Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 53: Kẻ điên tranh đấu

"Đàn ông phải chiến đấu!"

Tạ Lê Thần không có ấn tượng cũng không có hảo cảm gì lắm với cha mình, bất quá nhớ rõ một câu đó mà ông luôn nói, đàn ông mà không dám chiến đấu không phải đàn ông tốt, đàn ông trốn chiến đấu là kẻ vô dụng.

Trong từ điển của Tạ Lê Thần không có hai chữ thất bại, càng không có khả năng cả đời để bị đàn áp. Vinh Kính rõ ràng không cao bằng mình, tiền kiếm được không nhiều bằng mình, thể trọng cũng không nặng bằng mình, dựa vào cái gì mà mình luôn luôn bị cậu ấy bắt nạt?

Vì vậy, Tạ Lê Thần làm một chuyện to gan —— y cầm camera, mở cửa phòng tắm, nhắm ngay Vinh Kính...

Chỉ là, trong nháy mắt mở cửa, Tạ Lê Thần chán nản phát hiện, Vinh Kính vẫn quấn một khối khăn mặt đáng chết!

"Anh đang làm gì vậy?" Vinh Kính cầm một cái bàn chải dài đang kỳ lưng, không hiểu nhìn Tạ Lê Thần.

"Ờ..." Tạ Lê Thần vẫn giơ camera.

"Đi ra ngoài đi ra ngoài." Vinh Kính lại đổ sữa tắm lên người, "Lát camera bị ướt bây giờ."

"Thỏ?" Tạ Lê Thần không hiểu, "Tôi chụp cậu cậu không tức giận?"

Vinh Kính trừng mắt nhìn, nghiêng đầu, "Tức giận cái gì? Quen bị chụp rồi."

"Cái gì?!" Tạ Lê Thần nổi trận lôi đình, "Còn ai từng chụp cậu?"

"Rất nhiều người a." Vinh Kính thờ ơ nói, "Trước đây trong trại huấn luyện, tôi cứ tắm là một đống người vây chụp."

Tạ Lê Thần hít sâu một hơi, "Cậu không tẩn bọn họ?"

Vinh Kính bọt đầy người, "Ban đầu có đánh, sau đó thành quen, mặc kệ luôn!"

"Thỏ, cậu không thể như vậy a!" Tạ Lê Thần thành khẩn nói, đi tới, liếc cái khăn Vinh Kính quấn bên hông, "Cậu như vậy có thể tắm sao? Cởi khăn ra đi!"Vinh Kính híp mắt nhìn y một hồi, hơi uy hiếp hỏi, "Anh vào làm gì, muốn cùng tắm sao, hả?"

"Tôi..." Tạ Lê Thần nói chưa thành lời, đột nhiên chợt nghe tiếng cảnh báo "bip bip" vang lên.

Vinh Kính cau mày, máy cảnh báo đó anh gắn trên mặt đất gara khố và cửa sau, hơn nữa là cảnh báo phân biệt hung khí, tất nhiên đã phát hiện vật hình dáng nguy hiểm cùng loại với súng hay là đao gì rồi!

Vinh Kính đá Tạ Lê Thần, "Mau đi xem chuyện gì xảy ra!"

"A? Ừ!" Tạ Lê Thần nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Thấy máy theo dõi trên biểu hiện có 4-5 người mặc đồ đen tiến vào thang máy.

Vinh Kính cũng cấp tốc tẩy rửa sạch sẽ bọt trên người khoác thêm quần áo chạy đến, thấy đám người đồ đen kia hình dáng đều đường hoàng, cũng không giống như sát thủ mà như là nhân viên cảnh sát được đặc huấn, máy theo dõi từ trên ngực bọn họ phân ra bao súng và khểu súng bên trong.

"Có bao súng..." Vinh Kính vuốt cằm, "Là cảnh sát?"

Anh gọi video cho Kolo, hỏi có cảnh sát tới nơi này hay không?

Kolo nói cần xác định một chút, nói Vinh Kính trước tiên không nên mở cửa.

Nhưng lúc này, chuông cửa đã vang lên, có người nói qua cửa, "Ngài Tạ Lê Thần sao? Chúng tôi là cảnh sát, có một số việc nhờ ngài giúp điều tra."

Vinh Kính nhìn máy theo dõi ở cửa, nói với Tạ Lê Thần, "Không giống cảnh sát bình thường a."

"Tôi cũng thấy thế, âu phục giày da." Tạ Lê Thần nhún vai, "Cậu đoán có thể là FBI các loại hay không?"

Vinh Kính lần thứ hai khinh bỉ sức tưởng tượng của Tạ Lê Thần, tiếp tục chờ Kolo bên kia kiểm tra đối chiếu sự thật.

Tạ Lê Thần nhìn Vinh Kính, "Không mở cửa?"

Lúc này, chuông cửa bên ngoài vẫn còn tiếp tục.

Vinh Kính lắc đầu, "Anh có quyền nghi ngờ đối phương là phóng viên, bởi vì trước đó đã có phóng viên giả mạo cảnh sát đòi mở cửa, nếu như quả thật là nghĩ sai, vậy anh biểu thị áy náy, nhưng anh không phải cố ý."

Tạ Lê Thần khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, thỏ này quả nhiên kinh nghiệm phong phú!

Chuông cửa reo rất lâu rốt cuộc cũng ngừng, Kolo bên kia cũng nhận được tin tức, đúng thật là có mấy người cảnh sát đến tìm Tạ Lê Thần, bất quá bọn họ cũng không phải là cảnh sát địa phương, mà là "cảnh sát đặc nhiệm".

"Cái gì đặc nhiệm?" Vinh Kính không hiểu.

"Đối phương là cảnh sát đặc nhiệm bí mật chuyên truy lùng sát thủ chuyên nghiệp." Kolo nói, "Cũng gần với công việc cảnh sát bí mật cậu trước đây đã làm, phỏng chừng là nhận được tin tức, đến đối phó với Seven!"

"À..." Vinh Kính gật đầu, Tạ Lê Thần thấy trên màn hình máy theo dõi, mấy người cảnh sát thẳng tắp đứng ở cửa đợi, cũng không đi.

Vinh Kính xác định bọn họ thân phận tin tức Kolo, tựu gật đầu khép lại máy tính bảng, lấy máy sấy tóc.

Khoảng 15 phút sau, chuông cửa lại một lần nữa vang lên, đối phương lập lại những lời vừa nãy.Vinh Kính đứng lên, đi qua mở cửa.

Cửa cảnh sát lập tức đưa ra giấy chứng nhận, "Chúng tôi muốn tìm Tạ Lê Thần."

"Các anh tháo súng được chứ?" Vinh Kính hỏi.

Mấy người cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, trong đó một người giống như là thủ lĩnh, hắn tháo súng xuống đặt bên giá giầy, Vinh Kính gật đầu, cho hắn đi vào, mấy người khác cũng đều lần lượt tiến vào... Cảnh báo ở cửa được giải trừ.

Cảnh sát dẫn đầu nhịn không được tán thán, "Thiết bị an ninh rất đầy đủ a."

Vinh Kính cười, "Các anh muốn tìm Tạ Lê Thần giúp tình huống gì? Đây là phối hợp điều tra hay có tính chất khác?"

Đối phương rất bất đắc dĩ cười cười, "Chúng tôi chỉ là tới hỏi một vài đầu mối mà thôi, sẽ không gây nguy hiểm cho bản thân ngài Tạ, bất quá chúng tôi muốn bắt một kẻ hung bạo cực ác, ngài Tạ có thể gặp nguy hiểm, thế nên nếu như hai người phối hợp với chúng tôi hành động, sẽ rất tốt."

"Hành động gì?" Tạ Lê Thần hỏi.

"Hành động truy bắt."

Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh, "Bắt ai?"

Mấy người cảnh viên ngồi xuống đối diện nhóm Vinh Kính, người dẫn đầu tự giới thiệu, "Tôi là Đằng Thành, chúng tôi thuộc đội cơ mật, có một số việc không thể nói nhiều. Ngày đó ở nhà hàng xảy ra tập kích, hai người biết là ai không?"

Tạ Lê Thần và Vinh Kính ăn ý cùng nhau lắc đầu.

"Thực sự không biết?" Đằng Thành cười cười, "Quá khứ của cậu Vinh trước đây chúng tôi cũng có biết một ít, đương nhiên, hồ sơ lúc cậu mười sáu tuổi có tính chất bí mật, chúng tôi cũng không thể tra cứu, thế nhưng cậu mấy ngày hôm trước đi qua quán bar ngầm phải không?"

Vinh Kính gật đầu.

"Vậy cậu còn không biết tập kích hai người là ai?"

Vinh Kính cười cười, lắc đầu, "Với kinh nghiệm của tôi, kỳ thực đối phương muốn tập kích Đoàn Dương, hoặc chỉ đang khiêu khích."

"Ha ha, tôi cũng tán thành phán đoán của cậu." Đằng Thành cũng không vòng vo, nói cho Vinh Kính, "Nói như thế, kẻ chú ý đến hai người chính là Seven trước đây, cũng là Six của hiện tại."

Vinh Kính như trước mỉm cười, "Cầu thủ bóng đá sao?"

Đằng Thành nhíu mày, "Khỏi phải giả ngốc, hai người rất nguy hiểm."

"Tôi muốn hỏi một chút." Tạ Lê Thần ngắt lời hắn, "Anh tìm Đoàn Dương chưa?"

"Rồi, ngài Đoàn Dương cung cấp một lượng tin tức hữu dụng, giúp chúng tôi tiến thêm một bước xác định được thân phận Seven!"

Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều sinh nghi, Đoàn Dương đến tột cùng đang làm cái quái gì? Sao mà cả cảnh sát cũng dùng tới ...

"Chúng tôi tuyệt đối có lý do tin tưởng mục tiêu tập kích kế tiếp của Seven chính là ngài Tạ Lê Thần, cho nên muốn đến bảo hộ đồng thời yêu cầu hai người phối hợp.""Mục tiêu kế tiếp của Seven là Tạ Lê Thần? Có chứng cứ không?"

"Ân oán giữa Seven và ngài Đoàn Dương, chúng tôi thông qua nhiều đường cũng biết một ít!" Đằng Thành rất chắc chắn nói, "Ngài Tạ là Đoàn Dương diễn viên của bộ phim tiếp theo, vụ scandal hôm nay lại huyên náo sôi sùng sục, Seven sẽ rất hài lòng giết chết anh, để khơi mào càng nhiều chuyện."

Vinh Kính và Tạ Lê Thần ngồi nghe mà mây mù dày đặc, hai chuyện này trước sau liên quan gì sao?

"Tôi biết là nghe rất hoang đường." Đằng Thành bất đắc dĩ nói, "Thế nhưng tôi muốn nói cho hai người, tôi truy lùng Seven đã gần 7 năm, tôi hiểu gã hơn so với bất luận kẻ nào. Gã là tên điên, có đôi khi anh dự liệu gã sẽ làm như thế này, trên lý luận gã cũng có thể làm như thế, thế nhưng gã lại hết lần này tới lần khác làm khác đi!"

"Vậy cụ thể anh muốn chúng tôi phối hợp thế nào?" Tạ Lê Thần hỏi thăm.

"Đểchúng tôi hai bảo vệ anh cả 24 giờ."

"Không được." Tạ Lê Thần nhíu mày lắc đầu, y mặc kệ đó!

Vinh Kính suy nghĩ tình huống thực tế, Đằng Thành nói sẵn có một chút đả động Vinh Kính, bời vì tập tính của Seven được miêu tả vô cùng rõ ràng! Gã đúng thật là tên điên, tự anh biết, Seven đã có hơn mười lần cơ hội có thể giết chết Đoàn Dương , nhưng gã vẫn không động thủ, chỉ liều mạng giết người bên cạnh Đoàn Dương, khiến cho Đoàn Dương y như một hung thần... Bản thân gã cũng rất mâu thuẫn.

Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính nói thầm một mình, biết anh lo lắng cho mình, bèn nói, "Tôi nghĩ, các anh bảo vệ tôi, trái lại sẽ làm Seven càngcó hứng thú tới giết tôi."

Đằng Thành sửng sốt, lúc này ngay cả Vinh Kính cũng không hiểu, nhìn Tạ Lê Thần.

"Loại tâm tính này kỳ thực rất để lý giải a." Tạ Lê Thần mỉm cười, "Giống như mèo vờn chuột vậy, then chốt không phải bắt được hay giết chết, mà là muốn cho đối phương thấy sợ hãi, không đường nào đào thoát hoảng sợ không chịu nổi. Đương Đoàn Dương đem hết tất cả thủ đoạn cũng không thể dao động Seven, tức là chứng tỏ hắn đã không thể chiến thắng Seven. Đoàn Dương càng hết cách, lại càng sợ, càng cảm thấy tồn vong sinh tử nằm trong tay Seven. Như vậy càng thú vị so với giết chết hay chọc thủng quỷ kế của gã, không phải sao?"

Vinh Kính nghe xong khẽ nhíu mày, có chút lo lắng thay Tạ Lê Thần, lời này nói cho Đằng Thành không biết sẽ có hậu quả gì.

Quả nhiên, thấy sắc mặt Đằng Thành hơi đổi đổi, lại trên dưới quan sát Tạ Lê Thần một phen, cười nói, "Ngài Tạ, rất có tiềm chất trở thành một tội phạm a."

"Ha ha, không liên quan tiềm chất với không tiềm chất!" Tạ Lê Thần nhún vai, "Tôi bất quá là bởi vì thường tiếp xúc với những vai diễn cổ quái, nghiền ngẫm tính cách biến thái khá là nhiều, thế nên phát triển cảm xúc mà thôi."

"Nghiền ngẫm vai a..." Đằng Thành có chút suy nghĩ gật đầu, hỏi, "Vậy ý hai vị là?"

Vinh Kính lắc đầu, "Chúng tôi không muốn các anh bảo vệ, bởi vì chúng tôi có có thể tự bảo vệ mình. Còn các anh có âm thầm bảo vệ hay không, tôi cũng không xen vào."Đằng Thành gật đầu, biểu thị đã hiểu, lại hỏi hai người có liên lạc với Seven không, hay là có cơ hội tiếp xúc không.

Nhưng Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều không muốn nói thêm nữa, cảm thấy mấy người cảnh sát này, có chút hảo tâm làm chuyện xấu, nhưng lại nhắc nhở hai người.

Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều luôn nghĩ Seven muốn giết Vinh Kính, lần này Seven đáp ứng hợp tác rồi, hai người giải trừ một ít cảnh giác, Tạ Lê Thần càng hoàn toàn không có mình ý thức cảnh giác cho mình.

Nhưng Đằng Thành nói như vậy, Vinh Kính thực sự âm thầm lau mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật suýt thì cho đối phương cơ hội.

Đám Đằng Thành đi rồi, Vinh Kính chú ý ánh mắt hắn ta nhìn Tạ Lê Thần có chút quái, anh cũng từng là cảnh sát, bởi vậy hiểu hàm nghĩa ánh mắt loại này. Thiên phú của Tạ Lê Thần trực tiếp dẫn đến tính cách bất minh, Đằng Thành rất dễ nghĩ y trở thành kẻ phạm tội mà đối đãi.

Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính phụng phịu mặt ủ mày chau, cười nói, "Thỏ, đừng để tâm như vậy, mấy người cảnh sát đó cũng chỉ là nói một chút vậy thôi."

"Thế nên chúng ta phải thử một lần!" Vinh Kính nói, đến phòng chứa đồ tìm một ma-nơ-canh nhựa dùng để trưng quần áo đi ra, với Tạ Lê Thần nói, "Cố gắng biến nó trở nên giống anh đi."

"Nó đâu có đẹp trai bằng tôi." Tạ Lê Thần bất mãn, Vinh Kính liếc mắt trừng y, "Nói anh làm thì làm đi!"

Tạ Lê Thần thê thê thảm thảm chạy đi lăn qua lăn lại con ma-nơ-canh, trong lòng chua xót khổ sở a —— mình từ nhỏ đến lớn có sợ ai, sao mà con thỏ đó nói gì nghe nấy vậy? Báo ứng a!

Cùng lúc đó, Vinh Kính lục tung tìm ra kính viễn vọng bội số lớn, đặt ở một vị trí không gây chú ý, bắt đầu tìm kiếm điểm bắn tỉa xung quanh, lại đặt một cái bàn phía sau kính viễn vọng, trên đó để một cái rương lớn màu đen, mở ra, bận rộn một trận.

Tạ Lê Thần nhìn lại, thấy trên bàn có gì đó, phủ một lớp vải đen.

"Đây là gì?" Y định giơ tay vạch tấm vải xem, Vinh Kính không cho, bắt y tiếp tục đi dằn vặt con ma-nơ-canh.

Chờ Tạ Lê Thần làm xong, Vinh Kính nghĩ thật đúng là rất giống, trời cũng đã tối.

Vinh Kính yêu cầu Tạ Lê Thần, cả đêm cũng không được để lộ mình từ cửa sổ, cũng có nghĩa, Tạ Lê Thần bước đi phải khom lưng, đại bộ phận thời gian chỉ nằm trên sô pha.

Khoảng 10h tối, Vinh Kính vẫn luôn trốn ở sau kính viễn vọng nhìn tình hình bên ngoài.

Tạ Lê Thần nằm úp sấp trên sô pha quan sát hành vi của anh, thật giống một con thỏ im lặng.

Chính lúc này, Vinh Kính đột nhiên vẫy tay với y, ý bảo y quỳ rạp trên mặt đất, đẩy con ma-nơ-canh đã hóa trang đến bên cửa sổ, giả bộ đang quan sát phóng viên dưới lầu.

Lúc này, trong phòng không có đèn, Tạ Lê Thần dựa theo yêu cầu Vinh Kính làm, rồi cẩn thận mở rèm cửa sổ một chút.

Ngay trong nháy mắt con ma-nơ-canh vừa đến bên cửa sổ, "thịch" một tiếng.

Tạ Lê Thần theo bản năng trốn tra sau tường, Vinh Kính cau mày."Bộp" một tiếng, đầu con ma-nơ-canh rớt xuống mặt đất, lăn đến bên chân Tạ Lê Thần, trên đó có một lỗ thủng lớn cực kỳ đáng sợ!

Tạ Lê Thần vỗ ngực, "Má ơi, một súng bay đầu a." Nói rồi, y đến bên Vinh Kính nhìn xa xa, thấy trên nóc nhà cao tầng có một người giơ súng, áo khoác cùng vóc người vừa nhìn đã biết —— Seven!

Tòa nhà cao tầng kia thực sự vô cùng xa, Vinh Kính hồi đó chọn ở chỗ này, là bởi vì hầu như không có điểm tập kích.

Đương nhiên, đối với người thường mà nói, bắn đạn ra xa 1 km thì tuyệt đối là không có khả năng, nhưng Seven là tay súng thiện xạ nhất nhì thế giới, nếu là hắn, có thể.

"Thằng kia thực sự biến thái a!" Tạ Lê Thần nói với Vinh Kính.

"Cho nên đối phó với gã phải lấy bạo chế bạo, có qua có lại!" Nói, Vinh Kính tới phía sau giá kính, xốc lên lớp vải đen, phía dưới là một khẩu súng ngắm đã lắp ráp xong cực chất.

"Thỏ, khẩu súng này khủng quá!"

"Đừng đứng lên!" Vinh Kính thấy Tạ Lê Thần hưng phấn, nhanh chóng nhắc nhở.

Tạ Lê Thần không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hổm bò qua, bất quá con thỏ hình như rất quan tâm mình a!

Vinh Kính giơ súng lên, thấy Seven đứng trên nóc nhà nhìn về phía này, Tạ Lê Thần nhắc nhở, "Hẳn là gã sẽ gọi điện thoại đến."

"Gọi điện thoại?" Vinh Kính không hiểu.

"Ừ!" Tạ Lê Thần giảo hoạt cười, "Nhất định sẽ làm!"

Quả nhiên, điện thoại thực sự reo.

Tạ Lê Thần đi qua cầm điện thoại đến cho Vinh Kính nghe.

"Alo..." Giọng Vinh Kính lạnh băng.

"Chậc chậc chậc." Đầu kia truyền đến tiếng cười đắc ý của Seven, "Có thích sự bất ngờ tôi tặng cho cậu không?"

Vinh Kính nhếch nhếch khóe miệng, nhắm bắn.

Tạ Lê Thần lấy điện thoại qua, nói với đầu kia, "Chậc chậc chậc, có qua có lại thôi!"

Seven nghe được giọng Tạ Lê Thần thì sửng sốt, mình rõ ràng đã bắn trúng mà? Cùng lúc đó, Vinh Kính đã ấn cò súng.

Chợt nghe "chíu" một tiếng.

Tạ Lê Thần xuyên qua kính viễn vọng bội số lớn, thấy Seven ngửa ra sau, phiến kính nhắm bắn gác trên mũi bay lên.

Tạ Lê Thần giật mình, "Thỏ, cậu bắn chết gã không phải tặng cho Đoàn Dương một món quà lớn sao?"

"Còn chưa chết, chỉ lưu một ký hiệu cho gã mà thôi." Vinh Kính lấy điện thoại, "Lần sau anh không may mắn như vậy đâu."

"A... A..." Seven điều chỉnh hô hấp, thấu kính gắn cạnh mũi bị vỡ , mảnh thủy tinh làm mặt gã bị thương, hiện tại máu đầy mặt, cười nhạt, "Quả nhiên lợi hại, tôi còn tưởng rằng có thể cho hai người một sự bất ngờ."

Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, đúng là phải cảm ơn Đằng Thành nhắc nhở.

"Nếu như không có Đoàn Dương, Vinh Kính, tôi nhất định phải đấu với cậu một hồi." Seven nghiêm túc nói."Một chọi một gì gì đó sau này rồi tính, đi tìm bạn cũ của mày đi, nếu còn không mau rời đi, thì mày phải vượt ngục trước rồi báo được thù đó." Tạ Lê Thần vươn qua xen miệng.

Vinh Kínhlấy kính viễn vọng qua xem, quả nhiên, thấy xe của bọn Đằng Thành dừng ở phía dưới tòa nhà chỗ Seven, đã xuống xe lên lầu, Seven xoay người rời đi.

"Ai nha, bị bắt đó!" Tạ Lê Thần nhăn mặt nhíu mày.

"Gã muốn giết anh, bị bắt không tốt sao?" Vinh Kính hỏi ngược.

"Tại thấy hời cho thằng Đoàn Dương kia!" Tạ Lê Thần bất bình, "Nhưng mà thỏ, phát súng vừa nãy của cậu quá đỉnh! Cho tôi xem với!"

Vinh Kính ngồi xuống trên bàn, gọi Tạ Lê Thần leo lên, dạy y dùng súng ngắm như thế nào.

"Hay quá, hoàn toàn không giống với súng giả."

"Loại đạn này là đạn xuyên thép." Vinh Kính nói, chỉ chỉ một lỗ hổng trên tường phía sau, "Bay xa 1 km, bay đầu rồi còn để lại một lỗ to trên tường, lợi hại không?"

Tạ Lê Thần nhìn con ma-nơ-canh bị đập nát, đột nhiên phát ngốc.

"Sao vậy?" Vinh Kính bùng búng tay trước mắt y, "Sợ đến choáng váng rồi?"

Tạ Lê Thần lắc đầu, "Thỏ, đàn ông phải chiến đấu, nhưng mà tôi hiện tại là được bảo vệ!"

Vinh Kính không đồng ý, "Thân phận của anh vốn là Black Crow, tôi mới là White Crow! Phải biết vận dụng sở trường của chính mình!" Nói xong, bò lên trên giường dắp chăn ngủ, "Không còn sớm nữa, ngủ đi, ngày mai phỏng chừng còn phải nháo loạn."

Tạ Lê Thần ngơ ngác ngồi ở đó suy nghĩ lời Vinh Kính nói... Vận dụng sở trường của chính mình?

Qua một lúc lâu, Tạ Lê Thần đột nhiên nói, "Giọng tôi thế nào?"

Vinh Kính kinh ngạc nhảy dựng, "Anh..."

Bởi vì giọng Tạ Lê Thần nói là của Đoàn Dương, khiến Vinh Kính bị dọa toát mồ hôi lạnh.

"Ấy... Kỹ thuật họng mà thôi, mô phỏng giọng nói!" Tạ Lê Thần nhanh chóng giải thích, Vinh Kính mới không có kích động móc súng, để chắc chắn, anh đi qua hung hăng nhéo cằm Tạ Lê Thần. Xác định là da thật rồi, Vinh Kính hỏi, "Anh muốn làm gì?"

"Đoàn Dương chưa chắc lần nào cũng đều có thể nắm đằng chuôi, hắn có thể ngầm trở trò thì sao chúng ta không thể?" Tạ Lê Thần cười cười, tìm ra một cái điện thoại di động dự bị, ấn gọi số của Seven.

Seven tiếp nghe, có thể thấy được, bọn Đằng Thành quả nhiên không bắt được gã.

"Ai đó?"

"Người tình cũ đây."

...

Đầu kia điện thoại trầm mặc, một lúc lâu, Seven mỉm cười hỏi, "Mày nói cái gì?"

"Ha ha, mày làm mãi mà không thấy mệt sao? Tao đã nói mày chết cũng không đấu lại tao." Tạ Lê Thần mô phỏng giọng và cử chỉ Đoàn Dương quả thực giống như đúc, Vinh Kính ôm gối mở lớn mắt nhìn.

"Mày làm sao biết số của tao?"

"Buổi chiều ngày mai 3 giờ, tao chờ mày ở bến tàu, nếu mày sợ có thể không đến." Nói xong, không đợi Seven hỏi rõ, cúp điện thoại."Anh hẹn gã đến bến tàu làm gì vậy?" Vinh Kính không hiểu.

Tạ Lê Thần cười hắc hắc, "Ai nói muốn gặp gã chứ?" Nói rồi, y lại gọi cho Đằng Thành, dùng giọng Đoàn Dương nói cho hắn ta, buổi chiều ngày mai, Seven có khả năng sẽ xuất hiện ở bến tàu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương