Hắc Thánh Thần Tiêu
-
Chương 156: Hận thù kết liễu
Táng Hoa phu nhân, Trương Quả Lão, Phạm Thiếu Hoa, Tiết Châu Nhi, Hoa Như Ngọc, sau khi hoàn thành công tác cùng dừng chân lại trước trận thế tại hỏa môn, theo lệnh của Trại Gia Cát.
Họ phải công nhận trận thế này lợi hại hơn cả các mặt trận khác, nhìn vào trận tử khí mênh mang, bên trên sát khí ngất tỏa mù trời.
Họ đứng ngoài nhìn vào, chưa nhận định được tình hình ra sao, một lúc sau họ thấy trận thế bên ngoài ổn định nhưng bên trong dao động hãi hùng.
Thì ra Hắc Thánh Du Long đang cùng Hoán Hoa phu nhân giao thủ.
Cừu nhân gặp cừu nhân, lại gặp nhau trong hoàn cảnh quyết định, phải kẻ còn người mất, phải loại trừ đối phương khỏi vòm trời sinh hoạt, hiển nhiên cuộc chiến giữa song phương khai triển động địa kinh thiên, cả hai cùng dốc toàn lực sanh bình, quyết hạ đối phương để mưu cầu an toàn vinh viễn.
Phạm Thiếu Hoa vội buông cái xác mềm nhũn của Chúc Nghi Quân xuống đất, cất cao giọng :
- Sư phó! Dám xin sư phó lùi xuống, nhường yêu phụ cho đệ tử!
Tiết Châu Nhi không dám chậm trễ lướt tới, đứng bên cạnh đại ca, sẵn sàng vung kiếm.
Vừa lúc đó một bóng người từ trong cửa trận lao vút lên không đáp xuống giữa Hắc Thánh Du Long và Hoán Hoa phu nhân đồng thời đẩy hai tay ra hai bên, trầm giọng quát :
- Hai vị dừng tay!
Hắc Thánh Du Long và Hoán Hoa phu nhân mỗi người lùi lại một bước, Trại Gia Cát sợ có biến, vội phất cánh tay áo ra lệnh cho Phạm Thiếu Hoa, Tiết Châu Nhi và Hoa Như Ngọc tiến đến đứng bao quanh Hắc Thánh Du Long.
Hắc Thánh Du Long nhìn người vừa mới xuất hiện, cất giọng sang sảng như chuông đồng :
- Các hạ có phải là Ma Y Lão Tổ chăng?
Người đó gật đầu :
- Bang chủ đã nhận ra lão phu!
Hắc Thánh Du Long cười lạnh :
- Sao các hạ chẳng an phận tiêu diêu ngoài Miêu thổ, còn vào Trung Nguyên cấu kết với yêu nữ, tạo oan nghiệt cho người đời? Các hạ có nghi rằng làm như vậy, là ngược lại công đạo, võ lâm sẽ hận giang hồ sẽ thù chăng? Hiện tại đại thế đã hiển nhiên rồi, Hoán Hoa cung sắp bị tiêu diệt trong giây phút, thiết tưởng các hạ nên trầm tư mà nhìn vào cái cơ tiến thoái, cho khỏi uổng mang tiếng là bậc thức thời.
Ma Y Lão Tổ bật cười ha hả :
- Khẩu khí của người khá đó! Ngươi nói võ lâm, giang hồ? Võ lâm giang hồ ở trong tay ta, ta lỏng tay võ lâm hưởng phúc, ta bóp tay võ lâm cúi đầu, hôm nay tất cả cao thủ võ lâm quy tụ tại đây, thì đúng là dịp tốt cho ta khai trường sát kiếp, dứt trừ hậu họa muôn đời.
Táng Hoa phu nhân hừ lạnh :
- Tôn giá cuồng ngạo quá!
Hoán Hoa phu nhân hét to :
- Còn nói dong dài gì nữa? Giết! Cứ giết hết bọn chúng!
Ma Y Lão Tổ cười :
- Phu nhân thư thả một chút, giết chúng đâu phải việc khó khăn? Lão phu muốn biết trong bọn họ, kẻ nào đã dùng Phân Quang kiếm pháp chặt đứt cánh tay của thiếu niên áo gấm. Lão phu muốn trị tội kẻ đó trước.
Tiết Châu nhi cười lạnh bước ra :
- Kẻ chặt đứt cánh tay của tiểu nữ, chính là ta! Ngươi muốn gì hả lão ma đầu?
Ma Y Lão Tổ quắc mắt nhìn nàng quát lên :
- Ngươi chết với ta!
Phạm Thiếu Hoa bước tới, đứng cạnh Tiết Châu Nhi, trường kiếm lăm lăm sẵn sàng xuất chiến.
Hoán Hoa phu nhân nhìn chàng thở dài thốt :
- Thiếu Hoa! Ngày tận số của người đã đến, ta sẽ làm cái việc đưa người theo về cha mẹ người nơi âm cảnh!
Ma Y Lão Tổ vẫy tay, tám nàng miêu nữ bước ra, đứng theo phương hướng định sẵn, mỗi nàng cầm một vật tròn tròn màu đen, to bằng quả bưởi.
Hoa Như Ngọc biến sắc kêu lên :
- Ma Hỏa Phích Lịch thần đạn! Tất cả lùi nhanh!
Thần đạn Ma Hỏa Phích Lịch được liệng ra, là trong khoảng rộng mười trượng, lửa bốc cháy, cháy nát cả đá, mềm cả sắt.
Trong tình hình đó Trại Gia Cát cung thúc thủ vô phương.
Nhưng một giọng nói oai nghiêm vang lên, từ đâu đây vọng đến cục trường :
- Tinh Võ! Cứ quăng thần đạn ra đi, đốt cháy luôn già này!
Câu nói vừa dứt, một bóng người xuất hiện.
Hoa Như Ngọc, Hoa Tiểu Ngọc kêu lên :
- Nội tổ mẫu!
Ma Y Lão Tổ lùi lại một bước kêu to :
- Lão bà nhìn lầm người rồi!
Người mới đến chính là Thánh cô hét lớn :
- Nghiệt súc! Ngươi chưa nhận mình là đứa con bất hiếu, dám vờ vĩnh trước mặt ta à? Ngươi thử gỡ mặt nạ xuống xem!
Ma Y Lão Tổ trố mắt :
- Bà nói gì?
Thánh cô quát :
- Như Ngọc, bước tới gỡ mặt nạ của hắn xem hắn còn chối cãi vào đâu!
Có Thánh cô chủ trì, Hoa Như Ngọc còn sợ gì nữa, nhảy vọt tới chụp vào mặt của Ma Y Lão Tổ.
Nhưng Ma Y Lão Tổ dù không kháng cự song lùi lại tránh cái chụp của Hoa Như Ngọc.
Thánh cô sôi sôi giận, vung chiếc trượng lên, đầu trượng bay qua vừa đủ tầm phớt nhẹ nơi mặt của Ma Y Lão Tổ.
Chiếc mặt nạ rơi xuống, bày ra một gương mặt trung niên, trong khoảng trên dưới năm mươi.
Thánh cô hừ một tiếng trầm giọng :
- Tinh Võ! Ngươi say mê yêu nữ, bức chết vợ bỏ con, ly khai gia đình không màng đến cơ nghiệp cha ông! Ngươi lại xưng là Ma Y Lão Tổ, phụ họa theo yêu nữ, gây tang tóc trên giang hồ, mê hoặc dân chúng Miêu Cương, tội nghiệt đó chứa chất đầu trời, bây giờ người có lời gì nói với ta?
Ma Y Lão Tổ cúi gằm mặt xuống, lâu lắm mới ấp úng :
- Mẹ! Con đã biết tội rồi!
Thánh cô cười gằn, quay qua Hoán Hoa phu nhân buông từng tiếng :
- Yêu phụ! Ngươi mê hoặc Tinh Võ, khiến dâu ta chết, ngày nay người phải đền tội ác!
Hoa Như Ngọc khóc òa :
- Nội tổ mẫu ơi! Chính mụ ấy hãm hại mẹ của con?
Thánh cô gật đầu :
- Chính yêu phụ gây ra thảm cảnh đó, tuy nhiên cha của con cũng không tránh khỏi trách nhiệm! Giết yêu phụ chẳng phải chỉ một mình ta, mà toàn thể võ lâm đều muốn trừ diệt! Mình nên bình tĩnh xem mụ ấy giẫy chết dưới tay quần hùng, chẳng cần phải động thủ.
Thấy mọi bí ẩn đều bị phô bày ra ánh sáng trước mặt bà, Phạm Thiếu Hoa và Tiết Châu Nhi đang lăm lăm kiếm trong tay, Hoán Hoa phu nhân cười lạnh :
- Nào những ai muốn giết già cứ hiệp nhau bước tới!
Táng Hoa phu nhân cười lạnh :
- Phải đó, biết mình không thoát chết, thì cứ liều! Dù người có quỳ lạy tất cả, cung chẳng ai nương tay cho đâu!
Hoán Hoa phu nhân không để ý đến Táng Hoa phu nhân nhìn thẳng vào mặt Phạm Thiếu Hoa trầm giọng bảo :
- Vào đi, Thiếu Hoa!
Có bao nhiêu người đứng vây quanh, sẵn sàng hỗ trợ, Phạm Thiếu Hoa và Tiết Châu Nhi thấy vững tinh thần, cả hai cùng vào, giở Kỳ Liên song thức ra cùng Hoán Hoa phu nhân ác đấu.
Qua một lúc Tiết Châu ngầm phổ dụng Phân Quang kiếm pháp, Phạm Thiếu Hoa ngầm sử dụng tiêu chiêu quái dị.
Một nhát kiếm chớp lên, liền theo tiếng bịch do đầu tiêu chạm vào huyệt Chương Môn. Hoán Hoa phu nhân hự một tiếng, hai cánh tay đã bị kiếm chém đến tận vai.
Máu từ người bà vọt ra, phút chốc toàn thân ướt đẫm đỏ.
Bà chập choạng lùi lại, nhếch nụ cười lạnh thốt :
- Thiếu Hoa! Không ngờ ta lại táng mạng trong tay người!
Bà vận công chấn đứt mạch máu, ngã xuống đất chết liền!
Phạm Thiếu Hoa lướt tới, toan thọc mũi kiếm vào ngực bà, một bóng người từ trên không vừa lao vút tới vừa gọi gấp :
- Sư tỷ!
Phạm Thiếu Hoa giật mình, nhìn ra chính là vị sư muội của Hoán Hoa phu nhân, ẩn tu trong am Tĩnh Tâm trên Bách Hoa cốc.
Ni cô đứng vững chân rồi, chắp tay chữ thập, niệm Phật hiệu đoạn nói :
- Người chết thù hết, xin thiếu hiệp buông tha cho cái xác vô tri được toàn vẹn, thiếu hiệp cũng được tròn âm đức.
Ni cô đảo mắt quanh một vòng tiếp :
- Bần ni là người trong Hoán Hoa cung, nhưng chẳng hề can dự đến việc làm của sư tỷ. Sư tỷ chết rồi việc phải hết, từ mấy trăm năm nay, Hoán Hoa cung luôn luôn đứng ngoài vòng tranh chấp thị phi của giang hồ, sở dĩ có trường lưu huyết như ngày hôm nay, là do sư tỷ tự chuyên chứ chẳng phải do chí hướng của Hoán Hoa cung. Người đã chết rồi chắc các vị cũng chẳng nỡ hẹp hòi cởi mở mối oan gia này, cho Hoán Hoa cung được trường tồn với những kẻ vô cớ. Bần ni xin các vị dung tha cho bọn vô cớ kia.
Hắc Thánh Du Long và Táng Hoa phu nhân không dám định đoạt, Trại Gia Cát nói :
- Đành rằng các thiếu nữ kia là kẻ vô cô song để chúng sống sót ngày nào, nhớ đến cái hận hôm nay, chúng sẽ quật khởi, tiếp tục gieo họa trên giang hồ như người thủ lãnh của chúng, trong những năm qua. Thể theo lời xin của lão ni, sơn nhân chấp nhận cho lão ni lãnh Công chúa về cung, còn bao nhiêu kẻ phụ họa theo hành động của Hoán Hoa yêu phụ, những kẻ đó phải đền tội.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Đền tội chẳng phải chúng sẽ bị hạ sát, mà chỉ bị hủy diệt võ công thôi, cho chúng trở thành người thường, chúng sẽ chẳng còn chỗ sở cậy mà dám tự tung tự tác nữa.
Ni cô gật đầu, nắm tay Công chúa nghiêng mình chào biệt mọi người, rời khỏi cục trường.
Thánh cô bảo Hoa Như Ngọc gỡ chiếc mặt nạ ra, gương mặt xấu xí trở thành xinh đẹp không kém Tiết Châu Nhi, Lăng Vân Phượng.
Đến lúc đó Trại Gia Cát cung gỡ chiếc mặt nạ trên mặt mình.
Thì ra lão chính là Cửu Nghi tiên sinh!
Mẹ con, bà cháu Thánh cô cáo biệt, còn bao nhiêu đồng đạo trở về Thành đô, Táng Hoa phu nhân bày tiệc khải hoàn, khao lao...
Họ phải công nhận trận thế này lợi hại hơn cả các mặt trận khác, nhìn vào trận tử khí mênh mang, bên trên sát khí ngất tỏa mù trời.
Họ đứng ngoài nhìn vào, chưa nhận định được tình hình ra sao, một lúc sau họ thấy trận thế bên ngoài ổn định nhưng bên trong dao động hãi hùng.
Thì ra Hắc Thánh Du Long đang cùng Hoán Hoa phu nhân giao thủ.
Cừu nhân gặp cừu nhân, lại gặp nhau trong hoàn cảnh quyết định, phải kẻ còn người mất, phải loại trừ đối phương khỏi vòm trời sinh hoạt, hiển nhiên cuộc chiến giữa song phương khai triển động địa kinh thiên, cả hai cùng dốc toàn lực sanh bình, quyết hạ đối phương để mưu cầu an toàn vinh viễn.
Phạm Thiếu Hoa vội buông cái xác mềm nhũn của Chúc Nghi Quân xuống đất, cất cao giọng :
- Sư phó! Dám xin sư phó lùi xuống, nhường yêu phụ cho đệ tử!
Tiết Châu Nhi không dám chậm trễ lướt tới, đứng bên cạnh đại ca, sẵn sàng vung kiếm.
Vừa lúc đó một bóng người từ trong cửa trận lao vút lên không đáp xuống giữa Hắc Thánh Du Long và Hoán Hoa phu nhân đồng thời đẩy hai tay ra hai bên, trầm giọng quát :
- Hai vị dừng tay!
Hắc Thánh Du Long và Hoán Hoa phu nhân mỗi người lùi lại một bước, Trại Gia Cát sợ có biến, vội phất cánh tay áo ra lệnh cho Phạm Thiếu Hoa, Tiết Châu Nhi và Hoa Như Ngọc tiến đến đứng bao quanh Hắc Thánh Du Long.
Hắc Thánh Du Long nhìn người vừa mới xuất hiện, cất giọng sang sảng như chuông đồng :
- Các hạ có phải là Ma Y Lão Tổ chăng?
Người đó gật đầu :
- Bang chủ đã nhận ra lão phu!
Hắc Thánh Du Long cười lạnh :
- Sao các hạ chẳng an phận tiêu diêu ngoài Miêu thổ, còn vào Trung Nguyên cấu kết với yêu nữ, tạo oan nghiệt cho người đời? Các hạ có nghi rằng làm như vậy, là ngược lại công đạo, võ lâm sẽ hận giang hồ sẽ thù chăng? Hiện tại đại thế đã hiển nhiên rồi, Hoán Hoa cung sắp bị tiêu diệt trong giây phút, thiết tưởng các hạ nên trầm tư mà nhìn vào cái cơ tiến thoái, cho khỏi uổng mang tiếng là bậc thức thời.
Ma Y Lão Tổ bật cười ha hả :
- Khẩu khí của người khá đó! Ngươi nói võ lâm, giang hồ? Võ lâm giang hồ ở trong tay ta, ta lỏng tay võ lâm hưởng phúc, ta bóp tay võ lâm cúi đầu, hôm nay tất cả cao thủ võ lâm quy tụ tại đây, thì đúng là dịp tốt cho ta khai trường sát kiếp, dứt trừ hậu họa muôn đời.
Táng Hoa phu nhân hừ lạnh :
- Tôn giá cuồng ngạo quá!
Hoán Hoa phu nhân hét to :
- Còn nói dong dài gì nữa? Giết! Cứ giết hết bọn chúng!
Ma Y Lão Tổ cười :
- Phu nhân thư thả một chút, giết chúng đâu phải việc khó khăn? Lão phu muốn biết trong bọn họ, kẻ nào đã dùng Phân Quang kiếm pháp chặt đứt cánh tay của thiếu niên áo gấm. Lão phu muốn trị tội kẻ đó trước.
Tiết Châu nhi cười lạnh bước ra :
- Kẻ chặt đứt cánh tay của tiểu nữ, chính là ta! Ngươi muốn gì hả lão ma đầu?
Ma Y Lão Tổ quắc mắt nhìn nàng quát lên :
- Ngươi chết với ta!
Phạm Thiếu Hoa bước tới, đứng cạnh Tiết Châu Nhi, trường kiếm lăm lăm sẵn sàng xuất chiến.
Hoán Hoa phu nhân nhìn chàng thở dài thốt :
- Thiếu Hoa! Ngày tận số của người đã đến, ta sẽ làm cái việc đưa người theo về cha mẹ người nơi âm cảnh!
Ma Y Lão Tổ vẫy tay, tám nàng miêu nữ bước ra, đứng theo phương hướng định sẵn, mỗi nàng cầm một vật tròn tròn màu đen, to bằng quả bưởi.
Hoa Như Ngọc biến sắc kêu lên :
- Ma Hỏa Phích Lịch thần đạn! Tất cả lùi nhanh!
Thần đạn Ma Hỏa Phích Lịch được liệng ra, là trong khoảng rộng mười trượng, lửa bốc cháy, cháy nát cả đá, mềm cả sắt.
Trong tình hình đó Trại Gia Cát cung thúc thủ vô phương.
Nhưng một giọng nói oai nghiêm vang lên, từ đâu đây vọng đến cục trường :
- Tinh Võ! Cứ quăng thần đạn ra đi, đốt cháy luôn già này!
Câu nói vừa dứt, một bóng người xuất hiện.
Hoa Như Ngọc, Hoa Tiểu Ngọc kêu lên :
- Nội tổ mẫu!
Ma Y Lão Tổ lùi lại một bước kêu to :
- Lão bà nhìn lầm người rồi!
Người mới đến chính là Thánh cô hét lớn :
- Nghiệt súc! Ngươi chưa nhận mình là đứa con bất hiếu, dám vờ vĩnh trước mặt ta à? Ngươi thử gỡ mặt nạ xuống xem!
Ma Y Lão Tổ trố mắt :
- Bà nói gì?
Thánh cô quát :
- Như Ngọc, bước tới gỡ mặt nạ của hắn xem hắn còn chối cãi vào đâu!
Có Thánh cô chủ trì, Hoa Như Ngọc còn sợ gì nữa, nhảy vọt tới chụp vào mặt của Ma Y Lão Tổ.
Nhưng Ma Y Lão Tổ dù không kháng cự song lùi lại tránh cái chụp của Hoa Như Ngọc.
Thánh cô sôi sôi giận, vung chiếc trượng lên, đầu trượng bay qua vừa đủ tầm phớt nhẹ nơi mặt của Ma Y Lão Tổ.
Chiếc mặt nạ rơi xuống, bày ra một gương mặt trung niên, trong khoảng trên dưới năm mươi.
Thánh cô hừ một tiếng trầm giọng :
- Tinh Võ! Ngươi say mê yêu nữ, bức chết vợ bỏ con, ly khai gia đình không màng đến cơ nghiệp cha ông! Ngươi lại xưng là Ma Y Lão Tổ, phụ họa theo yêu nữ, gây tang tóc trên giang hồ, mê hoặc dân chúng Miêu Cương, tội nghiệt đó chứa chất đầu trời, bây giờ người có lời gì nói với ta?
Ma Y Lão Tổ cúi gằm mặt xuống, lâu lắm mới ấp úng :
- Mẹ! Con đã biết tội rồi!
Thánh cô cười gằn, quay qua Hoán Hoa phu nhân buông từng tiếng :
- Yêu phụ! Ngươi mê hoặc Tinh Võ, khiến dâu ta chết, ngày nay người phải đền tội ác!
Hoa Như Ngọc khóc òa :
- Nội tổ mẫu ơi! Chính mụ ấy hãm hại mẹ của con?
Thánh cô gật đầu :
- Chính yêu phụ gây ra thảm cảnh đó, tuy nhiên cha của con cũng không tránh khỏi trách nhiệm! Giết yêu phụ chẳng phải chỉ một mình ta, mà toàn thể võ lâm đều muốn trừ diệt! Mình nên bình tĩnh xem mụ ấy giẫy chết dưới tay quần hùng, chẳng cần phải động thủ.
Thấy mọi bí ẩn đều bị phô bày ra ánh sáng trước mặt bà, Phạm Thiếu Hoa và Tiết Châu Nhi đang lăm lăm kiếm trong tay, Hoán Hoa phu nhân cười lạnh :
- Nào những ai muốn giết già cứ hiệp nhau bước tới!
Táng Hoa phu nhân cười lạnh :
- Phải đó, biết mình không thoát chết, thì cứ liều! Dù người có quỳ lạy tất cả, cung chẳng ai nương tay cho đâu!
Hoán Hoa phu nhân không để ý đến Táng Hoa phu nhân nhìn thẳng vào mặt Phạm Thiếu Hoa trầm giọng bảo :
- Vào đi, Thiếu Hoa!
Có bao nhiêu người đứng vây quanh, sẵn sàng hỗ trợ, Phạm Thiếu Hoa và Tiết Châu Nhi thấy vững tinh thần, cả hai cùng vào, giở Kỳ Liên song thức ra cùng Hoán Hoa phu nhân ác đấu.
Qua một lúc Tiết Châu ngầm phổ dụng Phân Quang kiếm pháp, Phạm Thiếu Hoa ngầm sử dụng tiêu chiêu quái dị.
Một nhát kiếm chớp lên, liền theo tiếng bịch do đầu tiêu chạm vào huyệt Chương Môn. Hoán Hoa phu nhân hự một tiếng, hai cánh tay đã bị kiếm chém đến tận vai.
Máu từ người bà vọt ra, phút chốc toàn thân ướt đẫm đỏ.
Bà chập choạng lùi lại, nhếch nụ cười lạnh thốt :
- Thiếu Hoa! Không ngờ ta lại táng mạng trong tay người!
Bà vận công chấn đứt mạch máu, ngã xuống đất chết liền!
Phạm Thiếu Hoa lướt tới, toan thọc mũi kiếm vào ngực bà, một bóng người từ trên không vừa lao vút tới vừa gọi gấp :
- Sư tỷ!
Phạm Thiếu Hoa giật mình, nhìn ra chính là vị sư muội của Hoán Hoa phu nhân, ẩn tu trong am Tĩnh Tâm trên Bách Hoa cốc.
Ni cô đứng vững chân rồi, chắp tay chữ thập, niệm Phật hiệu đoạn nói :
- Người chết thù hết, xin thiếu hiệp buông tha cho cái xác vô tri được toàn vẹn, thiếu hiệp cũng được tròn âm đức.
Ni cô đảo mắt quanh một vòng tiếp :
- Bần ni là người trong Hoán Hoa cung, nhưng chẳng hề can dự đến việc làm của sư tỷ. Sư tỷ chết rồi việc phải hết, từ mấy trăm năm nay, Hoán Hoa cung luôn luôn đứng ngoài vòng tranh chấp thị phi của giang hồ, sở dĩ có trường lưu huyết như ngày hôm nay, là do sư tỷ tự chuyên chứ chẳng phải do chí hướng của Hoán Hoa cung. Người đã chết rồi chắc các vị cũng chẳng nỡ hẹp hòi cởi mở mối oan gia này, cho Hoán Hoa cung được trường tồn với những kẻ vô cớ. Bần ni xin các vị dung tha cho bọn vô cớ kia.
Hắc Thánh Du Long và Táng Hoa phu nhân không dám định đoạt, Trại Gia Cát nói :
- Đành rằng các thiếu nữ kia là kẻ vô cô song để chúng sống sót ngày nào, nhớ đến cái hận hôm nay, chúng sẽ quật khởi, tiếp tục gieo họa trên giang hồ như người thủ lãnh của chúng, trong những năm qua. Thể theo lời xin của lão ni, sơn nhân chấp nhận cho lão ni lãnh Công chúa về cung, còn bao nhiêu kẻ phụ họa theo hành động của Hoán Hoa yêu phụ, những kẻ đó phải đền tội.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp :
- Đền tội chẳng phải chúng sẽ bị hạ sát, mà chỉ bị hủy diệt võ công thôi, cho chúng trở thành người thường, chúng sẽ chẳng còn chỗ sở cậy mà dám tự tung tự tác nữa.
Ni cô gật đầu, nắm tay Công chúa nghiêng mình chào biệt mọi người, rời khỏi cục trường.
Thánh cô bảo Hoa Như Ngọc gỡ chiếc mặt nạ ra, gương mặt xấu xí trở thành xinh đẹp không kém Tiết Châu Nhi, Lăng Vân Phượng.
Đến lúc đó Trại Gia Cát cung gỡ chiếc mặt nạ trên mặt mình.
Thì ra lão chính là Cửu Nghi tiên sinh!
Mẹ con, bà cháu Thánh cô cáo biệt, còn bao nhiêu đồng đạo trở về Thành đô, Táng Hoa phu nhân bày tiệc khải hoàn, khao lao...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook