Hắc Phong Thần Đạo
-
Chương 74: Niệm
Từ hướng Bắc bỗng nhiên xuất hiện một quầng mây đỏ như máu, huyết quang lan tỏa trong không gian, dần dần xâm chiếm.
- Giữ vững bình tĩnh, hỗ trợ lão Ngũ phòng thủ.
Linh Vân Đao Nhân đưa mắt nắm lấy toàn cục chiến trận, Triệu Thiên Bình và Chu Đại Lực phân tả hữu đề phòng, năm người còn lại thì hỗ trợ Độc Cô Truy Dương duy trì trận pháp.
- Đối phương có hai kẻ không tham gia vào trận pháp, rất có khả năng lúc trận đối trận sẽ tiến hành tập kích chí mạng, lão Tam với lão Cửu tập trung hết sức vào.
Triệu Thiên Bình quan sát xuanh quanh một lượt rồi nói ra suy nghĩ:
- Nếu đối thủ lựa chọn chiến pháp tự bạo để phá trận thì sợ rằng chúng ta không phản ứng kịp, đệ nghĩ mình nên tách ra khỏi trận pháp để nắm thế chủ động.
Linh Vân Đạo Nhân chau mày suy tư. Triệu Thiên Bình nói không sai, nếu để hai kẻ còn lại thực hiện đạo thuật tự bạo bất ngờ trong lúc giằng co thì rất có thể Ngũ hành la yên sẽ bị hủy, trận pháp này dù ổn định nhưng chủ yếu dùng để chống lại công kích kéo dài chứ không thiên về khả năng phòng thủ đột kích. Một kích tự bạo đã gây nguy hiểm lớn, nếu cả hai dùng song trận pháp công kích thì rất có thể sẽ chống đỡ không nổi, như vậy việc sa vào Huyễn sát trận là điều không thể chống lại.
- Thất sát huyễn tâm trận này rất lợi hại đấy, nếu đệ bị sa vào huyễn sát trận thì khả năng bị tiêu diệt là rất lớn.
Linh Vân Đạo Nhân không yên tâm nói, Triệu Thiên Bình kiên định lắc đầu:
- Dù không thể phá hủy nhưng đệ tự tin mình có thể chống chọi trong một thời gian, nếu tìm được hai mũi phục kích của đối phương thì trận này chúng ta chắc thắng.
Linh Vân Đạo Nhân nghe vậy thì hơi do dự, Độc Cô Truy Dương lúc này lên tiếng ủng hộ:
- Cứ để cho lão Cửu ra bên ngoài, nếu phát hiện đối phương thì nhanh chóng loại bỏ, hoặc giả không được thì phải niêm ấn trận phù lên ả để chúng ta dùng Tam hợp kích tiêu diệt.
Triệu Thiên Bình gật đầu:
- Đã rõ.
Triệu Thiên Bình nhận một thủ ấn đánh dấu từ Linh Vân Đạo Nhân sau đó bí mật xuất trận rồi lần vào một khóm trúc non ẩn nấp.
Tình huống lúc này của chín người bọn họ tương đối bị động. Thực ra vẫn có cách khác để vượt qua tình huống này tốt hơn, nhưng rủi thay Triệu Thiên Bình và mấy vị sư huynh vẫn chưa luyện tập qua tình huống như vậy. Nếu trước đây có thể tận dụng nhiều thời gian hơn để luyện tập thêm nhiều chiến thuật hơn thì lúc này đã không lúng túng như thế, có điều bản thân vì nhiều nguyên nhân mà xao nhãng luyện tập, Triệu Thiên Bình cũng rất bất đắc dĩ. Bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, mà nó cũng chẳng có lí do gì để hối hận, mặc dù có nhiều điều không làm được, nhưng chủ yếu là thân bất do kỉ, bản thân nó đã cố gắng hết sức.
Không tham gia tập luyện thường xuyên khiến Triệu Thiên Bình khó có thể phối hợp chiến thuật một cách nhuần nhuyễn với mấy vị sư huynh được, do đó lựa chọn rút ra hoạt động một mình dù là bất đắc dĩ, nhưng có thể nói đó là lựa chọn tốt nhất. Không để quấy rối đến sự ăn ý đã lâu của bọn họ, mà bản thân cũng có được không gian độc lập tác chiến quen thuộc.
Lựa chọn này dù tốt nhưng cũng khá mạo hiểm vì phạm vi của huyết vân mỗi lúc một lớn, mà trong điều kiện này thì địch thủ vì được môi trường hỗ trợ nên có lợi hơn nhiều. Nó phải hết sức cẩn thận.
Cẩn thận với tập kích của đối phương, hơn nữa còn đề phòng bị huyễn sát xâm nhập. Thất sát huyễn tâm trận dựa vào việc công kích ý thức đối thủ mà khiến thân thể nhận lấy tổn thương, nếu bị huyễn sát nhiễm thân thì tương đồng với một lúc sẽ chống chọi lại bảy luồng công kích. Trong Mộc trận này, dù là một đấu một có khi còn chẳng dễ dàng, nếu một đấu hai thì phải có kĩ năng cực kì xuất chúng mới có hy vọng chiến thắng, một đấu ba đã là điều không thể, còn một đấu bảy, đó là tuyệt vọng. Uy lực của huyễn sát trận này vì thế mà không thể xem thường được, nếu chìm vào huyễn sát thì dù quân số có đông đến đâu đi nữa cũng chẳng làm nên tác dụng gì.
Triệu Thiên Bình nhanh chóng vận một phù ấn Khai linh phá huyễn đánh vào hai mắt, sau đó lại đánh thêm mấy phù văn Thông nguyên, Ngân mục, Đào sinh vào để kết thành một tiểu trận bảo hộ ý thức, tránh bị huyễn sát xâm nhập. Nếu có thể thì nó cũng muốn bố trí cho mỗi sư huynh một tiểu trận như vậy, có điều vì lựa chọn cận chiến hệ nên linh lực của nó khá hạn chế, chỉ vài phù trận đã tiêu hao phần lớn linh lực tồn trữ trong cơ thể mộc nhân.
Sau khi bảo vệ thần trí, thì huyễn sát cũng đã bao phủ khắp nơi. Ngũ hành la yên như tấm lụa mỏng manh yếu đuối mà kiên trì không để huyết vân dễ dàng xâm lấn. Trận quang phập phồng co giật như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rách toát, nhưng lại vô cùng cương ngạnh không một chút chịu thua. Trận chiến lúc này mới bắt đầu, tiếp theo phải xem thủ đoạn của bên nào cao minh hơn, kẻ nào kiên trì hơn để đi tới thắng lợi cuối cùng.
Trong trận Linh Vân Đạo Nhân ở giữa tạo trận căn, năm sư huynh khác tiến vào phương vị ngũ hành duy trì Ngũ hành la yên, phía trên thì hư phù cự ấn, xung quanh loáng lên bóng dáng tuần tra của Chu Đại Lực. Một Ngũ hành la yên dù nhỏ nhưng giữa cơn cuồng ohong huyết vũ lại chẳng chút nề hà, còn bản thân Triệu Thiên Bình thì phải đảm bảo tấm lụa mỏng không bị một kích bất ngờ xé rách.
Triệu Thiên Bình không di chuyển nhiều mà tập trung ở việc quan sát nắm bắt những động tĩnh trong trận chiến.
Huyết vân như thác, khô linh vũ động, quang hoa triều nguyên, tịch không vụn tán.
Xoẹt.
Một đường kiếm khí bắn tới khiến Triệu Thiên Bình chật vật né tránh, hóa ra đối thủ đã nhận ra mình.
Theo hướng ngược lại truy lùng tung tích kẻ ra tay, nhưng ở đó chỉ có vân vụ mờ ảo.
- Thật khó chơi.
Nếu đã bị phát hiện, Triệu Thiên Bình cũng không dại gì ngồi im cho đối phương công kích. Nhanh chóng vụt dậy, Triệu Thiên Bình đánh ra một huyễn ảnh phù rồi dốc sức di chuyển, mặc dù không nhanh nhưng nhờ huyễn ảnh phù mà tạo ra được những tàn ảnh tán loạn khiến đối phương khó lòng phán đoán.
Liên tục di chuyển với phạm vi nằm trong bán kính mười thước từ Ngũ hành la yên, Triệu Thiên Bình tập trung hết các giác quan của mình. Nó biết rằng lúc này muốn tìm ra đich nhân là điều vô cùng khó khăn, hầu như là không thể, nhưng chắc chắn một điều đối phương sẽ có lúc lộ ra vị trí. Bởi vì bọn họ không thể dùng tiêu hao chiến mãi như vậy được, nguyên lí rất đơn giản, phòng thủ dễ mà tấn công khó, nếu bọn họ muốn dựa vào Thất sát huyễn tâm trận mà bào mòn Ngũ hành la yên là điều không tưởng, trước sau gì cũng sẽ tiêu hao hết trước mà thất bại. Cũng chính vì thế hai kẻ ẩn giấu kia mới có vai trò quyết định, nếu một kích thành công động chạm đến sự vững chắc của Ngũ hành la yên, đồng thời huyễn sát trận bạo phát thì Ngũ hành la yên mới bị phá giải. Triệu Thiên Bình đang chờ đợi chính là lúc bọn họ không chịu được mà phát động công kích.
Một kích thoáng qua vừa rồi tưởng như chỉ mục đích thăm dò, nhưng với kinh nghiệm của mình, Triệu Thiên Bình có thể thấy được trong đó một sự nôn nóng.
Nó có thể khẳng định đối thủ dù chỉ vừa xuất hiện nhưng đã có dấu hiệu xao động, bởi lẽ muốn dẫn động huyễn sát trận yêu cầu không chỉ sự gắn kết của bảy người bố trận mà còn có sự trả giá về linh lực cực lớn. Tiêu hao đó nếu có thể dùng trận pháp khác như tụ linh hoặc phệ linh để bù lại thì không nói, nhưng đây là thế giới Mộc nhân trận, trừ một đại trận trả giá bằng máu huyết của chính bản thân ra cùng với chiến trận thì những thứ khác chẳng có tài liệu để bày bố, nói cách khác, dù Thất sát huyễn tâm trận có lợi hại nhưng thời gian duy trì cũng chẳng còn mấy lúc. Đây cũng là lí do vì sao những loại trận pháp tiêu cực này rất ít được sử dụng, không thể không nói những cô nàng Thanh phong này thật sự điên rồ, điên rồ nhưng cũng rất quyết đoán.
Trong tầm mắt Triệu Thiên Bình bỗng thoáng qua một bóng dáng lướt về phía sau Ngũ hành la yên.
- Chính nó.
Không chút do dự, Triệu Thiên Bình vọt người đuổi theo. Một luồng quang ảnh xoẹt đến trước mặt, Triệu Thiên Bình như bản năng vung kiếm lên đỡ.
Keng một tiếng, một phiến lá rơi.
- Là Trích diệp phi hoa.
Xoẹt xoẹt xoẹt…liên tiếp những quang hóa bắn thẳng vào mặt nhưng Triệu Thiên Bình vẫn không nao núng đề kiếm năng cản. Dùng mộc linh lực cường hóa thụ diệp rồi ném ra như ám khí, một môn công phu cơ bản của hệ mộc nhưng rất khó chịu.
Mặc dù vậy tốc độ của Triệu Thiên Bình càng lúc càng nhanh, Phong hành bộ được vận dụng đến mức cực đại. Mắt thấy sắp bắt kịp được đối phương thì bỗng nhiên…
Rào rào… Như gió táp mưa sa, một trận mưa ám khí trút thẳng xuống người nó.
- Chết tiệt, là Tán hoa lưu thủy.
Diệp đao như mưa rào bao phủ, nếu không chống đỡ được, Triệu Thiên Bình có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị cắt thành mảnh nhỏ.
- Nếu là lá thì hãy xem đây. Lạc diệp quy khư!
Kiếm trong tay Triệu Thiên Bình bỗng chốc hóa thành ngàn vạn tàn ảnh, đây là thức mà nó học được từ Mộng cảnh thật lâu chưa có dịp đem ra không ngờ bây giờ lại là thức giải nguy. Kiếm hoa vun vút va chạm diệp đao như mưa rào trước gió, liên miên bất tận không một kẽ hở.
Một bước lệch ngang, Triệu Thiên Bình bỗng thay đổi thân pháp, đồng thời kiếm trong tay cũng xoay chuyển, vô số ánh kiếm như gió cuốn bỗng chốc hợp thành một, một thức Nguyệt nha kiếm vạch lên đường cong hoàn mỹ hướng thẳng bóng hình trước mặt mà chém tới.
Keng…
Kiếm ngân lanh lảnh…
Đúng như dự đoán Triệu Thiên Bình, một kiếm kia không dễ dàng hạ gục đối phương.
Trong làn sương máu hư phù trước mặt hiện lên bóng dáng đối thủ, thất nhiên ở cái nơi này thì chắc chắn là mộc nhân, Triệu Thiên Bình cũng chẳng ngạc nhiên gì. Kiếm chạm kiếm, mắt đấu mắt, nhưng tâm thần của nó chỉ đặt lên đối thủ trước mặt một nửa mà thôi, một nửa khác là đề phòng xung quanh, vì nó biết trong chỗ tối vẫn còn một kẻ địch rình mò.
“Ngươi cứ việc ẩn núp, ta không tin không đánh cho ngươi lộ mặt.”
Kiếm thức bị chặn đứng, Triệu Thiên Bình không chút nao núng chuyển từ cương kiếm sang nhu kiếm, kiếm phong tức thì tựa như hung mãng vừa mềm mại vừa mạnh mẽ len lỏi theo thân kiếm của đối thủ mà tìm đến con mồi.
Nhận thấy điều không ổn, kẻ địch liền bức ra hòng nới rộng khoản cách. Nhưng Triệu Thiên Bình đâu chịu buông tha, đối phương lựa chọn viễn trình công kích, nếu để giãn cách thì chính bản thân mình sẽ rơi vào thế bất lợi. Linh lực tập trung vào chân, Triệu Thiên Bình thôi phát Phong hành bộ đến cùng cực.
Phong hành tuy là một bộ pháp cơ bản nhưng uy lực của nó lại thuộc dạng không hạn chế ở cấp độ mà tùy thuộc vào lĩnh ngộ của bản thân. Bộ pháp này không chỉ dựa vào việc sử dụng linh lực để gia trì thân pháp mà cần bản thân hiểu rõ những nguyên tắc phong hành trong không gian, giúp cơ thể vượt qua sức cản của không khí mà không ngừng nâng cao tốc độc.
Đây là thứ mà Triệu Thiên Bình đã học từ lâu, mặc dù đã có cơ hội học hỏi rất hiều thân pháp đạo thuật tốt hơn nhưng Triệu Thiên Bình vẫn thích sử dụng nó, đơn giản bởi vì một chữ Phong, cũng vì thế mà bản thân nó đã bỏ ra rất nhiều tinh lực dùng Diễn thiên thần thuật thôi diễn đến cực hạn, lại kết hợp với những hiểu biết về Phong đã tìm hiểu, Phong hành bộ đã không còn đơn thuần là Phong hành bộ thô giản như trước mà đã mang trong mình khả năng tải niệm.
Niệm sinh ý, ý hóa hình, đó là cảnh giới khai quang của đạo thuật. Mặc dù chưa chạm đến cảnh giới khai quang đạo thuật, thậm chí niệm thuật chỉ mới gọi là tiếp xúc nhưng điều này đánh dấu sự thông hiểu và vận dụng đạo thuật đã bước lên một cảnh giới mới. Đạo thuật bình nhưng như một công cụ đắc lực, vậy lúc sinh niệm đã trờ thành một phần của cơ thể, sự khác biệt là rất lớn.
Có thể nói một tu sĩ nhập môn như Triệu Thiên Bình lại thông hiểu đạo thuật đến mức sinh niệm, mặc dù chỉ là đạo thuật sơ cấp nhưng điều đó thật sự điên rồ, nếu việc này được truyền bá e rằng sẽ gây nên cú sốc lớn trong tu luyện giới, vì có biết bao kẻ cả đời nghiên cứu đạo thuật nhưng chưa chắc đã phát huy thuật pháp của mình đến trình độ như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó làm được như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, đầu tiên phải kể đến công lao của Diễn thiên thế giới, với sự trợ giúp thôi diễn nghịch thiên của thần thuật này thì việc hiểu thấu một đạo pháp sơ cấp không phải quá khó khăn, mà Phong hành bộ lại không quá phức tạp, nhưng chính yếu là sự đam mê của bản thân Triệu Thiên Bình với chữ Phong, thậm chí trước kia trong lúc tu hành khi Vân tưởng nó đã có mộng hóa Phong, đây không đơn giản là sự trùng hợp mà là chấp niệm, là đam mê tuyệt đối.
Mọi thứ đôi khi không cần quá phức tạp, đôi lúc chỉ cần thỏa thích với đam mê cũng có thế dẫn dắt nên điều kì diệu.
Bản thân Triệu Thiên Bình lúc này chính là như vậy, Phong hành sinh niệm, thân pháp như được gia tăng bội phần, mặc dù chính bản thân nó cũng lơ mơ về nguyên do.
Tốc độ gia tăng, Triệu Thiên Bình nhanh chóng phủ đầu đối thủ. Mộc nhân trước mặt dù chỉ bị một người theo đuổi lại như thiên la địa võng không thể vung mình. Hoàn cảnh địch thủ lâm vào trạng thái cực kì bất lợi, nếu mọi việc cứ diễn ra thế này, chẳng mấy chốc Triệu Thiên Bình có lòng tin khóa chết đối thủ.
Chỉ là nếu mà thôi, bản thân nó biết rằng mọi thứ sẽ chẳng đơn giản như vậy.
Như để khẳng định suy nghĩ của Triệu Thiên Bình, trong lúc nó công hãm đối thủ thì một làn gió nhẹ từ đằng sau bỗng nhiêp ập tới, nếu không phải nhờ Phong hành bộ có thành tựu thì nó khó có thể nhận ra áp lực nhẹ như thế.
Nhanh chóng lách người, Triệu Thiên Bình liền nhận thấy một bóng người vụt qua bên cạnh với mũi thương nhọn hoắc còn lưu lại hàn khí.
Không ngờ là một thương khách cận chiến.
Như vậy đối phương có hai người một viễn một cận, Triệu Thiên Bình thầm tặc lưỡi:
“Coi bộ khó chơi rồi đây.”
Nhưng như vậy cũng không quá tệ, chỉ cần bám sát kẻ viễn chiến kia thì không sợ kẻ cận chiến bỏ mặc, vậy là có thể trói chặt hai kẻ nguy hiểm nhất ở đây rồi.
Nghĩ là làm, Triệu Thiên Bình nhanh chóng tiếp cận đối phương, nhưng không hề đơn giản. Mặc dù một đấu một Triệu Thiên Bình có tự tin nhưng khi chống lại cả hai thì gặp phải rất nhiều khó khăn dưới sự phối hợp của họ, mà kẻ địch cận chiến cũng chẳng phải tay mơ, với thương pháp cương mãnh bá đạo cũng khiến cuộc truy đuổi của Triệu Thiên Bình gặp phải đủ loại cản trở.
Nhưng nó chẳng thể bỏ qua kẻ viễn chiến kia mà tập trung vào thương thủ này được, một khi để đối phương bức ra được một khoảng cách thì chắc chắn bản thân nó sẽ gặp phải phản kích chung cực. Để một kẻ thiện viễn chiến có được khoảng cách công kích đạo thuật thì đồng nghĩa với việc thất bại không thể nghi ngờ.
Nhưng cứ dằng co thế này không phải cách, bản thân tinh lực của nó cũng chẳng dư giả gì, một đấu hai thì sẽ sớm kiệt quệ trước đối thủ, nó phải nghĩ cách.
- Giữ vững bình tĩnh, hỗ trợ lão Ngũ phòng thủ.
Linh Vân Đao Nhân đưa mắt nắm lấy toàn cục chiến trận, Triệu Thiên Bình và Chu Đại Lực phân tả hữu đề phòng, năm người còn lại thì hỗ trợ Độc Cô Truy Dương duy trì trận pháp.
- Đối phương có hai kẻ không tham gia vào trận pháp, rất có khả năng lúc trận đối trận sẽ tiến hành tập kích chí mạng, lão Tam với lão Cửu tập trung hết sức vào.
Triệu Thiên Bình quan sát xuanh quanh một lượt rồi nói ra suy nghĩ:
- Nếu đối thủ lựa chọn chiến pháp tự bạo để phá trận thì sợ rằng chúng ta không phản ứng kịp, đệ nghĩ mình nên tách ra khỏi trận pháp để nắm thế chủ động.
Linh Vân Đạo Nhân chau mày suy tư. Triệu Thiên Bình nói không sai, nếu để hai kẻ còn lại thực hiện đạo thuật tự bạo bất ngờ trong lúc giằng co thì rất có thể Ngũ hành la yên sẽ bị hủy, trận pháp này dù ổn định nhưng chủ yếu dùng để chống lại công kích kéo dài chứ không thiên về khả năng phòng thủ đột kích. Một kích tự bạo đã gây nguy hiểm lớn, nếu cả hai dùng song trận pháp công kích thì rất có thể sẽ chống đỡ không nổi, như vậy việc sa vào Huyễn sát trận là điều không thể chống lại.
- Thất sát huyễn tâm trận này rất lợi hại đấy, nếu đệ bị sa vào huyễn sát trận thì khả năng bị tiêu diệt là rất lớn.
Linh Vân Đạo Nhân không yên tâm nói, Triệu Thiên Bình kiên định lắc đầu:
- Dù không thể phá hủy nhưng đệ tự tin mình có thể chống chọi trong một thời gian, nếu tìm được hai mũi phục kích của đối phương thì trận này chúng ta chắc thắng.
Linh Vân Đạo Nhân nghe vậy thì hơi do dự, Độc Cô Truy Dương lúc này lên tiếng ủng hộ:
- Cứ để cho lão Cửu ra bên ngoài, nếu phát hiện đối phương thì nhanh chóng loại bỏ, hoặc giả không được thì phải niêm ấn trận phù lên ả để chúng ta dùng Tam hợp kích tiêu diệt.
Triệu Thiên Bình gật đầu:
- Đã rõ.
Triệu Thiên Bình nhận một thủ ấn đánh dấu từ Linh Vân Đạo Nhân sau đó bí mật xuất trận rồi lần vào một khóm trúc non ẩn nấp.
Tình huống lúc này của chín người bọn họ tương đối bị động. Thực ra vẫn có cách khác để vượt qua tình huống này tốt hơn, nhưng rủi thay Triệu Thiên Bình và mấy vị sư huynh vẫn chưa luyện tập qua tình huống như vậy. Nếu trước đây có thể tận dụng nhiều thời gian hơn để luyện tập thêm nhiều chiến thuật hơn thì lúc này đã không lúng túng như thế, có điều bản thân vì nhiều nguyên nhân mà xao nhãng luyện tập, Triệu Thiên Bình cũng rất bất đắc dĩ. Bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, mà nó cũng chẳng có lí do gì để hối hận, mặc dù có nhiều điều không làm được, nhưng chủ yếu là thân bất do kỉ, bản thân nó đã cố gắng hết sức.
Không tham gia tập luyện thường xuyên khiến Triệu Thiên Bình khó có thể phối hợp chiến thuật một cách nhuần nhuyễn với mấy vị sư huynh được, do đó lựa chọn rút ra hoạt động một mình dù là bất đắc dĩ, nhưng có thể nói đó là lựa chọn tốt nhất. Không để quấy rối đến sự ăn ý đã lâu của bọn họ, mà bản thân cũng có được không gian độc lập tác chiến quen thuộc.
Lựa chọn này dù tốt nhưng cũng khá mạo hiểm vì phạm vi của huyết vân mỗi lúc một lớn, mà trong điều kiện này thì địch thủ vì được môi trường hỗ trợ nên có lợi hơn nhiều. Nó phải hết sức cẩn thận.
Cẩn thận với tập kích của đối phương, hơn nữa còn đề phòng bị huyễn sát xâm nhập. Thất sát huyễn tâm trận dựa vào việc công kích ý thức đối thủ mà khiến thân thể nhận lấy tổn thương, nếu bị huyễn sát nhiễm thân thì tương đồng với một lúc sẽ chống chọi lại bảy luồng công kích. Trong Mộc trận này, dù là một đấu một có khi còn chẳng dễ dàng, nếu một đấu hai thì phải có kĩ năng cực kì xuất chúng mới có hy vọng chiến thắng, một đấu ba đã là điều không thể, còn một đấu bảy, đó là tuyệt vọng. Uy lực của huyễn sát trận này vì thế mà không thể xem thường được, nếu chìm vào huyễn sát thì dù quân số có đông đến đâu đi nữa cũng chẳng làm nên tác dụng gì.
Triệu Thiên Bình nhanh chóng vận một phù ấn Khai linh phá huyễn đánh vào hai mắt, sau đó lại đánh thêm mấy phù văn Thông nguyên, Ngân mục, Đào sinh vào để kết thành một tiểu trận bảo hộ ý thức, tránh bị huyễn sát xâm nhập. Nếu có thể thì nó cũng muốn bố trí cho mỗi sư huynh một tiểu trận như vậy, có điều vì lựa chọn cận chiến hệ nên linh lực của nó khá hạn chế, chỉ vài phù trận đã tiêu hao phần lớn linh lực tồn trữ trong cơ thể mộc nhân.
Sau khi bảo vệ thần trí, thì huyễn sát cũng đã bao phủ khắp nơi. Ngũ hành la yên như tấm lụa mỏng manh yếu đuối mà kiên trì không để huyết vân dễ dàng xâm lấn. Trận quang phập phồng co giật như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rách toát, nhưng lại vô cùng cương ngạnh không một chút chịu thua. Trận chiến lúc này mới bắt đầu, tiếp theo phải xem thủ đoạn của bên nào cao minh hơn, kẻ nào kiên trì hơn để đi tới thắng lợi cuối cùng.
Trong trận Linh Vân Đạo Nhân ở giữa tạo trận căn, năm sư huynh khác tiến vào phương vị ngũ hành duy trì Ngũ hành la yên, phía trên thì hư phù cự ấn, xung quanh loáng lên bóng dáng tuần tra của Chu Đại Lực. Một Ngũ hành la yên dù nhỏ nhưng giữa cơn cuồng ohong huyết vũ lại chẳng chút nề hà, còn bản thân Triệu Thiên Bình thì phải đảm bảo tấm lụa mỏng không bị một kích bất ngờ xé rách.
Triệu Thiên Bình không di chuyển nhiều mà tập trung ở việc quan sát nắm bắt những động tĩnh trong trận chiến.
Huyết vân như thác, khô linh vũ động, quang hoa triều nguyên, tịch không vụn tán.
Xoẹt.
Một đường kiếm khí bắn tới khiến Triệu Thiên Bình chật vật né tránh, hóa ra đối thủ đã nhận ra mình.
Theo hướng ngược lại truy lùng tung tích kẻ ra tay, nhưng ở đó chỉ có vân vụ mờ ảo.
- Thật khó chơi.
Nếu đã bị phát hiện, Triệu Thiên Bình cũng không dại gì ngồi im cho đối phương công kích. Nhanh chóng vụt dậy, Triệu Thiên Bình đánh ra một huyễn ảnh phù rồi dốc sức di chuyển, mặc dù không nhanh nhưng nhờ huyễn ảnh phù mà tạo ra được những tàn ảnh tán loạn khiến đối phương khó lòng phán đoán.
Liên tục di chuyển với phạm vi nằm trong bán kính mười thước từ Ngũ hành la yên, Triệu Thiên Bình tập trung hết các giác quan của mình. Nó biết rằng lúc này muốn tìm ra đich nhân là điều vô cùng khó khăn, hầu như là không thể, nhưng chắc chắn một điều đối phương sẽ có lúc lộ ra vị trí. Bởi vì bọn họ không thể dùng tiêu hao chiến mãi như vậy được, nguyên lí rất đơn giản, phòng thủ dễ mà tấn công khó, nếu bọn họ muốn dựa vào Thất sát huyễn tâm trận mà bào mòn Ngũ hành la yên là điều không tưởng, trước sau gì cũng sẽ tiêu hao hết trước mà thất bại. Cũng chính vì thế hai kẻ ẩn giấu kia mới có vai trò quyết định, nếu một kích thành công động chạm đến sự vững chắc của Ngũ hành la yên, đồng thời huyễn sát trận bạo phát thì Ngũ hành la yên mới bị phá giải. Triệu Thiên Bình đang chờ đợi chính là lúc bọn họ không chịu được mà phát động công kích.
Một kích thoáng qua vừa rồi tưởng như chỉ mục đích thăm dò, nhưng với kinh nghiệm của mình, Triệu Thiên Bình có thể thấy được trong đó một sự nôn nóng.
Nó có thể khẳng định đối thủ dù chỉ vừa xuất hiện nhưng đã có dấu hiệu xao động, bởi lẽ muốn dẫn động huyễn sát trận yêu cầu không chỉ sự gắn kết của bảy người bố trận mà còn có sự trả giá về linh lực cực lớn. Tiêu hao đó nếu có thể dùng trận pháp khác như tụ linh hoặc phệ linh để bù lại thì không nói, nhưng đây là thế giới Mộc nhân trận, trừ một đại trận trả giá bằng máu huyết của chính bản thân ra cùng với chiến trận thì những thứ khác chẳng có tài liệu để bày bố, nói cách khác, dù Thất sát huyễn tâm trận có lợi hại nhưng thời gian duy trì cũng chẳng còn mấy lúc. Đây cũng là lí do vì sao những loại trận pháp tiêu cực này rất ít được sử dụng, không thể không nói những cô nàng Thanh phong này thật sự điên rồ, điên rồ nhưng cũng rất quyết đoán.
Trong tầm mắt Triệu Thiên Bình bỗng thoáng qua một bóng dáng lướt về phía sau Ngũ hành la yên.
- Chính nó.
Không chút do dự, Triệu Thiên Bình vọt người đuổi theo. Một luồng quang ảnh xoẹt đến trước mặt, Triệu Thiên Bình như bản năng vung kiếm lên đỡ.
Keng một tiếng, một phiến lá rơi.
- Là Trích diệp phi hoa.
Xoẹt xoẹt xoẹt…liên tiếp những quang hóa bắn thẳng vào mặt nhưng Triệu Thiên Bình vẫn không nao núng đề kiếm năng cản. Dùng mộc linh lực cường hóa thụ diệp rồi ném ra như ám khí, một môn công phu cơ bản của hệ mộc nhưng rất khó chịu.
Mặc dù vậy tốc độ của Triệu Thiên Bình càng lúc càng nhanh, Phong hành bộ được vận dụng đến mức cực đại. Mắt thấy sắp bắt kịp được đối phương thì bỗng nhiên…
Rào rào… Như gió táp mưa sa, một trận mưa ám khí trút thẳng xuống người nó.
- Chết tiệt, là Tán hoa lưu thủy.
Diệp đao như mưa rào bao phủ, nếu không chống đỡ được, Triệu Thiên Bình có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị cắt thành mảnh nhỏ.
- Nếu là lá thì hãy xem đây. Lạc diệp quy khư!
Kiếm trong tay Triệu Thiên Bình bỗng chốc hóa thành ngàn vạn tàn ảnh, đây là thức mà nó học được từ Mộng cảnh thật lâu chưa có dịp đem ra không ngờ bây giờ lại là thức giải nguy. Kiếm hoa vun vút va chạm diệp đao như mưa rào trước gió, liên miên bất tận không một kẽ hở.
Một bước lệch ngang, Triệu Thiên Bình bỗng thay đổi thân pháp, đồng thời kiếm trong tay cũng xoay chuyển, vô số ánh kiếm như gió cuốn bỗng chốc hợp thành một, một thức Nguyệt nha kiếm vạch lên đường cong hoàn mỹ hướng thẳng bóng hình trước mặt mà chém tới.
Keng…
Kiếm ngân lanh lảnh…
Đúng như dự đoán Triệu Thiên Bình, một kiếm kia không dễ dàng hạ gục đối phương.
Trong làn sương máu hư phù trước mặt hiện lên bóng dáng đối thủ, thất nhiên ở cái nơi này thì chắc chắn là mộc nhân, Triệu Thiên Bình cũng chẳng ngạc nhiên gì. Kiếm chạm kiếm, mắt đấu mắt, nhưng tâm thần của nó chỉ đặt lên đối thủ trước mặt một nửa mà thôi, một nửa khác là đề phòng xung quanh, vì nó biết trong chỗ tối vẫn còn một kẻ địch rình mò.
“Ngươi cứ việc ẩn núp, ta không tin không đánh cho ngươi lộ mặt.”
Kiếm thức bị chặn đứng, Triệu Thiên Bình không chút nao núng chuyển từ cương kiếm sang nhu kiếm, kiếm phong tức thì tựa như hung mãng vừa mềm mại vừa mạnh mẽ len lỏi theo thân kiếm của đối thủ mà tìm đến con mồi.
Nhận thấy điều không ổn, kẻ địch liền bức ra hòng nới rộng khoản cách. Nhưng Triệu Thiên Bình đâu chịu buông tha, đối phương lựa chọn viễn trình công kích, nếu để giãn cách thì chính bản thân mình sẽ rơi vào thế bất lợi. Linh lực tập trung vào chân, Triệu Thiên Bình thôi phát Phong hành bộ đến cùng cực.
Phong hành tuy là một bộ pháp cơ bản nhưng uy lực của nó lại thuộc dạng không hạn chế ở cấp độ mà tùy thuộc vào lĩnh ngộ của bản thân. Bộ pháp này không chỉ dựa vào việc sử dụng linh lực để gia trì thân pháp mà cần bản thân hiểu rõ những nguyên tắc phong hành trong không gian, giúp cơ thể vượt qua sức cản của không khí mà không ngừng nâng cao tốc độc.
Đây là thứ mà Triệu Thiên Bình đã học từ lâu, mặc dù đã có cơ hội học hỏi rất hiều thân pháp đạo thuật tốt hơn nhưng Triệu Thiên Bình vẫn thích sử dụng nó, đơn giản bởi vì một chữ Phong, cũng vì thế mà bản thân nó đã bỏ ra rất nhiều tinh lực dùng Diễn thiên thần thuật thôi diễn đến cực hạn, lại kết hợp với những hiểu biết về Phong đã tìm hiểu, Phong hành bộ đã không còn đơn thuần là Phong hành bộ thô giản như trước mà đã mang trong mình khả năng tải niệm.
Niệm sinh ý, ý hóa hình, đó là cảnh giới khai quang của đạo thuật. Mặc dù chưa chạm đến cảnh giới khai quang đạo thuật, thậm chí niệm thuật chỉ mới gọi là tiếp xúc nhưng điều này đánh dấu sự thông hiểu và vận dụng đạo thuật đã bước lên một cảnh giới mới. Đạo thuật bình nhưng như một công cụ đắc lực, vậy lúc sinh niệm đã trờ thành một phần của cơ thể, sự khác biệt là rất lớn.
Có thể nói một tu sĩ nhập môn như Triệu Thiên Bình lại thông hiểu đạo thuật đến mức sinh niệm, mặc dù chỉ là đạo thuật sơ cấp nhưng điều đó thật sự điên rồ, nếu việc này được truyền bá e rằng sẽ gây nên cú sốc lớn trong tu luyện giới, vì có biết bao kẻ cả đời nghiên cứu đạo thuật nhưng chưa chắc đã phát huy thuật pháp của mình đến trình độ như vậy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nó làm được như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, đầu tiên phải kể đến công lao của Diễn thiên thế giới, với sự trợ giúp thôi diễn nghịch thiên của thần thuật này thì việc hiểu thấu một đạo pháp sơ cấp không phải quá khó khăn, mà Phong hành bộ lại không quá phức tạp, nhưng chính yếu là sự đam mê của bản thân Triệu Thiên Bình với chữ Phong, thậm chí trước kia trong lúc tu hành khi Vân tưởng nó đã có mộng hóa Phong, đây không đơn giản là sự trùng hợp mà là chấp niệm, là đam mê tuyệt đối.
Mọi thứ đôi khi không cần quá phức tạp, đôi lúc chỉ cần thỏa thích với đam mê cũng có thế dẫn dắt nên điều kì diệu.
Bản thân Triệu Thiên Bình lúc này chính là như vậy, Phong hành sinh niệm, thân pháp như được gia tăng bội phần, mặc dù chính bản thân nó cũng lơ mơ về nguyên do.
Tốc độ gia tăng, Triệu Thiên Bình nhanh chóng phủ đầu đối thủ. Mộc nhân trước mặt dù chỉ bị một người theo đuổi lại như thiên la địa võng không thể vung mình. Hoàn cảnh địch thủ lâm vào trạng thái cực kì bất lợi, nếu mọi việc cứ diễn ra thế này, chẳng mấy chốc Triệu Thiên Bình có lòng tin khóa chết đối thủ.
Chỉ là nếu mà thôi, bản thân nó biết rằng mọi thứ sẽ chẳng đơn giản như vậy.
Như để khẳng định suy nghĩ của Triệu Thiên Bình, trong lúc nó công hãm đối thủ thì một làn gió nhẹ từ đằng sau bỗng nhiêp ập tới, nếu không phải nhờ Phong hành bộ có thành tựu thì nó khó có thể nhận ra áp lực nhẹ như thế.
Nhanh chóng lách người, Triệu Thiên Bình liền nhận thấy một bóng người vụt qua bên cạnh với mũi thương nhọn hoắc còn lưu lại hàn khí.
Không ngờ là một thương khách cận chiến.
Như vậy đối phương có hai người một viễn một cận, Triệu Thiên Bình thầm tặc lưỡi:
“Coi bộ khó chơi rồi đây.”
Nhưng như vậy cũng không quá tệ, chỉ cần bám sát kẻ viễn chiến kia thì không sợ kẻ cận chiến bỏ mặc, vậy là có thể trói chặt hai kẻ nguy hiểm nhất ở đây rồi.
Nghĩ là làm, Triệu Thiên Bình nhanh chóng tiếp cận đối phương, nhưng không hề đơn giản. Mặc dù một đấu một Triệu Thiên Bình có tự tin nhưng khi chống lại cả hai thì gặp phải rất nhiều khó khăn dưới sự phối hợp của họ, mà kẻ địch cận chiến cũng chẳng phải tay mơ, với thương pháp cương mãnh bá đạo cũng khiến cuộc truy đuổi của Triệu Thiên Bình gặp phải đủ loại cản trở.
Nhưng nó chẳng thể bỏ qua kẻ viễn chiến kia mà tập trung vào thương thủ này được, một khi để đối phương bức ra được một khoảng cách thì chắc chắn bản thân nó sẽ gặp phải phản kích chung cực. Để một kẻ thiện viễn chiến có được khoảng cách công kích đạo thuật thì đồng nghĩa với việc thất bại không thể nghi ngờ.
Nhưng cứ dằng co thế này không phải cách, bản thân tinh lực của nó cũng chẳng dư giả gì, một đấu hai thì sẽ sớm kiệt quệ trước đối thủ, nó phải nghĩ cách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook