Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 17: Ngụy tiểu nhân chân quân tử

"Bị đùa giỡn rồi!" Tạ Lê Thần lập tức ý thức được tình huống không đúng, đáng tiếc đã trễ.

Tiếng cảnh sát gõ cửa càng lúc càng lớn, Tạ Lê Thần phóng tới ôm lấy Vinh Kính.

"Anh làm gì vậy?" Vinh Kính nhanh chóng ngăn môi y áp sát mặt mình, "Quấy nhiễu tình dục, muốn chết a!"

"Chúng ta làm bộ đang âu yếm, khiến mấy người kia xấu hổ chết, sau đó cậu thét lên, tôi đuổi bọn họ ra!" Tạ Lê Thần nghiêm túc nói xong đã định hôn tiếp, liền trúng một cước của Vinh Kính, "Anh cho là đang đóng phim a!"

Vinh Kính đứng lên, Tạ Lê Thần ủy ủy khuất khuất nằm bẹp trên giường, "Kính Kính, cậu thật sự không có tình thú!"

"Vinh Kính nghĩ lại nghĩ, ra hiệu cho Tạ Lê Thần ở trong phòng đừng đi ra, còn mình chạy tới cửa.

Tạ Lê Thần đứng ở phía sau cửa nhìn qua khe, thấy Vinh Kính không mở cửa, mà cầm súng gây mê trốn phía sau cửa phòng, một cước đá bay bàn trà trong phòng, "loảng xoảng " một tiếng.

Tạ Lê Thần rụt rụt cổ —— con thỏ bạo lực!

Quả nhiên, hai cảnh sát bên ngoài phá cửa vào gian phòng... Vinh Kính bắn một mũi làm ngất một người, người thứ hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị đánh hôn mê. Một người cuối cùng bị bị Vinh Kính đá tới trước cửa chỗ Tạ Lê Thần nấp, Tạ Lê Thần vừa lúc đang luyện tập, chặt vào sau cổ người kia một cái.

Vinh Kính nhanh chóng đóng cửa.

Hai người trói lại ba vị cảnh sát ngất xỉu, rồi bịt mắt.

Vinh Kính thu thập đồ đạc, để lại khẩu súng và cái túi giấu dù, cùng Tạ Lê Thần rời đi.

Trước khi đi, Vinh Kính nhìn thoáng qua trần gian phòng của Lạc Thần, phát hiện lớp chắn máy điều hòa hình như bị di chuyển, anh vỡ lẽ, ra là Lạc Thần là từ lối đó bò xuống dưới lầu? Có phải có chút gượng ép!

Vì đang khẩn cấp, Vinh Kính không kịp nghĩ nhiều, đi trước cái đã!

Bởi vì người ở tầng cao nhất thường là một vài vị khách đặc biệt, thế nên khu vực này không có camera ... Vinh Kính trước đó có điều tra, anh kéo Tạ Lê Thần tránh hết các camera, đến bãi đỗ xe ngầm tìm xe rồi rời đi.

Vừa đi, Tạ Lê Thần vừ mở video, tìm Kolo tính sổ.

"Này ông chủ, lúc ông nhận mối làm ăn sao không điều tra trước a?!" Tạ Lê Thần bất mãn, "Thiếu chút nữa bị cái thằng đó hại chết."

Kolo cũng bất đắc dĩ, "Chúng tôi cũng đang xác định tin tức, bất quá số liệu Lạc Thần cung cấp cũng không sai, tạm thời không rõ ý đồ của cậu ta, hai người xử lý như thế nào rồi?!"

Vinh Kính kể toàn bộ phương pháp xử lý.

"Tốt, tôi sẽ sai khách sạn tiêu trừ chứng cứ, không cần lo lắng, nhân viên quản lý cũng là thành viên CROW... Mấy người cảnh sát đó không thấy được hình dáng hai người chứ?""Không." Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều lắc đầu.

"Hai người về trước đi, chờ chỉ thị." Kolo biểu cảm nghiêm túc tắt video, để lại Vinh Kính và Tạ Lê Thần rất bực bội."

"Má, ông đây luyện ba ngày, là để đóng vai phụ thế sao?!" Tạ Lê Thần khép máy tính bảng lại, "Cái thằng đó nên cầu đừng đụng phải tôi lần nữa."

"Vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm." Vinh Kính đã nhận nhiệm vụ lâu như vậy, lần đầu gặp phải tình huống này, "Anh ta giao tin tình báo có giá trị như thế cho tổ chức, hiển nhiên đã có đủ thành phẩm giao dịch. Lạc Thần nếu như thực sự muốn giết gã phú thương dưới lầu, cần người yểm trợ, có thể trực tiếp nói với Kolo, như vậy có thể bí mật hơn một chút, dù sao đó cũng không phải người tốt gì, một gã thương nhân vì tiền mờ mắt mà thôi. Nhưng anh ta làm như vậy, tự mình mạo hiểm không nói, lại còn biến tướng thành đắc tội tổ chức CROW. Mặt khác, Spider xuất động sát thủ truy sát anh ta, vì sao chứ?! Thật không rõ trong hồ lô anh ta muốn làm cái gì."

Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính lẩm bẩm không rõ, liền hỏi, "Đúng rồi, tên Lạc Thần kia là siêu đạo chích, thường hay trộm cái gì a?"

"Rất nhiều thứ." Vinh Kính phục hồi tinh thần lại, "Từ bí mật thương nghiệp đến châu báu đồ trang sức, trộm từ ngân hàng đến tác phẩm nghệ thuật của bảo tàng ... Không gì không trộm được, thế nhưng Lạc Thần trên cơ bản cũng có quy tắc hành nghề, chỉ thích đối nghịch với kẻ xấu mà thôi."

Tạ Lê Thần nhướn nhướn mày, có thêm vài phần kính nể, "Gã đó cũng lợi hại a."

Hai người về đến nhà, đầu tiên là thấy điện báo nhấp nháy không ngừng. Tạ Lê Thần chạy tới mở, nghe thấy tin nhắn của Tào Văn Đức, "Lê Thần, anh đang ở đâu a? Điện thoại cũng không mở, đêm nay quay phim từ thiện đừng quên tham gia, gần đây nhân phẩm của anh không tệ a, rèn sắt khi còn nóng biết chưa?"

"Dong dài..." Tạ Lê Thần nhìn trời tắt ghi âm điện thoại đi, thấy Vinh Kính ở cạnh nhìn máy tính đờ ra.

"Này, có đầu mối hay không?" Tạ Lê Thần nhanh chóng qua hỏi.

"Quay phim từ thiện là cái gì?" Ngoài dự liệu của Tạ Lê Thần, Vinh Kính hai mắt nhìn chằm chằm màn hình vậy mà cũng nghe được ghi âm điện thoại.

"À, là bán từ thiện những đạo cụ mà cánh diễn viên chúng tôi dùng trong phim, khoản tiền đó quyên cho các tổ chức từ thiện." Tạ Lê Thần thấy trên màn hình máy tính là địa đồ, càng thêm hiếu kỳ, "Đây là cái gì?"

"Mặt bằng hình nổi của thành phố." Vinh Kính trả lời, "Tôi đang mô phòng lại độ cao phòng của chúng ta vừa rồi, hơn nữa còn tốc độ gió, đo lường tính toán khu vực Lạc Thần đáp xuống được.

"Tiên tiến như thế?" Tạ Lê Thần gác cằm ở bên tai Vinh Kính, thấp giọng hỏi, "Vậy có tính ra không a?"

"Được." Vinh Kính vuốt cằm gật đầu, "Tính ra rồi, tên kia thông minh không thể hình dung!"

"Là sao?"

"Nhìn ở đây." Vinh Kính chỉ ra một khu vực, "Dựa theo tốc độ gió và địa thế, lợi dụng dù anh ta có thể đáp xuống khu trống này, nơi đó đang tiến hành cuộc thi đấu nhảy dù mỗi năm một lần, nói không chừng anh ta còn có thể đạt được một thứ hạng ấy chứ.""Nói cách khác gã đã sớm tính toán xong?" Tạ Lê Thần nhíu mày, "Chúng ta lần này thực sự là thành con rối."

Vinh Kính thả lỏng tựa ở trên sô pha, cầm trong tay một cây bút nhẹ nhàng xoay, giống như là đang suy nghĩ.

Tạ Lê Thần ở một bên tự thưởng thức phần xương quai xanh rõ ràng có thể thấy được trong cổ áo mở rộng của anh, nhìn nhìn, Tạ Lê Thần đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

"Đúng rồi!"

"Hà?" Vinh Kính ngẩng đầu nhìn y, "Sao?"

"Tảo Thần có cho tôi một bịch muối tắm, chúng ta tắm bọt đi?" Tạ Lê Thần nói hết lời, liền bị Vinh Kính vạn phần khinh bỉ đạp ra ngoài.

...

Cái này gọi là thế sự vô thường, hai người cao hứng bừng bừng đi làm nhiệm vụ, không ngờ ủ rũ quay trở về, cảm giác vô cùng thất bại.

Tạ Lê Thần gần đây thành cuồng vận động, chạy đi điên cuồng đạp máy thể hình giải tỏa bất mãn trong lòng, mà Vinh Kính vẫn càng không ngừng gõ máy tính.

"Cậu đang tìm cái gì?" Tạ Lê Thần làm được thở hồng hộc chạy đến bên bàn dựa vào, hỏi Vinh Kính.

"Động cơ." Vinh Kính thấp giọng nói, "Trên đời này làm bất cứ chuyện gì cũng đều có động cơ có lý do, hành vi của Lạc Thần không hợp logic!"

"Cậu thực sự không tắm bọt hả, vậy tôi đi đó." Tạ Lê Thần nhéo nhéo tai Vinh Kính, Vinh Kính một chưởng đánh đuổi, tiếp tục tìm tài liệu. Tạ Lê Thần ngông nghênh cởi quần áo, vào bồn tắm, bồn tắm lớn khiến Tạ Lê Thần trưng ra đầy đủ dáng người vô cùng đẹp, nhưng Thỏ thỏ Vinh chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm bàn phím, Tạ Lê Thần rất bất đắc dĩ.

Ánh mắt Vinh Kính, thay đổi theo quá trình tìm tài liệu, ban đầu anh nhíu mày mất hứng, sau đó vùng xung quanh lông mày chậm rãi thả lỏng, sau đó nữa, giống như trở nên có chút quấn quýt.

"Làm sao vậy?" Tạ Lê Thần bưng một ly champagne ghé vào nhìn Vinh Kính.

"Có lẽ tôi biết vì sao anh ta lại làm như vậy rồi." Vinh Kính thở dài.

"Là chuyện không tốt?" Tạ Lê Thần nhìn ra thay đổi tâm trạng của Vinh Kính.

"Tôi tra xét một chút biên bản tử vong gần đây, có một cô gái tên La Lily ba tháng trước đã qua đời, lúc chết chỉ mới 22 tuổi, là một sinh viên. Dựa theo thân phận thật sự của Lạc Thần, anh ta là anh trai của La Lily."

"Nguyên nhân thực sự gã làm như vậy, là bởi vì cái chết của em gái?"

"Ừ, tôi tìm được chút tài liệu... Em gái anh ta trước đây còn kiêm chức gia sư, phụ đạo một học sinh trung học, là con trai của một kiểm sát trưởng. Người kiểm sát trưởng kia phụ trách khởi tố vụ án của Dương Húc, Dương Húc vốn đã tìm người bắt cóc con trai của vị kiểm sát trưởng kia, thế nhưng La Lily cảnh giác cao, bảo vệ đứa trẻ tránh được một kiếp. Vì vậy Dương Húc chó cùng rứt giậu, mời sát thủ Spider ám sát cả nhà kiểm sát trưởng, bất hạnh thay, em gái anh ta đã bỏ mình trong sự kiện ấy."

"Gã báo thù cho em gái nên giết chết Dương Húc?" Tạ Lê Thần trong nháy mắt đã không còn cảm giác khó chịu, "Vậy vì sao còn muốn dùng phương pháp kiểu này?""Kẻ giết em gái anh ta, ngoại trừ Dương Húc còn có Spider!" Vinh Kính hừ lạnh một tiếng, "Giết người thì đền mạng thôi."

"Không phải chứ!" Tạ Lê Thần hưng phấn lên, "Lạc Thần gã đó, muốn một mình diệt toàn bộ Spider?!"

"Không phải một mình." Vinh Kính thở dài cười cười, "Không phải anh ta cũng dụ dỗ chúng ta đó sao? Nếu như nhữngn gười trên danh sách biết CROW đã lấy được danh sách, phỏng chừng cũng không ngại đắt mời người đến đối đầu với CROW đoạt lại danh sách đâu!"

"Tôi hiểu rồi." Tạ Lê Thần đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Lạc Thần lần này có lợi thế, ngoại trừ tặng cho CROW một phần tin tình báo quan trọng làm lễ gặp mặt ra, còn bán mình cho CROW luôn! Gã để lộ vân tay cho chúng ta chẳng khác nào đem đầu mối thân phận quan trọng nhất cho chúng ta, sau này có thể dựa vào đó áp chế gã làm việc!"

"Đúng là như vậy, đây là toàn bộ lợi thế của việc liều mình." Vinh Kính giành ly champagne trên tay Tạ Lê Thần uống, "Xem ra anh ta rất thương yêu em gái."

Lê Thần tựa trên sô pha, trong nháy mắt hứng thú lại thiếu.

"Anh có ý kiến gì không?" Vinh Kính cũng đột nhiên hỏi y.

Tạ Lê Thần có chút bất ngờ, "Cậu đang hỏi ý kiến tôi?"

"Ừ."

"Muốn tôi nói sao!" Tạ Lê Thần dựa sát vào một chút, hỏi, "Tổ chức sát thủ Spider kia là kẻ xấu phải không?!"

"Đương nhiên." Vinh Kính trên mặt hiện ra vẻ ghét bỏ, "Loại tổ chức này không có tinh thần trọng nghĩa, Dương Húc là một tên khốn, bọn chúng giúp hắn giết cả nhà một kiểm sát trưởng chính trực còn liên lụy cả nữ sinh viên vô tội, chỉ là vì được thuê mà thôi."

"Thế nên muốn tôi nói thì!" Tạ Lê Thần cười cười, "Chúng ta giúp Lạc Thần, bất quá không nói cho Kolo thân phận của gã."

"Anh muốn tôi phản bội CROW?"

"Chậc..." Tạ Lê Thần chọc chọc Vinh Kính, "Cậu sao mà cứ sống chết suy nghĩ cương trực thế a, không nói không có nghĩa là phản bội chứ?"

Thấy Vinh Kính không hiểu, Tạ Lê Thần chọc chọc anh, "Đơn giản hơn mà nói, không có tổ chức nào hoàn toàn có thể tin tưởng được, cậu hiểu không?"

Vinh Kính lắc đầu, "Không."

"Hô..." Tạ Lê Thần nhìn trời, "Tôi nghĩ Lạc Thần cứ như vậy tự do tự tại làm siêu đạo chích cũng tốt, làm gì phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn muốn gã bán mạng?! Cậu cũng đã nói CROW là tổ chức chính nghĩa, chuyên môn đối phó tội phạm, Spider chính là tập đoàn tội phạm nhất nhì đó."

"Vì sao làm như vậy?" Vinh Kính nhìn thẳng Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần không thể làm gì khác hơn là nói trắng ra, "Hai nguyên nhân, thứ nhất, tôi không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, giúp là giúp thôi, điều kiện quái gì. Thứ hai, cùng với việc có thêm đồng sự là Lạc Thần, không bằng có thêm một người bạn như gã, có đúng hay không!"

Vinh Kính nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần một lúc lâu, "Anh đây là đang suy nghĩ cho tôi sao?"

"Đúng vậy..." Tạ Lê Thần nhe răng, trả lời không hề xấu hổ.Vinh Kính trầm mặc một hồi, đột nhiên nhéo mũi y, "Tâm cơ quá nặng!"

"Á..." Tạ Lê Thần nhanh chóng tránh, "Tôi bất quá chỉ nêu ý kiến, quyền quyết định là ở cậu."

"Tôi vốn cũng không định báo thân phận của anh ta." Vinh Kính chậm rãi tắt máy tính, "Tôi trong lúc thi hành nhiệm vụ cũng thường phát hiện rất nhiều đầu mối không tưởng tưởng được, cái gì không có nghĩa vụ thì không báo, nếu không không phải mệt chết rồi sao..." Nói rồi, liếc mắt nhìn Tạ Lê Thần, "Thế nên nói anh cục đồ ăn chính là cục đồ ăn!"

Tạ Lê Thần có chút ngượng ngùng, bất quá như vậy cũng rất tốt, đến phòng chứa đồ thay quần áo, rồi hỏi, "Buổi tối ăn cái gì? Đi ra ngoài ăn được không."

Vinh Kính ở góc độ Tạ Lê Thần nhìn không thấy, hơi nhoẻn khóe miệng, dáng tươi cười cũng nhu hòa đi vài phần... Trái với hình tượng của mình Tạ Lê Thần qua chuyện này thoáng có chút chính trực —— những người không thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Vinh Kính rất tán thưởng, những người suy nghĩ cho người khác, anh lại càng tán thưởng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương