng chế trụ nàng, dù lão phu chiến đấu làm sao với chúng thắng hay bại, cứ mặc lão phu, không được can thiệp mà hỏng việc.
Tiết Thiếu Lăng gật đầu :
- Tôi hiểu!
Trương Quả Lão rút trong lòng trượng trúc ra một chiếc Thiết bút dài độ một thước nhồi nhồi nơi tay, ngưng trọng thần sắc miệng lẩm bẩm :
- Hơn hai mươi năm rồi lão phu không sử dụng đến, giờ đây đã đến lúc phải cần nó!
Cả hai tiếp tục tiến dần đến tòa nhà cũ, nhưng, Trương Quả Lão không vội vàng như trước, chứng tỏ lão hết sức dè dặt.
Khoảng cách giữa tòa nhà và thành Lạc Dương không xa lắm, song những loại hành động thuộc về dọ thám thì luôn luôn phải thực hiện về ban đêm, cho nên cả hai do thời gian với tốc độ, liệu sau khi đến nơi thì trời đã tối.
Nương theo bóng trăng, cả hai tiến dần đến chân ngoài vòng tường bao bọc quanh nhà.
Tiết Thiếu Lăng khẩn trương vô cùng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi mà chàng không hay biết.
Tòa nhà không có một ánh sáng, họ đứng bên ngoài rình rập một lúc lâu, không nghe một tiếng động, không thấy một bóng người. Toàn khu viện im lặng trong đêm tối như cảnh hoang.
Trương Quả Lão thấp giọng bảo :
- Tiểu hữu theo sau lão phu, giữ khoảng cách độ một trượng nhé! Tuyệt đối không nên tụ vào một chỗ.
Tiết Thiếu Lăng gật đầu.
Trương Quả Lão quắc mắt nhìn quanh một lượt, đoạn giục :
- Vào ngay!
Lão nhún chân nhảy vọt lên đầu tường, Tiết Thiếu Lăng nhảy theo liền.
Cả hai đáp xuống bên trong, kẻ sau cách kẻ trước độ một trượng, chuyền trên nóc nhà tiến sâu vào.
Họ đã vượt qua ba dãy nhà mà vẫn không thấy ánh đèn, không bóng người, không nghe thấy tiếng động.
Chợt! Trương Quả Lão dừng chân. Tiết Thiếu Lăng cũng dừng chân theo lão.
Lão đưa tay về phía sau khoác khoác, ra dấu cho chàng phải cẩn thận.
Chàng đảo mắt nhìn quanh, thấy dựa chân tường về phía Đông, có một con ngựa thuần sắc trắng, dây cương cột vào cội cây. Con tuấn mã đang ăn cỏ, đuôi quất qua quất lại hai bên mình nghe chách chách.
Cạnh con ngựa là một gian lầu, cửa sổ mở toang, ánh đèn từ bên trong chiếu rọi ra ngoài. Toàn khu trang viện chỉ có nơi đó là có ánh đèn.
Tiết Thiếu Lăng nhận ra, đó chính là gian lầu mà chàng bị giam trong đó đêm trước.
Trương Quả Lão nhún chân nhảy lên nóc lầu núp vào chỗ tối.
Tiết Thiếu Lăng không chậm trễ, nhảy theo liền.
Trương Quả Lão dùng phép “Truyền âm nhập mật” bảo chàng :
- Liệu cách nào vào bên trong, đã có lão phu phòng thủ bên ngoài.
Tiết Thiếu Lăng vội buông mình đáp nhẹ xuống bao lơn, định ghé mắt nhìn vào bên trong.
Vừa lúc đó, ba tiếng “Rẹt, rẹt, rẹt” vang lên, ba vật sáng xé gió bay đến nhắm đúng vào người chàng.
Biết là ám khí, Tiết Thiếu Lăng cấp tốc khoa tay, đón bắt. Ba vật sáng nằm gọn trong tay chàng, nhưng nội lực kẻ phóng ám khí quá mạnh, dù chàng bắt được nhưng tay cũng nghe đau nhói.
Ba vật đó là ba hạt bồ đề.
Không rõ từ đâu đến, một bóng người vút qua khung cửa sổ vào phòng trước Tiết Thiếu Lăng.
Bên tai chàng, có giọng nói gấp rút của Trương Quả Lão đưa đến theo phép “Truyền âm nhập mật” :
- Vào ngay chế ngự nàng!
Nhưng, chàng chưa kịp nhích động thân mình, ba hạt bồ đề nữa bay đến.
Đồng thời bóng đó bay vút trở ra, đúng lúc Trương Quả Lão lao mình định vào theo chàng.
Tiết Thiếu Lăng đón bắt xong ba hạt bồ đề thì có tiếng binh khí chạm nhau bên ngoài.
Thì ra, bóng đó đụng đầu Trương Quả Lão xuất chiêu ngăn chặn lão. Võ khí chạm nhau, cả bóng đó lẫn Trương Quả Lão đáp xuống đất, nơi chân lầu.
Bóng đó cất tiếng lạnh lùng nói :
- Khá đó!
Trương Quả Lão “Hừ” một tiếng :
- Chiêu kiếm phát xuất nhanh như thế, bình sinh lão phu mới trông thấy chỉ có một các hạ!
Người đó cười mỉa :
- Hai vị là ai? Vâng lệnh người nào mà nửa đêm, nửa hôm xâm nhập vào phòng ngủ của kẻ khác, định làm gì? Hãy nói thật, bằng không thì phải chết dưới lưỡi kiếm này!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook