Hạc Tân
-
Chương 1
Tôn Thanh Hạ không phải là minh tinh nhưng vẫn rất nổi tiếng.
Ông nội Tôn Thanh Hạ, Tôn lão gia tử là kiện tướng tài giỏi ở thế hệ trước, từng lập rất nhiều chiến công, chiến hữu cùng ông vào sinh ra tử sau này đều đảm nhận trọng trách, địa vị không cần nói cũng biết.
Dựa vào nền tảng ba thế hệ cách mạng một màu Đỏ sáng chói này, gia nghiệp nhà họ Tôn đến tay Tôn Thanh Hạ càng thêm phát triển rực rỡ.
Cháu cả nhà họ Tôn, Tôn Thanh Hạ thông minh từ nhỏ, qua tuổi 20 đã biết lợi dụng tiền vốn của công ty, dùng tên của người khác âm thầm thâu tóm một số ngành công nghiệp trọng điểm, mở rộng chi nhánh.
Thậm chí ngay đến người nắm quyền là cha Tôn cũng không hề biết rõ tình hình.
Kín tiếng lặng gió qua mấy năm, đến lúc thu lưới, nhất thời khiến thương giới nổi lên sóng to gió lớn, từ đó danh tiếng cháu cả nhà họ Tôn vang xa, mọi người nhìn hắn với cặp mắt kính nể, kẻ cùng hắn giao thiệp luôn tự giác hạ mình, rất sợ chọc hắn mất hứng.
Ngay đến cha Tôn quất thương mấy chục năm trên thương trường cũng nhìn con trai với cặp mắt khác, trong lòng thầm kinh ngạc, lời nói hiếm thấy mang theo vài phần vui mừng, khen ngợi.
Nhưng bản thân Tôn Thanh Hạ lại không xem trọng chuyện này, người khác cho hắn muôn vàn sắc mặt tươi cười cũng chỉ nhận được một câu “Quá khen quá khen” lạnh nhạt từ hắn, không hơn không kém.
Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, ngoài trời tuyết bay dày đặc, phủ trắng thành thị sầm uất, phóng mắt nhìn vạn dặm cũng chỉ thấy sắc trắng pha tạp. Thỉnh thoảng lại thấy công nhân quét dọn thu gom tuyết giữa những con đường với hai hàng cây khô mục, quanh co. Người đi đường mặc quần áo mùa đông dày cộp, khẩu trang che kín nửa mặt, bên ngoài còn cẩn thận vòng thêm chiếc khăn len to sụ. Toàn thân chỉ lộ đôi mắt đón gió tuyết, qua qua lại lại nơi góc phố. Bọn họ vội vã ra khỏi cửa, rồi lại vội vã về nhà.
Ngoài cửa sổ, lá khô giữa đông phủ kín tuyết, tạo thành một lớp băng mỏng óng ánh trong suốt, nhìn lâu sẽ sinh ra một loại mỹ cảm khó hiểu. Tôn Thanh Hạ ngồi bên cửa sổ, đôi mắt lười biếng nhìn chằm chằm bên ngoài, xuyên qua chiếc lá khô héo, nhìn về căn phòng thuần sắc trắng phía trước.
Khí trời lúc này âm u mờ mịt, tuyết hoa phủ kín khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế. Hắn có thể thấy được rèm cửa sổ sắc lam phía đối diện hơi hé mở, nhưng quang cảnh bên trong ra sao thì không rõ lắm. Chắc hẳn mọi người ở đó đều cười nói vui vẻ, ấm áp như xuân. Mà chính hắn hình như cũng nghe được tiếng cười truyền đến, mơ hồ cảm thấy người nọ đang làm nũng với vợ mới cưới.
Khuôn mặt đẹp đẽ nhất định đang bĩu môi đến tội nghiệp, đôi mắt to lúc nào cũng như chứa nước nhìn về phía người phụ nữ mình yêu mà chớp chớp, càng làm người ta yêu thương. Sau đó người vợ dịu dàng kia sẽ bó tay chịu trói, ngoan ngoãn bằng lòng mọi yêu cầu của y, cưng y tận trời.
Người một nhà luôn phải hạnh phúc như vậy, mười năm như một, tựa như sắc lam của chiếc rèm cửa kia, rất ấm áp____ khiến lòng người đố kỵ.
Tôn Thanh Hạ thay đổi tư thế ngồi, để quyển sách trên tay xuống, khẽ ngáp một cái, ra vẻ mệt mỏi nhíu mày, không định nhìn qua bức màn tuyết trắng lạnh lẽo kia nữa.
Trên bàn cơm, trọng tâm câu chuyện vẫn rất nhàm tai.
Cơm nước xong xuôi, cha Tôn nhìn con trai: “Con cũng sắp 30 rồi, cả ngày loanh quanh một mình còn ra thể thống gì!”
Tiết mục thường ngày sớm thành thói quen, Tôn Thanh Hạ đảo mắt, ánh mắt nhìn cha Tôn trước sau như một luôn tôn kính, nhưng không đáp lời.
Mẹ Tôn ngồi cạnh muốn nói lại thôi, Tôn gia gia dựa lưng trên ghế salon vừa đùa với chú chim cảnh, vừa xem ti vi, tiết mục sau lưng ông so ra thì kém đặc sắc hơn hẳn bộ phim đang chiếu, cũng không thú vị bằng lạc thú chơi chim, nên ông lười nhìn.
Cha Tôn vừa nhắc đến chuyện này, Tôn Thanh Hạ liền im lặng không lên tiếng, dáng vẻ không thèm quan tâm này khiến cha Tôn tức lộn mề nhưng không biết phải nói gì hơn.
Đứa con trai này của ông cái gì cũng giỏi, chỉ riêng chuyện tình cảm thì lại không chút để tâm, ngay đến tình nhân đùa giỡn bên ngoài cũng không hề có lấy một người.
Mẹ Tôn ngăn cha Tôn, hoà hoãn nói:
“Người khác dù chưa kết hôn sinh con nhưng vẫn có đối tượng yêu đương, đâu cô độc như con”.
Mẹ Tôn vốn dòng dõi thư hương thế gia cùng Giang Nam, từ vẻ ngoài đến lời nói đều hết mực dịu dàng uyển chuyển, dù đã lớn tuổi nhưng phong thái tao nhã vẫn y như trước.
Bà giống như mọi người mẹ trong thiên hạ, vì con cái mà hao tâm khổ lực: “Bạn thân của cha con có một đứa nhỏ cũng tầm tuổi con, sắp xếp thời gian khi nào rảnh, con thử gặp đối phương xem, coi như quen thêm bạn mới”.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn đi xem mắt.
Tôn Thanh Hạ nhìn bầu trời đầy tuyết trắng ngoài cửa sổ, vài khóm tùng trúc xanh ngắt cô độc đứng sừng sững dưới mưa tuyết, mai vàng nhà cách vách lại trùng hợp bừng nở, sắc vàng nhạt đẹp đẽ, tỏa hương thơm thoang thoảng giã đêm đông tĩnh mịch.
Hắn quay đầu lại, nhìn mái tóc đã chuyển hai màu của mẹ Tôn, cặp mắt hoa đào khẽ híp, nhẹ nhàng cười:
“Con biết rồi”.
Một chuyện muốn kết thúc luôn cần phải có một người tự giác ra tay kết thúc nó, rồi một chuyện khác sẽ theo đó mở ra.
Qua mùa đông, mầm sống sẽ vương khỏi bùn đất sinh sôi nảy nở.
Mà Tôn Thanh Hạ hắn nếu không có người kia, nguồn sống cũng úa tàn.
Ông nội Tôn Thanh Hạ, Tôn lão gia tử là kiện tướng tài giỏi ở thế hệ trước, từng lập rất nhiều chiến công, chiến hữu cùng ông vào sinh ra tử sau này đều đảm nhận trọng trách, địa vị không cần nói cũng biết.
Dựa vào nền tảng ba thế hệ cách mạng một màu Đỏ sáng chói này, gia nghiệp nhà họ Tôn đến tay Tôn Thanh Hạ càng thêm phát triển rực rỡ.
Cháu cả nhà họ Tôn, Tôn Thanh Hạ thông minh từ nhỏ, qua tuổi 20 đã biết lợi dụng tiền vốn của công ty, dùng tên của người khác âm thầm thâu tóm một số ngành công nghiệp trọng điểm, mở rộng chi nhánh.
Thậm chí ngay đến người nắm quyền là cha Tôn cũng không hề biết rõ tình hình.
Kín tiếng lặng gió qua mấy năm, đến lúc thu lưới, nhất thời khiến thương giới nổi lên sóng to gió lớn, từ đó danh tiếng cháu cả nhà họ Tôn vang xa, mọi người nhìn hắn với cặp mắt kính nể, kẻ cùng hắn giao thiệp luôn tự giác hạ mình, rất sợ chọc hắn mất hứng.
Ngay đến cha Tôn quất thương mấy chục năm trên thương trường cũng nhìn con trai với cặp mắt khác, trong lòng thầm kinh ngạc, lời nói hiếm thấy mang theo vài phần vui mừng, khen ngợi.
Nhưng bản thân Tôn Thanh Hạ lại không xem trọng chuyện này, người khác cho hắn muôn vàn sắc mặt tươi cười cũng chỉ nhận được một câu “Quá khen quá khen” lạnh nhạt từ hắn, không hơn không kém.
Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, ngoài trời tuyết bay dày đặc, phủ trắng thành thị sầm uất, phóng mắt nhìn vạn dặm cũng chỉ thấy sắc trắng pha tạp. Thỉnh thoảng lại thấy công nhân quét dọn thu gom tuyết giữa những con đường với hai hàng cây khô mục, quanh co. Người đi đường mặc quần áo mùa đông dày cộp, khẩu trang che kín nửa mặt, bên ngoài còn cẩn thận vòng thêm chiếc khăn len to sụ. Toàn thân chỉ lộ đôi mắt đón gió tuyết, qua qua lại lại nơi góc phố. Bọn họ vội vã ra khỏi cửa, rồi lại vội vã về nhà.
Ngoài cửa sổ, lá khô giữa đông phủ kín tuyết, tạo thành một lớp băng mỏng óng ánh trong suốt, nhìn lâu sẽ sinh ra một loại mỹ cảm khó hiểu. Tôn Thanh Hạ ngồi bên cửa sổ, đôi mắt lười biếng nhìn chằm chằm bên ngoài, xuyên qua chiếc lá khô héo, nhìn về căn phòng thuần sắc trắng phía trước.
Khí trời lúc này âm u mờ mịt, tuyết hoa phủ kín khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế. Hắn có thể thấy được rèm cửa sổ sắc lam phía đối diện hơi hé mở, nhưng quang cảnh bên trong ra sao thì không rõ lắm. Chắc hẳn mọi người ở đó đều cười nói vui vẻ, ấm áp như xuân. Mà chính hắn hình như cũng nghe được tiếng cười truyền đến, mơ hồ cảm thấy người nọ đang làm nũng với vợ mới cưới.
Khuôn mặt đẹp đẽ nhất định đang bĩu môi đến tội nghiệp, đôi mắt to lúc nào cũng như chứa nước nhìn về phía người phụ nữ mình yêu mà chớp chớp, càng làm người ta yêu thương. Sau đó người vợ dịu dàng kia sẽ bó tay chịu trói, ngoan ngoãn bằng lòng mọi yêu cầu của y, cưng y tận trời.
Người một nhà luôn phải hạnh phúc như vậy, mười năm như một, tựa như sắc lam của chiếc rèm cửa kia, rất ấm áp____ khiến lòng người đố kỵ.
Tôn Thanh Hạ thay đổi tư thế ngồi, để quyển sách trên tay xuống, khẽ ngáp một cái, ra vẻ mệt mỏi nhíu mày, không định nhìn qua bức màn tuyết trắng lạnh lẽo kia nữa.
Trên bàn cơm, trọng tâm câu chuyện vẫn rất nhàm tai.
Cơm nước xong xuôi, cha Tôn nhìn con trai: “Con cũng sắp 30 rồi, cả ngày loanh quanh một mình còn ra thể thống gì!”
Tiết mục thường ngày sớm thành thói quen, Tôn Thanh Hạ đảo mắt, ánh mắt nhìn cha Tôn trước sau như một luôn tôn kính, nhưng không đáp lời.
Mẹ Tôn ngồi cạnh muốn nói lại thôi, Tôn gia gia dựa lưng trên ghế salon vừa đùa với chú chim cảnh, vừa xem ti vi, tiết mục sau lưng ông so ra thì kém đặc sắc hơn hẳn bộ phim đang chiếu, cũng không thú vị bằng lạc thú chơi chim, nên ông lười nhìn.
Cha Tôn vừa nhắc đến chuyện này, Tôn Thanh Hạ liền im lặng không lên tiếng, dáng vẻ không thèm quan tâm này khiến cha Tôn tức lộn mề nhưng không biết phải nói gì hơn.
Đứa con trai này của ông cái gì cũng giỏi, chỉ riêng chuyện tình cảm thì lại không chút để tâm, ngay đến tình nhân đùa giỡn bên ngoài cũng không hề có lấy một người.
Mẹ Tôn ngăn cha Tôn, hoà hoãn nói:
“Người khác dù chưa kết hôn sinh con nhưng vẫn có đối tượng yêu đương, đâu cô độc như con”.
Mẹ Tôn vốn dòng dõi thư hương thế gia cùng Giang Nam, từ vẻ ngoài đến lời nói đều hết mực dịu dàng uyển chuyển, dù đã lớn tuổi nhưng phong thái tao nhã vẫn y như trước.
Bà giống như mọi người mẹ trong thiên hạ, vì con cái mà hao tâm khổ lực: “Bạn thân của cha con có một đứa nhỏ cũng tầm tuổi con, sắp xếp thời gian khi nào rảnh, con thử gặp đối phương xem, coi như quen thêm bạn mới”.
Ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn đi xem mắt.
Tôn Thanh Hạ nhìn bầu trời đầy tuyết trắng ngoài cửa sổ, vài khóm tùng trúc xanh ngắt cô độc đứng sừng sững dưới mưa tuyết, mai vàng nhà cách vách lại trùng hợp bừng nở, sắc vàng nhạt đẹp đẽ, tỏa hương thơm thoang thoảng giã đêm đông tĩnh mịch.
Hắn quay đầu lại, nhìn mái tóc đã chuyển hai màu của mẹ Tôn, cặp mắt hoa đào khẽ híp, nhẹ nhàng cười:
“Con biết rồi”.
Một chuyện muốn kết thúc luôn cần phải có một người tự giác ra tay kết thúc nó, rồi một chuyện khác sẽ theo đó mở ra.
Qua mùa đông, mầm sống sẽ vương khỏi bùn đất sinh sôi nảy nở.
Mà Tôn Thanh Hạ hắn nếu không có người kia, nguồn sống cũng úa tàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook